Có Lẽ Nào Lại Như Thế
-
Chương 14
Dưới sự giám sát của vị thương nhân trẻ tuổi trở về từ đại học Harvard, Ngũ Khâu Thực, tạp chí tháng ba của《 đô thị tinh anh 》 phát hành rất thành công, số lượng tiêu thụ rất tốt.
Ngũ Khâu Thực là một người rất tự do, thưởng phạt phân minh. Hiệu suất tiêu thụ số báo lần này tăng lên đồng nghĩa với lợi nhuận cũng tăng theo. Để thưởng cho nhân viên, Ngũ Khâu Thực chưa hỏi ý kiến cấp trên đã tự tiện quyết định tổ chức một bữa liên hoan cho cả toà soạn.
Thực ra thì bữa liên hoan này cũng khá rẻ, toàn bộ nhân viên toà soạn tới KTV ở trung tâm thành phố hát hò, mặc dù thế Ngô Tập Kính vẫn dùng giọng điệu “công công” của mình để nói, ‘Tổng biên tập Ngũ ra chỉ thị . . . . . . chúng ta cứ tới KTV tốt nhất, tới chỗ nào ca hát thoải mái nhất . . . . . . ’ nói giống như đang tiếp một lượng máu lớn cho toàn thể nhân viên vậy.
Trác Lí thầm mắng: nói đi nói lại cũng chỉ là đi hát thôi mà. Cho dù có hát đến đứt dây thanh quản cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền, đến cuối cùng người chịu thiệt vẫn là người hát nhiều. d2 Lêqđôn Sau đó cô ngộ ra được một lý luận kinh tế sâu sắc: nhà tư bản đều thích chi ra khoản tiền nhỏ nhất để mua chuộc lòng người, vắt kiệt sức lao động của nhân viên.
Mặc dù làm ra vẻ thanh cao nhưng cuối cùng Trác Lí lại là người tham gia tích cực nhất.
Thiên Hoàng Quỷ Châu.
Sau khi toàn thể nhân viên chia thành từng nhóm tiến vào phòng KTV, nhân vật chủ chốt, tổng biên tập Ngũ Khâu Thực vẫn chưa xuất hiện. Điều này làm cho trưởng câu lạc bộ “những người mê Ngũ tổng” Trịnh Tiêu tinh thần vô cùng khó chịu, cô ta lảm nhảm nói, “Mặt trăng đã lên cao lắm rồi, tổng biên tập thân yêu của tôi ơi, sao . . . . . . . . anh còn chưa tới hả?”
Cho đến khi ba người đàn ông bảy người phụ nữ bộ phận phỏng vấn bắt đầu hát thì Trịnh Tiêu cũng không làm ra bộ dạng oán thán nữa, bắt đầu chuyển đối tượng sang một người nào đó đang rất muốn hát: “Trác Lí, có phải chị cô là một người rất bá đạo không? Chính là loại người . . . . . . . . quản lý bạn trai rất sít sao ấy?”
Trác Lí nhàm chán quay đầu lại, trong lòng xuất hiện từng vạch đen chạy dài, ngượng ngùng đáp, “Cũng . . . . . không đến nỗi.”
Thời gian Trịnh Tiêu làm ở《 đô thị tinh anh 》nhiều hơn Trác Lí một chút, cô ta vào làm lúc toà soạn mới đổi địa điểm. Lúc đó,《 đô thị tinh anh 》vừa mới bị thu mua, Ngũ Khâu Thực - tổng biên tập trên danh nghĩa, từng tới toà soạn một lần, cũng chính lần đó, Trịnh Tiêu đã trúng tiếng sét ái tình. Hơn nữa, cô lại không thể tự thoát ra giống như Lâm Bồi hay Vu Thu Thuỷ, Lâm Bồi cầm đầu “phái nữ của Đô thị tinh anh” cũng chỉ là nhìn thấy người đàn ông hoàn mỹ liền tìm mọi cách để “thả cần câu”, không phải duy nhất một người, vì vậy, bọn họ mê Ngũ Khâu Thực vì anh ta có hào quang của vị lãnh đạo trẻ tuổi, mê Viên Khởi Lương, mê Lý Xán là vì tuổi trẻ tài cao, lắm tiền nhiều của, nhưng Trịnh Tiêu lại chỉ mê mỗi mình Ngũ Khâu Thực.
“Vậy tại sao tổng biên tập còn chưa tới?” Trịnh Tiêu dứt khoát chạy lại ngồi bên cạnh Trác Lí, tỉ mỉ hỏi thăm Trác Lí giống như cảnh sát điều tra tội phạm.
Bị Trịnh Tiêu quấn lấy chừng mười lăm phút, trong lòng ngứa ngáy vì không được hát, Trác Lí đành mượn cớ đi vệ sinh để rời khỏi phòng. Cô vốn định sau khi quay lại phòng sẽ chạy lại ngồi cạnh Lâm Bồi để tránh bị quấy rầy, nhưng cô vừa đi tới cửa phòng vệ sinh đã thấy Lý Nhất Phàm đang tươi cười đi về phía mình.
Thật ra thì, cô nhìn nhầm rồi.
Lý Nhất Phàm không phải đang tươi cười, mà là, anh ta đang thẹn thùng.
“Trác Lí. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi có chuyện muốn nói với cô.” Lý Nhất Phàm lúc vui vẻ sẽ gọi cô là ‘hạt gạo nhỏ’, nhưng lúc nghiêm túc sẽ gọi tên cô là Trác Lí.
Vì vậy, lúc nghe anh ta kêu tên cô, ngay lập tức cô nghĩ tới chuyện đại sự, “Có . . . . . . chuyện gì vậy?”
Lý Nhất Phàm cao 1m75, diện mạo không tệ, dưới ánh đèn mờ của hành lang, Trác Lí chỉ nghe thấy giọng điệu kỳ lạ của Lý Nhất Phàm, nhưng không nhìn thấy được khuôn mặt đang đỏ bừng của anh ta.
“Tôi. . . . . . Tôi. . . . . .”
Nét mặt của Lý Nhất Phàm càng lúc càng túng quẫn, vẻ mặt này cũng đủ để Trác Lí lờ mờ đoán được, vì vậy, cô lo lắng hỏi, “Chuyện khó nói sao?” Khó nói thì đừng nói là được rồi.
“Không phải.” Lần này Lý Nhất Phàm đáp rất nhanh, sau đó, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Trác Lí.
Vì khích lệ anh ta, Trác Lí cười lớn, ánh mắt nhắn nhủ: ‘Được rồi người anh em, cho dù là anh bị táo bón. . . . . . Tôi cũng không cười nhạo anh đâu.’
“Anh thích em . . . em làm bạn gái của anh nha.” Được nụ cười của Trác Lí khích lệ, Lý Nhất Phàm mạnh dạn nói hết lời trong lòng.
Mặc dù miệng Trác Lí vẫn cười, nhưng ánh mắt tối sầm lại, gượng gạo nói, “Anh nói đùa sao? Ngày cá tháng tư còn lâu mới tới nha.”
Lý Nhất Phàm cúi đầu xuống, thương tâm nói, “Anh nói đùa làm cái gì. Anh biết em chưa muốn có bạn trai, nhưng mà . . . . . . anh thực sự rất thích em. . . . . . Anh rất thích nhìn thấy em cười, nhìn thấy em, anh cảm thấy rất hạnh phúc. . . . . .”
Toàn thân Trác Lí nổi hết da gà, đưa tay lên ngắt lời, “Đừng. . . . . . đừng nói nữa.” Vô cùng khiếp sợ. . . . . .
“Vậy. . . . . . em đồng ý chứ?” Hai mắt Lý Nhất Phàm sáng lên, dáng vẻ hết sức mong đợi. Trong suy nghĩ của anh, Trác Lí không giống những cô gái khác trong phòng, cô không ham giàu sang, không háo sắc, quan trọng nhất là, nụ cười của cô vô cùng ấm áp, hạnh phúc —— cô là một cô gái ấm áp, làm cho người ta không thể không thích.
“Xin lỗi.” Trác Lí nghiêm túc nói, “Tôi không thích anh, cho nên. . . . . . Không thể đồng ý với anh được.”
Lý Nhất Phàm giống như bị dội một gáo nước lạnh, ánh mắt trở nên ảm đạm. Cúi đầu xuống, Trác Lí không biết anh ta đang nghĩ cái gì, cô còn đang nghĩ có thể anh ta sẽ bỏ đi hoặc làm cái gì khác thì nghe được Lý Nhất Phàm nói nhỏ, “Vậy. . . . . . chúng ta lại làm bạn như cũ, hi vọng. . . . . . em xem như chuyện này chưa bao giờ xảy ra.”
Lý Nhất Phàm nói xong định rời đi, Trác Lí chỉ có thể nói với anh ta, “Thật xin lỗi, sợ rằng, tôi không thể xem như chưa xảy ra chuyện gì. Về sau. . . . . . chúng ta sẽ không thể làm bạn được nữa . . . . . . Chúng ta . . . . . chỉ có thể là đồng nghiệp.”
Bả vai Lý Nhất Phàm run lên, Trác Lí không biết là do tổn thương hay tức giận, nhưng cô đã quyết định: trước khi Lý Nhất Phàm tìm được bạn gái, cô với anh ta sẽ không giống như trước đây được nữa. L.q đôn Cô luôn nhớ tới đêm hôm đó, Lý Xán —— nhân vật trang bìa của tạp chí tháng ba《 Đô thị tinh anh 》, anh ta có bao nhiêu thành công, bao nhiêu hào quang đi chăng nữa, nét mặt đau đớn đó vẫn luôn in sâu trong tim cô. Trác Lí không nghĩ tất cả lỗi đều là của Lý Xán, nếu Trác Ý không vô tình cho anh ta hi vọng, anh ta sẽ không cố chấp, đau khổ như vậy.
Cô, Trác Lí, không thích có bất kỳ một mối quan hệ không minh bạch nào, không muốn một người thầm yêu mình lại ở bên cạnh mình làm bạn tốt. Cô tin rằng, đối với họ như thế là dịu dàng nhất nhưng cũng chính là tàn nhẫn nhất.
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của Lý Nhất Phàm, Trác Lí thầm nói: sau này gặp lại, cũng không thể làm bạn tốt nữa rồi.
Cô đang đứng ngẩn người thì một cánh tay đặt lên vai cô, ngẩng đầu lên —— cô nhìn thấy Ngũ Khâu Thực, vẻ mặt anh ta cười như không cười, cô giật mình lùi lại, “Tổng . . . . . . tổng biên tập.” Anh ta ở đó từ lúc nào vậy? Anh ta có nghe được chuyện vừa xảy ra giữa cô với Lý Nhất Phàm hay không?
“Ha ha.” Ngũ Khâu Thực cười lên, khuyên tai đính đá của anh ta lấp lánh theo nhịp điệu của tiếng cười, “Lúc không có ai thì cứ kêu anh là anh rể . . . . hoặc anh Ngũ, anh sẽ không thấy phiền đâu.” Một tay Ngũ Khâu Thực bỏ trong túi quần, xoay người nghiêm túc quan sát cô gái trước mặt —— cô gái này hoàn toàn khác với Trác Ý —— cô ấy từ chối đàn ông sao có thể tàn nhẫn đến như vậy.
“Hứ, chị tôi đã đồng ý gả cho anh sao?” Trác Lí thấy Ngũ Khâu Thực không có vẻ là tự cao tự đại, nên cô cũng không có ý định kiêng dè. Dù sao bây giờ trở lại phòng gặp Lý Nhất Phàm cũng cảm thấy lúng túng, cứ ở đây kéo dài thêm chút thời gian cũng tốt.
“Em làm ở toà soạn được bao lâu rồi?” Ngũ Khâu Thực nghiêm túc hỏi.
“Vài ngày nữa là được một tháng.” Trác Lí ngoan ngoãn đáp.
“Chưa tới một tháng . . . . . .” Ngũ Khâu Thực lặp lại lời cô: chưa tới một tháng mà có thể làm cho một người giới tính khó phân định như Lý Nhất Phàm mê luyến như vậy?
Trác Lí khó hiểu nhìn anh ta.
“Trở lại phòng KTV có vẻ không hay lắm, đi, anh rể dẫn em tới chỗ khác chơi.” Dứt lời, Ngũ Khâu Thực đưa tay tới, giống như xách một cô bé đi.
Trác Lí không quen liền hất tay ra, sau đó đùa cợt nói, “Có thể tự trọng một chút được không.”
Ngũ Khâu Thực cười cười, “Việc phỏng vấn Viên Khởi Lương tiến triển tới đâu rồi?”
Ánh đèn hành lang mờ mờ, Trác Lí cảm thấy những lời này rõ ràng có chút cười nhạo, cô tự nhiên đáp lại, “Vẫn đang cố gắng.”
“Có lẽ em không nhìn ra. . . . . . hoặc chị em chưa nói với em, . . . . . .con người anh đây rất thích giúp đỡ người khác.” Ngũ Khâu Thực nghiêm túc nói.
“Mắt của tôi hơi kém, đúng là không nhìn ra.”
“Vì vậy, hôm nay anh sẽ chứng mình điều đó cho em vợ thấy.” Ngũ Khâu Thực không thể giải thích được, anh biết Trác Lí không vừa mắt anh, sau khi nghe những lời cô nói với Lý Nhất Phàm, anh đột nhiên muốn tìm hiểu: một cô gái biểu hiện thường ngày tệ như Trác Lí, tại sao lại coi thường anh, rốt cuộc là để ý tuýp đàn ông như thế nào.
Trác Lí đi theo Ngũ Khâu Thực đến một phòng khác, không lớn nhưng rất xa hoa, Ngũ Khâu Thực nhận được một cuộc điện thoại, vỗ vỗ người sau đó liền đi ra ngoài.
Trác Lí là một ‘mạch bá’, một ‘mạch bá’ chính hiệu —— đây cũng là lý do tại sao cô ngoài miệng thì nói đi hát Karaoke là loại mua chuộc giá rẻ, nhưng trong lòng lại sôi sục nhiệt huyết. (mạch bá: kiểu dạng người cứ vô phòng karaoke là ôm khư khư cái míc :3 )
Nhưng trình độ hát hò của cô quả thật có thể dùng từ mưu sát người nghe để hình dung.
Cô biết rõ ngũ âm của mình không hoàn chỉnh, ca hát không dễ nghe lắm, vì vậy, chuyện cô thích nhất chính là —— nhép miệng.
Kể từ sau khi tình cờ xem được video của Back Dorm Boys lúc học đại học, cô liền thích loại hình hành hạ ngũ quan này, còn yêu thích đến cuồng nhiệt. Bạn cùng phòng với cô phải mất hai tuần mới làm quen được với tiếng nhạc và biểu cảm khoa trương của cô, sau đó là cái miệng của cô. Chỉ là, mấy bạn nữ phòng bên cạnh, lúc đi ngang qua phòng Trác Lí, bị hành động của cô doạ cho sợ không thốt nên lời.
Tuy nhiên đó chỉ là lúc mới đầu. Khoảng hai tháng sau, công phu nhép miệng của Trác Lí đã đạt tới đỉnh cao, cô không những làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc, mà còn làm cho họ không thể nín được cười.
Ví dụ như, bạn học ở bên này hát bài《 Khúc dân ca như nước mùa xuân 》, ở bên kia cô bắt chước múa điệu dân ca, tay vẫy như nước chảy mây trôi, vô cùng nhập tâm.
Hoặc như, bạn học phòng bên cạnh bật bài《It’s my life》của Bon Jovi, cô ở bên này, cầm móc quần áo bắt chước đánh đàn điên cuồng theo kiểu rock 'n roll, nhịp điệu, tiết tấu không sai một li.
Có thể nói Trác Lí đã đạt tới trình độ bậc thầy, bởi cô đã đúc kết được những tinh hoa của hát nhép, loại bỏ những rào cản, thành công từ nhép miệng tới đồng nhất về động tác, phong cách.
Giờ phút này, ở trong phòng bao mà Ngũ Khâu Thực đưa cô tới, cô lại tiếp tục như thế, cầm microphone lên, hoà mình vào bài hát rất nổi tiếng của Britney Spears, 《Toxic》
Cô say mê đến độ quên mất ngoài cửa còn có người nào.
Ngũ Khâu Thực là một người rất tự do, thưởng phạt phân minh. Hiệu suất tiêu thụ số báo lần này tăng lên đồng nghĩa với lợi nhuận cũng tăng theo. Để thưởng cho nhân viên, Ngũ Khâu Thực chưa hỏi ý kiến cấp trên đã tự tiện quyết định tổ chức một bữa liên hoan cho cả toà soạn.
Thực ra thì bữa liên hoan này cũng khá rẻ, toàn bộ nhân viên toà soạn tới KTV ở trung tâm thành phố hát hò, mặc dù thế Ngô Tập Kính vẫn dùng giọng điệu “công công” của mình để nói, ‘Tổng biên tập Ngũ ra chỉ thị . . . . . . chúng ta cứ tới KTV tốt nhất, tới chỗ nào ca hát thoải mái nhất . . . . . . ’ nói giống như đang tiếp một lượng máu lớn cho toàn thể nhân viên vậy.
Trác Lí thầm mắng: nói đi nói lại cũng chỉ là đi hát thôi mà. Cho dù có hát đến đứt dây thanh quản cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền, đến cuối cùng người chịu thiệt vẫn là người hát nhiều. d2 Lêqđôn Sau đó cô ngộ ra được một lý luận kinh tế sâu sắc: nhà tư bản đều thích chi ra khoản tiền nhỏ nhất để mua chuộc lòng người, vắt kiệt sức lao động của nhân viên.
Mặc dù làm ra vẻ thanh cao nhưng cuối cùng Trác Lí lại là người tham gia tích cực nhất.
Thiên Hoàng Quỷ Châu.
Sau khi toàn thể nhân viên chia thành từng nhóm tiến vào phòng KTV, nhân vật chủ chốt, tổng biên tập Ngũ Khâu Thực vẫn chưa xuất hiện. Điều này làm cho trưởng câu lạc bộ “những người mê Ngũ tổng” Trịnh Tiêu tinh thần vô cùng khó chịu, cô ta lảm nhảm nói, “Mặt trăng đã lên cao lắm rồi, tổng biên tập thân yêu của tôi ơi, sao . . . . . . . . anh còn chưa tới hả?”
Cho đến khi ba người đàn ông bảy người phụ nữ bộ phận phỏng vấn bắt đầu hát thì Trịnh Tiêu cũng không làm ra bộ dạng oán thán nữa, bắt đầu chuyển đối tượng sang một người nào đó đang rất muốn hát: “Trác Lí, có phải chị cô là một người rất bá đạo không? Chính là loại người . . . . . . . . quản lý bạn trai rất sít sao ấy?”
Trác Lí nhàm chán quay đầu lại, trong lòng xuất hiện từng vạch đen chạy dài, ngượng ngùng đáp, “Cũng . . . . . không đến nỗi.”
Thời gian Trịnh Tiêu làm ở《 đô thị tinh anh 》nhiều hơn Trác Lí một chút, cô ta vào làm lúc toà soạn mới đổi địa điểm. Lúc đó,《 đô thị tinh anh 》vừa mới bị thu mua, Ngũ Khâu Thực - tổng biên tập trên danh nghĩa, từng tới toà soạn một lần, cũng chính lần đó, Trịnh Tiêu đã trúng tiếng sét ái tình. Hơn nữa, cô lại không thể tự thoát ra giống như Lâm Bồi hay Vu Thu Thuỷ, Lâm Bồi cầm đầu “phái nữ của Đô thị tinh anh” cũng chỉ là nhìn thấy người đàn ông hoàn mỹ liền tìm mọi cách để “thả cần câu”, không phải duy nhất một người, vì vậy, bọn họ mê Ngũ Khâu Thực vì anh ta có hào quang của vị lãnh đạo trẻ tuổi, mê Viên Khởi Lương, mê Lý Xán là vì tuổi trẻ tài cao, lắm tiền nhiều của, nhưng Trịnh Tiêu lại chỉ mê mỗi mình Ngũ Khâu Thực.
“Vậy tại sao tổng biên tập còn chưa tới?” Trịnh Tiêu dứt khoát chạy lại ngồi bên cạnh Trác Lí, tỉ mỉ hỏi thăm Trác Lí giống như cảnh sát điều tra tội phạm.
Bị Trịnh Tiêu quấn lấy chừng mười lăm phút, trong lòng ngứa ngáy vì không được hát, Trác Lí đành mượn cớ đi vệ sinh để rời khỏi phòng. Cô vốn định sau khi quay lại phòng sẽ chạy lại ngồi cạnh Lâm Bồi để tránh bị quấy rầy, nhưng cô vừa đi tới cửa phòng vệ sinh đã thấy Lý Nhất Phàm đang tươi cười đi về phía mình.
Thật ra thì, cô nhìn nhầm rồi.
Lý Nhất Phàm không phải đang tươi cười, mà là, anh ta đang thẹn thùng.
“Trác Lí. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi có chuyện muốn nói với cô.” Lý Nhất Phàm lúc vui vẻ sẽ gọi cô là ‘hạt gạo nhỏ’, nhưng lúc nghiêm túc sẽ gọi tên cô là Trác Lí.
Vì vậy, lúc nghe anh ta kêu tên cô, ngay lập tức cô nghĩ tới chuyện đại sự, “Có . . . . . . chuyện gì vậy?”
Lý Nhất Phàm cao 1m75, diện mạo không tệ, dưới ánh đèn mờ của hành lang, Trác Lí chỉ nghe thấy giọng điệu kỳ lạ của Lý Nhất Phàm, nhưng không nhìn thấy được khuôn mặt đang đỏ bừng của anh ta.
“Tôi. . . . . . Tôi. . . . . .”
Nét mặt của Lý Nhất Phàm càng lúc càng túng quẫn, vẻ mặt này cũng đủ để Trác Lí lờ mờ đoán được, vì vậy, cô lo lắng hỏi, “Chuyện khó nói sao?” Khó nói thì đừng nói là được rồi.
“Không phải.” Lần này Lý Nhất Phàm đáp rất nhanh, sau đó, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Trác Lí.
Vì khích lệ anh ta, Trác Lí cười lớn, ánh mắt nhắn nhủ: ‘Được rồi người anh em, cho dù là anh bị táo bón. . . . . . Tôi cũng không cười nhạo anh đâu.’
“Anh thích em . . . em làm bạn gái của anh nha.” Được nụ cười của Trác Lí khích lệ, Lý Nhất Phàm mạnh dạn nói hết lời trong lòng.
Mặc dù miệng Trác Lí vẫn cười, nhưng ánh mắt tối sầm lại, gượng gạo nói, “Anh nói đùa sao? Ngày cá tháng tư còn lâu mới tới nha.”
Lý Nhất Phàm cúi đầu xuống, thương tâm nói, “Anh nói đùa làm cái gì. Anh biết em chưa muốn có bạn trai, nhưng mà . . . . . . anh thực sự rất thích em. . . . . . Anh rất thích nhìn thấy em cười, nhìn thấy em, anh cảm thấy rất hạnh phúc. . . . . .”
Toàn thân Trác Lí nổi hết da gà, đưa tay lên ngắt lời, “Đừng. . . . . . đừng nói nữa.” Vô cùng khiếp sợ. . . . . .
“Vậy. . . . . . em đồng ý chứ?” Hai mắt Lý Nhất Phàm sáng lên, dáng vẻ hết sức mong đợi. Trong suy nghĩ của anh, Trác Lí không giống những cô gái khác trong phòng, cô không ham giàu sang, không háo sắc, quan trọng nhất là, nụ cười của cô vô cùng ấm áp, hạnh phúc —— cô là một cô gái ấm áp, làm cho người ta không thể không thích.
“Xin lỗi.” Trác Lí nghiêm túc nói, “Tôi không thích anh, cho nên. . . . . . Không thể đồng ý với anh được.”
Lý Nhất Phàm giống như bị dội một gáo nước lạnh, ánh mắt trở nên ảm đạm. Cúi đầu xuống, Trác Lí không biết anh ta đang nghĩ cái gì, cô còn đang nghĩ có thể anh ta sẽ bỏ đi hoặc làm cái gì khác thì nghe được Lý Nhất Phàm nói nhỏ, “Vậy. . . . . . chúng ta lại làm bạn như cũ, hi vọng. . . . . . em xem như chuyện này chưa bao giờ xảy ra.”
Lý Nhất Phàm nói xong định rời đi, Trác Lí chỉ có thể nói với anh ta, “Thật xin lỗi, sợ rằng, tôi không thể xem như chưa xảy ra chuyện gì. Về sau. . . . . . chúng ta sẽ không thể làm bạn được nữa . . . . . . Chúng ta . . . . . chỉ có thể là đồng nghiệp.”
Bả vai Lý Nhất Phàm run lên, Trác Lí không biết là do tổn thương hay tức giận, nhưng cô đã quyết định: trước khi Lý Nhất Phàm tìm được bạn gái, cô với anh ta sẽ không giống như trước đây được nữa. L.q đôn Cô luôn nhớ tới đêm hôm đó, Lý Xán —— nhân vật trang bìa của tạp chí tháng ba《 Đô thị tinh anh 》, anh ta có bao nhiêu thành công, bao nhiêu hào quang đi chăng nữa, nét mặt đau đớn đó vẫn luôn in sâu trong tim cô. Trác Lí không nghĩ tất cả lỗi đều là của Lý Xán, nếu Trác Ý không vô tình cho anh ta hi vọng, anh ta sẽ không cố chấp, đau khổ như vậy.
Cô, Trác Lí, không thích có bất kỳ một mối quan hệ không minh bạch nào, không muốn một người thầm yêu mình lại ở bên cạnh mình làm bạn tốt. Cô tin rằng, đối với họ như thế là dịu dàng nhất nhưng cũng chính là tàn nhẫn nhất.
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của Lý Nhất Phàm, Trác Lí thầm nói: sau này gặp lại, cũng không thể làm bạn tốt nữa rồi.
Cô đang đứng ngẩn người thì một cánh tay đặt lên vai cô, ngẩng đầu lên —— cô nhìn thấy Ngũ Khâu Thực, vẻ mặt anh ta cười như không cười, cô giật mình lùi lại, “Tổng . . . . . . tổng biên tập.” Anh ta ở đó từ lúc nào vậy? Anh ta có nghe được chuyện vừa xảy ra giữa cô với Lý Nhất Phàm hay không?
“Ha ha.” Ngũ Khâu Thực cười lên, khuyên tai đính đá của anh ta lấp lánh theo nhịp điệu của tiếng cười, “Lúc không có ai thì cứ kêu anh là anh rể . . . . hoặc anh Ngũ, anh sẽ không thấy phiền đâu.” Một tay Ngũ Khâu Thực bỏ trong túi quần, xoay người nghiêm túc quan sát cô gái trước mặt —— cô gái này hoàn toàn khác với Trác Ý —— cô ấy từ chối đàn ông sao có thể tàn nhẫn đến như vậy.
“Hứ, chị tôi đã đồng ý gả cho anh sao?” Trác Lí thấy Ngũ Khâu Thực không có vẻ là tự cao tự đại, nên cô cũng không có ý định kiêng dè. Dù sao bây giờ trở lại phòng gặp Lý Nhất Phàm cũng cảm thấy lúng túng, cứ ở đây kéo dài thêm chút thời gian cũng tốt.
“Em làm ở toà soạn được bao lâu rồi?” Ngũ Khâu Thực nghiêm túc hỏi.
“Vài ngày nữa là được một tháng.” Trác Lí ngoan ngoãn đáp.
“Chưa tới một tháng . . . . . .” Ngũ Khâu Thực lặp lại lời cô: chưa tới một tháng mà có thể làm cho một người giới tính khó phân định như Lý Nhất Phàm mê luyến như vậy?
Trác Lí khó hiểu nhìn anh ta.
“Trở lại phòng KTV có vẻ không hay lắm, đi, anh rể dẫn em tới chỗ khác chơi.” Dứt lời, Ngũ Khâu Thực đưa tay tới, giống như xách một cô bé đi.
Trác Lí không quen liền hất tay ra, sau đó đùa cợt nói, “Có thể tự trọng một chút được không.”
Ngũ Khâu Thực cười cười, “Việc phỏng vấn Viên Khởi Lương tiến triển tới đâu rồi?”
Ánh đèn hành lang mờ mờ, Trác Lí cảm thấy những lời này rõ ràng có chút cười nhạo, cô tự nhiên đáp lại, “Vẫn đang cố gắng.”
“Có lẽ em không nhìn ra. . . . . . hoặc chị em chưa nói với em, . . . . . .con người anh đây rất thích giúp đỡ người khác.” Ngũ Khâu Thực nghiêm túc nói.
“Mắt của tôi hơi kém, đúng là không nhìn ra.”
“Vì vậy, hôm nay anh sẽ chứng mình điều đó cho em vợ thấy.” Ngũ Khâu Thực không thể giải thích được, anh biết Trác Lí không vừa mắt anh, sau khi nghe những lời cô nói với Lý Nhất Phàm, anh đột nhiên muốn tìm hiểu: một cô gái biểu hiện thường ngày tệ như Trác Lí, tại sao lại coi thường anh, rốt cuộc là để ý tuýp đàn ông như thế nào.
Trác Lí đi theo Ngũ Khâu Thực đến một phòng khác, không lớn nhưng rất xa hoa, Ngũ Khâu Thực nhận được một cuộc điện thoại, vỗ vỗ người sau đó liền đi ra ngoài.
Trác Lí là một ‘mạch bá’, một ‘mạch bá’ chính hiệu —— đây cũng là lý do tại sao cô ngoài miệng thì nói đi hát Karaoke là loại mua chuộc giá rẻ, nhưng trong lòng lại sôi sục nhiệt huyết. (mạch bá: kiểu dạng người cứ vô phòng karaoke là ôm khư khư cái míc :3 )
Nhưng trình độ hát hò của cô quả thật có thể dùng từ mưu sát người nghe để hình dung.
Cô biết rõ ngũ âm của mình không hoàn chỉnh, ca hát không dễ nghe lắm, vì vậy, chuyện cô thích nhất chính là —— nhép miệng.
Kể từ sau khi tình cờ xem được video của Back Dorm Boys lúc học đại học, cô liền thích loại hình hành hạ ngũ quan này, còn yêu thích đến cuồng nhiệt. Bạn cùng phòng với cô phải mất hai tuần mới làm quen được với tiếng nhạc và biểu cảm khoa trương của cô, sau đó là cái miệng của cô. Chỉ là, mấy bạn nữ phòng bên cạnh, lúc đi ngang qua phòng Trác Lí, bị hành động của cô doạ cho sợ không thốt nên lời.
Tuy nhiên đó chỉ là lúc mới đầu. Khoảng hai tháng sau, công phu nhép miệng của Trác Lí đã đạt tới đỉnh cao, cô không những làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc, mà còn làm cho họ không thể nín được cười.
Ví dụ như, bạn học ở bên này hát bài《 Khúc dân ca như nước mùa xuân 》, ở bên kia cô bắt chước múa điệu dân ca, tay vẫy như nước chảy mây trôi, vô cùng nhập tâm.
Hoặc như, bạn học phòng bên cạnh bật bài《It’s my life》của Bon Jovi, cô ở bên này, cầm móc quần áo bắt chước đánh đàn điên cuồng theo kiểu rock 'n roll, nhịp điệu, tiết tấu không sai một li.
Có thể nói Trác Lí đã đạt tới trình độ bậc thầy, bởi cô đã đúc kết được những tinh hoa của hát nhép, loại bỏ những rào cản, thành công từ nhép miệng tới đồng nhất về động tác, phong cách.
Giờ phút này, ở trong phòng bao mà Ngũ Khâu Thực đưa cô tới, cô lại tiếp tục như thế, cầm microphone lên, hoà mình vào bài hát rất nổi tiếng của Britney Spears, 《Toxic》
Cô say mê đến độ quên mất ngoài cửa còn có người nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook