Có Một Không Hai
-
Chương 24
Qua cặp kính râm, tôi vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt Diệp Tầm Tầm đang phát ra ánh thù hằn mãnh liệt.
Theo như tôi biết, trong phòng ngủ của Diệp Tầm Tầm, có hai cuốn sổ nhìn bề ngoài mộc mạc nhưng lại cực kỳ quan trọng. Trong đó có một bản bên trong ghi lại tất cả các vấn đề bát quái quan trọng. Trong đó bao gồm lịch sử phấn đấu của người nổi tiếng, lại có cả tình sử và con riêng vân vân. Theo giới thiệu của Diệp Tầm Tầm, đây là cuốn sổ vô giá. Cô ấy đã từng lợi dụng những tin tức trong đó mà kiếm được không ít những viên ngọc phỉ thúy yêu thích, trong đó thậm chí có cả chiếc vòng tay pha lê màu xanh biếc. Trong cuốn sổ kia là những ghi chép về mức độ tiếp xúc với kẻ thù, dùng mười ngôi sao để phân chia, những kẻ thù linh tinh có mức độ nhẹ nhất, càng lên trên mức độ càng tăng dần. Mỗi ngày Diệp Tầm Tầm đều không ngại phiền toái mà sửa cuốn sổ này một lần. Trong đó Yên Ngọc quanh năm đều có tới 10 ngôi sao, thỉnh thoảng tôi mới có 3,4 ngôi, còn Cố Diễn Chi, thời điểm tôi nhìn đến tên anh lại không thấy có dấu hiệu 10 ngôi sao, tức thì tôi hỏi Diệp Tầm Tầm, cô ấy a… một tiếng, vân đạm phong khinh nói: “Cột của anh ta đã sớm bị nổ tung rồi.”
Tôi nói: “…..”
Trước hôm nay, tôi có chút không hiểu mức độ thù hằn của Diệp Tầm Tầm đối với Cố Diễn Chi. Nhưng Diệp Tầm Tầm vẫn luôn dùng thái độ không kiên nhẫn mà cự tuyệt nói nguyên nhân, tôi lại không thể tự nghĩ ra được. Đương nhiên tôi vẫn không ngu đến mức chạy đến Cố Diễn Chi về vấn đề thù hằn của Diệp Tầm Tầm, anh có biết nguyên nhân không được. Cho nên kết cục là cứ giấu ở trong lòng. Nhưng mà sau hôm nay, bỗng nhiên tôi đã hiểu Diệp Tầm Tầm rồi.
Nếu đổi lại tôi là Diệp Tầm Tầm, lúc nào cũng là người đánh đâu thắng đó chưa bao giờ bị vượt qua; sau khi không gì có thể thắng nổi đầu lưỡi của mình, nói gì cũng bị Cố Diễn Chi đáp trả còn ác độc hơn mình, cứ liên tiếp bị như thế, tôi cũng nguyện ý đặt Cố Diễn Chi vào vị trí nhất bảng trong danh sách kẻ thù.
Ngày đó thời điểm chúng tôi đi ô tô trở về nhà họ Cố, dĩ nhiên đèn đã được bật lên sáng trưng.
Diễn đàn lê quý đôn
Đây chủ yếu là do sau khi chúng tôi rời trường học, lại đi đến cửa hàng trước, rồi lại đi ăn tối. Tôi nhớ rõ tình hình lúc đó từ đầu đến cuối. Từ tư thế cầm lái của Cố Diễn Chi, đến việc anh dừng lại trên đường, đưa tôi vào một cửa tiệm mua quần áo. Trước khi tôi rời nhà họ Cố năm mười lăm tuổi, mỗi quý anh đều đưa tôi đi một lần. Cho dù công tác bận rộn, anh vẫn cố gắng rút thời gian ra một ngày, dẫn tôi đi các cửa tiệm, chọn lựa những thứ mới nhất. Vậy mà đã qua ba năm, anh vẫn tự nhiên mà đưa tôi đi như vậy.
Tôi cũng nhớ rõ thời điểm anh ký hóa đơn, đột nhiên cầm mu bàn tay tôi hỏi việc trưa đi tìm Diệp Tầm Tầm, cùng với lúc sau khi lên xe, đột nhiên anh vươn tay, ôm tôi đến vị trí lái xe, tách hai chân ra, ngồi trên người anh, cằm bị nắm lấy, ngay sau đó anh lại bá đạo hôn sâu một trận.
Đồng thời tôi nhớ rõ cả bàn tay anh đặt trên eo tôi, dù ngăn cách lớp áo mỏng nhưng vẫn cảm nhận được độ nóng. Tay kia đan chéo cùng năm ngón tay tôi, nụ hôn lại cực kỳ tinh tế. Thật lâu sau tôi mới khôi phục lại từ trạng thái thất thần, lại như không có chuyện gì, kéo vạt áo, kéo anh lại gần, thần tốc khẽ hôn một cái, như chuồn chuồn lướt nước lên má phải anh.
Lúc làm xong chuyện này, tim tôi đập vô cùng dữ dội. Nhìn đôi mắt đẹp trước mặt, tôi ưỡn ưỡn ngực, lóe ra suy nghĩ, giọng nói vừa có chút chột dạ vừa có chút cứng rắn: “Là đáp lễ thôi! Dựa vào cái gì anh có thể chủ động, em lại không được chứ!”
Từ mười tám đến khi hai mươi hai tuổi, tôi vẫn nhớ rõ rất nhiều sự việc như vậy.
Có hay không một loại cảm giác, bạn chắp tay một lòng đưa lên, chờ đợi nhiều năm, khi cảm thấy có chút tuyệt vọng, lại đột nhiên được người khác tiếp nhận. Khi bạn đang hoan hô nhảy nhót, đột nhiên lại phát giác, bước tiếp theo không biết phải làm gì mới tốt.
Hình như làm cái gì đều đã không tốt. Lại luôn có phương thức càng thích hợp hơn. Bạn lo lắng bộ dạng mình trong mắt đối phương, cảm thấy có phải quá mức chủ động rồi không, lại cảm thấy có phải lại quá mức ngại ngùng chăng, hoặc cảm thấy chính mình không tốt, lại cảm thấy chính mình không đủ thành thục. Nhiều khuyết điểm như vậy. Nhưng đồng thời bạn lại hy vọng mình trong mắt đối phương, hoàn mỹ như đối phương trong mắt bạn vậy.
Bạn sử dụng toàn bộ tâm tư, thật cẩn thận giữ gìn đoạn tình cảm này.
Tôi nhớ rõ đoạn thời gian đó tôi đột phát rất nhiều ý tưởng. Ví dụ như có ngày đột nhiên tôi bày tỏ muốn học làm bánh, sự thực sau đó chứng minh tôi đã làm hỏng bét, thiếu chút nữa làm nổ cả phòng bếp, sau đó chỉ có thể tiêu diệt sạch các dấu vết coi như cái gì cũng chưa phát sinh trước khi Cố Diễn Chi về; ví dụ như có ngày lại cảm thấy chiếc khăn trải giường màu xám trong phòng ngủ của Cố Diễn Chi có vẻ đẹp, sau đó lại cảm thấy đột nhiên thay đổi ý thích này có phải quá rõ ràng rồi hay không, sau đó do dự nhiều ngày, cho đến một ngày Cố Diễn Chi sau khi tan làm mang về một chiếc khăn trải giường mới màu tím mà chấm dứt; lại ví dụ như trước khi thi đại học một hôm, đột nhiên tôi tóm Diệp Tầm Tầm đi đến cửa hàng thử giầy cao gót.
Cuối cùng tôi chọn một đôi cao mười phân. Bề mặt giày là vải nhung màu đen, gót chân một miếng băng màu đỏ thanh nhã.
Sau khi tôi đi vào, cảm thấy thế giới hình như có sự bất đồng.
Người bán hàng đứng một bên mỉm cười nói với tôi: “Đi giày cao gót thì phải ưỡn ngực, ngẩng đầu, mũi chân chạm đất trước, rồi mới đến gót. Chính là như vậy.”
Tôi cẩn thận đi theo. Diệp Tầm Tầm ngồi trên ghế sofa, ngửa mặt nhìn tôi: “Cậu có thể đứng vững không? Tớ cảm giác cậu sẽ không đứng vững được.”
Tôi vịn vào bức tường, giữ vững hô hấp, chịu đựng đau đớn dưới chân, nhẹ giọng nói: “Thử một lần là được ngay mà.”
Tôi muốn mình lớn lên. Lúc đó khái niệm lớn lên của tôi vẫn còn nông cạn, nhưng vào thời điểm kia, tôi làm tất cả mọi thứ để khiến mình lớn lên. Giày cao gót chỉ là một trong số đó. Tôi ở quầy thử đồ rất lâu, mãi đến khi Diệp Tầm Tầm không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, tôi vẫn không thể học được cách đi giày cao gót tự nhiên mà tao nhã. Nhưng mà tôi vẫn mua, hơn nữa còn dứt khoát kiên quyết dùng thẻ của Cố Diễn Chi.
Tôi mang theo giầy trở về nhà họ Cố. Cực kỳ may mắn là Cố Diễn Chi chưa về. Tôi chạy vào phòng mình, đóng cửa lại, đi giày cao gót, từ từ đi trên tấm thảm lông dê màu trắng. Giày cao gót đẹp nhưng lại giày vò người gì đó, vào ngày đó tôi đã nhận thức đầy đủ về điều này. Mũi chân vì bị đè ép mà sưng lên, gót chân do không thích ứng mà rất đau. Tóm lại mỗi chô dưới chân đều đang kêu gào kháng nghị. Nhưng tôi ngoảnh mặt làm ngơ. Hơn nữa ý chí chiến đấu sục sôi. Tôi đi không biết bao nhiêu lâu, đột nhiên cửa bị gõ hai lần, rất nhanh được đẩy ra từ bên ngoài.
Diễn!đà[email protected]ê#quý$đôn
Trong lòng tôi cả kinh, dưới chân đứng không vững, thân thể trong không trung loáng một cái lệch đi, không thể khống chế mà ngã ngay trước mắt Cố Diễn Chi.
Mắt cá chân của tôi lập tức bị trẹo. Giày cao gót bắn xa nửa thước. Cái này dẫn đến việc hai ngày đi thi đại học tôi đều lấy tư thế khập khiễng tiến vào trường thi. Nhưng mà thời điểm ngã xuống kia tôi không thể tưởng tượng được nhiều như vậy. Đầu tôi trống rỗng, trong nháy mắt nước mắt liền chảy ra.
Cố Diễn Chi bước những bước thật to nhanh chóng đi tới, ngồi xổm xuống, chân tôi rất nhanh được anh nhẹ nhàng cầm lên. Một mặt anh cao giọng gọi quản gia lấy khăn mặt và đá, một mặt hỏi tôi: “Có đau không?”
Tôi đau đến nhe răng, nhưng tôi nhịn xuống toàn bộ âm thanh, nước mắt cũng thu hồi lại, trấn định nói: “Có một chút.”
Bỗng nhiên tôi được anh bồng lên, đưa đến giường. Cố Diễn Chi nửa ngồi trước giường, đệm của tôi chỉ đến trên đầu gối anh. Anh để chườm đá lên mắt cá chân tôi. Cảm giác đau nhức liên tục phát ra, thậm chí tôi cảm thấy dây thần kinh ở não cũng đau. Từ từ nhắm mắt nửa người trên không dám nhúc nhích. Chợt nghe thấy giọng nói của Cố Diễn Chi, vẫn ung dung trầm tĩnh, không nhanh không chậm: “Oản Oản, bất luận em ở thời điểm nào cũng tốt. Anh mãi thuộc về em. Không cần nóng vội.”
Tôi vẫn cảm thấy, gặp được Cố Diễn Chi, là việc tốt nhất trong cuộc đời này của tôi.
Diệp Tầm Tầm thường nói trí nhớ tôi không tốt, không tốt biểu hiện ở chỗ tôi hay quên trước quên sau, sau đó cho rằng đây là di chứng của việc trước kia tôi uống thuốc ngủ. Nhưng tôi vẫn nhớ rõ những việc liên quan đến Cố Diễn Chi. Sau khi thi vào trường đại học tôi từng thảo luận với Diệp Tầm Tầm, chúng tôi so sánh mức độ hiểu biết về Cố Diễn Chi và Yên Ngọc. Sự thực nhiều năm sau đó chứng minh, mức độ hiểu biết của về Yên Ngọc của Diệp Tầm Tầm vẫn giới hạn ở chiều cao nhóm máu. Cô ấy thậm chí còn không biết số đo kính mắt của Yên Ngọc. So sánh với mức độ hiểu biết của tôi với Cố Diễn Chi thì kém hơn rất nhiều, bao gồm nhiều phương diện như chiều cao cân nặng, dị ứng gì, thậm chí tôi còn có thể bắt chước chữ của Cố Diễn Chi giống như đúc. Tôi thuộc mọi thứ như lòng bàn tay, rốt cục khiến Diệp Tầm Tầm không chịu được mà sụp đổ.
Cô ấy đối với việc làm bánh, mua giày cao gót của tôi trước đó đều không quá hứng trí, cũng cảm thấy không thể nói lý. Không thể nói lý đến một ngày, rốt cục không thể nhịn được nữa mà lật bàn. Đối với nhận thức của tôi về Cố Diễn Chi từ không thể nói lý thăng cấp thành không thể tin, kiêm khó hiểu.
Cô ấy ở trong phòng vòng vo mấy chục lần, rốt cục dừng lại, trịnh trọng nói với tôi là cô ấy cho rằng Cố Diễn Chi đã tẩy não tôi mới khiến tôi trở nên như thế này. Tôi ngây người bày tỏ vẻ không thể tin, kiêm khó hiểu, sau đó nói với cô ấy là cô ấy suy nghĩ nhiều rồi. Diệp Tầm Tầm ngồi xuống trước mặt tôi, nắm tay tôi, nghiêm túc nói với tôi: “Tớ nói cậu này, nhất định Cố Diễn Chi đã tẩy não cậu. Việc tẩy não này cực kỳ khủng bố, nhưng quả thực nó tồn tại rất chân thật. Nhất định Cố Diễn Chi đã đem lợi ích phù hợp với anh ta mạnh mẽ giáo huấn vào trong đầu cậu, phá vỡ nguyên bản thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan của cậu, khiến cậu lệ thuộc vào anh ta, cậu mới trở thành như bây giờ. Loại tẩy não này đặc biệt áp dụng với những người có vẻ thuần khiết, lại không có năng lực suy nghĩ, ví dụ như cậu. Mà bất tri bất giác trong cậu đã bị ăn mòn rồi. Cậu và Cố Diễn Chi ở cùng nhau lâu như vậy, cơ hội để anh ta hạ thủ rất nhiều. Yên Ngọc cũng biết cái này, mà thủ pháp của anh ta còn đặc biệt quen thuộc, đã thử nghiệm trên rất nhiều người, xác suất thành công cao lên đến một trăm phần trăm. Nhất định là Yên Ngọc đã dạy cho Cố Diễn Chi, sau đó Cố Diễn Chi mới dùng với cậu. Nhất định là như vậy.”
d.đ.l.q.đ
Thật lâu sau tôi cũng không mở miệng. Diệp Tầm Tầm rung rung vai tôi tiếp tục tuyên truyền: “Có phải tớ nói rất có đạo lý không? Cố Diễn Chi rất có vấn đề, anh ta âm hiểm như thế, lại còn không biết xấu hổ, làm việc này là thuận buồm xuôi gió nhất, Đỗ Oản cậu khẩn trương tỉnh lại đi!”
Lại một lúc lâu sau, tôi nhìn cô ấy, chậm rãi nói: “Hóa ra trong lòng cậu, tớ là người không có năng lực suy nghĩ.”
“.....” Diệp Tầm Tầm nói, “Đây không phải là trọng điểm! Cậu đã bị Cố Diễn Chi khống chế, đây mới là trọng điểm có được hay không? Kỳ thật cậu không thích anh ta, bị anh ta khống chế mới cảm thấy anh ta tốt như vậy, cậu tỉnh lại đi có được hay không? Thích một người cực kỳ vất vả, chẳng lẽ cậu không thấy vất vả sao?”
Tôi nói: “Tớ cảm thấy trọng điểm là trong lòng cậu, tớ là người không có năng lực suy nghĩ. Làm bạn với một người không có năng lực suy nghĩ, Diệp Tầm Tầm cậu cũng thật vất vả. Cậu có thấy mệt không? Hay chúng ta tuyệt giao đi?”
“…..”
Diệp Tầm Tầm đối mặt với tôi thật lâu, rốt cục buông tha, vẻ mặt bi phẫn chi tiếc luyện sắt không thể thành thép, đột nhiên sập cửa bỏ đi.
Theo như tôi biết, trong phòng ngủ của Diệp Tầm Tầm, có hai cuốn sổ nhìn bề ngoài mộc mạc nhưng lại cực kỳ quan trọng. Trong đó có một bản bên trong ghi lại tất cả các vấn đề bát quái quan trọng. Trong đó bao gồm lịch sử phấn đấu của người nổi tiếng, lại có cả tình sử và con riêng vân vân. Theo giới thiệu của Diệp Tầm Tầm, đây là cuốn sổ vô giá. Cô ấy đã từng lợi dụng những tin tức trong đó mà kiếm được không ít những viên ngọc phỉ thúy yêu thích, trong đó thậm chí có cả chiếc vòng tay pha lê màu xanh biếc. Trong cuốn sổ kia là những ghi chép về mức độ tiếp xúc với kẻ thù, dùng mười ngôi sao để phân chia, những kẻ thù linh tinh có mức độ nhẹ nhất, càng lên trên mức độ càng tăng dần. Mỗi ngày Diệp Tầm Tầm đều không ngại phiền toái mà sửa cuốn sổ này một lần. Trong đó Yên Ngọc quanh năm đều có tới 10 ngôi sao, thỉnh thoảng tôi mới có 3,4 ngôi, còn Cố Diễn Chi, thời điểm tôi nhìn đến tên anh lại không thấy có dấu hiệu 10 ngôi sao, tức thì tôi hỏi Diệp Tầm Tầm, cô ấy a… một tiếng, vân đạm phong khinh nói: “Cột của anh ta đã sớm bị nổ tung rồi.”
Tôi nói: “…..”
Trước hôm nay, tôi có chút không hiểu mức độ thù hằn của Diệp Tầm Tầm đối với Cố Diễn Chi. Nhưng Diệp Tầm Tầm vẫn luôn dùng thái độ không kiên nhẫn mà cự tuyệt nói nguyên nhân, tôi lại không thể tự nghĩ ra được. Đương nhiên tôi vẫn không ngu đến mức chạy đến Cố Diễn Chi về vấn đề thù hằn của Diệp Tầm Tầm, anh có biết nguyên nhân không được. Cho nên kết cục là cứ giấu ở trong lòng. Nhưng mà sau hôm nay, bỗng nhiên tôi đã hiểu Diệp Tầm Tầm rồi.
Nếu đổi lại tôi là Diệp Tầm Tầm, lúc nào cũng là người đánh đâu thắng đó chưa bao giờ bị vượt qua; sau khi không gì có thể thắng nổi đầu lưỡi của mình, nói gì cũng bị Cố Diễn Chi đáp trả còn ác độc hơn mình, cứ liên tiếp bị như thế, tôi cũng nguyện ý đặt Cố Diễn Chi vào vị trí nhất bảng trong danh sách kẻ thù.
Ngày đó thời điểm chúng tôi đi ô tô trở về nhà họ Cố, dĩ nhiên đèn đã được bật lên sáng trưng.
Diễn đàn lê quý đôn
Đây chủ yếu là do sau khi chúng tôi rời trường học, lại đi đến cửa hàng trước, rồi lại đi ăn tối. Tôi nhớ rõ tình hình lúc đó từ đầu đến cuối. Từ tư thế cầm lái của Cố Diễn Chi, đến việc anh dừng lại trên đường, đưa tôi vào một cửa tiệm mua quần áo. Trước khi tôi rời nhà họ Cố năm mười lăm tuổi, mỗi quý anh đều đưa tôi đi một lần. Cho dù công tác bận rộn, anh vẫn cố gắng rút thời gian ra một ngày, dẫn tôi đi các cửa tiệm, chọn lựa những thứ mới nhất. Vậy mà đã qua ba năm, anh vẫn tự nhiên mà đưa tôi đi như vậy.
Tôi cũng nhớ rõ thời điểm anh ký hóa đơn, đột nhiên cầm mu bàn tay tôi hỏi việc trưa đi tìm Diệp Tầm Tầm, cùng với lúc sau khi lên xe, đột nhiên anh vươn tay, ôm tôi đến vị trí lái xe, tách hai chân ra, ngồi trên người anh, cằm bị nắm lấy, ngay sau đó anh lại bá đạo hôn sâu một trận.
Đồng thời tôi nhớ rõ cả bàn tay anh đặt trên eo tôi, dù ngăn cách lớp áo mỏng nhưng vẫn cảm nhận được độ nóng. Tay kia đan chéo cùng năm ngón tay tôi, nụ hôn lại cực kỳ tinh tế. Thật lâu sau tôi mới khôi phục lại từ trạng thái thất thần, lại như không có chuyện gì, kéo vạt áo, kéo anh lại gần, thần tốc khẽ hôn một cái, như chuồn chuồn lướt nước lên má phải anh.
Lúc làm xong chuyện này, tim tôi đập vô cùng dữ dội. Nhìn đôi mắt đẹp trước mặt, tôi ưỡn ưỡn ngực, lóe ra suy nghĩ, giọng nói vừa có chút chột dạ vừa có chút cứng rắn: “Là đáp lễ thôi! Dựa vào cái gì anh có thể chủ động, em lại không được chứ!”
Từ mười tám đến khi hai mươi hai tuổi, tôi vẫn nhớ rõ rất nhiều sự việc như vậy.
Có hay không một loại cảm giác, bạn chắp tay một lòng đưa lên, chờ đợi nhiều năm, khi cảm thấy có chút tuyệt vọng, lại đột nhiên được người khác tiếp nhận. Khi bạn đang hoan hô nhảy nhót, đột nhiên lại phát giác, bước tiếp theo không biết phải làm gì mới tốt.
Hình như làm cái gì đều đã không tốt. Lại luôn có phương thức càng thích hợp hơn. Bạn lo lắng bộ dạng mình trong mắt đối phương, cảm thấy có phải quá mức chủ động rồi không, lại cảm thấy có phải lại quá mức ngại ngùng chăng, hoặc cảm thấy chính mình không tốt, lại cảm thấy chính mình không đủ thành thục. Nhiều khuyết điểm như vậy. Nhưng đồng thời bạn lại hy vọng mình trong mắt đối phương, hoàn mỹ như đối phương trong mắt bạn vậy.
Bạn sử dụng toàn bộ tâm tư, thật cẩn thận giữ gìn đoạn tình cảm này.
Tôi nhớ rõ đoạn thời gian đó tôi đột phát rất nhiều ý tưởng. Ví dụ như có ngày đột nhiên tôi bày tỏ muốn học làm bánh, sự thực sau đó chứng minh tôi đã làm hỏng bét, thiếu chút nữa làm nổ cả phòng bếp, sau đó chỉ có thể tiêu diệt sạch các dấu vết coi như cái gì cũng chưa phát sinh trước khi Cố Diễn Chi về; ví dụ như có ngày lại cảm thấy chiếc khăn trải giường màu xám trong phòng ngủ của Cố Diễn Chi có vẻ đẹp, sau đó lại cảm thấy đột nhiên thay đổi ý thích này có phải quá rõ ràng rồi hay không, sau đó do dự nhiều ngày, cho đến một ngày Cố Diễn Chi sau khi tan làm mang về một chiếc khăn trải giường mới màu tím mà chấm dứt; lại ví dụ như trước khi thi đại học một hôm, đột nhiên tôi tóm Diệp Tầm Tầm đi đến cửa hàng thử giầy cao gót.
Cuối cùng tôi chọn một đôi cao mười phân. Bề mặt giày là vải nhung màu đen, gót chân một miếng băng màu đỏ thanh nhã.
Sau khi tôi đi vào, cảm thấy thế giới hình như có sự bất đồng.
Người bán hàng đứng một bên mỉm cười nói với tôi: “Đi giày cao gót thì phải ưỡn ngực, ngẩng đầu, mũi chân chạm đất trước, rồi mới đến gót. Chính là như vậy.”
Tôi cẩn thận đi theo. Diệp Tầm Tầm ngồi trên ghế sofa, ngửa mặt nhìn tôi: “Cậu có thể đứng vững không? Tớ cảm giác cậu sẽ không đứng vững được.”
Tôi vịn vào bức tường, giữ vững hô hấp, chịu đựng đau đớn dưới chân, nhẹ giọng nói: “Thử một lần là được ngay mà.”
Tôi muốn mình lớn lên. Lúc đó khái niệm lớn lên của tôi vẫn còn nông cạn, nhưng vào thời điểm kia, tôi làm tất cả mọi thứ để khiến mình lớn lên. Giày cao gót chỉ là một trong số đó. Tôi ở quầy thử đồ rất lâu, mãi đến khi Diệp Tầm Tầm không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, tôi vẫn không thể học được cách đi giày cao gót tự nhiên mà tao nhã. Nhưng mà tôi vẫn mua, hơn nữa còn dứt khoát kiên quyết dùng thẻ của Cố Diễn Chi.
Tôi mang theo giầy trở về nhà họ Cố. Cực kỳ may mắn là Cố Diễn Chi chưa về. Tôi chạy vào phòng mình, đóng cửa lại, đi giày cao gót, từ từ đi trên tấm thảm lông dê màu trắng. Giày cao gót đẹp nhưng lại giày vò người gì đó, vào ngày đó tôi đã nhận thức đầy đủ về điều này. Mũi chân vì bị đè ép mà sưng lên, gót chân do không thích ứng mà rất đau. Tóm lại mỗi chô dưới chân đều đang kêu gào kháng nghị. Nhưng tôi ngoảnh mặt làm ngơ. Hơn nữa ý chí chiến đấu sục sôi. Tôi đi không biết bao nhiêu lâu, đột nhiên cửa bị gõ hai lần, rất nhanh được đẩy ra từ bên ngoài.
Diễn!đà[email protected]ê#quý$đôn
Trong lòng tôi cả kinh, dưới chân đứng không vững, thân thể trong không trung loáng một cái lệch đi, không thể khống chế mà ngã ngay trước mắt Cố Diễn Chi.
Mắt cá chân của tôi lập tức bị trẹo. Giày cao gót bắn xa nửa thước. Cái này dẫn đến việc hai ngày đi thi đại học tôi đều lấy tư thế khập khiễng tiến vào trường thi. Nhưng mà thời điểm ngã xuống kia tôi không thể tưởng tượng được nhiều như vậy. Đầu tôi trống rỗng, trong nháy mắt nước mắt liền chảy ra.
Cố Diễn Chi bước những bước thật to nhanh chóng đi tới, ngồi xổm xuống, chân tôi rất nhanh được anh nhẹ nhàng cầm lên. Một mặt anh cao giọng gọi quản gia lấy khăn mặt và đá, một mặt hỏi tôi: “Có đau không?”
Tôi đau đến nhe răng, nhưng tôi nhịn xuống toàn bộ âm thanh, nước mắt cũng thu hồi lại, trấn định nói: “Có một chút.”
Bỗng nhiên tôi được anh bồng lên, đưa đến giường. Cố Diễn Chi nửa ngồi trước giường, đệm của tôi chỉ đến trên đầu gối anh. Anh để chườm đá lên mắt cá chân tôi. Cảm giác đau nhức liên tục phát ra, thậm chí tôi cảm thấy dây thần kinh ở não cũng đau. Từ từ nhắm mắt nửa người trên không dám nhúc nhích. Chợt nghe thấy giọng nói của Cố Diễn Chi, vẫn ung dung trầm tĩnh, không nhanh không chậm: “Oản Oản, bất luận em ở thời điểm nào cũng tốt. Anh mãi thuộc về em. Không cần nóng vội.”
Tôi vẫn cảm thấy, gặp được Cố Diễn Chi, là việc tốt nhất trong cuộc đời này của tôi.
Diệp Tầm Tầm thường nói trí nhớ tôi không tốt, không tốt biểu hiện ở chỗ tôi hay quên trước quên sau, sau đó cho rằng đây là di chứng của việc trước kia tôi uống thuốc ngủ. Nhưng tôi vẫn nhớ rõ những việc liên quan đến Cố Diễn Chi. Sau khi thi vào trường đại học tôi từng thảo luận với Diệp Tầm Tầm, chúng tôi so sánh mức độ hiểu biết về Cố Diễn Chi và Yên Ngọc. Sự thực nhiều năm sau đó chứng minh, mức độ hiểu biết của về Yên Ngọc của Diệp Tầm Tầm vẫn giới hạn ở chiều cao nhóm máu. Cô ấy thậm chí còn không biết số đo kính mắt của Yên Ngọc. So sánh với mức độ hiểu biết của tôi với Cố Diễn Chi thì kém hơn rất nhiều, bao gồm nhiều phương diện như chiều cao cân nặng, dị ứng gì, thậm chí tôi còn có thể bắt chước chữ của Cố Diễn Chi giống như đúc. Tôi thuộc mọi thứ như lòng bàn tay, rốt cục khiến Diệp Tầm Tầm không chịu được mà sụp đổ.
Cô ấy đối với việc làm bánh, mua giày cao gót của tôi trước đó đều không quá hứng trí, cũng cảm thấy không thể nói lý. Không thể nói lý đến một ngày, rốt cục không thể nhịn được nữa mà lật bàn. Đối với nhận thức của tôi về Cố Diễn Chi từ không thể nói lý thăng cấp thành không thể tin, kiêm khó hiểu.
Cô ấy ở trong phòng vòng vo mấy chục lần, rốt cục dừng lại, trịnh trọng nói với tôi là cô ấy cho rằng Cố Diễn Chi đã tẩy não tôi mới khiến tôi trở nên như thế này. Tôi ngây người bày tỏ vẻ không thể tin, kiêm khó hiểu, sau đó nói với cô ấy là cô ấy suy nghĩ nhiều rồi. Diệp Tầm Tầm ngồi xuống trước mặt tôi, nắm tay tôi, nghiêm túc nói với tôi: “Tớ nói cậu này, nhất định Cố Diễn Chi đã tẩy não cậu. Việc tẩy não này cực kỳ khủng bố, nhưng quả thực nó tồn tại rất chân thật. Nhất định Cố Diễn Chi đã đem lợi ích phù hợp với anh ta mạnh mẽ giáo huấn vào trong đầu cậu, phá vỡ nguyên bản thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan của cậu, khiến cậu lệ thuộc vào anh ta, cậu mới trở thành như bây giờ. Loại tẩy não này đặc biệt áp dụng với những người có vẻ thuần khiết, lại không có năng lực suy nghĩ, ví dụ như cậu. Mà bất tri bất giác trong cậu đã bị ăn mòn rồi. Cậu và Cố Diễn Chi ở cùng nhau lâu như vậy, cơ hội để anh ta hạ thủ rất nhiều. Yên Ngọc cũng biết cái này, mà thủ pháp của anh ta còn đặc biệt quen thuộc, đã thử nghiệm trên rất nhiều người, xác suất thành công cao lên đến một trăm phần trăm. Nhất định là Yên Ngọc đã dạy cho Cố Diễn Chi, sau đó Cố Diễn Chi mới dùng với cậu. Nhất định là như vậy.”
d.đ.l.q.đ
Thật lâu sau tôi cũng không mở miệng. Diệp Tầm Tầm rung rung vai tôi tiếp tục tuyên truyền: “Có phải tớ nói rất có đạo lý không? Cố Diễn Chi rất có vấn đề, anh ta âm hiểm như thế, lại còn không biết xấu hổ, làm việc này là thuận buồm xuôi gió nhất, Đỗ Oản cậu khẩn trương tỉnh lại đi!”
Lại một lúc lâu sau, tôi nhìn cô ấy, chậm rãi nói: “Hóa ra trong lòng cậu, tớ là người không có năng lực suy nghĩ.”
“.....” Diệp Tầm Tầm nói, “Đây không phải là trọng điểm! Cậu đã bị Cố Diễn Chi khống chế, đây mới là trọng điểm có được hay không? Kỳ thật cậu không thích anh ta, bị anh ta khống chế mới cảm thấy anh ta tốt như vậy, cậu tỉnh lại đi có được hay không? Thích một người cực kỳ vất vả, chẳng lẽ cậu không thấy vất vả sao?”
Tôi nói: “Tớ cảm thấy trọng điểm là trong lòng cậu, tớ là người không có năng lực suy nghĩ. Làm bạn với một người không có năng lực suy nghĩ, Diệp Tầm Tầm cậu cũng thật vất vả. Cậu có thấy mệt không? Hay chúng ta tuyệt giao đi?”
“…..”
Diệp Tầm Tầm đối mặt với tôi thật lâu, rốt cục buông tha, vẻ mặt bi phẫn chi tiếc luyện sắt không thể thành thép, đột nhiên sập cửa bỏ đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook