Đông cục cưng đang nằm trên giường vỏ sò ngủ ngon lành, ý thức dần phiêu xa.

Bé mơ thấy bản thân biến thành một giọt nước, theo sóng biển phiêu lưu ra biển lớn.

Tựa hồ trôi nổi rất lâu, đi qua rất nhiều hải vực, bé nhìn thấy miệng núi đáy biển phun ra ánh lửa, sinh vật gần đó đều bị sức nóng cắn nuốt, nước biển bị đun sôi sùng sục, Đông cục cưng cảm giác mình đang bốc hơi thành hơi nước, phiêu đãng giữa không trung, bị gió thổi trôi về đại lục.

Đại lục Bàn Cổ rộng lớn vô ngần, xác chết đói khắp nơi, hoang mạc khô hạn, thảo nguyên gần như không còn một ngọn cỏ.

Các thú nhân quỳ quanh tảng đá lớn hình người, dưới đất bày đầy hoa quả tươi cùng với thịt sống, thú nhân già cả nước mắt tuôn rơi, "Hỡi Thần Thú, cầu xin ngài hãy cho mưa xuống!"
Hức! Đáng thương quá.

Nếu lúc này Đông cục cưng mà có lông mày chắc chắn sẽ nhăn lại.

Hơi nước bên người bé nhanh chóng tụ lại hình thành một đám mây đen, giọt mưa tí tách rơi xuống lục địa cằn cỗi.

Các thú nhân kích động quỳ xuống dập đầu, "Thần Thú hiển linh! Thần Thú hiển linh!"
Đông cục cưng cùng các bạn nước mưa rơi xuống đại lục, theo dòng sông chảy về biển lớn.

Phiêu đãng đã lâu, bé nhìn thấy mấy đuôi cá lướt qua, Đông cục cưng như bị lôi kéo, không tự chủ mà đi theo.

Ah, là cha.

Đông cục cưng kích động.

Giọt nước nhỏ nhảy lên mặt cha Lôi Triết, vui vẻ nhảy tới nhảy lui, "Cha ơi, cha ơi, con là nhóc con này."
Lôi Triết ngẩng đầu, có hơi khó hiểu, "Trời mưa?"
"Đâu có." Ngải Thụy trêu đùa nói, "Cậu mệt tới nỗi sinh ra ảo giác luôn đấy à?"
Cha hư, không nhận ra nhóc con, Đông cục cưng tức giận, con hông để ý tới cha nữa.

Đông cục cưng lại nhảy lên đầu một nhân ngư khác.

Nhân ngư tóc đen như mực, bé con lăn lăn trên khóe mắt người nọ, nhá, đồ văn của người này rất quen mắt.


Đông cục cưng chảy từ khóe mắt nhân ngư xuống, đột nhiên có bàn tay lạnh lẽo đón được bé.

Bé con cố gắng nhảy lên, nhưng chỉ nhìn đến cằm của nhân ngư tóc đen, bé cảm thấy người nọ rất quen nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra tên của anh.

Đông cục cưng nghiêng đầu, anh đẹp trai ơi, chúng ta đã gặp nhau chưa ạ?
Hàn Trạm cụp mắt, một khắc kia anh cũng không thể nói rõ là vì sao, theo bản năng giơ tay đón lấy giọt nước trên mặt rơi xuống, anh nâng giọt nước trong suốt hòa vào biển rộng, đuôi cá màu đen vung mạnh, vảy đen lấp lánh dưới ánh trăng sáng.

Là anh...!
"Cục cưng dậy thôi nào." Già Li duỗi tay lắc lắc giường vỏ sò.

Đông cục cưng dụi mắt ngồi dậy, trong lòng có chút buồn bã mất mát, "Ba ơi?"
Già Li nhẹ nhàng nói, "Cục cưng mau dậy thôi, chúng ta phải chuyển nhà."
Ánh dương mãnh liệt chiếu nóng nước biển, khu biển nông mỗi khi tới giờ ngọ đều nóng tới mức không chịu nổi.

Già Li thương lượng với các nhân ngư khác, quyết định cùng nhau dọn tới rừng tảo lớn ở.

"Vâng ạ." Đông cục cưng chậm chạp bò dậy, bé bơi ra cửa, móc từ lưới đánh cá ra một quả xanh xanh đỏ đỏ, bé dùng hàm răng gạo nho nhỏ cắn vỏ trái cây, hút lấy nước quả chua ngọt.

Đông cục cưng nhớ lại giấc mơ vừa rồi mà lòng thấy rầu rĩ, bé ôm trái cây bơi tới trước mặt ba, bi bô gọi, "Ba ơi."
"Sao vậy cục cưng?"
Lúc này Đông cục cưng lại không nhớ ra mình đã mơ thấy gì, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm, "Nhóc con, quên rồi ~"
"Cục cưng ngoan có phải hôm nay không vui không?" Già Li hôn đầu nhỏ của Đông cục cưng, "Không vui thì chúng ta không dọn nữa."
Đông cục cưng cười híp mắt, "Nhóc con vui mà."
Một tay Già Li khiêng Tiểu Thạch Ốc, để Đông cục cưng bơi vào phòng nhỏ, "Cục cưng đi nào."
"Nhóc con, tự mình đi." Đông cục cưng ôm trái cây, cái đuôi nhỏ lắc lư bơi theo sau ba.

Có hai nhân ngư nhìn thấy, nhanh chóng bơi tới, "Già Li, cần giúp không?"
Già Li khẽ nhếch đuôi lông mày, "Sang một bên đi."
"Được, vậy ngài đi từ từ, có việc gì cứ giao cho chúng tôi."
Từ sau khi bị Lôi Triết cho một trận, thái độ của các nhân ngư ở khu biển nông trở nên niềm nở hơn hẳn.

Bản thân Già Li cũng rất mạnh, gần như đánh khắp hải vực không có đối thủ, hơn nữa còn kết đôi với Lôi Triết lấy một địch mười kia, các nhân ngư thực sự sợ đôi phu phu này, có thể lấy lòng thì lấy lòng, không lấy lòng được thì cũng không thể đắc tội bọn họ.


Lúc trước Đinh Lan từng bị trọng thương, thực lực không còn như xưa, chuyện dọn nhà liền giao cho Tác Đồ vừa thức tỉnh đồ văn.

Nhóm tiểu nhân ngư đều tới hỗ trợ, cùng nâng lên căn nhà nhỏ, bơi về phía rừng tảo lớn.

Đông cục cưng thấy vậy cũng muốn tới giúp nhưng bị Đông Quỳ kéo sang một bên, "Đông cục cưng em vào trong phòng chơi đi."
Hai tay bé con chống nạnh, "Hừ."
Đông cục cưng lợi hại lắm đó.

Một luồng nước biển vọt tới, đẩy nhóm tiểu nhân ngư bơi lên trước.

Đông Quỳ khó hiểu nói, "Tớ hình như bơi nhanh hơn."
"Có à?" Tiểu nhân ngư bên cạnh đang nâng nhà đá bằng hai tay, "Đông Quỳ có phải cậu lười biếng không xuất lực không."
Đông Quỳ tức giận kêu ầm ĩ, "Cậu vu oan tớ."
Tác Đồ nhíu chặt lông mày, "Tớ cũng cảm nhận được, hẳn là có dòng nước xiết chảy qua."
Đông cục cưng đứng đằng sau mím môi cười trộm.

Tới rừng tảo lớn, thoáng nhìn đã có mấy trăm nhân ngư, đuôi cá đủ loại sắc màu lướt qua trước mắt, hai mắt cũng nhìn không hết.

Đông cục cưng lần đầu tiên thấy nhiều nhân ngư như vậy, cảm thấy rất ngạc nhiên.

"Ba ơi, thật là nhiều cá ~"
Nhân ngư có cái đuôi màu xanh lá cây bơi tới, vươn tay bóp bóp khuôn mặt nhỏ của Đông cục cưng, "Đây là nhóc con nhà Già Li đấy à?"
Đông cục cưng nhìn nhân ngư xa lạ trước mắt, bé sợ hãi trốn phía sau Tiểu Hôi Kình, giọng nói lanh lảnh, "Ba, nhóc con."
Nhân ngư đuôi xanh ghen tị đỏ cả mắt, "Không thể hiểu nổi, Già Li cái tên nhân ngư dã man kia mà lại sinh được đứa nhóc đáng yêu thế này ư."
"Sửu Nhan!" Già Li cảnh giác, khiêng Tiểu Thạch Ốc ném qua, "Tránh xa nhóc con nhà tôi ra!"
Sửu Nhan vội vàng né tránh, "Già Li cậu đừng có quá đáng, tôi chẳng làm gì nhóc con nhà cậu hết."
Già Li bế Đông cục cưng lên, nghiêm túc nói, "Cục cưng phải nhớ kỹ nhân ngư xấu xa này nhé, hắn ta chuyên bắt nạt tiểu nhân ngư, đừng tới gần hắn."
Đông cục cưng sợ sệt ôm chặt trái cây trong ngực.

"Già Li cậu nói linh tinh cái gì đấy." Bị hắt một chậu nước bẩn, Sửu Nhan tức xì khói đầu, "Tôi đã bao giờ bắt nạt tiểu nhân ngư hả."
Già Li quay người đi, "Cục cưng, chúng ta đừng để ý hắn nữa."
Đông cục cưng cái hiểu cái không gật đầu.


"Già Li cậu đứng lại đó cho tôi!"
Rừng tảo lớn thường ngày yên tĩnh tức khắc náo nhiệt lên, Già Li chọn một nơi bằng phẳng đặt Tiểu Thạch Ốc xuống.

Sửu Nhan lập tức bơi đến, trào phúng nói, "Không phải cậu bảo nhóc con nhà cậu cách tôi xa một chút à? Sao còn dọn đến cách vách nhà tôi, tôi cóc cần cách cậu gần như thế, không muốn ngửi một thân mùi cá của cậu."
Già Li nghiến răng, y chỉ vào căn nhà hoa nhỏ sát đó, "Đây là nhà cậu?"
"Đúng vậy." Sửu Nhan đắc ý nói, "Rất ngạc nhiên đúng không, tôi lại nói cho cậu biết, tôi với Joy đã kết làm bạn đời."
Vẻ mặt Già Li vi diệu, "Joy?"
Sửu Nhan nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Già Li, cho rằng y sợ hãi, vênh váo tự đắc nói, "Joy là nhân ngư mạnh nhất hải vực này."
"Nhưng cậu không phải là nhân ngư giống đực à?" Già Li hơi khó hiểu, y nhìn chằm chằm đồ văn nơi khóe mắt Sửu Nhan, không sai mà, tên này đúng là nhân ngư giống đực chuẩn không cần chỉnh.

Sắc mặt Sửu Nhan nhăn nhó trong nháy mắt, lắc mạnh đuôi cá bơi đi mất.

Đinh Lan bơi tới, cười khẽ nói, "Sửu Nhan là nhân ngư giống đực, nhưng Joy nhà hắn là lưỡng tĩnh đồng thể.

Cơ mà cậu đừng nói cái này trước mặt Sửu Nhan, hắn sẽ tức giận."
Già Li giống như hiểu ra cái gì, cười xấu xa nói, "Sửu Nhan à Sửu Nhan, mi cũng có ngày hôm nay!"
Các nhân ngư tuy rằng cùng ở khu biển nông nhưng lại tràn ngập cảm giác xa cách, mà đến rừng tảo lớn lại không giống vậy, mọi người ở chung ồn áo nhốn nháo, rất thân thiết.

Ban đêm ở rừng tảo lớn rất yên tĩnh, tảo biển tản ra ánh sáng nhè nhẹ, những vệt sáng tựa như trời đêm đầy sao.

Có tiểu nhân ngư ca hát, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

Các bạn nhỏ khác cũng không chịu cô đơn, sôi nổi mở cổ họng ca hát, giống như đang thi đấu, cậu hát to, tôi còn hát to hơn cậu.

Tiếng ca non nớt lanh lảnh tràn ngập sức mạnh, nhóm hải thú trong góc nghe đến mê mẩn, lặng lẽ chui ra ngoài.

Đông cục cưng ghé vào cửa sổ, cái đuôi nhỏ vui vẻ lắc lắc theo nhịp, không nhịn được khe khẽ cất tiếng ca, đồ văn trên trán chợt ẩn chợt hiện, mơ hồ hiện ra hình vương miện.

Nước biển nổi lên gợn sóng, từng vòng khếch tán ra ngoài, mang theo tiếng ca ngọt ngào mềm mại truyền khắp rừng tảo lớn, thoáng chốc đã đè lên tiếng hát lanh lảnh của nhóm tiểu nhân ngư, các bạn nhỏ không hẹn mà cùng dừng lại.

Nhân ngư trưởng thành cảm nhận sức mạnh thần bí ẩn chứa trong tiếng hát, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Tiểu nhân ngư nhà ai đây?"
Thông qua sức mạnh tiếng ca, họ nhận thấy đối phương hẳn là mới thức tỉnh không lâu, còn chưa biết khống chế sức mạnh của mình.

Nhưng tiếp theo các nhân ngư đều vì suy đoán của mình mà khiếp sợ không thôi, tiểu nhân ngư vừa thức tỉnh lại có thực lực tương đương với nhân ngư trưởng thành ư?
Tiểu nhân ngư nhà ai mà yêu nghiệt vậy hả?!
Đông Quỳ ngây ngốc, tiếng ca của mình không bằng người nọ hẳn cậu phải không phục mới đúng, nhưng tiếng ca của tiểu nhân ngư nọ quả thực rất hay.


Ngâm nga từng âm tiết đơn lẻ, tiếng ca mờ ảo, tuyệt đẹp, truyền tới thế giới nội tâm vui vẻ của người hát.

Nhóm tiểu nhân ngư hoảng hốt.

.

Truyện Bách Hợp
Đây thực sự là tiếng hát của tiểu nhân ngư sao?
So với tiếng ca của mình thì quả là chơi đùa thôi, đúng là rất khó nghe.

Già Li đang ngủ mơ mơ màng màng, vô ý thức gọi, "Cục cưng, nên ngủ thôi."
"Dạ." Đông cục cưng đáp, bé ngáp một cái, bò lên giường vỏ sò, đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ.

Ánh nắng ban mai xuyên qua tầng tầng rong biển chiếu ra ánh sáng loang lổ, Tiểu Hôi Kình chở Đông cục cưng xuyên qua rừng tảo lớn.

Đông cục cưng mềm mại nói, "Tiểu Hôi Hôi, cá còn không?"
"Uuh." Còn, không thiếu một con.

"Giỏi lắm."
"U Uh."
Nghe tiểu nhân ngư bi bô nói chuyện, các nhân ngư bật cười, "Tiểu nhân ngư nhà Già Li, cháu muốn đi đâu vậy?"
Đông cục cưng nhìn mấy nhân ngư xa lạ, sợ hãi nói, "Nhóc con đi, bắt cá ~"
Mà lúc này ở khu biển nông, nhóm Lôi Triết quay về đều sững sờ, nhà họ đâu rồi?
Ánh mắt Hàn Trạm hơi tối, nhà anh vẫn còn, nhưng không thấy Tiểu Thạch Ốc cách vách, còn cả tiểu nhân ngư mềm mại cũng không thấy nữa.

Mấy người Lôi Triết đi tìm người nhà của mình, Hàn Trạm bơi vào trong phòng, bên trong không có tiểu nhân ngư mềm mại ngọt ngào, lại tới cửa sổ, trỗng không, không có hoa biển tươi mới.

Lần này anh đi quá lâu, lâu đến mức đủ cho tiểu nhân ngư quên anh.

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Hàn Trạm nóng nảy không có chỗ phát tiết.

Tiểu nhân ngư của anh!
Đông cục cưng cưỡi Tiểu Hôi Kình vòng qua khóm san hô mềm, bé bơi lên trước, nhào về phía đàn cá, ôm lấy một con cá nhỏ, đúng lúc này một nhân ngư tóc đen từ trong phòng đi ra.

Đông cục cưng ngơ ngác.

Nhân ngư tóc đen cúi đầu cười, tiếng cười trầm thấp khàn khàn, ánh mắt chứa mấy phần tối tăm, "Nhóc con không nhận ra anh à?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương