Đúng sáu giờ sáng thứ bảy, ngay khi chuông báo thức vang lên.

Thương Ngôn uể oải bật dậy, xốc chăn rời khỏi sự êm ái của chiếc giường.

Ngày hôm nay cô phải thật hoàn mỹ.Đầu tiên nên đánh răng, rửa mặt, tắm rửa sạch sẽ.

Sau đó hơn nửa tiếng sau Thương Ngôn bắt đầu sấy tóc, đắp mặt nạ, trang điểm lựa chọn quần áo.

Hoàn tất mọi thứ thì cũng mất khoảng bốn tiếng.Trước khi ra khỏi nhà, cô có ngoái lại nhìn bản thân trong gương một lần nữa.Hoàn hảo.Đúng chuẩn style thiếu nữ ngọt ngào quyến rũ.Xác nhận quà tặng đã cầm trên tay, Thương Ngôn chậm rãi đóng cửa.

Vừa nhìn thấy cô lại gần, Lâm Tín đã mở miệng khen: “Thương tỷ, hôm nay chị thật xinh đẹp!”Ngữ khí Lâm Tín phát ra khoa trương, Thương Ngôn nghe xong nhịn không nổi cong môi cười, “Cảm ơn, cậu rất có mắt nhìn đấy.”Ngồi trên xe, Thương Ngôn hướng mặt ra phía trước hỏi: “Bình thường sinh nhật của thầy Tần sẽ có những ai đến chúc mừng vậy?”“Mấy năm gần đây Mục ca chỉ mới mấy nghệ sĩ và đạo diễn thân thiết.”Lâm Tín vừa lái xe vừa liệt kê vài người hay tới dự: “Như là mấy nghệ sĩ Tưởng Tư Diệp, Chung Tâm Dật, Tống Tư Hạo, Trường Vũ Tinh còn đạo diễn thì có Hứa Bình và Lục Hằng.

Em nghĩ những ai thân thiết ở thành phố B thì anh ấy sẽ mời.”Thương Ngôn gật đầu, những người Lâm Tín nói đều là nhân vật có tiếng nói trong giới giải trí.

Quả nhiên là bạn bè của thầy Tần, ai cũng lợi hại.Nhưng mà, cô chưa từng hợp tác với họ, như vậy sẽ không có đề tài nói chuyện dẫn đến tình trạng ngượng ngùng.

Hơn nữa cô nghe nói mấy diễn viên phái thực lực thường không thích nghệ sĩ lưu lượng như cô.Nghĩ tới đây thôi, trên gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ lo lắng.Căn hộ của Tần Mục nằm ở phía Đông khu Lệ Cảnh Uyển, là một khu nhà xa hoa có hệ thống bảo an nghiêm ngặt.

Đến cả Lâm Tín cũng phải đưa giấy chứng nhận mới được đỗ xe vào.Lâm Tín chỉ đưa cô tới cửa chung cư rồi rời đi ngay.

Thương Ngôn lung túng, hít một hơi thật sâu rồi bấm chuông cửa.Không bao lâu sau, người ra mở cửa là Tần Mục.

Cô khẽ cười, đưa món quà ra trước mặt, “Thầy Tần, chúc anh sinh nhật vui vẻ!”Giọng nói cô vừa trong trẻo vừa dễ nghe, Tần Mục mỉm cười nhận lấy món quà.

“Cảm ơn em.”Nhân lúc đang đổi giày tại huyền quan, Thương Ngôn hướng mắt về phía trước thăm dò,hỏi anh: “Thầy Tần, hiện tại đã có ai tới chưa?” Cô không nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng khách cho nên không đoán được.“Chỉ có Tống Tư Hạo rảnh rối đến từ chín giờ sáng.”Cô ngạc nhiên, cảm thán: “Tiền bối Tống thật có thành ý.”Đến tận bây giờ cô mới biết mối quan hệ giữa Tần Mục và Tống Tư Hạo thực chất rất thân thiết, nếu không đâu có ai sáng sớm đã tới nhà chúc mừng sinh nhật.“Cậu ta thực chất chỉ là tên nhàn rỗi.” Tần Mục lắc đầu dẫn cô vào phòng khách.Trong phòng khách Tống Tư Hạo ngồi trên ghế sofa xem mấy chương trình tạp kỹ.

Thấy Tần Mục dẫn Thương Ngôn vào, gương mặt anh ta hiện rõ tia thích thú.Nhịn không được chế nhạo Tần Mục một câu, “Đã mấy năm rồi, tôi lúc nào cũng thấy cậu mời mấy gương mặt thân thuộc cuối cùng hôm nay cũng chịu mời một gương mặt mới mẻ đến rồi hả?”Anh ta dứt lời liền đứng dậy, kiểm tra quần áo không bị nhăn nhúm mới đưa tay ra đón tiếp cô: “Xin chào Thương tiểu thư.”Thương Ngôn gật nhẹ đầu, khách khí nói: “Xin chào tiền bối Tống.”“Tôi nhớ rõ mấy hôm trước ở lễ trao giải Bạch Hoa, em chính là cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy màu xanh than.”Tống Tư Hạo chủ động nói về lễ trao giải, Thương Ngôn cũng nhiệt tình hơn hẳn.

Cô nhớ tới lúc anh ta nhiệt tình ôm ấp Tần Mục, nhấp miệng cười một tiếng: “Tôi cũng nhớ rõ hình ảnh tiền bối Tống ôm chặt lấy thầy Tần trên sân khấu.”Anh ta nghe vậy lập tức bật cười, vẻ mặt ai oán, “Tôi nói cho em nghe, sau cái ôm ấy cậu ta còn tức giận với tôi mấy ngày không lí do.

Em nói xem có phải cậu ta là một tên keo kiệt không? Đâu phải thiếu nữ mới lớn mà ngay cả ôm cũng không cho?”Thương Ngôn nhớ tới vẻ mặt bất ngờ khi bị ôm của Tần Mục, nhỏ giọng cười.Tần Mục liếc mắt nhìn Tống Tư Hạo: “Mấy hôm nay tôi đều bận, không rảnh rỗi nói chuyện vớ vẩn với cậu.”Tống Tư Hạo hừ một tiếng, giống như không tin mấy lời anh nói.

Quay sang vui vẻ với Thương Ngôn: “Tần Mục là kiểu người miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo.

Trên mạng dùng hai từ gì để hình dung ấy nhỉ?”“Là ngạo kiều [1], muộn tao [2] thì phải?”[1] Ngạo kiều: Là người ngoài mặt tỏ vẻ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong là tuýp người ôn nhu, có phần ngại ngùng, xấu hổ.

Có thể hiểu đơn giản là “ngoài lạnh trong nóng”.[2] Muộn tao: Ý chỉ người tâm khẩu bất nhất, miệng nói không trong lòng nói có.

Thích che dấu suy nghĩ của bản thân bằng thái độ, hành động đi ngược lại với điều mình nghĩ.

“Bingo! Chính xác là hai từ này.” Tống Tư Hạo kích động nắm lấy cổ tay cô, nhất quyết đòi đập tay, “Nào, chúng ta cùng nhau give me five.”Thương Ngôn: “…”Hóa ra lúc nãy cô suy nghĩ nhiều rồi, có khách mời nhiệt tình như Tống Tư Hạo thì bầu không khí không thể tẻ nhạt được đâu.------oOo------.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương