Khi không có nhiệm vụ, trang viên cũng không có mũi tên chỉ dẫn màu đỏ, Diệp Ngọc Tinh không quen thuộc với trang viên, chỉ có thể đi theo cảm giác của mình một cách mù quáng.
Cậu vòng ra phía sau trang viên, tìm được một gian nhà gỗ cũ nát màu đen, cửa nhà gỗ đã bị khoá, Diệp Ngọc Tinh không có chìa khóa nên chỉ có thể nhìn vào bên trong qua cửa sổ của ngôi nhà gỗ.

Trong nhà gỗ chẳng có ai, trên đồ nội thất bị phủ một lớp bụi dày đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, có vẻ như đã rất lâu rồi không có ai ở.
Diệp Ngọc Tinh chuẩn bị rời đi thì phát hiện ra một điều kỳ lạ.

Cậu ghé sát người vào cửa sổ nhìn kỹ hơn để xác định rằng đó không phải là ảo giác của mình.
Mặc dù đồ đạc trong ngôi nhà gỗ này trông giống như đã bị bỏ hoang từ lâu, nhưng sàn nhà lại sạch sẽ đến kinh ngạc, đặc biệt là sàn nhà từ cửa đến giường.
Diệp Ngọc Tinh nghĩ về nó, nhưng cũng không biết tình huống này là như thế nào.

Chẳng lẽ là dù không có ai ở trong căn nhà này, nhưng vẫn sẽ có người vào đây kiểm tra theo định kỳ sao?
Cậu đi đến cửa của căn nhà gỗ để nghiên cứu ổ khóa đã bị rỉ sét một nửa, định mở nó mà không có chìa.
“Cô đang làm gì vậy?”
Diệp Ngọc Tinh đang cạy cửa, vốn đã chột dạ rồi, giờ nghe thấy vậy thì liền sợ tới mức cả người run lên.

Cậu quay lại nhìn thấy người đang đứng sau lưng mình.

Vẫn là một NPC không có mặt của game, hắn mặc bộ quần áo của người hầu nam màu đen, trên khuôn mặt không có ngũ quan viết chữ “Hans”.
Diệp Ngọc Tinh lắp bắp nói:
“Không, không có gì, tôi chỉ ngó vào xem một chút thôi.”
Hans đến gần, thân thiết ôm lấy vai Diệp Ngọc Tinh:
“Ở đây không có ai hết đó, rất vắng vẻ, đến đây ít thôi.”
Diệp Ngọc Tinh gật đầu, bị hắn kéo đi vài bước, giây tiếp theo, cậu phát hiện mình bị cái tên không có mặt này nhéo mông.
Diệp Ngọc Tinh: “……”
Diệp Ngọc Tinh tức giận tột đỉnh, cậu bị người chơi chiếm tiện nghi thì thôi đi, thế mà giờ còn bị một NPC chẳng có mặt mũi dê nữa! Cậu hất tay Hans, lớn tiếng nói:
“Anh làm gì vậy!”
Hans không ngờ cậu phản ứng mạnh như vậy:
“Cô, ặc, tôi chỉ quan tâm cô thôi mà.”
Hình như hắn đang cảm thấy đuối lý, giọng càng lúc càng nhỏ xuống,
“Hừ, tôi chỉ đang giúp cô thôi, cô ở đây một mình nguy hiểm lắm luôn đó, đây là nơi người đó đã từng ở……”
Nói rồi, Hans chán nản đi xa, trước khi đi còn không quên nói thầm một câu:
“Không biết tấm lòng của người tốt……”
Diệp Ngọc Tinh khá là nhạy cảm mà nghe ra từ ngữ mấu chốt trong lời nói của Hans, “người đó” là ám chỉ ai?
Diệp Ngọc Tinh tính toán trong lòng, sau khi Hans đi xa, cậu liền quay lại nhà gỗ nghiên cứu ổ khóa sắt, nhưng dường như không có chìa khóa thì đúng là chẳng thể mở cái ổ khóa này ra được.

Cậu thở dài tiếc nuối, quyết định lần sau mang búa lại đây đập thử xem.

Diệp Ngọc Tinh vừa trở lại phòng bếp đã bị Mary vội vàng thúc giục đi đưa cơm cho Adonis.

Cậu vừa nghĩ đến Adonis và “cha mẹ” của y thì liền cảm thấy mông đau âm ỉ, cậu hơi giãy giụa trong lòng, rồi ôm lấy bụng mình bảo rằng:
“Mary, tớ đột nhiên cảm thấy hơi đau bụng, cậu có thể đi đưa cơm thay tớ không?”
Mary hét lên một tiếng “ôi chao”:
“Nếu đau bụng thì đến gặp bác sĩ trong trang viên đi, bác sĩ Tả thật sự là một người rất tốt, anh ấy đã chữa bệnh miễn phí cho những người giúp việc trong trang viên này, mọi người đều rất thích anh ấy.

Lần trước tớ bị đau bụng, được bác sĩ Tả khám một lúc là khỏe luôn.”
Chờ đến khi Mary đẩy xe đẩy nhỏ ra ngoài rồi, Diệp Ngọc Tinh mới buông bàn tay đang ôm lấy bụng xuống, cậu nghĩ đến “bác sĩ Tả” mà Mary nhắc đến, nghĩ thầm có khi nào người này là Tả Khâu không?

Diệp Ngọc Tinh lần mò đi ra khỏi nhà bếp, cậu không biết bác sĩ ở đâu, nhưng theo lời Mary, vị bác sĩ Tả này chắc hẳn cũng ở trong trang viên.

Cậu mù quáng tìm trong trang viên một lúc, cuối cùng tìm thấy một căn phòng nhỏ có tấm biển bác sĩ trên đó.
Diệp Ngọc Tinh đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng trong phòng.
Bác sĩ quay lại, quả nhiên là Tả Khâu!
Diệp Ngọc Tinh kích động bước lên phía trước giống như đã nhìn thấy cứu tinh:
“Tả Khâu! Rốt cuộc em cũng tìm thấy anh rồi!”
Tả Khâu sửng sốt một lúc, sau đó mới bình tĩnh đặt chai thủy tinh đang cầm trong tay xuống, mỉm cười nhìn Diệp Ngọc Tinh:
“Thật sự là quá tốt.

Thiết lập game của anh có hạn chế về phạm vi hoạt động, cho nên không có cách nào đi tìm em được.

Bên em thế nào rồi?”
Diệp Ngọc Tinh đã kể cho Tả Khâu nghe tất cả những gì mình đã trải qua kể từ ngày hôm qua cho tới nay, chỉ lược bỏ bớt chuyện mình bị Adonis ngủ mà thôi.
Khi Tả Khâu nghe thấy Diệp Ngọc Tinh nói mình đã tìm thấy những trang còn lại của quyển truyện cổ tích kia, anh đột nhiên ngắt lời cậu:
“Em đã đọc nội dung còn lại chưa?”
Diệp Ngọc Tinh gật đầu:
“Nhưng mà lạ lắm luôn á, cái kết đó không giống một xíu nào với cái kết mà em biết đó giờ.

Tại sao bảy chú lùn lại muốn giam cầm công chúa Bạch Tuyết chứ?”

“Đúng đấy.”
Sắc mặt Tả Khâu hơi dịu xuống, cười nói:
“Có khi nó chỉ là một câu truyện cổ tích hắc ám bình thường thôi? Cho nên mới kỳ lạ như vậy.”
Diệp Ngọc Tinh lắc đầu:
“Không đúng, nếu chỉ là truyện cổ tích bình thường, thì cũng đâu cần phải xuất hiện trong trò chơi nhiều lần như vậy đâu? Em cứ cảm thấy câu chuyện này có ý nghĩa sâu xa nào đó nữa.

Ví dụ như, dị tộc ẩn náu giữa chúng ta có thể là nhân vật Hoàng Hậu gì gì đó?”
Tả Khâu nhìn chằm chằm vào vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Ngọc Tinh, sau đó chớp chớp mắt lộ ra vẻ mặt chợt hiểu ra:
“Em nói đúng.

Vậy thì, tiếp theo chúng ta hãy chú ý xem liệu có manh mối nào khác có thể chỉ ra nhân vật này hay không.”
____ ____ ____
Đôi lời từ tác giả:
Ông đúng là một ông già dâm xấu xa mà.
- Hết chương 21-.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương