Cô Nàng Bốc Phét Và Hoàng Tử Mìn
-
Chương 47: Được trai đẹp bao nuôi
Trời nóng, thế nhưng những cửa hàng tạp hóa lại đông đúc đến nỗi nghẹt người, người của ai cũng lấm tấm mồ hôi, một số người là mới đi làm về, một số người thì đang làm việc, một số người vừa mới từ phòng tắm đi ra, nhưng vì trời nắng mà đổ mồ hôi trở lại.
Con chó xù ngồi trước cửa hàng có bộ lông màu trắng rất đẹp, nhìn như tuyết vậy, chỉ có mỗi cái đuôi và bốn cái chân lại lạc lạc mang màu nâu trộn lẫn vài màu đen, còn lốm đốm trắng.
Đôi mắt nó rất to, nó có thói quen luôn đứng đó để nhìn những người đi đường nhìn lại nó, thỉnh thoảng sẽ sủa sủa mấy tiếng nghe cực kì vui tai, như vậy mấy người đi đường đều vì con chó thu hút này mà vào quán ăn.
- Cô ơi, cho cháu một tô bún giò loại to ạ! - Giọng nói trong trẻo nói với cô chủ quán đằng kia, thấy cô chủ quán gật đầu, cô gái mới điềm nhiên kiếm một chỗ khá sạch sẽ mà ít người để ngồi.
Cô nhìn quanh quẩn quanh quán, quán này rất đông khách, một bàn ăn còn lúc nhúc năm sáu người rồi, cô đảo vòng quanh một lượt lại phát hiện tong quán có rất nhiều học sinh trường mình vì cô nhận ra bọn họ đều đang mặc đồng phục.
Cô nhăn mày khó hiểu.
Đặc biệt là vào giờ trưa này, đáng lí mấy đứa này phải về nhà cơm nước ngủ nghỉ lâu rồi, tại sao giờ lại ở đây mà nhàn hạ vừa ăn vừa kể chuyện cười đùa trên trời dưới mây như vậy chứ? Cô than thầm, tay theo thói quen mà lấy giấy ăn, sau đó lấy đũa và thìa ra lau, chờ bác chủ quán đem tô bún đến.
Khi tô bún được đặt lên bàn, Bạch Băng Tâm ngay lập tức chảy nước dãi nhìn xuống, không ngờ hương vị của quán này không tệ, rất có hương vị, cô cúi đầu xuống múc một muỗng nước sốt lên thử, thật đậm đà như món canh mẹ hay nấu, trong đó còn có xương hầm lên, chả và thịt viên, đã vậy bác chủ quán còn cho thêm một đĩa rau sống nữa.
Cô múc múc mấy thìa ớt vào, sau đó dùng thìa dằm dằm ra, cho vài cọng rau vào, cuối cùng bình thản múc từng sợi bún cho vào thìa cùng với nước xương và cọng rau sống đưa lên miệng.
Ôi, thật phê lòi...
Cô đang phiêu du trong những cọng bún, vì vị cay của ớt mà mặt cô đỏ lên, thế nhưng tốc độ ăn lại vô cùng nhàm chán, cô giống như con mèo nhỏ mà khiêm tốn ăn từng chút từng chút một.
Cô thật đúng là...
Bạch Băng Tâm khâm phục cách ăn đầy bá đạo của mình, chả là ở nhà cô ăn một kiểu, ra ngoài này ăn một kiểu cũng bởi vì sợ người ta dòm ngó mình.
Vừa mới ăn được nửa tô đã nghe mấy đứa con gái kia hét lên ầm ĩ, nhưng nhanh chóng chính bọn nó bịt miệng mình lại, cô nhăn mày nhăn trán, lấy giấy ăn chùi mép một cái rồi ngẩng đầu lên, tiếc là vì quá đông người mà cuối cùng cũng chẳng thấy ai, đành lủi thủi cúi đầu ăn tiếp vậy.
Thế nhưng người ngồi cùng bàn của cô không kiêng dè mà phê bình mấy câu:
- Bọn trẻ thời buổi này thật là... Đúng là hám trai đẹp mà! - Một người đàn ông cỡ bốn mấy, nói chung cũng là một trong các tiền bối, là bậc cha mẹ của những đứa trẻ thời này mà nhận xét, ông vừa mới kết thúc món ăn trong tiệm và giờ đang nói chuyện với những người lớn mình có quen biết ở xung quanh.
Cô suýt chút nữa thì bị sặc ớt, vì không thể không thừa nhận cô mê trai đẹp, nói cách khác là có quen biết ai thì nhất định sẽ ngắm người đó cho thỏa con mắt đi, bên cạnh cô cũng có một người, đó chính là đại ca Lâm.
Thế là có một bà nào đấy đáp lại, còn hảo tâm mà kể lại toàn bộ cho cô nghe:
- Đúng. Mấy ngày nay cứ trưa trưa thế này lại có một cậu trai trẻ nhìn rất đẹp trai đến đây ăn, hình như là ở gần đây, tình cờ gặp bạn học hay mấy đứa khối dưới, vì thế mà từ đó đến giờ bọn học sinh cứ tụ tập ở đây ăn uống để được gặp cậu trai trẻ kia. Cũng tốt là nhờ thế quán ăn này càng đông người. - Bác ấy nói ra câu đó còn cười rạng rỡ.
Cô gật gật đầu phụ họa mặc dù biết bác gái kia chắc chắn không phải đang nói chuyện với cô mà là với ông bác cùng bàn cô, thế nhưng phải thừa nhận là nhìn lướt qua trong quán hơn phân nửa là học sinh, có lẽ tò mò nguyên nhân quán này đột nhiên đông khách mà nhiều người đến đây ăn hơn, thành ra như vậy.
Bạch Băng Tâm thoáng nghĩ, dẫu sao quán này nấu ăn cũng ngon, cho dù cô chỉ mới ăn món bún này nhưng đã thấy nóng ruột rồi, như vậy càng tốt, coi như đã cứu vớt một cửa hàng có uy tín đi.
Ông bác kia lại nói:
- Đấy, thấy chưa, cậu ta mới đến mà đã như vậy rồi! Mà công nhận nhìn cậu ta đẹp thật!
Hai bác ấy lại tiếp tục nói chuyện, còn tôi lại tiếp tục ăn, đến khi ăn hết, tôi vẫn không dứt được mấy cái tiếng hét cố gắng bịt lại của mấy cô học sinh nữa kia, thật là...
- Bác ơi cho cháu trả tiền. - Cô nói, bác chủ quán nói tô của cô giá ba mươi nghìn, cô gật nhẹ đầu đưa tiền ra cho bác ấy rồi quay đầu rời đi.
Thế nào mà cô lại nhướn mắt nhìn về phía mấy bạn nữ kia, sau đó tầm mắt lại di chuyển về phía bàn cách đó không xa thì thấy một dáng người cao lớn bận đồ thể thao, thân hình không to không nhỏ, vừa đủ, làn da trắng, đã vậy khi nhìn từ phía sau lại thấy người đó có vẻ quen quen.
Cô vừa đi vừa nhìn nhưng lại bị tầm mắt mọi người che khuất, cuối cùng quyết định đi ra.
Ở gần quán trọ có một cửa hàng tạp hóa, cô vào đó mua một thùng mì tôm, vài đồ dùng cá nhân rồi đi.
Cười mấy tiếng, cô tung tăng đi vào quán trọ, ngay lập tức gặp một người đàn ông dáng người lùn lùn, thân hình phụng phê đang ngồi ở ghế, nhìn thấy cô, hai cặp mắt lập tức sáng len như đèn pha ô tô:
- Cháu là Tâm hả?
Cô gật đầu một tiếng, trong lòng cười khà khà vì biểu hiện này của ông ấy, cộng thêm cái dáng người kia, ôi thật muốn chết cười mà.
Người đàn ông đó lập tức đứng dậy đi về phía cô sau đó đập nhẹ vai:
- Tâm, được rồi, để chú bưng cho, cháu mau lấy chìa khóa lên nhận phòng nhé, va li chú để trên đó hết rồi.
Cô lắc lắc đầu cười ngại ngùng:
- Để cháu tự mang, chú cứ làm việc của mình đi ạ.
Bộ dáng hiền thục này, cô cũng phải ngạc nhiên vì biểu hiện thục nữ của mình mà.
Ông chú kia đưa chìa khóa cho cô, tiện luôn giới thiệu:
- Chú tên Phụng, có gì không hài lòng cứ nói cho chú biết để chú còn sửa, chứ đừng ngại nhé.
Cô gật gật đầu, ông chú đó đưa cho cô cái chìa khóa rồi cô tự lên.
Mở cửa, cô hài lòng vì sự sạch sẽ này, he he, cũng may ông chú này vẫn còn biết điều vì chuẩn bị trước đây, cô nhìn vào đã biết ngay là vừa mới dọn dẹp.
Va li của cô để ở một góc giường, và ở đó chính là chiếc giường gỗ.
Cô nhìn quanh căn phòng, cho dù nhỏ cơ mà vẫn không coi là thảm lắm, ít nhất khi trời mưa to hoặc nắng to còn chịu được, cũng may là phòng nhỏ nhưng vẫn còn có cửa sổ cho thông thoáng.
Cô đứng dậy mở cửa ra, không khí từ bên ngoài tràn vào, cô hít một hơi vào phổi, cảm thấy cực kì sảng khoái, đứng thêm một chút nữa cô đi sắp xếp lại đồ đạc, sau đó cất thùng mì tôm vào một góc, bắt đầu lấy điện thoại và laptop ra bắt đầu kiếm việc làm.
Ngồi cả tiếng cuối cùng cũng kiếm được mấy chỗ đang tuyển nhân viên phục vụ cũng với bán thời gian, địa điểm cũng khá gần trường học, cô quyết chí ngày mai sẽ đi tìm việc, còn hôm nay cứ chơi cho thoải mái đi đã.
Cô bắt đầu lên mạng lướt face, sau đó chơi game, đọc truyện, xem phim đủ thứ.
Cuối cùng sắc trời đã tối, cô đi ra ngoài, tiện thể mang theo gói mì tôm, bóc vỏ ra bắt đầu cho vào miệng ăn sống, cô vừa mở cửa liền lập tức bắt gặp một dáng người cao lớn, một khuôn mặt đẹp trai nghiêng thùng đổ nước, trên tay anh ta đang cầm chính là một gói mì tôm như cô.
Mắt Bạch Băng Tâm cùng Hoàng Bách Tùng đồng thời trợn tròn, sau đó là hai tiếng cười thê lương đầy miễn cưỡng phát ra.
- Ha ha... Ha ha... Thật trùng hợp. - Cô tiếp tục cho mì tôm vào miệng ăn, nhưng mà khuôn mặt kia đã chuyển sắc, không tin được... Cô không tin được mà.
Người kia còn ngạc nhiên hơn cô, nhìn cô như từ sao hỏa rơi xuống, sau đó cũng cười ngây ngốc như cô:
- Em... Ha ha... Em... Làm gì ở đây vậy? - Đến câu cuối anh lại nâng cao âm vực lên, trong đó là một nghi vấn vô cùng to lớn.
Não cô bắt đầu đảo qua đảo lại, qua một hồi, khuôn mặt hết sức thê lương nhìn anh, cô than thở:
- Em... Em... - Than thở được từng đó cô im lỉm luôn, không biết nên nói gì, trong lòng cô một tảng đá nặng ngàn cân đè xuống.
Không ngờ... Cái người tên Tùng này... Lại ra vẻ như vậy...
Trước đây cô chưa từng tới nhà anh nên không biết, nhưng nhìn anh rất giống con nhà đại gia, từ khí chất cho tới cách ăn mặc, cách giao tiếp, sặc mùi công tử con nhà giàu, thế nào mà...
Cô tưởng tượng căn phòng ban nãy cũng chính như là căn phòng của anh, nụ cười sệ xuống trong chốc lát.
Cô đánh giá cao tên con trai thích làm ra vẻ này rồi, thì ra chỉ là một tên thích làm màu thôi, cũng chẳng khác con nhà người ta là bao.
Cô lại nhớ tới lần trước anh ta có ý định mời cô ăn cơm, khóe miệng cong lên sau đó là một cái bĩu môi.
Anh ta còn lo chưa xong cho mình vậy mà... Nhìn cái gói mì tôm trên tay đã bị anh ta ăn một nửa là hết, thử nói xem, người đẹp trai mà giàu trên đời này quả thật là hiếm, ít nhất là cô chưa nhìn thấy nên mới nói vậy.
Nguyễn Văn Lâm cũng vậy, cái người tên Tùng này cũng vậy.
Ngồi một hồi cả hai quyết định xuống nhà xem ti vi, vì ở nhà trọ này có một phòng sinh hoạt chung vào những buổi tối, những người trong nhà trọ thường hay xuống xem phim hay nói chuyện đời sống.
Hôm nay cô mới đến, thế nên cũng được nhiều người hỏi chuyện, mỗi khi trả lời họ, cô đều kèm theo nụ cười cùng với hai má núm đồng tiền in sâu trên má.
Cô và anh ngồi cạnh nhau xem ti vi, trên ti vi đang chiếu một bộ phim truyền hình tình cảm, mà cô lại chăm chú ngồi xem nên không biết anh nhìn cô đến nỗi không chớp mắt, đôi mắt nâu thẫm kia tràn đầy dịu dàng cùng nhớ nhung.
Anh nhẹ đập vai cô, sau đó ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
- Sao em lại chuyển đến đây vậy? Nhà đâu sao lại không về?
Khuôn mặt cô lập tức thay đổi, cô xoay người nhìn anh, đôi mắt to long lanh:
- Em... Ba mẹ em mới mất, nợ chất đống, cuối cùng phải bán nhà trả nợ, giờ chỉ còn mình em trên đời...
Hoàng Bách Tùng cực kì khâm phục mà gật đầu một cái, sau đó tỏ vẻ đồng cảm:
- Mới mấy ngày không gặp mà nhà em đã xảy ra chuyện thế này, anh thật chia buồn, vậy Nguyễn Văn Lâm thì sao? Cậu nhóc đó có biết chuyện không?
Cô gật đầu một cái.
Trong lòng anh nhen nhóm lên một chút khó chịu, anh gật đầu một cái, sau đó lại nhìn lên ti vi chăm chú,cô cũng mỉm cười rồi cầm cốc nước lên uống, quay mặt nhìn anh một chút.
Anh bình thản mở miệng:
- Để anh bao nuôi em, không cần lo không có cơm ăn.
Cô phụt nước vào mặt anh, sau đó cười thật to thật to, không bận tâm đến những người ở xung quanh mà ôm bụng cười sặc sụa, dùng chút sức lực cuối cùng mà nói:
- Anh á? Anh bao nuôi em?
Hoàng Bách Tùng nghiêm túc nhìn cô gật đầu, không có chút gì là của kẻ nói dối, anh đưa tay lau hết nước lên mặt, sau đó cười cô vô duyên.
Cô cuối cùng cũng cười xong, lại ngồi nghiêm chỉnh, nhìn những người khác nhìn cô không khác gì sinh vật lạ, cô ngại ngùng cúi đầu xuống, một lúc thì chai mặt ngẩng đầu lên xem tiếp.
Anh lại nói:
- Băng Tâm, anh Tùng nghiêm túc hứa, anh từ nay sẽ bao nuôi em, không để em đói đâu.
Cô bình ổn lại thế rồi nghe anh nói lại cười nắc nẻ, vấn đề là bây giờ cô giữ chặt miệng mình không để phát ra tiếng quá to.
Người anh khối trên tên Tùng này, anh lo cho thân mình chưa xong, lại định lo cho cô à? Cô chỉ nói đùa chút thôi mà.
Con chó xù ngồi trước cửa hàng có bộ lông màu trắng rất đẹp, nhìn như tuyết vậy, chỉ có mỗi cái đuôi và bốn cái chân lại lạc lạc mang màu nâu trộn lẫn vài màu đen, còn lốm đốm trắng.
Đôi mắt nó rất to, nó có thói quen luôn đứng đó để nhìn những người đi đường nhìn lại nó, thỉnh thoảng sẽ sủa sủa mấy tiếng nghe cực kì vui tai, như vậy mấy người đi đường đều vì con chó thu hút này mà vào quán ăn.
- Cô ơi, cho cháu một tô bún giò loại to ạ! - Giọng nói trong trẻo nói với cô chủ quán đằng kia, thấy cô chủ quán gật đầu, cô gái mới điềm nhiên kiếm một chỗ khá sạch sẽ mà ít người để ngồi.
Cô nhìn quanh quẩn quanh quán, quán này rất đông khách, một bàn ăn còn lúc nhúc năm sáu người rồi, cô đảo vòng quanh một lượt lại phát hiện tong quán có rất nhiều học sinh trường mình vì cô nhận ra bọn họ đều đang mặc đồng phục.
Cô nhăn mày khó hiểu.
Đặc biệt là vào giờ trưa này, đáng lí mấy đứa này phải về nhà cơm nước ngủ nghỉ lâu rồi, tại sao giờ lại ở đây mà nhàn hạ vừa ăn vừa kể chuyện cười đùa trên trời dưới mây như vậy chứ? Cô than thầm, tay theo thói quen mà lấy giấy ăn, sau đó lấy đũa và thìa ra lau, chờ bác chủ quán đem tô bún đến.
Khi tô bún được đặt lên bàn, Bạch Băng Tâm ngay lập tức chảy nước dãi nhìn xuống, không ngờ hương vị của quán này không tệ, rất có hương vị, cô cúi đầu xuống múc một muỗng nước sốt lên thử, thật đậm đà như món canh mẹ hay nấu, trong đó còn có xương hầm lên, chả và thịt viên, đã vậy bác chủ quán còn cho thêm một đĩa rau sống nữa.
Cô múc múc mấy thìa ớt vào, sau đó dùng thìa dằm dằm ra, cho vài cọng rau vào, cuối cùng bình thản múc từng sợi bún cho vào thìa cùng với nước xương và cọng rau sống đưa lên miệng.
Ôi, thật phê lòi...
Cô đang phiêu du trong những cọng bún, vì vị cay của ớt mà mặt cô đỏ lên, thế nhưng tốc độ ăn lại vô cùng nhàm chán, cô giống như con mèo nhỏ mà khiêm tốn ăn từng chút từng chút một.
Cô thật đúng là...
Bạch Băng Tâm khâm phục cách ăn đầy bá đạo của mình, chả là ở nhà cô ăn một kiểu, ra ngoài này ăn một kiểu cũng bởi vì sợ người ta dòm ngó mình.
Vừa mới ăn được nửa tô đã nghe mấy đứa con gái kia hét lên ầm ĩ, nhưng nhanh chóng chính bọn nó bịt miệng mình lại, cô nhăn mày nhăn trán, lấy giấy ăn chùi mép một cái rồi ngẩng đầu lên, tiếc là vì quá đông người mà cuối cùng cũng chẳng thấy ai, đành lủi thủi cúi đầu ăn tiếp vậy.
Thế nhưng người ngồi cùng bàn của cô không kiêng dè mà phê bình mấy câu:
- Bọn trẻ thời buổi này thật là... Đúng là hám trai đẹp mà! - Một người đàn ông cỡ bốn mấy, nói chung cũng là một trong các tiền bối, là bậc cha mẹ của những đứa trẻ thời này mà nhận xét, ông vừa mới kết thúc món ăn trong tiệm và giờ đang nói chuyện với những người lớn mình có quen biết ở xung quanh.
Cô suýt chút nữa thì bị sặc ớt, vì không thể không thừa nhận cô mê trai đẹp, nói cách khác là có quen biết ai thì nhất định sẽ ngắm người đó cho thỏa con mắt đi, bên cạnh cô cũng có một người, đó chính là đại ca Lâm.
Thế là có một bà nào đấy đáp lại, còn hảo tâm mà kể lại toàn bộ cho cô nghe:
- Đúng. Mấy ngày nay cứ trưa trưa thế này lại có một cậu trai trẻ nhìn rất đẹp trai đến đây ăn, hình như là ở gần đây, tình cờ gặp bạn học hay mấy đứa khối dưới, vì thế mà từ đó đến giờ bọn học sinh cứ tụ tập ở đây ăn uống để được gặp cậu trai trẻ kia. Cũng tốt là nhờ thế quán ăn này càng đông người. - Bác ấy nói ra câu đó còn cười rạng rỡ.
Cô gật gật đầu phụ họa mặc dù biết bác gái kia chắc chắn không phải đang nói chuyện với cô mà là với ông bác cùng bàn cô, thế nhưng phải thừa nhận là nhìn lướt qua trong quán hơn phân nửa là học sinh, có lẽ tò mò nguyên nhân quán này đột nhiên đông khách mà nhiều người đến đây ăn hơn, thành ra như vậy.
Bạch Băng Tâm thoáng nghĩ, dẫu sao quán này nấu ăn cũng ngon, cho dù cô chỉ mới ăn món bún này nhưng đã thấy nóng ruột rồi, như vậy càng tốt, coi như đã cứu vớt một cửa hàng có uy tín đi.
Ông bác kia lại nói:
- Đấy, thấy chưa, cậu ta mới đến mà đã như vậy rồi! Mà công nhận nhìn cậu ta đẹp thật!
Hai bác ấy lại tiếp tục nói chuyện, còn tôi lại tiếp tục ăn, đến khi ăn hết, tôi vẫn không dứt được mấy cái tiếng hét cố gắng bịt lại của mấy cô học sinh nữa kia, thật là...
- Bác ơi cho cháu trả tiền. - Cô nói, bác chủ quán nói tô của cô giá ba mươi nghìn, cô gật nhẹ đầu đưa tiền ra cho bác ấy rồi quay đầu rời đi.
Thế nào mà cô lại nhướn mắt nhìn về phía mấy bạn nữ kia, sau đó tầm mắt lại di chuyển về phía bàn cách đó không xa thì thấy một dáng người cao lớn bận đồ thể thao, thân hình không to không nhỏ, vừa đủ, làn da trắng, đã vậy khi nhìn từ phía sau lại thấy người đó có vẻ quen quen.
Cô vừa đi vừa nhìn nhưng lại bị tầm mắt mọi người che khuất, cuối cùng quyết định đi ra.
Ở gần quán trọ có một cửa hàng tạp hóa, cô vào đó mua một thùng mì tôm, vài đồ dùng cá nhân rồi đi.
Cười mấy tiếng, cô tung tăng đi vào quán trọ, ngay lập tức gặp một người đàn ông dáng người lùn lùn, thân hình phụng phê đang ngồi ở ghế, nhìn thấy cô, hai cặp mắt lập tức sáng len như đèn pha ô tô:
- Cháu là Tâm hả?
Cô gật đầu một tiếng, trong lòng cười khà khà vì biểu hiện này của ông ấy, cộng thêm cái dáng người kia, ôi thật muốn chết cười mà.
Người đàn ông đó lập tức đứng dậy đi về phía cô sau đó đập nhẹ vai:
- Tâm, được rồi, để chú bưng cho, cháu mau lấy chìa khóa lên nhận phòng nhé, va li chú để trên đó hết rồi.
Cô lắc lắc đầu cười ngại ngùng:
- Để cháu tự mang, chú cứ làm việc của mình đi ạ.
Bộ dáng hiền thục này, cô cũng phải ngạc nhiên vì biểu hiện thục nữ của mình mà.
Ông chú kia đưa chìa khóa cho cô, tiện luôn giới thiệu:
- Chú tên Phụng, có gì không hài lòng cứ nói cho chú biết để chú còn sửa, chứ đừng ngại nhé.
Cô gật gật đầu, ông chú đó đưa cho cô cái chìa khóa rồi cô tự lên.
Mở cửa, cô hài lòng vì sự sạch sẽ này, he he, cũng may ông chú này vẫn còn biết điều vì chuẩn bị trước đây, cô nhìn vào đã biết ngay là vừa mới dọn dẹp.
Va li của cô để ở một góc giường, và ở đó chính là chiếc giường gỗ.
Cô nhìn quanh căn phòng, cho dù nhỏ cơ mà vẫn không coi là thảm lắm, ít nhất khi trời mưa to hoặc nắng to còn chịu được, cũng may là phòng nhỏ nhưng vẫn còn có cửa sổ cho thông thoáng.
Cô đứng dậy mở cửa ra, không khí từ bên ngoài tràn vào, cô hít một hơi vào phổi, cảm thấy cực kì sảng khoái, đứng thêm một chút nữa cô đi sắp xếp lại đồ đạc, sau đó cất thùng mì tôm vào một góc, bắt đầu lấy điện thoại và laptop ra bắt đầu kiếm việc làm.
Ngồi cả tiếng cuối cùng cũng kiếm được mấy chỗ đang tuyển nhân viên phục vụ cũng với bán thời gian, địa điểm cũng khá gần trường học, cô quyết chí ngày mai sẽ đi tìm việc, còn hôm nay cứ chơi cho thoải mái đi đã.
Cô bắt đầu lên mạng lướt face, sau đó chơi game, đọc truyện, xem phim đủ thứ.
Cuối cùng sắc trời đã tối, cô đi ra ngoài, tiện thể mang theo gói mì tôm, bóc vỏ ra bắt đầu cho vào miệng ăn sống, cô vừa mở cửa liền lập tức bắt gặp một dáng người cao lớn, một khuôn mặt đẹp trai nghiêng thùng đổ nước, trên tay anh ta đang cầm chính là một gói mì tôm như cô.
Mắt Bạch Băng Tâm cùng Hoàng Bách Tùng đồng thời trợn tròn, sau đó là hai tiếng cười thê lương đầy miễn cưỡng phát ra.
- Ha ha... Ha ha... Thật trùng hợp. - Cô tiếp tục cho mì tôm vào miệng ăn, nhưng mà khuôn mặt kia đã chuyển sắc, không tin được... Cô không tin được mà.
Người kia còn ngạc nhiên hơn cô, nhìn cô như từ sao hỏa rơi xuống, sau đó cũng cười ngây ngốc như cô:
- Em... Ha ha... Em... Làm gì ở đây vậy? - Đến câu cuối anh lại nâng cao âm vực lên, trong đó là một nghi vấn vô cùng to lớn.
Não cô bắt đầu đảo qua đảo lại, qua một hồi, khuôn mặt hết sức thê lương nhìn anh, cô than thở:
- Em... Em... - Than thở được từng đó cô im lỉm luôn, không biết nên nói gì, trong lòng cô một tảng đá nặng ngàn cân đè xuống.
Không ngờ... Cái người tên Tùng này... Lại ra vẻ như vậy...
Trước đây cô chưa từng tới nhà anh nên không biết, nhưng nhìn anh rất giống con nhà đại gia, từ khí chất cho tới cách ăn mặc, cách giao tiếp, sặc mùi công tử con nhà giàu, thế nào mà...
Cô tưởng tượng căn phòng ban nãy cũng chính như là căn phòng của anh, nụ cười sệ xuống trong chốc lát.
Cô đánh giá cao tên con trai thích làm ra vẻ này rồi, thì ra chỉ là một tên thích làm màu thôi, cũng chẳng khác con nhà người ta là bao.
Cô lại nhớ tới lần trước anh ta có ý định mời cô ăn cơm, khóe miệng cong lên sau đó là một cái bĩu môi.
Anh ta còn lo chưa xong cho mình vậy mà... Nhìn cái gói mì tôm trên tay đã bị anh ta ăn một nửa là hết, thử nói xem, người đẹp trai mà giàu trên đời này quả thật là hiếm, ít nhất là cô chưa nhìn thấy nên mới nói vậy.
Nguyễn Văn Lâm cũng vậy, cái người tên Tùng này cũng vậy.
Ngồi một hồi cả hai quyết định xuống nhà xem ti vi, vì ở nhà trọ này có một phòng sinh hoạt chung vào những buổi tối, những người trong nhà trọ thường hay xuống xem phim hay nói chuyện đời sống.
Hôm nay cô mới đến, thế nên cũng được nhiều người hỏi chuyện, mỗi khi trả lời họ, cô đều kèm theo nụ cười cùng với hai má núm đồng tiền in sâu trên má.
Cô và anh ngồi cạnh nhau xem ti vi, trên ti vi đang chiếu một bộ phim truyền hình tình cảm, mà cô lại chăm chú ngồi xem nên không biết anh nhìn cô đến nỗi không chớp mắt, đôi mắt nâu thẫm kia tràn đầy dịu dàng cùng nhớ nhung.
Anh nhẹ đập vai cô, sau đó ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
- Sao em lại chuyển đến đây vậy? Nhà đâu sao lại không về?
Khuôn mặt cô lập tức thay đổi, cô xoay người nhìn anh, đôi mắt to long lanh:
- Em... Ba mẹ em mới mất, nợ chất đống, cuối cùng phải bán nhà trả nợ, giờ chỉ còn mình em trên đời...
Hoàng Bách Tùng cực kì khâm phục mà gật đầu một cái, sau đó tỏ vẻ đồng cảm:
- Mới mấy ngày không gặp mà nhà em đã xảy ra chuyện thế này, anh thật chia buồn, vậy Nguyễn Văn Lâm thì sao? Cậu nhóc đó có biết chuyện không?
Cô gật đầu một cái.
Trong lòng anh nhen nhóm lên một chút khó chịu, anh gật đầu một cái, sau đó lại nhìn lên ti vi chăm chú,cô cũng mỉm cười rồi cầm cốc nước lên uống, quay mặt nhìn anh một chút.
Anh bình thản mở miệng:
- Để anh bao nuôi em, không cần lo không có cơm ăn.
Cô phụt nước vào mặt anh, sau đó cười thật to thật to, không bận tâm đến những người ở xung quanh mà ôm bụng cười sặc sụa, dùng chút sức lực cuối cùng mà nói:
- Anh á? Anh bao nuôi em?
Hoàng Bách Tùng nghiêm túc nhìn cô gật đầu, không có chút gì là của kẻ nói dối, anh đưa tay lau hết nước lên mặt, sau đó cười cô vô duyên.
Cô cuối cùng cũng cười xong, lại ngồi nghiêm chỉnh, nhìn những người khác nhìn cô không khác gì sinh vật lạ, cô ngại ngùng cúi đầu xuống, một lúc thì chai mặt ngẩng đầu lên xem tiếp.
Anh lại nói:
- Băng Tâm, anh Tùng nghiêm túc hứa, anh từ nay sẽ bao nuôi em, không để em đói đâu.
Cô bình ổn lại thế rồi nghe anh nói lại cười nắc nẻ, vấn đề là bây giờ cô giữ chặt miệng mình không để phát ra tiếng quá to.
Người anh khối trên tên Tùng này, anh lo cho thân mình chưa xong, lại định lo cho cô à? Cô chỉ nói đùa chút thôi mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook