Có Lẽ Tôi Sẽ Không Yêu Người
-
Chương 30-2: Nhân quả(2)
Đôi mắt Vũ Tuệ đột nhiên trở nên bình tĩnh và sắc bén đến đáng sợ, đó là đôi mắt mà Thanh Nãi hay Lương Bình đều chưa từng thấy, không còn có chút tươi mát khiến người ta như đang tắm trong gió xuân nữa. Ánh mắt cô đảo qua lại trên người Thanh Nãi và người đàn ông xa lạ này vài lần, rồi yên lặng dừng ở trên người đàn ông: “Là anh làm?”
Người đàn ông rốt cuộc hoàn hồn, lập tức vươn một bàn tay ra, cuống quít xua xua, hoảng sợ mà nói: “Không không không… Không phải tôi! Đây không phải là tôi làm, là, là tôi đã cứu cô ta, tôi nhìn thấy một người đàn ông và người đó đã đánh cô ta, cho nên tôi đã hét lên để đuổi anh ta đi, không phải tôi làm! Không, không tin cô hỏi cô ta đi!”
Vũ Tuệ nhìn về phía Thanh Nãi, từng câu từng chữ hỏi: “Những gì anh ta nói có phải thật không? Là anh ta cứu cô?”
Thanh Nãi khuôn mặt đầy nước mắt cố gắng há miệng thở dốc, khẳng định lời nói của anh ta.
Người đàn ông thở dài nhẹ nhõm, nói: “Cô xem, tôi không có nói dối.”
Ánh mắt Vũ Tuệ không có chút nào biến hóa, vẫn như cũ bình tĩnh sắc bén đến đáng sợ mà nhìn anh ta: “Anh thật sự đã cứu cô ta?”
“Người trong cuộc đã nói vậy mà cô còn chưa tin sao?” Không ngờ Vũ Tuệ hỏi lại, người đàn ông khá ngạc nhiên.
Ánh mắt Vũ Tuệ nhìn chằm chằm vào người đàn ông, người đàn ông trước mặt chắc khoảng 20 tuổi, thân hình gầy yếu, mái tóc đen lộn xộn, bộ dáng trông giống trạch nam. Anh ta đang mặc một chiếc áo phông trắng dài tay, dính thêm tro bụi cùng vết máu của Thanh Nãi.
Tay của Vũ Tuệ run lên nhè nhẹ, nhét lại quả cầu nhỏ kia vào trong túi.
Sau một lúc lâu, cô dường như cuối cùng cũng tin anh ta, ánh mắt Vũ Tuệ từ từ dịu lại, chỉ là sự thay đổi này, trong phút chốc lại giống như một đóa ra thủy phù dung tươi mát mỹ lệ, khiến người đàn ông trong nháy mắt có chút ngơ ngác. Cô thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đã biết. Cảm ơn anh, thật sự là đã dọa tôi rồi.” Cô nói xong thì chậm rãi đi tới.
“Không, không sao.” Gương mặt người đàn ông có chút đỏ lên. Thấy cô đi tới, vội vàng nói: “Một mình tôi làm được mà!” Giống như những sinh vật giống đực thông thường, mặc dù anh ta gầy yếu đến mức nhìn như căn bản là không nâng được Thanh Nãi, nhưng giờ phút này anh ta cũng muốn thể hiện ở trước mặt giống cái đẹp đẽ này một phen.
“Tay anh cũng bị thương sao?” Vũ Tuệ không dừng lại bước chân, mà lại tiếp tục đi đến chỗ anh ta, vươn tay nắm lấy cánh tay anh ta, ống tay áo trên cánh tay bị máu của Thanh Nãi dính vào.
“Không sao, cái này không phải của tôi…” Anh ta nói, nhưng Vũ Tuệ lại kéo tay áo lên, để lộ ra cánh tay nhợt nhạt của anh ta. Phản ứng của anh ta thoáng chốc có chút kích động, lập tức rụt tay lại, ngay cả Thanh Nãi cũng không rảnh mà lo lắng đến nữa, buông lỏng cánh tay kia ra, nhanh chóng kéo tay áo xuống, vẻ mặt có chút cứng đờ.
Thanh Nãi lại ngã xuống mặt đất.
Vũ Tuệ có chút hoảng sợ trước sự kích động đột ngột của anh ta: “Là do tôi đường đột sao? Thật sự rất xin lỗi, tôi chỉ muốn đảm bảo rằng anh không bị thương thôi.”
“…Không sao.” Người đàn ông nói, sau đó cong lưng muốn nhấc Thanh Nãi lên.
“Những dấu vết đó…” Mặc dù anh ta rụt lại nhanh chóng, nhưng cô vẫn kịp nhìn thấy, trên cánh tay hình như có vết sẹo mờ. Theo hồ sơ, cánh tay tên đó cũng có vết sẹo, là vết bỏng lớn do tàn thuốc để lại do người mẹ ruột của hắn ta ngược đãi khi hắn ta còn nhỏ.
“Là do mẹ tôi.” Người đàn ông cúi đầu nói, không nhìn thấy Vũ Tuệ đang cúi xuống nhặt cái gì đó. Anh ta chợt nhận ra những câu chuyện bi thảm luôn dễ dàng được sự đồng tình của người khác phái, cho nên một giây trước còn rất để ý, một giây sau liền nói ra.
Trong lòng anh ta có tính toán nhỏ, vừa dứt lời, giây tiếp theo đột nhiên cảm giác đầu bị đập mạnh, anh ta và Thanh Nãi cùng nhau ngã xuống đất, anh ta choáng váng và chóng mặt, ôm đầu rên rỉ hai tiếng, cảm giác được trên tay dính máu. Anh ta đau đớn ngẩng đầu lên, không hiểu chuyện gì, lại thấy cô gái xinh đẹp vừa rồi khiến trái tim anh ta mê mẩn đang cầm chiếc gạt tàn bẩn thỉu trên tay, lúc này cô nâng tay lên chuẩn bị đập phát nữa.
Nháy mắt có chút thanh tỉnh, nhưng đầu choáng váng đau đớn khiến anh ta không đứng dậy được, bản năng sinh tồn mách bảo anh ta lăn sang một bên, né tránh được đòn tấn công lần thứ hai của Vũ Tuệ.
Nhận thấy cái gạt tàn trong tay dùng không tốt, Vũ Tuệ ngay lập tức ném nó xuống đất, sau đó nhặt một thanh sắt lên, tay run rất dữ dội, hô hấp cũng vô cùng dồn dập.
Bình tĩnh một chút, Vũ Tuệ tự nhủ trong lòng, nở ra nụ cười, chuyện này sẽ kết thúc nhanh thôi, mang theo nụ cười này kết thúc tất cả đi, bình tĩnh một chút!
Chính là người này, chính là người này, khởi đầu cho tất cả, tất cả mọi chuyện xung quanh… Chính là người này!
Với những nỗ lực không ngừng của nhóm các nhà sử học, và dựa trên những thu thập được từ báo chí thời xưa, văn hiến, từ ngữ tiểu sử, các nhà khoa học vẫn luôn tranh luận, bọn họ đại khái đã tìm được danh tính thật của kẻ vừa là triết học gia vừa là kẻ sát nhân hàng loạt, trong số đó sự kiện được coi là gay cấn nhất, và được cho rằng là bước ngoặt đầu tiên trong của đời hắn ta, là vào một buổi tối lúc hắn ta 20 tuổi, bản tự thuật của hắn ta như thế này:
“A… Đó là khi nào nhỉ? Tháng nào tôi cũng không rõ, có lẽ là sau khi hoa anh đào héo và không còn bông nào nữa, cơn mưa đầu mùa rất lớn, tôi đi ngang qua một nhà xưởng bánh quy bỏ hoang, điều này thì tôi đặc biệt nhớ được rất rõ ràng, là bởi vì xong việc tôi đã đói bụng, sau đó tôi tìm thấy vài hộp bánh quy, nhưng đáng tiếc chúng đều đã quá hạn, lúc trở về tôi đã phải chịu đựng cơn đói suốt cả một đêm. Khi đi ngang qua nhà xưởng, tôi nghe thấy có tiếng động ở bên trong, đi vào thì thấy một người đàn ông đang hành hung một người phụ nữ, tôi mới nghĩ cách dọa cho người đàn ông kia bỏ chạy. Sau đó, tôi cứu được cô gái kia, nhưng khi kéo cô ấy ra ngoài, tôi nhìn thấy những giọt nước mắt đau khổ của cô ấy chảy dài trên gương mặt, dòng máu đỏ tươi, và bộ dáng không có sức phản kháng, đột nhiên tôi sinh ra một cảm giác rất kỳ quái… Cuối cùng, tôi không đưa cô ta ra khỏi nhà xưởng, mà lại kéo cô ta sâu hơn vào bên trong.”
Cô gái đó—— Thanh Nãi, trở thành tế phẩm đánh thức ác quỷ.
Ở trong lịch sử lúc ban đầu, khi được giải cứu, chắc cô ta cũng giống như bây giờ đúng chứ? Trong lòng tràn đầy cảm kích, tưởng rằng chính mình đã được giải thoát, nhưng lại không nghĩ rằng mình còn ở trong tay của một con quỷ đáng sợ hơn.
Sau đó, con quỷ được thức tỉnh sẽ không ngừng phạm tội trong suốt cuộc đời, cho đến khi hắn ta gặp anh, người cuối cùng bị hại… Lương Bình của cô.
Vũ Tuệ ở bên người Thanh Nãi lâu như vậy, vẫn luôn chờ đợi ngày hôm nay, chính là hắn ta.
Cô đã tìm kiếm và tính toán rất nhiều lần, cố gắng thay đổi kết cục của Lương Bình, nguồn gốc của mọi thứ, nhưng tất cả đều thất bại, cuối cùng cô đã tìm ra điểm mấu chốt quan trọng nhất và phát hiện ra cách duy nhất để thay đổi mọi thứ… Chỉ cần hắn ta chết, thì tất cả mọi thứ sẽ kết thúc.
Thanh Nãi nằm trên mặt đất, không thể động đậy mà mở to mắt, ngây ngốc nhìn một màn này.
“A…” Người đàn ông kêu rên thảm thiết, thấy cô nhặt một đoạn thanh sắt, đi về phía hắn ta: “Vì, vì cái gì…” Hắn ta hoảng sợ bò lùi về sau vài bước, nhưng cú đánh nghiêm trọng ban đầu kia khiến hắn ta không thể động đậy.
Nhưng mà Vũ Tuệ cũng không muốn nói nhảm với hắn ta, cô đột nhiên giơ cao thanh sắt trong tay lên rồi đập xuống, nhưng không ngờ tuy rằng mặt ngoài người đó đã hoảng sợ đến không còn sức chống đỡ, nhưng trong lúc bất ngờ, hắn ta lại đột nhiên nắm một nắm bụi trên mặt đất ném vào khuôn mặt của Vũ Tuệ.
Tro bụi bay vào trong mắt, đôi mắt trong chốc lát không thể mở được, động tác của cô cũng bởi vậy mà dừng lại.
Người đàn ông lập tức chịu đựng cơn choáng váng, vừa té ngã lộn nhào vừa nghiêng ngả, lảo đảo lung lay mà chạy ra bên ngoài.
Có cảm giác mắt sắp bị sạn làm mù, nước mắt sinh lý chảy ra từ tuyến lệ, Vũ Tuệ có thể cảm giác được tròng mắt đã đỏ bừng, cơn đau nhức và ngứa ngáy làm người ta khó có thể chịu được, cho dù là vậy, cũng không thể ngăn cản được hành động của cô. Tùy tiện dùng ống tay áo lau hai lần, cô bỏ qua cơn đau đớn trong mắt, kiên trì mà đuổi theo.
“Đừng… Đừng… Đừng đến đây…”Người đàn ông vừa chạy, vừa bò lại còn bị ngã, làm sao có thể chạy trốn được đôi chân vững vàng của Vũ Tuệ, nhìn thấy người cô bị ướt đẫm với hai con mắt đỏ bừng, nhưng vẫn đuổi theo hắn ta, người đàn ông chỉ cảm thấy cô vô cùng khủng bố, nước mắt giàn giụa, chạy nhanh về phía cửa nhà xưởng, hắn ta run rẩy định hét thật to, nhưng hắn ta hét không ra hơi.
Nhìn thấy cổng nhà xưởng ngay trước mắt, chỉ cần vài bước nữa, nhưng bước chân của hắn lại không giữ vững được mà té ngã.
Xong rồi, trong nháy mắt kia, trong lòng hắn tràn đầy tuyệt vọng.
Ngay lúc ngã xuống, lại được một bàn tay đỡ. Hắn ngẩng đầu, đôi mắt tuyệt vọng hoảng sợ bừng lên niềm hy vọng mãnh liệt.
Bước chân Vũ Tuệ đột nhiên dừng lại.
Cả người Lương Bình ướt đẫm đứng trước cửa nhà xưởng, sắc mặt tái nhợt và khiếp sợ nhìn cô. Giống như vậy, Đồng Bĩnh cũng ướt đẫm cả người, đỡ lấy người đàn ông vừa tránh thoát một kiếp, gần như vẫn còn mềm nhũn và đang khóc lóc thảm thiết trên mặt đất kia, ánh mắt sắc bén mà nhìn cô, như thể anh ta đang nhìn một kẻ giết người.
Bên kia Thanh Nãi đang nằm trên mặt đất, còn có người đàn ông được họ cứu một mạng, cộng với hung khí trên tay Vũ Tuệ, mọi thứ dường như không thể chối cãi.
“…Vũ Tuệ… Em đang làm cái gì?” Lương Bình mở miệng, giọng nói khàn khàn, vô cùng gian nan mà ra tiếng.
Vũ Tuệ nhìn Lương Bình, những cảm xúc vốn được áp xuống trong lồng ngực đột nhiên bùng nổ, tuyến lệ như bị chặt đứt trong mắt đột nhiên được nối lại, nước mắt thi nhau lăn xuống như những hạn trân châu.
Ngay lúc đó, tất cả những nghi ngờ, vướng mắc và hoài nghi trong tâm trí anh biến mất không dấu vết, Lương Bình giống như bị ma nhập, anh cảm thấy dù cho Vũ Tuệ có làm ra chuyện gì thì anh đều có thể tha thứ cho cô, kể cả khi cô yêu cầu anh giết người anh cũng đồng ý. Anh muốn lập tức đi đến bên cạnh Vũ Tuệ, nhưng mới bước tới trước một bước, thì đã lại bị Đồng Bình kéo lại.
“Đừng ngu ngốc!” Đồng Bình nghiêm khắc quát lớn nói. Sự thật đã ở trước mắt, còn có gì để giải thích được nữa? Hiện tai cô gái này rõ ràng giết người nhưng chưa được và anh cũng sẽ không để Lương Bình dính dáng gì đến cô nữa!
“Các người… Các người quen nhau?” Người đàn ông nhận thấy được cái này, trên mặt tức khắc lộ ra vẻ hoảng sợ, tránh khỏi tay Đồng Bình muốn chạy đi, nhưng mà bị dọa quá mức, chân mềm nhũn, đầu lại rất choáng váng, cho nên mới chạy một bước đã ngã xuống đất.
“Đừng để cho hắn ta đi!” Điều đó đã kích thích Vũ Tuệ, cô lập tức hét lên và lao tới, vẻ mặt lập tức sụp đổ đến dữ tợn, nỗi đau vô tận cùng sự căm hận trào ra từ đôi mắt đỏ hoe.
Đồng Bình hoảng sợ, theo bản năng mà giẫm lên người đàn ông đang muốn bỏ đi.
Lương Bình ngăn Vũ Tuệ lại, cánh tay ôm cô không cho cô thoát ra, miệng anh kề sát vào tai cô, giọng nói đè nén rất thấp, run rẩy hỏi: “Vũ Tuệ, Vũ Tuệ, hắn ta làm gì với em? Có phải hắn ta làm gì em hay không? Em nói cho anh biết, sau đó anh đi giết hắn…”
Vũ Tuệ không trả lời Lương Bình, chỉ rơi lệ đầy mặt mà nhìn anh, hô hấp của cô dồn dập, như thể đang cố gắng hết sức để chịu đựng điều gì đó, tình cảm trong mắt mênh mông như biển rộng, đầy ắp tình yêu cùng bi thương, khiến Lương Bình trong nháy mắt phải chết đuối trong đó. Sau đó, cô không kiềm chế được cảm xúc của mình, đưa mắt nhìn Đồng Bình, nói: “Nếu tôi nói cho anh, người mà anh cứu hôm nay, ở trong tương lai, hắn ta sẽ dùng những phương pháp tàn nhẫn để giết hơn 50 người, anh vẫn sẽ cứu chứ?”
“Cái gì?” Đồng Bình giật mình.
“Cô nói bậy!” Người đàn ông hoảng sợ mà trừng lớn mắt: “Vì sao tôi lại muốn giết người?! Cô là kẻ điên, kẻ tâm thần! Vì sao tôi lại muốn giết người! Tôi còn vừa cứu một mạng người đấy! Này, anh này, cái kia, cô gái bên trong kia là tôi cứu ra đó!”
“Rốt cuộc cô đang nói cái gì vậy?” Đồng Bình nhìn Vũ Tuệ, không xong, tinh thần của cô ta có phải có vấn đề gì không? Cô ta thật sự đang nói về tương lai? Chẳng lẽ cô ta còn định nói bản thân là người từ tương lai đến sao? Chẳng lẽ cô ta cho rằng nói ra lời này, khiến một người thân làm cảnh sát như anh ta, trơ mắt mà nhìn một người dân bị giết sao?
“Nếu tôi nói, trong tương lai, một trong những nạn nhân mà anh ta sẽ giết là Lương Bình, anh còn muốn cứu anh ta không?” Vũ Tuệ nhìn chằm chằm Đồng Bình, cố chấp hỏi.
Lương Bình sửng sốt.
“Nếu cô thật sự biết trước chuyện tương lai, sao không nói cho tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra ngày mai, ngày kia, để tôi kiểm chứng rồi nói.” Đồng Bình nhíu mày, anh ta không thích những lời cô gái vô danh này nói ra, nó giống như cô đang sử dụng Lương Bình như một cái cớ vậy, như thế nào? Đến bây giờ vẫn còn muốn quyến rũ em trai anh sao? Cô ta xem phim truyền hình và truyện tranh nhiều quá nên choáng váng à?
Vũ Tuệ hít sâu một hơi, cô biết điều đó, chính vì cô biết Đông Bình sẽ không tin lời nói của cô, cho dù cuối cùng anh ta có tin, thân là một cảnh sát anh ta cũng không thể để cho cô phạm tội, cô cũng không có thời gian mà để cho anh ta kiểm chứng là cô có đến từ tương lai hay không, cho nên cô mới khiến anh ta hôn mê và khoá Đồng Bình lại. Nhưng cô không ngờ rằng, kế hoạch vẫn không theo kịp biến hóa, Đồng Bình vẫn trở thành trở ngại đối với cô.
“Lương Bình, đưa điện thoại cho anh.” Đã không cần phải nhiều lời nữa, Đồng Bình thấy bộ dáng trầm mặc của cô thì nghĩ thầm quả nhiên như thế, anh quyết định thông báo cho người trong đại sảnh tới bắt người ngay. Cô gái này thật sự quá kỳ quái, càng nghĩ càng thấy lo lắng.
Nhưng mà Lương Bình không nhúc nhích.
Đồng Bình hận rèn sắt không thành thép, đôi mắt nhìn về phía người đàn ông đang bị anh ta dẫm dưới chân: “Này, cậu có điện thoại không?”
“A…” Người đàn ông vẫn đang choáng váng, căn bản không nghe được Đông Bình nói nên cũng không thể đáp lại được. Đồng Bình có chút tức giận, đến bây giờ mà Lương Bình vẫn còn bao che cho Vũ Tuệ, chút kiên nhẫn cũng không còn, dứt khoát khom lưng đưa tay sờ, kết quả thật đúng là sờ đến.
“Anh! Chờ một chút!” Thấy Đồng Bình thật sự tìm thấy điện thoại muốn gọi cho cảnh sát khác tới đây, Lương Bình lập tức thả Vũ Tuệ ra rồi đoạt lấy điện thoại của Đồng Bình. Cho dù tận mắt nhìn thấy, cho dù không thể chối cãi, cho dù Vũ Tuệ thật sự chỉ trêu đùa anh, thì Lương cũng không thể trơ mắt nhìn Vũ Tuệ bị tống vào nhà giam được.
Tuy nhiên, việc một học sinh cấp 3 muốn lấy đi thứ gì đó từ trong tay người anh trai tốt nghiệp trường cảnh sát cũng không phải dễ dàng như vậy, cho dù lúc này Lương Bình cầu xin thì cũng không thể ngăn được Đồng Bình.
Lương Bình lòng tràn đầy lo âu, đột nhiên cảm thấy có luồng điện từ bộ phận tiếp xúc với Đồng Bình, theo phản xạ anh rút tay lại, sau đó mở to mắt, sững người tại chỗ.
Đồng Bình chậm rãi đảo dừng ở mà. Lộ ra Vũ Tuệ đứng phía sau anh.
Vũ Tuệ trên tay cầm quả cầu nhỏ có hoa văn cổ quái, nhìn Lương Bình đang ngây người, nói: “Anh ấy không sao.”
Đồng Bình nằm trên mặt đất, không giống như lần trước, lần này anh ta không có ngất đi hoàn toàn, đôi mắt thậm chí vẫn còn có thể mở, hơi hơi động đầu, toàn thân tê mỏi, giống như bị gây mê. Thậm chí đầu anh vẫn còn rõ ràng, còn ở trong lòng tức giận chính bản thân vì thua hai lần cùng một người và cùng một cái đồ vật trong tay, hơn nữa rất sợ hãi chuyện tiếp theo xảy ra.
Vừa mới gặp mưa, uy lực của quả cầu điện bị giảm đi, nhưng như vậy cũng đủ. Người cản đường không thể cản đường nữa, chỉ là…
Vũ Tuệ nhìn Lương Bình, bàn tay đang nắm lấy quả cầu dần dần siết chặt, chuyện đến nước này cô cũng không cần phải che giấu nữa, trong mắt cô chứa đầy nỗi buồn dịu dàng cùng tình yêu và còn có một loại chấp niệm điên cuồng, cô run lên vì sợ hãi, nhưng vẫn kiên quyết phải làm chuyện này.
Lương Bình đột nhiên một hơi thật sâu, trong tích tắc như khôi phục lại, sau đó cũng bình tĩnh trở lại: “ Anh biết rồi.” Anh nói, sau đó cúi người, kéo Đồng Bình vào nhà xưởng.
“Đồ ngốc, em dừng tay lại cho anh…” Đầu lưỡi của Đồng Bình tê rần, rất khó phát ra âm thanh, vội đến không được.
Nhưng Lương Bình phảng phất giống như không nghe thấy, sau khi thả Đồng Bình ra thì lại tiếp tục kéo người đàn ông kia vào nhà xưởng.
“Nếu phải làm, thì động tác phải nhanh lên một chút, nhưng anh chưa từng học qua cách giết người, chắc chắn là không thể che đậy tội ác này một cách hoàn hảo được, chưa kể chuyện này còn diễn ra dưới mí mắt của anh trai anh. Cho nên hiện tại em rời đi đi, sau khi anh giết hắn ta xong anh sẽ cùng anh trai ở lại chỗ này chờ cảnh sát tới, anh sẽ cầu xin anh trai tạm thời không nói chuyện của em với cảnh sát, khoảng thời gian đó đủ để cho em thay đổi thân phận và trở lại cuộc sống ban đầu rồi phải không?” Giọng nói anh bình tĩnh, như thể trở lại trạng thái cao lãnh cấm dục thường ngày.
“Lương Bình, tên ngốc này, em nằm mơ! Bớt ngu đần lại cho ông đây!” Đồng Bình sắp tức chết rồi, anh ta không rõ tại sao em trai mình có thể thích cô ta đến loại tình trạng này? Vậy mà lại muốn thay cô ta đi giết người! Rốt cuộc nó có tính toán gì! Khoan đã, Đồng Bình lại đột nhiên nghĩ đến, Lương Bình rốt cuộc là nói thật hay đùa? Chỉ định dỗ ngọt cô ta thôi phải không? Đúng, nhất định là như vậy! Đồng Bình ôm tâm tình may mắn mà nghĩ, nhưng đáy lòng lại có chút khủng hoảng.
Lương Bình không để ý đến lời Đông Bình nói, chỉ là lẳng lặng mà nhìn Vũ Tuệ: “Em đi đi.”
Vũ Tuệ nhìn Lương Bình, đột nhiên bật cười, dùng ánh mắt dịu dàng như nước nhìn anh, mặc dù là trong tình cảnh hiện tại, cũng vẫn như cũ làm Lương Bình mê luyến không thể tự thoát ra được.
Cô bước tới ôm lấy anh: “ Đúng là đồ ngốc. Anh yêu em như vậy sao?”
Lương Bình không nói gì, chỉ im lặng dùng sức ôm cô. Đúng vậy, anh yêu cô đến như vậy, ngay cả chính anh cũng cảm thấy kinh ngạc.
Sau đó, anh nghe thấy cô nói bên tai: “Em cũng yêu anh.”
Không xong! Lương Bình lập tức muốn đẩy ra Vũ Tuệ, nhưng dòng điện nháy mắt lan khắp toàn thân, hai đầu mày của anh nhíu chặt, nháy mắt toàn thân tê mỏi không còn sức lực mà ngã vào trên người cô, giãy giụa thống khổ mà nỉ non: “Vũ Tuệ…”
Vũ Tuệ đặt anh ngồi bên cạnh Đồng Bình, lấy khăn tay bịt đôi mắt Lương Bình lại, không muốn anh nhìn thấy chuyện cô sắp làm. Ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve gò má anh, che cái miệng đang không ngừng gọi tên cô của anh lại, thấp giọng nói: “Thật ra hắn ta giết bao nhiêu người cũng không đáng để em phải động tay, nhưng trong những người mà hắn giết, có anh, cho nên không thể để hắn sống được, em phải giết hắn, chấm dứt mọi chuyện, sau đó… Anh sẽ không còn đau đớn nữa.” Dứt lời, cô đứng dậy, lại cầm thanh sắt lên, đi về phía người đàn ông kia.
Lương Bình trái tim run lên, nước mắt trào ra vì vui sướng trước lời nói yêu của cô, nhưng thế giới lại đang vỡ vụn vì những gì cô sắp làm.
Đồng Bình sửng sốt, tâm trạng sợ hãi việc Lương Bình phạm tội vì Vũ Tuệ dần được thả lỏng, nhưng tâm trạng khi nhìn Vũ Tuệ lại có chút phức tạp. Mặc kệ cô ta điên thật hay giả điên, ít nhất cô ta đối với Lương Bình vẫn còn có lương tâm. Cho nên anh nói: “Này, nếu giống như cô nói, tương lai người kia sẽ là kẻ giết người, thì sau này tôi sẽ theo dõi anh ta, tại sao cô phải làm bẩn tay mình vì loại người này? Giết người phải ngồi tù đấy!” Tóm lại trước tiên phải khuyên được cô ấy dừng tay.
“Bởi vì anh không hiểu.” Vũ Tuệ nói, sau đó càng nhanh chóng bước đến bên người đàn ông đang hôn mê, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt bình thường kia: “Có một số việc, chỉ có thể kết thúc khi anh ta chết, giám sát không hề có tác dụng, bởi vì anh không biết hắn ta là ai, chỉ cần hắn còn sống, Lương Bình sẽ chết, nếu Lương Bình chết, tôi sẽ nổi điên. Tôi không muốn nổi điên, cho nên hắn ta cần phải chết.”
“ Tôi hoàn toàn không nghe hiểu cô đang nói cái gì, cô đang cùng tôi thảo luận về số phận à? Triết học? Thuyết thời không?” Nhìn thấy Vũ Tuệ nhấc gậy sắt lên, Đông Bình gấp đến mức mắt đỏ ngầu, anh cũng bất chấp nói một vài lời không thích hợp với cương vị là một cảnh sát như anh ta nói ra: “Nếu cô còn có chút lý trí, cô có thể nghĩ ra vô số cách giết người, thậm chí còn có thể che đậy dấu vết, khiến hắn ta chết trong im lặng, vì cái gì lại nhất quyết phải làm như vậy? Dù sao vì một chút chuyện luẩn quẩn trong lòng mà khiến bản thân đi giết người, thì đó chính là cách ngu ngốc nhất!”
“Nhưng mà…” Vũ Tuệ gắt gao nhìn chằm chằm người trên mặt đất: “ Không còn thời gian nữa!”
Cô không chút do dự mạnh bạo vung gậy sắt xuống…
Người đàn ông rốt cuộc hoàn hồn, lập tức vươn một bàn tay ra, cuống quít xua xua, hoảng sợ mà nói: “Không không không… Không phải tôi! Đây không phải là tôi làm, là, là tôi đã cứu cô ta, tôi nhìn thấy một người đàn ông và người đó đã đánh cô ta, cho nên tôi đã hét lên để đuổi anh ta đi, không phải tôi làm! Không, không tin cô hỏi cô ta đi!”
Vũ Tuệ nhìn về phía Thanh Nãi, từng câu từng chữ hỏi: “Những gì anh ta nói có phải thật không? Là anh ta cứu cô?”
Thanh Nãi khuôn mặt đầy nước mắt cố gắng há miệng thở dốc, khẳng định lời nói của anh ta.
Người đàn ông thở dài nhẹ nhõm, nói: “Cô xem, tôi không có nói dối.”
Ánh mắt Vũ Tuệ không có chút nào biến hóa, vẫn như cũ bình tĩnh sắc bén đến đáng sợ mà nhìn anh ta: “Anh thật sự đã cứu cô ta?”
“Người trong cuộc đã nói vậy mà cô còn chưa tin sao?” Không ngờ Vũ Tuệ hỏi lại, người đàn ông khá ngạc nhiên.
Ánh mắt Vũ Tuệ nhìn chằm chằm vào người đàn ông, người đàn ông trước mặt chắc khoảng 20 tuổi, thân hình gầy yếu, mái tóc đen lộn xộn, bộ dáng trông giống trạch nam. Anh ta đang mặc một chiếc áo phông trắng dài tay, dính thêm tro bụi cùng vết máu của Thanh Nãi.
Tay của Vũ Tuệ run lên nhè nhẹ, nhét lại quả cầu nhỏ kia vào trong túi.
Sau một lúc lâu, cô dường như cuối cùng cũng tin anh ta, ánh mắt Vũ Tuệ từ từ dịu lại, chỉ là sự thay đổi này, trong phút chốc lại giống như một đóa ra thủy phù dung tươi mát mỹ lệ, khiến người đàn ông trong nháy mắt có chút ngơ ngác. Cô thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đã biết. Cảm ơn anh, thật sự là đã dọa tôi rồi.” Cô nói xong thì chậm rãi đi tới.
“Không, không sao.” Gương mặt người đàn ông có chút đỏ lên. Thấy cô đi tới, vội vàng nói: “Một mình tôi làm được mà!” Giống như những sinh vật giống đực thông thường, mặc dù anh ta gầy yếu đến mức nhìn như căn bản là không nâng được Thanh Nãi, nhưng giờ phút này anh ta cũng muốn thể hiện ở trước mặt giống cái đẹp đẽ này một phen.
“Tay anh cũng bị thương sao?” Vũ Tuệ không dừng lại bước chân, mà lại tiếp tục đi đến chỗ anh ta, vươn tay nắm lấy cánh tay anh ta, ống tay áo trên cánh tay bị máu của Thanh Nãi dính vào.
“Không sao, cái này không phải của tôi…” Anh ta nói, nhưng Vũ Tuệ lại kéo tay áo lên, để lộ ra cánh tay nhợt nhạt của anh ta. Phản ứng của anh ta thoáng chốc có chút kích động, lập tức rụt tay lại, ngay cả Thanh Nãi cũng không rảnh mà lo lắng đến nữa, buông lỏng cánh tay kia ra, nhanh chóng kéo tay áo xuống, vẻ mặt có chút cứng đờ.
Thanh Nãi lại ngã xuống mặt đất.
Vũ Tuệ có chút hoảng sợ trước sự kích động đột ngột của anh ta: “Là do tôi đường đột sao? Thật sự rất xin lỗi, tôi chỉ muốn đảm bảo rằng anh không bị thương thôi.”
“…Không sao.” Người đàn ông nói, sau đó cong lưng muốn nhấc Thanh Nãi lên.
“Những dấu vết đó…” Mặc dù anh ta rụt lại nhanh chóng, nhưng cô vẫn kịp nhìn thấy, trên cánh tay hình như có vết sẹo mờ. Theo hồ sơ, cánh tay tên đó cũng có vết sẹo, là vết bỏng lớn do tàn thuốc để lại do người mẹ ruột của hắn ta ngược đãi khi hắn ta còn nhỏ.
“Là do mẹ tôi.” Người đàn ông cúi đầu nói, không nhìn thấy Vũ Tuệ đang cúi xuống nhặt cái gì đó. Anh ta chợt nhận ra những câu chuyện bi thảm luôn dễ dàng được sự đồng tình của người khác phái, cho nên một giây trước còn rất để ý, một giây sau liền nói ra.
Trong lòng anh ta có tính toán nhỏ, vừa dứt lời, giây tiếp theo đột nhiên cảm giác đầu bị đập mạnh, anh ta và Thanh Nãi cùng nhau ngã xuống đất, anh ta choáng váng và chóng mặt, ôm đầu rên rỉ hai tiếng, cảm giác được trên tay dính máu. Anh ta đau đớn ngẩng đầu lên, không hiểu chuyện gì, lại thấy cô gái xinh đẹp vừa rồi khiến trái tim anh ta mê mẩn đang cầm chiếc gạt tàn bẩn thỉu trên tay, lúc này cô nâng tay lên chuẩn bị đập phát nữa.
Nháy mắt có chút thanh tỉnh, nhưng đầu choáng váng đau đớn khiến anh ta không đứng dậy được, bản năng sinh tồn mách bảo anh ta lăn sang một bên, né tránh được đòn tấn công lần thứ hai của Vũ Tuệ.
Nhận thấy cái gạt tàn trong tay dùng không tốt, Vũ Tuệ ngay lập tức ném nó xuống đất, sau đó nhặt một thanh sắt lên, tay run rất dữ dội, hô hấp cũng vô cùng dồn dập.
Bình tĩnh một chút, Vũ Tuệ tự nhủ trong lòng, nở ra nụ cười, chuyện này sẽ kết thúc nhanh thôi, mang theo nụ cười này kết thúc tất cả đi, bình tĩnh một chút!
Chính là người này, chính là người này, khởi đầu cho tất cả, tất cả mọi chuyện xung quanh… Chính là người này!
Với những nỗ lực không ngừng của nhóm các nhà sử học, và dựa trên những thu thập được từ báo chí thời xưa, văn hiến, từ ngữ tiểu sử, các nhà khoa học vẫn luôn tranh luận, bọn họ đại khái đã tìm được danh tính thật của kẻ vừa là triết học gia vừa là kẻ sát nhân hàng loạt, trong số đó sự kiện được coi là gay cấn nhất, và được cho rằng là bước ngoặt đầu tiên trong của đời hắn ta, là vào một buổi tối lúc hắn ta 20 tuổi, bản tự thuật của hắn ta như thế này:
“A… Đó là khi nào nhỉ? Tháng nào tôi cũng không rõ, có lẽ là sau khi hoa anh đào héo và không còn bông nào nữa, cơn mưa đầu mùa rất lớn, tôi đi ngang qua một nhà xưởng bánh quy bỏ hoang, điều này thì tôi đặc biệt nhớ được rất rõ ràng, là bởi vì xong việc tôi đã đói bụng, sau đó tôi tìm thấy vài hộp bánh quy, nhưng đáng tiếc chúng đều đã quá hạn, lúc trở về tôi đã phải chịu đựng cơn đói suốt cả một đêm. Khi đi ngang qua nhà xưởng, tôi nghe thấy có tiếng động ở bên trong, đi vào thì thấy một người đàn ông đang hành hung một người phụ nữ, tôi mới nghĩ cách dọa cho người đàn ông kia bỏ chạy. Sau đó, tôi cứu được cô gái kia, nhưng khi kéo cô ấy ra ngoài, tôi nhìn thấy những giọt nước mắt đau khổ của cô ấy chảy dài trên gương mặt, dòng máu đỏ tươi, và bộ dáng không có sức phản kháng, đột nhiên tôi sinh ra một cảm giác rất kỳ quái… Cuối cùng, tôi không đưa cô ta ra khỏi nhà xưởng, mà lại kéo cô ta sâu hơn vào bên trong.”
Cô gái đó—— Thanh Nãi, trở thành tế phẩm đánh thức ác quỷ.
Ở trong lịch sử lúc ban đầu, khi được giải cứu, chắc cô ta cũng giống như bây giờ đúng chứ? Trong lòng tràn đầy cảm kích, tưởng rằng chính mình đã được giải thoát, nhưng lại không nghĩ rằng mình còn ở trong tay của một con quỷ đáng sợ hơn.
Sau đó, con quỷ được thức tỉnh sẽ không ngừng phạm tội trong suốt cuộc đời, cho đến khi hắn ta gặp anh, người cuối cùng bị hại… Lương Bình của cô.
Vũ Tuệ ở bên người Thanh Nãi lâu như vậy, vẫn luôn chờ đợi ngày hôm nay, chính là hắn ta.
Cô đã tìm kiếm và tính toán rất nhiều lần, cố gắng thay đổi kết cục của Lương Bình, nguồn gốc của mọi thứ, nhưng tất cả đều thất bại, cuối cùng cô đã tìm ra điểm mấu chốt quan trọng nhất và phát hiện ra cách duy nhất để thay đổi mọi thứ… Chỉ cần hắn ta chết, thì tất cả mọi thứ sẽ kết thúc.
Thanh Nãi nằm trên mặt đất, không thể động đậy mà mở to mắt, ngây ngốc nhìn một màn này.
“A…” Người đàn ông kêu rên thảm thiết, thấy cô nhặt một đoạn thanh sắt, đi về phía hắn ta: “Vì, vì cái gì…” Hắn ta hoảng sợ bò lùi về sau vài bước, nhưng cú đánh nghiêm trọng ban đầu kia khiến hắn ta không thể động đậy.
Nhưng mà Vũ Tuệ cũng không muốn nói nhảm với hắn ta, cô đột nhiên giơ cao thanh sắt trong tay lên rồi đập xuống, nhưng không ngờ tuy rằng mặt ngoài người đó đã hoảng sợ đến không còn sức chống đỡ, nhưng trong lúc bất ngờ, hắn ta lại đột nhiên nắm một nắm bụi trên mặt đất ném vào khuôn mặt của Vũ Tuệ.
Tro bụi bay vào trong mắt, đôi mắt trong chốc lát không thể mở được, động tác của cô cũng bởi vậy mà dừng lại.
Người đàn ông lập tức chịu đựng cơn choáng váng, vừa té ngã lộn nhào vừa nghiêng ngả, lảo đảo lung lay mà chạy ra bên ngoài.
Có cảm giác mắt sắp bị sạn làm mù, nước mắt sinh lý chảy ra từ tuyến lệ, Vũ Tuệ có thể cảm giác được tròng mắt đã đỏ bừng, cơn đau nhức và ngứa ngáy làm người ta khó có thể chịu được, cho dù là vậy, cũng không thể ngăn cản được hành động của cô. Tùy tiện dùng ống tay áo lau hai lần, cô bỏ qua cơn đau đớn trong mắt, kiên trì mà đuổi theo.
“Đừng… Đừng… Đừng đến đây…”Người đàn ông vừa chạy, vừa bò lại còn bị ngã, làm sao có thể chạy trốn được đôi chân vững vàng của Vũ Tuệ, nhìn thấy người cô bị ướt đẫm với hai con mắt đỏ bừng, nhưng vẫn đuổi theo hắn ta, người đàn ông chỉ cảm thấy cô vô cùng khủng bố, nước mắt giàn giụa, chạy nhanh về phía cửa nhà xưởng, hắn ta run rẩy định hét thật to, nhưng hắn ta hét không ra hơi.
Nhìn thấy cổng nhà xưởng ngay trước mắt, chỉ cần vài bước nữa, nhưng bước chân của hắn lại không giữ vững được mà té ngã.
Xong rồi, trong nháy mắt kia, trong lòng hắn tràn đầy tuyệt vọng.
Ngay lúc ngã xuống, lại được một bàn tay đỡ. Hắn ngẩng đầu, đôi mắt tuyệt vọng hoảng sợ bừng lên niềm hy vọng mãnh liệt.
Bước chân Vũ Tuệ đột nhiên dừng lại.
Cả người Lương Bình ướt đẫm đứng trước cửa nhà xưởng, sắc mặt tái nhợt và khiếp sợ nhìn cô. Giống như vậy, Đồng Bĩnh cũng ướt đẫm cả người, đỡ lấy người đàn ông vừa tránh thoát một kiếp, gần như vẫn còn mềm nhũn và đang khóc lóc thảm thiết trên mặt đất kia, ánh mắt sắc bén mà nhìn cô, như thể anh ta đang nhìn một kẻ giết người.
Bên kia Thanh Nãi đang nằm trên mặt đất, còn có người đàn ông được họ cứu một mạng, cộng với hung khí trên tay Vũ Tuệ, mọi thứ dường như không thể chối cãi.
“…Vũ Tuệ… Em đang làm cái gì?” Lương Bình mở miệng, giọng nói khàn khàn, vô cùng gian nan mà ra tiếng.
Vũ Tuệ nhìn Lương Bình, những cảm xúc vốn được áp xuống trong lồng ngực đột nhiên bùng nổ, tuyến lệ như bị chặt đứt trong mắt đột nhiên được nối lại, nước mắt thi nhau lăn xuống như những hạn trân châu.
Ngay lúc đó, tất cả những nghi ngờ, vướng mắc và hoài nghi trong tâm trí anh biến mất không dấu vết, Lương Bình giống như bị ma nhập, anh cảm thấy dù cho Vũ Tuệ có làm ra chuyện gì thì anh đều có thể tha thứ cho cô, kể cả khi cô yêu cầu anh giết người anh cũng đồng ý. Anh muốn lập tức đi đến bên cạnh Vũ Tuệ, nhưng mới bước tới trước một bước, thì đã lại bị Đồng Bình kéo lại.
“Đừng ngu ngốc!” Đồng Bình nghiêm khắc quát lớn nói. Sự thật đã ở trước mắt, còn có gì để giải thích được nữa? Hiện tai cô gái này rõ ràng giết người nhưng chưa được và anh cũng sẽ không để Lương Bình dính dáng gì đến cô nữa!
“Các người… Các người quen nhau?” Người đàn ông nhận thấy được cái này, trên mặt tức khắc lộ ra vẻ hoảng sợ, tránh khỏi tay Đồng Bình muốn chạy đi, nhưng mà bị dọa quá mức, chân mềm nhũn, đầu lại rất choáng váng, cho nên mới chạy một bước đã ngã xuống đất.
“Đừng để cho hắn ta đi!” Điều đó đã kích thích Vũ Tuệ, cô lập tức hét lên và lao tới, vẻ mặt lập tức sụp đổ đến dữ tợn, nỗi đau vô tận cùng sự căm hận trào ra từ đôi mắt đỏ hoe.
Đồng Bình hoảng sợ, theo bản năng mà giẫm lên người đàn ông đang muốn bỏ đi.
Lương Bình ngăn Vũ Tuệ lại, cánh tay ôm cô không cho cô thoát ra, miệng anh kề sát vào tai cô, giọng nói đè nén rất thấp, run rẩy hỏi: “Vũ Tuệ, Vũ Tuệ, hắn ta làm gì với em? Có phải hắn ta làm gì em hay không? Em nói cho anh biết, sau đó anh đi giết hắn…”
Vũ Tuệ không trả lời Lương Bình, chỉ rơi lệ đầy mặt mà nhìn anh, hô hấp của cô dồn dập, như thể đang cố gắng hết sức để chịu đựng điều gì đó, tình cảm trong mắt mênh mông như biển rộng, đầy ắp tình yêu cùng bi thương, khiến Lương Bình trong nháy mắt phải chết đuối trong đó. Sau đó, cô không kiềm chế được cảm xúc của mình, đưa mắt nhìn Đồng Bình, nói: “Nếu tôi nói cho anh, người mà anh cứu hôm nay, ở trong tương lai, hắn ta sẽ dùng những phương pháp tàn nhẫn để giết hơn 50 người, anh vẫn sẽ cứu chứ?”
“Cái gì?” Đồng Bình giật mình.
“Cô nói bậy!” Người đàn ông hoảng sợ mà trừng lớn mắt: “Vì sao tôi lại muốn giết người?! Cô là kẻ điên, kẻ tâm thần! Vì sao tôi lại muốn giết người! Tôi còn vừa cứu một mạng người đấy! Này, anh này, cái kia, cô gái bên trong kia là tôi cứu ra đó!”
“Rốt cuộc cô đang nói cái gì vậy?” Đồng Bình nhìn Vũ Tuệ, không xong, tinh thần của cô ta có phải có vấn đề gì không? Cô ta thật sự đang nói về tương lai? Chẳng lẽ cô ta còn định nói bản thân là người từ tương lai đến sao? Chẳng lẽ cô ta cho rằng nói ra lời này, khiến một người thân làm cảnh sát như anh ta, trơ mắt mà nhìn một người dân bị giết sao?
“Nếu tôi nói, trong tương lai, một trong những nạn nhân mà anh ta sẽ giết là Lương Bình, anh còn muốn cứu anh ta không?” Vũ Tuệ nhìn chằm chằm Đồng Bình, cố chấp hỏi.
Lương Bình sửng sốt.
“Nếu cô thật sự biết trước chuyện tương lai, sao không nói cho tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra ngày mai, ngày kia, để tôi kiểm chứng rồi nói.” Đồng Bình nhíu mày, anh ta không thích những lời cô gái vô danh này nói ra, nó giống như cô đang sử dụng Lương Bình như một cái cớ vậy, như thế nào? Đến bây giờ vẫn còn muốn quyến rũ em trai anh sao? Cô ta xem phim truyền hình và truyện tranh nhiều quá nên choáng váng à?
Vũ Tuệ hít sâu một hơi, cô biết điều đó, chính vì cô biết Đông Bình sẽ không tin lời nói của cô, cho dù cuối cùng anh ta có tin, thân là một cảnh sát anh ta cũng không thể để cho cô phạm tội, cô cũng không có thời gian mà để cho anh ta kiểm chứng là cô có đến từ tương lai hay không, cho nên cô mới khiến anh ta hôn mê và khoá Đồng Bình lại. Nhưng cô không ngờ rằng, kế hoạch vẫn không theo kịp biến hóa, Đồng Bình vẫn trở thành trở ngại đối với cô.
“Lương Bình, đưa điện thoại cho anh.” Đã không cần phải nhiều lời nữa, Đồng Bình thấy bộ dáng trầm mặc của cô thì nghĩ thầm quả nhiên như thế, anh quyết định thông báo cho người trong đại sảnh tới bắt người ngay. Cô gái này thật sự quá kỳ quái, càng nghĩ càng thấy lo lắng.
Nhưng mà Lương Bình không nhúc nhích.
Đồng Bình hận rèn sắt không thành thép, đôi mắt nhìn về phía người đàn ông đang bị anh ta dẫm dưới chân: “Này, cậu có điện thoại không?”
“A…” Người đàn ông vẫn đang choáng váng, căn bản không nghe được Đông Bình nói nên cũng không thể đáp lại được. Đồng Bình có chút tức giận, đến bây giờ mà Lương Bình vẫn còn bao che cho Vũ Tuệ, chút kiên nhẫn cũng không còn, dứt khoát khom lưng đưa tay sờ, kết quả thật đúng là sờ đến.
“Anh! Chờ một chút!” Thấy Đồng Bình thật sự tìm thấy điện thoại muốn gọi cho cảnh sát khác tới đây, Lương Bình lập tức thả Vũ Tuệ ra rồi đoạt lấy điện thoại của Đồng Bình. Cho dù tận mắt nhìn thấy, cho dù không thể chối cãi, cho dù Vũ Tuệ thật sự chỉ trêu đùa anh, thì Lương cũng không thể trơ mắt nhìn Vũ Tuệ bị tống vào nhà giam được.
Tuy nhiên, việc một học sinh cấp 3 muốn lấy đi thứ gì đó từ trong tay người anh trai tốt nghiệp trường cảnh sát cũng không phải dễ dàng như vậy, cho dù lúc này Lương Bình cầu xin thì cũng không thể ngăn được Đồng Bình.
Lương Bình lòng tràn đầy lo âu, đột nhiên cảm thấy có luồng điện từ bộ phận tiếp xúc với Đồng Bình, theo phản xạ anh rút tay lại, sau đó mở to mắt, sững người tại chỗ.
Đồng Bình chậm rãi đảo dừng ở mà. Lộ ra Vũ Tuệ đứng phía sau anh.
Vũ Tuệ trên tay cầm quả cầu nhỏ có hoa văn cổ quái, nhìn Lương Bình đang ngây người, nói: “Anh ấy không sao.”
Đồng Bình nằm trên mặt đất, không giống như lần trước, lần này anh ta không có ngất đi hoàn toàn, đôi mắt thậm chí vẫn còn có thể mở, hơi hơi động đầu, toàn thân tê mỏi, giống như bị gây mê. Thậm chí đầu anh vẫn còn rõ ràng, còn ở trong lòng tức giận chính bản thân vì thua hai lần cùng một người và cùng một cái đồ vật trong tay, hơn nữa rất sợ hãi chuyện tiếp theo xảy ra.
Vừa mới gặp mưa, uy lực của quả cầu điện bị giảm đi, nhưng như vậy cũng đủ. Người cản đường không thể cản đường nữa, chỉ là…
Vũ Tuệ nhìn Lương Bình, bàn tay đang nắm lấy quả cầu dần dần siết chặt, chuyện đến nước này cô cũng không cần phải che giấu nữa, trong mắt cô chứa đầy nỗi buồn dịu dàng cùng tình yêu và còn có một loại chấp niệm điên cuồng, cô run lên vì sợ hãi, nhưng vẫn kiên quyết phải làm chuyện này.
Lương Bình đột nhiên một hơi thật sâu, trong tích tắc như khôi phục lại, sau đó cũng bình tĩnh trở lại: “ Anh biết rồi.” Anh nói, sau đó cúi người, kéo Đồng Bình vào nhà xưởng.
“Đồ ngốc, em dừng tay lại cho anh…” Đầu lưỡi của Đồng Bình tê rần, rất khó phát ra âm thanh, vội đến không được.
Nhưng Lương Bình phảng phất giống như không nghe thấy, sau khi thả Đồng Bình ra thì lại tiếp tục kéo người đàn ông kia vào nhà xưởng.
“Nếu phải làm, thì động tác phải nhanh lên một chút, nhưng anh chưa từng học qua cách giết người, chắc chắn là không thể che đậy tội ác này một cách hoàn hảo được, chưa kể chuyện này còn diễn ra dưới mí mắt của anh trai anh. Cho nên hiện tại em rời đi đi, sau khi anh giết hắn ta xong anh sẽ cùng anh trai ở lại chỗ này chờ cảnh sát tới, anh sẽ cầu xin anh trai tạm thời không nói chuyện của em với cảnh sát, khoảng thời gian đó đủ để cho em thay đổi thân phận và trở lại cuộc sống ban đầu rồi phải không?” Giọng nói anh bình tĩnh, như thể trở lại trạng thái cao lãnh cấm dục thường ngày.
“Lương Bình, tên ngốc này, em nằm mơ! Bớt ngu đần lại cho ông đây!” Đồng Bình sắp tức chết rồi, anh ta không rõ tại sao em trai mình có thể thích cô ta đến loại tình trạng này? Vậy mà lại muốn thay cô ta đi giết người! Rốt cuộc nó có tính toán gì! Khoan đã, Đồng Bình lại đột nhiên nghĩ đến, Lương Bình rốt cuộc là nói thật hay đùa? Chỉ định dỗ ngọt cô ta thôi phải không? Đúng, nhất định là như vậy! Đồng Bình ôm tâm tình may mắn mà nghĩ, nhưng đáy lòng lại có chút khủng hoảng.
Lương Bình không để ý đến lời Đông Bình nói, chỉ là lẳng lặng mà nhìn Vũ Tuệ: “Em đi đi.”
Vũ Tuệ nhìn Lương Bình, đột nhiên bật cười, dùng ánh mắt dịu dàng như nước nhìn anh, mặc dù là trong tình cảnh hiện tại, cũng vẫn như cũ làm Lương Bình mê luyến không thể tự thoát ra được.
Cô bước tới ôm lấy anh: “ Đúng là đồ ngốc. Anh yêu em như vậy sao?”
Lương Bình không nói gì, chỉ im lặng dùng sức ôm cô. Đúng vậy, anh yêu cô đến như vậy, ngay cả chính anh cũng cảm thấy kinh ngạc.
Sau đó, anh nghe thấy cô nói bên tai: “Em cũng yêu anh.”
Không xong! Lương Bình lập tức muốn đẩy ra Vũ Tuệ, nhưng dòng điện nháy mắt lan khắp toàn thân, hai đầu mày của anh nhíu chặt, nháy mắt toàn thân tê mỏi không còn sức lực mà ngã vào trên người cô, giãy giụa thống khổ mà nỉ non: “Vũ Tuệ…”
Vũ Tuệ đặt anh ngồi bên cạnh Đồng Bình, lấy khăn tay bịt đôi mắt Lương Bình lại, không muốn anh nhìn thấy chuyện cô sắp làm. Ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve gò má anh, che cái miệng đang không ngừng gọi tên cô của anh lại, thấp giọng nói: “Thật ra hắn ta giết bao nhiêu người cũng không đáng để em phải động tay, nhưng trong những người mà hắn giết, có anh, cho nên không thể để hắn sống được, em phải giết hắn, chấm dứt mọi chuyện, sau đó… Anh sẽ không còn đau đớn nữa.” Dứt lời, cô đứng dậy, lại cầm thanh sắt lên, đi về phía người đàn ông kia.
Lương Bình trái tim run lên, nước mắt trào ra vì vui sướng trước lời nói yêu của cô, nhưng thế giới lại đang vỡ vụn vì những gì cô sắp làm.
Đồng Bình sửng sốt, tâm trạng sợ hãi việc Lương Bình phạm tội vì Vũ Tuệ dần được thả lỏng, nhưng tâm trạng khi nhìn Vũ Tuệ lại có chút phức tạp. Mặc kệ cô ta điên thật hay giả điên, ít nhất cô ta đối với Lương Bình vẫn còn có lương tâm. Cho nên anh nói: “Này, nếu giống như cô nói, tương lai người kia sẽ là kẻ giết người, thì sau này tôi sẽ theo dõi anh ta, tại sao cô phải làm bẩn tay mình vì loại người này? Giết người phải ngồi tù đấy!” Tóm lại trước tiên phải khuyên được cô ấy dừng tay.
“Bởi vì anh không hiểu.” Vũ Tuệ nói, sau đó càng nhanh chóng bước đến bên người đàn ông đang hôn mê, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt bình thường kia: “Có một số việc, chỉ có thể kết thúc khi anh ta chết, giám sát không hề có tác dụng, bởi vì anh không biết hắn ta là ai, chỉ cần hắn còn sống, Lương Bình sẽ chết, nếu Lương Bình chết, tôi sẽ nổi điên. Tôi không muốn nổi điên, cho nên hắn ta cần phải chết.”
“ Tôi hoàn toàn không nghe hiểu cô đang nói cái gì, cô đang cùng tôi thảo luận về số phận à? Triết học? Thuyết thời không?” Nhìn thấy Vũ Tuệ nhấc gậy sắt lên, Đông Bình gấp đến mức mắt đỏ ngầu, anh cũng bất chấp nói một vài lời không thích hợp với cương vị là một cảnh sát như anh ta nói ra: “Nếu cô còn có chút lý trí, cô có thể nghĩ ra vô số cách giết người, thậm chí còn có thể che đậy dấu vết, khiến hắn ta chết trong im lặng, vì cái gì lại nhất quyết phải làm như vậy? Dù sao vì một chút chuyện luẩn quẩn trong lòng mà khiến bản thân đi giết người, thì đó chính là cách ngu ngốc nhất!”
“Nhưng mà…” Vũ Tuệ gắt gao nhìn chằm chằm người trên mặt đất: “ Không còn thời gian nữa!”
Cô không chút do dự mạnh bạo vung gậy sắt xuống…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook