Có Lẽ Ta Là Một Con Quỷ Giả
-
Chương 29: Cùng giường
Edit: Kogi
Tô Bạch bị dáng vẻ không biết xấu hổ của Cố Trường Huyền làm cho sững sờ, nhưng Tô Bạch nghĩ, cho dù như vậy, mình cũng vẫn thích huynh ấy.
“Sao không nói gì?”. Hơi rượu bốc lên, khóe mày Cố Trường Huyền đều mang vẻ phóng túng, khuôn mặt hắn vốn tuấn tú vô cùng, lúc này còn mang theo chút tà khí, lúc này khiến Tô Bạch không dám nhìn thẳng, nuốt một ngụm nước bọt rồi liếc mắt sang chỗ khác.
Nhưng Cố Trường Huyền không buông tha, hỏi tiếp: “Tiểu Bạch, sao không nói chuyện với ca ca?”.
Bàn tay Tô Bạch còn bị người này đặt ở nơi nào đó, lại bị ép hỏi như vậy, ấm đầu thế nào mà Tô Bạch lại run rẩy hỏi một câu: “Muốn…muốn dùng tay không…”.
Cố Trường Huyền ngẩn người, sau đó bật cười lớn, hắn thả tay Tô Bạch, sau đó ôm cả người cậu vào lòng.
Tô Bạch không rõ ý của Cố Trường Huyền, chỉ biết Cố Trường Huyền đang hôn chóc chóc lên môi mình, liền tưởng đây cũng là ám chỉ, cậu xoa môi của mình, mở to mắt nhìn Cố Trường Huyền, mặt đỏ cả lên, lí nha lí nhí nói: “Là muốn…dùng, dùng, dùng…”.
“Dùng cái gì mà dùng?”. Cố Trường Huyền thu lại nụ cười, hôn mạnh một cái lên tai Tô Bạch, thâm tình nói: “Ta làm sao nỡ?”.
Tô Bạch cắn môi, mắt mờ sương, cậu cứ như vậy nhìn Cố Trường Huyền, hơi ấm ức nói: “Vậy…ta cởi quần nhé…”.
Cởi quần…
Cố Trường Huyền bị cậu chọc cười, lại xoa xoa nắn nắn một hồi, sau đó nhướng mày nói: “Nhóc con, biết không ít hửm?”.
Tô Bạch sắp bốc cháy rồi, mặc dù trước đây cậu không thể giao tiếp với mọi người, nhưng dù sao những lúc rảnh rỗi cũng sẽ đi lang thang khắp nơi, nhìn nhiều rồi nên là cũng thu được chút kiến thức…
“Bình thường nhìn ngốc ngốc”. Cố Trường Huyền cảm thán, “Không ngờ lén học trộm mấy thứ này…”.
“Không học”. Tô Bạch ngẩng đầu phản bác, cổ vẫn đỏ ửng, “Còn nữa, ta không ngốc…”.
“Không hả”. Cố Trường Huyền híp mắt, cọ sát người Tô Bạch, say mê hừ một tiếng nói: “Không phải vừa rồi còn định cởi quần à?”.
“Bởi vì muốn giúp huynh á”. Không biết Tô Bạch vì xấu hổ hay thực sự tức giận, đấm đá Cố Trường Huyền một trận, làm bọt nước xung quanh bắn tung tóe, Cố Trường Huyền chỉ dung túng mỉm cười, nói: “Ngốc quá”.
“Không ngốc!”. Tô Bạch sắp khóc.
“Ngốc”. Lần này Cố Trường Huyền không chiều theo cậu.
“Không ngốc!”. Tô Bạch đôi co với Cố Trường Huyền.
“Nhóc ngốc”. Cố Trường Huyền cười khẽ.
“Ta, ta…không giúp huynh nữa”. Tô Bạch không nói lại hắn, khóc chít chít bò ra khỏi bể tắm, Cố Trường Huyền cũng không ngăn lại, chỉ trông chừng phía sau cậu, cười dung túng.
“Ta không giúp huynh thật đấy…”. Tô Bạch vẫn không nhẫn tâm bỏ đi, cậu quay lại nhìn Cố Trường Huyền, giọng nói vừa ngọt vừa êm, ánh mắt ướt át như muốn gợi Cố Trường Huyền mở miệng, nói gì đó giữ cậu lại, kết quả Cố Trường Huyền chỉ chống đầu mỉm cười, dặn dò: “Nhớ lau khô người, thay quần áo sạch rồi hãy đi”.
“Không thay”. Vốn dĩ Tô Bạch đang đánh cuộc, sự quan tâm của Cố Trường Huyền lại không thể an ủi cậu, ngược lại còn khiến cậu tức giận hơn, liền hét lên: “Huynh tự đi mà giải quyết hu hu hu…”, sau đó chạy ra ngoài.
Cố Trường Huyền thở dài, giơ tay thi pháp, mặc quần áo sạch cho Tô Bạch, còn bộ đang mặc trên người Tô Bạch thì rơi vào tay Cố Trường Huyền.
“Tiểu Bạch…”. Cố Trường Huyền cúi đầu ngửi quần áo Tô Bạch, nhớ lại dáng vẻ đỏ mặt mọng nước của Tô Bạch ban nãy, còn thực sự làm giống như lời Tô Bạch, tự mình giải quyết.
Tô Bạch đứng ở cửa, tâm trạng hơi chán nản, đúng lúc gặp Thần Đồ đi ngang qua, thấy cậu cứ đứng im không nhúc nhích ở đó, liền nhặt người về, sau khi về phòng liền rót cho cậu một chén trà.
“Sao thế?”. Thần Đồ cũng tự rót cho mình một chén.
“Huynh ấy không muốn ta”. Tô Bạch thành thật trình bày.
Câu này vốn không dễ hiểu, nếu không nghĩ kĩ, rất có thể sẽ hiểu lầm, nhưng không hiểu sao Thần Đồ vừa nhìn vẻ xuân tình chưa hết trên mặt Tô Bạch lại hiểu ngay ý của cậu.
“He he, ngài ấy không nọ kia với ngươi hả?”. Thần Đồ sáp lại cười cợt nhả hỏi.
“Ừm”. Trước mặt người khác Tô Bạch rất ít khi xấu hổ, dù lúc này thừa nhận với Thần Đồ như vậy, cậu cũng không đổi sắc mặt.
“He he, ngươi cũng phải hiểu cho ngài ấy chút”. Thần Đồ cười đến là thô bỉ, “Không biết ngài ấy đã lang thang ở đâu hơn một nghìn năm, giờ cũng vừa xuất hiện trở lại, có lẽ phương diện đó thoái hóa, không được…”.
Đột nhiên Tô Bạch mở to đôi mắt đen nhánh nhìn Thần Đồ.
Thần Đồ bị Tô Bạch nhìn dựng hết cả lông tơ, liền ý thức được mình không biết giữ miệng, lại bắt đầu nói láo rồi, liền vội vàng bổ sung, nói với Tô Bạch: “Ta nói linh tinh thôi, ngươi đừng cho là thật, cũng đừng nói việc này cho ngài ấy biết đấy, chọc gậy bánh xe ấy mà, dù sao cũng không hay lắm, ngài ấy thích những người ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện, không thích kẻ không có việc gì cũng thêu dệt đi nói khắp nơi đâu”.
Tô Bạch không nói gì hồi lâu, chỉ nhìn Thần Đồ, mãi đến khi Thần Đồ đứng ngồi không yên, cậu mới cười yếu ớt nói: “Ta đương nhiên không tin những gì ngươi nói, cho dù ta có nghe lời hay không, huynh ấy vẫn sẽ thích ta”.
“Ấy, Tiểu Bạch đừng nóng”. Thần Đò có dự cảm xấu, ngăn Tô Bạch không cho cậu đi ra, “Sao ta cứ cảm thấy ngươi đang tính kế ta nhỉ”.
“Ta sẽ không nói cho huynh ấy biết những gì ngươi nói”. Tô Bạch lướt qua Thần Đồ rồi đi thẳng, cậu vẫn không nỡ bỏ Cố Trường Huyền ở đó một mình, liền quay về phòng tắm.
Cố Trường Huyền đã tắm xong đi ra, đang nằm trên giường, thấy Tô Bạch tới, hắn liền bỏ quyển sách trên tay xuống, gọi: “Tiểu Bạch”.
Tô Bạch mấp máy môi, nghĩ thầm, huynh ấy thực sự tự giải quyết sao…
Tô Bạch đột nhiên cảm thấy mình rất vô dụng, cậu tủi thân bĩu môi, quay đầu lại bỏ đi.
Lần này Cố Trường Huyền trực tiếp ôm người ở lại, nâng cằm cậu hỏi: “Làm sao?”.
“Không cần huynh quan tâm!”. Tô Bạch gạt tay hắn, hung dữ nhìn.
Cố Trường Huyền chọc chọc phần cằm đầy đặn của cậu, chỉ cảm thấy đến vẻ nóng giận của người yêu mình cũng dễ thương chết đi được, Tô Bạch lại gạt tay hắn, tiếp tục cáu kỉnh: “Hôm nay huynh đừng ngủ cùng ta!”.
“Thực sự không ngủ cùng ta sao?”.
Tô Bạch giãy khỏi Cố Trường Huyền lại định chạy ra ngoài, Cố Trường Huyền liền kéo tay cậu hỏi như vậy.
“Tất nhiên là thật”. Tô Bạch cố gắng làm mình trông có vẻ kiên quyết, cậu còn dẫm đạp lên giày Cố Trường Huyền, sau đó mới nghiến răng rời đi.
Cố Trường Huyền nghe vậy còn thực sự ngủ ở chỗ khác, Tô Bạch nằm một mình trên giường, trở đi trở lại mãi không ngủ được, cậu cắn ngón tay, suy nghĩ hồi lâu mới quyết định dậy đi tìm Cố Trường Huyền.
Lúc này hẳn là huynh ấy đang ngủ rồi ha?
Mình cứ lén lút sang đó, lặng lẽ nằm bên cạnh, nếu hôm sau huynh ấy hỏi, mình liền nói…nói là huynh ấy ôm mình sang…
Dù sao hôm nay huynh ấy cũng uống nhiều mà.
Ý định của Tô Bạch rất tuyệt, mọi chuyện cũng tiến hành thuận lợi, cậu ôm chiếc gối nhỏ của mình nhẹ nhàng đi sang, rón rén leo lên giường Cố Trường Huyền, nằm xuống bên cạnh Cố Trường Huyền.
Đúng lúc này Cố Trường Huyền tỉnh, hắn hé mắt, đắp chăn cho Cố Trường Huyền, rồi ôm cả người bọc chăn vào lòng, dịu dàng hỏi: “Sao lại qua đây?”.
Bao nhiêu lời đã chuẩn bị sẵn Tô Bạch đều quên mất tiêu, cậu đỏ mắt, nói ra lời trong lòng: “Ta nhớ huynh, huynh không ngủ cùng thì ta không ngủ được”.
Tô Bạch bị dáng vẻ không biết xấu hổ của Cố Trường Huyền làm cho sững sờ, nhưng Tô Bạch nghĩ, cho dù như vậy, mình cũng vẫn thích huynh ấy.
“Sao không nói gì?”. Hơi rượu bốc lên, khóe mày Cố Trường Huyền đều mang vẻ phóng túng, khuôn mặt hắn vốn tuấn tú vô cùng, lúc này còn mang theo chút tà khí, lúc này khiến Tô Bạch không dám nhìn thẳng, nuốt một ngụm nước bọt rồi liếc mắt sang chỗ khác.
Nhưng Cố Trường Huyền không buông tha, hỏi tiếp: “Tiểu Bạch, sao không nói chuyện với ca ca?”.
Bàn tay Tô Bạch còn bị người này đặt ở nơi nào đó, lại bị ép hỏi như vậy, ấm đầu thế nào mà Tô Bạch lại run rẩy hỏi một câu: “Muốn…muốn dùng tay không…”.
Cố Trường Huyền ngẩn người, sau đó bật cười lớn, hắn thả tay Tô Bạch, sau đó ôm cả người cậu vào lòng.
Tô Bạch không rõ ý của Cố Trường Huyền, chỉ biết Cố Trường Huyền đang hôn chóc chóc lên môi mình, liền tưởng đây cũng là ám chỉ, cậu xoa môi của mình, mở to mắt nhìn Cố Trường Huyền, mặt đỏ cả lên, lí nha lí nhí nói: “Là muốn…dùng, dùng, dùng…”.
“Dùng cái gì mà dùng?”. Cố Trường Huyền thu lại nụ cười, hôn mạnh một cái lên tai Tô Bạch, thâm tình nói: “Ta làm sao nỡ?”.
Tô Bạch cắn môi, mắt mờ sương, cậu cứ như vậy nhìn Cố Trường Huyền, hơi ấm ức nói: “Vậy…ta cởi quần nhé…”.
Cởi quần…
Cố Trường Huyền bị cậu chọc cười, lại xoa xoa nắn nắn một hồi, sau đó nhướng mày nói: “Nhóc con, biết không ít hửm?”.
Tô Bạch sắp bốc cháy rồi, mặc dù trước đây cậu không thể giao tiếp với mọi người, nhưng dù sao những lúc rảnh rỗi cũng sẽ đi lang thang khắp nơi, nhìn nhiều rồi nên là cũng thu được chút kiến thức…
“Bình thường nhìn ngốc ngốc”. Cố Trường Huyền cảm thán, “Không ngờ lén học trộm mấy thứ này…”.
“Không học”. Tô Bạch ngẩng đầu phản bác, cổ vẫn đỏ ửng, “Còn nữa, ta không ngốc…”.
“Không hả”. Cố Trường Huyền híp mắt, cọ sát người Tô Bạch, say mê hừ một tiếng nói: “Không phải vừa rồi còn định cởi quần à?”.
“Bởi vì muốn giúp huynh á”. Không biết Tô Bạch vì xấu hổ hay thực sự tức giận, đấm đá Cố Trường Huyền một trận, làm bọt nước xung quanh bắn tung tóe, Cố Trường Huyền chỉ dung túng mỉm cười, nói: “Ngốc quá”.
“Không ngốc!”. Tô Bạch sắp khóc.
“Ngốc”. Lần này Cố Trường Huyền không chiều theo cậu.
“Không ngốc!”. Tô Bạch đôi co với Cố Trường Huyền.
“Nhóc ngốc”. Cố Trường Huyền cười khẽ.
“Ta, ta…không giúp huynh nữa”. Tô Bạch không nói lại hắn, khóc chít chít bò ra khỏi bể tắm, Cố Trường Huyền cũng không ngăn lại, chỉ trông chừng phía sau cậu, cười dung túng.
“Ta không giúp huynh thật đấy…”. Tô Bạch vẫn không nhẫn tâm bỏ đi, cậu quay lại nhìn Cố Trường Huyền, giọng nói vừa ngọt vừa êm, ánh mắt ướt át như muốn gợi Cố Trường Huyền mở miệng, nói gì đó giữ cậu lại, kết quả Cố Trường Huyền chỉ chống đầu mỉm cười, dặn dò: “Nhớ lau khô người, thay quần áo sạch rồi hãy đi”.
“Không thay”. Vốn dĩ Tô Bạch đang đánh cuộc, sự quan tâm của Cố Trường Huyền lại không thể an ủi cậu, ngược lại còn khiến cậu tức giận hơn, liền hét lên: “Huynh tự đi mà giải quyết hu hu hu…”, sau đó chạy ra ngoài.
Cố Trường Huyền thở dài, giơ tay thi pháp, mặc quần áo sạch cho Tô Bạch, còn bộ đang mặc trên người Tô Bạch thì rơi vào tay Cố Trường Huyền.
“Tiểu Bạch…”. Cố Trường Huyền cúi đầu ngửi quần áo Tô Bạch, nhớ lại dáng vẻ đỏ mặt mọng nước của Tô Bạch ban nãy, còn thực sự làm giống như lời Tô Bạch, tự mình giải quyết.
Tô Bạch đứng ở cửa, tâm trạng hơi chán nản, đúng lúc gặp Thần Đồ đi ngang qua, thấy cậu cứ đứng im không nhúc nhích ở đó, liền nhặt người về, sau khi về phòng liền rót cho cậu một chén trà.
“Sao thế?”. Thần Đồ cũng tự rót cho mình một chén.
“Huynh ấy không muốn ta”. Tô Bạch thành thật trình bày.
Câu này vốn không dễ hiểu, nếu không nghĩ kĩ, rất có thể sẽ hiểu lầm, nhưng không hiểu sao Thần Đồ vừa nhìn vẻ xuân tình chưa hết trên mặt Tô Bạch lại hiểu ngay ý của cậu.
“He he, ngài ấy không nọ kia với ngươi hả?”. Thần Đồ sáp lại cười cợt nhả hỏi.
“Ừm”. Trước mặt người khác Tô Bạch rất ít khi xấu hổ, dù lúc này thừa nhận với Thần Đồ như vậy, cậu cũng không đổi sắc mặt.
“He he, ngươi cũng phải hiểu cho ngài ấy chút”. Thần Đồ cười đến là thô bỉ, “Không biết ngài ấy đã lang thang ở đâu hơn một nghìn năm, giờ cũng vừa xuất hiện trở lại, có lẽ phương diện đó thoái hóa, không được…”.
Đột nhiên Tô Bạch mở to đôi mắt đen nhánh nhìn Thần Đồ.
Thần Đồ bị Tô Bạch nhìn dựng hết cả lông tơ, liền ý thức được mình không biết giữ miệng, lại bắt đầu nói láo rồi, liền vội vàng bổ sung, nói với Tô Bạch: “Ta nói linh tinh thôi, ngươi đừng cho là thật, cũng đừng nói việc này cho ngài ấy biết đấy, chọc gậy bánh xe ấy mà, dù sao cũng không hay lắm, ngài ấy thích những người ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện, không thích kẻ không có việc gì cũng thêu dệt đi nói khắp nơi đâu”.
Tô Bạch không nói gì hồi lâu, chỉ nhìn Thần Đồ, mãi đến khi Thần Đồ đứng ngồi không yên, cậu mới cười yếu ớt nói: “Ta đương nhiên không tin những gì ngươi nói, cho dù ta có nghe lời hay không, huynh ấy vẫn sẽ thích ta”.
“Ấy, Tiểu Bạch đừng nóng”. Thần Đò có dự cảm xấu, ngăn Tô Bạch không cho cậu đi ra, “Sao ta cứ cảm thấy ngươi đang tính kế ta nhỉ”.
“Ta sẽ không nói cho huynh ấy biết những gì ngươi nói”. Tô Bạch lướt qua Thần Đồ rồi đi thẳng, cậu vẫn không nỡ bỏ Cố Trường Huyền ở đó một mình, liền quay về phòng tắm.
Cố Trường Huyền đã tắm xong đi ra, đang nằm trên giường, thấy Tô Bạch tới, hắn liền bỏ quyển sách trên tay xuống, gọi: “Tiểu Bạch”.
Tô Bạch mấp máy môi, nghĩ thầm, huynh ấy thực sự tự giải quyết sao…
Tô Bạch đột nhiên cảm thấy mình rất vô dụng, cậu tủi thân bĩu môi, quay đầu lại bỏ đi.
Lần này Cố Trường Huyền trực tiếp ôm người ở lại, nâng cằm cậu hỏi: “Làm sao?”.
“Không cần huynh quan tâm!”. Tô Bạch gạt tay hắn, hung dữ nhìn.
Cố Trường Huyền chọc chọc phần cằm đầy đặn của cậu, chỉ cảm thấy đến vẻ nóng giận của người yêu mình cũng dễ thương chết đi được, Tô Bạch lại gạt tay hắn, tiếp tục cáu kỉnh: “Hôm nay huynh đừng ngủ cùng ta!”.
“Thực sự không ngủ cùng ta sao?”.
Tô Bạch giãy khỏi Cố Trường Huyền lại định chạy ra ngoài, Cố Trường Huyền liền kéo tay cậu hỏi như vậy.
“Tất nhiên là thật”. Tô Bạch cố gắng làm mình trông có vẻ kiên quyết, cậu còn dẫm đạp lên giày Cố Trường Huyền, sau đó mới nghiến răng rời đi.
Cố Trường Huyền nghe vậy còn thực sự ngủ ở chỗ khác, Tô Bạch nằm một mình trên giường, trở đi trở lại mãi không ngủ được, cậu cắn ngón tay, suy nghĩ hồi lâu mới quyết định dậy đi tìm Cố Trường Huyền.
Lúc này hẳn là huynh ấy đang ngủ rồi ha?
Mình cứ lén lút sang đó, lặng lẽ nằm bên cạnh, nếu hôm sau huynh ấy hỏi, mình liền nói…nói là huynh ấy ôm mình sang…
Dù sao hôm nay huynh ấy cũng uống nhiều mà.
Ý định của Tô Bạch rất tuyệt, mọi chuyện cũng tiến hành thuận lợi, cậu ôm chiếc gối nhỏ của mình nhẹ nhàng đi sang, rón rén leo lên giường Cố Trường Huyền, nằm xuống bên cạnh Cố Trường Huyền.
Đúng lúc này Cố Trường Huyền tỉnh, hắn hé mắt, đắp chăn cho Cố Trường Huyền, rồi ôm cả người bọc chăn vào lòng, dịu dàng hỏi: “Sao lại qua đây?”.
Bao nhiêu lời đã chuẩn bị sẵn Tô Bạch đều quên mất tiêu, cậu đỏ mắt, nói ra lời trong lòng: “Ta nhớ huynh, huynh không ngủ cùng thì ta không ngủ được”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook