Có Lẽ Ta Là Một Con Quỷ Giả
-
Chương 43: Nghe lời
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Edit: Kogi
Tô Bạch túm chặt ống tay áo Cố Trường Huyền, trong mắt mờ mịt hơi nước khiến trông cậu có vẻ yếu đuối hơn, cậu thấy Cố Trường Huyền hồi lâu không nói, liền thấp thỏm ngoắc tay Cố Trường Huyền, giọng nói mang theo chút lo lắng: “Có phải ta nói sai rồi không, xin lỗi…”.
Cố Trường Huyền trực tiếp chặn môi Tô Bạch, tay áo hắn vung lên, biến Thần Đồ và Đỗ Tử Nhân đang đứng ở một bên thành khói xanh chuyển đi, sau đó ôm chặt eo Tô Bạch.
Trên đời có quá nhiều tình yêu không cách nào dùng lời nói để biểu đạt, vậy không bằng dùng hành động thực tế để chứng minh. Khuôn mặt Cố Trường Huyền vô cùng dịu dàng, từng chút từng chút một làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Khi Thần Đồ và Đỗ Tử Nhân hóa thành hình người thì đã ở ngoài phủ, Thần Đồ ngây ngẩn một lúc, sau khi phản ứng lại liền tức giận xô tường: “Không phải đang nói chuyện ta và Úc Lũy sao? Tại sao tại sao…lại ném ta ra ngoài?”.
“Có gì lạ đâu, chủ thượng muốn hôn Tô Bạch thôi, hoặc là ngài ấy muốn làm một phát ngay tại lương đình hơ hơ”. Đỗ Tử Nhân khoanh tay, lấy bả vai mình đụng bả vai Thần Đồ, nháy mắt đầy ẩn ý: “Ngươi biết đấy, loại chuyện này, nhất định không thể cho chúng ta xem được”.
“Ngươi có thể nghĩ cái khác được không hả!”. Thần Đồ nện một quyền lên tường, hai mắt gần như muốn phun ra lửa.
“Đừng nóng, đừng nóng”. Đỗ Tử Nhân cách Thần Đồ xa xa, khi cảm thấy y không thể đả thương được đến mình mới thõng tay nói: “Vấn đề bây giờ chẳng phải là ngươi phải ngủ với Úc Lũy sao, không hề gì, ta sẽ nghĩ cách cho ngươi”.
Đỗ Tử Nhân vỗ ngực son sắt bảo đảm, Thần Đồ thì chỉ muốn đánh hắn: “Ai bảo ta muốn ngủ với hắn, Đỗ Tử Nhân, sao ngươi lúc nào cũng nghĩ toàn những thứ bẩn thỉu xấu xa thế hả!”.
“À, vậy là ngươi muốn hắn ngủ với ngươi”. Đỗ Tử Nhân nhún vai, đang định chọc thêm hai câu, nắm đấm của Thần Đồ đã vung tới.
“Đừng đánh đừng đánh”. Hiện tại pháp lực của Đỗ Tử Nhân bị phong bế, không phải đối thủ của ai cả, vì vậy chỉ đành cầu hòa: “Bây giờ trong phủ cũng không còn ai, chủ thượng và Tô Bạch đang bận, trừ ta ra ai có thể giúp ngươi? Nào nào, kể ta nghe chuyện về Úc Lũy, giữa các ngươi có hiểu lầm gì, vừa nãy ta nghe ngươi nói, ngươi tưởng Úc Lũy thích chủ thượng?”.
“Đúng vậy”. Thần Đồ vừa nghe thấy hai chữ Úc Lũy lại ỉu xìu, cúi thấp đầu nói: “Ta cảm thấy Úc Lũy thích chủ thượng, người khác nói gì cũng không nghe, ngài ấy vừa nói hai câu, hắn liền xem như thánh chỉ…”.
“Ta nói có phải có phải não ngươi bị úng không”. Đỗ Tử Nhân dí đầu Thần Đồ một cái, cười như được mùa: “Minh giới có ai không nghe chủ thượng?”.
“Cái này cũng đúng, nhưng mà ta cứ cảm thấy ánh mắt Úc Lũy nhìn chủ thượng không bình thường…”.
“Nói cho cùng đây chẳng qua là suy nghĩ chủ quan của ngươi mà thôi”. Đỗ Tử Nhân phì cười: “Mấy người chúng ta, có ai không kính ngưỡng tôn thờ chủ thượng? Chỉ là Úc Lũy bụng dạ ngay thẳng, thể hiện rõ ra mặt mà thôi”.
Thần Đồ vẫn cúi thấp đầu không nói lời nào, dường như bỏ ngoài tai lời Đỗ Tử Nhân, Đỗ Tử Nhân sốt ruột, lại vỗ gáy Thần Đồ một cái, chẹp miệng nói: “Ngươi cũng không nghĩ xem, chủ thượng là lão tổ tông của chúng ta, có ai sẽ nảy sinh ý nghĩ không an phận với tổ tông của mình chứ? Ta cũng lười mắng ngươi, ngươi nói thử trong đầu ngươi rốt cuộc nghĩ linh tinh cái gì, tục ngữ có câu, làm quan ăn lộc vua, nhưng giả sử có ai đó có ý đồ với chủ thượng, sớm chiều ở chung góp nhặt từng ngày, vậy chỗ đâu cho Tô Bạch chen chân vào”.
Thần Đồ đã có chút đổi sắc, Đỗ Tử Nhân liền cho thêm một mồi lửa: “Được, ta cũng không nhiều lời nữa, chỉ hỏi ngươi một câu thôi, liệu ngươi có nảy sinh ý đồ không an phận với cha mẹ ông bà ngươi hay không?”.
“Ngươi nói gì vậy, chúng ta thân là quỷ hồn, ở đâu ra ông bà?”. Thần Đồ khó hiểu, càng nói càng chệch hướng.
Đỗ Tử Nhân trợn trắng mắt kéo chủ đề lại: “Ý ta là, trong mắt Úc Lũy, chủ thượng chính là cha mẹ ruột của hắn, sao hắn dám nghĩ linh tinh, ngươi thực sự nghĩ nhiều rồi”.
“Ngươi nói cũng đúng”. Thần Đồ thở dài một hơi.
“Dù sao ta cũng sống lâu hơn ngươi mấy vạn năm, đương nhiên lời nói ra sẽ có lý”. Đỗ Tử Nhân xì một tiếng, rồi lại lắc lắc đầu, hỏi: “Nào, nói ta nghe, các ngươi còn có mâu thuẫn gì nữa?”.
Thần Đồ không gạt Đỗ Tử Nhân: “Hình như Úc Lũy cũng hiểu lầm ta, hắn tưởng ta thích Tiểu Bạch”.
“Hai người các ngươi hay thật”. Đỗ Tử Nhân cười ra tiếng: “Nhưng mà tại sao?”.
Nói đến đây Thần Đồ liền có chút ngại ngùng, y sờ đầu, khuô mặt vốn đỏ như đào mận lại đậm màu hơn: “Cũng tại ta”, Thần Đồ nói: “Khi đó Úc Lũy không để ý đến ta, ta mới đánh cuộc với hắn, ta không muốn nhượng bộ, sau đó cơ duyên đưa đẩy thế nào, chúng ta liền…cái đó cái đó…”.
“Lên giường chứ gì”. Đỗ Tử Nhân quan sát Thần Đồ từ trên xuống dưới, rồi chọc ghẹo: “Nam nam hoan ái thôi mà, có gì phải ngượng đâu?”.
Nhưng Thần Đồ vẫn có chút xấu hổ, y che nửa miệng, cúi đầu cười trộm: “Hắn quá ấy ấy rồi, về sau ta thực sự không nhịn được…”.
“Hiểu, chính là quá sung sướng”. Đỗ Tử Nhân ngoáy lỗ tai bĩu môi, ở một bên phụ họa.
“Sau đó ta liền gọi một tiếng Tiểu Bạch”. Thần Đồ nhăn nhăn nhó nhó, cuối cùng nói ra.
Đỗ Tử Nhân trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn Thần Đồ: “Ngươi bệnh à? Như vậy không phải là tự tìm chết sao?”.
“Haiz, lúc đó chúng ta đang chiến tranh lạnh, sau đó ta không muốn chịu thua hắn, ta liền ta liền…”. Thần Đồ vội giải thích.
“Ngươi giải thích với ta cũng vô ích, vẫn nên nghĩ trình bày thế nào với Úc Lũy đi”. Đỗ Tử Nhân rút một cọng cỏ trên bờ tường ngậm vào miệng.
“Nếu ta biết nói thế nào thì còn phải hỏi ngươi sao? Vấn đề bây giờ là, ta sợ ta nói muốn làm hòa với hắn, Úc Lũy cũng không tin ấy”. Thần Đồ nôn nóng giậm chân.
“Thực ra ta có một cách”. Đỗ Tử Nhân nghiêm túc nhìn Thần Đồ, Thần Đồ tin tưởng, tiến lại hỏi: “Cách gì?”.
Đỗ Tử Nhân lại vuốt mặt y một cái, sau khi chấm mút được liền cười hèn mọn: “Hay là ngươi theo ta đi, phương diện nào của ta cũng tốt, nhất là…phương diện kia”.
Đỗ Tử Nhân lại ăn một đòn của Thần Đồ, hai mắt sưng vù, giờ nhìn lại cũng khá hài hòa.
Cố Trường Huyền và Tô Bạch vẫn quấn quýt một chỗ, hôn đến mức động tình, Cố Trường Huyền liền ôm Tô Bạch đặt lên bàn đá ở trung tâm lương đình, bàn tay bất chính dò vào quần áo cậu.
“Ca ca…”. Tô Bạch thở hổn hển đẩy Cố Trường Huyền, hít sâu hai hơi điều chỉnh hô hấp, sau đó lại kéo cổ Cố Trường Huyền, đỏ mặt nói: “Hôn đi…”.
Cố Trường Huyền lại chỉ hôn nhẹ một cái lên mặt cậu, sau đó trán áp trán, dịu dàng mà kiên định nói: “Tiểu Bạch, đời này ta sẽ không thương ai khác, chỉ thương ngươi, ngươi đừng sợ”.
Hốc mắt Tô Bạch nóng lên, nước mắt vốn đã kìm lại lúc này không khống chế được rơi xuống, cậu ôm chặt cổ Cố Trường Huyền, vùi vào vai hắn nghẹn ngào: “Huynh đối xử với ta rất tốt, nhưng ta biết đó là vì ta là Tô Bạch trước kia, thực ra ta sợ…sợ huynh nhận nhầm, trước đây ta nói với Thần Đồ, chúng ta chắc chắn sẽ không nhận nhầm, thế nhưng, nhưng đôi khi chính ta cũng hoài nghi…”.
“Không cần hoài nghi”. Lúc này Cố Trường Huyền dừng lại động tác kiều diễm, rút tay ra khỏi ái Tô Bạch, nâng mặt Tô Bạch, nghiêm túc nói: “Tiểu Bạch, ngươi phải tin ta, ta nói ngươi là Tô Bạch, thì ngươi chính là Tô Bạch, ta nhận ra ngươi, nên muốn yêu ngươi thương ngươi cưng chiều ngươi, chuyện này không thể thay đổi được, ngươi hiểu không?”.
Tô Bạch nghiêm túc gật đầu, nhưng vẫn còn chút buồn bực: “Nhưng mà, thực sự ta không nhớ ra cái gì cả, hôm đó nghe Đỗ Tử Nhân kể chuyện trước kia, mà vẫn không có ấn tượng, còn cảm thấy, mình và mình trước kia khác biệt rất lớn, như thể không phải một người vậy…”.
“Sao lại không phải một người”. Cố Trường Huyền kiên nhẫn dỗ cậu, từng chút từng chút hoa giải nỗi bất an của cậu: “Ta chỉ hỏi một câu, Tiểu Bạch, ngươi vẫn thích ta chứ?”.
“Thích”. Tô Bạch trịnh trọng gật gật đầu, không chút gượng gạo, nghiêm túc nói: “Từ lần đầu tiên gặp huynh, ta đã rất thích rồi”.
Cố Trường Huyền hôn lên mi tâm Tô Bạch, rồi tách nắm đấm đang siết chặt của cậu, hôn vào lòng bàn tay cậu: “Thực ra đối với ta, ngươi chỉ cần nhớ điều này là đủ rồi”.
Mũi Tô Bạch chua xót.
“Thật đấy, Tiểu Bạch, ta không sợ gì khác, chỉ sợ ngươi không còn thích ta, thích một ca ca khác”. Cố Trường Huyền cười nhẹ, nhưng lại khiến tim người ta đau nhói.
“Ta thích huynh mà, thích huynh nhất”. Tô Bạch vội ngửa đầu giải thích: “Chỉ thích mình huynh thôi”.
Cố Trường Huyền cúi đầu hôn môi Tô Bạch, cười nói: “Ta cũng vậy”.
“Hơn nữa ngươi không hẳn đã quên hết mọi chuyện”. Cố Trường Huyền lấy ngón tay quẹt qua mi mắt Tô Bạch, nói: “Không phải vẫn nhớ ta thích ăn chân vịt kho nấm sao?”.
“Thực sự…thích ăn sao?”. Ánh mắt Tô Bạch tràn ngập mong đợi.
“Cũng không hẳn”. Cố Trường Huyền thấy Tô Bạch đang vui, liền nổi hứng, gạt vạt áo Tô Bạch sang hai bên, miệng thì vẫn nghiêm chỉnh nói: “Chỉ là có lần buột miệng nói món này ngon, ngươi liền nhớ kĩ trong lòng, còn bắt ta ăn chân vịt suốt một tháng liền”.
“Ta…trước đây ta còn như vậy sao?”. Tô Bạch mở to mắt, hơi nhếch miệng.
“Đúng vậy, khi đó ta không nỡ nói thật với ngươi, nên đành theo ý ngươi”. Cố Trường Huyền vuốt ve eo Tô Bạch, lưu luyến một chút ở phần xương cụt, khiến Tô Bạch khom lưng cười, bất chợt hắn nói: “Tiểu Bạch, những chuyện trước đây dù ngươi không nhớ, nhưng vẫn phải trả”.
Tô Bạch cảm thấy cơn gió lạnh lướt qua da, nơi bị Cố Trường Huyền sờ hơi nhột, liền né tránh, kéo lại y phục, thuận miệng hỏi: “Trả, trả cái gì?”.
Cố Trường Huyền ngậm vành tai cậu, trán kế trán cười khẽ: “Trước đây chuyện gì ta cũng nghe ngươi, bây giờ, có phải ngươi cũng nên nghe ta một lần không?”.
“Ta, vốn dĩ luôn nghe huynh mà…”. Tô Bạch rất sợ Cố Trường Huyền không tin, lại bỏ thêm một câu: “Huynh nói gì ta cũng nghe hết”.
“Ngoan lắm”. Cố Trường Huyền xoa xoa mặt Tô Bạch, lột y phục Tô Bạch vừa mới kéo lên, sau đó bắt Tô Bạch mở miệng.
Tô Bạch mờ mịt cắn áo của mình, cậu nhìn xung quanh trống trải, lại nghĩ về tư thế của mình lúc này, toàn thân đột nhiên đỏ ửng, Cố Trường Huyền lại ghé vào tai cậu thì thầm: “Cắn chặt, không được nhả ra”.
Tô Bạch mở to mắt, ngón tay đang giữ bàn đá siết chặt, Cố Trường Huyền đã thấp người xuống, hạ một chuỗi nụ hôn trên cơ thể cậu.
“Ưm…”.
Tô Bạch túm chặt ống tay áo Cố Trường Huyền, trong mắt mờ mịt hơi nước khiến trông cậu có vẻ yếu đuối hơn, cậu thấy Cố Trường Huyền hồi lâu không nói, liền thấp thỏm ngoắc tay Cố Trường Huyền, giọng nói mang theo chút lo lắng: “Có phải ta nói sai rồi không, xin lỗi…”.
Cố Trường Huyền trực tiếp chặn môi Tô Bạch, tay áo hắn vung lên, biến Thần Đồ và Đỗ Tử Nhân đang đứng ở một bên thành khói xanh chuyển đi, sau đó ôm chặt eo Tô Bạch.
Trên đời có quá nhiều tình yêu không cách nào dùng lời nói để biểu đạt, vậy không bằng dùng hành động thực tế để chứng minh. Khuôn mặt Cố Trường Huyền vô cùng dịu dàng, từng chút từng chút một làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Khi Thần Đồ và Đỗ Tử Nhân hóa thành hình người thì đã ở ngoài phủ, Thần Đồ ngây ngẩn một lúc, sau khi phản ứng lại liền tức giận xô tường: “Không phải đang nói chuyện ta và Úc Lũy sao? Tại sao tại sao…lại ném ta ra ngoài?”.
“Có gì lạ đâu, chủ thượng muốn hôn Tô Bạch thôi, hoặc là ngài ấy muốn làm một phát ngay tại lương đình hơ hơ”. Đỗ Tử Nhân khoanh tay, lấy bả vai mình đụng bả vai Thần Đồ, nháy mắt đầy ẩn ý: “Ngươi biết đấy, loại chuyện này, nhất định không thể cho chúng ta xem được”.
“Ngươi có thể nghĩ cái khác được không hả!”. Thần Đồ nện một quyền lên tường, hai mắt gần như muốn phun ra lửa.
“Đừng nóng, đừng nóng”. Đỗ Tử Nhân cách Thần Đồ xa xa, khi cảm thấy y không thể đả thương được đến mình mới thõng tay nói: “Vấn đề bây giờ chẳng phải là ngươi phải ngủ với Úc Lũy sao, không hề gì, ta sẽ nghĩ cách cho ngươi”.
Đỗ Tử Nhân vỗ ngực son sắt bảo đảm, Thần Đồ thì chỉ muốn đánh hắn: “Ai bảo ta muốn ngủ với hắn, Đỗ Tử Nhân, sao ngươi lúc nào cũng nghĩ toàn những thứ bẩn thỉu xấu xa thế hả!”.
“À, vậy là ngươi muốn hắn ngủ với ngươi”. Đỗ Tử Nhân nhún vai, đang định chọc thêm hai câu, nắm đấm của Thần Đồ đã vung tới.
“Đừng đánh đừng đánh”. Hiện tại pháp lực của Đỗ Tử Nhân bị phong bế, không phải đối thủ của ai cả, vì vậy chỉ đành cầu hòa: “Bây giờ trong phủ cũng không còn ai, chủ thượng và Tô Bạch đang bận, trừ ta ra ai có thể giúp ngươi? Nào nào, kể ta nghe chuyện về Úc Lũy, giữa các ngươi có hiểu lầm gì, vừa nãy ta nghe ngươi nói, ngươi tưởng Úc Lũy thích chủ thượng?”.
“Đúng vậy”. Thần Đồ vừa nghe thấy hai chữ Úc Lũy lại ỉu xìu, cúi thấp đầu nói: “Ta cảm thấy Úc Lũy thích chủ thượng, người khác nói gì cũng không nghe, ngài ấy vừa nói hai câu, hắn liền xem như thánh chỉ…”.
“Ta nói có phải có phải não ngươi bị úng không”. Đỗ Tử Nhân dí đầu Thần Đồ một cái, cười như được mùa: “Minh giới có ai không nghe chủ thượng?”.
“Cái này cũng đúng, nhưng mà ta cứ cảm thấy ánh mắt Úc Lũy nhìn chủ thượng không bình thường…”.
“Nói cho cùng đây chẳng qua là suy nghĩ chủ quan của ngươi mà thôi”. Đỗ Tử Nhân phì cười: “Mấy người chúng ta, có ai không kính ngưỡng tôn thờ chủ thượng? Chỉ là Úc Lũy bụng dạ ngay thẳng, thể hiện rõ ra mặt mà thôi”.
Thần Đồ vẫn cúi thấp đầu không nói lời nào, dường như bỏ ngoài tai lời Đỗ Tử Nhân, Đỗ Tử Nhân sốt ruột, lại vỗ gáy Thần Đồ một cái, chẹp miệng nói: “Ngươi cũng không nghĩ xem, chủ thượng là lão tổ tông của chúng ta, có ai sẽ nảy sinh ý nghĩ không an phận với tổ tông của mình chứ? Ta cũng lười mắng ngươi, ngươi nói thử trong đầu ngươi rốt cuộc nghĩ linh tinh cái gì, tục ngữ có câu, làm quan ăn lộc vua, nhưng giả sử có ai đó có ý đồ với chủ thượng, sớm chiều ở chung góp nhặt từng ngày, vậy chỗ đâu cho Tô Bạch chen chân vào”.
Thần Đồ đã có chút đổi sắc, Đỗ Tử Nhân liền cho thêm một mồi lửa: “Được, ta cũng không nhiều lời nữa, chỉ hỏi ngươi một câu thôi, liệu ngươi có nảy sinh ý đồ không an phận với cha mẹ ông bà ngươi hay không?”.
“Ngươi nói gì vậy, chúng ta thân là quỷ hồn, ở đâu ra ông bà?”. Thần Đồ khó hiểu, càng nói càng chệch hướng.
Đỗ Tử Nhân trợn trắng mắt kéo chủ đề lại: “Ý ta là, trong mắt Úc Lũy, chủ thượng chính là cha mẹ ruột của hắn, sao hắn dám nghĩ linh tinh, ngươi thực sự nghĩ nhiều rồi”.
“Ngươi nói cũng đúng”. Thần Đồ thở dài một hơi.
“Dù sao ta cũng sống lâu hơn ngươi mấy vạn năm, đương nhiên lời nói ra sẽ có lý”. Đỗ Tử Nhân xì một tiếng, rồi lại lắc lắc đầu, hỏi: “Nào, nói ta nghe, các ngươi còn có mâu thuẫn gì nữa?”.
Thần Đồ không gạt Đỗ Tử Nhân: “Hình như Úc Lũy cũng hiểu lầm ta, hắn tưởng ta thích Tiểu Bạch”.
“Hai người các ngươi hay thật”. Đỗ Tử Nhân cười ra tiếng: “Nhưng mà tại sao?”.
Nói đến đây Thần Đồ liền có chút ngại ngùng, y sờ đầu, khuô mặt vốn đỏ như đào mận lại đậm màu hơn: “Cũng tại ta”, Thần Đồ nói: “Khi đó Úc Lũy không để ý đến ta, ta mới đánh cuộc với hắn, ta không muốn nhượng bộ, sau đó cơ duyên đưa đẩy thế nào, chúng ta liền…cái đó cái đó…”.
“Lên giường chứ gì”. Đỗ Tử Nhân quan sát Thần Đồ từ trên xuống dưới, rồi chọc ghẹo: “Nam nam hoan ái thôi mà, có gì phải ngượng đâu?”.
Nhưng Thần Đồ vẫn có chút xấu hổ, y che nửa miệng, cúi đầu cười trộm: “Hắn quá ấy ấy rồi, về sau ta thực sự không nhịn được…”.
“Hiểu, chính là quá sung sướng”. Đỗ Tử Nhân ngoáy lỗ tai bĩu môi, ở một bên phụ họa.
“Sau đó ta liền gọi một tiếng Tiểu Bạch”. Thần Đồ nhăn nhăn nhó nhó, cuối cùng nói ra.
Đỗ Tử Nhân trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn Thần Đồ: “Ngươi bệnh à? Như vậy không phải là tự tìm chết sao?”.
“Haiz, lúc đó chúng ta đang chiến tranh lạnh, sau đó ta không muốn chịu thua hắn, ta liền ta liền…”. Thần Đồ vội giải thích.
“Ngươi giải thích với ta cũng vô ích, vẫn nên nghĩ trình bày thế nào với Úc Lũy đi”. Đỗ Tử Nhân rút một cọng cỏ trên bờ tường ngậm vào miệng.
“Nếu ta biết nói thế nào thì còn phải hỏi ngươi sao? Vấn đề bây giờ là, ta sợ ta nói muốn làm hòa với hắn, Úc Lũy cũng không tin ấy”. Thần Đồ nôn nóng giậm chân.
“Thực ra ta có một cách”. Đỗ Tử Nhân nghiêm túc nhìn Thần Đồ, Thần Đồ tin tưởng, tiến lại hỏi: “Cách gì?”.
Đỗ Tử Nhân lại vuốt mặt y một cái, sau khi chấm mút được liền cười hèn mọn: “Hay là ngươi theo ta đi, phương diện nào của ta cũng tốt, nhất là…phương diện kia”.
Đỗ Tử Nhân lại ăn một đòn của Thần Đồ, hai mắt sưng vù, giờ nhìn lại cũng khá hài hòa.
Cố Trường Huyền và Tô Bạch vẫn quấn quýt một chỗ, hôn đến mức động tình, Cố Trường Huyền liền ôm Tô Bạch đặt lên bàn đá ở trung tâm lương đình, bàn tay bất chính dò vào quần áo cậu.
“Ca ca…”. Tô Bạch thở hổn hển đẩy Cố Trường Huyền, hít sâu hai hơi điều chỉnh hô hấp, sau đó lại kéo cổ Cố Trường Huyền, đỏ mặt nói: “Hôn đi…”.
Cố Trường Huyền lại chỉ hôn nhẹ một cái lên mặt cậu, sau đó trán áp trán, dịu dàng mà kiên định nói: “Tiểu Bạch, đời này ta sẽ không thương ai khác, chỉ thương ngươi, ngươi đừng sợ”.
Hốc mắt Tô Bạch nóng lên, nước mắt vốn đã kìm lại lúc này không khống chế được rơi xuống, cậu ôm chặt cổ Cố Trường Huyền, vùi vào vai hắn nghẹn ngào: “Huynh đối xử với ta rất tốt, nhưng ta biết đó là vì ta là Tô Bạch trước kia, thực ra ta sợ…sợ huynh nhận nhầm, trước đây ta nói với Thần Đồ, chúng ta chắc chắn sẽ không nhận nhầm, thế nhưng, nhưng đôi khi chính ta cũng hoài nghi…”.
“Không cần hoài nghi”. Lúc này Cố Trường Huyền dừng lại động tác kiều diễm, rút tay ra khỏi ái Tô Bạch, nâng mặt Tô Bạch, nghiêm túc nói: “Tiểu Bạch, ngươi phải tin ta, ta nói ngươi là Tô Bạch, thì ngươi chính là Tô Bạch, ta nhận ra ngươi, nên muốn yêu ngươi thương ngươi cưng chiều ngươi, chuyện này không thể thay đổi được, ngươi hiểu không?”.
Tô Bạch nghiêm túc gật đầu, nhưng vẫn còn chút buồn bực: “Nhưng mà, thực sự ta không nhớ ra cái gì cả, hôm đó nghe Đỗ Tử Nhân kể chuyện trước kia, mà vẫn không có ấn tượng, còn cảm thấy, mình và mình trước kia khác biệt rất lớn, như thể không phải một người vậy…”.
“Sao lại không phải một người”. Cố Trường Huyền kiên nhẫn dỗ cậu, từng chút từng chút hoa giải nỗi bất an của cậu: “Ta chỉ hỏi một câu, Tiểu Bạch, ngươi vẫn thích ta chứ?”.
“Thích”. Tô Bạch trịnh trọng gật gật đầu, không chút gượng gạo, nghiêm túc nói: “Từ lần đầu tiên gặp huynh, ta đã rất thích rồi”.
Cố Trường Huyền hôn lên mi tâm Tô Bạch, rồi tách nắm đấm đang siết chặt của cậu, hôn vào lòng bàn tay cậu: “Thực ra đối với ta, ngươi chỉ cần nhớ điều này là đủ rồi”.
Mũi Tô Bạch chua xót.
“Thật đấy, Tiểu Bạch, ta không sợ gì khác, chỉ sợ ngươi không còn thích ta, thích một ca ca khác”. Cố Trường Huyền cười nhẹ, nhưng lại khiến tim người ta đau nhói.
“Ta thích huynh mà, thích huynh nhất”. Tô Bạch vội ngửa đầu giải thích: “Chỉ thích mình huynh thôi”.
Cố Trường Huyền cúi đầu hôn môi Tô Bạch, cười nói: “Ta cũng vậy”.
“Hơn nữa ngươi không hẳn đã quên hết mọi chuyện”. Cố Trường Huyền lấy ngón tay quẹt qua mi mắt Tô Bạch, nói: “Không phải vẫn nhớ ta thích ăn chân vịt kho nấm sao?”.
“Thực sự…thích ăn sao?”. Ánh mắt Tô Bạch tràn ngập mong đợi.
“Cũng không hẳn”. Cố Trường Huyền thấy Tô Bạch đang vui, liền nổi hứng, gạt vạt áo Tô Bạch sang hai bên, miệng thì vẫn nghiêm chỉnh nói: “Chỉ là có lần buột miệng nói món này ngon, ngươi liền nhớ kĩ trong lòng, còn bắt ta ăn chân vịt suốt một tháng liền”.
“Ta…trước đây ta còn như vậy sao?”. Tô Bạch mở to mắt, hơi nhếch miệng.
“Đúng vậy, khi đó ta không nỡ nói thật với ngươi, nên đành theo ý ngươi”. Cố Trường Huyền vuốt ve eo Tô Bạch, lưu luyến một chút ở phần xương cụt, khiến Tô Bạch khom lưng cười, bất chợt hắn nói: “Tiểu Bạch, những chuyện trước đây dù ngươi không nhớ, nhưng vẫn phải trả”.
Tô Bạch cảm thấy cơn gió lạnh lướt qua da, nơi bị Cố Trường Huyền sờ hơi nhột, liền né tránh, kéo lại y phục, thuận miệng hỏi: “Trả, trả cái gì?”.
Cố Trường Huyền ngậm vành tai cậu, trán kế trán cười khẽ: “Trước đây chuyện gì ta cũng nghe ngươi, bây giờ, có phải ngươi cũng nên nghe ta một lần không?”.
“Ta, vốn dĩ luôn nghe huynh mà…”. Tô Bạch rất sợ Cố Trường Huyền không tin, lại bỏ thêm một câu: “Huynh nói gì ta cũng nghe hết”.
“Ngoan lắm”. Cố Trường Huyền xoa xoa mặt Tô Bạch, lột y phục Tô Bạch vừa mới kéo lên, sau đó bắt Tô Bạch mở miệng.
Tô Bạch mờ mịt cắn áo của mình, cậu nhìn xung quanh trống trải, lại nghĩ về tư thế của mình lúc này, toàn thân đột nhiên đỏ ửng, Cố Trường Huyền lại ghé vào tai cậu thì thầm: “Cắn chặt, không được nhả ra”.
Tô Bạch mở to mắt, ngón tay đang giữ bàn đá siết chặt, Cố Trường Huyền đã thấp người xuống, hạ một chuỗi nụ hôn trên cơ thể cậu.
“Ưm…”.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook