Hai người lần mò đi vào căn hầm tối om, tìm được con búp bê sứ với đôi mắt mở to được đặt trên mặt đất.
Lâm Chỉ ngồi xuống quan sát một lúc, rồi gõ gõ đầu và cánh tay của búp bê, sau khi nghe thấy tiếng vang giòn giã thì lập tức đập nát con búp bê.
Diệp Ngọc Tinh khẽ "a" lên một tiếng khi nhìn thấy lớp bột phấn lộ ra sau khi con búp bê vỡ tan.
Lâm Chỉ nói:
“Đây mới là nữ tu thật sự, người chết đã biến mất.”
Hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Ngọc Tinh:
“Âm báo game của tôi vang lên rồi, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của game.”
Lâm Chỉ đứng dậy, nhìn quanh tầng hầm tối tăm:
“Chủ trang viên giết nữ tu, lại đặt tro cốt của nữ tu vào búp bê sứ, sau đó để chung với con trai của nữ tu.

Đây cũng đâu có giống một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ gì.”
Hắn tự hỏi một chút:
“Chúng ta đổi cách nghĩ xem.

Chủ trang viên cùng nữ tu yêu đương vụng trộm, nữ tu mang thai sinh ra một bé trai.

Sau khi bị bà chủ phát hiện thì chủ trang viên đã giết nữ tu để bảo vệ danh dự và cuộc hôn nhân của mình, đồng thời đặt tro cốt của nữ tu vào trong búp bê sứ, rồi nhốt cả con trai của họ và con búp bê vào tầng hầm.

Sau khi bé trai lớn lên, vì muốn trả thù nên cậu đã ra ngoài vào nửa đêm để giết những gã đàn ông ngoại tình giống Hans và chủ trang viên.”
Diệp Ngọc Tinh chớp chớp mắt:

“Âm báo game của tôi vẫn chưa vang lên.”
Câu đau đầu gãi mái tóc ngắn xoăn nhẹ của mình:
“Chúng ta đi tìm Mary hỏi thử đi? Hình như Mary có biết một số chuyện, cô ấy nói trong trang viên có con ma mặc áo choàng trắng chuyên giết người vào nửa đêm, nhưng Moore không có mặc áo choàng trắng.”
Lâm Chỉ gật đầu:
“Ừ.”

Nhưng vừa ra khỏi nhà gỗ nhỏ, Diệp Ngọc Tinh và Lâm Chỉ đã đụng phải Moore cả người đầy máu và vết thương.
Moore híp mắt liếc nhìn hai người, nói bằng chất giọng khàn khàn:
“Đi đâu vậy?”
Lâm Chỉ bước lên trước che cho Diệp Ngọc Tinh ở phía sau, lạnh lùng nhìn Moore trước mặt mình:
“Diệp Ngọc Tinh, cậu đi trước đi.”
Diệp Ngọc Tinh nắm lấy tay áo của Lâm Chỉ thò nửa đầu ra từ sau lưng hắn, nhìn hai người đang có bầu không khí căng thẳng quấn quanh, cẩn thận nói với Moore:
“Đi hoàn thành nhiệm vụ.”
Moore gật đầu:
“Vậy đi đi.

Trò chơi sắp kết thúc rồi.”
Hắn nhìn Lâm Chỉ và cười lạnh một tiếng:
“Nhưng mày thì ở lại, tiểu quỷ.”
Diệp Ngọc Tinh nhìn thoáng qua bầu không khí giữa bọn họ:
“Hai người muốn đánh nhau hả?”
Moore bảo:
“Không có, cậu đi đi.”
Lâm Chỉ quay lại gật đầu với Diệp Ngọc Tinh:
“Không sao đâu, cậu đi trước đi.

Cẩn thận một chút.”
“Được rồi.”
Diệp Ngọc Tinh đi được hơn 10 mét thì ngoảnh lại nhìn lướt qua bọn họ, xác định hai người không có đánh nhau, dường như chỉ đang trò chuyện mà thôi, nhưng sắc mặt của cả hai đều rất xấu.

Diệp Ngọc Tinh trở lại phòng bếp, nhưng không nhìn thấy Mary đâu cả.
Nước trên bếp vẫn đang được nấu, không có lý nào Mary lại không ở đây được.

Diệp Ngọc Tinh cau mày suy nghĩ trong chốc lát, lo lắng lỡ có chuyện gì xấu xảy ra với Mary.
“Ngọc Tinh?”
Diệp Ngọc Tinh quay đầu lại, là Percy.

Percy mặc váy dài của phụ nữ quý tộc đi đến gần, y có dáng người mảnh khảnh, nên dù mặc váy thì cũng chẳng có vẻ gì là kỳ cục hết, kết hợp với mái tóc xoăn màu đỏ rượu, trái lại trông còn trưởng thành quyến rũ hơn.
“Em đang tìm thứ gì sao?”
Diệp Ngọc Tinh gật đầu:
“Percy, anh có nhìn thấy Mary không?”
“Mary?”
Percy suy nghĩ một chút:
“Sau khi cô ấy đến giao cơm trưa, anh cũng không gặp lại cổ nữa.”
Percy nhìn vẻ mặt thất vọng của Diệp Ngọc Tinh, rồi lại nhìn lướt qua bộ đồ hầu gái đã bị xé rách trên người cậu, sau khi xác định ngoại trừ quần áo hơi bị rách thì Diệp Ngọc Tinh cũng không có bị thương, y liền khoác khăn choàng của mình lên vai Diệp Ngọc Tinh, xoa đầu cậu:
“Đây là nhiệm vụ của em sao? Anh giúp em tìm Mary?”
Diệp Ngọc Tinh ngẩng đầu liếc nhìn Percy đang hơi cụp mắt nhìn mình, khẽ cắn môi, nói:
“Percy, anh có biết bí mật của trang viên không?”
Percy chớp chớp mắt:
“Em đang đề cập đến cái nào?”
Diệp Ngọc Tinh sửng sốt một chút:
“Không phải chỉ có một cái sao?”
“Mỗi người chúng ta đều được cấp một thiết lập nhân vật.

Trên thực tế, giữa những nhân vật này đều tồn tại một mối quan hệ hoặc đối kháng với nhau.

Thiết lập trò chơi của anh là bà chủ trang viên, bí mật của anh là bà chủ trang viên đã cùng cha xứ yêu đương vụng trộm và sinh ra cậu chủ.”
Y nhìn vào mắt Diệp Ngọc Tinh:
“Ngọc Tinh, đây là bí mật mà em cần sao?”
Diệp Ngọc Tinh lắc đầu:
“Hình như không phải, âm báo game của tôi vẫn chưa vang lên.”
Cậu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó:

“Vậy nhiệm vụ của anh là gì?”
Percy nói:
“Trước khi trò chơi kết thúc, phải ngăn cản được người khác biết bí mật của anh.”
Diệp Ngọc Tinh ngây người một chút, do dự bảo:
“Nhưng anh nói cho tôi biết rồi.”
Percy lộ ra vẻ mặt tiếc nuối:
“Nhưng cũng không phải thứ em cần, vậy chúng ta đi tìm Mary đi?”
____ ____ ____
Ban tổ chức trò chơi hữu nghị cung cấp manh mối:
[Hộp đen]: Đừng bao giờ tin vào một ** đầy dối trá!!!

Đôi lời từ tác giả:
Lâm Chỉ nhỏ tuổi nhất trong số mấy ông công.
Thật ra là do Adonis đã biết bí mật của Percy rồi (vạch trần không thương tiếc)
Tuy rằng có rất nhiều người nói Percy là nữ trang đại lão(*), nhưng thực ra trước khi tiến vào phó bản [Trang Viên Cổ Tích], Percy vốn không có mặc đồ nữ.
____ ____ ____
Chú thích:
*Nữ trang đại lão (女装大佬): Nam giả nữ, một bậc thầy trong việc giả gái, trap.
- Hết chương 32-.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương