Có Một Bầu Trời Có Một Tia Nắng
3: Làm Mệt Muốn Nghỉ Được Chưa


Cũng là thời điểm đó, tại một sân khấu biểu diễn ca nhạc ở ngay tại trung tâm thành phố Bông Cải.

Nơi phòng hậu trường, một chàng trai đang ngồi nghỉ ngơi, chờ đợi đến lượt mình.
Một lát sau, anh chàng này đã lên biểu diễn.

Cả hội trường hò reo vì độ điển trai trên khuôn mặt ấy, diện mạo gây choáng ngợp với những người hâm mộ khi mới đầu xuất hiện.

Và rồi tiếng hát được cất lên khiến ai cũng phải đu đưa theo nó, kết hợp với những vũ đạo đẹp mắt, đầy dứt khoát cùng thần thái lạnh lùng toát lên.
Khi kết thúc vài bài hát, chàng trai giao lưu một chút với người hâm mộ, sau đó cúi đầu tạm biệt và cũng không thể thiếu tiếng cảm ơn với người hâm mộ rồi rời khỏi sân khấu.

Quay lại phòng hậu trường, anh chàng ngồi xuống thở phào nhẹ nhõm.

Đang mở chai nước định uống thì có người đưa cho tờ lịch trình khiến chàng trai phải nhăn mặt lại.
- Hải Nam, lịch trình tối nay và ngày mai.
- Cho người ta thở chút đi.
Giọng đầy lạnh lẽo phát ra, đối phương nghe thế liền đáp lại:
- Thì chút xem, đâu phải xem ngay đâu trời.
Hải Nam uống miếng nước xong rồi bảo:
- Đã xin giải nghệ mà không cho, muốn cái lưng 29 tuổi này kêu rộp rốp hay gì ấy.
Người kia nhếch môi, cười bất lực, đáp lại:
- Đang đỉnh cao sự nghiệp đó, thành ngôi sao hạng A rồi, cứ đòi giải nghệ vậy hả? Có ai như mày, hoạt động mười năm, đã có bảy năm đòi giải nghệ không?
Hải Nam trả lời:
- Làm mệt nên muốn nghỉ dài hạn, được chưa?
Người đó lại cằn nhằn tiếp:

- Hồi trước bố mẹ bảo làm việc ở công ty thì không muốn, giờ than mệt là sao?
Hải Nam thở hắt một hơi, nhanh chóng đáp lại:
- Kệ tao.

Mày cằn nhằn hoài vậy Vũ Đình?
Người tên Vũ Đình đó đành gật đầu, nói:
- Không nói nữa là được chứ gì.

Này, mấy nay báo chí lại đăng tin mày hẹn hò với cô diễn viên nào đấy.

Ai cũng rần rần cả lên.
Hải Nam bực mình đặt chai nước xuống bàn, ngửa lưng ra sau ghế, liếc mắt nhìn về hướng đối phương, đáp lại:
- Khùng nữa, tao quen ai bao giờ đâu, mà thích ai là chuyện của người ta, quyền riêng tư của người ta.

Cứ làm mấy trò sân si, soi mói, tung mấy tin đồn thất thiệt vô căn cứ để câu view, câu like.

Đúng thật, làm người nổi tiếng không có gì gọi là riêng tư.
Vũ Đình cảm thấy một ngọn lửa đang cháy thế nên mới xuống nước, giọng điệu khá mềm mỏng để dập tắt.
- Tao sẽ cố gắng giải quyết vấn đề này.
Hải Nam không thèm để tâm nữa mà cầm lịch trình ở trên bàn lên xem.

Lịch trình như sau:
"Tối nay diễn ở trường đại học Dưa Hấu thuộc thành phố Bông Cải, sau đó di chuyển về thành phố Quýt để đến chiều tham gia show Đồng hành cùng các bạn, tối thì đến trường đại học Măng Cụt".
- Bà nội nó...!Cái lịch trình khỉ khô gì thế?
Hải Nam mới thốt lên một tiếng thì bị Vũ Đình lấy tay bịt miệng lại, nhắc nhở:
- Không được nói bậy.
Cậu ta mới hất cái tay thằng bạn mình làm quản lý ra mà mắng:
- Biết khoảng cách giữa hai thành phố xa lắm không? Huỷ tối nay đi.
- Lỡ nhận rồi.

Hủy không được.
".

.

.", Hải Nam thực sự muốn chửi nhưng có điều không thể làm điều đó.

Ai mà nghe thấy rồi tung tin lên mạng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng.
- Đi ra xe thôi, còn phải duyệt sân khấu nữa đấy.
- Biết rồi.

Dọn đồ.
Nói rồi cả hai đều đi ra xe để đến địa điểm tiếp theo.


.

.
Quay lại thành phố Quýt.

Lúc này trời đã chuyển sang ban đêm, khi đó đã 19 giờ 50 phút, ngoài đường gió thổi nhè nhẹ làm người khác thoải mái khi đi dạo.

An Ngọc và Vy Hân cũng thế, cả hai đi dung dăng dung dẻ, cười nói với nhau mặc cho deadline đang chờ họ tối nay.
- Ngọc lùn, tao hóng tối mai quá đi! Nhất định tối đó tao xin chữ ký mới được vì dù sao đây là cơ hội hiếm có.
- Lùn mả cha mi.
- Thì nói sự thật thôi, mày lùn thật mà.

Một mét năm mươi.
Dứt câu thì Vy Hân chạy đi, bỏ lại An Ngọc đang đứng đó tức xì khói.

Ơ, lùn kệ người ta chứ hì.
- Đứng lại đó cho tao.
An Ngọc rượt đuổi theo, Vy Hân chạy vọt lẹ.
- Không! Đẹp chứ đâu có ngu mà đứng lại.
- Dám nói tao lùn à?
- Ôi chân ngắn, chạy kịp tao không vậy?
".

.

.", ôi trời, câu nói khiến người ta dọng vào mồm.

Đúng là bạn bè tốt có khác.

Nhưng mà chạy được có tí, tầm khoảng 10 phút thì Vy Hân ngưng lại, thở hộc hơi như chưa từng được thở.


An Ngọc cũng nghỉ chạy mà đi chậm lại tới chỗ bạn mình đang đứng.
- Gì nữa? Mới chạy đuổi nhau có tí đó bạn.
An Ngọc cười trừ hỏi, Vy Hân đáp lại:
- Mày biết tao như nào mà.

Thôi, đi ăn đi.
Cô bèn gật đầu, nói:
- Được.

Mày bao.
- Ơ kìa...
- Tại mày giàu, tao nghèo.
- Ôi! Đậu xanh...
Nói vậy thôi chứ lúc thanh toán tiền thì mỗi người một nửa.

Rồi họ mua thêm trà sữa để vừa uống vừa đi dạo.

Tầm khoảng 21 giờ 30 phút thì họ về nhà, ai nấy về phòng.

Tưởng sẽ đi ngủ, nhưng không, họ thức khuya làm deadline để nộp đúng thời hạn.

Nãy chơi cho cố rồi nước tới chân mới nhảy.

Thức tới 2 giờ sáng mới đi ngủ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương