Có Một Tên Mặt Than Khép Kín Yêu Em
-
Chương 4
Hôm nay nhân viên của công ty Tường Phi làm việc có vẻ đặc biệt chăm chỉ, ngày thường nữ nhân viên không có việc gì mượn chuyện đưa văn kiện để được vào văn phòng tổng tài cũng phải ngừng lại, bạn hỏi vì sao ư?
"Người đẹp? Cô có cần gì không?"
Người đẹp được gọi lại khóe miệng khẽ cười, bạn có thể thấy một đôi mắt như cún con chớp chớp nhìn mình, liền có cảm giác văn kiện trong tay tựa như xương cốt, thế mới nói các cô gái đều có một loại bệnh chung gọi là tình mẹ, người đẹp cười cười nói : "Không có gì, anh cứ ngồi đi."
Đúng vậy, là đang ngồi, Mạnh Hạ sau khi đến công ty vẫn ngồi như thế, thậm chí mắt thấy sắp tới giờ cơm trưa, mà cậu chưa làm được gì cả, cảm giác thật là . . .
"Chẳng lẽ mình bị sao quả tạ chiếu sao?" Mạnh Hạ thở dài một hơi đúng 12 giờ đứng dậy định đi thì cảm giác được một ánh mắt đang quét về phía mình, sau đó. . . Mạnh Hạ đứng sựng lại, đầu cứng ngắc chậm rãi xoay người. . . Quý Lương Mạc đứng ở cửa văn phòng, đôi mắt híp lại, Mạnh Hạ bị ánh mắt như đang lên án kia khiến cho mất tự nhiên : "Anh lại có chuyện gì?"
"Vừa rồi cậu không định chờ tôi sao?"
"Chờ anh?" Mạnh Hạ phát điên : "Tôi với anh có hẹn sao?"
Quý Lương Mạc lắc đầu, Mạnh Hạ nhếch môi : "Vậy tôi chờ anh làm gì?"
"Tôi muốn mời cậu ăn cơm."
". . . Nhưng mà anh cũng có nói gì đâu?"
"Thì cậu cũng có đợi đâu."
". . ." Cái này đúng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược mà.
Có người nào xui xẻo giống như mình không nhỉ, Mạnh Hạ cảm thấy kỳ thật Quý Lương Mạc này ngoại trừ mặt than, có tí chướng ngại giao tiếp, thì ở chung cũng không tệ, kỳ thật là một người tốt, chính là. . . Hay làm và nói những chuyện bất ngờ, không báo trước gì cả khiến cho người ta muốn hộc máu.
"Quý tổng, đã lâu không gặp, sao anh lại quen với Tiểu Hạ nhà tôi vậy?" Lý Nhiên trông giống như một quý công tử hào phóng tiêu sái đi đến.
Cả thân mình Mạnh Hạ cứng đờ, đã lâu rồi mới gặp lại Lý Nhiên, nhìn người tình thiếu niên đứng phía sau Lý Nhiên, không khỏi cười mỉa mai, Lý Nhiên sao có thể bởi vì chia tay mà cảm thấy hối hận, vậy mà mình còn ôm hi vọng, quả nhiên là sống lâu cùng Lý Nhiên đã bị hắn đồng hóa thành khổng tước sao?
"Tiểu Hạ, tới dùng cơm cùng quý tổng cũng không nói với anh một tiếng là sao? Để anh đến đón em." Lời nói của Lý Nhiên ôn nhu lại còn đưa tay khoác lên vai Mạnh Hạ, giống như đang tuyên cáo điều gì đó, cái nĩa trong tay Mạnh Hạ hoàn toàn theo phản xạ có điều kiện cắm trên tay Lý Nhiên : "Ah, cái anh này, bộ ra khỏi cửa mà chưa uống thuốc hả? Gặp ai cũng nói người nhà mình là sao?"
Lý Nhiên đưa tay lên định đánh Mạnh Hạ, theo thói quen cậu né ra phía sau, nhưng cái bạt tai không có rơi xuống, lại nghe được Quý Lương Mạc nói : "Cậu ấy không muốn anh chạm vào."
". . ." Mạnh Hạ ngẩng đầu liền nhìn thấy tay Lý Nhiên bị Quý Lương Mạc bắt lấy, khuôn mặt hắn vặn vẹo, vì thế Mạnh Hạ mãnh mẽ đẩy Lý Nhiên ra kéo Quý Lương Mạc đi ra ngoài : "Anh đừng đùa, Lý Nhiên này một khi tức giận thân thích còn không nhận, người bị chó dại cắn cũng chưa đáng sợ bằng hắn."
Quý Lương Mạc vẫn chưng ra khuôn mặt người chết, tay kéo, tay ôm, khuôn mặt Mạnh Hạ đã vùi trong ngực của Quý Lương Mạc : "Cậu vốn không thoải mái khi hắn chạm vào người."
Lý Nhiên đen mặt trừng mắt nhìn Mạnh Hạ : "Em thật là giỏi đó! Hèn chi tự nhiên lại có gan chia tay với tôi, thì ra là đã bò được lên giường người khác, sao nào? Hiện tại muốn dựa vào tình nhân mới của mình tới tìm tôi khoe khoang hay sao?"
Mạnh Hạ ở trong lòng ngực của Quý Lương Mạc đờ ra, môi bắt đầu không ngừng run rẩy, hai tay nắm chặt, sau đó cười lên, vẫn vùi mặt vào cổ Quý Lương Mạc nói : "Đúng vậy, nếu không chia tay với anh, tôi sao có thể gặp được anh ấy chứ? Lý tổng thật biết nói đùa." Sau đó lại nói với Quý Lương Mạc : "Anh yêu, có phải cảm thấy tâm tình tốt đã bị cầm thú phá hoại rồi không? Chúng ta đổi nơi khác nhé."
Đưa lưng về phía Lý Nhiên, trong ánh mắt Mạnh Hạ lộ ra tia khẩn cầu nhìn Quý Lương Mạc, Quý Lương Mạc gật gật đầu, Mạnh Hạ như được giải thoát bước nhanh ra ngoài.
Lý Nhiên thấy thế muốn đuổi theo, lại bị Quý Lương Mạc đưa tay ngăn lại, Lý Nhiên hừ một tiếng cười : "Tôi khuyên Quý tổng không nên xen vào việc của người khác, chỉ là gần đây Tiểu Hạ bị tôi lạnh nhạt mới cáu kỉnh mà thôi."
Quý Lương Mạc nhìn theo bóng lưng của Mạnh Hạ mà nhẹ nhíu mày, ném lại một câu : "Người cáu kỉnh là anh đấy." Sau đó từ từ đi theo.
Mạnh Hạ đi thẳng ra ngoài, không ngừng đưa tay lau nước mắt, trên đường không ít người dừng bước tò mò nhìn cậu, Mạnh Hạ chỉ cảm thấy phía sau có người đuổi theo, sau đó lưng dựa vào ngực của người đó, hai mắt được một bàn tay che lại, chợt nghe thanh âm Quý Lương Mạc vang lên trên đỉnh đầu : "Muốn khóc cũng đừng để người khác thấy."
"Tôi không muốn khóc, nhưng nước mắt không chịu nghe lời." Mạnh Hạ nói thêm : "Kỳ thật tôi không muốn gặp mặt hắn lại xem nhau như kẻ thù, tôi đã nói rõ, hắn dựa vào cái gì ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm lại còn muốn một người đàn ông như tôi phải vì hắn mà thủ thân như ngọc, hắn không biết xấu hổ, ông đây cũng phải có khí phách chứ."
"Kiềm chế đi. Sao cậu lắm nước thế?" Quý Lương Mạc đột nhiên nói ra một câu.
Vì thế. . . Nước mắt Mạnh Hạ đột ngột ngừng rơi, đẩy Quý Lương Mạc ra, quả nhiên trông cậy vào tên mặt than có chướng ngại giao tiếp an ủi là hành vi thiển cận nhất, mình và mặt than đúng là không cùng một thế giới mà.
"Người đẹp? Cô có cần gì không?"
Người đẹp được gọi lại khóe miệng khẽ cười, bạn có thể thấy một đôi mắt như cún con chớp chớp nhìn mình, liền có cảm giác văn kiện trong tay tựa như xương cốt, thế mới nói các cô gái đều có một loại bệnh chung gọi là tình mẹ, người đẹp cười cười nói : "Không có gì, anh cứ ngồi đi."
Đúng vậy, là đang ngồi, Mạnh Hạ sau khi đến công ty vẫn ngồi như thế, thậm chí mắt thấy sắp tới giờ cơm trưa, mà cậu chưa làm được gì cả, cảm giác thật là . . .
"Chẳng lẽ mình bị sao quả tạ chiếu sao?" Mạnh Hạ thở dài một hơi đúng 12 giờ đứng dậy định đi thì cảm giác được một ánh mắt đang quét về phía mình, sau đó. . . Mạnh Hạ đứng sựng lại, đầu cứng ngắc chậm rãi xoay người. . . Quý Lương Mạc đứng ở cửa văn phòng, đôi mắt híp lại, Mạnh Hạ bị ánh mắt như đang lên án kia khiến cho mất tự nhiên : "Anh lại có chuyện gì?"
"Vừa rồi cậu không định chờ tôi sao?"
"Chờ anh?" Mạnh Hạ phát điên : "Tôi với anh có hẹn sao?"
Quý Lương Mạc lắc đầu, Mạnh Hạ nhếch môi : "Vậy tôi chờ anh làm gì?"
"Tôi muốn mời cậu ăn cơm."
". . . Nhưng mà anh cũng có nói gì đâu?"
"Thì cậu cũng có đợi đâu."
". . ." Cái này đúng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược mà.
Có người nào xui xẻo giống như mình không nhỉ, Mạnh Hạ cảm thấy kỳ thật Quý Lương Mạc này ngoại trừ mặt than, có tí chướng ngại giao tiếp, thì ở chung cũng không tệ, kỳ thật là một người tốt, chính là. . . Hay làm và nói những chuyện bất ngờ, không báo trước gì cả khiến cho người ta muốn hộc máu.
"Quý tổng, đã lâu không gặp, sao anh lại quen với Tiểu Hạ nhà tôi vậy?" Lý Nhiên trông giống như một quý công tử hào phóng tiêu sái đi đến.
Cả thân mình Mạnh Hạ cứng đờ, đã lâu rồi mới gặp lại Lý Nhiên, nhìn người tình thiếu niên đứng phía sau Lý Nhiên, không khỏi cười mỉa mai, Lý Nhiên sao có thể bởi vì chia tay mà cảm thấy hối hận, vậy mà mình còn ôm hi vọng, quả nhiên là sống lâu cùng Lý Nhiên đã bị hắn đồng hóa thành khổng tước sao?
"Tiểu Hạ, tới dùng cơm cùng quý tổng cũng không nói với anh một tiếng là sao? Để anh đến đón em." Lời nói của Lý Nhiên ôn nhu lại còn đưa tay khoác lên vai Mạnh Hạ, giống như đang tuyên cáo điều gì đó, cái nĩa trong tay Mạnh Hạ hoàn toàn theo phản xạ có điều kiện cắm trên tay Lý Nhiên : "Ah, cái anh này, bộ ra khỏi cửa mà chưa uống thuốc hả? Gặp ai cũng nói người nhà mình là sao?"
Lý Nhiên đưa tay lên định đánh Mạnh Hạ, theo thói quen cậu né ra phía sau, nhưng cái bạt tai không có rơi xuống, lại nghe được Quý Lương Mạc nói : "Cậu ấy không muốn anh chạm vào."
". . ." Mạnh Hạ ngẩng đầu liền nhìn thấy tay Lý Nhiên bị Quý Lương Mạc bắt lấy, khuôn mặt hắn vặn vẹo, vì thế Mạnh Hạ mãnh mẽ đẩy Lý Nhiên ra kéo Quý Lương Mạc đi ra ngoài : "Anh đừng đùa, Lý Nhiên này một khi tức giận thân thích còn không nhận, người bị chó dại cắn cũng chưa đáng sợ bằng hắn."
Quý Lương Mạc vẫn chưng ra khuôn mặt người chết, tay kéo, tay ôm, khuôn mặt Mạnh Hạ đã vùi trong ngực của Quý Lương Mạc : "Cậu vốn không thoải mái khi hắn chạm vào người."
Lý Nhiên đen mặt trừng mắt nhìn Mạnh Hạ : "Em thật là giỏi đó! Hèn chi tự nhiên lại có gan chia tay với tôi, thì ra là đã bò được lên giường người khác, sao nào? Hiện tại muốn dựa vào tình nhân mới của mình tới tìm tôi khoe khoang hay sao?"
Mạnh Hạ ở trong lòng ngực của Quý Lương Mạc đờ ra, môi bắt đầu không ngừng run rẩy, hai tay nắm chặt, sau đó cười lên, vẫn vùi mặt vào cổ Quý Lương Mạc nói : "Đúng vậy, nếu không chia tay với anh, tôi sao có thể gặp được anh ấy chứ? Lý tổng thật biết nói đùa." Sau đó lại nói với Quý Lương Mạc : "Anh yêu, có phải cảm thấy tâm tình tốt đã bị cầm thú phá hoại rồi không? Chúng ta đổi nơi khác nhé."
Đưa lưng về phía Lý Nhiên, trong ánh mắt Mạnh Hạ lộ ra tia khẩn cầu nhìn Quý Lương Mạc, Quý Lương Mạc gật gật đầu, Mạnh Hạ như được giải thoát bước nhanh ra ngoài.
Lý Nhiên thấy thế muốn đuổi theo, lại bị Quý Lương Mạc đưa tay ngăn lại, Lý Nhiên hừ một tiếng cười : "Tôi khuyên Quý tổng không nên xen vào việc của người khác, chỉ là gần đây Tiểu Hạ bị tôi lạnh nhạt mới cáu kỉnh mà thôi."
Quý Lương Mạc nhìn theo bóng lưng của Mạnh Hạ mà nhẹ nhíu mày, ném lại một câu : "Người cáu kỉnh là anh đấy." Sau đó từ từ đi theo.
Mạnh Hạ đi thẳng ra ngoài, không ngừng đưa tay lau nước mắt, trên đường không ít người dừng bước tò mò nhìn cậu, Mạnh Hạ chỉ cảm thấy phía sau có người đuổi theo, sau đó lưng dựa vào ngực của người đó, hai mắt được một bàn tay che lại, chợt nghe thanh âm Quý Lương Mạc vang lên trên đỉnh đầu : "Muốn khóc cũng đừng để người khác thấy."
"Tôi không muốn khóc, nhưng nước mắt không chịu nghe lời." Mạnh Hạ nói thêm : "Kỳ thật tôi không muốn gặp mặt hắn lại xem nhau như kẻ thù, tôi đã nói rõ, hắn dựa vào cái gì ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm lại còn muốn một người đàn ông như tôi phải vì hắn mà thủ thân như ngọc, hắn không biết xấu hổ, ông đây cũng phải có khí phách chứ."
"Kiềm chế đi. Sao cậu lắm nước thế?" Quý Lương Mạc đột nhiên nói ra một câu.
Vì thế. . . Nước mắt Mạnh Hạ đột ngột ngừng rơi, đẩy Quý Lương Mạc ra, quả nhiên trông cậy vào tên mặt than có chướng ngại giao tiếp an ủi là hành vi thiển cận nhất, mình và mặt than đúng là không cùng một thế giới mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook