Cô Nàng Giỏi Võ
-
C20: Chương 20
“ Vậy là không ai thừa nhận đúng chứ, vậy tôi bật mí cho cái này nhé những dị năng giả dưới cấp 4 một khi chạm vào tinh thạch bậc 1 thì chất độc sẽ lây nhiễm vào cơ thể và dần dần bị ăn mòn từ bên trong ” Dạ cười nhếch, vỗ vỗ lưng cô vợ bé bỏng của mình dỗ dành
Anh vừa dứt lời thì có hai tiếng người hét lên, bức tượng của cô bị vứt xuống đất vỡ tan tành
Mọi người quay ra nhìn hai người đó, thì ra là cặp đôi Trâm Huy, họ bị phát hiện thì có chút sợ hãi nhưng rồi lại kiêu ngạo
“ Cũng chỉ là viên tinh thạch Bậc 4 mấy người làm quá thế để làm gì chứ ” Trâm
“ Vậy thì cũng chỉ là tinh thạch bậc 4 hai người trộm làm cái gì ” Chi trừng mắt, dám làm idol của cô khóc, hai người này chán sống mà
Cô nhìn bức tượng của mình bị vỡ tan tành dưới đất thì mếu máo rồi bật khóc, cô đã dành cả ngày hôm qua vất vả lắm mới làm được đó, đã thế còn bị thương rất nặng để tiêu diệt con thây ma cấp 4 đó nữa
“ Mời hai người đi ra khỏi đây cho tôi, ở đây không chứa 2 người ” Dạ nhẹ nhàng nói, chỉ tay ra ngoài cửa
“ Mày là cái thá gì mà đuổi bọn tao chứ ” Huy tức giận
Khi anh ta nói câu nàu này thì cả đám cười khinh, nếu anh không là cái thá gì thì cậu ta cũng không bằng một hạt cát trên sa mạc
“ Tôi là chủ nhà, thiếu chủ Thiên gia và người có thể giết hai người đấy ” Dạ trừng mắt, xung quanh anh tỏa ra rất nhiều dị năng khác nhau, sàn nhà dưới hai người lún một khoảng
Mọi người nhìn thấy như vậy thì kinh ngạc rồi sợ hãi, họ nghĩ anh chỉ là chủ nhà với có hệ thống siêu thị và được cô bảo vệ nhưng thì ra họ đã sai rồi, người đáng sợ nhất ở đây chính là anh
Hai người kia nhìn thấy vậy thì tái mặt
“ Cút ” Dạ trừng mắt, cả người tỏa sát khí nghi ngút
Hai người đí vừa tức giận vừa không cam chịu rời đi
Khi họ đi anh khôi phục sàn nhà bảo mọi người có thể nghỉ ngơi hoặc gọi món để ăn sáng
“ Hức tượng của em ” Nguyệt khóc lóc nhìn bức tượng
“ Thật sự rất xin lỗi, là tôi bảo họ vào đây ở một buổi rồi đi tiếp ai ngờ họ lại gây chuyện như vậy ” Thi thấy cô khóc thì cảm thấy tội lỗi, cúi đầu xin lỗi
“ Không phải lỗi của hai người, hai người cứ làm việc của mình đi nhé cái này em giải quyết ” Dạ cười nhẹ
“ Cảm ơn ” Thanh cúi đầu rồi cùng Thi lên phòng
“ Đừng khóc, anh khôi phục nó cho em sẽ trở lại y nguyên luôn ” Dạ lau nước mắt cho cô, dùng dị năng khôi phục bức tượng
Nguyệt nhìn thấy bức tượng được khôi phục thì không khóc nữa, cầm lấy bức tượng
“ Mới sáng ra đã khóc hết nước mắt rồi, ăn sáng nhé ” Dạ di chuyển xe lăn vào quầy thu ngân, ấn mua đĩa gỏi cuốn
Nhóm khách cũng lần lượt gọi đồ ăn, khi ghi xong cho họ anh ngồi cuốn cho cô
“ Hôm nay bọn chị thử đi vào trong rừng phía đông xem thế nào nhé, chắc tối mới về ” Hương nhìn cô đang cầm gỏi ăn thì thở phào
“ Vâng, mọi người chuẩn bị đồ chưa ” Dạ gật đầu, đưa cô cái mình vừa cuốn
“ Đã chuẩn bị hết rồi, giờ đi luôn ” trường gật đầu
Họ nói với anh xong thì đi luôn
Mấy ngày sau cô có ý định thử đi đến căn cứ để xem nó như thế nào anh không muốn cho cô đi sợ cô gặp nguy hiểm
“ Vậy hai đứa cứ đi đi, bọn chị ở đây trông nhà cho đồ ăn chỉ cần để robot làm là được đúng chứ ” Chi đề xuất
“ Ý hay đó, cứ vậy đi ” Dạ gật đầu, anh cũng muốn đi xem thử dù sao cũng lâu lắm rồi chưa ra ngoài
Cuối cùng họ quyết đinh như vậy, hai người đi cũng với 4 anh em nhà kia còn chị Hoa thì ở lại khách sạn
Trên đường đi họ gặp rất nhiều thây ma cản đường nhờ có sự giúp đỡ của anh thì đi rất thuận lợi
Đến nơi trước mặt họ là khu căn cứ được bao bọc bởi một mái vòm bằng kính, vào bên trong thì khá nhiều người với nhiều sạp hàng
Nhóm 4 anh em kia tách ra để đi đến nhận nhiệm vụ tiếp, cô với anh đi loanh quanh khắp nơi để xem nơi này có những gì
Đồ ăn ở đây đúng là giống những gì họ nói đều được đóng hộp và đóng gói, nó chia thanh hai phe một bên giàu có một bên nghèo khổ, quần áo bát cũng rất đắt và nó còn rất mỏng. Có một toàn nhà cao ở giữa có vẻ là người của chính phủ với nhà giàu sống ở đó còn những người khác là phải ngủ dưới đất
“ Sau hôm nay thì đừng có kén ăn nữa biết chưa ” Dạ cốc đầu cô
“ Chắc vậy ạ ” Nguyệt cười hì hì
Mặc dù họ thấy rất tội cho những người kia nhưng họ không thể nào mà giúp tất cả được, họ không có đủ chỗ ở và những người kia không đi tiêu diệt thây ma cấp 1 đi thì sẽ kiếm được tinh thạch mua đồ, họ sợ hãi những cũng không dám thử nên mới trở nên như vậy
Anh vừa dứt lời thì có hai tiếng người hét lên, bức tượng của cô bị vứt xuống đất vỡ tan tành
Mọi người quay ra nhìn hai người đó, thì ra là cặp đôi Trâm Huy, họ bị phát hiện thì có chút sợ hãi nhưng rồi lại kiêu ngạo
“ Cũng chỉ là viên tinh thạch Bậc 4 mấy người làm quá thế để làm gì chứ ” Trâm
“ Vậy thì cũng chỉ là tinh thạch bậc 4 hai người trộm làm cái gì ” Chi trừng mắt, dám làm idol của cô khóc, hai người này chán sống mà
Cô nhìn bức tượng của mình bị vỡ tan tành dưới đất thì mếu máo rồi bật khóc, cô đã dành cả ngày hôm qua vất vả lắm mới làm được đó, đã thế còn bị thương rất nặng để tiêu diệt con thây ma cấp 4 đó nữa
“ Mời hai người đi ra khỏi đây cho tôi, ở đây không chứa 2 người ” Dạ nhẹ nhàng nói, chỉ tay ra ngoài cửa
“ Mày là cái thá gì mà đuổi bọn tao chứ ” Huy tức giận
Khi anh ta nói câu nàu này thì cả đám cười khinh, nếu anh không là cái thá gì thì cậu ta cũng không bằng một hạt cát trên sa mạc
“ Tôi là chủ nhà, thiếu chủ Thiên gia và người có thể giết hai người đấy ” Dạ trừng mắt, xung quanh anh tỏa ra rất nhiều dị năng khác nhau, sàn nhà dưới hai người lún một khoảng
Mọi người nhìn thấy như vậy thì kinh ngạc rồi sợ hãi, họ nghĩ anh chỉ là chủ nhà với có hệ thống siêu thị và được cô bảo vệ nhưng thì ra họ đã sai rồi, người đáng sợ nhất ở đây chính là anh
Hai người kia nhìn thấy vậy thì tái mặt
“ Cút ” Dạ trừng mắt, cả người tỏa sát khí nghi ngút
Hai người đí vừa tức giận vừa không cam chịu rời đi
Khi họ đi anh khôi phục sàn nhà bảo mọi người có thể nghỉ ngơi hoặc gọi món để ăn sáng
“ Hức tượng của em ” Nguyệt khóc lóc nhìn bức tượng
“ Thật sự rất xin lỗi, là tôi bảo họ vào đây ở một buổi rồi đi tiếp ai ngờ họ lại gây chuyện như vậy ” Thi thấy cô khóc thì cảm thấy tội lỗi, cúi đầu xin lỗi
“ Không phải lỗi của hai người, hai người cứ làm việc của mình đi nhé cái này em giải quyết ” Dạ cười nhẹ
“ Cảm ơn ” Thanh cúi đầu rồi cùng Thi lên phòng
“ Đừng khóc, anh khôi phục nó cho em sẽ trở lại y nguyên luôn ” Dạ lau nước mắt cho cô, dùng dị năng khôi phục bức tượng
Nguyệt nhìn thấy bức tượng được khôi phục thì không khóc nữa, cầm lấy bức tượng
“ Mới sáng ra đã khóc hết nước mắt rồi, ăn sáng nhé ” Dạ di chuyển xe lăn vào quầy thu ngân, ấn mua đĩa gỏi cuốn
Nhóm khách cũng lần lượt gọi đồ ăn, khi ghi xong cho họ anh ngồi cuốn cho cô
“ Hôm nay bọn chị thử đi vào trong rừng phía đông xem thế nào nhé, chắc tối mới về ” Hương nhìn cô đang cầm gỏi ăn thì thở phào
“ Vâng, mọi người chuẩn bị đồ chưa ” Dạ gật đầu, đưa cô cái mình vừa cuốn
“ Đã chuẩn bị hết rồi, giờ đi luôn ” trường gật đầu
Họ nói với anh xong thì đi luôn
Mấy ngày sau cô có ý định thử đi đến căn cứ để xem nó như thế nào anh không muốn cho cô đi sợ cô gặp nguy hiểm
“ Vậy hai đứa cứ đi đi, bọn chị ở đây trông nhà cho đồ ăn chỉ cần để robot làm là được đúng chứ ” Chi đề xuất
“ Ý hay đó, cứ vậy đi ” Dạ gật đầu, anh cũng muốn đi xem thử dù sao cũng lâu lắm rồi chưa ra ngoài
Cuối cùng họ quyết đinh như vậy, hai người đi cũng với 4 anh em nhà kia còn chị Hoa thì ở lại khách sạn
Trên đường đi họ gặp rất nhiều thây ma cản đường nhờ có sự giúp đỡ của anh thì đi rất thuận lợi
Đến nơi trước mặt họ là khu căn cứ được bao bọc bởi một mái vòm bằng kính, vào bên trong thì khá nhiều người với nhiều sạp hàng
Nhóm 4 anh em kia tách ra để đi đến nhận nhiệm vụ tiếp, cô với anh đi loanh quanh khắp nơi để xem nơi này có những gì
Đồ ăn ở đây đúng là giống những gì họ nói đều được đóng hộp và đóng gói, nó chia thanh hai phe một bên giàu có một bên nghèo khổ, quần áo bát cũng rất đắt và nó còn rất mỏng. Có một toàn nhà cao ở giữa có vẻ là người của chính phủ với nhà giàu sống ở đó còn những người khác là phải ngủ dưới đất
“ Sau hôm nay thì đừng có kén ăn nữa biết chưa ” Dạ cốc đầu cô
“ Chắc vậy ạ ” Nguyệt cười hì hì
Mặc dù họ thấy rất tội cho những người kia nhưng họ không thể nào mà giúp tất cả được, họ không có đủ chỗ ở và những người kia không đi tiêu diệt thây ma cấp 1 đi thì sẽ kiếm được tinh thạch mua đồ, họ sợ hãi những cũng không dám thử nên mới trở nên như vậy
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook