Trên đường về, Diệp Ngọc Tinh suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra gần đây.
Cậu nghĩ đến Moore sẽ ra ngoài giết người vào ban đêm, mà Adonis cũng từng nói trong trò chơi có một người với thiết lập nhận vật là kỳ lân, vì vậy rất có khả năng Moore chính là kỳ lân này.

Thế nhưng tại sao hắn lại chỉ giết những người không phải trinh nữ chứ?
“Không phải trinh nữ?”
Diệp Ngọc Tinh đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cậu vội vàng chạy đến phòng bếp, muốn thông qua Mary kiểm chứng suy đoán của mình.
Người chết tối hôm qua là Hans, Diệp Ngọc Tinh lại liên tưởng đến hôm nay Mary không được ổn.

Nhất định giữa Hans và Mary có gì đó, có lẽ bọn họ là người tình hoặc người yêu của nhau.
Eugene nói linh mục không được phép có dục vọng của đàn ông, như vậy thì giống với nhân vật có thiết lập mang tính chất tôn giáo hơn, đến tột cùng là có liên quan gì đến Moore, một người chỉ giết những ai không phải trinh nữ đây?
Nhưng không đợi Diệp Ngọc Tinh suy nghĩ cẩn thận, cậu đã bị ai đó túm chặt cổ áo từ phía sau.
“Bắt được rồi.”

Diệp Ngọc Tinh được Moore ôm bằng một tay, lúc định hét lên thì lại bị Moore bịt kín miệng:
“Ưm ưm ưm!”
Có vẻ như Moore đang có tâm trạng rất tốt, thậm chí còn ngâm nga một giai điệu nhỏ nữa.
“Ba giết mẹ
Anh trai tôi ngồi dưới gầm bàn
Chôn xương mẹ

Trong bình sứ trắng lạnh lẽo đó……”(*)
Diệp Ngọc Tinh rùng mình khi nghe nội dung kỳ lạ này.

Cậu đá Moore vài cái, rồi bị Moore với đôi mắt đỏ ngầu lạnh lùng cảnh cáo:
“Đừng có lộn xộn.”
“Ưm ưm!”
Moore bế cậu đi một đường, đi đến căn nhà gỗ nhỏ mà Diệp Ngọc Tinh đã tìm thấy sau trang viên.

Hắn đá tung cửa, đi thẳng đến bên giường, khom lưng kéo lên một tấm gỗ lớn dưới nền bên cạnh giường, để lộ căn hầm tối om bên dưới.
Moore nhẹ nhàng bước vào hầm tối, lần theo ánh sáng lờ mờ đi đến căn phòng nhỏ đóng kín nằm sâu bên trong.

Diệp Ngọc Tinh bị hắn đặt lên ván giường cứng ngắc, còn chưa hoàn hồn đã đối diện với một đôi mắt trợn to vô hồn, cậu bị dọa sợ đến mức tiếng hét cũng kẹt lại trong cổ họng, cơ thể trở nên cứng đờ lạnh lẽo.
Cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt này một lúc, mới nhận ra rằng chúng không phải là mắt thật, bởi vì chúng quá tròn.

Diệp Ngọc Tinh nhìn thấy các khớp nối của “người” này, mới muộn màng nhận ra nó chỉ là một con búp bê gốm có kích thước người thật bị ném trên mặt đất mà thôi.
Diệp Ngọc Tinh thở gấp vài cái, sau đó một bóng đen cao lớn đột nhiên đổ ập xuống trước mặt cậu.
—— là Moore.
Moore híp mắt nhìn cậu trong chốc lát, cái mũi giật giật:
“Hầu gái nhỏ, trên người của cô lẫn lộn một loại mùi rất lạ.

Mùi của mấy người khác nhau.”
Hắn đột nhiên cúi đầu, ghé sát vào Diệp Ngọc Tinh, vừa điên khùng vừa âm trầm nói:
“Rốt cuộc cô đã bị bao nhiêu người chịch rồi.”
Diệp Ngọc Tinh nửa chống tay lên giường, sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, Moore dùng đôi mắt sắc bén như dã thú kia nhìn thẳng vào cậu, nở một nụ tàn nhẫn mang theo mùi máu tươi:
“Không sao cả, cô vẫn có mùi rất thơm ngon.”
“Anh, anh muốn ăn tôi sao?”
Diệp Ngọc Tinh lắp bắp cố gắng sửa cho hắn đi con đường đúng đắn:
“Anh không thể ăn thịt người được.

Tôi, tôi cũng không có ăn.”
Moore cảm thấy kỳ quái nhìn cậu một cái:
“Tại sao không thể ăn thịt người? Tôi sinh ra là để ăn thịt người.”
Trông tâm trạng của hắn đang rất vui:

“Tôi muốn giữ cô lại ăn từ từ, ăn chỗ nào trước mới tốt nhỉ……”
Moore nắm lấy tay cậu kéo lại gần mình, nheo mắt đánh giá Diệp Ngọc Tinh, như thể đang nghĩ xem nên ăn nơi nào trên người cậu mới tốt.

Diệp Ngọc Tinh sợ tới mức cả người run lên, cậu run rẩy không ngừng lặp lại câu:
“Đừng ăn tôi…… Đừng ăn tôi……”
Diệp Ngọc Tinh đột nhiên nhớ ra những lời mà Tần Hạc Minh và Lâm Chỉ đã nói với mình, cậu nhìn Moore thân hình cao lớn giống như một ngọn núi đang đứng trước mặt mình, bắt đầu đấu tranh dữ dội trong lòng.
Các đường nét trên mặt Moore rất sâu, hắn rất đẹp trai, nhưng bây giờ dù Moore có đẹp như tiên giáng trần đi nữa, cậu cũng không rảnh để thưởng thức, cậu tự cổ vũ cho mình, rồi nhắm hai mắt lại mang theo quyết tâm liều chết mà xông lên trước hôn Moore.
Cậu đợi ba giây mới run hàng mi mở mắt ra, đối diện với con ngươi màu đen của Moore.

Bọn họ miệng dán miệng, tuy Moore đã ngừng tấn công nhưng ngoại trừ cái này ra thì chẳng có phản ứng nào khác nữa.
Diệp Ngọc Tinh không tin tà, bèn lè lưỡi liếm môi Moore.

Moore thì không trốn nhưng cũng không mở miệng.

Hắn để mặc Diệp Ngọc Tinh liếm miệng mình một lúc mới dùng một tay nắm cằm Diệp Ngọc Tinh, nói một cách chậm rãi:
“Cậu đang làm gì vậy, nhóc ngốc.”
Diệp Ngọc Tinh trợn to mắt, hoảng sợ nhìn chằm chằm Moore một hồi, sau đó phát hiện mắt của Moore đã khôi phục bình thường, không có những tơ máu đó nữa, giờ nhìn sơ thì dường như hắn chỉ đang khó chịu thôi.
Diệp Ngọc Tinh hỏi thử:
“Moore, anh, anh bình thường rồi chứ? Anh có nhớ mình là ai không?”
Moore mặt không cảm xúc nhìn cậu trong chốc lát, vào lúc Diệp Ngọc Tinh bị nhìn chằm chằm đến mức muốn rụt người lùi lại, hắn mới thấp giọng nói:
“Cậu cũng dụ dỗ người khác như thế này sao?”
Diệp Ngọc Tinh nghe vậy hơi ngơ ra:
“Tôi không có.”
“Phải không?”

Moore nhẹ nhàng nói, thanh âm của hắn nhẹ đến mức như thể một giây sau sẽ bị cơn gió thổi bay lên không trung, hắn ghé sát vào má Diệp Ngọc Tinh, nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt:
“Vậy tại sao cậu lại hôn tôi?”
“Tôi……”
Diệp Ngọc Tinh cứng người:
“Bởi vì anh muốn ăn tôi.”
“Hiện tại, đúng là tôi muốn ăn cậu.”
Moore nhìn cậu một lúc, suy nghĩ một hồi sau mới bình tĩnh nói:
“Dù thoạt nhìn thì cậu là một rắc rối lớn, mà tôi cũng ghét rắc rối nhất.

Nhưng tôi không ghét cậu.”
____ ____ ____
Đôi lời từ tác giả:
*Cải biên dựa theo đồng dao hắc ám《Mẹ Ngỗng》, nhưng ý nghĩa khác với ý nghĩa của 《Mẹ Ngỗng》.

Có liên quan với phó bản [Trang Viên Cổ Tích], có bảo bối nào đoán được không!
Haiz, thiết lập nhân vật của Moore lại lệch khỏi hướng mà tôi dự tính lúc đầu.
Sầu ghê.
- Hết chương 28-.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương