Cô Ngốc Biết Yêu
-
Chương 4: Dòm ngó
Cũng không lâu lắm, chuông tan học đã vang lên.
Thiển Thiển có chút không nỡ nhìn nhìn ánh mặt trời dưới chân lúc này, nhưng vẫn nhanh chóng lui ra.
Một giây kế tiếp, cô Lương đi ra khỏi phòng học, nhìn Thiển Thiển còn đứng ở đó cúi đầu ngoan ngoãn nhận phạt, liền kêu cô một tiếng: "Em Nhạc Thiển Thiển."
Thiển Thiển vội vàng ngẩng đầu lên: "Cô Lương, cô kêu em là Thiển Thiển là được rồi."
Giọng nói của cô rất thanh thúy, làm cho người nghe cảm thấy rất thoải mái.
"Vậy cũng được, Thiển Thiển." Cô Lương cười cười, ôn hòa nói, "Thiển Thiển, mặc dù cô hiểu các em trong thời gian nghỉ hè có thể mỗi ngày ngủ thẳng đến mặt trời lên cao cũng không người nói nên mỗi sáng sớm bảy giờ rưỡi sẽ phải bắt đầu đi học, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không quá thích ứng, nhưng dù sao trường học có quy định của trường học, ngày thứ nhất tựu trường em đã đi trễ, cô có thể tha cho em, nhưng sau này không thể không dung túng cho em nữa."
"Chuyện này. . . . . ." Mặt Thiển Thiển khó xử nói, "Thật xin lỗi cô, việc này em thật sự là không thể bảo đảm."
"Không thể bảo đảm? Tại sao?" Cô Lương kinh ngạc hỏi, "Chẳng lẽ trước kia em thường đi trễ sao? Cô không nghĩ em ngươi là học sinh như vậy nha."
"Nhưng trước kia xác thực em thường đi trễ." Thiển Thiển chi tiết đáp.
"Tại sao như vậy? Là có nguyên nhân đặc biệt gì sao?"
"Bởi vì. . . . . ."
Thiển Thiển đang chuẩn bị giải thích, liền nghe được một giọng nói quen thuộc từ phía trước truyền đến.
"Thiển Thiển."
Lúc này cô liền quên phải giải thích với cô Lương, vui vẻ với nam sinh từ hành lang bên kia đi nhanh tới, phất phất tay: "Anh"
Bởi vì lo lắng ngày đầu tiên đi học của em gái, sau giờ học Nhạc Kỳ Sâm liền lòng như lửa đốt chạy ra ngoài, nhưng lại không đúng lúc, vừa chạy ra phòng học lại đụng phải chủ nhiệm lớp còn hai chuyện quên giao phó cho lớp trường là anh này cho nên anh quay trở lại, mặc dù gấp, nhưng anh vẫn chờ nghe xong chủ nhiệm lớp dặn dò, sau đó mới chạy tới khu lớp mười.
Thật ra bốn khu của Nhất Trung cũng có thể xem là hai khu, bởi vì giữa các khu xài chung một cái hành lang, chỉ là ở chính giữa cách nhà vệ sinh và cầu thang, còn có một khúc quanh, mà nếu như muốn từ khu một, ba đến khu hai, bốn, liền cần đi qua khu hành chính.
Nói cách khác, Nhạc Kỳ Sâm ở lớp 11C20 (khu một, lầu bốn, 1403) và Nhạc Thiển Thiển ở lớp 10C7 (khu ba, lầu bốn, 3401) là ở cùng tầng lầu, chỉ cần Nhạc Kỳ Sâm muốn, không tới một phút là anh có thể xuất hiện tại trước mặt Nhạc Thiển Thiển.
Vừa đi qua cửa lớp 10C21, Nhạc Kỳ Sâm liền thấy em gái của mình, cô đứng ở cửa phòng học, balo trên người cũng chưa đặt xuống, trước mặt còn có chủ nhiệm lớp mặc váy màu hồng, chính là lớp 10C7.
Hiển nhiên là cảnh tượng giáo huấn học sinh.
Trong lòng Nhạc Kỳ Sâm "Lộp bộp" một tiếng.
Chẳng lẽ trễ hết giờ học, bây giờ mới đến?
Bởi vì anh yêu cầu tương đối cao với mình, bình thường cũng sẽ đến sớm nữa giờ so với quy định của trường học, mà cô em gái của anh này lại luôn luôn thích ngủ như mạng, cho nên lúc đi cố ý không gọi cô, mà chỉ đến nhắc nhở người mẹ không đáng tin của mình một câu.
Chỉ là nhìn dáng vẻ này, câu nhắc nhở kia của mình chỉ là uổng phí thời gian.
Làm một anh trai toàn năng, Nhạc Kỳ Sâm dám nói mình hiểu tính tình của cô em gái này hơn so ba mẹ mình, chưa từng có một ngày không ngủ nướng, có lúc mặc quần áo, đánh răng cũng có thể ngủ, ba thường đi công tác, đi một hai tháng cũng chưa về, mẹ lại không đáng tin, hai mẹ con thường xuyên ngủ quên, khi lên tiểu và sơ trung, mỗi ngày còn có anh kéo cô đi học, chờ khi anh lên cao trung, thời gian đến trường của hai người không Giống nhau, tình trạng đi trễ của cô cũng càng nghiêm trọng hơn. Trước kia thầy cô cũng biết tình cảnh của cô, cũng thiên vị cưng chiều cô, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên tựu trường ở cao trung, không có chuyện thầy cô sẽ bỏ qua cô đến trễ như vậy.
Nhưng nói thì nói nậy, rốt cuộc cũng là em gái mình cưng chiều, vừa nhìn thấy cô đang bị cô giáo huấn, trước tiên cảm xúc đau lòng liền trào dâng, bước chân của anh vội vã kịch liệt, cũng thuận thế kêu một tiếng: "Thiển Thiển."
Chờ lúc đi tới trước mặt hai người, đầu tiên là Nhạc Kỳ Sâm chào cô, sau đó mới cau mày hỏi Thiển Thiển: "Làm sao vậy?"
"Anh. Buổi sáng hôm nay em tới trễ năm phút đồng hồ." Thiển Thiển khoa tay múa chân đưa năm ngón tay lên, "Sau đó thầy giáo đang giảng bài trong lớp để em chịu phạt trên hành lang." Cô vừa chỉ chỉ chỗ mình mới đứng chịu phạt vừa rồi sau đó nói tiếp, "Cô Lương hi vọng em bảo đảm về sau không đến trễ nữa. Thế nhưng cái này đối với em mà nói có chút khó,em đang chuẩn bị giải thích nguyên nhân với cô Lương."
Thì ra chỉ tới trễ năm phút đồng hồ, không phải tới trễ cả buổi.
Nhạc Kỳ Sâm đang thở phào nhẹ nhõm đồng thời nghe Thiển Thiên nói cô bị phạt đứng lâu như vậy, trong lòng càng khó chịu.
Anh sờ sờ tóc trên trán Thiển Thiển, quay đầu lại nói với cô Lương: "Chào cô Lương, cô là chủ nhiệm lớp của Thiển Thiển à, em đã gặp cô, ngày hôm qua em dẫn Thiển Thiển đến báo danh."
Cô Lương gật đầu một cái: "Em là. . . . . ."
Nhạc Kỳ Sâm đáp: "Em là anh của Thiển Thiển, lớp 11C20 Nhạc Kỳ Sâm. Thiển Thiển nói cô mới vừa rồi hỏi em ấy tại sao không thể bảo đảm sau này mình không bao giờ đến trễ nữa, em sẽ nói cho cô biết. Là như vầy, Thiển Thiển bị sinh non, lúc sinh ra mới hơn sáu tháng, thân thể vẫn không tốt lắm, luôn là ba ngày bệnh nhẹ năm ngày bệnh nặng. Người khác cảm mạo thì uống thuốc là có thể khỏe, nếu như em ấy cảm mạo, nói nhẹ thì chích nặng thì truyền nước biển, còn có nhiều lần trở thành viêm phổi, khi đi học xin nghỉ mười ngày nửa tháng là chuyện thường xảy ra. Trừ những cái này ra em ấy còn tuột huyết áp, cho nên trước kia vì bảo đảm thời gian nghỉ ngơi cho em ấy, ba mẹ em cũng đặc biệt đến bệnh viện làm giấy xác nhận cho em ấy, sau đó đến trường học làm xác nhận tùy thời có thể ra vào cửa trường, cho phép cô đi học không cần đến sớm về trễ. Vốn lên cao trung, mẹ em cũng định đi làm giấy xác nhận, nhưng bởi vì gần đây ba em không có nhà, mà mẹ em lại vô cùng bận rộn, chưa kịp dẫn em ấy đến bệnh viện kiểm tra. Tình huống chính là như vậy, hi vọng cô thông cảm nhiều hơn."
Khi nghe Nhạc Kỳ Sâm tự xưng là anh của Thiển Thiển cô Lương sau khi nghe xong liền toát ra vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Thiển Thiển trong mắt lại thêm mấy phần hiền lành, nói: "Nếu nguyên nhân là như vậy, tại sao khi nãy không nói rõ ràng chứ? Cũng tránh bị chịu phạt."
"Nhưng hôm nay em bị trễ thật sự bởi vì ngủ quên." Thiển Thiển ngượng ngùng gãi gãi đầu, thành thật nói, "Mà không phải bởi vì thân thể không thoải mái."
Cô Lương sửng sốt một chút, nhịn không được bật cười, cô sờ sờ đầu Thiển Thiển nói: "Vậy em cũng có thể anh anh của em là Nhạc Kỳ Sâm cho chủ nhiệm biết."
Nói như vậy, cho dù nghe đến tên của Nhạc Kỳ Sâm, chủ nhiệm cũng không phạt.
"Cho dù anh của em là Nhạc Kỳ Sâm, cũng không thể thay đổi sự thật sáng hôm nay em tới trễ." Thiển Thiển nháy mắt mấy cái, rối rắm nói, "Hay là hai người này có quan hệ gì sao?"
Cô Lương một lòng hi vọng Thiển Thiền về sau có thể thông minh một chút biết lợi dụng lợi thế để tránh bị phạt không đáng, ". . . . . ."
Một bên Nhạc Kỳ Sâm nghe được câu hỏi ngây thơ của em gái mình cũng không khỏi khổ não nâng trán, cũng được, con gái đơn thuần thì đáng yêu, cũng không tính là điểm xấu gì.
Sau khi lại bị anh dặn dò một hồi, Thiển Thiển mới vào phòng học, vừa vào phòng học liền nghe có người đang gọi mình.
" Thiển Thiển."
Cô giương mắt nhìn lên, một cô gái tóc ngắn, diện mạo có thanh lịch đang đứng ở vị trí của mình liều mạng ngoắc cô, chỉ chỗ trống bên cạnh mình nói với cô: "Mau tới đây, mình đã giành chỗ này cho cậu."
Thiển Thiển cười cong mắt, đi tới, mừng rỡ nói: "Đường Đường, hai chúng ta cùng lớp sao?"
"Bây giờ cậu mới biết sao? Mình ngày hôm qua đã biết rồi. Dù gì tên mình cũng đứng đầu tiên trong danh sách chia lớp, cậu có thể để tâm một chút không?" Giang Đường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhẹ nhàng chọc chọc trán của Thiển Thiển.
Thiển Thiển che chỗ bị chọc, lấy lòng cười cười: "Người ở bảng thông báo quá nhiều, là anh mình chen vào xem giúp ta, anh ấy không nói cho mình biết cậu cũng ở lớp này. Trong lớp có những bạn học sơ trung cùng chúng ta không?"
"Cùng khối hay không mình không biết, còn cùng lớp hình như cũng chỉ có cậu và mình." Giang Đường nói xong, đi ra ngoài một bước, "Được rồi, cậu mau vào để đồ xuống đi, mặc dù mình biết trong túi xách của cậu khẳng định thật cái gì cũng không có, nhưng mang cũng cực kỳ mệt mỏi. . . . . . Như thế nào, thích chỗ mình giành cho cậu không?"
Vị trí Giang Đường chiếm được cho mình và Thiển Thiển là vị trí cuối phòng học, hàng thứ hai đếm ngược, cô ngồi ở ngoài, để Thiển Thiển ngồi trong, vắng vẻ lại không để người khá chú ý, cũng không bị giáo viện bắt được đang làm chuyện mờ ám, thật sự thích hợp để xem tiểu thuyết, chơi điện thoại di động, lim dim ngủ.
“Thích. Đường Đường cậu thật hiểu mình.” Thiển Thiển đi vào, nhưng không vội ngồi xuống, mà là kéo túi xách ta lấy đồ vật bên trong, "Nhưng có một chỗ cậu nói sai rồi, hôm nay trong túi xách có mang đồ."
Bút tên tay Lục Diệp từ khi Thiển Thiển đứng ở trước mặt từ lúc này trở đi bị đình chỉ chuyển động, anh nhìn chằm chằm làn váy màu lam nhạt của Thiển Thiển, cảm giác đột nhiên có chút miệng đắng lưỡi khô, khó nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, để bút xuống, chậm rãi đưa tay về phía trước.
Khi cảm nhận được chất vải jeans truyền từ đầu ngón tay đến trung tâm thần kinh, trong nháy mắt đó, một loại cảm giác thỏa mãn khó tả lan khắp toàn thân Lục Diệp.
Anh không nỡ thoát khỏi loại cảm giác này.
Nhưng lại không thể tiếp tục.
Cứ để tay ở đây, sẽ bị các bạn xung quanh phát hiện.
Anh cũng không ngại bị phát hiện rồi về sau những bạn học khác sẽ nhìn anh như thế nào, nhưng nếu bởi vì cái này mà dọa cô chạy mất sẽ không tốt.
Anh khắc chế thu tay về, lần nữa cầm bút lên, không yên lòng xoay lòng vòng, quay đầu nhìn học sinh bốn phía đều bận rộn kết bạn với bạn học mới, không có ai chú ý tới anh giở trò lưu manh mờ ám.
Ánh mắt của anh lần nữa trở về làn váy kia, đi xuống là một đôi chân thon dài, đi lên thắt lưng tinh tế, hình như chỉ cần một tay là có thể nắm được chiếc eo nhỏ nhắn.
Nhịp tim đột nhiên lỡ một nhịp, bút trên tay anh "Lạch cạch" một tiếng rơi trên mặt đất.
Thiển Thiển có chút không nỡ nhìn nhìn ánh mặt trời dưới chân lúc này, nhưng vẫn nhanh chóng lui ra.
Một giây kế tiếp, cô Lương đi ra khỏi phòng học, nhìn Thiển Thiển còn đứng ở đó cúi đầu ngoan ngoãn nhận phạt, liền kêu cô một tiếng: "Em Nhạc Thiển Thiển."
Thiển Thiển vội vàng ngẩng đầu lên: "Cô Lương, cô kêu em là Thiển Thiển là được rồi."
Giọng nói của cô rất thanh thúy, làm cho người nghe cảm thấy rất thoải mái.
"Vậy cũng được, Thiển Thiển." Cô Lương cười cười, ôn hòa nói, "Thiển Thiển, mặc dù cô hiểu các em trong thời gian nghỉ hè có thể mỗi ngày ngủ thẳng đến mặt trời lên cao cũng không người nói nên mỗi sáng sớm bảy giờ rưỡi sẽ phải bắt đầu đi học, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không quá thích ứng, nhưng dù sao trường học có quy định của trường học, ngày thứ nhất tựu trường em đã đi trễ, cô có thể tha cho em, nhưng sau này không thể không dung túng cho em nữa."
"Chuyện này. . . . . ." Mặt Thiển Thiển khó xử nói, "Thật xin lỗi cô, việc này em thật sự là không thể bảo đảm."
"Không thể bảo đảm? Tại sao?" Cô Lương kinh ngạc hỏi, "Chẳng lẽ trước kia em thường đi trễ sao? Cô không nghĩ em ngươi là học sinh như vậy nha."
"Nhưng trước kia xác thực em thường đi trễ." Thiển Thiển chi tiết đáp.
"Tại sao như vậy? Là có nguyên nhân đặc biệt gì sao?"
"Bởi vì. . . . . ."
Thiển Thiển đang chuẩn bị giải thích, liền nghe được một giọng nói quen thuộc từ phía trước truyền đến.
"Thiển Thiển."
Lúc này cô liền quên phải giải thích với cô Lương, vui vẻ với nam sinh từ hành lang bên kia đi nhanh tới, phất phất tay: "Anh"
Bởi vì lo lắng ngày đầu tiên đi học của em gái, sau giờ học Nhạc Kỳ Sâm liền lòng như lửa đốt chạy ra ngoài, nhưng lại không đúng lúc, vừa chạy ra phòng học lại đụng phải chủ nhiệm lớp còn hai chuyện quên giao phó cho lớp trường là anh này cho nên anh quay trở lại, mặc dù gấp, nhưng anh vẫn chờ nghe xong chủ nhiệm lớp dặn dò, sau đó mới chạy tới khu lớp mười.
Thật ra bốn khu của Nhất Trung cũng có thể xem là hai khu, bởi vì giữa các khu xài chung một cái hành lang, chỉ là ở chính giữa cách nhà vệ sinh và cầu thang, còn có một khúc quanh, mà nếu như muốn từ khu một, ba đến khu hai, bốn, liền cần đi qua khu hành chính.
Nói cách khác, Nhạc Kỳ Sâm ở lớp 11C20 (khu một, lầu bốn, 1403) và Nhạc Thiển Thiển ở lớp 10C7 (khu ba, lầu bốn, 3401) là ở cùng tầng lầu, chỉ cần Nhạc Kỳ Sâm muốn, không tới một phút là anh có thể xuất hiện tại trước mặt Nhạc Thiển Thiển.
Vừa đi qua cửa lớp 10C21, Nhạc Kỳ Sâm liền thấy em gái của mình, cô đứng ở cửa phòng học, balo trên người cũng chưa đặt xuống, trước mặt còn có chủ nhiệm lớp mặc váy màu hồng, chính là lớp 10C7.
Hiển nhiên là cảnh tượng giáo huấn học sinh.
Trong lòng Nhạc Kỳ Sâm "Lộp bộp" một tiếng.
Chẳng lẽ trễ hết giờ học, bây giờ mới đến?
Bởi vì anh yêu cầu tương đối cao với mình, bình thường cũng sẽ đến sớm nữa giờ so với quy định của trường học, mà cô em gái của anh này lại luôn luôn thích ngủ như mạng, cho nên lúc đi cố ý không gọi cô, mà chỉ đến nhắc nhở người mẹ không đáng tin của mình một câu.
Chỉ là nhìn dáng vẻ này, câu nhắc nhở kia của mình chỉ là uổng phí thời gian.
Làm một anh trai toàn năng, Nhạc Kỳ Sâm dám nói mình hiểu tính tình của cô em gái này hơn so ba mẹ mình, chưa từng có một ngày không ngủ nướng, có lúc mặc quần áo, đánh răng cũng có thể ngủ, ba thường đi công tác, đi một hai tháng cũng chưa về, mẹ lại không đáng tin, hai mẹ con thường xuyên ngủ quên, khi lên tiểu và sơ trung, mỗi ngày còn có anh kéo cô đi học, chờ khi anh lên cao trung, thời gian đến trường của hai người không Giống nhau, tình trạng đi trễ của cô cũng càng nghiêm trọng hơn. Trước kia thầy cô cũng biết tình cảnh của cô, cũng thiên vị cưng chiều cô, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên tựu trường ở cao trung, không có chuyện thầy cô sẽ bỏ qua cô đến trễ như vậy.
Nhưng nói thì nói nậy, rốt cuộc cũng là em gái mình cưng chiều, vừa nhìn thấy cô đang bị cô giáo huấn, trước tiên cảm xúc đau lòng liền trào dâng, bước chân của anh vội vã kịch liệt, cũng thuận thế kêu một tiếng: "Thiển Thiển."
Chờ lúc đi tới trước mặt hai người, đầu tiên là Nhạc Kỳ Sâm chào cô, sau đó mới cau mày hỏi Thiển Thiển: "Làm sao vậy?"
"Anh. Buổi sáng hôm nay em tới trễ năm phút đồng hồ." Thiển Thiển khoa tay múa chân đưa năm ngón tay lên, "Sau đó thầy giáo đang giảng bài trong lớp để em chịu phạt trên hành lang." Cô vừa chỉ chỉ chỗ mình mới đứng chịu phạt vừa rồi sau đó nói tiếp, "Cô Lương hi vọng em bảo đảm về sau không đến trễ nữa. Thế nhưng cái này đối với em mà nói có chút khó,em đang chuẩn bị giải thích nguyên nhân với cô Lương."
Thì ra chỉ tới trễ năm phút đồng hồ, không phải tới trễ cả buổi.
Nhạc Kỳ Sâm đang thở phào nhẹ nhõm đồng thời nghe Thiển Thiên nói cô bị phạt đứng lâu như vậy, trong lòng càng khó chịu.
Anh sờ sờ tóc trên trán Thiển Thiển, quay đầu lại nói với cô Lương: "Chào cô Lương, cô là chủ nhiệm lớp của Thiển Thiển à, em đã gặp cô, ngày hôm qua em dẫn Thiển Thiển đến báo danh."
Cô Lương gật đầu một cái: "Em là. . . . . ."
Nhạc Kỳ Sâm đáp: "Em là anh của Thiển Thiển, lớp 11C20 Nhạc Kỳ Sâm. Thiển Thiển nói cô mới vừa rồi hỏi em ấy tại sao không thể bảo đảm sau này mình không bao giờ đến trễ nữa, em sẽ nói cho cô biết. Là như vầy, Thiển Thiển bị sinh non, lúc sinh ra mới hơn sáu tháng, thân thể vẫn không tốt lắm, luôn là ba ngày bệnh nhẹ năm ngày bệnh nặng. Người khác cảm mạo thì uống thuốc là có thể khỏe, nếu như em ấy cảm mạo, nói nhẹ thì chích nặng thì truyền nước biển, còn có nhiều lần trở thành viêm phổi, khi đi học xin nghỉ mười ngày nửa tháng là chuyện thường xảy ra. Trừ những cái này ra em ấy còn tuột huyết áp, cho nên trước kia vì bảo đảm thời gian nghỉ ngơi cho em ấy, ba mẹ em cũng đặc biệt đến bệnh viện làm giấy xác nhận cho em ấy, sau đó đến trường học làm xác nhận tùy thời có thể ra vào cửa trường, cho phép cô đi học không cần đến sớm về trễ. Vốn lên cao trung, mẹ em cũng định đi làm giấy xác nhận, nhưng bởi vì gần đây ba em không có nhà, mà mẹ em lại vô cùng bận rộn, chưa kịp dẫn em ấy đến bệnh viện kiểm tra. Tình huống chính là như vậy, hi vọng cô thông cảm nhiều hơn."
Khi nghe Nhạc Kỳ Sâm tự xưng là anh của Thiển Thiển cô Lương sau khi nghe xong liền toát ra vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Thiển Thiển trong mắt lại thêm mấy phần hiền lành, nói: "Nếu nguyên nhân là như vậy, tại sao khi nãy không nói rõ ràng chứ? Cũng tránh bị chịu phạt."
"Nhưng hôm nay em bị trễ thật sự bởi vì ngủ quên." Thiển Thiển ngượng ngùng gãi gãi đầu, thành thật nói, "Mà không phải bởi vì thân thể không thoải mái."
Cô Lương sửng sốt một chút, nhịn không được bật cười, cô sờ sờ đầu Thiển Thiển nói: "Vậy em cũng có thể anh anh của em là Nhạc Kỳ Sâm cho chủ nhiệm biết."
Nói như vậy, cho dù nghe đến tên của Nhạc Kỳ Sâm, chủ nhiệm cũng không phạt.
"Cho dù anh của em là Nhạc Kỳ Sâm, cũng không thể thay đổi sự thật sáng hôm nay em tới trễ." Thiển Thiển nháy mắt mấy cái, rối rắm nói, "Hay là hai người này có quan hệ gì sao?"
Cô Lương một lòng hi vọng Thiển Thiền về sau có thể thông minh một chút biết lợi dụng lợi thế để tránh bị phạt không đáng, ". . . . . ."
Một bên Nhạc Kỳ Sâm nghe được câu hỏi ngây thơ của em gái mình cũng không khỏi khổ não nâng trán, cũng được, con gái đơn thuần thì đáng yêu, cũng không tính là điểm xấu gì.
Sau khi lại bị anh dặn dò một hồi, Thiển Thiển mới vào phòng học, vừa vào phòng học liền nghe có người đang gọi mình.
" Thiển Thiển."
Cô giương mắt nhìn lên, một cô gái tóc ngắn, diện mạo có thanh lịch đang đứng ở vị trí của mình liều mạng ngoắc cô, chỉ chỗ trống bên cạnh mình nói với cô: "Mau tới đây, mình đã giành chỗ này cho cậu."
Thiển Thiển cười cong mắt, đi tới, mừng rỡ nói: "Đường Đường, hai chúng ta cùng lớp sao?"
"Bây giờ cậu mới biết sao? Mình ngày hôm qua đã biết rồi. Dù gì tên mình cũng đứng đầu tiên trong danh sách chia lớp, cậu có thể để tâm một chút không?" Giang Đường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhẹ nhàng chọc chọc trán của Thiển Thiển.
Thiển Thiển che chỗ bị chọc, lấy lòng cười cười: "Người ở bảng thông báo quá nhiều, là anh mình chen vào xem giúp ta, anh ấy không nói cho mình biết cậu cũng ở lớp này. Trong lớp có những bạn học sơ trung cùng chúng ta không?"
"Cùng khối hay không mình không biết, còn cùng lớp hình như cũng chỉ có cậu và mình." Giang Đường nói xong, đi ra ngoài một bước, "Được rồi, cậu mau vào để đồ xuống đi, mặc dù mình biết trong túi xách của cậu khẳng định thật cái gì cũng không có, nhưng mang cũng cực kỳ mệt mỏi. . . . . . Như thế nào, thích chỗ mình giành cho cậu không?"
Vị trí Giang Đường chiếm được cho mình và Thiển Thiển là vị trí cuối phòng học, hàng thứ hai đếm ngược, cô ngồi ở ngoài, để Thiển Thiển ngồi trong, vắng vẻ lại không để người khá chú ý, cũng không bị giáo viện bắt được đang làm chuyện mờ ám, thật sự thích hợp để xem tiểu thuyết, chơi điện thoại di động, lim dim ngủ.
“Thích. Đường Đường cậu thật hiểu mình.” Thiển Thiển đi vào, nhưng không vội ngồi xuống, mà là kéo túi xách ta lấy đồ vật bên trong, "Nhưng có một chỗ cậu nói sai rồi, hôm nay trong túi xách có mang đồ."
Bút tên tay Lục Diệp từ khi Thiển Thiển đứng ở trước mặt từ lúc này trở đi bị đình chỉ chuyển động, anh nhìn chằm chằm làn váy màu lam nhạt của Thiển Thiển, cảm giác đột nhiên có chút miệng đắng lưỡi khô, khó nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, để bút xuống, chậm rãi đưa tay về phía trước.
Khi cảm nhận được chất vải jeans truyền từ đầu ngón tay đến trung tâm thần kinh, trong nháy mắt đó, một loại cảm giác thỏa mãn khó tả lan khắp toàn thân Lục Diệp.
Anh không nỡ thoát khỏi loại cảm giác này.
Nhưng lại không thể tiếp tục.
Cứ để tay ở đây, sẽ bị các bạn xung quanh phát hiện.
Anh cũng không ngại bị phát hiện rồi về sau những bạn học khác sẽ nhìn anh như thế nào, nhưng nếu bởi vì cái này mà dọa cô chạy mất sẽ không tốt.
Anh khắc chế thu tay về, lần nữa cầm bút lên, không yên lòng xoay lòng vòng, quay đầu nhìn học sinh bốn phía đều bận rộn kết bạn với bạn học mới, không có ai chú ý tới anh giở trò lưu manh mờ ám.
Ánh mắt của anh lần nữa trở về làn váy kia, đi xuống là một đôi chân thon dài, đi lên thắt lưng tinh tế, hình như chỉ cần một tay là có thể nắm được chiếc eo nhỏ nhắn.
Nhịp tim đột nhiên lỡ một nhịp, bút trên tay anh "Lạch cạch" một tiếng rơi trên mặt đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook