Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh
-
12: Chàng Trai Này Mệnh Khổ
Sáng hôm sau, Sở Hòa dậy từ rất sớm bởi vì ngày hôm nay cậu sẽ cùng Bạch Dương Vĩ trở về thăm ông bà chủ.
Cho nên cần phải chuẩn bị một chút đồ.
Đầu tiên là phải lo đồ ăn sáng cho hắn, bởi vì nếu có về đến nhà chính thì đến tầm giữa trưa mới có thể ăn lại.
Cậu sợ bụng hắn sẽ khó chịu, cho nên hôm nay nấu cháo thịt bò đơn giản cho hắn ăn.
Bảy giờ sáng Bạch Dương Vĩ dùng xong bữa sáng, khoảng tầm tám giờ hắn và cậu cùng ngồi lên xe.
Bắt đầu xuất phát đến nhà chính, sau hơn khoảng hai mươi phút lái xe thì cuối cùng cũng đến nơi.
Mỗi lần Sở Hòa về nhà chính đều có chút lo lắng.
Có lẽ, ông bà chủ thường hay la mắng cậu cho nên Sở Hòa mới sợ hãi như vậy.
Nhưng mà nghĩ đến việc được đi chung với Dương Vĩ, trong lòng cậu tự an ủi mình một chút.
" Sở Hòa, ở trong cốp xe có hai túi quà tôi chuẩn bị sẵn.
Cậu mau chuẩn bị rồi mang vào đây, tôi vào trước..."
Bạch Dương Vĩ bước xuống xe, dặn dò vài câu rồi thong thả theo quản gia bước vào trong.
Sở Hòa ậm ừ gật đầu, bắt đầu nhanh chóng lấy quà từ trong cốp xe ra.
Chưa đến năm phút đã bước vào nhà chính.
Căn nhà chính này cậu đã ở từ nhỏ đến lớn, là nơi đã cưu mang cậu.
Nhưng mỗi lần cậu về đây, trong lòng lại có chút nặng trĩu.
Ông bà chủ luôn khó chịu với cậu, bọn họ chưa từng đối với cậu quá tốt như những người làm khác.
Chỉ cần Bạch Dương Vĩ xảy ra chuyện một chút, nhưng đòn roi sẽ giáng lên người cậu một cách không thương tiếc.
Sở Hòa vừa vào phòng khách đã thấy ông bà chủ, Bạch Dương Vĩ và hai người lạ mặt nào đó đang ngồi trên phòng khách uống trà.
" Sở Hòa, mau vào đi"
Bạch Dương Vĩ châm trà cho ba Bạch, sau đó ra lệnh cho cậu mang quà vào.
Sở Hòa vốn dĩ là người câm, nên cậu chỉ cần cúi đầu chào là bọn họ đều hiểu cậu đang kính trọng người trong gia đình.
Hai túi quà lớn được đặt vào, hai người lạ trẻ tuổi bỗng dưng nhìn chằm chằm vào cậu như thể có chuyện gì muốn nói vậy.
Sở Hòa vốn có tính ngại người lạ, bây giờ có đến hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu trong lòng Sở Hòa có chút sợ hãi.
Cậu nhanh chóng đặt hai túi quà lên bàn, định bụng nhanh chóng ra sau lưng Dương Vĩ đứng.
Nhưng bỗng nhiên một bàn tay nắm lấy cổ tay cậu.
Giọng nói của người lạ mặt vang lên, âm thanh vui vẻ không chứa chút khó chịu nào.
" Xin chào, tôi tên Thẩm Trúc Bạch.
Là thầy bói cũng là thầy phong thủy.
Vừa hay nhìn ra được tướng mệnh của cậu, nếu cậu không phiền có thể ngồi xuống đây để tôi nói một vài điều được không ?"
Hóa ra, hai người lạ mặt này do ông bà họ Bạch mời về để xem phong thủy trong nhà.
Người vừa rồi là Thẩm Trúc Bạch, là thầy bói lẫn phong thủy nổi tiếng mấy năm gần đây.
Người ngồi bên cạnh thầy Thẩm là chồng thầy ấy, Trạch Khiết Long...buổi sáng làm tổng tài vạn người sợ, rãnh rỗi sẽ phụ vợ mình đi bắt ma hoặc xem bói.
Địa vị của nhà họ Trạch cũng rất cao ngang hàng với họ Bạch.
Nên ông bà Bạch rất quý bọn họ.
Sở Hòa trợn tròn mắt, trong đầu thầm nghĩ.
" Mình sao ? Vì sao lại phải xem bói cho mình ?"
Sở Hòa ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, Bạch phu nhân khẽ mỉm cười đặt chén trà xuống nói.
" Cậu Thẩm, Sở Hòa chỉ là người làm của nhà tôi thôi.
Không cần làm phiền đến cậu như vậy đâu"
Bạch phu nhân không muốn người làm của mình được quá chú ý đến nên muốn giải vây cho Sở Hòa, nhưng Thẩm Trúc Bạch đã ra ám hiệu cho Khiết Long.
Người này tự nhiên quay sang nhìn Bạch Phu nhân nói.
" Phu nhân à, người làm thì cũng có số mệnh của mình.
Bà coi được, chẳng lẽ cậu nhóc này không coi được ? Mỗi người một mệnh riêng, cũng giống như việc sống chết có số vậy"
Lời Trạch Khiết Long nói ra quả thật rất có lí.
Vị phu nhân kia cũng không thể cãi lại được.
Bạch Dương Vĩ ngồi bên uống trả, thỏa mái nói.
" Không sao, cứ để cậu Thẩm đây xem một quẻ cho Sở Hòa.
Đằng nào cũng có mất mác gì đâu ?"
Đoạn, hắn quay sang nói với Sở Hòa.
" Mau ngồi xuống cho cậu Thẩm xem đi"
Sở Hòa nhìn Bạch Dương Vĩ, rồi lại nhìn đến ông bà chủ.
Thấy ai cũng không cấm đoán mình nữa thì chậm chạp rụt rè ngồi xuống.
Thẩm Trúc Bạch mỉm cười, nhìn lòng bàn tay cậu một lúc.
Rồi lại nhìn đến khuôn mặt buồn bã của Sở Hòa.
Qua một lúc sau lại nói.
" Mệnh của cậu thật sự rất khổ, từ khi sinh ra đã thiếu hụt so với người khác.
Lớn thêm chút nữa thì chẳng có ai thân thích, phải chịu nhiều lời oan và dè bĩu.
Trong năm nay lại gặp được họa lớn, khó khăn chồng chất khó khăn.
Cậu là một con người cứng đầu trong việc yêu đương, chung thủy nhưng lại gặp trắc trở.
Nhưng nếu kiên trì, nhân duyên với người mình thích sẽ thành đôi.
Sóng gió cũng qua đi, đến lúc thấy bầu trời xanh rồi"
Sở Hòa nghe đến đây trợn tròn mắt.
Chắc chắn là không thể tin được rồi, người cậu thích là Bạch Dương Vĩ.
Bọn họ là hai ranh giới nhất định không thể giao nhau.
Đừng nói đến chuyện yêu đương, nhất định là càng viễn vông rồi.
Bạch Dương Vĩ và người trong nhà cũng không để tâm đến mấy lời nói này lắm.
Thành ra sau này khi nhớ lại, ai cũng đều phải rùng mình.
Qua thêm một tiếng đồng hồ nữa, cuối cùng Thẩm Trúc Bạch và Trạch Khiết Long cũng chào mọi người ra về, ngồi trên xe họ Thẩm rơi vào trầm tư.
Trạch Khiết Long vừa khởi động xe vừa nói.
" Sao vậy, em lo cho cậu câm họ Sở kí sao ?"
Thẩm Trúc Bạch gật đầu.
Nhẹ nhàng đáp.
" Thật ra là lo cho cả hai."
" Còn ai nữa?"
" Thiếu gia nhà họ Bạch."
" Có liên quan gì đến nhau sao?"
Thẩm Trúc Bạch gật đầu đáp.
" Bạch Dương Vĩ và Sở Hòa có duyên với nhau, em thấy dây tơ màu đỏ hơi mờ trên ngón tay của bọn họ nối với nhau.
Chỉ tiếc là nghiệp duyên, phải chịu đau khổ nhiều..."
Trạch Khiết Long khẽ mỉm cười an ủi.
" Không cần lo, nếu có duyên ắt sẽ đến.
Hoặc chỉ cần bọn họ cố gắng, có thể số phận sẽ thay đổi mà.
Đừng nghĩ nhiều nữa, anh mang em đi ăn gà quay nhé ?"
" Được"
Thẩm Trúc Bạch bật cười, chiếc xe lăn bánh rời đi.
Số phận của mỗi người, là do bọn họ phải cố gắng mới tốt đẹp được.
Chỉ tiếc là, Sở Hòa và Bạch Dương Vĩ lại không được như vậy
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook