Có Lẽ Ta Là Một Con Quỷ Giả
-
Chương 2: Hôn
Edit: Kogi
Nhất thời Tô Bạch có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đưa tay ra theo bản năng, đặt tay mình vào tay người ấy, sau đó bàn tay đó chậm rãi khép lại, hơi dùng sức kéo Tô Bạch đứng lên.
Người này có khuôn mặt vô cùng dễ nhìn, mặc dù ngược nắng nên không rõ lắm, nhưng Tô Bạch biết người này rất đẹp, tựa như vầng trăng sáng nơi chân trời, tựa như cây trúc thanh mảnh nơi núi xa, rõ ràng là dáng vẻ cao ngạo xa cách, nhưng lại khiến người ta muốn thân thiết với hắn.
Mấy tia nắng mặt trời lọt vào mắt khiến hốc mắt Tô Bạch ngấn nước, đọng lại ở khóe mắt đỏ hồng, Tô Bạch cũng không để ý, cậu vội vàng tiến về phía trước một bước, ngẩng đầu nói: “Này, ta, ta tên là Tô Bạch. Ngươi vừa nói với ta sao?”.
Mặc dù hai người vẫn nắm tay nhau thật chặt, nhưng Tô Bạch không hề có cảm giác chân thực, từ khi cậu có ý thức đến nay, chưa từng có ai nói chuyện với cậu, hôm nay sao lại có người nói với cậu? Không phải cậu đang nằm mơ chứ?
Bên tai có tiếng cười khẽ, âm cuối hơi vút lên làm tai Tô Bạch tê dại, không hiểu sao chân lại run rẩy.
“Chứ sao nữa? Lẽ nào nơi này có ai khác?”. Nam nhân vừa nói vừa săn sóc che chiếc ô trên đầu Tô Bạch, chắn đi ánh mặt trời chói mắt, sau đó nhấc tay, dùng ngón cái lau nước mắt đọng ở khóe mắt Tô Bạch.
Vì phải lau nước mắt cho Tô Bạch, bàn tay đang nắm tay Tô Bạch phải tạm thời buông ra, Tô Bạch bứt rứt trong lòng, lại hốt hoảng với theo bàn tay ấm áp kia, nắm chặt lại, sau đó vội nói: “Ở đây không có ai khác, nhưng thực ra…”. Tô Bạch muốn nói nhưng thực ra ta cũng không phải con người, nhưng cậu lại sợ dọa nam nhân trước mặt chạy mất, nên không dám nói tiếp.
“Thực ra cái gì?”. Nam nhân lại không bỏ qua cho cậu, mắt sáng rực truy hỏi.
Tô Bạch nhất thời nghẹn họng, ấm ức hồi lâu mới bật ra một câu: “Thực ra, ta biết ngươi đang nói chuyện với ta”.
Người đàn ông đối diện lại cười, vẫn là nụ cười khiến người ta rã rời tay chân, trong lòng Tô Bạch không hiểu sao lại ngứa ngáy, sau đó nghe nam nhân kia nói: “Nếu đã biết sao còn hỏi ta?”.
“Vậy ta không hỏi cái đó nữa, ta hỏi ngươi cái khác được không?”. Nam nhân này thật sự là quá cao, Tô Bạch chỉ đứng tới vai hắn, cho nên lúc nói chuyện, Tô Bạch luôn không nhịn được kiễng chân lên.
“Tiểu Bạch muốn hỏi gì?”. Khuôn mặt nam nhân vẫn mang ý cười như cũ.
“Ta muốn hỏi…”, Tô Bạch lại chớp chớp mắt suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra hỏi cái gì, “Này, ta tên là Tô Bạch, còn ngươi tên gì?”.
“Trường Huyền, Cố Trường Huyền”. Đôi mắt nam nhân vừa u tối vừa thâm sâu, sóng mắt gợn lên một tia quyến luyến bi thương.
“Trường Huyền, Trường Huyền”. Tô Bạch lặp lại hai lần, hình như đang cố gắng khắc ghi hai chữ này vào đầu, lát sau mới ngẩng lên, nghiêm túc nói: “Ta tên là Tô Bạch”.
“Ừm, vừa nãy ngươi nói rồi”. Cố Trường Huyền cong ngón tay quẹt qua chóp mũi Tô Bạch.
“Nhưng mà ta sợ ngươi quên mất”.
“Ta sẽ không quên”. Cố Trường Huyền hơi cúi xuống, vuốt mái tóc đen mượt như lụa của Tô Bạch, từng câu từng chữ khẳng định: “Ngươi tên là Tô Bạch, ta nhớ kĩ rồi”.
Tô Bạch nghe vậy liền mỉm cười, tiếng cười trong trẻo chỉ thiếu niên mới có, dễ dàng câu hồn người.
“Trường Huyền”. Tô Bạch mừng thầm trong lòng, lại gọi tên Cố Trường Huyền lần nữa.
“Hửm?”.
“Ngươi có thể nói chuyện với ta lâu một chút được không? Trước nay chưa từng có ai nói chuyện với ta”. Khi nói những lời này Tô Bạch vẫn vui vẻ hồn nhiên, nhưng vào tai Cố Trường Huyền lại đau xót khôn cùng.
Cố Trường Huyền ổn định lại tâm trạng, cố gắng nói một cách chậm rãi dịu dàng nhất có thể: “Ta có thể nói chuyện với ngươi mãi mãi, nhưng mà Tiểu Bạch à, ta sắp phải đi nơi khác rồi, ngươi có đồng ý đi cùng ta không?”.
“Ta đồng ý!”. Tô Bạch cười rạng rỡ, không cần nghĩ đã trả lời ngay.
Ta đồng ý.
Tô Bạch nói.
Ánh nắng mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu lại chếch đi, Tô Bạch không thể không dựa sát vào Cố Trường Huyền hơn để được bóng râm của chiếc ô xanh che kín, tránh ánh mặt trời chiếu rọi.
Cố Trường Huyền cũng không lui lại, cứ như vậy, hai người cách nhau rất gần, gần đến nỗi Tô Bạch chỉ cần kiễng chân là có thể chạm đến cằm Cố Trường Huyền.
Đúng lúc này, một cơn gió chợt thổi qua, chiếc ô xanh của Cố Trường Huyền theo gió bay đi, sau đó rơi trên bãi cỏ đằng xa, ánh mặt trời gay gắt chiếu lên người Tô Bạch, Tô Bạch cảm thấy toàn thân vừa đau vừa rát, cậu rên khẽ một tiếng, nhấc tay áo lên định che mặt.
Cánh tay lại đột nhiên bị giữ lấy, Cố Trường Huyền đặt tay còn lại lên eo Tô Bạch, cúi đầu hôn lên môi cậu.
Cơn đau thiêu đốt khắp người tại thời khắc ấy đột ngột biến mất, Tô Bạch đắm chìm trong ánh mặt trời, có tia sáng ấm áp chiếu lên mặt cậu, có đôi môi mềm mại chạm lên môi cậu. Gió thoảng qua khiến tóc mai của hai người quấn quýt cùng một chỗ, hoa hợp hoan hồng nhạt bay bay, rơi xuống chân Tô Bạch và Cố Trường Huyền.
Hình như vì biết ngươi đến, nên cây hợp hoan này mới nở hoa sớm, trước khi Tô Bạch nhắm mắt, cậu mơ màng nghĩ như vậy.
Nhất thời Tô Bạch có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đưa tay ra theo bản năng, đặt tay mình vào tay người ấy, sau đó bàn tay đó chậm rãi khép lại, hơi dùng sức kéo Tô Bạch đứng lên.
Người này có khuôn mặt vô cùng dễ nhìn, mặc dù ngược nắng nên không rõ lắm, nhưng Tô Bạch biết người này rất đẹp, tựa như vầng trăng sáng nơi chân trời, tựa như cây trúc thanh mảnh nơi núi xa, rõ ràng là dáng vẻ cao ngạo xa cách, nhưng lại khiến người ta muốn thân thiết với hắn.
Mấy tia nắng mặt trời lọt vào mắt khiến hốc mắt Tô Bạch ngấn nước, đọng lại ở khóe mắt đỏ hồng, Tô Bạch cũng không để ý, cậu vội vàng tiến về phía trước một bước, ngẩng đầu nói: “Này, ta, ta tên là Tô Bạch. Ngươi vừa nói với ta sao?”.
Mặc dù hai người vẫn nắm tay nhau thật chặt, nhưng Tô Bạch không hề có cảm giác chân thực, từ khi cậu có ý thức đến nay, chưa từng có ai nói chuyện với cậu, hôm nay sao lại có người nói với cậu? Không phải cậu đang nằm mơ chứ?
Bên tai có tiếng cười khẽ, âm cuối hơi vút lên làm tai Tô Bạch tê dại, không hiểu sao chân lại run rẩy.
“Chứ sao nữa? Lẽ nào nơi này có ai khác?”. Nam nhân vừa nói vừa săn sóc che chiếc ô trên đầu Tô Bạch, chắn đi ánh mặt trời chói mắt, sau đó nhấc tay, dùng ngón cái lau nước mắt đọng ở khóe mắt Tô Bạch.
Vì phải lau nước mắt cho Tô Bạch, bàn tay đang nắm tay Tô Bạch phải tạm thời buông ra, Tô Bạch bứt rứt trong lòng, lại hốt hoảng với theo bàn tay ấm áp kia, nắm chặt lại, sau đó vội nói: “Ở đây không có ai khác, nhưng thực ra…”. Tô Bạch muốn nói nhưng thực ra ta cũng không phải con người, nhưng cậu lại sợ dọa nam nhân trước mặt chạy mất, nên không dám nói tiếp.
“Thực ra cái gì?”. Nam nhân lại không bỏ qua cho cậu, mắt sáng rực truy hỏi.
Tô Bạch nhất thời nghẹn họng, ấm ức hồi lâu mới bật ra một câu: “Thực ra, ta biết ngươi đang nói chuyện với ta”.
Người đàn ông đối diện lại cười, vẫn là nụ cười khiến người ta rã rời tay chân, trong lòng Tô Bạch không hiểu sao lại ngứa ngáy, sau đó nghe nam nhân kia nói: “Nếu đã biết sao còn hỏi ta?”.
“Vậy ta không hỏi cái đó nữa, ta hỏi ngươi cái khác được không?”. Nam nhân này thật sự là quá cao, Tô Bạch chỉ đứng tới vai hắn, cho nên lúc nói chuyện, Tô Bạch luôn không nhịn được kiễng chân lên.
“Tiểu Bạch muốn hỏi gì?”. Khuôn mặt nam nhân vẫn mang ý cười như cũ.
“Ta muốn hỏi…”, Tô Bạch lại chớp chớp mắt suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra hỏi cái gì, “Này, ta tên là Tô Bạch, còn ngươi tên gì?”.
“Trường Huyền, Cố Trường Huyền”. Đôi mắt nam nhân vừa u tối vừa thâm sâu, sóng mắt gợn lên một tia quyến luyến bi thương.
“Trường Huyền, Trường Huyền”. Tô Bạch lặp lại hai lần, hình như đang cố gắng khắc ghi hai chữ này vào đầu, lát sau mới ngẩng lên, nghiêm túc nói: “Ta tên là Tô Bạch”.
“Ừm, vừa nãy ngươi nói rồi”. Cố Trường Huyền cong ngón tay quẹt qua chóp mũi Tô Bạch.
“Nhưng mà ta sợ ngươi quên mất”.
“Ta sẽ không quên”. Cố Trường Huyền hơi cúi xuống, vuốt mái tóc đen mượt như lụa của Tô Bạch, từng câu từng chữ khẳng định: “Ngươi tên là Tô Bạch, ta nhớ kĩ rồi”.
Tô Bạch nghe vậy liền mỉm cười, tiếng cười trong trẻo chỉ thiếu niên mới có, dễ dàng câu hồn người.
“Trường Huyền”. Tô Bạch mừng thầm trong lòng, lại gọi tên Cố Trường Huyền lần nữa.
“Hửm?”.
“Ngươi có thể nói chuyện với ta lâu một chút được không? Trước nay chưa từng có ai nói chuyện với ta”. Khi nói những lời này Tô Bạch vẫn vui vẻ hồn nhiên, nhưng vào tai Cố Trường Huyền lại đau xót khôn cùng.
Cố Trường Huyền ổn định lại tâm trạng, cố gắng nói một cách chậm rãi dịu dàng nhất có thể: “Ta có thể nói chuyện với ngươi mãi mãi, nhưng mà Tiểu Bạch à, ta sắp phải đi nơi khác rồi, ngươi có đồng ý đi cùng ta không?”.
“Ta đồng ý!”. Tô Bạch cười rạng rỡ, không cần nghĩ đã trả lời ngay.
Ta đồng ý.
Tô Bạch nói.
Ánh nắng mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu lại chếch đi, Tô Bạch không thể không dựa sát vào Cố Trường Huyền hơn để được bóng râm của chiếc ô xanh che kín, tránh ánh mặt trời chiếu rọi.
Cố Trường Huyền cũng không lui lại, cứ như vậy, hai người cách nhau rất gần, gần đến nỗi Tô Bạch chỉ cần kiễng chân là có thể chạm đến cằm Cố Trường Huyền.
Đúng lúc này, một cơn gió chợt thổi qua, chiếc ô xanh của Cố Trường Huyền theo gió bay đi, sau đó rơi trên bãi cỏ đằng xa, ánh mặt trời gay gắt chiếu lên người Tô Bạch, Tô Bạch cảm thấy toàn thân vừa đau vừa rát, cậu rên khẽ một tiếng, nhấc tay áo lên định che mặt.
Cánh tay lại đột nhiên bị giữ lấy, Cố Trường Huyền đặt tay còn lại lên eo Tô Bạch, cúi đầu hôn lên môi cậu.
Cơn đau thiêu đốt khắp người tại thời khắc ấy đột ngột biến mất, Tô Bạch đắm chìm trong ánh mặt trời, có tia sáng ấm áp chiếu lên mặt cậu, có đôi môi mềm mại chạm lên môi cậu. Gió thoảng qua khiến tóc mai của hai người quấn quýt cùng một chỗ, hoa hợp hoan hồng nhạt bay bay, rơi xuống chân Tô Bạch và Cố Trường Huyền.
Hình như vì biết ngươi đến, nên cây hợp hoan này mới nở hoa sớm, trước khi Tô Bạch nhắm mắt, cậu mơ màng nghĩ như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook