Diệp Ngọc Tinh do bị mất ngủ cả đêm nên hôm sau thức dậy sắc mặt trông còn tệ hơn Tả Khâu nữa.
Tả Khâu quan tâm nhìn cậu:
“Ngọc Tinh, em không sao chứ? Khó chịu ở đâu sao?”
Diệp Ngọc Tinh chớp mắt lắc đầu:
“Không có, em…… Chắc là do đói bụng thôi.

Em đi kiếm chút gì đó ăn đây, anh chờ em ở trong phòng nha.”
Tả Khâu gật đầu ra hiệu đã biết.

Diệp Ngọc Tinh ăn cơm sáng xong đã bị Tần Hạc Minh cản lại, anh liếc nhìn bữa sáng mà Diệp Ngọc Tinh đang cầm trên tay, hiếm thấy không nói thêm gì, chỉ hỏi:
“Em đã nghĩ xong tối nay sẽ bầu cho ai chưa?”
Diệp Ngọc Tinh lén nhìn anh một cái, lắc đầu:
“Vẫn chưa có manh mối, còn anh?”
Tần Hạc Minh:
“Anh cũng không có, nhưng nếu em muốn chọn ai, hãy nói cho anh trước, anh sẽ bỏ phiếu giúp em.”
Diệp Ngọc Tinh cảm thấy kỳ quái nhìn anh:
“Tại sao?”

Tần Hạc Minh cười như không cười:
“Bảo bối ngoan, lỡ như lại chọn sai, chẳng phải em lại phải rút thẻ sao? Anh cảm thấy vận khí của mình rất tốt, nên là kết quả rút thẻ cũng sẽ tốt hơn so với em một chút.”
Diệp Ngọc Tinh nhìn lướt qua tay trái vẫn không linh hoạt của Tần Hạc Minh, mếu máo:
“…… Vẫn là thôi đi.”
Tần Hạc Minh chú ý tới ánh mắt của cậu, hơi nhướng mày:
“Sao vậy? Em lo cho anh à?”
Anh cong lưng áp sát vào má Diệp Ngọc Tinh:
“Bảo bối, em cũng bất công thật đấy, đồng dạng là bị thương vì em, mà sao em lại có thể nặng bên này nhẹ bên kia chỉ chăm sóc cho cái tên Tả Khâu lòng dạ hiểm độc kia thôi vậy?”
Diệp Ngọc Tinh hơi khựng lại, cậu chột dạ dời mắt sang chỗ khác:
“Tôi không có…… Chẳng phải hiện tại anh đã đỡ hơn nhiều rồi sao?”
Tần Hạc Minh hừ nhẹ một tiếng:
“Bảo bối, em làm anh buồn thật đấy.”
Anh nhìn thẳng vào mắt Diệp Ngọc Tinh, đôi con ngươi đen láy ngược sáng như tỏa ra ánh tím:
“Anh đã nhắc nhở em rồi, đừng quá tin người khác.

Bé cưng, em cứ phải ăn chút đau khổ mới biết nghe lời.”
Anh dùng tay phải nắm lấy mặt Diệp Ngọc Tinh hôn một cái, rồi ghé vào tai bên cậu nhẹ giọng nói:
“Nếu bị bắt nạt, nhớ đến tìm anh.”

Diệp Ngọc Tinh về đến phòng, cậu nhìn Tả Khâu đang ngồi dựa vào đầu giường ăn cơm sáng, chìm vào suy nghĩ một lúc, Tần Hạc Minh luôn nói Tả Khâu không phải người tốt, nhưng sự thật là Tần Hạc Minh cũng không phải người tốt gì.

Cậu cần một người thứ ba đến nói cho mình biết đáp án chính xác.
Diệp Ngọc Tinh đợi Tả Khâu ăn bữa sáng xong rồi mới ra ngoài, Tả Khâu gọi cậu lại:
“Ngọc Tinh, em đi đâu vậy?”
Diệp Ngọc Tinh ánh mắt trốn tránh nói dối:
“Em đi trả bộ đồ ăn.”
Trông Tả Khâu không có vẻ gì là hoài nghi, anh cười gật đầu:
“Ừ.”

Diệp Ngọc Tinh vội vã ra ngoài, gõ cửa phòng Percy.
Percy mở cửa nhìn thấy Diệp Ngọc Tinh, lộ ra vẻ mặt hơi kinh ngạc:

“Ngọc Tinh, sao vậy?”
Diệp Ngọc Tinh vội vàng hỏi:
“Percy, trước khi vào trò chơi, anh có quen biết Tả Khâu không?”
Percy khẽ gật đầu:
“Có biết.”
Diệp Ngọc Tinh nhìn y không chớp:
“Vậy anh có biết Tả Khâu là một người như thế nào không?”
Percy nhìn biểu cảm của Diệp Ngọc Tinh, tạm dừng trong chốc lát, dường như đang suy nghĩ nên trả lời câu hỏi này như thế nào, cuối cùng y nắm lấy tay Diệp Ngọc Tinh:
“Vào rồi nói, được không?”
Diệp Ngọc Tinh nhìn quanh hành lang, gật gật đầu, rồi bị Percy kéo vào phòng.
Percy để Diệp Ngọc Tinh ngồi trên giường mình:
“Đừng quá tin tưởng Tả Khâu, cậu ta quen thói lừa gạt đấy.”
Y nắm tay Diệp Ngọc Tinh:
“Ngọc Tinh, ở lại đây với anh được không?”
Diệp Ngọc Tinh khẽ cắn môi tự hỏi một lát, chậm rãi lắc đầu:
“Tôi vẫn muốn xác nhận lại xem Tả Khâu thật sự là một người như thế nào.

Anh ấy bị thương, nếu tôi bỏ mặc anh ấy ở nơi như thế này, anh ấy sẽ chết.”
Percy lộ ra vẻ tiếc nuối:
“Vậy được rồi.”
Y nhìn thẳng vào mắt Diệp Ngọc Tinh, cúi đầu đến gần mặt cậu, muốn hôn cậu.
Diệp Ngọc Tinh hơi quay đầu, đỏ mặt nhỏ giọng nói:
“Tôi phải về rồi, tôi đã nói với Tả Khâu là mình ra ngoài trả chén đũa.”

Percy kéo tay Diệp Ngọc Tinh xoa gò má thanh tú của mình, đôi mắt nhỏ dài quyến rũ như mang theo móc câu:
“Chỉ một lúc thôi cũng không được sao?”
Y hạ thấp tông giọng bảo:
“Em có thể nói với Tả Khâu, em trở về trễ là vì làm rơi bát đĩa cần phải dọn dẹp.”
Gò má thanh tú hoàn mỹ của Percy không có một chút tỳ vết, lông mi dài rậm giống như cánh bướm, khi rung lên trông yếu ớt đẹp đẽ vô cùng, đôi con ngươi màu hổ phách dưới hàng mi tỏa ra ánh sáng, phản chiếu một Diệp Ngọc Tinh nho nhỏ trong đó.
Diệp Ngọc Tinh nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần như Siren dưới đáy biển trước mặt mình, yết hầu trượt lên trượt xuống nuốt một ngụm nước miếng, nửa người gần như tề liệt trước tác động của vẻ đẹp tuyệt trần.
Cậu luôn không đành lòng từ chối Percy như thế này.
Thời điểm mặt của Percy càng lúc càng gần, cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại với hàng mi run rẩy, cảm nhận được đôi môi mềm mại ướt át áp vào mình.

Nụ hôn của Percy rất dịu dàng, y nhẹ nhàng liếm mở môi Diệp Ngọc Tinh, rồi duỗi người đưa lưỡi vào liếm cái răng khểnh của cậu, trao đổi một nụ hôn ướt át dịu dàng với cậu.
Khi hô hấp của Diệp Ngọc Tinh đã trở nên có chút không ổn định, cậu liền nghe thấy Percy kề sát bên tai mình, hơi thở dịu dàng phả vào làn da khiến cậu cảm thấy hơi nhột:
“Anh rất thích em, Ngọc Tinh.”
____ ____ ____
Tần Hạc Minh: Rốt cuộc tại sao lại có người có thể coi một người đàn ông hơn 180 tuổi, một quyền có thể đập ra một cái hố to bằng trời như Percy là phụ nữ vậy???
Tiểu Tinh Tinh (ôm đầu):…… Đừng mắng em, đừng mắng em~
- Hết chương 35-.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương