Có Lẽ Ta Là Một Con Quỷ Giả
-
Chương 14: Nịnh bợ
Edit: Kogi
Thần Đồ không hiểu ra sao bị Diêm La vương nhốt vào phòng tối, đến khi một mình úp mặt vào tường mới hiểu ra ý đồ của Cố Trường Huyền khi sai mình đến địa phủ.
Diêm La vương và mình không hợp nhau, mình còn yêu cầu ông ta sửa sổ sinh tử, Diêm La vương nhất định sẽ nhân cơ hội này hãm hại mình, mục đích trừng trị mình của Cố Trường Huyền cũng đạt được.
Nhưng Thần Đồ sao dám oán trách người kia bụng dạ hẹp hòi, ăn miếng trả miếng, chỉ có thể bóp cổ tay tự than với mình chuyện đã qua rồi.
Diêm La vương nhốt Thần Đồ, chỉ là vì khoái chí nhất thời, thực ra ông không hề nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Thần Đồ, dù sao ở Minh giới này còn chưa có ai dám giả danh vị tổ tông kia vì mục đích cá nhân, nhưng chuyện gì cũng không thể khẳng định một cách tuyệt đối, để phòng ngừa ngộ nhỡ, ông vẫn quyết định đích thân đi gặp Cố Trường Huyền.
“Lão tổ tông!”.
Từ xa Cố Trường Huyền đã nghe thấy tiếng gọi hưng phấn chói tai của Diêm La vương, hắn nhíu mày, thẳng tay xách người vào, lạnh lùng nói: “Câm miệng”.
Diêm La vương bị mắng nhưng nét cười trên mặt vẫn không giảm, còn cười nịnh nhìn Cố Trường Huyền, sau đó tự vả mình một cái, phạt tội lắm miệng.
Cố Trường Huyền cũng không nhìn thẳng ông, chỉ vươn tay sờ má Tô Bạch, sau đó đắp chăn kín cho cậu, rồi cất bước đi ra khỏi phòng chính, sang phòng bên cạnh ngồi vào ghế chủ vị.
“Lão tổ tông! Mấy ngày không gặp, ngài còn phong độ anh tuấn hơn trước, điềm lành bao quanh, gần đây nhất định là hạnh phúc tràn trề, may mắn liên miên!”. Diêm La vương cao giọng nịnh hót.
Cố Trường Huyền ấn gân xanh nổi lên trên trán, không nhịn nổi ném bay chén trà trong tay ra ngoài.
“Ôi ôi lão tổ tông, không vừa lòng với chén trà này sao”. Diêm La vương hấp tấp chạy đến bên cạnh Cố Trường Huyền, lấy ra một bộ ấm trà gốm thượng hạng bày lên bàn, sau đó thuần thục rót một chén trà dâng lên Cố Trường Huyền, cười tít mắt, “Tiểu nhân sớm biết ngài không quen dùng mấy thứ đồ tầm thường ở nhân gian, vì vậy đặc biệt mang đến cho ngài một bộ trà cụ Minh giới, ngài còn thiếu gì, chỉ cần nói với tiểu nhân một tiếng, tiểu nhân lập tức đưa tới ngay!”.
Gân xanh trên trán Cố Trường Huyền nảy thình thịch, bị một đống lời nịnh bợ của Diêm La vương làm cho mệt hết cả não, sắc mặt nháy mắt trở nên âm u.
Tay bưng trà của Diêm La vương run lẩy bẩy, giờ mới nhận ra Cố Trường Huyền có thể không thích nghe những lời này, nhưng Diêm La vương nhớ tới rất lâu trước đây, năm đó sở dĩ ông vượt qua được chín vị Diêm vương, ngồi lên vị trí chủ điện địa phủ, chính là nhờ cái lưỡi không xương này, và một đống những lời nịnh hót thuộc nằm lòng.
Khi đó Cố Trường Huyền tổ chức khảo hạch, muốn chọn ra một Diêm vương chủ điện trong số thập điện Diêm vương, quản lý địa ngục luân hồi, chỉ huy vệ binh Ngũ Nhạc (*), Diêm La vương tràn ngập tự tin dự thi, trông thấy Tô Bạch nằm trên đầu gối Cố Trường Huyền, còn Cố Trường Huyền chu đáo cẩn thận bóc nho cho cậu, bóc xong lại đút đến tận miệng Tô Bạch, mặt mày phải nói là dịu dàng như nước.
(*) Ngũ Nhạc: năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc: Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung nhạc Tung Sơn.
Diêm La vương nhanh trí, lập tức quỳ xuống đất, la lớn: “Tô tiên quân tướng như rồng phượng, thiên hạ tuyệt sắc, cùng với lão tổ tông của chúng ta đúng là một đôi trời sinh!”.
Cố Trường Huyền còn chưa có phản ứng gì, Tô Bạch lại lập tức chống cằm, mắt sáng lên chỉ vào Diêm La vương, cắn quả nho ngọng nghịu nói: “Lói hay lắm, lói tiếp cho bản tiên quân!”.
Cố Trường Huyền cười rõ tươi, trực tiếp nâng mông người ta bế lên đùi mình, sau đó hôn một cái lên chân mày Tô Bạch, rồi đưa tay ra nhận hạt nho Tô Bạch nhả ra.
“Ôi!”. Diêm La vương vừa nhận được lệnh, liền lập tức mở cửa cống ngăn lũ, miệng huyên thuyên không dứt lời, “Lão tổ tông của chúng ta là nhân vật như thế nào? Trên trời dưới đất cũng chỉ có Tô tiên quân xứng với ngài mà thôi”.
“Tô tiên quân và lão tổ tông nhân duyên trời định, nhất định sẽ tương thân tương ái, tình sâu nghĩa nặng, hạnh phúc mĩ mãn, tình yêu tuôn dài như nước sông!”.
“Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành! Nói vậy nghĩa là Tô tiên quân và lão tổ tông sẽ kết làm phu thê, ân ái vô cùng, cũng tức là Tô tiên quân và lão tổ tông, tình yêu bền vững với thời gian, đời đời kiếp kiếp không tách rời! Nói gì thì nói vẫn là Tô tiên quân và lão tổ tông à!”.
Tô Bạch ở trên đùi Cố Trường Huyền nghe cười khanh khách không ngừng, cười run cả người, cứ như vậy ma sát hai cái, cơn lửa nóng mới lui xuống của người phía sau liền lập tức chầm chậm bốc lên, Cố Trường Huyền cũng không quan tâm có một Diêm vương đang quỳ ở dưới, trực tiếp luồn tay vào áo Tô Bạch, vuốt ve một nụ anh đào xinh xắn.
“Đừng…”. Tô Bạch ưm một tiếng từ chối, oán tránh: “Bên dưới còn có người”.
“Ông ta dám nhìn sao?”. Cố Trường Huyền gác cằm lên vai Tô Bạch buồn bực nói, tăng thêm sức lực ở tay.
“Tiểu nhân không dám nhìn, tiểu nhân không nhìn thấy gì hết!”. Diêm vương cúi đầu thấp hơn, miệng tiếp tục lải nhải: “Tình cảm giữa Tô tiên quân và lão tổ tông thực sự là nhật nguyệt sáng tỏ, thiên địa chứng giám! Người nghe ngưỡng mộ, người gặp phục sát đất, cảm động đến nỗi nước mắt đầm đìa!”.
“Diêm La vương này thật biết ăn nói”. Tô Bạch hiển nhiên đã thỏa hiệp, xoay người vịn cổ Cố Trường Huyền, tóc mai hai người chạm vào nhau, “Cho ông ta vị trí chủ điện Diêm vương đi, rồi bảo ông ta mau biến ra ngoài”.
Giọng nói đã mang theo vài phần khó nhịn, Cố Trường Huyền cũng không muốn dây dưa, liền phất tay biến Diêm La vương thành một luồng khói xanh, sau đó tách hai đùi Tô Bạch, cúi người cắn đôi môi châu ngọc của cậu, nói: “Nghe lời ngươi hết”.
Tóm lại cứ như vậy Diêm La vương nhận được vị trí chủ điện Diêm vương, từ đó về sau càng kiên định đi lên con đường nịnh bợ, nhưng hôm nay nịnh hót vẫn giống hôm đó mà sao không xài được nhỉ?
Thần Đồ không hiểu ra sao bị Diêm La vương nhốt vào phòng tối, đến khi một mình úp mặt vào tường mới hiểu ra ý đồ của Cố Trường Huyền khi sai mình đến địa phủ.
Diêm La vương và mình không hợp nhau, mình còn yêu cầu ông ta sửa sổ sinh tử, Diêm La vương nhất định sẽ nhân cơ hội này hãm hại mình, mục đích trừng trị mình của Cố Trường Huyền cũng đạt được.
Nhưng Thần Đồ sao dám oán trách người kia bụng dạ hẹp hòi, ăn miếng trả miếng, chỉ có thể bóp cổ tay tự than với mình chuyện đã qua rồi.
Diêm La vương nhốt Thần Đồ, chỉ là vì khoái chí nhất thời, thực ra ông không hề nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Thần Đồ, dù sao ở Minh giới này còn chưa có ai dám giả danh vị tổ tông kia vì mục đích cá nhân, nhưng chuyện gì cũng không thể khẳng định một cách tuyệt đối, để phòng ngừa ngộ nhỡ, ông vẫn quyết định đích thân đi gặp Cố Trường Huyền.
“Lão tổ tông!”.
Từ xa Cố Trường Huyền đã nghe thấy tiếng gọi hưng phấn chói tai của Diêm La vương, hắn nhíu mày, thẳng tay xách người vào, lạnh lùng nói: “Câm miệng”.
Diêm La vương bị mắng nhưng nét cười trên mặt vẫn không giảm, còn cười nịnh nhìn Cố Trường Huyền, sau đó tự vả mình một cái, phạt tội lắm miệng.
Cố Trường Huyền cũng không nhìn thẳng ông, chỉ vươn tay sờ má Tô Bạch, sau đó đắp chăn kín cho cậu, rồi cất bước đi ra khỏi phòng chính, sang phòng bên cạnh ngồi vào ghế chủ vị.
“Lão tổ tông! Mấy ngày không gặp, ngài còn phong độ anh tuấn hơn trước, điềm lành bao quanh, gần đây nhất định là hạnh phúc tràn trề, may mắn liên miên!”. Diêm La vương cao giọng nịnh hót.
Cố Trường Huyền ấn gân xanh nổi lên trên trán, không nhịn nổi ném bay chén trà trong tay ra ngoài.
“Ôi ôi lão tổ tông, không vừa lòng với chén trà này sao”. Diêm La vương hấp tấp chạy đến bên cạnh Cố Trường Huyền, lấy ra một bộ ấm trà gốm thượng hạng bày lên bàn, sau đó thuần thục rót một chén trà dâng lên Cố Trường Huyền, cười tít mắt, “Tiểu nhân sớm biết ngài không quen dùng mấy thứ đồ tầm thường ở nhân gian, vì vậy đặc biệt mang đến cho ngài một bộ trà cụ Minh giới, ngài còn thiếu gì, chỉ cần nói với tiểu nhân một tiếng, tiểu nhân lập tức đưa tới ngay!”.
Gân xanh trên trán Cố Trường Huyền nảy thình thịch, bị một đống lời nịnh bợ của Diêm La vương làm cho mệt hết cả não, sắc mặt nháy mắt trở nên âm u.
Tay bưng trà của Diêm La vương run lẩy bẩy, giờ mới nhận ra Cố Trường Huyền có thể không thích nghe những lời này, nhưng Diêm La vương nhớ tới rất lâu trước đây, năm đó sở dĩ ông vượt qua được chín vị Diêm vương, ngồi lên vị trí chủ điện địa phủ, chính là nhờ cái lưỡi không xương này, và một đống những lời nịnh hót thuộc nằm lòng.
Khi đó Cố Trường Huyền tổ chức khảo hạch, muốn chọn ra một Diêm vương chủ điện trong số thập điện Diêm vương, quản lý địa ngục luân hồi, chỉ huy vệ binh Ngũ Nhạc (*), Diêm La vương tràn ngập tự tin dự thi, trông thấy Tô Bạch nằm trên đầu gối Cố Trường Huyền, còn Cố Trường Huyền chu đáo cẩn thận bóc nho cho cậu, bóc xong lại đút đến tận miệng Tô Bạch, mặt mày phải nói là dịu dàng như nước.
(*) Ngũ Nhạc: năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc: Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung nhạc Tung Sơn.
Diêm La vương nhanh trí, lập tức quỳ xuống đất, la lớn: “Tô tiên quân tướng như rồng phượng, thiên hạ tuyệt sắc, cùng với lão tổ tông của chúng ta đúng là một đôi trời sinh!”.
Cố Trường Huyền còn chưa có phản ứng gì, Tô Bạch lại lập tức chống cằm, mắt sáng lên chỉ vào Diêm La vương, cắn quả nho ngọng nghịu nói: “Lói hay lắm, lói tiếp cho bản tiên quân!”.
Cố Trường Huyền cười rõ tươi, trực tiếp nâng mông người ta bế lên đùi mình, sau đó hôn một cái lên chân mày Tô Bạch, rồi đưa tay ra nhận hạt nho Tô Bạch nhả ra.
“Ôi!”. Diêm La vương vừa nhận được lệnh, liền lập tức mở cửa cống ngăn lũ, miệng huyên thuyên không dứt lời, “Lão tổ tông của chúng ta là nhân vật như thế nào? Trên trời dưới đất cũng chỉ có Tô tiên quân xứng với ngài mà thôi”.
“Tô tiên quân và lão tổ tông nhân duyên trời định, nhất định sẽ tương thân tương ái, tình sâu nghĩa nặng, hạnh phúc mĩ mãn, tình yêu tuôn dài như nước sông!”.
“Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành! Nói vậy nghĩa là Tô tiên quân và lão tổ tông sẽ kết làm phu thê, ân ái vô cùng, cũng tức là Tô tiên quân và lão tổ tông, tình yêu bền vững với thời gian, đời đời kiếp kiếp không tách rời! Nói gì thì nói vẫn là Tô tiên quân và lão tổ tông à!”.
Tô Bạch ở trên đùi Cố Trường Huyền nghe cười khanh khách không ngừng, cười run cả người, cứ như vậy ma sát hai cái, cơn lửa nóng mới lui xuống của người phía sau liền lập tức chầm chậm bốc lên, Cố Trường Huyền cũng không quan tâm có một Diêm vương đang quỳ ở dưới, trực tiếp luồn tay vào áo Tô Bạch, vuốt ve một nụ anh đào xinh xắn.
“Đừng…”. Tô Bạch ưm một tiếng từ chối, oán tránh: “Bên dưới còn có người”.
“Ông ta dám nhìn sao?”. Cố Trường Huyền gác cằm lên vai Tô Bạch buồn bực nói, tăng thêm sức lực ở tay.
“Tiểu nhân không dám nhìn, tiểu nhân không nhìn thấy gì hết!”. Diêm vương cúi đầu thấp hơn, miệng tiếp tục lải nhải: “Tình cảm giữa Tô tiên quân và lão tổ tông thực sự là nhật nguyệt sáng tỏ, thiên địa chứng giám! Người nghe ngưỡng mộ, người gặp phục sát đất, cảm động đến nỗi nước mắt đầm đìa!”.
“Diêm La vương này thật biết ăn nói”. Tô Bạch hiển nhiên đã thỏa hiệp, xoay người vịn cổ Cố Trường Huyền, tóc mai hai người chạm vào nhau, “Cho ông ta vị trí chủ điện Diêm vương đi, rồi bảo ông ta mau biến ra ngoài”.
Giọng nói đã mang theo vài phần khó nhịn, Cố Trường Huyền cũng không muốn dây dưa, liền phất tay biến Diêm La vương thành một luồng khói xanh, sau đó tách hai đùi Tô Bạch, cúi người cắn đôi môi châu ngọc của cậu, nói: “Nghe lời ngươi hết”.
Tóm lại cứ như vậy Diêm La vương nhận được vị trí chủ điện Diêm vương, từ đó về sau càng kiên định đi lên con đường nịnh bợ, nhưng hôm nay nịnh hót vẫn giống hôm đó mà sao không xài được nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook