Có Lẽ Nào Lại Như Thế
Chương 58: Ngoại truyện 3

Chuyện tình của Viên Khởi Lương và Trác Lí sau khi kết hôn.

Bởi vì 《 đô thị tinh anh 》có nhóm sinh viên thực tập mới, có một người đặc biệt gầy đặc biệt có cốt khí dáng dấp xinh đẹp tươi trẻ bị toàn bộ xã hội đố kỵ, cái sự đố kỵ này dẫn tới hậu quả đó chính là phong trào giảm béo.

Phong trào giảm béo phổ biến rộng khắp bắt đầu nổi lên từ bộ phận phỏng vấn, bởi vì bộ môn thường xuyên ra ngoài làm chân chạy, gió thổi nắng chiếu, là hoàn cảnh giảm cân tốt nhất, mọi người cũng thuận tiện đốc thúc lẫn nhau.

“Cô Viên, cô là mục tiêu giảm cân lớn nhất của cả bộ phận đấy.” Lâm Bồi quét mắt nhìn vóc dáng của Trác Lí từ trên xuống dưới, rất nghiêm túc nói. Vốn Trác Lí có khuynh hướng béo lên, sau khi kết hôn, không biết là vì nguyên nhân gì, mà cô càng lúc càng béo. (Một là: Không biết nguyên nhân mệt mỏi là cái gì? Về nhà nhìn cái đống trong tủ lạnh kia, trừ đồ ăn vặt ra thì vẫn là đồ ăn vặt…….)

“Tại sao?” Trác Lí đập túi khoai tây chiên, cô hết sức uất ức.

“Bởi vì cô là tham ăn nhất!!” Một câu nói mà bốn người đều đồng thanh.

Tiếp đó, Trác Lí mang chân giò hun khói tới phòng làm việc, khoai tây chiên, thịt bò khô, kẹo đường thậm chí cả xylitol cũng bị mọi người cướp đoạt sạch sẽ, toàn bộ đều giao cho Ngô Tập Đại tiêu diệt.

Trác Lí đau thương gạt nước mắt. Chẳng qua, kế tiếp đó là đoạn thoại của Vạn Hiểu Yên thoáng chốc đã làm mọi người hiểu được tầm quan trọng của giảm cân.

“Còn chưa có sinh con đã béo thành cái dạng này, sau khi sinh xong đứa nhỏ, đoán chừng cô cũng không khác gì heo mẹ. Chẳng qua, đến lúc đó, em gái, có thể sẽ bị Núi băng nhà cô vứt bỏ cũng không biết chừng.”

Mọi người đều gật đầu, đối với lời này bày tỏ sự tán thành.

Trác Lí suy nghĩ một hồi lâu, chợt nhớ tới hình như Viên Khởi Lương mỗi lần ôm cô thì đều càng ngày càng vất vả, hơn nữa, mỗi lần anh đều ôm rất chặt.

Chẳng lẽ, anh ấy thật sự ghét béo?

Nhưng, mỗi lần đi dạo siêu thị, mua đồ ăn vặt anh ấy đều không có phản đối mà, nhớ có mấy lần Viên Khởi Lương còn nhắc nhở mình đừng quên mua đồ ăn vặt đấy……….

Cái ý nghĩa này cứ liên tục cho tới lúc xế chiều tan làm về nhà.

Theo thường lệ Trác Lí lấy điện thoại di động ra gọi điện, nhà cô ở rất xa cao ốc Hào Mã, trừ lúc hai người có xã giao, thì căn bản Viên Khởi Lương đều đưa đón Trác Lí về nhà.

Chờ lúc lấy điện thoại di động ra khỏi túi cô mới phát hiện, có hơn chục cuộc điện thoại chưa nhận.

Đều tới từ: Núi băng.

Ấn nút gọi lại, trong lòng Trác Lí có chút ưu tư. Viên Khởi Lương đối với cái vấn đề cô không chú ý điện thoại di động trong túi đã giáo dục cô không dưới 100 lần, nhưng, mặc kệ là bao nhiêu lần, Trác Lí vẫn theo thói quen coi thường sự tồn tại của nó.

Đối phương bắt máy rất nhanh.

“Này, mới vừa rồi em đi nhà vệ sinh, nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.” Trác Lí soạn bậy lý do vì quanh năm bịa đặt nên công lực đã được tăng cường, cũng không phải bởi vì cô càng ngày càng thông minh, mà là mặc kệ công lực của cô có mạnh dường nào, thì Viên Khởi Lương vẫn luôn có thể nhìn thấu.

Ví như giờ phút này, giọng nói được truyền từ đầu bên kia điện thoại của Viên Khởi Lương không mặn không nhạt nhưng cũng đủ trấn áp Trác Lí, “Bốn mươi lăm, ở trong nhà vệ sinh lâu như vậy.”

“…………..” Trác Lí rất muốn tát mình một bạt tai.

“Tối nay anh phải làm thêm giờ.”

“Ừ.” Trác Lí rất muốn cúp điện thoại.

“Tốt nhất là em nên nghĩ biện pháp….sử dụng điện thoại di động.” Giọng  nói của Viên Khởi Lương rất ghê gớm, Trác Lí chỉ cảm thấy trái tim nhỏ của mình đang nhảy “Thịch thịch thịch thịch”, hoàn toàn có thể tưởng tượng được vẻ mặt âm u của Viên Khởi Lương khi gọi đến tới bốn mươi lăm cuộc điện thoại mà không được.

Nghĩ đến đây, Trác Lí đứng dưới ánh mặt trời, nhưng vẫn giật mình một cái, “Chồng………”

“………”, đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát, ngay tại lúc Trác Lí cho là Viên Khởi Lương đã tạm biết thì “…………Em vẫn còn ở bãi đỗ xe à?”

“Ừ.” Trác Lí phản ứng chậm, “………Hiện tại em về nhà đây.” Nhấc chân, định rời đi.

Nhưng, Viên Khởi Lương ở bên kia điện thoại lại không gác máy, Trác Lí cũng không dám tuỳ tiện tắt trước. Sau khi kết hôn, Trác Lí đều cố gắng diễn vở kịch nông nô nổi dậy, đáng tiếc, bởi vì chỉ số thông minh chênh lệch, nên cô không thế lật người thành công. Tại bất kỳ hoàn cảnh bất kỳ trường hợp nào, từ đầu đến cuối thì cô đều là người phía dưới Viên Khởi Lương ……..

Nghĩ đến cái từ người phía dưới, Trác Lí lại liên tưởng đến phản ứng kế tiếp của Viên Khởi Lương. Lời nói, đoạn thời gian, Viên Khởi Lương đặc biệt thích ôm cô ngủ. Mặc dù khi đó đã vào đông, nhưng máy điều hoà trong phòng đều mở quanh năm, tuy nhiên khi ngủ toàn thân Trác Lí đều nóng như lò sưởi,nhưng, cô vẫn cảm thấy Viên Khởi Lương đều có thói quen ôm cô ngủ cả đêm. Hơn nữa, ôm rất chặt?

“Bíp ——” âm thanh còi xe kêu điếc tai làm Trác Lí đang từ trong cảnh tượng huyết chiến khiến cô xấu hổ bừng tỉnh lại, đang chuẩn bị lùi lại để cho xe đi——

“Lên xe.” —— Giọng nói trong điện thoại đột nhiên truyền đến, Trác Lí lại một lần nữa bị doạ sợ, cô hoàn toàn không thấy được vẻ mặt rất sán lạn của chủ xe ngồi ở trong xe đang cười đến cực kỳ tinh nghịch.

Tắt điện thoại xong, tay Viên Khởi Lương còn vịn ở trên tay lái nhìn trong kính chiếu hậu mỉm cười với cô, anh chợt cảm thấy một trận hạnh phúc quét qua người. Anh xoay mặt đi, nhìn xuyên qua kính chắn gió thấy người nào đó đang bĩu môi hùng hổ đi về phía mình, khoé môi anh cong lên thật lớn.

Trác Lí mở cửa xe, rất buồn bực ngồi vào trong xe, “Đùa giỡn vợ rất thích sao?”

Nụ cười của Viên Khởi Lương không giảm, chờ Trác Lí thắt dây an toàn xong, từ từ mở miệng, “……..Đùa rất thích.” Sau đó, khởi động xe, lên đường.

Trác Lí lập tức im lặng, xe lái vào đường chính, sau khi xe chạy vào làn đường Trác Lí mới nhớ tới, “Không phải là anh bảo phải làm thêm sao?”

“Về nhà làm thêm cũng được.”

Suy nghĩ mấy phút, rốt cuộc Trác Lí cũng quyết định, sau khi lặng lẽ nắm chặt quả đấm ở trong bóng tối, nhíu lông mày hai cái hỏi, “Rất béo sao?”

Viên Khởi Lương để ý thấy ánh mắt rất nghiêm túc của Trác Lí trong kính chiếu hậu, nên rất nghiêm túc trả lời, “Ừ, béo hơn so với người bình thường.”

Mấy giây sau, nét mặt Trác Lí từ loại hoa lê đẫm mưa thành mưa gió sắp tới, sau trận tâm tình quang đãng này, Trác Lí đột nhiên dùng giọng nói mười phần trung khí như muốn hù chết người nói: “Em muốn giảm cân!” Quả đấm nhỏ nắm thật chặt.

………………

Cứ như vậy, trong một tuần Trác Lí giảm béo, gầy được 1.5kg, là một trong các vị của bộ phận có hiệu quả rõ rệt nhất. Thật ra thì, Trác Lí không hề béo giống đám người Lâm Bồi, chỉ là tất cả mọi người đều thích bắt chước cái người xương cốt cảm mỹ mới kia thôi. Tuần tiếp theo, Trác Lí đúng là gầy đi, nhưng là cái chủng loại gầy xanh xao vàng vọt kia.

Chính là người nào đó rất đau lòng.

Ví như, buổi tối, đôi vợ chồng nhỏ trong phòng làm việc ở nhà làm theo ý mình. Viên Khởi Lương làm công việc trong tay, Trác Lí viết bản thảo của nhóm, hai người nhìn thật không hài hoà.

Trác Lí đã không biết khoai tây chiên và chân giò hun khói có mùi vị gì mấy tuần liên tục rồi. Nhưng, lúc viết bản thảo cô đã cố ý không nhớ tới bữa ăn khuya, đồ ăn vặt phong phú của cuộc sống đêm khuya. Ví như giờ phút này, cô lại nghĩ tới mỹ vị. Thậm chí còn có thể cảm nhận thấy, mùi vị khoai tây chiên, mùi vị chân giò hun khói………Thậm chí cô còn chính mình nghe được tiếng chiên khoai tây “xèo xèo”…………

Nhưng, khi cô viết xong bản thảo, duỗi người một cái, ánh mắt liếc về phía đống bừa bãi trên bàn kia………

Đôi môi cô run rẩy chỉ khạc ra được ba từ lớn chừng hạt đậu, “Viên, Khởi, Lương!!!”

Đôi mắt vô tội của Viên Khởi Lương nhìn lại Trác Lí, “Sao vậy?”

Trác Lí chỉ đống bừa bộn trên bàn sách, hai quả đấm nắm chặt, “Có phải là do anh làm hay không!!”

“?” Người nào đó quay trở về nét mặt nghi hoặc.

Lửa giận của Trác Lí bộc phát, lớn tiếng hỏi, “Mấy thứ đồ ăn vặt này có phải là anh lấy tới hay không?”

“Anh không lấy cho em ăn.” Đôi tay Viên Khởi Lương gõ bàn phím, hoàn toàn không để ý tới người nào đó đang giận dữ.

“A!!!! Em muốn ăn!!!” Quả thật là Trác Lí muốn điên lên, vì đống đồ ăn vặt tối nay, mà thành quả của cả tuần giảm béo bị ngâm nước nóng.

“Sao lại ăn?” Người nào đó không chút hoang mang quăng ra một câu.

“Đánh chết anh!” Trác Lí bắt đầu chà sát tay.

“Bữa này ăn no thôi. Như vậy………Có vẻ sẽ có khí sức.” Trong đầu người nào đó tiếp đưa mắt trả lời vòng vo, khoé môi nhếch lên tạo thành một nụ cười thật sâu.

Nụ cười kia ở trong mắt Trác Lí chỉ biến thành hai chữ, “Sắc lang!!!!”

………..

Nguyệt hắc, phong cao, một đêm gian tình.

Người nào đó bất mãn rất nhiều rốt cuộc cũng được ăn uống no đủ, vì thế anh bắt đầu cảm thán, quả nhiên là ăn no mới có khí sức. Ngay sau đó, mỗ Lương ôm lấy mỗ Lý, “Về sau không cần giảm cân nữa.”

“……………..”, mỗ Lí vẫn còn chưa hồi phục lại tinh thần từ trong cái loại hoạt động tốn sức nào đó.

Tay mỗ Lương ôm chặt mỗ Lí, trong lòng anh cực kỳ thất vọng, ôm Trác Lí cảm thấy không hề có thịt, rất không thoải mái. Vì vậy, anh quyết định sử dụng tất sát kỹ đối với Trác Lí, mà tất sát kỹ chính là, phương pháp hướng về phía bên tai Trác Lí thở ra đọc nhấn rõ ràng từng chữ, “Vợ của anh……..”

(Tất sát kỹ: Tăng sắt thương bạo kích)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương