Cô Ngốc Biết Yêu
-
Chương 16: Liên hoan
Lý Nam Dương ở một bên thu hết một màn kịch hay này vào mắt, vì phải cố nín cười nên lấy tay bấm đùi mình ở dưới bàn, nhưng sau khi thấy Lục Diệp ngay cả khi uống say cũng chỉ thích làm mặt lạnh mà bây giờ lần đầu tiên lộ ra loại biểu tình này rốt cuộc anh cũng không nhịn được nữa, tiếng cười trộm khúc khích truyền ra từ bàn tay đang che miệng thật chặt.
Khung cảnh màu hồng lần đầu tiên trong đời của Lục Diệp liền bị tiếng cười này phá vỡ, anh quăng cho Lý Nam Dương đang cố nén cười đến lông mi cũng vón thành một đoàn một ánh mắt sắc bén, từ giữa hàm răng nặn ra mỗi một chữ đều lạnh thấu xương: "Lý Nam Dương, tôi thấy anh chán sống rồi."
"Không có, không có, cái này thật sự không có." Chuyện liên quan đến tính mạng của mình, Lý Nam Dương vội vàng khoát tay nói, chỉ là những lời ấy vừa nói một câu vừa cười một tiếng cũng không có bao nhiêu tính thuyết phục, "Tôi tuyệt đối không có ý muốn xem kịch vui, tôi chỉ là phì ha ha. . . . . . Á thật xin lỗi cậu, tôi không phải có ý chê cười, hôm nay chắc là thần kinh của tôi bị cái gì rồi. Tôi chỉ là bội phục, không sai, là bội phục. Bội phục Lục Diệp cậu thật là thủ đoạn, tới lúc này chỉ mới không tới mười ngày liền ôm được người đẹp về. Thật là thủ đoạn, làm sao cậu còn che giấu chứ, có bí kiếp nên chia sẻ với mọi người mới phải. Tội nghiệp cho chúng ta khi đi dã ngoại thực tế, 30 anh em cùng ngủ chung, 29 người đều độc thân, còn dư lại một người thì sắp chia tay."
Anh cách khá xa, mà lúc nói chuyện giọng của Thiển Thiển lại như muỗi kêu, cho nên anh không biết chuyện Thiển Thiển nhầm Lục Diệp là anh trai của mình, còn tưởng rằng Thiển Thiển đã bị Lục Diệp "Thật là thủ đoạn" bắt lại rồi.
Dĩ nhiên, chuyện như vậy Lục Diệp cũng không muốn giải thích, anh còn mong sao mọi người trên thế giới đều biết Nhạc Thiển Thiển đã làm dấu trên người anh, chứng tỏ anh là người của Nhạc Thiển Thiển.
Anh ta càng nói càng không đáng tin cậy, Lục Diệp mới lười phản ứng lại, làm thế nào cũng cảm thấy anh ta rất chướng mắt, phất phất tay giống như đuổi ruồi: "Đi đi đi đi, anh đi nhanh đi, từ đâu tới thì về lại chỗ đó, bây giờ lập tức cút khỏi mắt tôi."
Lý Nam Dương đi vài bước, chưa từ bỏ ý định quay đầu lại, vẩy vẩy chìa khóa xe trên tay hỏi: "Thật sự không cần tôi đưa bọn họ về sao?"
"Bọn họ tỉnh rượu sẽ tự về, không cần anh phải quan tâm." Lục Diệp không nhịn được nói.
Khi bữa tiệc sắp tan, thuốc giải rượu cũng phát huy tác dụng, bọn Giang Đường người này nối tiếp người kia vuốt mắt khôi phục tinh thần, nhưng đến khi các cô nhìn thấy Thiển Thiển rõ ràng được Lục Diệp ôm vào trong ngực thì họ không nhịn được hoài nghi mình có bị hoa mắt hay không, ngất đến độ xuất hiện ảo giác rồi sao?
Nhìn Giang Đường, Hạ Văn, Lâm Nhược Vân cũng bắt đầu có phản ứng đối với tình hình hiện tại, Lục Diệp cũng biết ít nhất bây giờ bọn họ cũng còn năng lực tìm được đường về nhà.
Anh nói với ba người kinh ngạc đến con ngươi cũng sắp rơi vào trong nồi một câu: "Nếu tỉnh rồi liền về nhà đi, mình đưa Thiển Thiển về.", liền vỗ nhè nhẹ Thiển Thiển say cũng không chịu uống thuốc giải rượu mềm nhũn như con sâu đang tựa vào trong ngực anh ngủ gà ngủ gật, nhỏ giọng nói một câu: "Thiển Thiển mau dậy đi, mình đưa cậu về nhà."
Nếu không phải bởi vì Thiển Thiển có quan hệ không tệ với các cô, anh cũng đã sớm đưa Thiển Thiển đi, cũng không phải đợi các cô tỉnh lại.
"Đưa em về nhà? Anh còn muốn đi đâu? Không phải anh cùng về nhà với em sao?" Tinh thần không rõ lắm, Thiển Thiển cố chấp nghĩ Lục Diệp là Nhạc Kỳ Sâm, "Mấy giờ rồi? Có phải mẹ lại tăng ca nữa phải không? Vậy anh cũng không thể để một mình em ở nhà."
"Được, được, được, mình cùng về nhà với cậu. Mình cũng không đi đâu cả." Lục Diệp dụ dỗ nói, "Bảo đảm không để Thiển Thiển một mình, được không?"
"Được." Thiển Thiển hài lòng gật đầu một cái, cầm lấy tay anh đứng lên, phất phất tay với ba người kia mặt vẫn đang đờ đẫn, nói, "Đường Đường, Văn Văn, Nhược Vân, hẹn thứ hai gặp lại."
"Đợi chút, Thiển Thiển. . . . . ." Giang Đường nóng nảy, lên tiếng gọi cô.
Lâm Nhược Vân bên cạnh vội vàng kéo cô một cái, sử dụng ánh mắt ý bảo cô nhìn Lục Diệp.
Lục Diệp đứng lên từ trên cao nhìn xuống, mặc dù vẻ mặt trước sau như một không chút thay đổi, thế nhưng trong đôi mắt đen không thấy đáy kia lại hiện cảnh báo rõ ràng.
Giang Đường nháy mắt mấy cái, cực kỳ không có tiền đồ bị dọa sợ.
Thiển Thiển ngẩn ra, thấy Giang Đường gọi cô lại không nói gì hết, cho là cậu ấy không yên lòng mình cứ trở về như vậy, liền chỉ chỉ Lục Diệp bên cạnh nói: "Đường Đường cậu không phải lo lắng cho mình, anh mình cũng tới đón mình rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Ngược lại các cậu đi về phải cẩn thận đấy, đến nhà nhớ nhắn tin hoặc là gọi điện thoại cho mình nha."
Dặn dò người khác xong, lại cứ nhận lầm người liền chứng tỏ cô đã say đến không thể say thêm nữa.
Đến trình độ này, Giang Đường còn có thể nói cái gì nữa? Trước kia cô chưa từng thấy dáng vẻ Thiển Thiển uống say, nhưng chỉ bằng vào tính tình của Thiển Thiển, cô cũng biết nếu như mình vạch trần người đứng ở bên cạnh cô không phải Nhạc Kỳ Sâm mà là Lục Diệp, sẽ xảy ra tình huống như thế này:
"Thiển Thiển, đó không phải là anh trai cậu, đó là Lục Diệp."
"Lục Diệp? Làm sao có thể, đây chính là anh mình, mình sẽ không nhận lầm."
"Thiển Thiển, cậu uống say rồi, thật sự không phải anh cậu, đó là Lục Diệp."
"Không, đây chính là anh trai mình, người uống say là cậu đấy Đường Đường, cậu xem cậu đã say đến ngay cả anh mình và trưởng lớp cũng không phân biệt được."
. . . . . .
Cho nên cô vẫn phải im lặng.
Thấy Thiển Thiển không nói thêm gì nữa, Lục Diệp mới kéo tay của cô, nói: "Đi thôi."
Thiển Thiển liền ngoan ngoãn đi cùng anh, chỉ để lại ba người vẫn không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Giang Đường: "Trời ạ, Thiển Thiển uống say thế nào lại là cái bộ dáng này. A a a. Làm sao mình lại mặc cho con sói đuôi dài Lục Diệp kia dẫn cậu ấy đi chứ? Ngộ nhỡ Lục Diệp làm ra chuyện không bằng cầm thú gì, anh trai của cậu ấy sẽ bóp chết mình. . . . . . Không, sẽ bóp chết hết mọi người đấy."
Hạ Văn: "Có lẽ là mình đang nằm mơ, giấc mơ này quá đáng sợ rồi, mình phải ngủ lại một giấc thật yên tĩnh mới được."
Lâm Nhược Vân: "Mình đã nói Lục Diệp thích Thiển Thiển mà. Nhìn đi. Cái đuôi hồ ly nhanh như vậy đã lộ ra rồi."
Khi Lục Diệp dắt Thiển Thiển đi ngang qua một cái hẻm nhỏ, một trận gió mát từ ngõ hẻm thổi ra, làm Thiển Thiển giật mình, theo bản năng cô kéo chặt áo khoác nhỏ trên người, dùng bàn tay vuốt cánh tay để sưởi ấm.
Lục Diệp thấy vậy, cả lớp hơn sáu mươi người trong thời tiết thế này mà còn mặc áo khoác ra ngoài cũng chỉ có một mình Thiển Thiển, anh cũng không có áo khoác, chỉ có thể khoác vai cô ôm cô vào trong lòng ngực, ép sát cô vào ngực mình, sau đó dẫn cô bước nhanh khỏi con hẻm.
Thiển Thiển trải qua một cơn lạnh, ngược lại đầu óc tỉnh táo được đôi chút, cô ngẩng đầu, mượn ánh đèn đường lờ mờ nhìn đường cong bén nhọn của chiếc cằm một cái, chần chờ nói: "Trưởng. . . . . . Trưởng lớp?"
Lục Diệp đang do dự có nên dứt khoát bỏ qua cơ hội hiếm có này để đón xe đưa Thiển Thiển về hay không liền cứng đờ, cúi đầu chống lại cặp mắt sương mù của Thiển Thiển, kêu lên: "Thiển Thiển, cậu tỉnh rượu rồi à?"
Thiển Thiển không trả lời anh ngay, lại nhìn anh chằm chằm một hồi lâu, miệng vẫn mấp máy không ngờ như thế, giống như đang thầm đếm cái gì, sau đó mới nghi ngờ hỏi: "Thế nào lại có hai trưởng lớp. . . . . . Không, ba. . . . . . Bốn năm sáu? Làm thế nào mà nhiều trưởng lớp như vậy. . . . . ."
Lục Diệp: ". . . . . ."
Cô chợt nhớ đến cái gì, nhìn xung quanh, hỏi "Anh mình đâu? Anh mình đi đâu rồi?"
Lục Diệp suy nghĩ một chút, đáp: "Anh cậu đi mua thuốc giải rượu cho cậu rồi."
"Thuốc giải rượu?" Thiển Thiển nhăn nhăn mũi nói: "Không phải đã đồng ý không cho mình uống thuốc nữa rồi sao?"
"Có lẽ là anh cậu cảm thấy tình trạng của cậu vẫn phải uống thuốc mới được." Lục Diệp nói dối không cảm thấy xấu hổ chút nào.
"Nhưng mình không muốn uống thuốc." Thiển Thiển đáng thương nói.
"Vậy làm sao bây giờ? Anh cậu nói cậu uống quá nhiều, phải uống thuốc." Lục Diệp hỏi tiếp, "Nếu không cậu nghĩ xem trong hoàn cảnh nào thì anh cậu mới không cho cậu uống thuốc nữa?"
Thiển Thiển cau mày, rất cố gắng suy nghĩ một hồi lâu, vỗ tay như bừng tỉnh nói: "Lúc ngủ. Mình ngủ thiếp đi anh trai cũng sẽ không đánh thức mình để mình uống thuốc nữa."
"Vậy bây giờ cậu phải ngủ thế nào chứ? Ở đây là trên đường cái." Lục Diệp hỏi. Anh thật hi vọng Thiển Thiển có thể gọi anh cõng cô, như vậy cô có thể ngủ. Chỉ là suy nghĩ một chút cũng không có khả năng.
Thiển Thiển lại ủi xìu.
Nhưng cô cũng không ỉu xìu bao lâu, cô giật nhẹ vạt áo của Lục Diệp, hạ thấp giọng hỏi: "Anh mình đi bao lâu rồi?"
Lục Diệp mỉm cười nhìn cô: "Mới vừa đi."
"Vậy thì được rồi, thừa dịp anh ấy vẫn chưa về, chúng ta nhanh đi về đi, mình có mang chìa khóa. Chờ về đến nhà, lập tức mình liền chạy lên giường, sau đó mình liền ngủ thiếp đi, như vậy anh ấy cũng sẽ không gọi mình uống thuốc nữa."
"Được." Lục Diệp gật đầu một cái, công nhận kế hoạch "Không chê vào đâu được" của cô.
"Chờ khi mình về đến nhà cậu nhớ dùng điện thoại di động của mình nhắn tin cho anh mình, nếu không anh ấy không tìm được mình sẽ nóng nảy."
"Ừ."
"Số liên lạc đầu tiên trong điện thoại di động của mình chính là số của anh mình, nhớ chưa?"
"Nhớ rồi."
. . . . . .
Nhà Thiển Thiển ở trên một con phố cổ, đi qua đền thờ sừng sững hơn hai trăm năm, đập vào mắt chính là một khu kiến trúc nhà Thanh được bảo tồn hết sức kỹ càng, cũng chính bởi vì bảo tồn vô cùng hoàn hảo, mới có thể được giữ lại trong thành phố A kinh tế đang phát triển nhanh chóng này.
Cái chìa khóa của Thiển Thiển mới vừa cắm vào lỗ khóa, bên trong cửa chính liền được mở ra, sắc mặt của Nhạc Kỳ Sâm vô cùng lo lắng đang dần hiện ra sau khe cửa.
Bất ngờ thấy anh trai "Đang đi mua thuốc giải rượu", Thiển Thiển bị sợ đến da đầu cũng căng ra, bình thường đầu óc luôn chậm chạp, vào giờ phút này lại sáng suốt ngoài dự đoán, trước khi bị Nhạc Kỳ Sâm nói: "Thế nào trễ như thế mới trở về, gọi điện thoại cho em cũng không nhận, mặt hồng như vậy có phải uống rượu hay không?" Liền hô trước một tiếng, lao vào ngực Nhạc Kỳ Sâm, lừa mình dối người nói: "Em đã ngủ quên, anh không nên mắng em, em không nghe thấy điện thoại, cũng không cần gọi em uống thuốc.", liền nhắm mắt không cử động nữa.
Tất cả xảy ra quá nhanh, mặc dù Nhạc Kỳ Sâm phản xạ có điều kiện đở được Thiển Thiển nhào vào ngực, nhưng đầu óc vẫn còn lay hoay trong cảnh tượng bị người nào đó nhàu đến ôm lấy.
Chỉ có Lục Diệp nhìn thấy tất cả, phát ra mấy tiếng cười khẽ.
Nhạc Kỳ Sâm tỉnh táo lại, vừa bực mình vừa buồn cười không nặng không nhẹ vỗ một cái lên mông của Thiển Thiển, hỏi Lục Diệp: "Con bé thế này là thế nào?"
Ánh mắt của Lục Diệp rơi vào vị trí mới vừa rồi bị Nhạc Kỳ Sâm vỗ qua, lại không để lại dấu vết dời tầm mắt, nói: "Có lẽ là. . . . . . Uống say thôi."
Nhớ tới những phản ứng thú vị của cô trên đường, còn có tình trạng nhắm mắt giả chết không nhúc nhích như bây giờ, anh lại nhịn không được cười lên.
Cô nhóc này, bình thường nhìn ngây ngốc như vậy, đến thời khắc mấu chốt vẫn có một chút nhanh trí nha.
Khung cảnh màu hồng lần đầu tiên trong đời của Lục Diệp liền bị tiếng cười này phá vỡ, anh quăng cho Lý Nam Dương đang cố nén cười đến lông mi cũng vón thành một đoàn một ánh mắt sắc bén, từ giữa hàm răng nặn ra mỗi một chữ đều lạnh thấu xương: "Lý Nam Dương, tôi thấy anh chán sống rồi."
"Không có, không có, cái này thật sự không có." Chuyện liên quan đến tính mạng của mình, Lý Nam Dương vội vàng khoát tay nói, chỉ là những lời ấy vừa nói một câu vừa cười một tiếng cũng không có bao nhiêu tính thuyết phục, "Tôi tuyệt đối không có ý muốn xem kịch vui, tôi chỉ là phì ha ha. . . . . . Á thật xin lỗi cậu, tôi không phải có ý chê cười, hôm nay chắc là thần kinh của tôi bị cái gì rồi. Tôi chỉ là bội phục, không sai, là bội phục. Bội phục Lục Diệp cậu thật là thủ đoạn, tới lúc này chỉ mới không tới mười ngày liền ôm được người đẹp về. Thật là thủ đoạn, làm sao cậu còn che giấu chứ, có bí kiếp nên chia sẻ với mọi người mới phải. Tội nghiệp cho chúng ta khi đi dã ngoại thực tế, 30 anh em cùng ngủ chung, 29 người đều độc thân, còn dư lại một người thì sắp chia tay."
Anh cách khá xa, mà lúc nói chuyện giọng của Thiển Thiển lại như muỗi kêu, cho nên anh không biết chuyện Thiển Thiển nhầm Lục Diệp là anh trai của mình, còn tưởng rằng Thiển Thiển đã bị Lục Diệp "Thật là thủ đoạn" bắt lại rồi.
Dĩ nhiên, chuyện như vậy Lục Diệp cũng không muốn giải thích, anh còn mong sao mọi người trên thế giới đều biết Nhạc Thiển Thiển đã làm dấu trên người anh, chứng tỏ anh là người của Nhạc Thiển Thiển.
Anh ta càng nói càng không đáng tin cậy, Lục Diệp mới lười phản ứng lại, làm thế nào cũng cảm thấy anh ta rất chướng mắt, phất phất tay giống như đuổi ruồi: "Đi đi đi đi, anh đi nhanh đi, từ đâu tới thì về lại chỗ đó, bây giờ lập tức cút khỏi mắt tôi."
Lý Nam Dương đi vài bước, chưa từ bỏ ý định quay đầu lại, vẩy vẩy chìa khóa xe trên tay hỏi: "Thật sự không cần tôi đưa bọn họ về sao?"
"Bọn họ tỉnh rượu sẽ tự về, không cần anh phải quan tâm." Lục Diệp không nhịn được nói.
Khi bữa tiệc sắp tan, thuốc giải rượu cũng phát huy tác dụng, bọn Giang Đường người này nối tiếp người kia vuốt mắt khôi phục tinh thần, nhưng đến khi các cô nhìn thấy Thiển Thiển rõ ràng được Lục Diệp ôm vào trong ngực thì họ không nhịn được hoài nghi mình có bị hoa mắt hay không, ngất đến độ xuất hiện ảo giác rồi sao?
Nhìn Giang Đường, Hạ Văn, Lâm Nhược Vân cũng bắt đầu có phản ứng đối với tình hình hiện tại, Lục Diệp cũng biết ít nhất bây giờ bọn họ cũng còn năng lực tìm được đường về nhà.
Anh nói với ba người kinh ngạc đến con ngươi cũng sắp rơi vào trong nồi một câu: "Nếu tỉnh rồi liền về nhà đi, mình đưa Thiển Thiển về.", liền vỗ nhè nhẹ Thiển Thiển say cũng không chịu uống thuốc giải rượu mềm nhũn như con sâu đang tựa vào trong ngực anh ngủ gà ngủ gật, nhỏ giọng nói một câu: "Thiển Thiển mau dậy đi, mình đưa cậu về nhà."
Nếu không phải bởi vì Thiển Thiển có quan hệ không tệ với các cô, anh cũng đã sớm đưa Thiển Thiển đi, cũng không phải đợi các cô tỉnh lại.
"Đưa em về nhà? Anh còn muốn đi đâu? Không phải anh cùng về nhà với em sao?" Tinh thần không rõ lắm, Thiển Thiển cố chấp nghĩ Lục Diệp là Nhạc Kỳ Sâm, "Mấy giờ rồi? Có phải mẹ lại tăng ca nữa phải không? Vậy anh cũng không thể để một mình em ở nhà."
"Được, được, được, mình cùng về nhà với cậu. Mình cũng không đi đâu cả." Lục Diệp dụ dỗ nói, "Bảo đảm không để Thiển Thiển một mình, được không?"
"Được." Thiển Thiển hài lòng gật đầu một cái, cầm lấy tay anh đứng lên, phất phất tay với ba người kia mặt vẫn đang đờ đẫn, nói, "Đường Đường, Văn Văn, Nhược Vân, hẹn thứ hai gặp lại."
"Đợi chút, Thiển Thiển. . . . . ." Giang Đường nóng nảy, lên tiếng gọi cô.
Lâm Nhược Vân bên cạnh vội vàng kéo cô một cái, sử dụng ánh mắt ý bảo cô nhìn Lục Diệp.
Lục Diệp đứng lên từ trên cao nhìn xuống, mặc dù vẻ mặt trước sau như một không chút thay đổi, thế nhưng trong đôi mắt đen không thấy đáy kia lại hiện cảnh báo rõ ràng.
Giang Đường nháy mắt mấy cái, cực kỳ không có tiền đồ bị dọa sợ.
Thiển Thiển ngẩn ra, thấy Giang Đường gọi cô lại không nói gì hết, cho là cậu ấy không yên lòng mình cứ trở về như vậy, liền chỉ chỉ Lục Diệp bên cạnh nói: "Đường Đường cậu không phải lo lắng cho mình, anh mình cũng tới đón mình rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Ngược lại các cậu đi về phải cẩn thận đấy, đến nhà nhớ nhắn tin hoặc là gọi điện thoại cho mình nha."
Dặn dò người khác xong, lại cứ nhận lầm người liền chứng tỏ cô đã say đến không thể say thêm nữa.
Đến trình độ này, Giang Đường còn có thể nói cái gì nữa? Trước kia cô chưa từng thấy dáng vẻ Thiển Thiển uống say, nhưng chỉ bằng vào tính tình của Thiển Thiển, cô cũng biết nếu như mình vạch trần người đứng ở bên cạnh cô không phải Nhạc Kỳ Sâm mà là Lục Diệp, sẽ xảy ra tình huống như thế này:
"Thiển Thiển, đó không phải là anh trai cậu, đó là Lục Diệp."
"Lục Diệp? Làm sao có thể, đây chính là anh mình, mình sẽ không nhận lầm."
"Thiển Thiển, cậu uống say rồi, thật sự không phải anh cậu, đó là Lục Diệp."
"Không, đây chính là anh trai mình, người uống say là cậu đấy Đường Đường, cậu xem cậu đã say đến ngay cả anh mình và trưởng lớp cũng không phân biệt được."
. . . . . .
Cho nên cô vẫn phải im lặng.
Thấy Thiển Thiển không nói thêm gì nữa, Lục Diệp mới kéo tay của cô, nói: "Đi thôi."
Thiển Thiển liền ngoan ngoãn đi cùng anh, chỉ để lại ba người vẫn không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Giang Đường: "Trời ạ, Thiển Thiển uống say thế nào lại là cái bộ dáng này. A a a. Làm sao mình lại mặc cho con sói đuôi dài Lục Diệp kia dẫn cậu ấy đi chứ? Ngộ nhỡ Lục Diệp làm ra chuyện không bằng cầm thú gì, anh trai của cậu ấy sẽ bóp chết mình. . . . . . Không, sẽ bóp chết hết mọi người đấy."
Hạ Văn: "Có lẽ là mình đang nằm mơ, giấc mơ này quá đáng sợ rồi, mình phải ngủ lại một giấc thật yên tĩnh mới được."
Lâm Nhược Vân: "Mình đã nói Lục Diệp thích Thiển Thiển mà. Nhìn đi. Cái đuôi hồ ly nhanh như vậy đã lộ ra rồi."
Khi Lục Diệp dắt Thiển Thiển đi ngang qua một cái hẻm nhỏ, một trận gió mát từ ngõ hẻm thổi ra, làm Thiển Thiển giật mình, theo bản năng cô kéo chặt áo khoác nhỏ trên người, dùng bàn tay vuốt cánh tay để sưởi ấm.
Lục Diệp thấy vậy, cả lớp hơn sáu mươi người trong thời tiết thế này mà còn mặc áo khoác ra ngoài cũng chỉ có một mình Thiển Thiển, anh cũng không có áo khoác, chỉ có thể khoác vai cô ôm cô vào trong lòng ngực, ép sát cô vào ngực mình, sau đó dẫn cô bước nhanh khỏi con hẻm.
Thiển Thiển trải qua một cơn lạnh, ngược lại đầu óc tỉnh táo được đôi chút, cô ngẩng đầu, mượn ánh đèn đường lờ mờ nhìn đường cong bén nhọn của chiếc cằm một cái, chần chờ nói: "Trưởng. . . . . . Trưởng lớp?"
Lục Diệp đang do dự có nên dứt khoát bỏ qua cơ hội hiếm có này để đón xe đưa Thiển Thiển về hay không liền cứng đờ, cúi đầu chống lại cặp mắt sương mù của Thiển Thiển, kêu lên: "Thiển Thiển, cậu tỉnh rượu rồi à?"
Thiển Thiển không trả lời anh ngay, lại nhìn anh chằm chằm một hồi lâu, miệng vẫn mấp máy không ngờ như thế, giống như đang thầm đếm cái gì, sau đó mới nghi ngờ hỏi: "Thế nào lại có hai trưởng lớp. . . . . . Không, ba. . . . . . Bốn năm sáu? Làm thế nào mà nhiều trưởng lớp như vậy. . . . . ."
Lục Diệp: ". . . . . ."
Cô chợt nhớ đến cái gì, nhìn xung quanh, hỏi "Anh mình đâu? Anh mình đi đâu rồi?"
Lục Diệp suy nghĩ một chút, đáp: "Anh cậu đi mua thuốc giải rượu cho cậu rồi."
"Thuốc giải rượu?" Thiển Thiển nhăn nhăn mũi nói: "Không phải đã đồng ý không cho mình uống thuốc nữa rồi sao?"
"Có lẽ là anh cậu cảm thấy tình trạng của cậu vẫn phải uống thuốc mới được." Lục Diệp nói dối không cảm thấy xấu hổ chút nào.
"Nhưng mình không muốn uống thuốc." Thiển Thiển đáng thương nói.
"Vậy làm sao bây giờ? Anh cậu nói cậu uống quá nhiều, phải uống thuốc." Lục Diệp hỏi tiếp, "Nếu không cậu nghĩ xem trong hoàn cảnh nào thì anh cậu mới không cho cậu uống thuốc nữa?"
Thiển Thiển cau mày, rất cố gắng suy nghĩ một hồi lâu, vỗ tay như bừng tỉnh nói: "Lúc ngủ. Mình ngủ thiếp đi anh trai cũng sẽ không đánh thức mình để mình uống thuốc nữa."
"Vậy bây giờ cậu phải ngủ thế nào chứ? Ở đây là trên đường cái." Lục Diệp hỏi. Anh thật hi vọng Thiển Thiển có thể gọi anh cõng cô, như vậy cô có thể ngủ. Chỉ là suy nghĩ một chút cũng không có khả năng.
Thiển Thiển lại ủi xìu.
Nhưng cô cũng không ỉu xìu bao lâu, cô giật nhẹ vạt áo của Lục Diệp, hạ thấp giọng hỏi: "Anh mình đi bao lâu rồi?"
Lục Diệp mỉm cười nhìn cô: "Mới vừa đi."
"Vậy thì được rồi, thừa dịp anh ấy vẫn chưa về, chúng ta nhanh đi về đi, mình có mang chìa khóa. Chờ về đến nhà, lập tức mình liền chạy lên giường, sau đó mình liền ngủ thiếp đi, như vậy anh ấy cũng sẽ không gọi mình uống thuốc nữa."
"Được." Lục Diệp gật đầu một cái, công nhận kế hoạch "Không chê vào đâu được" của cô.
"Chờ khi mình về đến nhà cậu nhớ dùng điện thoại di động của mình nhắn tin cho anh mình, nếu không anh ấy không tìm được mình sẽ nóng nảy."
"Ừ."
"Số liên lạc đầu tiên trong điện thoại di động của mình chính là số của anh mình, nhớ chưa?"
"Nhớ rồi."
. . . . . .
Nhà Thiển Thiển ở trên một con phố cổ, đi qua đền thờ sừng sững hơn hai trăm năm, đập vào mắt chính là một khu kiến trúc nhà Thanh được bảo tồn hết sức kỹ càng, cũng chính bởi vì bảo tồn vô cùng hoàn hảo, mới có thể được giữ lại trong thành phố A kinh tế đang phát triển nhanh chóng này.
Cái chìa khóa của Thiển Thiển mới vừa cắm vào lỗ khóa, bên trong cửa chính liền được mở ra, sắc mặt của Nhạc Kỳ Sâm vô cùng lo lắng đang dần hiện ra sau khe cửa.
Bất ngờ thấy anh trai "Đang đi mua thuốc giải rượu", Thiển Thiển bị sợ đến da đầu cũng căng ra, bình thường đầu óc luôn chậm chạp, vào giờ phút này lại sáng suốt ngoài dự đoán, trước khi bị Nhạc Kỳ Sâm nói: "Thế nào trễ như thế mới trở về, gọi điện thoại cho em cũng không nhận, mặt hồng như vậy có phải uống rượu hay không?" Liền hô trước một tiếng, lao vào ngực Nhạc Kỳ Sâm, lừa mình dối người nói: "Em đã ngủ quên, anh không nên mắng em, em không nghe thấy điện thoại, cũng không cần gọi em uống thuốc.", liền nhắm mắt không cử động nữa.
Tất cả xảy ra quá nhanh, mặc dù Nhạc Kỳ Sâm phản xạ có điều kiện đở được Thiển Thiển nhào vào ngực, nhưng đầu óc vẫn còn lay hoay trong cảnh tượng bị người nào đó nhàu đến ôm lấy.
Chỉ có Lục Diệp nhìn thấy tất cả, phát ra mấy tiếng cười khẽ.
Nhạc Kỳ Sâm tỉnh táo lại, vừa bực mình vừa buồn cười không nặng không nhẹ vỗ một cái lên mông của Thiển Thiển, hỏi Lục Diệp: "Con bé thế này là thế nào?"
Ánh mắt của Lục Diệp rơi vào vị trí mới vừa rồi bị Nhạc Kỳ Sâm vỗ qua, lại không để lại dấu vết dời tầm mắt, nói: "Có lẽ là. . . . . . Uống say thôi."
Nhớ tới những phản ứng thú vị của cô trên đường, còn có tình trạng nhắm mắt giả chết không nhúc nhích như bây giờ, anh lại nhịn không được cười lên.
Cô nhóc này, bình thường nhìn ngây ngốc như vậy, đến thời khắc mấu chốt vẫn có một chút nhanh trí nha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook