Cô Ngốc Biết Yêu
-
Chương 6: Dòm ngó
"Nói đến học thần, lớp chúng ta hiện tại cũng có một nha." Chờ Hạ Văn say mê đủ rồi, Giang Đường mới hạ thấp giọng, thần thần bí bí nói, "Sau khi nỏ bỏ lỡ Nhạc Kỳ Sâm, hiệu trưởng Hoa Trung không phải vẫn muốn nhất định phải lấy được Lục Diệp sao? Hơn nữa mình nhớ được khi ở lần đề thi chung cuối cùng, Lục Diệp còn bỏ rơi người đứng thứ hai bảng 63 phút, làm sao sẽ chạy đến trường học của chúng ta. . . . . . Các cậu là học sinh Hoa Trung, biết ẩn tình gì không?"
"Cái này bọn mình cũng không rõ lắm. . . . . ." Hạ Văn phối hợp làm ra một bộ dáng lén lút nói, "Mặc dù thật sự bọn mình đều là học sinh Hoa Trung, nhưng bởi vì không chung lớp, thỉnh thoảng chạm mặt cũng hầu như là gương mặt lạnh lùng dáng vẻ không muốn tiếp cận, hiếm khi nhìn thấy cậu ta cười, cười cũng là khi cậu ta chơi bóng rỗ cười với đồng đội của cậu ta. . . . . . Cho nên mình không rõ cậu ta lắm."
"Lại nói. . . . . ." Vẫn yên lặng nãy giờ, Lâm Nhược Vân đột nhiên lên tiếng, hỏi, "Các cậu biết ai đứng nhất trong cuộc thi chung vừa rồi không?"
"Là ai ?" Vấn đề này hiển nhiên làm khó Giang Đường và Hạ Văn, một lát sau, hai cô mới không xác định nói, "Chẳng lẽ không phải Lục Diệp sao?"
Đây là một hiện tượng kỳ lạ nhưng lại là sự thật, bọn học sinh thường sẽ chú ý người đứng đầu cuộc thi là ai, lại sẽ xem nhẹ người đứng đầu trong khóa.
"Không phải, khi mình đang điền bảng nguyện vọng nghe chủ nhiệm lớp thuận miệng đề cập tới, mặc dù không nhớ là ai, nhưng có thể khẳng định không phải Lục Diệp." Lâm Nhược Vân nói: "Tên của người đó là gồm ba chữ."
"Ý của cậu là trong cuộc thi Lục Diệp có chút thất thường, cho nên mới phải chạy đến trường học của chúng ta? Trời ạ, vậy cũng thất thường quá lợi hại rồi." Giang Đường khiếp sợ nói.
"Mình cảm thấy rất có thể là như vậy." Lâm Nhược Vân gật đầu nói: "Các cậu không cảm thấy hôm nay cậu ấy đặc biệt tiều tụy sao? Mắt thâm quầng như thoa mực, nhất định là bởi vì để ý chuyện mình không thi tốt. Nhưng dù sao chỉ là một cuộc thi cấp ba, thực lực của cậu ấy chúng ta quá rõ ràng, cũng không cần thiết học lại, chỉ cần ở cao trung tiếp tục giữ vững, cũng bảo đảm lúc thi tốt nghiệp cũng sẽ không dẫm lên vết xe đổ, lại còn không phải đại học danh tiếng sẽ đứng xếp hàng mặc cho cậu ấy chọn, ừ. . . . . ." Lâm Nhược Vân nói, chép miệng ý bảo mọi người nhìn về phía sau, "Trước kia mình nghe một bạn đồng học với Lục Diệp nói, khi không có tiết Lục Diệp tình nguyện ngẩn người cũng sẽ không đọc sách, nhưng các cậu nhìn xem, bây giờ còn chưa nhập học, cậu ấy lại cố gắng học tập như vậy."
Mọi người nhìn Lục Diệp cúi đầu viết viết trên giấy, yên lặng thừa nhận lời nói của Lâm Nhược Vân.
Mà lúc này, bạn học Lục Diệp trong lòng mọi người "Đang cố gắng học tập chuẩn bị rửa sạch sỉ nhục trước kia" Nước chảy mây viết là….
Ngày 1 tháng 9 năm 20xx
Họ tên: Nhạc Thiển Thiển
Giới tính: Nữ
Tuổi: Chắc là 15
Chiều cao: Ngang tầm mắt (chú thích: Khác biệt không hơn 2cm)
Cân nặng: Khoảng 42kg (chú thích: Khác biệt không hơn 2kg)
Ba vòng. . . . . .
Khi bút viết tới đây chợt khựng lại, anh nắm chặt bút, loại cảm giác khẩn trương làm cho không ai có thể thích ứng lần nữa ập vào lòng, anh hít sâu ba cái, mới ngẩng đầu lên, ánh mắt tìm kiếm từ vai nhỏ nhắn của cô từng chút từng chút đi xuống.
Bả vai của cân xứng, có lẽ là bởi vì từ nhỏ đến lớn vẫn thường mang balo; lưng eo cũng rất thẳng, nhìn một cái cũng biết là một học sinh nhu thuận, áo lót trong người….. Được rồi mọi người chúng ta cũng biết chất lượng của đồng phục học sinh không thể hy vọng xa vời là nó tốt bao nhiêu, cho nên có thể mơ hồ thấy. . . . . . Nội y màu đen bên trong.
. . . . . . Còn rất lớn, chắc là bốn khuy cài.
Không nên hỏi anh làm sao lại biết mấy chuyện này của con gái, coi như không mặc thì cũng đã từng thấy. . . . . . Không đúng! Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, anh ở nhà không phải cũng thường giúp mẹ phơi quần áo hay sao?
Lục Diệp vừa nghĩ tới chuyện không đâu, vừa theo bản năng viết hai chữ "Áo lót" Lên quyển vở.
Lúc bắt đầu anh không có ý định tìm kiếm chuyện riêng của con gái, nhưng nếu trời cao để cho anh nhìn thấy, làm sao anh lại không biết xấu hổ mà cự tuyệt đây?
Vì vậy anh thuận thế viết hai chữ "Quần lót" phía dưới "Áo lót".
Được rồi, chỉ nhìn chằm chằm áo lót thì không thấy được rốt cuộc ngực to bao nhiêu, Lục Diệp biết chuyện mình nên làm bây giờ là dời ánh mắt xuống, giải quyết vấn đề có thể giải quyết trước mắt là vòng hai và vòng ba trước, nhưng con ngươi tựa như dính vào màu đen mơ hồ này, thế nào cũng không chuyển mắt được.
Phong tình như ẩn như hiện mới là mê người nhất.
Cũng không biết hai mắt ngây ngốc chăm chú nhìn bao lâu, đầu bút cũng đâm một lỗ tròn trên cuốn, cho đến khi cảm thấy mũi có chút ngứa ngáy, anh mới chợt phục hồi tinh thần lại, dời ánh mắt đi, đợi đến khi cảm giác nhiệt huyết sôi trào của anh từ từ tỉnh táo lại, anh mới thở ra một hơi khí nóng, tiếp tục hoàn thành công trình gian nan này.
Phía dưới dòng nội y xuất hiện một vết lõm nhàn nhạt, dọc theo vị trí sống lưng, kéo dài đến áo lót vì cô nghiêng trước ngửa sau thỉnh thoảng dán thật chặt ở trên người, xuống chút nữa, chính là váy màu xanh nhạt ngoan ngoãn ôm lấy mông của cô. . . . . .
Váy nhìn vẫn chưa tới đầu gối của cô, làm sao lại che đến ngay cả một giọt nước không lọt chứ?
Lục Diệp nghĩ có chút tiếc nuối.
Sau đó anh thu tâm trạng lại, lấy bút, thật nhanh viết xuống
Vòng hai: 56
Lục Diệp nhíu nhíu mày: Đây cũng quá nhỏ, vừa ôm sẽ không gãy chứ?
Vòng ba: 84
Chân mày Lục Diệp nhíu chặt hơn, mông hẹp như vậy. . . . . . Đoán chừng về sau sinh con có chút khó khăn, vậy lựa chọn sinh mổ đi.
Ngực: (chờ kiểm định)
Bút trong tay Lục diệp dừng một chút, mới tiếp tục viết.
Đồng phục phối hợp: áo sơ mi trắng (quá lộ bên trong nên lại thêm một cái áo bó), váy (đối với người khác mà nói quá ngắn đối với anh mà nói thì quá dài), giày Cavans (thật đáng yêu).
Áo lót: Màu đen.
Quần lót: (chờ kiểm định)
Hạ bút xuống, Lục Diệp nhìn chằm chằm hai hạng mục chờ định đoạt trên cuốn vở này, tâm tình rất phiền não, ngực thì còn dễ, chỉ cần nhìn trước mặt một cái đã biết, nhưng đến tột cùng phải làm sao mới có thể "Thăm dò" được kiểu dáng quần lót bên trong đây, chẳng lẽ Thiển Thiển đi đâu anh cũng phải đi đó? Mặc dù mùa thu không có khả năng có gió lớn, nhưng vạn nhất mà vạn nhất. . . . . .
Trong đầu tuần hoàn chữ "Vạn nhất" Lục Diệp cứ như vậy nhìn chằm chằm hướng Thiển Thiển đang ngây ngô.
Nhưng ngây ngô cũng không được bao lâu, bởi vì Thiển Thiển phía trước, cô đột nhiên quay lại, cặp mắt long lanh vừa đúng chống lại hai mắt của anh.
Lục diệp bị cô làm trở tay không kịp, nhưng có năng lực ứng biến từ nhỏ đến lớn không phải uổng công luyện tập, anh lập tức thu hồi thần trí, nhanh đến không ai phát hiện mới vừa rồi anh thất thần, rất tự nhiên lật một tờ giấy, đặt tờ ghi chép "Hồ sơ quan sát tuyệt mặt của Nhạc Thiển Thiển" ở phía dưới, sau đó bày ra một nụ cười rất nghiêm chỉnh với cô.
Nhớ đến học thần trong miệng Hạ Văn nói "1 năm 4 mùa cũng mặt đều lạnh" hôm nay lần thứ hai cười với mình, Thiển Thiển có chút thụ sủng nhược kinh, vội bày ra khuôn mặt tươi cười đáp lại mới cúi đầu tìm kiếm đồ trong túi xách.
Vì để cho cô không đến nỗi bị ánh mắt của mình hù dọa, Lục Diệp sau khi thấy co cười liền tự giác dời ánh mắt sang chỗ khác anh chỉ là tùy ý đánh xuống một vòng, liền. . . . . .
Liền thấy thứ không nên thấy chỗ nào đó.
Thiển Thiển có thói quen giắt túi xách sau ghế dựa, đây là cách rất nhiều học sinh tương đối thích bây giờ, ngăn kéo có không gian hẹp, để sách cũng không đủ, chớ nói chi là nhét vào một cái túi xách, để như vậy vừa không chiếm không gian ghế ngồi lại không dễ bị rơi xuống, mặc dù dễ bị bạn học phía sau đá bẩn, nhưng. . . . . . Dù sao cũng không phải tự mình giặt mà.
Thiển Thiển quay lại là vì tìm chiếc điện thoại biến mất chôn thật sâu trong túi xách, bởi vì muốn lấy điện thoại thì phải sờ khắp từng góc trong túi xách, cho nên cả người cũng nằm lên ghế dựa.
Đồng phục học sinh của Nhất Trung là áo sơ mi màu trắng, mặc dù chất lượng kém một chút hơi mỏng một chút, nhưng là đồng phục kiểu dáng đẹp nhất trong tất cả các trường cấp 3 trong thành phố A. Loại áo này, trừ phải mặc âu phục đeo caravat ra, không có ai ngu ngốc sẽ cài chiếc cút áo đầu tiên, người bình thường chỉ thích cài đến chiếc cút thứ hai, mà táo bạo một chút thì cài đến chiếc cút thứ ba.
Thiển Thiển tự nhận mình không phải là người táo bạo, cho nên cút áo đồng phục học sinh đều cài đến chiếc thứ hai, nhưng từ nhỏ cô bị ba mẹ buộc ăn các loại thuốc bổ, trổ mã nhiều hơn các bạn cùng lứa tuổi, mà bây giờ cả người cô cũng nằm ở ghế dựa, ép tới nơi nào đó làm người ta muốn quay đi cũng khó khăn.
Cùng với bản thân cô hoàn toàn không để ý đến mình đã bị lộ cơ thể.
Không cẩn thận liền thấy cảnh xuân. Lục Diệp còn chưa kịp ngây ngẩn, liền cảm thấy mũi chợt ngứa, một giây kế tiếp, chất lỏng ấm áp từ lỗ mũi của anh nối tiếp chảy ra, rơi xuống trang sách sạch sẽ anh mới vừa lật tới, đỏ đến hết sức xinh đẹp.
. . . . . .
Thiển Thiển vẫn cúi đầu không biết chiếc điện thoại trong túi đã chạy đi đâu, Giang Đường ngồi cùng bàn vẫn cúi đầu hết sức chuyên chú xem tiểu thuyết thỉnh thoảng phát ra tiếng cười quỷ dị.
Không có ai nhận thấy được anh khác thường.
Lúc này anh lấy tốc độ nhanh nhất liên tiếp rút bốn, năm tờ khăn giấy đặt ở mũi mình, lại rút hai tờ siết trong tay, đứng dậy, trong nháy mắt liền biến mất ở sau cửa.
Rốt cuộc tìm được điện thoại trong túi, Thiển Thiển vừa ngẩng đầu, gương mặt đầy dấu chấm hỏi, lớp trưởng đâu rồi?
Ba phút sau.
Giải quyết vấn đề cá nhân xong, trên mặt Lục Diệp đỏ ửng không bình thường trở lại vị trí của mình, nhìn vết máu đang khô lại trên cuốn vở của mình, chột dạ dùng khăn giấy xoa xoa, sau đó mới lật về trang trước, một tay dùng khăn giấy chặt chẽ đè mũi của mình, một tay cầm bút, nặng nề xóa chữ "Chờ kiểm định" phía sau hai chữ “Ngực”, viết xuống….
36D
"Cái này bọn mình cũng không rõ lắm. . . . . ." Hạ Văn phối hợp làm ra một bộ dáng lén lút nói, "Mặc dù thật sự bọn mình đều là học sinh Hoa Trung, nhưng bởi vì không chung lớp, thỉnh thoảng chạm mặt cũng hầu như là gương mặt lạnh lùng dáng vẻ không muốn tiếp cận, hiếm khi nhìn thấy cậu ta cười, cười cũng là khi cậu ta chơi bóng rỗ cười với đồng đội của cậu ta. . . . . . Cho nên mình không rõ cậu ta lắm."
"Lại nói. . . . . ." Vẫn yên lặng nãy giờ, Lâm Nhược Vân đột nhiên lên tiếng, hỏi, "Các cậu biết ai đứng nhất trong cuộc thi chung vừa rồi không?"
"Là ai ?" Vấn đề này hiển nhiên làm khó Giang Đường và Hạ Văn, một lát sau, hai cô mới không xác định nói, "Chẳng lẽ không phải Lục Diệp sao?"
Đây là một hiện tượng kỳ lạ nhưng lại là sự thật, bọn học sinh thường sẽ chú ý người đứng đầu cuộc thi là ai, lại sẽ xem nhẹ người đứng đầu trong khóa.
"Không phải, khi mình đang điền bảng nguyện vọng nghe chủ nhiệm lớp thuận miệng đề cập tới, mặc dù không nhớ là ai, nhưng có thể khẳng định không phải Lục Diệp." Lâm Nhược Vân nói: "Tên của người đó là gồm ba chữ."
"Ý của cậu là trong cuộc thi Lục Diệp có chút thất thường, cho nên mới phải chạy đến trường học của chúng ta? Trời ạ, vậy cũng thất thường quá lợi hại rồi." Giang Đường khiếp sợ nói.
"Mình cảm thấy rất có thể là như vậy." Lâm Nhược Vân gật đầu nói: "Các cậu không cảm thấy hôm nay cậu ấy đặc biệt tiều tụy sao? Mắt thâm quầng như thoa mực, nhất định là bởi vì để ý chuyện mình không thi tốt. Nhưng dù sao chỉ là một cuộc thi cấp ba, thực lực của cậu ấy chúng ta quá rõ ràng, cũng không cần thiết học lại, chỉ cần ở cao trung tiếp tục giữ vững, cũng bảo đảm lúc thi tốt nghiệp cũng sẽ không dẫm lên vết xe đổ, lại còn không phải đại học danh tiếng sẽ đứng xếp hàng mặc cho cậu ấy chọn, ừ. . . . . ." Lâm Nhược Vân nói, chép miệng ý bảo mọi người nhìn về phía sau, "Trước kia mình nghe một bạn đồng học với Lục Diệp nói, khi không có tiết Lục Diệp tình nguyện ngẩn người cũng sẽ không đọc sách, nhưng các cậu nhìn xem, bây giờ còn chưa nhập học, cậu ấy lại cố gắng học tập như vậy."
Mọi người nhìn Lục Diệp cúi đầu viết viết trên giấy, yên lặng thừa nhận lời nói của Lâm Nhược Vân.
Mà lúc này, bạn học Lục Diệp trong lòng mọi người "Đang cố gắng học tập chuẩn bị rửa sạch sỉ nhục trước kia" Nước chảy mây viết là….
Ngày 1 tháng 9 năm 20xx
Họ tên: Nhạc Thiển Thiển
Giới tính: Nữ
Tuổi: Chắc là 15
Chiều cao: Ngang tầm mắt (chú thích: Khác biệt không hơn 2cm)
Cân nặng: Khoảng 42kg (chú thích: Khác biệt không hơn 2kg)
Ba vòng. . . . . .
Khi bút viết tới đây chợt khựng lại, anh nắm chặt bút, loại cảm giác khẩn trương làm cho không ai có thể thích ứng lần nữa ập vào lòng, anh hít sâu ba cái, mới ngẩng đầu lên, ánh mắt tìm kiếm từ vai nhỏ nhắn của cô từng chút từng chút đi xuống.
Bả vai của cân xứng, có lẽ là bởi vì từ nhỏ đến lớn vẫn thường mang balo; lưng eo cũng rất thẳng, nhìn một cái cũng biết là một học sinh nhu thuận, áo lót trong người….. Được rồi mọi người chúng ta cũng biết chất lượng của đồng phục học sinh không thể hy vọng xa vời là nó tốt bao nhiêu, cho nên có thể mơ hồ thấy. . . . . . Nội y màu đen bên trong.
. . . . . . Còn rất lớn, chắc là bốn khuy cài.
Không nên hỏi anh làm sao lại biết mấy chuyện này của con gái, coi như không mặc thì cũng đã từng thấy. . . . . . Không đúng! Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, anh ở nhà không phải cũng thường giúp mẹ phơi quần áo hay sao?
Lục Diệp vừa nghĩ tới chuyện không đâu, vừa theo bản năng viết hai chữ "Áo lót" Lên quyển vở.
Lúc bắt đầu anh không có ý định tìm kiếm chuyện riêng của con gái, nhưng nếu trời cao để cho anh nhìn thấy, làm sao anh lại không biết xấu hổ mà cự tuyệt đây?
Vì vậy anh thuận thế viết hai chữ "Quần lót" phía dưới "Áo lót".
Được rồi, chỉ nhìn chằm chằm áo lót thì không thấy được rốt cuộc ngực to bao nhiêu, Lục Diệp biết chuyện mình nên làm bây giờ là dời ánh mắt xuống, giải quyết vấn đề có thể giải quyết trước mắt là vòng hai và vòng ba trước, nhưng con ngươi tựa như dính vào màu đen mơ hồ này, thế nào cũng không chuyển mắt được.
Phong tình như ẩn như hiện mới là mê người nhất.
Cũng không biết hai mắt ngây ngốc chăm chú nhìn bao lâu, đầu bút cũng đâm một lỗ tròn trên cuốn, cho đến khi cảm thấy mũi có chút ngứa ngáy, anh mới chợt phục hồi tinh thần lại, dời ánh mắt đi, đợi đến khi cảm giác nhiệt huyết sôi trào của anh từ từ tỉnh táo lại, anh mới thở ra một hơi khí nóng, tiếp tục hoàn thành công trình gian nan này.
Phía dưới dòng nội y xuất hiện một vết lõm nhàn nhạt, dọc theo vị trí sống lưng, kéo dài đến áo lót vì cô nghiêng trước ngửa sau thỉnh thoảng dán thật chặt ở trên người, xuống chút nữa, chính là váy màu xanh nhạt ngoan ngoãn ôm lấy mông của cô. . . . . .
Váy nhìn vẫn chưa tới đầu gối của cô, làm sao lại che đến ngay cả một giọt nước không lọt chứ?
Lục Diệp nghĩ có chút tiếc nuối.
Sau đó anh thu tâm trạng lại, lấy bút, thật nhanh viết xuống
Vòng hai: 56
Lục Diệp nhíu nhíu mày: Đây cũng quá nhỏ, vừa ôm sẽ không gãy chứ?
Vòng ba: 84
Chân mày Lục Diệp nhíu chặt hơn, mông hẹp như vậy. . . . . . Đoán chừng về sau sinh con có chút khó khăn, vậy lựa chọn sinh mổ đi.
Ngực: (chờ kiểm định)
Bút trong tay Lục diệp dừng một chút, mới tiếp tục viết.
Đồng phục phối hợp: áo sơ mi trắng (quá lộ bên trong nên lại thêm một cái áo bó), váy (đối với người khác mà nói quá ngắn đối với anh mà nói thì quá dài), giày Cavans (thật đáng yêu).
Áo lót: Màu đen.
Quần lót: (chờ kiểm định)
Hạ bút xuống, Lục Diệp nhìn chằm chằm hai hạng mục chờ định đoạt trên cuốn vở này, tâm tình rất phiền não, ngực thì còn dễ, chỉ cần nhìn trước mặt một cái đã biết, nhưng đến tột cùng phải làm sao mới có thể "Thăm dò" được kiểu dáng quần lót bên trong đây, chẳng lẽ Thiển Thiển đi đâu anh cũng phải đi đó? Mặc dù mùa thu không có khả năng có gió lớn, nhưng vạn nhất mà vạn nhất. . . . . .
Trong đầu tuần hoàn chữ "Vạn nhất" Lục Diệp cứ như vậy nhìn chằm chằm hướng Thiển Thiển đang ngây ngô.
Nhưng ngây ngô cũng không được bao lâu, bởi vì Thiển Thiển phía trước, cô đột nhiên quay lại, cặp mắt long lanh vừa đúng chống lại hai mắt của anh.
Lục diệp bị cô làm trở tay không kịp, nhưng có năng lực ứng biến từ nhỏ đến lớn không phải uổng công luyện tập, anh lập tức thu hồi thần trí, nhanh đến không ai phát hiện mới vừa rồi anh thất thần, rất tự nhiên lật một tờ giấy, đặt tờ ghi chép "Hồ sơ quan sát tuyệt mặt của Nhạc Thiển Thiển" ở phía dưới, sau đó bày ra một nụ cười rất nghiêm chỉnh với cô.
Nhớ đến học thần trong miệng Hạ Văn nói "1 năm 4 mùa cũng mặt đều lạnh" hôm nay lần thứ hai cười với mình, Thiển Thiển có chút thụ sủng nhược kinh, vội bày ra khuôn mặt tươi cười đáp lại mới cúi đầu tìm kiếm đồ trong túi xách.
Vì để cho cô không đến nỗi bị ánh mắt của mình hù dọa, Lục Diệp sau khi thấy co cười liền tự giác dời ánh mắt sang chỗ khác anh chỉ là tùy ý đánh xuống một vòng, liền. . . . . .
Liền thấy thứ không nên thấy chỗ nào đó.
Thiển Thiển có thói quen giắt túi xách sau ghế dựa, đây là cách rất nhiều học sinh tương đối thích bây giờ, ngăn kéo có không gian hẹp, để sách cũng không đủ, chớ nói chi là nhét vào một cái túi xách, để như vậy vừa không chiếm không gian ghế ngồi lại không dễ bị rơi xuống, mặc dù dễ bị bạn học phía sau đá bẩn, nhưng. . . . . . Dù sao cũng không phải tự mình giặt mà.
Thiển Thiển quay lại là vì tìm chiếc điện thoại biến mất chôn thật sâu trong túi xách, bởi vì muốn lấy điện thoại thì phải sờ khắp từng góc trong túi xách, cho nên cả người cũng nằm lên ghế dựa.
Đồng phục học sinh của Nhất Trung là áo sơ mi màu trắng, mặc dù chất lượng kém một chút hơi mỏng một chút, nhưng là đồng phục kiểu dáng đẹp nhất trong tất cả các trường cấp 3 trong thành phố A. Loại áo này, trừ phải mặc âu phục đeo caravat ra, không có ai ngu ngốc sẽ cài chiếc cút áo đầu tiên, người bình thường chỉ thích cài đến chiếc cút thứ hai, mà táo bạo một chút thì cài đến chiếc cút thứ ba.
Thiển Thiển tự nhận mình không phải là người táo bạo, cho nên cút áo đồng phục học sinh đều cài đến chiếc thứ hai, nhưng từ nhỏ cô bị ba mẹ buộc ăn các loại thuốc bổ, trổ mã nhiều hơn các bạn cùng lứa tuổi, mà bây giờ cả người cô cũng nằm ở ghế dựa, ép tới nơi nào đó làm người ta muốn quay đi cũng khó khăn.
Cùng với bản thân cô hoàn toàn không để ý đến mình đã bị lộ cơ thể.
Không cẩn thận liền thấy cảnh xuân. Lục Diệp còn chưa kịp ngây ngẩn, liền cảm thấy mũi chợt ngứa, một giây kế tiếp, chất lỏng ấm áp từ lỗ mũi của anh nối tiếp chảy ra, rơi xuống trang sách sạch sẽ anh mới vừa lật tới, đỏ đến hết sức xinh đẹp.
. . . . . .
Thiển Thiển vẫn cúi đầu không biết chiếc điện thoại trong túi đã chạy đi đâu, Giang Đường ngồi cùng bàn vẫn cúi đầu hết sức chuyên chú xem tiểu thuyết thỉnh thoảng phát ra tiếng cười quỷ dị.
Không có ai nhận thấy được anh khác thường.
Lúc này anh lấy tốc độ nhanh nhất liên tiếp rút bốn, năm tờ khăn giấy đặt ở mũi mình, lại rút hai tờ siết trong tay, đứng dậy, trong nháy mắt liền biến mất ở sau cửa.
Rốt cuộc tìm được điện thoại trong túi, Thiển Thiển vừa ngẩng đầu, gương mặt đầy dấu chấm hỏi, lớp trưởng đâu rồi?
Ba phút sau.
Giải quyết vấn đề cá nhân xong, trên mặt Lục Diệp đỏ ửng không bình thường trở lại vị trí của mình, nhìn vết máu đang khô lại trên cuốn vở của mình, chột dạ dùng khăn giấy xoa xoa, sau đó mới lật về trang trước, một tay dùng khăn giấy chặt chẽ đè mũi của mình, một tay cầm bút, nặng nề xóa chữ "Chờ kiểm định" phía sau hai chữ “Ngực”, viết xuống….
36D
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook