*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tứ Phương Team

Sau khi xong tiết học đầu tiên, Lương Bình đang chuẩn bị đi tìm Tri Giai để đổi lại cặp sách, Tri Giai đã trước một bước tìm đến đây.

“Thật rất xấu hổ, hi vọng cậu bỏ qua cho.” Bên ngoài hành lang lớp học, Tri Giai đưa cặp sách cho anh đồng thời giải thích.

Lương Bình nhận cặp sách của mình, đồng thời cũng trả cặp sách lại cho cô ta. Anh mở cặp sách ra kiểm tra. Tri Giai nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy tò mò nói: “Cái kia, tớ là Tri Giai…”

“Cậu động vào cặp sách của tôi?” Lương Bình cắt ngang cô ta.

“Á… Thật có lỗi, cũng không có cách nào cả, tớ cũng phải cần sách để học.”

Quả thật như vậy, dù sao cũng cùng môn, lấy sách của anh cũng không có gì đáng trách, nhưng cô ta lại chạm vào vở ghi chép của anh. Nghĩ vậy Lương Bình cảm thấy không được thoải mái, mỗi một chữ bên trong đều vì Vũ Tuệ mà viết, lần đầu tiên anh có thể danh chính ngôn thuận mà đưa thứ gì đó thuộc về anh, nghĩ đến tay cô sẽ lật trang giấy, trong mắt cô sẽ phản chiếu ra chữ viết của anh, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng chạm đến, suy nghĩ của anh và suy nghĩ của cô sẽ hòa hợp một chỗ, anh cảm thấy rất sung sướng, thật giống như được tiếp xúc chặt chẽ với cô, mà vở ghi chép này chính là cầu nối.

Nhưng trước khi Vũ Tuệ chạm nó, thì không biết từ nơi nào xuất hiện người phụ nữ tự tiện lật nó, tất cả ảo ảnh tựa như bọt biển dần dần tan biến.

Lạnh lùng trong mắt Lương Bình càng sâu, nhưng cho tới bây giờ truy cứu cũng không có ý nghĩa gì nữa, anh đối với người lỗ mãng lại không có sự cho phép càng không có thiện cảm, một câu cũng không muốn nói thêm nữa.

Tri Giai thấy anh trao đổi, dáng vẻ hai người đã thanh toán xong, thấy anh xoay người muốn đi vào, vội vàng đi lên phía trước một bước nhỏ, nhỏ giọng mà nói: “Cái kia, tớ không phải cố ý, nhưng mà, cô gái cậu yêu thầm gọi là ‘Vũ Tuệ’ đúng không?”

Lương Bình bỗng dừng bước, tay cầm cặp sách lập tức nắm chặt. Anh cảm thấy trái tim mình căng thẳng, giống như mỗi lần anh nghe có người nhắc đến tên Vũ Tuệ sẽ xuất hiện phản ứng như vậy, nhưng Tri Giai càng nói càng làm anh căng thẳng — anh điên cuồng yêu say đắm Vũ Tuệ, đây là bí mật của anh, anh chưa từng để cho bất kì người nào biết, anh che dấu rất khá, nên không có ai phát hiện.

“Trong ghi chép của cậu có những cái này, không biết chính cậu có chú ý tới hay không, xuất hiện tên của cô ấy.” Tri Giai nói.

Người viết luôn khó phát hiện lỗi chính tả của mình, nhất là Lương Bình, về cơ bản sau khi hết tiết giáo viên có thể kiểm tra, nhưng thỉnh thoảng giáo viên mới thu bài đi kiểm tra, cho nên viết chỉ để đối phó với giáo viên mà thôi, hiếm khi xem lại.

Trái tim đập nhanh, máu dâng lên, nào có cái gì được gọi là che dấu không kẽ hở, chỉ là anh không phát hiện mà thôi.

“Không nhớ rõ ở đâu đó thấy được một câu nói như vậy, nói trên thế giới này chỉ có hắt xì và yêu thương là không giấu được, ngậm miệng lại, ánh mắt cũng sẽ nói ra.” Tri Giai để tay sau lưng, nét mặt hoạt bát mà gian xảo, “Đây là bí mật của cậu đúng không, cho nên tớ sẽ giúp cậu dấu kĩ, những cái tên này chỉ ở vài trang, cậu có thể vạch đi, tờ giấy kẹp trong mặt sách. Tớ cũng sẽ không nói cho người khác biết. Vậy, trước hết như vậy, Lương Bình.”

Tri Giai khoát tay trở về lớp mình.

Lương Bình đi đến chỗ ngồi, Kinh Thạch lại gần, “Này này, vừa nảy là ai đó, giống như chưa từng gặp, thật đáng yêu.”

“Rõ ràng là thật đáng yêu! Kinh Thạch, ánh mắt của cậu cư nhiên lại cao như vậy sao?” Du Thái nói.

“Vì bây giờ trong lòng tớ người đáng yêu nhất chính là Vũ Tuệ, bất kỳ ai muốn vượt qua thì trong mắt tớ Vũ Tuệ đáng yêu gấp một trăm! Nhưng đó là ai?”

“Không biết, học sinh chuyển trường.” Lương Bình không yên lòng mà nói.

Tiết chuông tiết học thứ 2 đã vang lên, giáo viên Ngữ Văn đã đến, trước mắt anh vẫn đặt trên môn tiếng Anh. Anh dựa theo nhắc nhở của Tri Giai, mở ra những trang sách này, nhìn những vòng bút của Tri Giai biết những chữ viết tên Vũ Tuệ ở chính giữa.

Vũ Tuệ…

Vũ Tuệ Vũ Tuệ…

Vũ Tuệ Vũ Tuệ Vũ Tuệ Vũ Tuệ Vũ Tuệ Vũ Tuệ…

Anh đang suy nghĩ gì?

Dùng lực quá sức, ngòi bút đã cắt ngang trang giấy. Hai mắt Vũ Tuệ gắt gao nhìn chằm chằm trang sách, Tri Giai vừa xuất hiện anh liền xuất hiện ảnh hưởng sao?

Đáng giận, cô vốn thấy bọn họ ở trên hành lang đã nghĩ đi quấy rầy, kết quả chưa đi đã bị giáo viên toán học gọi đi, nói với cô một đống chuyện thi đấu nhàm chán. Điều cô quan tâm là Tri Giai và Lương Bình nói gì, vì cái gì lại không nhìn cô nữa rồi hả?

“Lương Bình, đứng dậy đọc tiếp đoạn vừa rồi.”

Lương Bình chậm nửa nhịp mà đứng lên, não bộ chưa kịp phản ứng, miệng thốt ra: “Vũ Tuệ–” Lương Bình đột nhiên hoàn hồn, cả lớp im lặng nghi hoặc nhìn chằm chằm, não bộ xoay chuyển rất nhanh, rất nhanh đoán được đoạn giáo viên nói đến, hơn nữa còn đọc thuộc lòng, “Ban đêm có một trận mưa lớn. Sáng sớm sau cơn mưa trời lại sáng, lá cây, mặt đất, nóc nhà, đều bị rửa sạch sẽ. Thi thể ong mật chẳng biết đi đâu, những ong mật trong nhóm….”

“Được được, mời ngồi, nhưng đi học phải chuyên tâm, bạn học Lương Bình, cất môn tiếng Anh vào đi.”

Cả lớp nhất thời được một trận cười vang.

Lương Bình lòng còn sợ hãi mà ngồi xuống, trên trán hơn toát ra mồ hôi, tiếng tim đập giống như muốn lỗ tai anh chấn động. Thành, thành công che giấu rồi sao? Tầm mắt của anh lặng lẽ nhìn về Vũ Tuệ, cũng không nghĩ tới chợt đụng ánh mắt của Vũ Tuệ, trong mắt cô có chút hoang mang, như hoài nghi vừa rồi có phải anh đọc tên cô không, đột nhiên chống lại tầm mắt của anh, bị cả kinh, nhưng lập tức nhìn anh nở nụ cười dịu dàng.

Lương Bình hờ hững thu lại tầm mắt vô vị, giống như chỉ vô ý nhìn thoáng qua cô mà thôi. Ngón tay thon dài vô ý thức mà ngoắc ngoắc cổ áo, nóng quá…

Vũ Tuệ cũng thu hồi tầm mắt, chỉ là ý cười trong đáy mắt lại không tan đi, xem ra là lo lắng vô ích rồi, Tri Giai xuất hiện quá đột ngột, làm cô trong lúc này có chút rối loạn, nhưng, Lương Bình là người thế nào, cô so với anh còn hiểu biết nhiều hơn, nếu anh là Lương Bình của cô, như thế thì chỉ cần có cô ở đây, anh cũng chỉ chăm chú nhìn cô, trái tim anh vì cô mà đập, hô hấp chỉ vì một cái nhăn mày một nụ cười của cô mà dồn dập, nếu anh là Lương Bình của cô.

Sau khi tan học, Vũ Tuệ thấy đám người Kinh Thạch trêu ghẹo Lương Bình có phải vì học sinh mới chuyển đến mà không thể chuyên tâm học hành phải không, đánh gãy lời trêu ghẹo của bọn họ.

“Lớp trưởng, tôi tới mượn bài ghi chép của cậu.”

Lương Bình đưa vở ghi chép cho cô.

Vũ Tuệ lật đi lật lại, sau đó hết sức kinh ngạc mà nói: “Vừa khéo là tôi xem qua nhưng không thể lý giải tinh tế như vậy.”

“Không biết có thể giúp đỡ cho cậu được không.” Lương Bình máy móc nói.

“Cảm ơn lớp trưởng, có vở ghi chép của lớp trưởng, tôi có thể làm ra một bài để giáo viên không nói đọc sách báo cáo rồi. Tôi thật sự có thể tùy ý tham khảo sao?” Lời này không sai biệt lắm là “Tôi thật sự có thể chép bài tập của cậu sao”.

“Có thể.” Đối mặt với mặt dày như vậy mà nói, Lương Bình chỉ nhàn nhạt gật gật đầu.

Thấy hai người đã nói xong, vì Vũ Tuệ tới gần mà yên tĩnh, xong nhóm người bọn họ lại bắt đầu chen vào.

“Không hiểu những học bá như các người…”

“Vũ Tuệ, giữa trưa cùng bọn tôi đi ăn cơm đi, mì sợi mì sợi, tôi mời cậu ăn mì sợi ~” Kinh Thạch còn nhớ mình muốn mời Vũ Tuệ đi ăn mì sợi, nhưng ngày hôm qua không mang nhiều tiền, cho nên chỉ có thể đẩy tới ngày hôm nay.

Vũ Tuệ cười đồng ý, sau buổi sáng sau giờ học, cùng các nam sinh đi đến căn tin ăn cơm.

Có thể nói đồ ăn ở trường Lĩnh Tây là một chiêu bài, không những đa dạng mà còn rất mĩ vị, rất nhiều học sinh đều buông tha chuyện tự mang bento mà trực tiếp ăn trong phòng ăn.

Tri Giai nhìn những món đồ ăn trong cửa sổ đều đã hoa mắt, “Xem ra mỗi loại đều rất ngon…”

“Đúng vậy, tớ đề cử lợn sữa cốt mì sợi*…, vừa rẻ mà ăn ngon nữa.” Nhược Thái nói.

unnamed

“Vậy ăn mì sợi!”

Xếp hàng mua mì sợi, vừa mới ngồi xuống vị trí, Nhược Thái trông thấy một đám người Vũ Tuệ Lương Bình, Lương Bình cao ráo trong đám người giống như hạc giữa đàn gà, cô ta liếc mắt một cái liền chú ý đến anh. Ngay sau đó, cô chú ý trong đám người này có hai cô gái, một người mặt mày đáng yêu đang cãi nhau với chàng trai, một người dịu dàng mà lắng nghe người khác nói, trên người này có một loại khí chất rất đặc biệt. Vì cô gái và Lương Bình ở đây, cho nên nhóm người này đặc biệt chói mắt, giống như minh tinh làm người khác chú ý.

Tầm mắt Tri Giai lại chuyển sang Lương Bình, nghe Nhược Thái bên cạnh buồn bực mà nói: “Mỗi lần thấy một màn như vậy rất buồn bực, soái ca lớp khác nhiều như vậy, lớp chúng ta lại xiêu vẹo, nếu không có người giống như Lương Bình thì ít nhất cũng phải có mặt mũi.”

“Lương Bình…”

“Là cái người cao nhất, rất đẹp trai đúng không? Nếu so với những nam sinh nôn nôn nóng nóng, thì anh với dáng vẻ lạnh lùng cấm dục đặc biệt khiến người khác động lòng đúng không. Nhưng cái này cậu cũng đừng nghĩ quá nhiều, theo đuổi cậu ta rất khó.”

Tri Giai truy hỏi đến cùng, Nhược Thái nói với cô ta có nữ thần gợi cảm – Thanh Nãi, “Thiên Nga Trắng”, thậm chí có thiếu nữ năm thứ 3 theo đuổi cậu ta không từ không bỏ, kết quả Lương Bình đều coi như không thấy.

Bởi đã có người trong lòng, cho nên không nhìn thấy sự hấp dẫn sao?

Tri Giai không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Lương Bình, nhìn anh đưa nước trái cây cho cô gái bên cạnh, thốt lên: “Cô gái kia thật đẹp, là ai?” Kỳ ra trong lòng cô ta đã mơ hồ đoán được cô gái kia là ai.

“À… là Vũ Tuệ.”

Quả nhiên là thế.

“Cô ta là người như thế nào?” Người may mắn, được nam sinh ưu tú toàn tâm toàn ý yêu mến.

“Vũ Tuệ… ưm… Cũng không rõ, chưa tiếp xúc nhiều, hẳn là người ôn nhu, được đánh giá rất tốt, cũng rất được hoan nghênh, nhưng cũng giống Lương Bình rất khó theo đuổi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương