Núi đá che, nổ nổ vang, làm cho ý thức Nhiếp Song có một lát tạm dừng. Chờ hết thảy bình ổn xuống dưới, nàng mới chậm rãi hồi phục thần trí. Trước mắt, chỉ có hắc ám, làm cho nàng không thể phán đoán tình cảnh của chính mình, thậm chí không biết sống hay chết. Trọng lượng trên người làm cho ngực nàng trệ kết, nàng há to mồm hô hấp, không khí đầy bụi dũng mãnh bay vào lồng ngực, một khắc đó, đầu có của nàng thoáng chốc thanh minh. Nàng lập tức hiểu rõ ra, sức nặng đè nặng lên nàng, đều không phải là đến từ nham thạch, mà là…

“Hoàn Trạch!” Nàng mở miệng, thất kinh hô lên tên của hắn.

Trả lời nàng, là sự im lặng đáng sợ. Nàng phát hoảng, vừa hô tên của hắn, vừa thử đứng dậy. Nhưng chân khí hao tổn, làm cho nàng không dùng được khí lực. Nàng lần đầu tiên phát hiện, nguyên lai một nam tử nặng như thế nào. Dù nàng cố gắng như thế nào, đều không thể di động nửa phần của hắn. Ở gáy mình, hô hấp của hắn ấm áp, làm cho nàng thoáng an tâm. Nhưng là, hắn hiện tại đến tột cùng là ra sao? Là bị thương hôn mê? Nghiêm trọng không? Nàng nghĩ đến đau lòng, càng hối hận không thôi. Đúng lúc này, hắn nhẹ nhàng giật mình. Nhiếp Song vui mừng quá đỗi, kêu ra tiếng: “Hoàn Trạch!”

“Ân…” Hắn mỏng manh ứng nàng một tiếng, sau một lát, chậm rãi đem thân mình chống đỡ lên.

Trọng lượng biến mất, nàng thoáng thấy thoải mái. Nhưng còn chưa chờ nàng yên lòng, vài giọt chất lỏng ấm áp rơi ở trên mặt nàng. Nàng nâng tay, nhẹ nhàng chùi, đầu ngón tay kia sền sệt xúc cảm, nói cho nàng đây không phải mồ hôi. Nàng lập tức ngồi dậy, sờ soạng kéo hắn lại, vội vàng muốn hỏi thương thế của hắn. Nhưng còn chưa chờ nàng mở miệng, hắn lại lên tiếng trước:

“Ngươi không sao chứ? Có bị thương hay không?”

Trong bóng tối, nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, nhưng thanh âm hắn vội vàng, nghe được khẩn trương vạn phần.

“Người bị thương là ngươi a!” Nhiếp Song cấp tốc đứng lên, mở miệng nói.

“Bị thương ngoài da, đừng lo…” Hắn lên tiếng, thân thủ sờ soạng cái gì đó. Sau một lát, ánh lửa chợt lóe, hắc ám chợt tản ra, tay hắn cầm cây đuốc, tinh tế đoan trang khởi nàng đến. Xác định nàng bình yên vô sự, hắn mới vừa buông lỏng mày nhíu chặt ra, nói, “Sư tỷ không có việc gì là tốt rồi.”

Dưới ánh lửa, Nhiếp Song tinh tường thấy, quần áo trên vai trái của hắn sớm bị máu tươi nhiễm thấu, chắc là bị nham thạch gây thương tích. Trong lòng nàng đau đớn, lại nghe hắn nói: “Xem ra Dạ Điệt không muốn giết chết chúng ta…” Hắn nâng tay giơ lên cây đuốc, chiếu sáng phía trên. Phía trên đỉnh đầu, nham thạch thật lớn tụ hợp thành khung đỉnh. Quả nhiên như lời hắn nói, cuối cùng một khắc, Dạ Điệt vẫn là lưu thủ. Nếu nham thạch này toàn bộ áp chế, há có cho bọn họ cơ hội giữ lại mạng sống.”Gã vây khốn chúng ta, nhất định sẽ tìm cơ hội ra tay tiếp. Sư tỷ cần phải cẩn thận…”

“Ta nói rồi không cần ngươi bảo hộ!” Nhiếp Song bỗng nhiên hô lên, đưa lời nói của hắn đánh gãy.

Hoàn Trạch nghe vậy, trong lòng không hờn giận. Vì sao đến lúc này, nàng vẫn là tùy hứng như thế? Hắn đang muốn nói trách cứ, lại bị nàng ôm cổ. Nàng ôm nhanh như vậy, run run hô hấp hỗn loạn khóc nức nở, nhẹ nhàng ở bên tai hắn phập phồng.

“Ai muốn ngươi liều mình bảo hộ ta…” Thanh âm của nàng nghẹn ngào, nước mắt rất nóng, chước lên da thịt của hắn, “Ngươi nếu có chuyện gì, ta nên làm cái gì bây giờ…”

Hoàn Trạch giật mình, rồi sau đó, cảm xúc kích động, không thể tự mình. Nàng không phải đùa giỡn, mà là đang lo lắng hắn? Hắn thân thủ nhẹ nhàng đẩy nàng ra, tinh tế nhìn mặt nàng. Nàng khóc thương tâm đến như thế, đem tươi đẹp quyến rũ đều biến thành chật vật. Nước mắt chảy ở gương mặt nàng, trong suốt như châu, lại đáng thương đáng yêu như thế. Hắn cả trái tim đều nhuyễn, rốt cuộc sinh không ra một tia khí đến. Xúc động không hiểu, khiến ý niệm muốn khuyên giải an ủi nàng trong đầu của hắn hóa thành hành động trực tiếp, hắn thò người tiến lên, nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng.

Cái hôn này, là loại nào ôn nhu. Không có đòi lấy, cũng không giữ lấy. Nhẹ nhàng đụng vào, một cái chớp mắt mà ngừng, lại mang ra rung động vô cùng mãnh liệt. Nhiếp Song mở to hai mắt, toàn thân cứng ngắc, như bị định trụ. Nàng ngơ ngác nhìn hắn, đã quên khóc.

Hoàn Trạch bật cười, nói: “Cái này là ta báo thù.”

Nhiếp Song thoáng chốc đỏ bừng mặt, may mà dưới ánh lửa, có thể che giấu. Nàng vừa hoảng vừa tức, sẵng giọng: “Ôm hận cái gì? Ta lúc nào đối với ngươi đã làm loại sự tình này!” Nàng nói đến chỗ này, bỗng nhiên nhớ tới khi lần đầu tiên bọn họ giao thủ, nàng tựa hồ chính là hôn hắn một chút như vậy. Nàng thoáng chốc xấu hổ, vội sửa lời nói, “Liền… Cho dù ta đã làm, ngươi cũng đã báo thù rồi! Lần này tính là cái gì? Không đạo lý!”

Hoàn Trạch như trước cười, đối nàng nói: “Sư tỷ đã quên chính mình từng trúng Hòa Lạc hương một lần ?”

Nhiếp Song vừa nghe, căm giận phản bác, “Ngươi cũng biết ta trúng Hòa Lạc hương, thần chí không rõ, còn theo ta mang thù? Hơn nữa, khi đó ngươi đem ta ném vào trong ao, ta cũng chưa tính toán với ngươi đâu!”

“Hảo, lần đó không tính. Để sau này sư tỷ làm , so ra với chuyện này còn quá đáng nhiều lắm. Ta còn thực ngại mỗi một dạng trả thù trở về.” Hoàn Trạch nói.

Nhớ lại, bị đối thoại dắt. Khi đó ôn nhu ái muội, trêu khẽ tâm thần Nhiếp Song. Nàng nhìn tươi cười của hắn, trong lòng tích tụ dần dần tản ra, nhiều cố kỵ, trở thành hư không. Nàng thân thủ, nâng lên cằm của hắn, nói: “Nên trả thù như thế nào liền trả thù như thế đó. Dù sao mới vừa rồi cái kia chính là không đạo lý, ta mới không ăn đủ.” Nàng nói xong, hôn lên bờ môi của hắn.

Lại một lần nữa đụng vào, cảm giác đã hoàn toàn bất đồng. Lời lẽ quấn giao, phá tan ngăn cách vốn quật cường. Áp lực tưởng niệm, như hồng thủy vỡ đê. Hai người lúc này mới giật mình, nguyên lai chính mình khát vọng đối phương như thế. Chỉ hận không thể lại gần sát thêm một ít, không thể thêm chặt chẽ một phần… Chờ đợi lâu lắm, làm cho cái hôn trở nên lâu dài vô cùng. Hồi lâu, hai người mới lưu luyến tách ra, si ngốc nhìn lẫn nhau.

Hoàn Trạch cười than một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Còn tiếp tục như vậy, liền thực sự tính không rõ …”

Nhiếp Song cũng bật cười. Nàng xoa xoa nước mắt trên mặt, nói: “Ta có thời gian từ từ tính với ngươi.” Nàng nói xong, đổi giọng, ôn nhu hỏi hắn, “Miệng vết thương đau không?”

“Ân.” Hoàn Trạch gật đầu, đáp nàng như thế.

Lúc trước quả nhiên là cậy mạnh a. Nhiếp Song nghĩ rằng. Nhớ tới bảo hộ của hắn, nàng vừa áy náy, vừa đau lòng. Nàng cúi đầu, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi…”

Hoàn Trạch chỉ sợ nàng lại khóc tiếp, nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, nói: “Hẳn là nên nói lời cảm tạ với ta, như thế nào ngược lại nói xin lỗi ?”

Nhiếp Song trong lòng ấm áp, nghe theo lời nói của hắn, chân thành nói: “Đa tạ cứu giúp…” Nàng nói tới đây, mới vừa rồi nhớ tới là chuyện trọng yếu hơn. Nàng ngưng mắt cười, lại nói, “Để thể hiện lòng biết ơn, ta giúp ngươi băng bó được không?”

Hoàn Trạch nhìn nàng, cười đáp ứng: “Được.”

Nhiếp Song lòng tràn đầy vui mừng, lấy cây đuốc trong tay hắn cây, để tại một bên khe đá, lập tức cởi quần áo của hắn ra. Hoàn Trạch cũng không cho nàng cơ hội như vậy, tự cởi áo, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía nàng. Nhiếp Song lúc này mới thấy rõ thương thế của hắn, miệng vết thương rộng đến một thước, bề sâu chừng hơn tấc, từ bả vai kéo dài tới lưng. Miệng vết thương huyết nhục mơ hồ, chung quanh lại bầm tím một mảnh.

Đây cũng có thể gọi là “Bị thương ngoài da” ? Nhiếp Song nhíu mày, cũng không nói thêm cái gì. Nàng trầm mặc kéo xuống một mảnh quần áo, thay hắn lau đi máu tươi. Động tác của nàng mềm nhẹ vô cùng, sợ làm đau hắn.

Hoàn Trạch phát hiện sự cẩn thận của nàng, mở miệng nói: “Sư tỷ không cần lo lắng. Ta thân phụ ma chủng, lực hồi phục hơn xa người thường. Vết thương ấy, rất nhanh sẽ khép lại…”

“Ân.” Nhiếp Song lên tiếng, lại nhớ tới cái gì, hỏi, “Ở trong ma chướng, ngươi không lo sao? Sẽ không phải dùng Phục Ma châm chứ?”

“Không.” Hoàn Trạch đáp, “Sư phụ không cho phép.”

“Vậy ngươi…”

Không đợi Nhiếp Song đem nghi hoặc hỏi ra miệng, Hoàn Trạch liền lên tiếng trả lời, nói: “Sư phụ thay ta vượt qua chân khí, lại truyền bí quyết cho tâm ta an thần ngưng khí. Tu luyện mấy tháng, cuối cùng có chút hiệu quả, sẽ không dễ dàng như vậy bị ma chướng khống chế.”

“Vậy là tốt rồi.” Nhiếp Song thoáng yên tâm. Nàng đem máu tưới chung quanh miệng vết thương lau sạch xong, lại tê một mảnh quần áo, bắt đầu băng bó. Nàng đẩy ra tóc của hắn, chỉ thấy sau gáy của hắn có một cái hoa thêu, ước chừng lớn bằng miệng chén nhỏ. Chung quanh một vòng ngọn lửa chi văn nhưng thật ra nàng không nhận ra được, liền mơ hồ đoán, tựa hồ là thần thú gì đó. Nàng khẽ vuốt qua cái hình xăm đó, tò mò hỏi, “Thứ này là cái gì?”

Hoàn Trạch nâng tay, sờ sờ sau gáy chính mình, nói: “Viêm sói hen ngày.”

“Thật ngạc nhiên, điển cố cái gì?” Nhiếp Song vừa băng bó, vừa hỏi.

“Cũng không có điển cố gì. Ta vốn tên là ‘Thiệu Lãng’, không ngờ lại hợp với hai chữ ‘Viêm Sói’, Cức Thiên phủ liền đâm đồ này, bất quá là chứng minh thân phận thôi.” Hoàn Trạch đáp.

Nhiếp Song nghĩ nghĩ, đọc một lần tên của hắn: “Thiệu Lãng?”

“Ân.” Hoàn Trạch nói, “Sau đó sư phụ nói mạng của ta cách cơn tức thái thịnh, liền sửa lại là ‘Hoàn Trạch’. Tức là ý ‘Hoàn hoàn quân tử, ân trạch tứ phương’.”

Nghe trong ngữ khí của hắn tràn đầy ý tôn kính ngưỡng mộ, Nhiếp Song không khỏi có chút buồn cười, lại hỏi: “Một khi đã như vậy, vì sao không tẩy nó đi?”

“Tẩy không đi, ta vẫn là người Thiên Ảnh các, không có gì khác biệt.” Hoàn Trạch cười cười, “Lại nói tiếp, ngươi hỏi chuyện của ta, còn chưa có không đề cập tới chính ngươi. Tên của ngươi là gì? Đệ tử Vạn Ỷ môn giai khen hào, vì sao ngươi không giống với họ?”

“Sư phụ ta chưa cho ta khởi a.” Nhiếp Song ngữ khí bình thản, “Ta là bị vứt bỏ ở Nhạn sơn , lúc sư phụ cứu ta, trên thân ta có tờ giấy trắng, viết tám chữ cùng tên của ta. Sư phụ nói, nếu để lại tên, nói không chừng sẽ có người trở về tìm ta, nếu không sẽ không để lại tên cho ta.” Nàng nói đến chỗ này, hừ nhẹ một tiếng, “Nhưng đợi bao nhiêu lâu, cũng không có ai tìm ta trở về a. Đáng thương ta liền vẫn dùng tên ‘Nhiếp Song’ chẳng ra cái gì cả như vậy…”

Hoàn Trạch nghe nàng nói như vậy, khuyên nói: “Tên không sao mà, làm sao chẳng ra cái gì cả?”

“Có a.” Nhiếp Song băng bó xong, quấn đến trước người hắn, còn thật sự nói, “Ngươi viết thử xem, hai chữ rất kỳ quái đi. Ba cái tai, còn song… Mới trước đây bị lão nhân kêu ‘Lục nhĩ’ a!”

Nghe đến đó, Hoàn Trạch bật cười.

“Ngươi xem, ngươi cũng hiểu được mà buồn cười đi.” Nhiếp Song thở dài, “Vân Bích, Thanh Lang, tên của các nàng thật tốt…”

Hoàn Trạch cười, không hề dây dưa đề tài này. Hắn mặc xong quần áo, cầm lấy cây đuốc, đứng lên, nói: “Chúng ta tìm đường ra đi.”

“Đường ra gì?”

Hoàn Trạch thu lại ý cười, nghiêm nghị nói: “Nơi này là trong cơ thể Dạ Điệt.”

Nghe được ba chữ ‘trong cơ thể’, Nhiếp Song một trận ghê tởm, vội rời xa nham thạch chung quanh.

“Gã dồn chúng ta vào chỗ này, nhất định là mưu tính như thế nào để cắm nội đan Lệnh chủ vào trong thân thể ngươi…” Hoàn Trạch nói.

“Vậy vì sao gã còn chưa động thủ?” Nhiếp Song khó hiểu.

Hoàn Trạch lắc lắc đầu, “Ta cũng không biết.” Hắn chấp thêm một cây đuốc, chiếu chiếu mọi nơi, “Nay chỉ có thể đi từng bước xem từng bước …” Trong lúc hắn nói chuyện, ánh lửa chiếu đến một chỗ thông lộ, hắn hướng Nhiếp Song vươn tay đi ra, nói, “Mau, chúng ta đi.”

Nhiếp Song cúi đầu, nhìn nhìn tay hắn, trong lòng vui sướng, sớm đem sợ hãi che giấu. Nàng nắm lấy tay hắn, cười gật gật đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương