Có Người Cho Vợ Tôi Đôi Mắt
-
Chương 33: Tân nương của ai? 1
Tân Nương Của Ai?
Ngày tám tháng năm.
Hạ năm đó nàng đã gặp được hắn, thần y cao lãnh, mặt lạnh tựa như tảng băng ngàn năm, vị thần y nổi danh trong giang hồ.
Điềm Ân.
Hắn theo nữ bằng hữu mà nàng vô tình quen đến đây, nơi hoàng cung tráng lệ này theo như thỉnh cầu của nàng đến để chữa bệnh cho phụ hoàng.
Nàng với thân phận tam công chúa, Gia Nhi cùng thái tử ca ca Gia Thiên tiếp đòn hắn.
Một thân bạch y bay trong gió trời, khuôn mặt tuấn lãng không xúc cảm thừa thãi, lệ độ đối đáp...
"Tháo dân Điềm Ân gặp qua thái tử, tam công chúa."
Giọng nói ấy trầm trầm nghe rõ ràng, làm nàng nghe nhìn ngẩn ngơ, trái tim không tự chủ đập lệnh nhịp rồi.
Lần đầu tiên gặp gỡ, hoa nở thật nhiều, nàng đã biết mùa xuân đã tới.
Ngày năm tháng bảy.
Bệnh phụ hoàng đã chữa trị khỏi hẳn...
Bệnh đã hết, hắn cũng phải rời đi, ngày hắn đi khỏi là ngày nàng buồn bã.
Một tháng bên hắn, nàng đã bao lần rung động, bao nhiêu ngượng ngùng.
Mặc dù là chỉ nhìn lén hắn làm thuốc, chỉ dám cách xa hắn rồi lại trộm liếc trong mỗi lần cùng xuất hiện.
Nghe từng chút, chăm chú kĩ càng những lời hắn nói ban ngày về việc chữa bệnh, đêm về thì nằm mơ mộng, xấu hổ trùm chăn.
Mà hắn đi về rồi, nàng vẫn mơ thấy hắn bày tỏ với mình, nhưng là nàng không có thấy vui vẻ xấu hổ của ngày trước mà là buồn bã...
Nàng luyến tiếc hắn...
Nàng muốn hắn ở lại...
Nàng vô cùng yêu thích hắn!
Muốn hắn bên nàng...
Cực kì muốn hắn trở thành phò mã, phu quân nàng...
Tâm trí luôn nghĩ về hắn, hướng phía hắn xa thật xa nhớ nhung,
Trái tim không yên được, thúc dục nàng theo hắn.
Ngày mười tháng tám...
Nàng quyết định theo tim mình, rời bỏ hoàng cung hoa lệ, mặc bao sủng ái đang chờ kia để đi tìm hắn.
Vượt qua sóng gió giang hồ, tìm hắn ở chỗ xa lạ âm lạnh, đầy dẫy nguy hiểm.
Thời khắc tìm được hắn, nàng một thân lấm lem bùn đất, đầu tóc rối tung, cả gương mặt đều bẩn thỉu.
Mắt thấy hắn cùng nữ bằng hữu đi qua, nàng vui mừng khôn siết. Chạy lại ôm chặt nữ bằng hữu, ánh mắt thi thoảng dừng tại hắn.
Nhìn hắn vẫn bạch y thoát tục, anh tuấn, vẫn mặt lạnh chẳng đổi, vẫn khiến nàng si mê nhìn ngắm..
Mà nàng xấu hổ không dám nhìn lâu, ái ngại bản thân nhếch nhác còn để hắn nhìn thấy, sợ hắn không thích.
Cơ mà lòng nàng vui sướng, trái tim đập rộn ràng... làm sự ái ngại kia tan biến...
Chỉ cần thấy hắn là được!
Chỉ cần có hắn dù có bao khó khăn nàng cũng chịu!
Nàng phải bên cạnh hắn bằng mọi giá!
"Ân... muội muốn theo huynh được không?"
"Nếu công chúa không quản khổ, Điềm Ân cũng chẳng ngại mang thêm người."
...
Năm năm trôi qua...
Nàng trở thành đồ đệ của hắn... theo hắn học y và cùng hắn đi khắp nơi cứu người chữa bệnh.
Là chỉ có hai người thôi, vì nữ bằng hữu kia trở về từ năm trước.
Hắn, nàng cùng trải qua sinh tử, ôm đau, bệnh tật, rồi vô tình rơi xuống vực sâu...
Bao nhiêu chuyện, sự cố xảy ra trong năm năm ấy, nó làm quan hệ của nàng và hắn tăng lên tốt đẹp. Khiến cả hai hiểu đối phương hơn...
Nhưng là nàng vẫn chưa rõ ràng hắn đã có người mình thích chưa?
Hắn có thích nàng không?
Mỗi lần nghĩ đến vấn đề này là nàng rầu rĩ, chán nản...
Nàng rất muốn thổ lộ và mong sao phần tình cảm đang lớn dần trong nàng suốt năm năm qua sẽ được hắn tiếp nhận, nhưng nàng lại sợ hắn khước từ...
Nàng không biết mình nên nói hay không...
Nên lấy can đảm thổ lộ rằng nàng thích hắn?
...
"Ân... huynh chưa ngủ à?"
"Ừ."
"Muội vào được không?"
"Được."
"Ân... huynh thấy muội thế nào?"
"Hòa ái, thiện lương, hoạt bát. Tốt."
"Vậy huynh có thích muội không..."
"Là tình bằng hữu?"
"Không phải thích đó..."
"Tạm thời không nói đến vấn đề này."
"Tại sao?"
"Ta chưa thể trả lời."
"Mặc kệ thế nào... muội thích huynh!"
Chụt...
Cái hôn môi lướt qua sau câu muội thích huynh tựa như cơn gió chỉ thoáng qua đối với hắn thôi, nhưng là thứ đẹp đẽ đáng để khắc cốt ghi tâm đối với nàng.
"Gia Nhi sẽ chờ đợi huynh... theo đuổi huynh."
...
Ba năm trôi qua...
Ngày tám tháng hai...
Sau tháng năm đó là sự cố gắng của nàng với hắn...
Mọi sự yêu thích quan tâm, nàng thể hiện hết cho hắn thấy...
"Ân! Huynh đi đâu? Muội đi với!"
"Ân, xin huynh đừng không để ý đến muội!"
"Ân, muội thật lòng với huynh... thật sự thích huynh!"
"Ân, hôm nay muội nấu toàn món huynh thích nha!"
"Ân, huynh mặc thử bộ y phục này xem có vừa không?"
"Huynh thích không?"
"Ngon chứ?"
...
Ngày mười tháng hai.
Đêm hôm ấy trời mưa to, nàng ngồi trên giường đọc thư của nữ bằng hữu.
Trong thư nói: "Nhi nhi, một tháng nữa là ta gả đi, ngạc nhiên phải không? Ha ha... ngươi yên tâm, người kia rất tốt! Đối với ta vô cùng cưng chiều! Hắn là tam hoàng tử của Hạ quốc đó! Thế là ta sau này không lo chết đòi vì không có tiền!
Mà ta không biết ngươi với Điềm Ân phát triển đến đâu rồi? Có phải đã nắm tay? Hôn rồi?
Ta rất mong muốn biết được nha~~
Cơ mà thành hôn của ta ngươi nhớ đến dự! Ta rất muốn nghe được lời chúc phúc của ngươi! Mong ngươi cùng Điềm Ân sắp xếp tới Hạ quốc, để ta nghe được giọng cùng thấy được hai người ân ái nha~~"
Phùng Băng.
Dưới bức thư chính là tên của bằng hữu nàng.
Phùng Băng, không phụ mẫu, lớn lên trong nghèo khổ... những thứ Phùng Băng trải qua vô cùng cay nghiệt, chính vì thế mới có Phùng Băng mạnh mẽ, phóng khoảng, thẳng thắn... từ nhỏ hay khóc thì lớn lên cười tươi, hoạt bát. Khi tiếp xúc với Phùng Băng thì Phùng Băng đem lại cảm giác thoải mái cho người ta.
Phùng Băng có mong muốn gả cho người giàu có, cơm áo gạo tiền không lo, hiện tại đã thực hiện được.
Nàng vui thay.
Haizz... nàng khi nào mới như Phùng Băng? Hoàn thành mong muốn đây?
Lúc nàng ôm mắt suy nghĩ là lúc bên ngoài có tiếng động.
Nàng nghe thấy vội vã xuống giường, bước ra khỏi phòng... Xa xa thấy được bóng hắn lảo đảo, rõ ràng là say rồi.
Nàng khẽ cau mày, sau bước đi về phía hắn...
"Ân? Huynh làm sao?"
"Không..."
"Huynh đi không vững, để muội dìu huynh?"
"Được."
Nàng chưa bao giờ thấy hắn say cả, nên ngạc nhiên, có chút lạ lẫm.
Nàng thấy hắn say nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo... khi nàng hỏi hắn vẫn trả lời được. Lúc nàng đưa hắn vào phòng rồi chuẩn bị đi ra thì bị hắn kéo lại.
"Gia Nhi."
"Ân?"
"Ta thích muội."
"Hả? Huynh nói thật!"
"Ừ."
"Vậy... "
"Ở với ta đêm nay."
Là câu nói ta thích muội làm tim đập rộn ràng như pháo nổ, là hắn đưa tay ôm trọn nàng vào lòng.
Tựa như mộng đẹp đêm khuya lại chân thật như ở thực tại, làm nàng xao xuyến không thôi.
Vui mừng, hạnh phúc bùa vây, như cơn gió lùa thổi mãi...
"Ân... muội thật sự hạnh phúc!"
...
[Còn phần 2]
Ngày tám tháng năm.
Hạ năm đó nàng đã gặp được hắn, thần y cao lãnh, mặt lạnh tựa như tảng băng ngàn năm, vị thần y nổi danh trong giang hồ.
Điềm Ân.
Hắn theo nữ bằng hữu mà nàng vô tình quen đến đây, nơi hoàng cung tráng lệ này theo như thỉnh cầu của nàng đến để chữa bệnh cho phụ hoàng.
Nàng với thân phận tam công chúa, Gia Nhi cùng thái tử ca ca Gia Thiên tiếp đòn hắn.
Một thân bạch y bay trong gió trời, khuôn mặt tuấn lãng không xúc cảm thừa thãi, lệ độ đối đáp...
"Tháo dân Điềm Ân gặp qua thái tử, tam công chúa."
Giọng nói ấy trầm trầm nghe rõ ràng, làm nàng nghe nhìn ngẩn ngơ, trái tim không tự chủ đập lệnh nhịp rồi.
Lần đầu tiên gặp gỡ, hoa nở thật nhiều, nàng đã biết mùa xuân đã tới.
Ngày năm tháng bảy.
Bệnh phụ hoàng đã chữa trị khỏi hẳn...
Bệnh đã hết, hắn cũng phải rời đi, ngày hắn đi khỏi là ngày nàng buồn bã.
Một tháng bên hắn, nàng đã bao lần rung động, bao nhiêu ngượng ngùng.
Mặc dù là chỉ nhìn lén hắn làm thuốc, chỉ dám cách xa hắn rồi lại trộm liếc trong mỗi lần cùng xuất hiện.
Nghe từng chút, chăm chú kĩ càng những lời hắn nói ban ngày về việc chữa bệnh, đêm về thì nằm mơ mộng, xấu hổ trùm chăn.
Mà hắn đi về rồi, nàng vẫn mơ thấy hắn bày tỏ với mình, nhưng là nàng không có thấy vui vẻ xấu hổ của ngày trước mà là buồn bã...
Nàng luyến tiếc hắn...
Nàng muốn hắn ở lại...
Nàng vô cùng yêu thích hắn!
Muốn hắn bên nàng...
Cực kì muốn hắn trở thành phò mã, phu quân nàng...
Tâm trí luôn nghĩ về hắn, hướng phía hắn xa thật xa nhớ nhung,
Trái tim không yên được, thúc dục nàng theo hắn.
Ngày mười tháng tám...
Nàng quyết định theo tim mình, rời bỏ hoàng cung hoa lệ, mặc bao sủng ái đang chờ kia để đi tìm hắn.
Vượt qua sóng gió giang hồ, tìm hắn ở chỗ xa lạ âm lạnh, đầy dẫy nguy hiểm.
Thời khắc tìm được hắn, nàng một thân lấm lem bùn đất, đầu tóc rối tung, cả gương mặt đều bẩn thỉu.
Mắt thấy hắn cùng nữ bằng hữu đi qua, nàng vui mừng khôn siết. Chạy lại ôm chặt nữ bằng hữu, ánh mắt thi thoảng dừng tại hắn.
Nhìn hắn vẫn bạch y thoát tục, anh tuấn, vẫn mặt lạnh chẳng đổi, vẫn khiến nàng si mê nhìn ngắm..
Mà nàng xấu hổ không dám nhìn lâu, ái ngại bản thân nhếch nhác còn để hắn nhìn thấy, sợ hắn không thích.
Cơ mà lòng nàng vui sướng, trái tim đập rộn ràng... làm sự ái ngại kia tan biến...
Chỉ cần thấy hắn là được!
Chỉ cần có hắn dù có bao khó khăn nàng cũng chịu!
Nàng phải bên cạnh hắn bằng mọi giá!
"Ân... muội muốn theo huynh được không?"
"Nếu công chúa không quản khổ, Điềm Ân cũng chẳng ngại mang thêm người."
...
Năm năm trôi qua...
Nàng trở thành đồ đệ của hắn... theo hắn học y và cùng hắn đi khắp nơi cứu người chữa bệnh.
Là chỉ có hai người thôi, vì nữ bằng hữu kia trở về từ năm trước.
Hắn, nàng cùng trải qua sinh tử, ôm đau, bệnh tật, rồi vô tình rơi xuống vực sâu...
Bao nhiêu chuyện, sự cố xảy ra trong năm năm ấy, nó làm quan hệ của nàng và hắn tăng lên tốt đẹp. Khiến cả hai hiểu đối phương hơn...
Nhưng là nàng vẫn chưa rõ ràng hắn đã có người mình thích chưa?
Hắn có thích nàng không?
Mỗi lần nghĩ đến vấn đề này là nàng rầu rĩ, chán nản...
Nàng rất muốn thổ lộ và mong sao phần tình cảm đang lớn dần trong nàng suốt năm năm qua sẽ được hắn tiếp nhận, nhưng nàng lại sợ hắn khước từ...
Nàng không biết mình nên nói hay không...
Nên lấy can đảm thổ lộ rằng nàng thích hắn?
...
"Ân... huynh chưa ngủ à?"
"Ừ."
"Muội vào được không?"
"Được."
"Ân... huynh thấy muội thế nào?"
"Hòa ái, thiện lương, hoạt bát. Tốt."
"Vậy huynh có thích muội không..."
"Là tình bằng hữu?"
"Không phải thích đó..."
"Tạm thời không nói đến vấn đề này."
"Tại sao?"
"Ta chưa thể trả lời."
"Mặc kệ thế nào... muội thích huynh!"
Chụt...
Cái hôn môi lướt qua sau câu muội thích huynh tựa như cơn gió chỉ thoáng qua đối với hắn thôi, nhưng là thứ đẹp đẽ đáng để khắc cốt ghi tâm đối với nàng.
"Gia Nhi sẽ chờ đợi huynh... theo đuổi huynh."
...
Ba năm trôi qua...
Ngày tám tháng hai...
Sau tháng năm đó là sự cố gắng của nàng với hắn...
Mọi sự yêu thích quan tâm, nàng thể hiện hết cho hắn thấy...
"Ân! Huynh đi đâu? Muội đi với!"
"Ân, xin huynh đừng không để ý đến muội!"
"Ân, muội thật lòng với huynh... thật sự thích huynh!"
"Ân, hôm nay muội nấu toàn món huynh thích nha!"
"Ân, huynh mặc thử bộ y phục này xem có vừa không?"
"Huynh thích không?"
"Ngon chứ?"
...
Ngày mười tháng hai.
Đêm hôm ấy trời mưa to, nàng ngồi trên giường đọc thư của nữ bằng hữu.
Trong thư nói: "Nhi nhi, một tháng nữa là ta gả đi, ngạc nhiên phải không? Ha ha... ngươi yên tâm, người kia rất tốt! Đối với ta vô cùng cưng chiều! Hắn là tam hoàng tử của Hạ quốc đó! Thế là ta sau này không lo chết đòi vì không có tiền!
Mà ta không biết ngươi với Điềm Ân phát triển đến đâu rồi? Có phải đã nắm tay? Hôn rồi?
Ta rất mong muốn biết được nha~~
Cơ mà thành hôn của ta ngươi nhớ đến dự! Ta rất muốn nghe được lời chúc phúc của ngươi! Mong ngươi cùng Điềm Ân sắp xếp tới Hạ quốc, để ta nghe được giọng cùng thấy được hai người ân ái nha~~"
Phùng Băng.
Dưới bức thư chính là tên của bằng hữu nàng.
Phùng Băng, không phụ mẫu, lớn lên trong nghèo khổ... những thứ Phùng Băng trải qua vô cùng cay nghiệt, chính vì thế mới có Phùng Băng mạnh mẽ, phóng khoảng, thẳng thắn... từ nhỏ hay khóc thì lớn lên cười tươi, hoạt bát. Khi tiếp xúc với Phùng Băng thì Phùng Băng đem lại cảm giác thoải mái cho người ta.
Phùng Băng có mong muốn gả cho người giàu có, cơm áo gạo tiền không lo, hiện tại đã thực hiện được.
Nàng vui thay.
Haizz... nàng khi nào mới như Phùng Băng? Hoàn thành mong muốn đây?
Lúc nàng ôm mắt suy nghĩ là lúc bên ngoài có tiếng động.
Nàng nghe thấy vội vã xuống giường, bước ra khỏi phòng... Xa xa thấy được bóng hắn lảo đảo, rõ ràng là say rồi.
Nàng khẽ cau mày, sau bước đi về phía hắn...
"Ân? Huynh làm sao?"
"Không..."
"Huynh đi không vững, để muội dìu huynh?"
"Được."
Nàng chưa bao giờ thấy hắn say cả, nên ngạc nhiên, có chút lạ lẫm.
Nàng thấy hắn say nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo... khi nàng hỏi hắn vẫn trả lời được. Lúc nàng đưa hắn vào phòng rồi chuẩn bị đi ra thì bị hắn kéo lại.
"Gia Nhi."
"Ân?"
"Ta thích muội."
"Hả? Huynh nói thật!"
"Ừ."
"Vậy... "
"Ở với ta đêm nay."
Là câu nói ta thích muội làm tim đập rộn ràng như pháo nổ, là hắn đưa tay ôm trọn nàng vào lòng.
Tựa như mộng đẹp đêm khuya lại chân thật như ở thực tại, làm nàng xao xuyến không thôi.
Vui mừng, hạnh phúc bùa vây, như cơn gió lùa thổi mãi...
"Ân... muội thật sự hạnh phúc!"
...
[Còn phần 2]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook