Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói
-
Chương 155
Edit: Ngọc Hân
Tới châu Úc cũng gần một tuần rồi, đối mặt với khuôn mặt mập mạpcủa tôi tất cả mọi người đều cẩn thận, ngay cả máy điều hòa cũng không dám mở nhiệt độ thấp, giờ lại đi ra đảo dạo chơi rồi.
Hôm nay, người cuối cùng vây quanh tôi là mẹ nuôi cũng có cuộc hẹn, sau khi tan việc liền vội vàng thay đồ tới chỗ hẹn, để lại tôi và ba nuôi cùng ăn cơm tối. Sau khi lấp đầy bụng tôi muốn cùng đi dạo với ba nuôi, ba nuôi lại nói có việc bận nên trở về phòng.
Quá nhàm chán tôi mở TV xem, nhưng những người tóc đỏ mắt xanh không nói tiếng Trung, vốn phụ nữ có thai rất thích ngủ, hơn nữa ngôn ngữ nước ngoài câu được câu mất kia giống như lá bùa thôi miên, không bao lâu thì tôi ngủ thiếp đi.
“Bách Nhưng, mau tỉnh lại.” Trong ánh trăng mờ, có người vỗ lên mặt tôi.
Tôi mờ mịt mở mắt, thấy người trước mặt là ba nuôi, cười nói: “Ba nuôi, ba muốn đi ra ngoài sao?”
“Là chúng ta cùng đi ra ngoài.” Ba nuôi mặc đồ thoải mái, vẻ mặt mang theo ý cười, thoạt nhìn rất vui vẻ. l
“Đi chỗ nào ạ?”
“Hải đảo, ba đã sắp xếp trực thăng rồi, chúng ta đi nhanh về thôi.” Nói xong liền lôi kéo tôi đang mờ mịt không biết gì đi ra ngoài cửa.
“Không phải muốn ở đây vài ngày sao ạ?” Sau khi lên xe tôi hỏi ba nuôi.
“Ba cũng muốn để con ở lại nhưng sợ mẹ nuôi không cho. Nếu như bị bà ấy biết không phải sẽ trở mặt với ba à.” Ba nuôi vừa trả lời vừa lái xe ra khỏi sân.
“Có phải ba ham chơi, mỗi lần đi đều vui chơi đến quên cả trời đất không?” Tôi buồn cười suy đoán.
Ba nuôi cười khẽ từ chối cho ý kiến, xe chạy ước chừng gần nửa tiếng sau thì ngừng lại. Đứng từ xa tôi đã thấy một chiếc trực thăng màu đen trên bãi đáp máy bay. Cánh quạt kim loại quay trong không khí tạo ra âm thanh rất lớn, chưa từng ngồi lên vật này nên tôi có phần sợ.
“Không sao đâu, rất an toàn.” Ba nuôi thấy tôi có chút căng thẳng, nắm lấy tay tôi như đang nắm tay của một đứa trẻ.
Tôi nuốt nước miếng một cái rồi đi theo ba nuôi lên máy bay, chiếc trực thăng thoạt nhìn không nhỏ nhưng cabin không rộng lắm.
Lúc này bên trong đã có hai người ngồi rồi, một là người điều khiển trực thăng có mái tóc màu vàng, một người khác chính là Thiên Vũ. Trực thăng bay lên bầu trời thì tôi càng hồi hộp hơn, mặc dù ba nuôi vẫn luôn an ủi tôi nhưng ông không biết, tôi không chỉ sợ vật này rớt xuống mà còn sợ nó bay quá cao. Đây chính là nỗi đau sợ độ cao!
Sau đó tôi quyết định nhắm mắt lại giả vờ mình đang ngồi máy bay chở khách, không nhìn mặt đất thì sẽ không biết mình đang ở độ cao bao nhiêu.
Chuyến bay khiến tôi run như cầy sấy kéo dài rất lâu, dĩ nhiên cũng có thể do trong lòng tôi phóng đại thời gian lên. Bất kể như thế nào thì khi hai chân tôi đạp xuống đất lần nữa, xung quanh đã không thấy bóng dáng thành phố đâu.
Hòn đảo ba nuôi mua cũng không lớn lắm, trực thăng dừng lại cả thế giới chìm trong yên tĩnh, đợi lỗ tai thích ứng đột nhiên yên lặng thế, thì có thể nghe tiếng sóng biển khiến lòng người thoải mái. Dạo chơi ban đêm thỉnh thoảng gặp mấy con cua bò qua bờ cát, tôi muốn nhìn kỹ nó thì nó lại chui trở về hang cát.
“Chỗ này rất đẹp chứ?” Ba nuôi cười khẽ, hỏi.
Tôi ngửa đầu nhìn bầu trời, rồi nhìn tiếp một ngọn đèn phía xa xa của hòn đảo, cười gượng nói: “Không thấy rõ ạ.”
Ba nuôi giận trách gõ lên đầu tôi một cái: “Cái con bé này, bây giờ nhất định phải như thế này sao? Ba thế mà tốn không ít, định khai phá nơi đây, con không nói được hai ba câu dễ nghe khiến ba vui lòng sao?”
“Đẹp, rất đẹp, giống như nhân gian tiên cảnh, thế ngoại đào nguyên.”
Ba nuôi cười ha hả, mặc dù trong bóng tối không nhìn rõ khuôn mặt ông nhưng cảm giác được rất rõ, ông vô cùng vui vẻ.
Chợt, tiếng sột soạt rừng cây tối đen như mực cọ xát vào nhau, tiếp sau một bóng đen thùi lùi từ phía sau chui ra, ánh trăng hơi mờ ảo chiếu vào trên người đi tới khiến tôi nghĩ đến hải tặc trong truyền thuyết. Mồ hôi rơi! Tôi cũng bội phục trí tưởng tượng phong phú huyền huyễn của mình, đây là hòn đảo tư nhân, xuất hiện chỗ này chắc chắn là người giúp việc của ba nuôi, sao có thể là hải tặc chứ!
“Bách Khả?” Người vừa tới không xác định gọi một tiếng, giọng nói này cực kỳ quen thuộc.
Tôi ngẩn người, kinh ngạc nói: “Thiên Hoa!”
“Thật sự là em!” Thiên Hoa đi lên trước, chào hỏi ba nuôi đang sờ cằm, tiếp đó ngạc nhiên hỏi tôi: “Sao em vẫn mập như bánh bao thế hả?”
Đầu tôi đầy vạch đen, vuốt bụng nói: “Em đây là bánh bao có nhân.”
Ba nuôi cất tiếng cười to lần nữa: “Đúng vậy, nhân bánh bao này vẫn còn rất có giá trị đấy.”
Thiên Hoa ngây ngô gãi đầu, nhất thời không phản ứng được là chúng tôi nói gì.
Tôi như trong mộng tỉnh lại kéo tay ba nuôi: “Ba nuôi, anh ta ở đây đúng không?” truyện chỉ đăng bên
Thiên Vũ nói Thiên Hoa đi cùng Âm Hạng Thiên, Thiên Hoa ở đây không phải là đại biểu Âm Hạng Thiên cũng ở đây sao?
Ba nuôi cười khẽ gật đầu: “Thiên Hoa, lão tam đi đâu?”
“Cháu cũng đang tìm cậu ta đây.” Thiên Hoa giũ quần áo trong tay: “Nhưng chỉ tìm được cái này.”
“Có thể đi bơi không?” Thiên Vũ nói.
“Chắc là vậy.” Thiên Hoa nói với ba nuôi: “Cháu và Thiên Vũ đi tìm, bác dẫn Bách Nhưng về nhà gỗ chờ đi.”
“Được.” Ba nuôi kéo tôi đang có chút luống cuống nói: “Ba nuôi dẫn con đi tới nhà gỗ, rất đẹp.”
Nơi hạ cánh cách nhà gỗ hơi xa, mặc dù trên đảo có lắp đặt hệ thống chiếu sáng nhưng ánh đèn mờ nhạt chiếu vào trên bờ cát có chút mờ ảo. Ba nuôi có thể nhìn trong màn đêm song tôi lại không thể, chỉ đành đi theo ông, thất thểu bước về phía trước. Ba nuôi vừa đi vừa giới thiệu tình hình trên đảo, tôi lại đắm chìm trong nỗi khiếp sợ và căng thẳng khi người nào đó đang ở trên đảo, lời ba nuôi một câu cũng không lọt vào tai, trong đầu còn mờ mịt hơn cả mặt biển ban đêm.
Trước khi đến ba nuôi nói trên hòn đảo này gồm tổng cộng bảy ngôi nhà gỗ, vị trí sắp xếp thiết kế là dựa vào ngôi sao Bắc Đẩu, có cửa sổ trên nóc nhà, khi mở đèn sẽ có ánh sáng hắt ra ngoài, nếu như đứng từ trên cao nhìn xuống thì sẽ thấy hình ngôi sao Bắc Đẩu trên hòn đảo, cảm giác rất kỳ diệu.
Âm Hạng Thiên ở ngôi nhà gỗ tên là Thiên Quyền, tên như ý nghĩa, vị trí của nó vừa đúng với ngôi sao Thiên Quyền trong bảy ngôi sao.
Ba nuôi đẩy cửa phòng ra để tôi đi vào, nhà gỗ lớn hơn tôi tưởng tượng, thiết kế đèn đuốc có cảm giác rất đẹp, nhưng tên họ Âm ném quần áo lộn xộn khiến tầm nhìn bị cản trở.
“Tiểu tử thối, chỗ đẹp thế này để nó ở lại giống như cái chuồng heo.” Ba nuôi nhặt quần áo trên sàn giũ giũ, một chiếc lọ nhỏ màu trắng thuận đường bay văng ra ngoài.
“Ba nuôi, đồ rơi kìa.” Tôi không có mềm dẻo như mèo, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng nhắc nhở.
Ba nuôi đi tới nhặt chiếc bình tiện tay đặt lên trên bàn bên cạnh.
“Vật gì vậy ạ?” Tôi hỏi.
“Không có gì.” Ba nuôi trả lời có chút qua loa, hiển nhiên là không muốn lãng phí lời nói trên đề tài này.
Tôi chỉ thuận miệng hỏi thế, nghe ba nuôi trả lời như vậy cũng không hỏi tiếp. Chần chừ giây lát tôi kéo ống tay ba nuôi hỏi: “Ba nuôi, anh ta ở đây bao lâu rồi hả?”
“Ba cũng không nhớ rõ, chắc là nó có ghi chép lại.” Ba nuôi đi tới chiếc giường gỗ bên cạnh, kéo ngăn kéo nhỏ đầu giường ra, lấy một cuốn sổ ghi chép màu cà phê từ bên trong ra ném cho tôi. Tôi cũng không nghĩ nhiều tiện tay lật một tờ ra xem, lại thấy trên đó viết nhật ký thời tiết hàng ngày, phía dưới là chi chít chữ viết quen thuộc.
“Đây là… Nhật ký?” Tôi có chút không dám tin, người đàn ông không có tính nhẫn nại đó sẽ viết thể loại này, hồi đại học tôi viết nhật ký hàng tuần, anh còn cười tôi nhàm chán.
Ba nuôi nhún vai: “Ba sợ nó nhịn sinh bệnh nên bảo nó viết giết thời gian, cụ thể viết gì thì ba cũng không biết.”
“Có phải có chút không đạo đức không nhỉ?” Nhìn lén nhật ký người ta, tựa như mổ xẻ nội tâm người ta vậy, bất cứ người nào cũng chẳng muốn phơi bày tâm sự của mình cho người khác xem!
“Xem chút cũng không sao.” Ba nuôi cười gian xảo: “Nếu không ba đọc giúp con.” Ý ở ngoài lời, ông rất muốn nhìn xem con trai mình viết thứ gì!
“Hay là thôi đi ạ, bị anh ta biết nhất định sẽ giận.” Trong miệng tôi nói như vậy, nhưng cuốn nhật ký chứa đựng bí mật giống như chiếc hộp Pandora thần bí cám dỗ tôi.
“Xem đi, ba nuôi canh chừng cho con.” Ba nuôi cười như Lão Ngoan Đồng, thật sự đi tới chiếc ghế bên cạnh cửa ngồi xuống.
Tôi chần chừ trong giây lát, cuối cùng không thể chiến thắng sự hấp dẫn của chiếc hộp Pandora, mở cuốn nhật ký ra đặt trên đầu gối, dùng tâm tình phức tạp không nói nên lời lật xem.
Tới châu Úc cũng gần một tuần rồi, đối mặt với khuôn mặt mập mạpcủa tôi tất cả mọi người đều cẩn thận, ngay cả máy điều hòa cũng không dám mở nhiệt độ thấp, giờ lại đi ra đảo dạo chơi rồi.
Hôm nay, người cuối cùng vây quanh tôi là mẹ nuôi cũng có cuộc hẹn, sau khi tan việc liền vội vàng thay đồ tới chỗ hẹn, để lại tôi và ba nuôi cùng ăn cơm tối. Sau khi lấp đầy bụng tôi muốn cùng đi dạo với ba nuôi, ba nuôi lại nói có việc bận nên trở về phòng.
Quá nhàm chán tôi mở TV xem, nhưng những người tóc đỏ mắt xanh không nói tiếng Trung, vốn phụ nữ có thai rất thích ngủ, hơn nữa ngôn ngữ nước ngoài câu được câu mất kia giống như lá bùa thôi miên, không bao lâu thì tôi ngủ thiếp đi.
“Bách Nhưng, mau tỉnh lại.” Trong ánh trăng mờ, có người vỗ lên mặt tôi.
Tôi mờ mịt mở mắt, thấy người trước mặt là ba nuôi, cười nói: “Ba nuôi, ba muốn đi ra ngoài sao?”
“Là chúng ta cùng đi ra ngoài.” Ba nuôi mặc đồ thoải mái, vẻ mặt mang theo ý cười, thoạt nhìn rất vui vẻ. l
“Đi chỗ nào ạ?”
“Hải đảo, ba đã sắp xếp trực thăng rồi, chúng ta đi nhanh về thôi.” Nói xong liền lôi kéo tôi đang mờ mịt không biết gì đi ra ngoài cửa.
“Không phải muốn ở đây vài ngày sao ạ?” Sau khi lên xe tôi hỏi ba nuôi.
“Ba cũng muốn để con ở lại nhưng sợ mẹ nuôi không cho. Nếu như bị bà ấy biết không phải sẽ trở mặt với ba à.” Ba nuôi vừa trả lời vừa lái xe ra khỏi sân.
“Có phải ba ham chơi, mỗi lần đi đều vui chơi đến quên cả trời đất không?” Tôi buồn cười suy đoán.
Ba nuôi cười khẽ từ chối cho ý kiến, xe chạy ước chừng gần nửa tiếng sau thì ngừng lại. Đứng từ xa tôi đã thấy một chiếc trực thăng màu đen trên bãi đáp máy bay. Cánh quạt kim loại quay trong không khí tạo ra âm thanh rất lớn, chưa từng ngồi lên vật này nên tôi có phần sợ.
“Không sao đâu, rất an toàn.” Ba nuôi thấy tôi có chút căng thẳng, nắm lấy tay tôi như đang nắm tay của một đứa trẻ.
Tôi nuốt nước miếng một cái rồi đi theo ba nuôi lên máy bay, chiếc trực thăng thoạt nhìn không nhỏ nhưng cabin không rộng lắm.
Lúc này bên trong đã có hai người ngồi rồi, một là người điều khiển trực thăng có mái tóc màu vàng, một người khác chính là Thiên Vũ. Trực thăng bay lên bầu trời thì tôi càng hồi hộp hơn, mặc dù ba nuôi vẫn luôn an ủi tôi nhưng ông không biết, tôi không chỉ sợ vật này rớt xuống mà còn sợ nó bay quá cao. Đây chính là nỗi đau sợ độ cao!
Sau đó tôi quyết định nhắm mắt lại giả vờ mình đang ngồi máy bay chở khách, không nhìn mặt đất thì sẽ không biết mình đang ở độ cao bao nhiêu.
Chuyến bay khiến tôi run như cầy sấy kéo dài rất lâu, dĩ nhiên cũng có thể do trong lòng tôi phóng đại thời gian lên. Bất kể như thế nào thì khi hai chân tôi đạp xuống đất lần nữa, xung quanh đã không thấy bóng dáng thành phố đâu.
Hòn đảo ba nuôi mua cũng không lớn lắm, trực thăng dừng lại cả thế giới chìm trong yên tĩnh, đợi lỗ tai thích ứng đột nhiên yên lặng thế, thì có thể nghe tiếng sóng biển khiến lòng người thoải mái. Dạo chơi ban đêm thỉnh thoảng gặp mấy con cua bò qua bờ cát, tôi muốn nhìn kỹ nó thì nó lại chui trở về hang cát.
“Chỗ này rất đẹp chứ?” Ba nuôi cười khẽ, hỏi.
Tôi ngửa đầu nhìn bầu trời, rồi nhìn tiếp một ngọn đèn phía xa xa của hòn đảo, cười gượng nói: “Không thấy rõ ạ.”
Ba nuôi giận trách gõ lên đầu tôi một cái: “Cái con bé này, bây giờ nhất định phải như thế này sao? Ba thế mà tốn không ít, định khai phá nơi đây, con không nói được hai ba câu dễ nghe khiến ba vui lòng sao?”
“Đẹp, rất đẹp, giống như nhân gian tiên cảnh, thế ngoại đào nguyên.”
Ba nuôi cười ha hả, mặc dù trong bóng tối không nhìn rõ khuôn mặt ông nhưng cảm giác được rất rõ, ông vô cùng vui vẻ.
Chợt, tiếng sột soạt rừng cây tối đen như mực cọ xát vào nhau, tiếp sau một bóng đen thùi lùi từ phía sau chui ra, ánh trăng hơi mờ ảo chiếu vào trên người đi tới khiến tôi nghĩ đến hải tặc trong truyền thuyết. Mồ hôi rơi! Tôi cũng bội phục trí tưởng tượng phong phú huyền huyễn của mình, đây là hòn đảo tư nhân, xuất hiện chỗ này chắc chắn là người giúp việc của ba nuôi, sao có thể là hải tặc chứ!
“Bách Khả?” Người vừa tới không xác định gọi một tiếng, giọng nói này cực kỳ quen thuộc.
Tôi ngẩn người, kinh ngạc nói: “Thiên Hoa!”
“Thật sự là em!” Thiên Hoa đi lên trước, chào hỏi ba nuôi đang sờ cằm, tiếp đó ngạc nhiên hỏi tôi: “Sao em vẫn mập như bánh bao thế hả?”
Đầu tôi đầy vạch đen, vuốt bụng nói: “Em đây là bánh bao có nhân.”
Ba nuôi cất tiếng cười to lần nữa: “Đúng vậy, nhân bánh bao này vẫn còn rất có giá trị đấy.”
Thiên Hoa ngây ngô gãi đầu, nhất thời không phản ứng được là chúng tôi nói gì.
Tôi như trong mộng tỉnh lại kéo tay ba nuôi: “Ba nuôi, anh ta ở đây đúng không?” truyện chỉ đăng bên
Thiên Vũ nói Thiên Hoa đi cùng Âm Hạng Thiên, Thiên Hoa ở đây không phải là đại biểu Âm Hạng Thiên cũng ở đây sao?
Ba nuôi cười khẽ gật đầu: “Thiên Hoa, lão tam đi đâu?”
“Cháu cũng đang tìm cậu ta đây.” Thiên Hoa giũ quần áo trong tay: “Nhưng chỉ tìm được cái này.”
“Có thể đi bơi không?” Thiên Vũ nói.
“Chắc là vậy.” Thiên Hoa nói với ba nuôi: “Cháu và Thiên Vũ đi tìm, bác dẫn Bách Nhưng về nhà gỗ chờ đi.”
“Được.” Ba nuôi kéo tôi đang có chút luống cuống nói: “Ba nuôi dẫn con đi tới nhà gỗ, rất đẹp.”
Nơi hạ cánh cách nhà gỗ hơi xa, mặc dù trên đảo có lắp đặt hệ thống chiếu sáng nhưng ánh đèn mờ nhạt chiếu vào trên bờ cát có chút mờ ảo. Ba nuôi có thể nhìn trong màn đêm song tôi lại không thể, chỉ đành đi theo ông, thất thểu bước về phía trước. Ba nuôi vừa đi vừa giới thiệu tình hình trên đảo, tôi lại đắm chìm trong nỗi khiếp sợ và căng thẳng khi người nào đó đang ở trên đảo, lời ba nuôi một câu cũng không lọt vào tai, trong đầu còn mờ mịt hơn cả mặt biển ban đêm.
Trước khi đến ba nuôi nói trên hòn đảo này gồm tổng cộng bảy ngôi nhà gỗ, vị trí sắp xếp thiết kế là dựa vào ngôi sao Bắc Đẩu, có cửa sổ trên nóc nhà, khi mở đèn sẽ có ánh sáng hắt ra ngoài, nếu như đứng từ trên cao nhìn xuống thì sẽ thấy hình ngôi sao Bắc Đẩu trên hòn đảo, cảm giác rất kỳ diệu.
Âm Hạng Thiên ở ngôi nhà gỗ tên là Thiên Quyền, tên như ý nghĩa, vị trí của nó vừa đúng với ngôi sao Thiên Quyền trong bảy ngôi sao.
Ba nuôi đẩy cửa phòng ra để tôi đi vào, nhà gỗ lớn hơn tôi tưởng tượng, thiết kế đèn đuốc có cảm giác rất đẹp, nhưng tên họ Âm ném quần áo lộn xộn khiến tầm nhìn bị cản trở.
“Tiểu tử thối, chỗ đẹp thế này để nó ở lại giống như cái chuồng heo.” Ba nuôi nhặt quần áo trên sàn giũ giũ, một chiếc lọ nhỏ màu trắng thuận đường bay văng ra ngoài.
“Ba nuôi, đồ rơi kìa.” Tôi không có mềm dẻo như mèo, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng nhắc nhở.
Ba nuôi đi tới nhặt chiếc bình tiện tay đặt lên trên bàn bên cạnh.
“Vật gì vậy ạ?” Tôi hỏi.
“Không có gì.” Ba nuôi trả lời có chút qua loa, hiển nhiên là không muốn lãng phí lời nói trên đề tài này.
Tôi chỉ thuận miệng hỏi thế, nghe ba nuôi trả lời như vậy cũng không hỏi tiếp. Chần chừ giây lát tôi kéo ống tay ba nuôi hỏi: “Ba nuôi, anh ta ở đây bao lâu rồi hả?”
“Ba cũng không nhớ rõ, chắc là nó có ghi chép lại.” Ba nuôi đi tới chiếc giường gỗ bên cạnh, kéo ngăn kéo nhỏ đầu giường ra, lấy một cuốn sổ ghi chép màu cà phê từ bên trong ra ném cho tôi. Tôi cũng không nghĩ nhiều tiện tay lật một tờ ra xem, lại thấy trên đó viết nhật ký thời tiết hàng ngày, phía dưới là chi chít chữ viết quen thuộc.
“Đây là… Nhật ký?” Tôi có chút không dám tin, người đàn ông không có tính nhẫn nại đó sẽ viết thể loại này, hồi đại học tôi viết nhật ký hàng tuần, anh còn cười tôi nhàm chán.
Ba nuôi nhún vai: “Ba sợ nó nhịn sinh bệnh nên bảo nó viết giết thời gian, cụ thể viết gì thì ba cũng không biết.”
“Có phải có chút không đạo đức không nhỉ?” Nhìn lén nhật ký người ta, tựa như mổ xẻ nội tâm người ta vậy, bất cứ người nào cũng chẳng muốn phơi bày tâm sự của mình cho người khác xem!
“Xem chút cũng không sao.” Ba nuôi cười gian xảo: “Nếu không ba đọc giúp con.” Ý ở ngoài lời, ông rất muốn nhìn xem con trai mình viết thứ gì!
“Hay là thôi đi ạ, bị anh ta biết nhất định sẽ giận.” Trong miệng tôi nói như vậy, nhưng cuốn nhật ký chứa đựng bí mật giống như chiếc hộp Pandora thần bí cám dỗ tôi.
“Xem đi, ba nuôi canh chừng cho con.” Ba nuôi cười như Lão Ngoan Đồng, thật sự đi tới chiếc ghế bên cạnh cửa ngồi xuống.
Tôi chần chừ trong giây lát, cuối cùng không thể chiến thắng sự hấp dẫn của chiếc hộp Pandora, mở cuốn nhật ký ra đặt trên đầu gối, dùng tâm tình phức tạp không nói nên lời lật xem.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook