Adonis có một khuôn mặt xinh đẹp, tao nhã, quý phái, đôi mắt xanh biếc và mái tóc vàng nhạt mềm mại, khi muốn thì vào lúc cười như thể sẽ mang theo ánh sáng thánh thiện của thiên thứ giáng trần, chia cắt vẻ đẹp thuộc về ác ma trên người y.
Mà lúc này, Adonis với thần sắc thánh thiện lại đang làm chuyện tục tĩu nhất trên đời, y duỗi tay nắm lấy bàn chân đang run rẩy của Diệp Ngọc Tinh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn chân hơi cong đó, đồng thời duỗi thẳng lưng đâm vào cơ thể cậu sâu hơn, đổi lấy vòng eo căng thẳng và tiếng khóc nức nở của Diệp Ngọc Tinh, y nhẹ nhàng nói trước đôi mắt ầng ậc nước tràn ngập sợ hãi của cậu:
“Em đang sợ anh sao?”
Adonis hơi cụp mắt xuống, xin lỗi mà chẳng có chút chân thành nào:
“Xin lỗi, cơ hội ở riêng luôn khiến người ta quý trọng.”
Adonis dường như là sự tồn tại thần bí nhất trong số mọi người, trước lúc này, sự hiểu biết của Diệp Ngọc Tinh về Adonis chỉ giới hạn ở lần tiếp xúc trong phó bản trang viên của trò chơi.

Có lẽ là ấn tượng lúc đó để lại quá sâu, thế cho nên Diệp Ngọc Tinh đã thật sự coi Adonis là một cậu chủ cao quý tao nhã, cậu có chút luống cuống nắm lấy cái chăn mềm mại dưới người, lời nói của cậu bị từng cú thúc của Adonis làm cho đứt quãng:
“Adonis, tôi, chúng tôi…… Tôi và những người khác đã nói về chuyện, tìm biện pháp thoát khỏi trò chơi…… A!”
Adonis gật đầu như đã hiểu:
“Anh biết rồi, trước đó anh từng gặp Tần Hạc Minh, cậu ta đã nói cho anh biết.”
Y nhìn Diệp Ngọc Tinh, như đang nhìn một đứa trẻ mới sinh:
“Điều khiến anh ngạc nhiên là, em thế mà lại chọn hợp tác với bọn anh.”
Adonis nhẹ nhàng đặt ngón tay lên ngực Diệp Ngọc Tinh:
“Loài người là một cái thùng rác chứa những thứ thấp kém.”
Ngay sau đó, y lại cười khẽ:
“Đương nhiên, em không giống với những người khác, em xinh đẹp nhất.

Kẻ dơ bẩn là bọn anh, đám ác ma có những ham muốn bị phóng đại này.

Điều buồn cười nhất là, bọn anh thế mà lại chọn dùng cách ngụy trang để hấp dẫn em.”
Ánh mắt Adonis lộ ra một tia thương hại:

“Mà em lại tin vào lớp ngụy trang của ác ma.”
Diệp Ngọc Tinh lộ ra vẻ mặt có phần sững sờ, cậu hơi há miệng, nhưng Adonis lại đặt ngón trỏ trước môi Diệp Ngọc Tinh, ra hiệu cho cậu đừng nói gì.

Y dựa lại gần, để Diệp Ngọc Tinh có thể nhìn thẳng vào mặt mình:
“Trông anh có đẹp không?”
Mặt Diệp Ngọc Tinh đỏ bừng:
“Cái, cái gì?”
Adonis “à” một tiếng thật dài:
“Anh quên mất, em thích khuôn mặt của Percy nhất.”
Y lại hỏi Diệp Ngọc Tinh:
“Percy có đẹp không?”
Percy đương nhiên là đẹp rồi, Diệp Ngọc Tinh mím môi không nói nên lời, cậu tránh né nhìn đi chỗ khác.
Adonis cười cắn môi Diệp Ngọc Tinh một cái:
“Cho dù em thích Percy nhất, cũng đừng biểu hiện sự thiên vị này ra ngoài, nếu không, nói không chừng Percy có thể sẽ bị những người khác giết đấy.”
Diệp Ngọc Tinh sửng sốt một chút:
“Gì cơ?”
Adonis hơi nhướng mày:
“Đã chọn ác ma, thì em phải làm vợ nhỏ của bọn anh, Tinh Tinh ngốc của anh.

Một người vợ bất công cũng không phải là một người vợ tốt, em sẽ không muốn biết dục vọng độc chiếm của ác ma đáng sợ đến mức nào đâu.”
Diệp Ngọc Tinh đỏ mặt, giãy giụa muốn từ dưới người Adonis bò ra ngoài:
“Mới, mới không phải!”
Rồi lại bị Adonis đè eo thúc nhẹ một cái, cậu kêu lên một tiếng:

“Ưm hức…… Không phải như thế……”
Adonis thở dài:
“Anh cũng hy vọng không phải như vậy.

Rốt cuộc, nếu như không cần thiết, anh cũng không muốn có chung vợ với người khác.”
Y nắm đùi Diệp Ngọc Tinh, nở nụ cười rụt rè tao nhã:
“Bất quá, trước khi những người khác tỉnh dậy khỏi giấc mơ, có lẽ chúng ta nên tận hưởng cuộc sống bên nhau nhỉ?”
Diệp Ngọc Tinh nức nở lắc đầu, bị Adonis bóp mặt trao cho một nụ hôn, nước bọt không kịp nuốt chảy xuống men theo cằm, nhỏ xuống gối.

Diệp Ngọc Tinh muốn chạy, cậu muốn đi hỏi Tần Hạc Minh, hỏi Lâm Chỉ…… Đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra.
Thế nhưng đây là lầu gác trên không trung mà Adonis đã xây lên cho cậu, cậu có thể chạy đi đâu được chứ?
Adonis nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt cho cậu:
“Suỵt, đừng khóc, cũng đừng nói cho người khác biết là anh đã nói chuyện này cho em.”
Thấy Diệp Ngọc Tinh vẫn khóc thảm thiết như vậy, y bất lực thở dài một hơi:
“Đúng là không có cách nào với em mà.

Hay là anh thay em giết hết những người khác nha?”
Diệp Ngọc Tinh lắc đầu, che miệng Adonis khóc nức nở, Adonis nắm tay cậu:
“Cái này không được, cái kia cũng không được, Tiểu Tinh Tinh, em khó chiều quá nha.”
Y vỗ lưng Diệp Ngọc Tinh, nhẹ giọng dỗ dành cậu:
“Được rồi được rồi, em đừng vì những chuyện dưới giường mà khóc trên giường.”
Nhưng rõ ràng Adonis không giỏi dỗ người, Diệp Ngọc Tinh bị dương v*t vừa dài vừa to của y đâm mạnh vài cái, lại càng khóc thảm thiết hơn.


Đại khái là vì cảm thấy mất mặt, Diệp Ngọc Tinh hơi nghiêng đầu, vùi mặt vào trong gối, tiếng khóc nghe như bị gối bóp nghẹt.
Adonis có chút đau đầu nhìn cậu một hồi, trước khi bị kéo vào trò chơi chết tiệt này, Adonis vẫn luôn là loại ác ma chán ghét con người.
Adonis là ác ma, nhưng y lại sống giống một quý tộc hơn cả quý tộc loài người thời Trung Cổ nữa, tuy rằng thường xuyên bị gọi một cách chế giễu là lãnh chúa ác ma gần gũi với con người nhất, nhưng trên thực tế, Adonis cực kỳ ghét loài người, y ghét lòng tham, những suy nghĩ xấu xa và tất cả những cảm xúc xấu xí trong con người.
Cho nên, dù thiết kế của trò chơi bắt buộc phải lên giường với Diệp Ngọc Tinh, phản ứng đầu tiên của y cũng là từ chối, nhưng thật ra, kiểu từ chối này cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, bởi vì y có vô số phương pháp khác để giải quyết vấn đề nan giải.
Ác ma si mê con người, như thợ săn yêu con mồi vậy, theo quan điểm của Adonis, đây là điều vô lý và bất khả thi nhất.

Nhưng trên thực tế là, vì muốn có được Diệp Ngọc Tinh mà y đã chấp nhận ý tưởng chung vợ chết tiệt của Tần Hạc Minh.
Y thở dài một hơi, cúi đầu nâng má Diệp Ngọc Tinh lên:
“Đau lòng đến vậy sao?”
Diệp Ngọc Tinh nấc nhẹ, lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Adonis, Adonis ghé lại gần nhẹ giọng nói:
“Anh không đẹp sao? Không thích ác ma? Hay là không thích anh?”
Y duỗi tay nhẹ nhàng che mắt Diệp Ngọc Tinh, rồi ngay lập tức dời đi, Diệp Ngọc Tinh ngơ ngác nhìn Adonis trước mặt, thậm chí quên cả nấc.
Mái tóc vàng hơi quăn như rong biển buông thõng sau lưng Adonis, dưới ánh sáng trông giống như từng sợi chỉ vàng vậy, trong lúc chuyển động lại chảy xuống như nước, rũ xuống người Diệp Ngọc Tinh mang đến một chút cảm giác lành lạnh.

Đôi mắt xanh trong trẻo như một tấm gương tỏa ra một chút ánh sáng nhạt, bị hàng lông mi rũ xuống che khất một nửa, trông vừa đẹp đẽ vừa thánh thiện.

Nếu Adonis có đôi cánh trên lưng vào lúc này, vậy thì sẽ rất giống dáng vẻ của một tổng lãnh thiên thần.
Adonis nhìn thấy phản ứng của Diệp Ngọc Tinh mà hơi híp mắt lại, nắm tay cậu lên sờ mặt mình:
“Thích người xinh đẹp đến như vậy à?”
Diệp Ngọc Tinh rút tay về, nhỏ giọng phản bác:
“Mới không phải.”
Cậu né tránh mà dời mắt sang nơi khác, rồi lại không kiềm được mà lén quay lại nhìn khuôn mặt bị mái tóc dài hơi che mất của Adonis.
Ngũ quan của Adonis quá lập thể và có chiều sâu, cho nên dưới sự nổi bật của mái tóc dài, nhìn kỹ sẽ cảm thấy khá khó chịu, nhưng cảm giác lệch giới mờ nhạt này lại càng có vẻ quyến rũ và thu hút hơn.

Y không có vẻ đẹp quyến rũ và sắc sảo như Percy, nhưng y lại có một vẻ đẹp thần thánh thuần khiết —— mặc dù sự thần thánh này chỉ là bề ngoài.

Adonis cúi người đè Diệp Ngọc Tinh, y có chút buồn rầu nói:
“Giờ phải làm sao đây, bé biến thái.”
Bé biến thái Diệp Ngọc Tinh bị Adonis đè chân thúc thật mạnh vài cái, hét lên “a a” rồi bắn tinh, Adonis cúi đầu:
“Tiểu Tinh Tinh, em làm dơ tóc anh rồi.”
Diệp Ngọc Tinh hơi cúi xuống, nhìn thấy mái tóc vàng của Adonis bị tinh dịch màu trắng của mình làm ướt, không chịu nổi mà đỏ mặt.

Ngay sau đó, cậu thấy Adonis cầm dương v*t của mình lên rồi lấy vài sợi tóc bị mình làm dơ đó thử chọt vào lỗ nhỏ ở giữa.
Diệp Ngọc Tinh hoảng sợ đá vào tay Adonis:
“Đừng mà!” Nhưng rồi lại bị Adonis đưa tay kìm chân lại.
Adonis muốn thử một lần nữa, nhưng khi ngẩng đầu thấy Diệp Ngọc Tinh đang khóc rất thảm thì đành phải thôi, y rút tóc ra, đổi lấy một tiếng hét chói tai của Diệp Ngọc Tinh.
Có thể là do quá kích thích, một lúc lâu sau Diệp Ngọc Tinh cũng không thể cứng lên, bắp đùi cậu run lên vài cái, sau khi bị Adonis ấn mạnh vào điểm nhạy cảm thì liền cứng lại.
Adonis kéo Diệp Ngọc Tinh vào trong lòng, cúi đầu cắn ngực cậu, rồi bị Diệp Ngọc Tinh đang chịu kích thích kéo tóc làm đầu hơi nghiêng sang một bên, y rút tóc mình ra khỏi tay cậu, rồi lại nhét một ít đuôi tóc vào trong tay Diệp Ngọc Tinh:
“Cầm cái này đi.”
Nhưng Diệp Ngọc Tinh không hề cảm kích, ngược lại còn nắm vai Adonis để chống đỡ cơ thể, Adonis hơi nheo mắt nhìn cậu:
“Sao em không biết rút kinh nghiệm gì hết vậy.”
Nói xong, y liền nắm eo Diệp Ngọc Tinh đè xuống, đổi lại một tiếng rên rỉ nghẹn ngào vì bị đâm sâu vào trong của cậu.
Adonis hôn bên mặt của Diệp Ngọc Tinh, sau đó cắn môi cậu một cái, y nắm mông Diệp Ngọc Tinh kéo sát lại gần dương v*t của mình, rồi dùng môi lưỡi chặn tiếng rên rỉ và tiếng khóc nức nở của Diệp Ngọc Tinh, vào lúc bắn tinh, y đã ghìm chặt eo Diệp Ngọc Tinh ngăn không cho cậu trốn thoát.
Adonis hôn lên nước mắt trên mặt Diệp Ngọc Tinh:
“Ngoan nào, hửm?”
“Bé ngoan, Tiểu Tinh Tinh của anh.”
____ ____ ____
Đôi lời từ tác giả:
Tôi nói rồi, Percy chỉ dựa sắc đẹp là sẽ có rủi ro.
Bất quá, ngoại trừ trên giường, chắc hẳn Adonis cũng không có hứng thú quyến rũ người khác bằng sắc đẹp đâu.
- Hết chương 75-.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương