Có Lẽ Ta Là Một Con Quỷ Giả
-
Chương 41: Đánh nhau
Edit: Kogi
Tô Bạch nghe tiếng động bên ngoài, liền nhảy ra khỏi lòng Cố Trường Huyền, thò đầu ra ngoài cửa sổ xem tình hình.
“Ơ, bên ngoài có đánh nhau”. Cậu ngạc nhiên nói.
“Đúng vậy”. Cố Trường Huyền ôm eo Tô Bạch, đứng đằng sau cậu cười dịu dàng.
“Huynh nói xem ai thắng?”. Tô Bạch kéo vạt áo Cố Trường Huyền, không quay đầu lại, vẫn nhìn không chớp mắt ra ngoài.
“Tiểu Bạch hy vọng ai sẽ thắng?”. Cố Trường Huyền hỏi lại.
“Tất nhiên là Úc Lũy rồi”. Tô Bạch rướn hơn nửa người ra ngoài, nôn nóng quan sát tình hình chiến đấu.
Cố Trường Huyền mỉm cười, mặc dù Úc Lũy huyết khí dồi dào, tu vi thượng cấp, cũng rất anh dũng thiện chiến, nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ, nếu thực sự dồn hết pháp lực, có lẽ vẫn không bằng Đỗ Tử Nhân lão Quỷ đế sống mấy vạn năm.
Dù nhân phẩm Đỗ Tử Nhân như thế nào, bàn về lai lịch, hắn quả thực là một nhân vật cấp nguyên lão ở Minh giới.
Nhưng Úc Lũy lại không đấu pháp với Đỗ Tử Nhân, hắn trực tiếp dùng sức mạnh cơ thể áp sát Đỗ Tử Nhân, Đỗ Tử Nhân bị nắm đấm thật thụi vào mắt nổ đom đóm, hoàn toàn quên mất phản kháng.
Thế tiến công quá mức trực tiếp bá đạo, Tô Bạch xem không chớp mắt, miệng há hốc, hồi lâu sau Đỗ Tử Nhân mới phản ứng kịp, giơ tay niệm quyết, đẩy Úc Lũy ra thật xa.
“Ngươi đánh ta làm gì thế hả?”. Đỗ Tử Nhân nói câu này một cách yếu ớt, có chút chột dạ liếc nhìn Thần Đồ.
Úc Lũy lại vì cái nhìn này mà bộc phát cơn giận, mắt đỏ lên, đánh về phía Đỗ Tử Nhân.Nhưng lần này Đỗ Tử Nhân có phòng bị, Úc Lũy sẽ không đắc thủ dễ dàng như lần trước, Đỗ Tử Nhân làm phép phản kích, Úc Lũy đã bắt đầu có xu hướng yếu thế.
“Hình như Úc Lũy sắp thua rồi”. Tô Bạch lo lắng dậm chân.
“Sẽ không thua”. Cố Trường Huyền mỉm cười, kéo Tô Bạch lại, bàn tay vươn ra ngoài cửa sổ, hướng về phía Đỗ Tử Nhân búng ngón tay tách một cái.
Ngươi muốn hắn thắng, hắn sao có thể thua? Cố Trường Huyền nhếch miệng, khẽ hôn vành tai Tô Bạch.
Đỗ Tử Nhân lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp mặt, định tiếp tục sử dùng pháp thuật, nhưng làm cách nào cũng không thể sử dụng được.
Úc Lũy thấy Đỗ Tử Nhân thu pháp, liền lại liều mạng lao về phía Đỗ Tử Nhân, nháy mắt hai người lại quần nhau, Đỗ Tử Nhân không dùng pháp thuật được, Úc Lũy nhanh chóng chiếm thế thượng phong.
Tô Bạch cũng nhìn ra, quay người kéo tay Cố Trường Huyền, ngước mắt cười: “Ngươi phong ấn pháp thuật của Đỗ Tử Nhân à?”.
“Đúng vậy”. Khoé miệng Cố Trường Huyền hơi cong: “Giờ thì Úc Lũy có thể thắng”.
“Ca ca huynh thật tốt”. Tô Bạch cắn môi dưới, hơi xấu hổ hôn Cố Trường Huyền một cái.
Cố Trường Huyền lại khoanh tay, nghiêm mặt nói: “Sớm đã chướng mắt Đỗ Tử Nhân, cho nên muốn để Úc Lũy thay ta dạy dỗ hắn thôi”.
Tô Bạch đỏ mặt, cậu còn tưởng…vì mình muốn Úc Lũy thắng, nên người này mới…
“Không phải ngươi tưởng ta vì ngươi nên làm thế chứ?!”. Cố Trường Huyền cố ý nhướng mày trêu chọc cậu.
“A…”. Suy nghĩ của Tô Bạch bị nhìn thấu, trong lòng xấu hổ vô cùng, mặt càng đỏ hơn, cậu cúi đầu ậm ừ hai tiếng, cuối cùng đẩy Cố Trường Huyền lắp bắp nói: “Không, không có…Ta không nghĩ như vậy, ca ca ta ra đó khuyên bọn họ đây”.
Khi Tô Bạch đi ra, Đỗ Tử Nhân đã bị đánh mặt mũi bầm dập, Thần Đồ ngây người một lúc mới tỉnh hồn, tách hai người đang đánh nhau ra, hỏi Úc Lũy: “Ngươi làm gì thế?”.
Úc Lũy mấp máy môi, mắt xoáy sâu vào Thần Đồ, nhưng không nói một lời, quay người bỏ đi.
“Ơ kìa!”. Thần Đồ thấy hắn như vậy liền nôn nóng, nhưng vừa nghĩ rằng người này rất có thể vì mình nên mới đánh nhau, trong lòng lại có chút ngọt ngào.
“Vậy là đánh xong rồi?”. Tô Bạch nói.
Đỗ Tử Nhân từ dưới đất bò dậy, liếm máu ở khoé môi, nhe răng nói: “Tiểu tử này xuống tay thật ác độc, tốt xấu gì ta cũng là tiền bối của hắn…”.
“Nhưng mà, sao tự nhiên Úc Lũy lại đánh ngươi?”. Lúc Thần Đồ hỏi câu này tim đang đập thình thịch, thực ra y mơ hồ biết đáp án rồi, hỏi như vậy chẳng qua là muốn có một đáp án chắc chắn mà thôi.
Đỗ Tử Nhân cười xì một tiếng, nói thẳng: “Còn có thể vì sao nữa, chính vì ta đùa giỡn ngươi! Nghĩ lại thấy thật oan uổng, nếu ta thực sự làm gì ngươi thì ăn đòn ta cũng chịu, nhưng vấn đề là ta chưa xơ múi được gì cả. Thật là oan uổng mà”.
“Vì ngươi đùa giỡn ta…”. Thần Đồ lẩm bẩm.
“Đúng vậy”. Đỗ Tử Nhân nếm mùi nhưng vẫn không nhớ đời, lại tiến về phía Thần Đồ, vừa xoa khoé miệng tụ máu vừa nói: “Có phải cảm thấy có lỗi với ta đúng không? Hay là tối nay qua phòng ta, bồi thường ta chút?”.
Tô Bạch trợn tròn mắt, mặc dù biết kẻ này mặt dày, nhưng lúc này lại được mở rộng tầm mắt.
Đỗ Tử Nhân sáp lại gần Thần Đồ, đụng đụng cánh tay y, ghé vào tai y nói: “Nghĩ mà xem, ta rất giỏi đấy”.
“Cút ngay!”. Thần Đồ không để Đỗ Tử Nhân vào mắt, quay người đuổi theo Úc Lũy.
Tô Bạch nhìn Đỗ Tử Nhân, nhẹ thở dài một hơi, ánh mắt bỗng lộ ra một chút thương hại, Đỗ Tử Nhân bị ánh mắt như vậy làm cho sợ mất mật, vội vàng khoát tay nói: “Tiểu tổ tông, ngươi đừng nhìn ta như vậy, ra thực sự không tơ tưởng ngươi một chút nào hết”.
Dù hắn bụng đói ăn quàng, chay mặn ăn tuốt, gặp ai cũng dám chòng ghẹo, nhưng Tô Bạch thì khác, nếu hắn nảy sinh một chút tâm tư với vị tiểu tổ tông này, lão tổ tông nhà họ nhất định sẽ lột da hắn.
Nghĩ đến đây, Đỗ Tử Nhân sợ run cả người.
“Ngươi…còn có thể nghĩ cái khác được không?”. Tô Bạch lại thở dài một hơi, bĩu môi, đi ra ngoài.
Tô Bạch muốn đi tìm Thần Đồ, Cố Trường Huyền từ xa nhìn lại, dự định đi tìm Tập Lâu, nhưng sợ lát nữa Tô Bạch không thấy mình, liền dừng bước, không đi nữa.
Úc Lũy vẫn giận không muốn gặp Thần Đồ, Thần Đồ hết cách, đành phải buồn bã rời đi, trên đường về gặp Tô Bạch, liền rủ Tô Bạch cùng mình uống rượu.
Tất nhiên Tô Bạch sẽ đi cùng y, hai người bước vào lương đình ngồi xuống, Đỗ Tử Nhân không biết từ bao giờ cũng đi theo, uống rượu cùng hai người, hoàn toàn không để ý sự việc ban nãy.
“Úc Lũy lại tự giam chính mình rồi”. Thần Đồ cảm thấy rượu này uống không trôi, cổ họng như bị nghẹn: “Tiểu Bạch, có lẽ ngươi quên rồi, Úc Lũy là Quỷ đế trẻ tuổi nhất Minh giới chúng ta, lúc mới kế nhiệm, hắn lầm lì lắm, gặp ai cũng không nói, chỉ những khi chủ thượng giao phó hắn làm việc, hắn mới đáp lại hai câu”.
“Đúng vậy”. Đỗ Tử Nhân sờ vết thương trên mặt, lòng còn sợ hãi: “Úc Lũy chính là người có vai vế nhỏ nhất, lai lịch đơn giản nhất trong số chúng ta, không ngờ đánh người cũng mạnh dữ, dù gì ta cũng là tiền bối của hắn, trong số các Quỷ đế, ta có vị trí cao nhất, tiểu tử Úc Lũy này, vậy mà dám đánh ta”.
Thần Đồ như thể không nghe thấy lời Đỗ Tử Nhân nói, vẫn đắm chìm trong thế giới riêng của mình, chậm rãi nói: “Khi đó Úc Lũy thường lui ở một góc phòng, trông nhỏ bé vô cùng, ta thương hắn, liền tìm hắn nói chuyện, tìm hắn chơi cùng”.
“Sau đó thì sao?”. Tô Bạch hỏi.
“Ban đầu hắn cũng rất lạnh nhạt với ta”. Thần Đồ cười cười: “Nhưng ai bảo ta tốt bụng, hắn không để ý tới ta, ta vẫn cứ tìm hắn nói chuyện, tìm hắn chơi đùa”.
“Đủ rồi đấy”. Đỗ Tử Nhân khoát khoát tay, trợn trắng mặt giễu cợt: “Khi đó ngươi vô cùng phiền phức, chúng ta đều không chịu nổi ngươi, vừa thấy ngươi liền đánh ngươi, mà ngươi không đấu lại được chúng ta, vì vậy liền đi bắt nạt ma mới, tốt bụng nỗi gì? Nói nghe hay thế nhỉ”.
Thần Đồ bị Đỗ Tử Nhân vạch trần, nhất thời liền nổi giận, vỗ bàn đá nói: “Dù sao lúc đó các ngươi đều hờ hững với Úc Lũy, chỉ có ta nói chuyện với hắn quan tâm hắn!”.
“Ta hiểu ta hiểu”. Đỗ Tử Nhân cười bỉ, quay sang giải thích cho Tô Bạch: “Khi đó, Úc Lũy nhỏ xíu à, lại ngây thơ nữa, còn thích nghiêm mặt ra vẻ chín chắn, năm ấy ta thấy hắn khá vừa miệng, nếu không phải bên cạnh ta không thiếu người, không cần ăn cỏ gần hang, ta cũng muốn cùng Úc Lũy chơi trò dưỡng thành, ha ha”.
“Đỗ Tử Nhân!”. Thần Đồ xắn tay áo muốn đánh hắn, Tô Bạch cảm thấy tiếng quát hơi chói, cậu ngoáy ngoáy lỗ tai, nghiêng đầu hỏi Thần Đồ: “Chỉ có ngươi quan tâm Úc Lũy, sau đó thì sao? Hết rồi à”.
“Sau đó Úc Lũy bắt đầu bám ta”. Thần Đồ bị Tô Bạch dẫn dắt, lại bắt đầu ôn chuyện, y nói đến đây còn có chút kiêu ngạo, ưỡn ngực nói: “Khi đó ta đi đâu hắn theo đó, vô cùng nghe lời”.
“Ồ?”. Tô Bạch hơi kinh ngạc, chống cằm nói: “Thì ra là vậy sao? Thật không nhìn ra”.
“Đúng vậy”. Thần Đồ cũng cảm khái: “Khi đó, ai ức hiếp Úc Lũy ta liền đi đánh kẻ đó, nhưng về sau không hiểu sao, có lẽ là hắn trưởng thành, đủ lông đủ cánh rồi, nói chung là bắt đầu chống đối ta, không giúp ta đánh người nữa, thậm chí còn đánh lại ra, ngươi bảo có đáng giận hay không?”.
“Đáng giận”. Tô Bạch gật đầu phụ hoạ, ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc: “Nhưng tại sao?”.
Mọi việc đều có lý do của nó, Úc Lũy cũng không cớ gì lại bỗng dưng đổi tính.
“Còn không phải vì ngươi”. Giọng nói của Cố Trường Huyền truyền tới, Tô Bạch quay đầu lại theo phản xạ, tìm kiếm bóng dáng người kia, nhưng chỉ thấy ánh sáng lóe lên, một giây sau Cố Trường Huyền đã ngồi bên cạnh mình.
Hai người đang nhìn nhau say đắm, Thần Đồ lại không hiểu phong tình đứng dậy, tiến lên hai bước hỏi: “Chủ thượng, tại sao lại vì Tiểu Bạch?”.
Cố Trường Huyền kéo bàn tay Tô Bạch đặt vào lòng bàn tay mình vuốt ve, sau đó mới trả lời Thần Đồ: “Khi Tiểu Bạch tới Minh giới, ngươi liền thường xuyên chơi cùng Tiểu Bạch, vì vậy hơi xa lánh Úc Lũy, hắn vốn nhạy cảm, kể từ đó…”.
“Vậy mà lại vì lý do này sao”. Thần Đồ vội ngắt lời, các ngón tay đang nắm thành bàn trắng bệch: “Nhưng Tiểu Bạch suốt ngày ở cùng ngài, thời gian ta và cậu ấy chơi với nhau cũng không nhiều”.
Cố Trường Huyền phất tay làm Thần Đồ dạt sang một bên, sau đó kéo tay Tô Bạch, ôm cậu ngồi vào lòng mình, lại nhéo nhéo bàn tay mềm mại của cậu rồi mới nói: “Thần Đồ, đây chẳng qua là suy nghĩ của ngươi, Úc Lũy vốn lầm lì, tính tình lại có chút cố chấp, hắn vốn đang ở một mình quen, là ngươi bỗng dưng xông vào cuộc sống của hắn, để trong mắt hắn, trong tim hắn chỉ có hình bóng của mình ngươi”.
“Trong mắt ta trong tim ta cũng có hắn!”. Thần Đồ trong lúc nóng vội đã nói ra tiếng lòng.
Cố Trường Huyền cười thấu hiểu, thở dài nói: “Nhưng sự cố chấp của Úc Lũy là ở chỗ, hắn hy vọng ngươi có thể đáp lại hắn tương đương, ngươi và Tiểu Bạch ở cùng nhau không nhiều, nhưng cũng vì vậy mà rút bớt thời gian ở bên Úc Lũy”.
“Chưa hiểu lắm”. Tô Bạch nghịch ngón tay Cố Trường Huyền.
Cố Trường Huyền tốt bụng giải thích: “Trong lòng Úc Lũy chỉ có Thần Đồ, nhưng Thần Đồ lại có thêm bạn là ngươi, trong mắt đã không chỉ còn mình Úc Lũy, vì vậy Úc Lũy sẽ thất vọng, cáu giận với Thần Đồ, không như trước được nữa”.
Tô Bạch nửa hiểu nửa không gật gật đầu, miệng hơi cong lên, đôi mắt ướt át, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, Cố Trường Huyền không nhịn được, ở trước mặt Thần Đồ và Đỗ Tử Nhân, cắn môi Tô Bạch một cái.
Thần Đồ coi như không thấy, chỉ gặng hỏi điều mình muốn biết: “Nhưng người bình thường làm sao sẽ nghĩ như Úc Lũy chứ?”.
“Nếu không tại sao nói Úc Lũy cố chấp”. Cố Trường Huyền sờ cằm, nhìn Thần Đồ cười như không cười: “Thực ra ngươi nên cảm thấy may mắn, Úc Lũy không chặt chân ngươi, rồi xích ngươi ở trên giường”.
“Hắn…sao hắn lại muốn chặt chân ta, xích ta trên giường?”. Thần Đồ run giọng.
Cố Trường Huyền cười nói: “Như vậy thì ngươi chỉ có thể nhìn một mình hắn rồi”.
Cố Trường Huyền nói xong câu này lại cúi đầu gặm môi Tô Bạch một cái, giọng nói trầm xuống: “Tiểu Bạch, ngươi biết không, đôi khi, ta cũng muốn trói ngươi trên giường…”.
Tô Bạch nghe tiếng động bên ngoài, liền nhảy ra khỏi lòng Cố Trường Huyền, thò đầu ra ngoài cửa sổ xem tình hình.
“Ơ, bên ngoài có đánh nhau”. Cậu ngạc nhiên nói.
“Đúng vậy”. Cố Trường Huyền ôm eo Tô Bạch, đứng đằng sau cậu cười dịu dàng.
“Huynh nói xem ai thắng?”. Tô Bạch kéo vạt áo Cố Trường Huyền, không quay đầu lại, vẫn nhìn không chớp mắt ra ngoài.
“Tiểu Bạch hy vọng ai sẽ thắng?”. Cố Trường Huyền hỏi lại.
“Tất nhiên là Úc Lũy rồi”. Tô Bạch rướn hơn nửa người ra ngoài, nôn nóng quan sát tình hình chiến đấu.
Cố Trường Huyền mỉm cười, mặc dù Úc Lũy huyết khí dồi dào, tu vi thượng cấp, cũng rất anh dũng thiện chiến, nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ, nếu thực sự dồn hết pháp lực, có lẽ vẫn không bằng Đỗ Tử Nhân lão Quỷ đế sống mấy vạn năm.
Dù nhân phẩm Đỗ Tử Nhân như thế nào, bàn về lai lịch, hắn quả thực là một nhân vật cấp nguyên lão ở Minh giới.
Nhưng Úc Lũy lại không đấu pháp với Đỗ Tử Nhân, hắn trực tiếp dùng sức mạnh cơ thể áp sát Đỗ Tử Nhân, Đỗ Tử Nhân bị nắm đấm thật thụi vào mắt nổ đom đóm, hoàn toàn quên mất phản kháng.
Thế tiến công quá mức trực tiếp bá đạo, Tô Bạch xem không chớp mắt, miệng há hốc, hồi lâu sau Đỗ Tử Nhân mới phản ứng kịp, giơ tay niệm quyết, đẩy Úc Lũy ra thật xa.
“Ngươi đánh ta làm gì thế hả?”. Đỗ Tử Nhân nói câu này một cách yếu ớt, có chút chột dạ liếc nhìn Thần Đồ.
Úc Lũy lại vì cái nhìn này mà bộc phát cơn giận, mắt đỏ lên, đánh về phía Đỗ Tử Nhân.Nhưng lần này Đỗ Tử Nhân có phòng bị, Úc Lũy sẽ không đắc thủ dễ dàng như lần trước, Đỗ Tử Nhân làm phép phản kích, Úc Lũy đã bắt đầu có xu hướng yếu thế.
“Hình như Úc Lũy sắp thua rồi”. Tô Bạch lo lắng dậm chân.
“Sẽ không thua”. Cố Trường Huyền mỉm cười, kéo Tô Bạch lại, bàn tay vươn ra ngoài cửa sổ, hướng về phía Đỗ Tử Nhân búng ngón tay tách một cái.
Ngươi muốn hắn thắng, hắn sao có thể thua? Cố Trường Huyền nhếch miệng, khẽ hôn vành tai Tô Bạch.
Đỗ Tử Nhân lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp mặt, định tiếp tục sử dùng pháp thuật, nhưng làm cách nào cũng không thể sử dụng được.
Úc Lũy thấy Đỗ Tử Nhân thu pháp, liền lại liều mạng lao về phía Đỗ Tử Nhân, nháy mắt hai người lại quần nhau, Đỗ Tử Nhân không dùng pháp thuật được, Úc Lũy nhanh chóng chiếm thế thượng phong.
Tô Bạch cũng nhìn ra, quay người kéo tay Cố Trường Huyền, ngước mắt cười: “Ngươi phong ấn pháp thuật của Đỗ Tử Nhân à?”.
“Đúng vậy”. Khoé miệng Cố Trường Huyền hơi cong: “Giờ thì Úc Lũy có thể thắng”.
“Ca ca huynh thật tốt”. Tô Bạch cắn môi dưới, hơi xấu hổ hôn Cố Trường Huyền một cái.
Cố Trường Huyền lại khoanh tay, nghiêm mặt nói: “Sớm đã chướng mắt Đỗ Tử Nhân, cho nên muốn để Úc Lũy thay ta dạy dỗ hắn thôi”.
Tô Bạch đỏ mặt, cậu còn tưởng…vì mình muốn Úc Lũy thắng, nên người này mới…
“Không phải ngươi tưởng ta vì ngươi nên làm thế chứ?!”. Cố Trường Huyền cố ý nhướng mày trêu chọc cậu.
“A…”. Suy nghĩ của Tô Bạch bị nhìn thấu, trong lòng xấu hổ vô cùng, mặt càng đỏ hơn, cậu cúi đầu ậm ừ hai tiếng, cuối cùng đẩy Cố Trường Huyền lắp bắp nói: “Không, không có…Ta không nghĩ như vậy, ca ca ta ra đó khuyên bọn họ đây”.
Khi Tô Bạch đi ra, Đỗ Tử Nhân đã bị đánh mặt mũi bầm dập, Thần Đồ ngây người một lúc mới tỉnh hồn, tách hai người đang đánh nhau ra, hỏi Úc Lũy: “Ngươi làm gì thế?”.
Úc Lũy mấp máy môi, mắt xoáy sâu vào Thần Đồ, nhưng không nói một lời, quay người bỏ đi.
“Ơ kìa!”. Thần Đồ thấy hắn như vậy liền nôn nóng, nhưng vừa nghĩ rằng người này rất có thể vì mình nên mới đánh nhau, trong lòng lại có chút ngọt ngào.
“Vậy là đánh xong rồi?”. Tô Bạch nói.
Đỗ Tử Nhân từ dưới đất bò dậy, liếm máu ở khoé môi, nhe răng nói: “Tiểu tử này xuống tay thật ác độc, tốt xấu gì ta cũng là tiền bối của hắn…”.
“Nhưng mà, sao tự nhiên Úc Lũy lại đánh ngươi?”. Lúc Thần Đồ hỏi câu này tim đang đập thình thịch, thực ra y mơ hồ biết đáp án rồi, hỏi như vậy chẳng qua là muốn có một đáp án chắc chắn mà thôi.
Đỗ Tử Nhân cười xì một tiếng, nói thẳng: “Còn có thể vì sao nữa, chính vì ta đùa giỡn ngươi! Nghĩ lại thấy thật oan uổng, nếu ta thực sự làm gì ngươi thì ăn đòn ta cũng chịu, nhưng vấn đề là ta chưa xơ múi được gì cả. Thật là oan uổng mà”.
“Vì ngươi đùa giỡn ta…”. Thần Đồ lẩm bẩm.
“Đúng vậy”. Đỗ Tử Nhân nếm mùi nhưng vẫn không nhớ đời, lại tiến về phía Thần Đồ, vừa xoa khoé miệng tụ máu vừa nói: “Có phải cảm thấy có lỗi với ta đúng không? Hay là tối nay qua phòng ta, bồi thường ta chút?”.
Tô Bạch trợn tròn mắt, mặc dù biết kẻ này mặt dày, nhưng lúc này lại được mở rộng tầm mắt.
Đỗ Tử Nhân sáp lại gần Thần Đồ, đụng đụng cánh tay y, ghé vào tai y nói: “Nghĩ mà xem, ta rất giỏi đấy”.
“Cút ngay!”. Thần Đồ không để Đỗ Tử Nhân vào mắt, quay người đuổi theo Úc Lũy.
Tô Bạch nhìn Đỗ Tử Nhân, nhẹ thở dài một hơi, ánh mắt bỗng lộ ra một chút thương hại, Đỗ Tử Nhân bị ánh mắt như vậy làm cho sợ mất mật, vội vàng khoát tay nói: “Tiểu tổ tông, ngươi đừng nhìn ta như vậy, ra thực sự không tơ tưởng ngươi một chút nào hết”.
Dù hắn bụng đói ăn quàng, chay mặn ăn tuốt, gặp ai cũng dám chòng ghẹo, nhưng Tô Bạch thì khác, nếu hắn nảy sinh một chút tâm tư với vị tiểu tổ tông này, lão tổ tông nhà họ nhất định sẽ lột da hắn.
Nghĩ đến đây, Đỗ Tử Nhân sợ run cả người.
“Ngươi…còn có thể nghĩ cái khác được không?”. Tô Bạch lại thở dài một hơi, bĩu môi, đi ra ngoài.
Tô Bạch muốn đi tìm Thần Đồ, Cố Trường Huyền từ xa nhìn lại, dự định đi tìm Tập Lâu, nhưng sợ lát nữa Tô Bạch không thấy mình, liền dừng bước, không đi nữa.
Úc Lũy vẫn giận không muốn gặp Thần Đồ, Thần Đồ hết cách, đành phải buồn bã rời đi, trên đường về gặp Tô Bạch, liền rủ Tô Bạch cùng mình uống rượu.
Tất nhiên Tô Bạch sẽ đi cùng y, hai người bước vào lương đình ngồi xuống, Đỗ Tử Nhân không biết từ bao giờ cũng đi theo, uống rượu cùng hai người, hoàn toàn không để ý sự việc ban nãy.
“Úc Lũy lại tự giam chính mình rồi”. Thần Đồ cảm thấy rượu này uống không trôi, cổ họng như bị nghẹn: “Tiểu Bạch, có lẽ ngươi quên rồi, Úc Lũy là Quỷ đế trẻ tuổi nhất Minh giới chúng ta, lúc mới kế nhiệm, hắn lầm lì lắm, gặp ai cũng không nói, chỉ những khi chủ thượng giao phó hắn làm việc, hắn mới đáp lại hai câu”.
“Đúng vậy”. Đỗ Tử Nhân sờ vết thương trên mặt, lòng còn sợ hãi: “Úc Lũy chính là người có vai vế nhỏ nhất, lai lịch đơn giản nhất trong số chúng ta, không ngờ đánh người cũng mạnh dữ, dù gì ta cũng là tiền bối của hắn, trong số các Quỷ đế, ta có vị trí cao nhất, tiểu tử Úc Lũy này, vậy mà dám đánh ta”.
Thần Đồ như thể không nghe thấy lời Đỗ Tử Nhân nói, vẫn đắm chìm trong thế giới riêng của mình, chậm rãi nói: “Khi đó Úc Lũy thường lui ở một góc phòng, trông nhỏ bé vô cùng, ta thương hắn, liền tìm hắn nói chuyện, tìm hắn chơi cùng”.
“Sau đó thì sao?”. Tô Bạch hỏi.
“Ban đầu hắn cũng rất lạnh nhạt với ta”. Thần Đồ cười cười: “Nhưng ai bảo ta tốt bụng, hắn không để ý tới ta, ta vẫn cứ tìm hắn nói chuyện, tìm hắn chơi đùa”.
“Đủ rồi đấy”. Đỗ Tử Nhân khoát khoát tay, trợn trắng mặt giễu cợt: “Khi đó ngươi vô cùng phiền phức, chúng ta đều không chịu nổi ngươi, vừa thấy ngươi liền đánh ngươi, mà ngươi không đấu lại được chúng ta, vì vậy liền đi bắt nạt ma mới, tốt bụng nỗi gì? Nói nghe hay thế nhỉ”.
Thần Đồ bị Đỗ Tử Nhân vạch trần, nhất thời liền nổi giận, vỗ bàn đá nói: “Dù sao lúc đó các ngươi đều hờ hững với Úc Lũy, chỉ có ta nói chuyện với hắn quan tâm hắn!”.
“Ta hiểu ta hiểu”. Đỗ Tử Nhân cười bỉ, quay sang giải thích cho Tô Bạch: “Khi đó, Úc Lũy nhỏ xíu à, lại ngây thơ nữa, còn thích nghiêm mặt ra vẻ chín chắn, năm ấy ta thấy hắn khá vừa miệng, nếu không phải bên cạnh ta không thiếu người, không cần ăn cỏ gần hang, ta cũng muốn cùng Úc Lũy chơi trò dưỡng thành, ha ha”.
“Đỗ Tử Nhân!”. Thần Đồ xắn tay áo muốn đánh hắn, Tô Bạch cảm thấy tiếng quát hơi chói, cậu ngoáy ngoáy lỗ tai, nghiêng đầu hỏi Thần Đồ: “Chỉ có ngươi quan tâm Úc Lũy, sau đó thì sao? Hết rồi à”.
“Sau đó Úc Lũy bắt đầu bám ta”. Thần Đồ bị Tô Bạch dẫn dắt, lại bắt đầu ôn chuyện, y nói đến đây còn có chút kiêu ngạo, ưỡn ngực nói: “Khi đó ta đi đâu hắn theo đó, vô cùng nghe lời”.
“Ồ?”. Tô Bạch hơi kinh ngạc, chống cằm nói: “Thì ra là vậy sao? Thật không nhìn ra”.
“Đúng vậy”. Thần Đồ cũng cảm khái: “Khi đó, ai ức hiếp Úc Lũy ta liền đi đánh kẻ đó, nhưng về sau không hiểu sao, có lẽ là hắn trưởng thành, đủ lông đủ cánh rồi, nói chung là bắt đầu chống đối ta, không giúp ta đánh người nữa, thậm chí còn đánh lại ra, ngươi bảo có đáng giận hay không?”.
“Đáng giận”. Tô Bạch gật đầu phụ hoạ, ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc: “Nhưng tại sao?”.
Mọi việc đều có lý do của nó, Úc Lũy cũng không cớ gì lại bỗng dưng đổi tính.
“Còn không phải vì ngươi”. Giọng nói của Cố Trường Huyền truyền tới, Tô Bạch quay đầu lại theo phản xạ, tìm kiếm bóng dáng người kia, nhưng chỉ thấy ánh sáng lóe lên, một giây sau Cố Trường Huyền đã ngồi bên cạnh mình.
Hai người đang nhìn nhau say đắm, Thần Đồ lại không hiểu phong tình đứng dậy, tiến lên hai bước hỏi: “Chủ thượng, tại sao lại vì Tiểu Bạch?”.
Cố Trường Huyền kéo bàn tay Tô Bạch đặt vào lòng bàn tay mình vuốt ve, sau đó mới trả lời Thần Đồ: “Khi Tiểu Bạch tới Minh giới, ngươi liền thường xuyên chơi cùng Tiểu Bạch, vì vậy hơi xa lánh Úc Lũy, hắn vốn nhạy cảm, kể từ đó…”.
“Vậy mà lại vì lý do này sao”. Thần Đồ vội ngắt lời, các ngón tay đang nắm thành bàn trắng bệch: “Nhưng Tiểu Bạch suốt ngày ở cùng ngài, thời gian ta và cậu ấy chơi với nhau cũng không nhiều”.
Cố Trường Huyền phất tay làm Thần Đồ dạt sang một bên, sau đó kéo tay Tô Bạch, ôm cậu ngồi vào lòng mình, lại nhéo nhéo bàn tay mềm mại của cậu rồi mới nói: “Thần Đồ, đây chẳng qua là suy nghĩ của ngươi, Úc Lũy vốn lầm lì, tính tình lại có chút cố chấp, hắn vốn đang ở một mình quen, là ngươi bỗng dưng xông vào cuộc sống của hắn, để trong mắt hắn, trong tim hắn chỉ có hình bóng của mình ngươi”.
“Trong mắt ta trong tim ta cũng có hắn!”. Thần Đồ trong lúc nóng vội đã nói ra tiếng lòng.
Cố Trường Huyền cười thấu hiểu, thở dài nói: “Nhưng sự cố chấp của Úc Lũy là ở chỗ, hắn hy vọng ngươi có thể đáp lại hắn tương đương, ngươi và Tiểu Bạch ở cùng nhau không nhiều, nhưng cũng vì vậy mà rút bớt thời gian ở bên Úc Lũy”.
“Chưa hiểu lắm”. Tô Bạch nghịch ngón tay Cố Trường Huyền.
Cố Trường Huyền tốt bụng giải thích: “Trong lòng Úc Lũy chỉ có Thần Đồ, nhưng Thần Đồ lại có thêm bạn là ngươi, trong mắt đã không chỉ còn mình Úc Lũy, vì vậy Úc Lũy sẽ thất vọng, cáu giận với Thần Đồ, không như trước được nữa”.
Tô Bạch nửa hiểu nửa không gật gật đầu, miệng hơi cong lên, đôi mắt ướt át, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, Cố Trường Huyền không nhịn được, ở trước mặt Thần Đồ và Đỗ Tử Nhân, cắn môi Tô Bạch một cái.
Thần Đồ coi như không thấy, chỉ gặng hỏi điều mình muốn biết: “Nhưng người bình thường làm sao sẽ nghĩ như Úc Lũy chứ?”.
“Nếu không tại sao nói Úc Lũy cố chấp”. Cố Trường Huyền sờ cằm, nhìn Thần Đồ cười như không cười: “Thực ra ngươi nên cảm thấy may mắn, Úc Lũy không chặt chân ngươi, rồi xích ngươi ở trên giường”.
“Hắn…sao hắn lại muốn chặt chân ta, xích ta trên giường?”. Thần Đồ run giọng.
Cố Trường Huyền cười nói: “Như vậy thì ngươi chỉ có thể nhìn một mình hắn rồi”.
Cố Trường Huyền nói xong câu này lại cúi đầu gặm môi Tô Bạch một cái, giọng nói trầm xuống: “Tiểu Bạch, ngươi biết không, đôi khi, ta cũng muốn trói ngươi trên giường…”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook