Có Lẽ Ta Là Một Con Quỷ Giả
-
Chương 45: Đường nhân
Edit: Kogi
Sau khi Tô Bạch lí nhí đọc ra hai câu thơ kia xong, toàn thân đều ngượng chín, Cố Trường Huyền lại vô cùng vui vẻ, nắm cằm Tô Bạch hôn một cái ngay trước mặt Thần Đồ và Úc Lũy.
Thần Đồ vờ như không thấy, lại gần nhắc Úc Lũy: “Chính là bức tranh hôm đó người nhìn thấy á, là Tô Bạch vẽ, ngươi còn nhớ không? Ta đã bảo không phải ta vẽ rồi mà, ngươi còn không tin…”.
Úc Lũy mím môi liếc mắt nhìn Thần Đồ, tiếp tục giữ im lặng, nhưng sắc mặt đã hơi tốt lên một chút.
Cố Trường Huyền nhìn thoáng qua hai người họ, cười thầm. Tô Bạch nhìn theo ánh mắt Cố Trường Huyền cũng mỉm cười theo.
Mặc dù không biết vì sao ca ca lại vui vẻ, nhưng miễn là huynh ấy vui, vậy thì mình cũng vui.
“Cười ngu ngơ gì đó?”. Cố Trường Huyền xoa xoa đầu Tô Bạch: “Hôm nay ở quán trà có kể chuyện đấy, Tiểu Bạch muốn đi nghe không?”.
“Vậy…huynh có đi không?”. Tô Bạch kéo ống tay áo Cố Trường Huyền, có chút mong chờ.
“Đương nhiên”. Cố Trường Huyền sờ cằm, cúi người ghé sát lại gần Tô Bạch: “Ta nhất định phải đi cùng ngươi, đỡ cho ngươi một lát không thấy ta, lại nhớ đến phát cuồng”.
“Huynh đừng nói chuyện này nữa đi”. Tô Bạch che cả hai tay lên miệng Cố Trường Huyền, không cho hắn nói tiếp.
Gì mà nhớ đến phát cuồng chứ…Giờ nghĩ lại thấy thật xấu hổ quá đi…
Mặc dù, mặc dù mình không thấy người này, quả thực có như vậy…
Trong quán trà đã khá đông khách, nhưng chuyện kể cũng không đặc sắc lắm, Tô Bạch vốn tưởng sẽ được nghe điển cố gì mới mẻ, kết quả người kể chuyện lại cũng chỉ kể chuyện Lương Sơn Bá với Chúc Anh Đài, Tô Bạch thấy nhàm chán, liền nghịch chén trà tán gẫu cùng Cố Trường Huyền: “Ca ca, huynh nói xem, Thần Đồ và Úc Lũy bao giờ mới hòa hảo?”.
“Có lẽ cần một thời gian nữa”. Cố Trường Huyền cười khẽ: “Băng dày ba tấc, một ngày không thể tan được ngay”.
“À…”. Tô Bạch im lặng một lát, rồi lại kéo Cố Trường Huyền: “Ca ca, huynh nói tại sao Lương Sơn Bá không nhìn ra Chúc Anh Đài là nữ, là bởi vì tướng mạo của Chúc Anh Đài quá thô kệch cục mịch, không giống nữ nhân sao?”.
Cố Trường Huyền bật cười: “Cũng có thể”.
Một lát sau: “Ca ca…”.
“Hửm?”. Cố Trường Huyền rất kiên nhẫn, nét mặt vẫn mang theo ý cười.
“Ông ta kể chậm quá, ta nói cho huynh biết đoạn sau được không?”. Tô Bạch kéo cổ áo Cố Trường Huyền, ngửa đầu hỏi.
“Được”. Cố Trường Huyền cũng biết Tô Bạch đang thấy chán, liền véo chóp mũi câu phụ họa hỏi: “Sau đó xảy ra chuyện gì?”.
“Sau đó Lương Sơn Bá phát hiện ra Chúc Anh Đài là nữ, trong lúc tức giận, liền hoá bướm bay đi”. Tô Bạch kể qua quýt một câu, đem câu chuyện tình yêu thủy chung trọn kiếp kể thành thứ chuyện tạp nham, cậu nói xong liền lắc cánh tay Cố Trường Huyền, làm nũng: “Kết cục ta đã nói cho huynh rồi, vì vậy chúng ta đừng ở lại đây nữa, ra ngoài mua đường nhân ăn được không?”.
Cố Trường Huyền vốn định bảo tiên sinh kể chuyện đổi một câu chuyện Tô Bạch thích nghe, nhưng thấy nhóc con này lại đổi ý, đành thôi, dẫn cậu ra ngoài, nhưng Cố Trường Huyền muốn ăn chút đậu hũ, giữa ban ngày ban mặt chòng ghẹo Tô Bạch, nói: “Ra ngoài cũng được thôi, nhưng mà, nếu ngươi muốn ta mua cho ngươi hình nhân kẹo được, vậy thì cũng phải hối lộ ra chút gì đó chứ”.
Tô Bạch đỏ mặt, nhớ tới kiểu “hối lộ” trước kia, lại nhìn xung quanh, tới gần Cố Trường Huyền nhỏ giọng nói: “Nhiều người quá, ta…về nhà ta đền cho”.
“Tiểu Bạch định đền thế nào?”. Cố Trường Huyền cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của cậu dưới gầm bàn, cố gắng nhịn cười hỏi.
“Ta…”. Tô Bạch lại nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý, dịch đến gần Cố Trường Huyền nói nhanh: “Về nhà ta hôn huynh”.
“Đợi đến khi về nhà thì không đơn giản là một nụ hôn đâu”. Cố Trường Huyền dùng đầu ngón tay gãi cằm Tô Bạch, nhướng mày cười.
Tô Bạch ngắm hắn đến thất thần, đến khi tỉnh hồn, Cố Trường Huyền đã ôm cậu đi xuống lầu rồi.
Nhưng Tô Bạch đã bị nụ cười của Cố Trường Huyền câu hồn rồi, vì xúc động nhất thời, khó lòng kìm nén, khi tới khúc quanh chỗ cầu thang, nơi ánh mắt người ngoài không thể chiếu đến, Tô Bạch liền kiễng chân, vịn cổ Cố Trường Huyền, vừa nhanh vừa nhẹ hôn hắn một cái.
Tô Bạch hôn xong liền chạy, Cố Trường Huyền túm người về, siết cổ tay cậu kéo đến lan can cầu thang, trán cụng trán, tà tứ nói: “Sao, hôn xong liền muốn chạy?”.
“Không, không có…”. Dù sao đây cũng không phải chỗ có thể ở lâu, bất cứ lúc nào cũng có thể có người, vẫn là nên nhanh chóng rời đi mới tốt.
“Làm gì mà nóng vội thế?”. Cố Trường Huyền gặm môi cậu một cái: “Sợ về nhà ta xử lý ngươi?”.
“Không…không nóng vội…”. Tô Bạch đẩy người đang chống trên người mình, không có kết quả, đành lặng lẽ quay mặt sang chỗ khác, dựa vào kinh nghiệm của cậu, khi hắn nói “xử lý” chưa chắc đã là “xử lý” thật, phần lớn là muốn làm một vài chuyện thân thiết bí mật. Mình chờ mong còn không kịp, sao có thể sợ chứ.
“Tiểu Bạch”. Cố Trường Huyền nâng cằm Tô Bạch, để cậu nhìn thẳng vào mình, ánh mắt u tối mờ ám, giọng nói trầm thấp êm tai: “Có lẽ, là ta nóng vội”.
Tô Bạch còn chưa hiểu ý nghĩa trong câu noi này, nụ hôn của Cố Trường Huyền đã ập xuống. Hắn mạnh mẽ cạy mở môi răng cậu, dịu dàng mà tỉ mỉ liếm hàm trên của cậu.
Tô Bạch hồi hộp túm chặt vạt áo của hắn, căng thẳng đến mức muốn khóc, giọng nói của người kể chuện còn vang vọng bên tai, Tô Bạch thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ khoa tay múa chân của ông ta, ngộ nhỡ có người lên lầu xuống lầu đi ngang qua đây, thấy mình và ca ca như vậy…Vậy vậy vậy chẳng phải sẽ xấu hổ chết sao?
Cố Trường Huyền vẫn cứ không nặng không nhẹ gặm cắn môi lưỡi cậu, tạm thời tách ra nói: “Sao không chịu phối hợp? Đang nghĩ gì thế?”.
“Về nhà, về nhà hôn tiếp có được không…”. Tô Bạch vừa nghĩ tới việc có người đi qua đây liền có chút vội vàng, thương lượng với Cố Trường Huyền cực nhanh.
Cố Trường Huyền vẫn dửng dưng như cũ, cũng không làm theo lời cậu, lại dò xét trong miệng cậu, cuốn lấy đầu lưỡi cậu đảo một vòng.
“Đừng ở đây mà, về nhà ta giúp huynh…giúp hinh…”. Tô Bạch đỏ mặt, không dám nói tiếp.
“Tiểu Bạch muốn giúp ta cái gì?”. Cố Trường Huyền híp mắt đùa cậu.
“Chính là giúp huynh ấy, dù sao thì giúp là giúp thôi”. Tô Bạch chống hai tay lên người Cố Trường Huyền, không cho hắn hôn tiếp, ngúc ngắc đầu, có chút hổn hển nói.
Người này rõ ràng biết mình đang nói gì, lại còn hỏi…
“Nào nào, nhường đường nhường đường, cẩn thận kẻo bỏng”. Tiểu nhị trong quán trà bưng ấm trà đi lên, trông có vẻ như đang mang cho lầu trên.
Cố Trường Huyền không đùa với Tô Bạch nữa, ôm vòng cậu dựa vào một bên, nhường lối đi cho tiểu nhị.
“Đi thôi, ra ngoài ta mua kẹo cho ngươi ăn”.
“Nên đi từ lâu rồi mới phải…”. Tô Bạch sờ sờ môi mình, theo Cố Trường Huyền đi ra khỏi quán trà.
Cũng may người bán rong vẫn ở đó, từ xa Tô Bạch đã nhìn thấy, liền kéo tay Cố Trường Huyền đi tới.
Người bán rong tươi cười niềm nở, khiến người ta nảy sinh thiện cảm, thấy Tô Bạch hào hứng đi tới, liền hạ đòn gánh xuống, cười hỏi: “Tiểu công tử muốn mua đường nhân chơi sao?”.
Tô Bạch buông tay đang lôi kéo Cố Trường Huyền, đi tới chỗ kệ gỗ lấy một chuỗi đường nhân tròn trịa, vỏ mỏng trong rỗng mang dáng hình La Hán, lắc lắc trước mặt Cố Trường Huyền, rồi quay sang hỏi người bán rong: “Cái này thổi lên sao?”.
“Đúng vậy”. Người bán rong cười gật đầu: “Nếu tiểu công tử thích, ta thổi một cái cho cậu xem nhé?”.
Không đợi Tô Bạch mở miệng, Cố Trường Huyền đã đưa một thỏi bạc qua, nói: “Cảm ơn”.
Người bán rong liền nghiêm túc làm việc, ông dùng xẻng nhỏ xúc đường mạch nha đã được nấu chảu bằng lò than, hai tay lăn qua bột, rồi lấy đường mạch nha, nhào nặn thành một hình tròn. Sau đó dùng ngón trỏ ấn một cái lỗ trên đó, bịt miệng lỗ lại và nhanh chóng kéo ra một sợi đường mảnh.
Tô Bạch chớp mắt không hiểu, lại thấy người bán rong cắn đầu mút sợi đường, lấy sợi làm ống, ngậm trong miệng bắt đầu thổi hơi vào, một lát sau, gần như đã thành hình, lại đóng miệng đường nhân lại, bẻ ống, cắm lên một que trúc, một đường nhân hình tròn vỏ mỏng trong rỗng liền xuất hiện trong tay người bán rong.
Tô Bạch mắt chữ O miệng chữ A, cậu nhận lấy đường nhân hình tròn người bán rong đưa cho, lại nhìn nhìn đường nhân La Hán trong tay mình, hai bên khác nhau, tò mò hỏi: “Cái này thì ta thấy cũng không khó làm lắm, nhưng còn cái La Hán này thì thổi kiểu gì vậy?”.
“Cái này cũng không khó”. Người bán rong khiêm tốn mỉm cười, nét mặt không hề có chút kênh kiệu nào, chỉ giải thích: “Chỉ cần lúc thổi khí đem cục đường đặt vào khuôn, khuôn là hình gì thì thổi lên sẽ thành hình đấy”.
“Thì ra là vậy!”. Tô Bạch tấm tắc khen hay, Cố Trường Huyền vỗ vỗ đầu cậu, cười nói: “Vừa nãy có một câu ngươi nói sai rồi”.
“Câu nào?”. Tô Bạch chớp mắt ngẩng đầu.
“Thổi đường nhân nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng thực chất là khảo nghiệm bản lĩnh và bàn tay khéo kéo của nghệ nhân, nếu không chăm chỉ khổ luyện hao tâm tổn trí, chắc chắn không thể làm được”. Cố Trường Huyền nhìn qua người bàn rong, cười nói: “Ông khiêm tốn rồi”.
Người bán rong vội khom người nói “Đâu có đâu có”, nhưng có được sự công nhận từ người khác, trong lòng ông cũng rất vui vẻ, nụ cười trên mặt càng chân thành hơn.
“Vậy sao”. Tô Bạch chớp chớp mắt, ngại ngùng sờ đầu: “Ta thấy sư phụ làm đơn giản thuần thục, cứ tưởng là dễ lắm”.
“Muốn chơi thử không?”. Cố Trường Huyền chỉnh lại y phục thay cậu, cười đầy nuông chiều.
“Muốn!”. Mắt Tô Bạch sáng lên.
Cố Trường Huyền liền cho người bán rong thêm một thỏi bạc, nói một câu “Làm phiền ông”, người bán rong tất nhiên là vui vẻ ra mặt, bắt đầu dạy Tô Bạch cách thổi đường nhân.
Bầu không khí vô cùng tốt đẹp, Tô Bạch chơi vui vẻ, khóe mắt đuôi mày đều mang ý cười, nhìn rất đẹp. Bỗng nhiên có một cô bé va vào, ngã xuống đất, ấm ức òa khóc.
Cố Trường Huyền vội bế cô bé lên, lau nước mắt cho nó, nhẹ nhàng hỏi: “Đừng khóc nữa, sao vậy?”.
“Diều…diều của cháu mắc trên cây rồi…”. Cô bé khóc nức nở, bắt đầu có xu thế không dừng được.
Cố Trường Huyền bất đắc dĩ mỉm cười, ôm cô bé, nói với người bán rong: “Làm cho ta hai cái đường nhân để ăn”.
Người bán rong hớn hở, đáp lại một tiếng “Được”, rồi bắt đầu làm đường nhân.
Cố Trường Huyền cười nhẹ, ánh mắt đầy trìu mến, kiên nhẫn dỗ đứa bé kia, nói với nó: “Đừng khóc nữa, lát ăn kẹo, ca ca trèo cây lấy diều xuống cho được không?”.
Sau khi Tô Bạch lí nhí đọc ra hai câu thơ kia xong, toàn thân đều ngượng chín, Cố Trường Huyền lại vô cùng vui vẻ, nắm cằm Tô Bạch hôn một cái ngay trước mặt Thần Đồ và Úc Lũy.
Thần Đồ vờ như không thấy, lại gần nhắc Úc Lũy: “Chính là bức tranh hôm đó người nhìn thấy á, là Tô Bạch vẽ, ngươi còn nhớ không? Ta đã bảo không phải ta vẽ rồi mà, ngươi còn không tin…”.
Úc Lũy mím môi liếc mắt nhìn Thần Đồ, tiếp tục giữ im lặng, nhưng sắc mặt đã hơi tốt lên một chút.
Cố Trường Huyền nhìn thoáng qua hai người họ, cười thầm. Tô Bạch nhìn theo ánh mắt Cố Trường Huyền cũng mỉm cười theo.
Mặc dù không biết vì sao ca ca lại vui vẻ, nhưng miễn là huynh ấy vui, vậy thì mình cũng vui.
“Cười ngu ngơ gì đó?”. Cố Trường Huyền xoa xoa đầu Tô Bạch: “Hôm nay ở quán trà có kể chuyện đấy, Tiểu Bạch muốn đi nghe không?”.
“Vậy…huynh có đi không?”. Tô Bạch kéo ống tay áo Cố Trường Huyền, có chút mong chờ.
“Đương nhiên”. Cố Trường Huyền sờ cằm, cúi người ghé sát lại gần Tô Bạch: “Ta nhất định phải đi cùng ngươi, đỡ cho ngươi một lát không thấy ta, lại nhớ đến phát cuồng”.
“Huynh đừng nói chuyện này nữa đi”. Tô Bạch che cả hai tay lên miệng Cố Trường Huyền, không cho hắn nói tiếp.
Gì mà nhớ đến phát cuồng chứ…Giờ nghĩ lại thấy thật xấu hổ quá đi…
Mặc dù, mặc dù mình không thấy người này, quả thực có như vậy…
Trong quán trà đã khá đông khách, nhưng chuyện kể cũng không đặc sắc lắm, Tô Bạch vốn tưởng sẽ được nghe điển cố gì mới mẻ, kết quả người kể chuyện lại cũng chỉ kể chuyện Lương Sơn Bá với Chúc Anh Đài, Tô Bạch thấy nhàm chán, liền nghịch chén trà tán gẫu cùng Cố Trường Huyền: “Ca ca, huynh nói xem, Thần Đồ và Úc Lũy bao giờ mới hòa hảo?”.
“Có lẽ cần một thời gian nữa”. Cố Trường Huyền cười khẽ: “Băng dày ba tấc, một ngày không thể tan được ngay”.
“À…”. Tô Bạch im lặng một lát, rồi lại kéo Cố Trường Huyền: “Ca ca, huynh nói tại sao Lương Sơn Bá không nhìn ra Chúc Anh Đài là nữ, là bởi vì tướng mạo của Chúc Anh Đài quá thô kệch cục mịch, không giống nữ nhân sao?”.
Cố Trường Huyền bật cười: “Cũng có thể”.
Một lát sau: “Ca ca…”.
“Hửm?”. Cố Trường Huyền rất kiên nhẫn, nét mặt vẫn mang theo ý cười.
“Ông ta kể chậm quá, ta nói cho huynh biết đoạn sau được không?”. Tô Bạch kéo cổ áo Cố Trường Huyền, ngửa đầu hỏi.
“Được”. Cố Trường Huyền cũng biết Tô Bạch đang thấy chán, liền véo chóp mũi câu phụ họa hỏi: “Sau đó xảy ra chuyện gì?”.
“Sau đó Lương Sơn Bá phát hiện ra Chúc Anh Đài là nữ, trong lúc tức giận, liền hoá bướm bay đi”. Tô Bạch kể qua quýt một câu, đem câu chuyện tình yêu thủy chung trọn kiếp kể thành thứ chuyện tạp nham, cậu nói xong liền lắc cánh tay Cố Trường Huyền, làm nũng: “Kết cục ta đã nói cho huynh rồi, vì vậy chúng ta đừng ở lại đây nữa, ra ngoài mua đường nhân ăn được không?”.
Cố Trường Huyền vốn định bảo tiên sinh kể chuyện đổi một câu chuyện Tô Bạch thích nghe, nhưng thấy nhóc con này lại đổi ý, đành thôi, dẫn cậu ra ngoài, nhưng Cố Trường Huyền muốn ăn chút đậu hũ, giữa ban ngày ban mặt chòng ghẹo Tô Bạch, nói: “Ra ngoài cũng được thôi, nhưng mà, nếu ngươi muốn ta mua cho ngươi hình nhân kẹo được, vậy thì cũng phải hối lộ ra chút gì đó chứ”.
Tô Bạch đỏ mặt, nhớ tới kiểu “hối lộ” trước kia, lại nhìn xung quanh, tới gần Cố Trường Huyền nhỏ giọng nói: “Nhiều người quá, ta…về nhà ta đền cho”.
“Tiểu Bạch định đền thế nào?”. Cố Trường Huyền cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của cậu dưới gầm bàn, cố gắng nhịn cười hỏi.
“Ta…”. Tô Bạch lại nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý, dịch đến gần Cố Trường Huyền nói nhanh: “Về nhà ta hôn huynh”.
“Đợi đến khi về nhà thì không đơn giản là một nụ hôn đâu”. Cố Trường Huyền dùng đầu ngón tay gãi cằm Tô Bạch, nhướng mày cười.
Tô Bạch ngắm hắn đến thất thần, đến khi tỉnh hồn, Cố Trường Huyền đã ôm cậu đi xuống lầu rồi.
Nhưng Tô Bạch đã bị nụ cười của Cố Trường Huyền câu hồn rồi, vì xúc động nhất thời, khó lòng kìm nén, khi tới khúc quanh chỗ cầu thang, nơi ánh mắt người ngoài không thể chiếu đến, Tô Bạch liền kiễng chân, vịn cổ Cố Trường Huyền, vừa nhanh vừa nhẹ hôn hắn một cái.
Tô Bạch hôn xong liền chạy, Cố Trường Huyền túm người về, siết cổ tay cậu kéo đến lan can cầu thang, trán cụng trán, tà tứ nói: “Sao, hôn xong liền muốn chạy?”.
“Không, không có…”. Dù sao đây cũng không phải chỗ có thể ở lâu, bất cứ lúc nào cũng có thể có người, vẫn là nên nhanh chóng rời đi mới tốt.
“Làm gì mà nóng vội thế?”. Cố Trường Huyền gặm môi cậu một cái: “Sợ về nhà ta xử lý ngươi?”.
“Không…không nóng vội…”. Tô Bạch đẩy người đang chống trên người mình, không có kết quả, đành lặng lẽ quay mặt sang chỗ khác, dựa vào kinh nghiệm của cậu, khi hắn nói “xử lý” chưa chắc đã là “xử lý” thật, phần lớn là muốn làm một vài chuyện thân thiết bí mật. Mình chờ mong còn không kịp, sao có thể sợ chứ.
“Tiểu Bạch”. Cố Trường Huyền nâng cằm Tô Bạch, để cậu nhìn thẳng vào mình, ánh mắt u tối mờ ám, giọng nói trầm thấp êm tai: “Có lẽ, là ta nóng vội”.
Tô Bạch còn chưa hiểu ý nghĩa trong câu noi này, nụ hôn của Cố Trường Huyền đã ập xuống. Hắn mạnh mẽ cạy mở môi răng cậu, dịu dàng mà tỉ mỉ liếm hàm trên của cậu.
Tô Bạch hồi hộp túm chặt vạt áo của hắn, căng thẳng đến mức muốn khóc, giọng nói của người kể chuện còn vang vọng bên tai, Tô Bạch thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ khoa tay múa chân của ông ta, ngộ nhỡ có người lên lầu xuống lầu đi ngang qua đây, thấy mình và ca ca như vậy…Vậy vậy vậy chẳng phải sẽ xấu hổ chết sao?
Cố Trường Huyền vẫn cứ không nặng không nhẹ gặm cắn môi lưỡi cậu, tạm thời tách ra nói: “Sao không chịu phối hợp? Đang nghĩ gì thế?”.
“Về nhà, về nhà hôn tiếp có được không…”. Tô Bạch vừa nghĩ tới việc có người đi qua đây liền có chút vội vàng, thương lượng với Cố Trường Huyền cực nhanh.
Cố Trường Huyền vẫn dửng dưng như cũ, cũng không làm theo lời cậu, lại dò xét trong miệng cậu, cuốn lấy đầu lưỡi cậu đảo một vòng.
“Đừng ở đây mà, về nhà ta giúp huynh…giúp hinh…”. Tô Bạch đỏ mặt, không dám nói tiếp.
“Tiểu Bạch muốn giúp ta cái gì?”. Cố Trường Huyền híp mắt đùa cậu.
“Chính là giúp huynh ấy, dù sao thì giúp là giúp thôi”. Tô Bạch chống hai tay lên người Cố Trường Huyền, không cho hắn hôn tiếp, ngúc ngắc đầu, có chút hổn hển nói.
Người này rõ ràng biết mình đang nói gì, lại còn hỏi…
“Nào nào, nhường đường nhường đường, cẩn thận kẻo bỏng”. Tiểu nhị trong quán trà bưng ấm trà đi lên, trông có vẻ như đang mang cho lầu trên.
Cố Trường Huyền không đùa với Tô Bạch nữa, ôm vòng cậu dựa vào một bên, nhường lối đi cho tiểu nhị.
“Đi thôi, ra ngoài ta mua kẹo cho ngươi ăn”.
“Nên đi từ lâu rồi mới phải…”. Tô Bạch sờ sờ môi mình, theo Cố Trường Huyền đi ra khỏi quán trà.
Cũng may người bán rong vẫn ở đó, từ xa Tô Bạch đã nhìn thấy, liền kéo tay Cố Trường Huyền đi tới.
Người bán rong tươi cười niềm nở, khiến người ta nảy sinh thiện cảm, thấy Tô Bạch hào hứng đi tới, liền hạ đòn gánh xuống, cười hỏi: “Tiểu công tử muốn mua đường nhân chơi sao?”.
Tô Bạch buông tay đang lôi kéo Cố Trường Huyền, đi tới chỗ kệ gỗ lấy một chuỗi đường nhân tròn trịa, vỏ mỏng trong rỗng mang dáng hình La Hán, lắc lắc trước mặt Cố Trường Huyền, rồi quay sang hỏi người bán rong: “Cái này thổi lên sao?”.
“Đúng vậy”. Người bán rong cười gật đầu: “Nếu tiểu công tử thích, ta thổi một cái cho cậu xem nhé?”.
Không đợi Tô Bạch mở miệng, Cố Trường Huyền đã đưa một thỏi bạc qua, nói: “Cảm ơn”.
Người bán rong liền nghiêm túc làm việc, ông dùng xẻng nhỏ xúc đường mạch nha đã được nấu chảu bằng lò than, hai tay lăn qua bột, rồi lấy đường mạch nha, nhào nặn thành một hình tròn. Sau đó dùng ngón trỏ ấn một cái lỗ trên đó, bịt miệng lỗ lại và nhanh chóng kéo ra một sợi đường mảnh.
Tô Bạch chớp mắt không hiểu, lại thấy người bán rong cắn đầu mút sợi đường, lấy sợi làm ống, ngậm trong miệng bắt đầu thổi hơi vào, một lát sau, gần như đã thành hình, lại đóng miệng đường nhân lại, bẻ ống, cắm lên một que trúc, một đường nhân hình tròn vỏ mỏng trong rỗng liền xuất hiện trong tay người bán rong.
Tô Bạch mắt chữ O miệng chữ A, cậu nhận lấy đường nhân hình tròn người bán rong đưa cho, lại nhìn nhìn đường nhân La Hán trong tay mình, hai bên khác nhau, tò mò hỏi: “Cái này thì ta thấy cũng không khó làm lắm, nhưng còn cái La Hán này thì thổi kiểu gì vậy?”.
“Cái này cũng không khó”. Người bán rong khiêm tốn mỉm cười, nét mặt không hề có chút kênh kiệu nào, chỉ giải thích: “Chỉ cần lúc thổi khí đem cục đường đặt vào khuôn, khuôn là hình gì thì thổi lên sẽ thành hình đấy”.
“Thì ra là vậy!”. Tô Bạch tấm tắc khen hay, Cố Trường Huyền vỗ vỗ đầu cậu, cười nói: “Vừa nãy có một câu ngươi nói sai rồi”.
“Câu nào?”. Tô Bạch chớp mắt ngẩng đầu.
“Thổi đường nhân nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng thực chất là khảo nghiệm bản lĩnh và bàn tay khéo kéo của nghệ nhân, nếu không chăm chỉ khổ luyện hao tâm tổn trí, chắc chắn không thể làm được”. Cố Trường Huyền nhìn qua người bàn rong, cười nói: “Ông khiêm tốn rồi”.
Người bán rong vội khom người nói “Đâu có đâu có”, nhưng có được sự công nhận từ người khác, trong lòng ông cũng rất vui vẻ, nụ cười trên mặt càng chân thành hơn.
“Vậy sao”. Tô Bạch chớp chớp mắt, ngại ngùng sờ đầu: “Ta thấy sư phụ làm đơn giản thuần thục, cứ tưởng là dễ lắm”.
“Muốn chơi thử không?”. Cố Trường Huyền chỉnh lại y phục thay cậu, cười đầy nuông chiều.
“Muốn!”. Mắt Tô Bạch sáng lên.
Cố Trường Huyền liền cho người bán rong thêm một thỏi bạc, nói một câu “Làm phiền ông”, người bán rong tất nhiên là vui vẻ ra mặt, bắt đầu dạy Tô Bạch cách thổi đường nhân.
Bầu không khí vô cùng tốt đẹp, Tô Bạch chơi vui vẻ, khóe mắt đuôi mày đều mang ý cười, nhìn rất đẹp. Bỗng nhiên có một cô bé va vào, ngã xuống đất, ấm ức òa khóc.
Cố Trường Huyền vội bế cô bé lên, lau nước mắt cho nó, nhẹ nhàng hỏi: “Đừng khóc nữa, sao vậy?”.
“Diều…diều của cháu mắc trên cây rồi…”. Cô bé khóc nức nở, bắt đầu có xu thế không dừng được.
Cố Trường Huyền bất đắc dĩ mỉm cười, ôm cô bé, nói với người bán rong: “Làm cho ta hai cái đường nhân để ăn”.
Người bán rong hớn hở, đáp lại một tiếng “Được”, rồi bắt đầu làm đường nhân.
Cố Trường Huyền cười nhẹ, ánh mắt đầy trìu mến, kiên nhẫn dỗ đứa bé kia, nói với nó: “Đừng khóc nữa, lát ăn kẹo, ca ca trèo cây lấy diều xuống cho được không?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook