Có Một Không Hai
-
Chương 5
Ngày thứ hai tôi trở lại nhà họ Đỗ, Đỗ Trình Sâm lập tức bắt tay vào chuẩn bị thủ tục nhập học cho tôi. Hiệu suất của anh rất nhanh chóng, buổi sáng ngày hôm sau, tôi đã được anh đưa đến trường tiểu học ngay gần đó. Giáo viên chủ nhiệm lớp rất hòa ái, bạn cùng lớp cũng hòa thuận, chỉ là tôi không nghĩ đến tôi học chậm hơn so với trường ở đây.
Chuyển trường không lâu, vừa đúng đến kỳ thi giữa kỳ. Trừ đi ngữ văn coi như không tệ, ngoại ngữ và số học thì thê thảm không nỡ nhìn. Tôi ngồi thừ ra nhìn phiếu điểm mười phút, cuối cùng vo nó thành một cục ném vào ngăn kéo bàn học. Sau khi về nhà phát hiện may mắn Đỗ Trình Sâm không có nhà, may mắn hơn chính là dì giúp việc trong nhà nói cho tôi biết, buổi chiều Đỗ Trình Sâm ra nước ngoài công tác, ít nhất một tháng sau mới có thể trở về.
Tôi nói: “Anh ấy thường phải đi công tác sao?”
Dì giúp việc đang bận lau bàn, cũng không quay đầu lại nói: “Đúng vậy. Trong một năm Đỗ tiên sinh có một nửa thời gian đều không ở nhà.”
Tôi dùng hết sức ngăn chặn nụ cười, nói: “Có thật không? Như vậy anh ấy sẽ rất mệt.”
Vừa nói chân vừa bước nhẹ nhàng đến phòng ăn lấy bánh ngọt. Trong nửa thàng ở nhà họ Đỗ, mỗi lần tan học trở về, trên bàn cơm luôn có một chiếc bánh ngọt. Vậy mà hôm nay trên bàn ăn lại trống không, tôi tìm một vòng, cũng không tìm được gì. Tôi đứng đó nhìn dì giúp việc, sau khi bị tôi nhìn một lúc, bộ dáng giống như nhớ ra cái gì, vỗ trán một cái nói: “Ai nha. Cháu xem dì, bận rộn một chút liền quên. Cháu muốn ăn cái gì? Hiện tại dì lập tức làm cho cháu.”
Bà ấy nói như vậy, nhưng chân lại không có ý định di chuyển, thân hình cao lớn, đứng cạnh bàn trà. Tôi và bà ấy không tiếng động nhìn nhau một lúc, cuối cùng tôi nói: “Không làm phiền dì. Hôm nay cháu không ăn.”
Dien.dan.le.quy.don
Từ đó về sau, có một đoạn thời gian rất dài tôi cảm thấy rối rắm.
Tôi tin tưởng một Đỗ Trình Sâm hai mươi sáu tuổi đối mặt với một cô em họ cách biệt nhiều tuổi như tôi nhất định rất khổ sở, dĩ nhiên tôi cũng rất khổ sở, chúng tôi cùng nhau khổ sở, kết quả là thời gian anh ở nhà ngày càng ngắn, mỗi ngày không phải đi công tác thì chính là xã giao, hoặc có thể anh đi đến nơi nào đó, tóm lại chính là không trở về nhà. Đây cũng chính là hy vọng của tôi.
Vậy mà thời điểm anh không ở nhà, ba bữa cơm của tôi luôn không được đầy đủ, tôi chỉ có thể gặm bánh quy hoặc ăn mì ăn liền. Đây cũng là sự đau khổ của tôi. Đau khổ như vậy hậu quả là chỉ trong thời gian ngắn tôi đã nhanh chóng quen thuộc với các loại bánh quy và mì ăn liền, sau đó mỗi lần bạn cùng lớp nói đến, tôi liền có thể bắn liên hồi nói ra đáp án, hơn nữa nói có sách, mách có chứng, sau khi bình luận nửa ngày, cuối cùng tôi còn đưa ra được danh sách. Đạt đến trình độ này cũng có chỗ tốt, bởi vì rất nhanh tôi từ đứa trẻ đứng đầu sơn khu lắc mình một cái, biến thành chuyên gia bánh quy, lúc ấy các bạn cùng lớp tôi đều nhìn thấy trên đỉnh đầu tôi lúc nào cũng có vầng sáng.
Cùng lúc đó, tôi chiến tranh lạnh với Cố Diễn Chi suốt một năm.
Lúc mới đầu, chỉ có mình tôi chiến tranh lạnh. Bởi vì cứ 1 – 2 tuần Cố Diễn Chi lại xuất hiện trước mặt tôi một lần, thái độ rất tự nhiên rủ tôi ra ngoài chơi. Mỗi lần tôi đều kiên quyết cự tuyệt. Vậy mà anh luôn bỏ qua thái độ cự tuyệt của tôi. Biểu hiện của sự bỏ qua chính là lần sau anh lại tiếp tục dùng thái độ tự nhiên rủ tôi ra ngoài chơi. Loại hành vi này trong mắt trẻ con, rõ ràng là dáng vẻ của một vị đại nhân giả vờ trưởng thành đến kết giao, mà thực tế trái lại ra vẻ như thế với một đứa trẻ chỉ làm trầm trọng thêm thái độ thù địch và khinh thường. Vì vậy tôi càng tệ hại hơn. Không chỉ kiên quyết cự tuyệt, mỗi lần Cố Diễn Chi đang trên đường trở về, anh đều bị vấp phải sợi dây hoặc những đồ vật lung tung. Tôi kiên trì cự tuyệt anh được hơn nửa năm, rốt cục có một ngày, 4 tháng liên tiếp tôi không nhìn thấy Cố Diễn Chi.
Không nhìn thấy bóng dáng của anh, lúc đầu chính tôi cũng có chút hoài niệm. Lúc nghĩ lại lại cảm thấy nếu cái cây trên đường tôi đi học, thế nhưng lại bị chặt mất, tôi cũng sẽ hoài niệm. Điều này nói lên rằng địa vị của Cố Diễn Chi cũng chỉ như một cái cây, tôi cũng không phải vì anh đặc biệt mà hoài niệm. Sau đó hoài niệm biến thành thư thái.
Nhưng loại thoải mái này, giống như không gian song song khép mở không có định kỳ. Có lúc cảm thấy mình đã bình thường trở lại, nhưng có lúc lại trở về trạng thái ban đầu. Người vừa thất tình không lâu đại khái có thể nhận thức được điều này. Một giây trước tôi luôn miệng nói quyết định vứt bỏ, sẽ không nhớ gì nữa, một giây kế tiếp lại tự thôi miên chính mình rằng thật ra nhớ thêm lần nữa cũng không có quan hệ gì đâu. Chuyện không dứt khoát, dẫu lìa ngỏ ý còn vương tơ lòng còn khó khăn hơn cả chuyện chưa làm xong. Như vậy chung quy vết thương không thể khép lại, muốn quên một người cũng chẳng thể quên được.
Mà mặc dù tôi không phải thất tình, nhưng cũng cảm nhận được điều này. Tôi trằn trọc trở mình thật lâu, không quả quyết và không thể chân chính quên Cố Diễn Chi được, ngược lại tôi hết sức buồn buồn không vui. Rốt cục có ngày tại thời điểm tan học bị bạn cùng bàn nhìn ra, cô ấy hỏi tôi bị làm sao, tôi nói: “Cũng không có chuyện gì lớn đâu.”
“Không có chuyện gì lớn thì sao cậu suốt ngày bày ra bộ mặt thối cho mọi người xem làm gì hả?”
“……” Tôi không thể làm gì khác hơn là nói, “Tôi từng tin tưởng một người, sau đó người này lại phản bội sự tin tưởng của tôi.”
Người cùng bàn tôi ồ lên một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh: “Tớ còn tưởng là cái gì. Cái người này đúng là không biết đâu là đại sự.”
“.....”
“Một người phản bội lại sự tin tưởng, đây quả thực là chuyện quá bình thường có được hay không. Một người hết lòng tuân thủ lời hứa mới là chuyện không bình thường. Cậu đã từng nghe chuyện xưa kể về chàng Vĩ Sinh* vì giữ lời hứa mà chết chưa rồi đúng không? Lúc đầu khi tớ mới nghe câu chuyện đó phản ứng đầu tiên của tớ là nhất định Vĩ Sinh không quá mười tám tuổi, không chừng ngay cả mười sáu tuổi cũng không được. Chỉ có trẻ con mới coi là thật, người trưởng thành từng người từng người đều cực kì không thành thật, có thể thuần phác như vậy mới là lạ.”
*mọi người muốn biết Vĩ Sinh là ai thì vào trang này đọc hộ mình nhé: http://vuhuu.edu.vn/null/Ebook/Dien_Tich_Kieu/bai13.htm
“... .....”
Hơn nữa người trưởng thành còn vô sỉ hơn nữa là bọn họ đặc biệt biết tô son trát phấn cho mình. Cậu biết không, giọng nói của tớ lúc nào cũng mang vẻ tang thương, bọn họ cái gì mà nói dối hả, nói láo hả, phản bội hả, tính toán hả hết thảy đều gọi là đang làm thành dáng dấp giá cao thôi. Theo như lời bọn họ thì nói dối, phản bội, tính toán đều là việc vạn bất đắc dĩ thôi. Đây quả thực là kỹ năng thiết yếu của mỗi một người trưởng thành. Tựa như nếu không có những thứ này thì họ cũng không sống được mất.”
“... ....”
Tôi trịnh trọng gật đầu, thật sâu đồng ý với lời của cô ấy. Thình lình sau lưng vang lên một giọng nói lành lạnh: “Anh vẫn không biết thì ra bọn anh đều là người vô sỉ láu cá. Đây đúng là một câu chuyện xưa bi thương.”
Chúng tôi cùng nhau quay lại nhìn. Yên Ngọc đang chắp tay đứng sau lưng chúng tôi. Dáng người cao ngất, gió nhẹ khẽ lay động vạt áo, vẻ mặt anh ta lạnh như băng.
Dienđanlequyyđon
Tôi bất động thanh sắc lùi lại phía sau nửa bước.
Bạn cùng bàn nhảy lên đứng chắn trước mặt tôi: “Này, em nói này, chị Ngữ Yên, đây là chuyện con gái bọn em, chị đừng can thiệp vào.”
Yên Ngọc híp mắt một cái, giọng nói lập tức còn lạnh hơn vừa nãy mười lần: “Diệp Tầm Tầm, em có dám nhắc lại lần nữa không?”
Diệp Tầm Tầm nói: “Anh có mua chocolate Thụy Sĩ cho tôi không?”
“Tại sao anh phải mua cho em?”
Diệp Tầm Tầm một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mũi Yên Ngọc: “Không mua vậy anh đến tìm tôi làm gì?”
Tôi ở một bên nói: “……..”
Nói thật, trước đó, tôi chưa bao giờ tưởng tượng một người đa tài như Diệp Tầm Tầm lại có một khí thế huy hoàng như vậy. Cô ấy không sợ chết nhìn chằm chằm Yên Ngọc như vậy, lúc cô ấy nói, cứ như nữ vương vậy. Nói khó nghe hơn một chút, đơn giản chính là một nữ lưu manh.
“Hôm nay anh đến không phải để tìm em.” Yên Ngọc khép lại cổ tay áo, chậm chạm giơ ngón tay lên chỉ vào tôi, “Hôm nay có người nhờ anh tới đón cô ấy tan học.”
Tôi lập tức khoát tay: “Không, không, em biết mọi người đều rất bận rộn, xin tiếp tục không cần để ý đến em, từ đây về nhà rất nhanh, tự em có thể đi về...”
Diệp Tầm Tầm đang định giậm chân nói, “Người nào rảnh rỗi đi nhờ anh chứ”, đã bị Yên Ngọc xốc cổ áo lên, động tác giống như ném con mèo nhỏ ra sau lưng cho vệ sĩ không biết đứng ở sau lưng từ lúc nào, phân phó nói: “Đưa cô ấy về nhà. Bất kể cô ấy lấy cớ gì, bao gồm gặp quỷ hay đi rửa tay hai đi cửa hàng hay đi đến nhà bạn cùng lớp chơi, đều coi như không nghe thấy. Nhất định đem cô ấy giao cho Diệp Trạch là được.” Sau đó hất cằm nhìn tôi, “Có một người bệnh nặng mới khỏi nhờ anh đưa em đến sân tennis. Em mau đi theo anh.”
“Người bệnh nặng mới khỏi là ai vậy?”
Yên Ngọc nói: “Cố Diễn Chi.”
Tôi lập tức nói: “Tự dưng em thấy đầu choáng váng, em không đi, em phải về nhà.”
Yên Ngọc đẩy đẩy mắt kính, đột nhiên cười một tiếng: “Đầu choáng váng phải không, vừa đúng anh là bác sĩ, em đưa tay đây, để anh bắt mạch cho, xem là phải châm cứu hay phẫu thuật.”
“…” Tôi liếc mắt nhìn người vệ sĩ còn sót lại sau lưng Yên Ngọc, hoài nghi thật sâu nếu như tôi nói tôi không thấy choáng váng nhưng chính là tôi muốn về nhà, không muốn đi, tám phần Yên Ngọc có thể ném tôi như ném Diệp Tầm Tầm vừa nãy cho vệ sĩ sau đó trực tiếp đưa đến sân tennis đi. Nghĩ đến đấy tôi liền nuốt nước bọt một cái, khó khăn nói, “Không, không cần, chúng ta đi thôi…”
Bên trong sân tennis đèn đuốc sáng trưng.
Chỗ lớn như thế này mà chỉ có năm sáu người. Cách đó không xa có một người mặc quần áo đơn giản, thân hình thon dài, đang chậm rãi sửa động tác cho một cô gái. Tôi đang định đi vòng quanh, anh đột nhiên nâng mí mắt lên, ánh mắt chính xác rơi trên người tôi.
Một giây kế tiếp anh ngoắc ngoắc tay với tôi, vẫn là giọng phổ thông ấm áp, hàm chứa một chút dịu dàng: “Oản Oản. Tới đây.”
Tôi đứng tại chỗ giằng co trong chốc lát, nghe thấy anh nói: “Đứng đó làm gì vậy? Tới đây, tôi dạy em đánh tennis.”
Dáng vẻ anh cứ như không có chuyện gì xảy ra, giống như trước kia chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Tôi thận trọng híp mắt một cái, cảm thấy hình như so với lần trước gặp anh đã gầy đi một vòng. Anh nói đôi câu với người bên cạnh, cô gái kia nhìn tôi một cái, xoay người bỏ đi. Một mình anh đứng ở đó, khóe miệng mang chút ý cười mang theo vài phần tùy ý thích thú.
Cuối cùng tôi vẫn đi tới.
Bên cạnh có hai chiếc vợt tennis, một cái màu đen, một cái màu hồng nhạt. Sau khi anh sai người đưa cho tôi. Tôi cự tuyệt tiếp nhận, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, giọng nói đều đều: “Tôi không muốn học chơi tennis.”
Anh nói: “Chẳng lẽ không phải thể dục kỳ sau em chọn học chơi bóng tennis sao?”
“…..”
Tôi lặng lẽ im lặng nhìn cây vợt tennis, trong lòng suy nghĩ phải làm thế nào đem vợt tennis úp lên đầu anh. Cố Diễn Chi đã bắt đầu hướng dẫn tôi: “Hai chân tách ra, người nghiêng về phía trước.”
Tôi đứng bất động, nói: “Đó không phải là vịt Donald sao?”
“…” Anh cầm vợt tennis, từ trên cao cúi nhìn tôi.
Sau một lúc lâu, tôi vẫn cúi đầu, im lặng làm theo động tác của anh. Anh đi tới, đứng sau lưng tôi, không nhanh không chậm sửa tư thế cho tôi. Lại sau một lúc lâu, tôi nhỏ giọng nói: “Nghe nói anh ngã bệnh.”
“Không có chuyện gì đâu. Tốt hơn nhiều rồi.”
Anh tùy ý trả lời, một mặt nắm tay tôi, từng chút từng chút tạo thành tư thế cầm vợt tennis. Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi: “Người bên cạnh anh vừa nãy là ai vậy?”
“Diệp Căng.” Cố Diễn Chi đưa đầu tôi trở về chỗ cũ, “Em tập trung một chút.”
Tôi lại xoay đầu ra đằng sau: “Cô ấy là ai?”
Anh mạn bất kinh tâm nói: “Bạn gái tôi.”
Chuyển trường không lâu, vừa đúng đến kỳ thi giữa kỳ. Trừ đi ngữ văn coi như không tệ, ngoại ngữ và số học thì thê thảm không nỡ nhìn. Tôi ngồi thừ ra nhìn phiếu điểm mười phút, cuối cùng vo nó thành một cục ném vào ngăn kéo bàn học. Sau khi về nhà phát hiện may mắn Đỗ Trình Sâm không có nhà, may mắn hơn chính là dì giúp việc trong nhà nói cho tôi biết, buổi chiều Đỗ Trình Sâm ra nước ngoài công tác, ít nhất một tháng sau mới có thể trở về.
Tôi nói: “Anh ấy thường phải đi công tác sao?”
Dì giúp việc đang bận lau bàn, cũng không quay đầu lại nói: “Đúng vậy. Trong một năm Đỗ tiên sinh có một nửa thời gian đều không ở nhà.”
Tôi dùng hết sức ngăn chặn nụ cười, nói: “Có thật không? Như vậy anh ấy sẽ rất mệt.”
Vừa nói chân vừa bước nhẹ nhàng đến phòng ăn lấy bánh ngọt. Trong nửa thàng ở nhà họ Đỗ, mỗi lần tan học trở về, trên bàn cơm luôn có một chiếc bánh ngọt. Vậy mà hôm nay trên bàn ăn lại trống không, tôi tìm một vòng, cũng không tìm được gì. Tôi đứng đó nhìn dì giúp việc, sau khi bị tôi nhìn một lúc, bộ dáng giống như nhớ ra cái gì, vỗ trán một cái nói: “Ai nha. Cháu xem dì, bận rộn một chút liền quên. Cháu muốn ăn cái gì? Hiện tại dì lập tức làm cho cháu.”
Bà ấy nói như vậy, nhưng chân lại không có ý định di chuyển, thân hình cao lớn, đứng cạnh bàn trà. Tôi và bà ấy không tiếng động nhìn nhau một lúc, cuối cùng tôi nói: “Không làm phiền dì. Hôm nay cháu không ăn.”
Dien.dan.le.quy.don
Từ đó về sau, có một đoạn thời gian rất dài tôi cảm thấy rối rắm.
Tôi tin tưởng một Đỗ Trình Sâm hai mươi sáu tuổi đối mặt với một cô em họ cách biệt nhiều tuổi như tôi nhất định rất khổ sở, dĩ nhiên tôi cũng rất khổ sở, chúng tôi cùng nhau khổ sở, kết quả là thời gian anh ở nhà ngày càng ngắn, mỗi ngày không phải đi công tác thì chính là xã giao, hoặc có thể anh đi đến nơi nào đó, tóm lại chính là không trở về nhà. Đây cũng chính là hy vọng của tôi.
Vậy mà thời điểm anh không ở nhà, ba bữa cơm của tôi luôn không được đầy đủ, tôi chỉ có thể gặm bánh quy hoặc ăn mì ăn liền. Đây cũng là sự đau khổ của tôi. Đau khổ như vậy hậu quả là chỉ trong thời gian ngắn tôi đã nhanh chóng quen thuộc với các loại bánh quy và mì ăn liền, sau đó mỗi lần bạn cùng lớp nói đến, tôi liền có thể bắn liên hồi nói ra đáp án, hơn nữa nói có sách, mách có chứng, sau khi bình luận nửa ngày, cuối cùng tôi còn đưa ra được danh sách. Đạt đến trình độ này cũng có chỗ tốt, bởi vì rất nhanh tôi từ đứa trẻ đứng đầu sơn khu lắc mình một cái, biến thành chuyên gia bánh quy, lúc ấy các bạn cùng lớp tôi đều nhìn thấy trên đỉnh đầu tôi lúc nào cũng có vầng sáng.
Cùng lúc đó, tôi chiến tranh lạnh với Cố Diễn Chi suốt một năm.
Lúc mới đầu, chỉ có mình tôi chiến tranh lạnh. Bởi vì cứ 1 – 2 tuần Cố Diễn Chi lại xuất hiện trước mặt tôi một lần, thái độ rất tự nhiên rủ tôi ra ngoài chơi. Mỗi lần tôi đều kiên quyết cự tuyệt. Vậy mà anh luôn bỏ qua thái độ cự tuyệt của tôi. Biểu hiện của sự bỏ qua chính là lần sau anh lại tiếp tục dùng thái độ tự nhiên rủ tôi ra ngoài chơi. Loại hành vi này trong mắt trẻ con, rõ ràng là dáng vẻ của một vị đại nhân giả vờ trưởng thành đến kết giao, mà thực tế trái lại ra vẻ như thế với một đứa trẻ chỉ làm trầm trọng thêm thái độ thù địch và khinh thường. Vì vậy tôi càng tệ hại hơn. Không chỉ kiên quyết cự tuyệt, mỗi lần Cố Diễn Chi đang trên đường trở về, anh đều bị vấp phải sợi dây hoặc những đồ vật lung tung. Tôi kiên trì cự tuyệt anh được hơn nửa năm, rốt cục có một ngày, 4 tháng liên tiếp tôi không nhìn thấy Cố Diễn Chi.
Không nhìn thấy bóng dáng của anh, lúc đầu chính tôi cũng có chút hoài niệm. Lúc nghĩ lại lại cảm thấy nếu cái cây trên đường tôi đi học, thế nhưng lại bị chặt mất, tôi cũng sẽ hoài niệm. Điều này nói lên rằng địa vị của Cố Diễn Chi cũng chỉ như một cái cây, tôi cũng không phải vì anh đặc biệt mà hoài niệm. Sau đó hoài niệm biến thành thư thái.
Nhưng loại thoải mái này, giống như không gian song song khép mở không có định kỳ. Có lúc cảm thấy mình đã bình thường trở lại, nhưng có lúc lại trở về trạng thái ban đầu. Người vừa thất tình không lâu đại khái có thể nhận thức được điều này. Một giây trước tôi luôn miệng nói quyết định vứt bỏ, sẽ không nhớ gì nữa, một giây kế tiếp lại tự thôi miên chính mình rằng thật ra nhớ thêm lần nữa cũng không có quan hệ gì đâu. Chuyện không dứt khoát, dẫu lìa ngỏ ý còn vương tơ lòng còn khó khăn hơn cả chuyện chưa làm xong. Như vậy chung quy vết thương không thể khép lại, muốn quên một người cũng chẳng thể quên được.
Mà mặc dù tôi không phải thất tình, nhưng cũng cảm nhận được điều này. Tôi trằn trọc trở mình thật lâu, không quả quyết và không thể chân chính quên Cố Diễn Chi được, ngược lại tôi hết sức buồn buồn không vui. Rốt cục có ngày tại thời điểm tan học bị bạn cùng bàn nhìn ra, cô ấy hỏi tôi bị làm sao, tôi nói: “Cũng không có chuyện gì lớn đâu.”
“Không có chuyện gì lớn thì sao cậu suốt ngày bày ra bộ mặt thối cho mọi người xem làm gì hả?”
“……” Tôi không thể làm gì khác hơn là nói, “Tôi từng tin tưởng một người, sau đó người này lại phản bội sự tin tưởng của tôi.”
Người cùng bàn tôi ồ lên một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh: “Tớ còn tưởng là cái gì. Cái người này đúng là không biết đâu là đại sự.”
“.....”
“Một người phản bội lại sự tin tưởng, đây quả thực là chuyện quá bình thường có được hay không. Một người hết lòng tuân thủ lời hứa mới là chuyện không bình thường. Cậu đã từng nghe chuyện xưa kể về chàng Vĩ Sinh* vì giữ lời hứa mà chết chưa rồi đúng không? Lúc đầu khi tớ mới nghe câu chuyện đó phản ứng đầu tiên của tớ là nhất định Vĩ Sinh không quá mười tám tuổi, không chừng ngay cả mười sáu tuổi cũng không được. Chỉ có trẻ con mới coi là thật, người trưởng thành từng người từng người đều cực kì không thành thật, có thể thuần phác như vậy mới là lạ.”
*mọi người muốn biết Vĩ Sinh là ai thì vào trang này đọc hộ mình nhé: http://vuhuu.edu.vn/null/Ebook/Dien_Tich_Kieu/bai13.htm
“... .....”
Hơn nữa người trưởng thành còn vô sỉ hơn nữa là bọn họ đặc biệt biết tô son trát phấn cho mình. Cậu biết không, giọng nói của tớ lúc nào cũng mang vẻ tang thương, bọn họ cái gì mà nói dối hả, nói láo hả, phản bội hả, tính toán hả hết thảy đều gọi là đang làm thành dáng dấp giá cao thôi. Theo như lời bọn họ thì nói dối, phản bội, tính toán đều là việc vạn bất đắc dĩ thôi. Đây quả thực là kỹ năng thiết yếu của mỗi một người trưởng thành. Tựa như nếu không có những thứ này thì họ cũng không sống được mất.”
“... ....”
Tôi trịnh trọng gật đầu, thật sâu đồng ý với lời của cô ấy. Thình lình sau lưng vang lên một giọng nói lành lạnh: “Anh vẫn không biết thì ra bọn anh đều là người vô sỉ láu cá. Đây đúng là một câu chuyện xưa bi thương.”
Chúng tôi cùng nhau quay lại nhìn. Yên Ngọc đang chắp tay đứng sau lưng chúng tôi. Dáng người cao ngất, gió nhẹ khẽ lay động vạt áo, vẻ mặt anh ta lạnh như băng.
Dienđanlequyyđon
Tôi bất động thanh sắc lùi lại phía sau nửa bước.
Bạn cùng bàn nhảy lên đứng chắn trước mặt tôi: “Này, em nói này, chị Ngữ Yên, đây là chuyện con gái bọn em, chị đừng can thiệp vào.”
Yên Ngọc híp mắt một cái, giọng nói lập tức còn lạnh hơn vừa nãy mười lần: “Diệp Tầm Tầm, em có dám nhắc lại lần nữa không?”
Diệp Tầm Tầm nói: “Anh có mua chocolate Thụy Sĩ cho tôi không?”
“Tại sao anh phải mua cho em?”
Diệp Tầm Tầm một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mũi Yên Ngọc: “Không mua vậy anh đến tìm tôi làm gì?”
Tôi ở một bên nói: “……..”
Nói thật, trước đó, tôi chưa bao giờ tưởng tượng một người đa tài như Diệp Tầm Tầm lại có một khí thế huy hoàng như vậy. Cô ấy không sợ chết nhìn chằm chằm Yên Ngọc như vậy, lúc cô ấy nói, cứ như nữ vương vậy. Nói khó nghe hơn một chút, đơn giản chính là một nữ lưu manh.
“Hôm nay anh đến không phải để tìm em.” Yên Ngọc khép lại cổ tay áo, chậm chạm giơ ngón tay lên chỉ vào tôi, “Hôm nay có người nhờ anh tới đón cô ấy tan học.”
Tôi lập tức khoát tay: “Không, không, em biết mọi người đều rất bận rộn, xin tiếp tục không cần để ý đến em, từ đây về nhà rất nhanh, tự em có thể đi về...”
Diệp Tầm Tầm đang định giậm chân nói, “Người nào rảnh rỗi đi nhờ anh chứ”, đã bị Yên Ngọc xốc cổ áo lên, động tác giống như ném con mèo nhỏ ra sau lưng cho vệ sĩ không biết đứng ở sau lưng từ lúc nào, phân phó nói: “Đưa cô ấy về nhà. Bất kể cô ấy lấy cớ gì, bao gồm gặp quỷ hay đi rửa tay hai đi cửa hàng hay đi đến nhà bạn cùng lớp chơi, đều coi như không nghe thấy. Nhất định đem cô ấy giao cho Diệp Trạch là được.” Sau đó hất cằm nhìn tôi, “Có một người bệnh nặng mới khỏi nhờ anh đưa em đến sân tennis. Em mau đi theo anh.”
“Người bệnh nặng mới khỏi là ai vậy?”
Yên Ngọc nói: “Cố Diễn Chi.”
Tôi lập tức nói: “Tự dưng em thấy đầu choáng váng, em không đi, em phải về nhà.”
Yên Ngọc đẩy đẩy mắt kính, đột nhiên cười một tiếng: “Đầu choáng váng phải không, vừa đúng anh là bác sĩ, em đưa tay đây, để anh bắt mạch cho, xem là phải châm cứu hay phẫu thuật.”
“…” Tôi liếc mắt nhìn người vệ sĩ còn sót lại sau lưng Yên Ngọc, hoài nghi thật sâu nếu như tôi nói tôi không thấy choáng váng nhưng chính là tôi muốn về nhà, không muốn đi, tám phần Yên Ngọc có thể ném tôi như ném Diệp Tầm Tầm vừa nãy cho vệ sĩ sau đó trực tiếp đưa đến sân tennis đi. Nghĩ đến đấy tôi liền nuốt nước bọt một cái, khó khăn nói, “Không, không cần, chúng ta đi thôi…”
Bên trong sân tennis đèn đuốc sáng trưng.
Chỗ lớn như thế này mà chỉ có năm sáu người. Cách đó không xa có một người mặc quần áo đơn giản, thân hình thon dài, đang chậm rãi sửa động tác cho một cô gái. Tôi đang định đi vòng quanh, anh đột nhiên nâng mí mắt lên, ánh mắt chính xác rơi trên người tôi.
Một giây kế tiếp anh ngoắc ngoắc tay với tôi, vẫn là giọng phổ thông ấm áp, hàm chứa một chút dịu dàng: “Oản Oản. Tới đây.”
Tôi đứng tại chỗ giằng co trong chốc lát, nghe thấy anh nói: “Đứng đó làm gì vậy? Tới đây, tôi dạy em đánh tennis.”
Dáng vẻ anh cứ như không có chuyện gì xảy ra, giống như trước kia chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Tôi thận trọng híp mắt một cái, cảm thấy hình như so với lần trước gặp anh đã gầy đi một vòng. Anh nói đôi câu với người bên cạnh, cô gái kia nhìn tôi một cái, xoay người bỏ đi. Một mình anh đứng ở đó, khóe miệng mang chút ý cười mang theo vài phần tùy ý thích thú.
Cuối cùng tôi vẫn đi tới.
Bên cạnh có hai chiếc vợt tennis, một cái màu đen, một cái màu hồng nhạt. Sau khi anh sai người đưa cho tôi. Tôi cự tuyệt tiếp nhận, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, giọng nói đều đều: “Tôi không muốn học chơi tennis.”
Anh nói: “Chẳng lẽ không phải thể dục kỳ sau em chọn học chơi bóng tennis sao?”
“…..”
Tôi lặng lẽ im lặng nhìn cây vợt tennis, trong lòng suy nghĩ phải làm thế nào đem vợt tennis úp lên đầu anh. Cố Diễn Chi đã bắt đầu hướng dẫn tôi: “Hai chân tách ra, người nghiêng về phía trước.”
Tôi đứng bất động, nói: “Đó không phải là vịt Donald sao?”
“…” Anh cầm vợt tennis, từ trên cao cúi nhìn tôi.
Sau một lúc lâu, tôi vẫn cúi đầu, im lặng làm theo động tác của anh. Anh đi tới, đứng sau lưng tôi, không nhanh không chậm sửa tư thế cho tôi. Lại sau một lúc lâu, tôi nhỏ giọng nói: “Nghe nói anh ngã bệnh.”
“Không có chuyện gì đâu. Tốt hơn nhiều rồi.”
Anh tùy ý trả lời, một mặt nắm tay tôi, từng chút từng chút tạo thành tư thế cầm vợt tennis. Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi: “Người bên cạnh anh vừa nãy là ai vậy?”
“Diệp Căng.” Cố Diễn Chi đưa đầu tôi trở về chỗ cũ, “Em tập trung một chút.”
Tôi lại xoay đầu ra đằng sau: “Cô ấy là ai?”
Anh mạn bất kinh tâm nói: “Bạn gái tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook