Sau khi mất đi thị giác, các giác quan khác trở nên rõ ràng lạ thường.

Lần này khác với lần đầu tiên, cái lần mà Diệp Ngọc Tinh bỏ phiếu sai bị phạt rút thẻ, bởi vì lần đó tốt xấu gì thì cậu vẫn có thể phân biệt rõ những thứ trước mặt bản thân nhờ vào ánh sáng.
Do bị bóng tối trước mắt làm cho hoảng sợ, Diệp Ngọc Tinh căng thẳng nắm lấy tay Tả Khâu, rồi tay đã bị Tả Khâu nắm ngược lại đè lên giường.

Cách một lớp vải đang che mắt mình, Diệp Ngọc Tinh cảm nhận được Tả Khâu đã hôn nhẹ lên mắt mình, cậu căng thẳng gọi tên anh:
“Tả Khâu……”
“Suỵt.”
Tả Khâu đặt ngón trỏ lên môi Diệp Ngọc Tinh, nhẹ giọng:
“Ngọc Tinh, đừng nói chuyện.”
Tiếp theo, đôi môi mềm mại đã áp lên môi câu.


Dường như Tả Khâu có một sự yêu thích đến mức lạ lùng dành cho khoang miệng của cậu, anh tỉ mỉ liếm láp mỗi một góc từ ngoài vào trong.

Nhưng ngay sau đó, Diệp Ngọc Tinh đã phát hiện ra rằng không phải Tả Khâu có sự yêu thích đến lạ lùng dành cho khoang miệng mình, mà là anh có một sự si mê đến gần như khiến da đầu người ta tê rần với mỗi một tấc da lỏa lồ bên ngoài của mình.

Trong bóng tối, cậu cảm nhận được Tả Khâu dùng môi lưỡi ướt át nóng bỏng của mình liếm láp từ cằm đến xương quai xanh của cậu, rồi lại từ đó liếm thẳng một đường đến núm vú mình rồi ngậm lấy nó.
Diệp Ngọc Tinh giữa lúc hoảng loạn đã nắm lấy tóc Tả Khâu:
“Không, không, Tả Khâu…… Em, a!”
Diệp Ngọc Tinh chưa nói xong đã bị tiếng rên đau đớn chặn lại những lời muốn nói ở trong miệng —— Tả Khâu đã cắn ngực cậu.

Diệp Ngọc Tinh cảm giác ngực mình hơi đau, xen lẫn trong đó lại có chút tê dại, hành động liếm cắn sau đó của Tả Khâu tạo ra một loại khoái cảm kỳ lạ khiến người ta cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Cậu cực kỳ sợ hãi dùng tay đẩy trán Tả Khâu:
“Đừng như vậy…… Tả Khâu, kỳ lạ quá……”
Tả Khâu dừng lại một lúc, anh ghé sát tai Diệp Ngọc Tinh, nói nhỏ:
“Ngọc Tinh, em có thích đá quý không?”
Diệp Ngọc Tinh ngơ ngác hỏi:
“…… Cái gì?”
Tả Khâu phát ra một tiếng cười khẽ bên tai cậu:
“Anh muốn đeo cho em một cái khuyên ngực làm bằng kim cương, nhất định là rất đẹp.”
Diệp Ngọc Tinh ngây người một lát, sau khi phản ứng lại, cậu đột nhiên đẩy Tả Khâu đang đè trên người mình ra, xoay người nhanh chóng bò về phía trước vài bước, tay cậu nắm lấy dải lụa đỏ đang che mắt mình, nhưng cậu còn chưa kịp gỡ xuống thì hai tay đã bị Tả Khâu bắt được.


Qua kẽ hở của dải lụa bị kéo lỏng, Diệp Ngọc Tinh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tả Khâu.
—— Một Tả Khâu hoàn toàn xa lạ, đôi mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo sau khi tháo chiếc kính gọng vàng đó, lúc này đã biến thành một đôi mắt chứa đầy ác ý, nó gần như hóa thành thực chất tràn ra khỏi con ngươi.

Khóe môi Tả Khâu hơi nhếch lên, để lộ một nụ cười nhẹ nhàng nhưng tràn đầy lạnh lùng.

Anh ngắm nhìn Diệp Ngọc Tinh đang hoảng loạn bò ra ngoài, như đang trêu đùa một con thú cưng yếu đuối nào đó vậy.
Ngay sau đó, Tả Khâu lại cột ngay ngắn dải lụa đỏ lên mặt cậu, đôi mắt của Diệp Ngọc Tinh lại rơi vào một khoảng tối xen lẫn màu đỏ lạ lùng.
Cơn khủng hoảng cực lớn bò dọc theo sống lưng tiến vào trong lòng Diệp Ngọc Tinh, cậu bị bắt lấy cổ chân kéo từng chút xuống dưới người Tả Khâu, ga trải giường bị nắm chặt trong tay cũng đã được thả ra vì tay yếu ớt chẳng còn chút sức lực, vài tiếng thút thít thoát khỏi miệng đã để lộ ra nỗi sợ hãi tột cùng trong nội tâm Diệp Ngọc Tinh.

Cậu muốn hỏi Tả Khâu tại sao, rồi lại sợ phải nghe thấy câu trả lời mà mình hoàn toàn không muốn biết.

Cuối cùng, cậu chỉ có thể bắt lấy cánh tay Tả Khâu, trong sự hoảng loạn và sợ hãi, cơ thể cậu bị mở ra giống như một con trai nước ngọt, để lộ phần thịt mềm mại tươi rói bên trong.
Tả Khâu đặt lòng bàn tay lên bụng cậu nhẹ nhàng vuốt ve một lúc, Diệp Ngọc Tinh trong xúc cảm triền miên lại buồn nôn này cảm nhận được một chút cảm giác khó chịu khiến người ta tê cả da đầu.


Tả Khâu chú ý đến cơ thể hơi run rẩy của Diệp Ngọc Tinh, anh tạm dừng động tác trên tay một lát, thu lại tay, áp hai chân cậu lên ngực mình, để lộ phần thân dưới sạch sẽ xinh đẹp.
Tả Khâu nhẹ nhàng nói:
“Ngọc Tinh, tự ôm chân mình, được không?”
____ ____ ____
Đôi lời từ tác giả:
Tôi đã đổi lại tên sách, nhưng tôi cảm thấy đổi hay không đổi thì cũng không khác gì mấy.

(bắt đầu Phật hệ)
- Hết chương 45-.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương