*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Kogi

Tô Bạch tỉnh dậy trong vòng tay Cố Trường Huyền, cái ôm của hắn vô cùng ấm áp, một khi chạm đến liền không muốn rời xa, vì vậy Tô Bạch lại cọ cọ ngực Cố Trường Huyền, khép hờ mắt, không có ý định ngồi dậy.

“Tỉnh rồi à?”. Cố Trường Huyền khép cánh tay, xoa nhẹ lưng Tô Bạch.

“Ừm”. Tô Bạch lười biếng đáp, cậu hơi nhỏm dậy, hôn một cái lên má Cố Trường Huyền, sau đó lại gục trên ngực hắn, mơ hồ nói: “Ca ca, huynh muốn rời giường sao?”.

“Không”. Cố Trường Huyền dịu dàng nói, “Ta ở đây với ngươi”.

Giọng nói này quá êm ái, rõ ràng là âm điệu quyến rũ dễ nghe, không hiểu sao lại khiến người ta say mê mơ màng, Tô Bạch vốn còn ngái ngủ liền trở mình, vắt nửa người lên Cố Trường Huyền, mềm yếu nói: “Vậy ta ngủ một lúc nữa”.

“Ừm”.

“Chỉ một lúc thôi…”.

Khi Tô Bạch mở mắt thì mặt trời đã lên ba sào, cậu dụi dụi mắt, theo bản năng vươn tay sang sờ người thương, nhưng không ngờ sờ hụt, trên giường đã không còn bóng người từ lâu.

“Ca ca…”. Tô Bạch ỉu xìu, xốc chăn định đi tìm, nhưng nghĩ lại, ca ca cũng có việc cần làm, dù sao mình cũng không thể bám hắn suốt ngày được.

Tô Bạch mím môi, vỗ hai má mình, cậu phải khống chế cảm xúc của mình, nhưng không nhịn được lại nhớ tới màn quyến luyến kiều diễm tối qua.

Làm sao đây, vẫn rất muốn…

Tô Bạch cảm thấy ý nghĩ này của mình hơi táo bạo, rõ ràng là đã xảy ra chuyện thân mật, nhưng vậy mà cậu vẫn chưa thấy đủ, đến giờ còn muốn nữa.

Tô Bạch vùi đầu trong chăn, khuôn mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn, lúc Cố Trường Huyền bê bữa sáng vào thấy cảnh này, cười thầm, nhưng hắn vẫn kéo người ra ngoài, kéo chiếc chăn đang trùm lên đầu cậu xuống, để lộ ra khuôn mặt thanh tú.

“Đang làm gì vậy?”. Cố Trường Huyền nhấc tay chọc chọc gò má ửng hồng của Tô Bạch.

“Không…có làm gì đâu”. Tô Bạch không muốn cho Cố Trường Huyền biết ý nghĩ đáng xấu hổ của mình ban nãy, liền vội đánh trống lảng: “Cái đó…Huynh, huynh đi đâu thế, huynh còn nói sẽ không rời giường, ở đây với ta cơ mà”.

Tô Bạch vừa nói xong liền cảm thấy không ổn, cậu không muốn làm Cố Trường Đình nghĩ mình quá dính người, rồi chán ghét cậu, liền vội mở miệng giải thích: “À, ca ca, ta không trách đâu, huynh cũng không cần ở cạnh ta suốt, chỉ là ta…chỉ là nhớ huynh thôi”.

“Sao nói năng lộn xộn thế?”. Cố Trường Huyền xoa xoa đỉnh đầu cậu, cười nói: “Muốn nói gì thì cứ nói, sao phải giấu ca ca”.

Giọng điệu của Cố Trường Huyền quá mức cưng chiều, Tô Bạch cũng cảm thấy mình được chiều quen rồi, liền bạo gan hơn một chịu, bĩu môi, đổi giọng ngay lập tức: “Huynh đã bảo sẽ ở bên ta, vậy mà vừa tỉnh dậy đã không thấy người đâu rồi”.

“Là lỗi của ta”. Cố Trường Huyền hôn lên mặt Tô Bạch, dịu dàng nói: “Ca ca nghĩ ngươi cũng sắp tỉnh, nên bảo người làm chút đồ ngươi thích ăn. Đừng tức giận nữa được không?”.

Tô Bạch bật cười, lập tức đạp chăn, lăn vào lòng Cố Trường Huyền, mềm mại nói: “Ta không giận huynh đâu, chỉ là, ta bám người như vậy, huynh có thấy phiền không?”.

“Phiền?”. Cố Trường Huyền nhướng mày.

Tô Bạch quan sát sắc mặt của hắn, hơi rụt tay lại, khẽ nói: “Thực ra ta có thể bớt lại…”.

“Bớt cái gì?”. Cố Trường Huyền cắn môi Tô Bạch một cái, giận trách: “Ngươi thích bám ta thì cứ bám, muốn làm gì thì làm, dù sao, Tiểu Bạch à, ta cũng hận không thể luôn luôn ở bên ngươi, giống như đêm qua…”.

“Ta cũng vậy”. Tô Bạch nhỏ giọng phụ họa một câu, sau đó đỏ bừng mặt, vội đẩy Cố Trường Huyền ra, tự mình nhảy xuống giường.

“Ngươi vội gì chứ?”. Cố Trường Huyền xách người trở về, giúp cậu đi giày.

Ráng hồng trên mặt Tô Bạch vẫn chưa tan hết, cậu nhìn động tác của Cố Trường Huyền, trong lòng ngọt ngào, lại không khỏi cảm thấy ảo não, nếu người này cứ nuông chiều mình mãi như vậy, e là đến năng lực tự lo cho bản thân cậu cũng không có mất.

Tô Bạch không muốn để mình trở nên vô dụng, sau khi Cố Trường Huyền đi giày cho cậu xong, cậu liền đi rửa mặt đánh răng, sau đó múc cháo, xếp ghế, vẫy Cố Trường Huyền ngồi xuống.

Cố Trường Huyền ở một bên nhìn người yêu bận rộn, để yên cho Tô Bạch dùng khăn ướt lau sạch tay cho mình, sau đó được Tô Bạch dắt đến bàn ăn.

Cháo củ từ câu kỷ táo chín nấu chung với nhau, đỏ trắng đan xen, mềm nhuyễn vừa miệng, ăn kèm với một lồng bánh bao canh súp thượng hạng, nửa đĩa bánh hoa quế đường hấp hạt dẻ, với mấy bát dưa cải ngon lành, vừa nhìn đã thèm nhỏ dãi.

Tô Bạch cầm đũa cười tít mắt, mặc dù rất muốn bất chấp hình tượng ăn như rồng cuốn, nhưng vẫn gắp một chiếc bánh bao canh súp đưa đến miệng Cố Trường Huyền trước.

Cố Trường Huyền mỉm cười, đối với hắn, ăn uống chẳng qua chỉ là thú vui, nhưng nhìn dáng vẻ Tô Bạch thèm chảy nước miếng, rồi nhìn cậu gắp bánh bao đưa đến miệng mình, Cố Trường Huyền vậy mà lại cũng cảm thấy bàn thức ăn này rất ngon lành.

Tô Bạch không ăn thì sẽ đói, Cố Trường Huyền nghĩ vậy liền không cười được nữa, mặc dù bây giờ cậu như quỷ hồn, nhưng thân thể này vẫn giống người phàm, không ăn thì sẽ đói, cảm lạnh sẽ sinh bệnh…

Cố Trường Huyền nhíu mày, rất nhiều thứ ở Tô Bạch còn chưa rõ ràng, không có nguyên do, cũng không tìm được quy luật. Hiện giờ Cố Trường Huyền vẫn có thể khống chế tình hình, còn có thể chăm sóc cậu chu đáo, nhưng thực tế biến ảo khôn lường, ý trời trêu ngươi, ai biết sau này sẽ thế nào?

Tô Bạch nhét đồ ăn vào miệng đầy căng, cậu đang ăn vui vẻ, nghiêng đầu thấy Cố Trường Huyền đang nhìn mình, môi hơi bóng, chắc là nước canh ở bánh bao để lại.

Tô Bạch phùng má nhìn, sau đó dịch về phía Cố Trường Huyền, vừa cầm khăn định lau miệng cho hắn, vừa tiếp tục nhai nuốt đồ ăn trong miệng. Đột nhiên bị Cố Trường Huyền giữ cánh tay, kéo vào lòng, môi hai người chạm nhau.

Đồ ăn trong miệng Tô Bạch còn chưa kịp nuốt, thấy thế liền mở to hai mắt nhìn, cậu đẩy Cố Trường Huyền ra, nuốt hết đồ ăn, sau đó lau miệng, muốn nói với Cố Trường Huyền giờ thì có thể hôn rồi, vậy mà vừa há miệng liền ợ một tiếng.

Cố Trường Huyền lại kéo Tô Bạch vào lòng, để cậu ngồi lên đùi mình, vươn tay vuốt lưng cho cậu, giận trách: “Ai giành ăn với ngươi, ngươi vội gì chứ?”.

Vội để huynh hôn ta á!

Tô Bạch ấm ức bĩu môi, lại ợ một tiếng, không thèm trả lời Cố Trường Huyền, chỉ lẩm bẩm một mình: “Đều tại huynh”.

Hai người ăn sáng xong, cuối cùng Cố Trường Huyền cũng chịu gặp Đỗ Tử Nhân, hôm qua gần như Đỗ Tử Nhân thức trắng đêm, sớm đã soạn xong bản thảo, đang định cất giọng ngâm thì nghe thấy Tô Bạch nói: “Ca ca”.

“Hửm?”. Cố Trường Huyền lập tức xua tay bảo Đỗ Tử Nhân ngậm miệng, quay sang hỏi Tô Bạch: “Sao vậy?”.

Kogi: Bữa sáng của Cố Trường Huyền và Tô Bạch

Cháo củ từ câu kỷ táo chín

Bánh bao canh súp

Bánh hoa quế đường hấp hạt dẻ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương