#Mặc định mọi vị trí trên cơ thể của người trong sách đều sạch sẽ.

(kiên định)#

Tả Khâu dùng ngón tay xoa ấn lỗ sau của Diệp Ngọc Tinh, rồi đút vào trong một ngón tay.

Cảm giác có dị vật rõ ràng khiến Diệp Ngọc Tinh chỉ có thể buộc chặt các ngón tay đang nắm lấy chân mình, mới có thể không để chân mình kẹp lấy tay Tả Khâu theo bản năng.
Có vẻ như vì quá khô nên Tả Khâu lại rút tay ra.

Trong hoàn cảnh thoáng chốc trở nên yên tĩnh, Diệp Ngọc Tinh không nhìn thấy gì cả, nhưng lại cảm nhận được có một ánh mắt như thực chất đánh vào người mình.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, một thứ gì đó ướt át mềm mại đã áp sát vào lỗ sau của cậu.


Diệp Ngọc Tinh đột nhiên không kịp đề phòng mà thốt lên một tiếng, bắp đùi không tự chủ được thoát khỏi hai tay kẹp lấy Tả Khâu đang vùi đầu vào thân dưới của mình, móng tay xẹt qua đùi lưu lại mấy vệt đỏ dài mỏng.
Đầu óc Diệp Ngọc Tinh trở nên trống rỗng, sau một thoáng ngây người ngắn ngủi mới nhận ra thứ đang áp vào lỗ sau của mình là cái gì.

Cảm giác ngại ngùng xấu hổ gần như ép Diệp Ngọc Tinh phát điên, cậu cố nén tiếng khóc, nức nở sụt sịt, nước mắt chảy ra từ khóe mắt thấm ướt dải lụa trước mắt.
Nhưng ngay sau đó, Tả Khâu vẫn nắm lấy hai chân cậu, thong thả nhưng không mất dứt khoát mở ra, dùng môi lưỡi cạy mở miệng huyệt của cậu, khấy loạn lỗ sau mềm mại.

Diệp Ngọc Tinh không chịu nổi nắm lấy tóc Tả Khâu, miệng phát ra tiếng khóc nấc vừa ấm ức vừa đáng thương, giống như một con nai con mắc vào bẫy của thợ săn vậy.

Cậu bị Tả Khâu liếm cứng, sau đó lại bị ngón tay và đầu lưỡi chơi đến mức run đùi bắn tinh.
Đến khi Tả Khâu ngẩng đầu, anh nhận ra Diệp Ngọc Tinh đang nấc lên, dải lụa ướt đẫm nước mắt dán chặt vào mí mắt, mũi đỏ bừng thút tha thút thít.
—— dáng vẻ quyến rũ đáng thương đến mức khơi dậy tình dục và ý muốn hành hạ của người đối diện.
Tả Khâu cười nhẹ, anh cúi đầu dùng chóp mũi cọ vào gò má dính nước mắt của Diệp Ngọc Tinh, giọng nói dịu dàng như được ngâm trong nước đường:
“Ngọc Tinh, đừng khóc nha.”
Thân dưới lại thúc vào nơi mềm mại của Diệp Ngọc Tinh không một chút dịu dàng nào.
dương v*t to dài đâm vào lối đi, khi Diệp Ngọc Tinh cảm thấy đã đến giới hạn rồi, Tả Khâu lại chuyển động eo đâm hết một nửa dương v*t còn lộ ở bên ngoài vào trong.

Trong cảm giác căng phồng khó có thể chịu đựng, Diệp Ngọc Tinh hoảng hốt siết chặt đôi chân đang quấn quanh eo Tả Khâu, rồi cũng vì động tác này mà dương v*t của Tả Khâu đã đi vào sâu hơn, cậu bất lực sợ hãi phát ra một tiếng rên rỉ thảm thiết từ cổ họng, vô cùng đáng thương nhưng chẳng thể trốn được.
Trong cơn hoảng loạn, cậu ôm lấy sống lưng của Tả Khâu —— tên xấu xa có thể làm bất cứ điều gì với mình vào giờ khắc này.

Cậu là một con non đang cùng đường bí lối, sau khi rơi vào bẫy vẫn muốn hấp thu một chút cảm giác an toàn và lòng trắc ẩn từ trên người của thợ săn.
Tả Khâu dừng lại động tác của mình một lát, trong tư thế này, anh bế Diệp Ngọc Tinh khỏi giường và để cậu ngồi lên người mình, đổi lại vài cú đá vô lực và sự giãy giụa vô ích của cậu.
Diệp Ngọc Tinh đè vai Tả Khâu, cố gắng ngồi dậy khỏi người anh, nhưng lại bị Tả Khâu nắm lấy eo đè xuống, cậu run lên vì bị dương v*t đang nằm trong cơ thể mình thúc vào, miệng thốt ra vài tiếng nức nở mơ hồ:
“A…… Ưm hức……”
—— con non yếu thế đổi lại sự xâm phạm tàn nhẫn hơn, thợ săn cướp đoạt con mồi là bản năng đã khắc sâu trong linh hồn.

Diệp Ngọc Tinh tay run run nắm lấy cánh tay Tả Khâu:
“Hu hu, Tả Khâu…… Bụng…… A! Bụng em sắp thủng rồi…… Hức……”
Tả Khâu nhẹ nhàng nói với giọng điệu thương tiếc:
“Vậy à?”
Anh đưa tay sờ lên cái bụng trắng nõn mềm mại của Diệp Ngọc Tinh, lúc sờ đến vùng bụng thỉnh thoảng lại nhô lên, lại cười khẽ một tiếng:
“Bụng sẽ không thủng đâu.”
Anh nắm chặt eo Diệp Ngọc Tinh không cho cậu trốn, đè Diệp Ngọc Tinh xuống hết lần này đến lần khác một cách không thương tiếc vào mỗi lần cậu vặn eo muốn trốn, cho đến khi Diệp Ngọc Tinh cạn kiệt toàn bộ sức lực và chỉ có thể ngồi trên dương v*t của anh với đôi chân mềm nhũn, bị xâm phạm trong tiếng khóc nức nở.

Tả Khâu nhìn bộ dáng đáng thương khóc không thành tiếng khi bị chịch bắn của Diệp Ngọc Tinh, tiếc nuối bảo rằng:
“Đúng là không trung thực mà.”
Anh dừng lại một lúc, chờ cậu lấy lại bình tĩnh, khi Diệp Ngọc Tinh giãy giụa cố gắng bò ra ngoài, thì từ phía sau, anh đè eo cậu thúc vào một lần nữa.
Anh ghé vào tai cậu, nói nhỏ:
“Em đi đâu thế?”
Anh cười khẽ:
“Em định đi tìm Percy à?”
Diệp Ngọc Tinh sững người trước câu này của anh, Tả Khâu lại như không nhận ra mà bế cậu lên khỏi giường:
“Chúng ta đi tìm Percy đi? Chẳng phải em thích Percy nhất sao?”
dương v*t của Tả Khâu vẫn đang cắm trong lỗ sau của Diệp Ngọc Tinh, cậu nắm lấy cánh tay Tả Khâu chống đỡ cơ thể, nhón chân để dương v*t phía sau không cắm vào quá sâu:

“Hu hu…… Không thích Percy……”
“Phải không?”
Giọng điệu của Tả Khâu lộ ra vài phần tiếc nuối:
“Em không thích Percy nữa sao?”
“Hu hu…… Không thích nữa, hức……”
Tả Khâu ấn bụng cậu, để cậu dựa gần mình hơn:
“Vậy bây giờ em thích ai?”
Chút ý thức không còn lại bao nhiêu của Diệp Ngọc Tinh mách bảo cho cậu tìm ra câu trả lời chính xác có thể khiến Tả Khâu dịu dàng hơn một chút:
“…… Thích anh.”
Tả Khâu cười khẽ vài tiếng, anh ôm Diệp Ngọc Tinh đè lên tường:
“Ngoan quá.”
- Hết chương 47-.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương