Có Lẽ Là Yêu
Chương 61: Mang thai

Edit: Ishtar

Vệ Khanh về nhà, thấy Chu Dạ ôm laptop, ngồi ở phòng khách lên mạng. Hắn cũng không để ý, mở tủ lạnh ra lấy đồ uống, còn hỏi: “Bà xã, tối hôm nay ăn gì thế?” thấy cô không có phản ứng, đi tới hỏi: “Sao thế? Sao không nói lời nào vậy?”

Thấy ảnh chụp chình ình trên trang web, sắc mặt hắn tái nhợt, cả người giống như lò xo, ngồi thụp xuống, lắp bắp nói: “Bà xã, bà xã…” Chu Dạ lạnh lùng nhìn hắn, cười lạnh: “Anh còn biết ai là bà xã của anh sao?” Cô bỏ con chuột máy xuống, khoanh tay trước ngực, mặt đen như Bao Công, nhìn giống như thẩm phán đang thẩm vấn tội phạm vậy.

Vệ Khanh luống cuống, hoảng hốt nói: “Bà xã, em nghe anh giải thích đã, chuyện này là ngoài ý muốn, dù anh có ăn gan hùm mật gấu, cũng không dám làm chuyện như vậy…” Chu DẠ châm chọc: “Thật à? Anh không dám ư? Ảnh chụp phát tán đầy rẫy trên mạng, không ai không biết, anh còn nói là anh không dám à?”

Vệ Khanh ra sức trấn an cô, cuống tới mức toát mồ hôi: “Bà xã, không phải như em nghĩ đâu! Lúc ấy anh đồng ý tới tham dự một buổi lễ, ngồi cạnh cô ấy, nói chuyện ăn ý, lúc rời đi, cô ấy theo lễ nghi nước ngoài ôm tạm biệt anh, chỉ có thế mà thôi…”

Cô dứt khoát đứng dậy, chỉ vào mặt hắn mắng: “Nói chuyện ăn ý à? Mới gặp lần đầu đã nói chuyện ăn ý sao? Thấy người ta xinh đẹp, say tới mê mẩn đầu óc, cố ý ninh bợ phải không? Ôm một chút à? Hừ, thế sao người ta lại chụp được cảnh hai người hôn hít? Chẳng lẽ anh định nói, người trong ảnh không phải là anh?”

Vệ Khanh giật mình, sợ hãi nói: “Bà xã, anh không cố ý thật mà, lúc ấy anh bị người ta chuốc rượu, bảy tám phần đã say. Vả lại, anh và cô ấy, không phải là mới gặp lần đầu…” Chu Dạ quát: “Cái gì, chẳng lẽ trước kia hai người lén lút qua lại?” Vệ Khanh vội vàng phủ nhận: “Không phải, không phải, hoàn toàn không có mà! Trước kia cũng gặp qua cô ấy mấy lần, đều là người quen biết cả, không có gì khác, không có gì khác…”

Chu Dạ không tin, tra hỏi: “Không có gì khác? Anh là trẻ con chắc! Chỉ gặp vài lần mà đã cùng nhau ôm hôn? Vệ Khanh, anh có là đàn ông không? Dám làm không dám nhận,  làm lại không dám thừa nhận! Có bản lĩnh, anh nói rõ ràng ra cho tôi!”

Vệ Khanh xấu hổ, cười làm lành: “Bà xã, anh và cô ấy thực sự không có gì, cả hai đều bị người ta chuốc rất nhiều rượu. Sau đó theo phép lịch sự, anh đưa cô ấy lên xe, cô ấy lớn lên ở nước ngoài, không câu nệ tiểu tiết, trước khi chia tay thì ôm một chút, anh cũng không thể từ chối, đúng không? Sau đó, anh giúp cô ấy mở cửa xe, trở lại…” Chu Dạ lạnh giọng nói: “Đừng có nói lòng vòng nữa, nói trọng điểm đi, rốt cuộc vì sao các người lại hôn nhau? Vì sao phóng viên lại chụp được?”

Trán Vệ Khanh mướt mát mồ hôi, giơ tay nói: “Bà xã, anh biết anh sai rồi, anh không nên uống nhiều rượu như vậy. Lúc ấy nhất thời xúc động, cô ấy dựa vào người anh, bước chân của anh hơi lảo đảo một chút, nên mới môi chạm môi như vậy… thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi.  Có lẽ gần đây cô ấy rất nổi tiếng, cho nên bị phóng viên âm thầm theo dõi, mới chụp được cảnh đó. Lúc ấy anh cũng đã tỉnh táo lại… bà xã, em phải tin anh…”

Chu Dạ cầm cái chén trên bàn, ném xuống đất, tức giận tới mức sắc mặt trắng bệch: “Anh còn không chịu thành thật? Thế kia mà gọi là môi chạm môi thôi à? Ánh mắt cô ta còn nhắm lại như vậy? Anh xem ảnh chụp chính mình đi, tay còn giữ trên lưng người ta, vẻ mặt hưởng thụ thế kia, anh còn định giấu diếm tới khi nào?”

Vệ Khanh chỉ còn thiếu nước quỳ xuống, than thở: “Bà xã, thật sự chỉ là chạm môi, anh vừa có phản ứng đã đẩy cô ta ra, lúc đó anh say rượu nên hồ đồ. Em không biết tối hôm đó phải xã giao rất nhiều, chồng em uống nhiều tới mức suýt cháy cổ họng! Lúc anh hôn cô ta, không hề có cảm giác gì, hoàn toàn bất ngờ, chính anh cũng mơ hồ! Tối hôm đó, anh về liền nôn thốc nôn tháo, không phải em cũng nhìn thấy sao? Em còn dặn anh về sau uống ít rượu thôi. Từ tối hôm đó, anh không dám uống nhiều rượu, bất đắc dĩ lắm cũng chỉ nhấp môi. Bà xã, anh biết việc này là anh sai, em coi như anh vô tâm không để ý, tha thứ cho anh đi!”

Chu Dạ hừ nói: “Được rồi, coi như anh hôn chó một phát. Tối hôm đó về, vì sao anh không thành thật khai báo? Anh nói với tôi anh uống rượu, không cẩn thận chạm môi với người ta, tôi sẽ phải giận dữ lớn thế này sao? Có phải anh định lừa dối tôi, muốn trái ôm phải ấp không?” Thảo nào gần đầy cứ thấy hắn là lạ, luôn lén lút nhìn sắc mặt cô, còn thường xuyên giành rửa bát với cô, hóa ra là có tật giật mình. (ish: cho mình bon chen một câu, đoạn này bạn Chu Dạ hiểu nhầm lòng tốt của bạn Vệ Khanh *cười đểu*)

Vệ Khanh vội la lên: “Nếu anh muốn trái ôm phải ấp, anh còn kết hôn làm gì chứ? Chu Dạ, em phải tin tưởng anh, anh là vô tâm không để ý, anh xin thề sau này sẽ không bao giờ tái phạm! Chu Dạ, em quen anh cũng không phải một thời gian ngắn, đi bao lâu mới tới được bước này, ộ viễn tri mã lực, nhật cửu kiến nhân tâm [49], tình cảm của anh với em thế nào, chẳng lẽ em không hiểu sao? Tại sao em không chịu tin anh?”

Cô giật mình, im lặng hồi lâu, lại lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng: “Muốn tôi tin tưởng anh sao? Tin thế nào đây? Tôi chỉ hỏi anh, vì sao anh lại giấu diếm không nói?” Nếu mọi chuyện đúng như lời hắn nói, thì cũng không phải chuyện to tát, coi như là lúc xã giao, chẳng may đụng trúng người ta. Lúc cô cùng hắn ở chung, còn bị Ninh Phi cưỡng hôn đó thôi! Đáng giận là, vì sao từ đầu tới cuối, hắn lại không nói một lời? Như vậy chứng tỏ trong lòng có ma, không dám nói cho cô biết!

Vệ Khanh ngẹn lời: “Bà xã, không phải như thế đâu…” cô phẫn nộ rít lên: “Không phải như thế à? Thế ý anh là gì? Tối hôm đó cho tới hôm nay báo đăng tin, đã là chín ngày rồi. Trong chín ngày này anh làm gì? Nếu đã thành thật, vì sao lại ko chịu nói?”

Vệ Khanh ủ rũ nói: “Lúc ấy anh cứ tưởng …” Chu Dạ cầm gối ôm trên sofa ném vào người hắn: “Anh tưởng cái đầu anh ấy! Chắc chắn anh nghĩ là người khác không biết, trong lòng rất thoải mái! Cút, cút, cút… hôm nay tôi không muốn nhìn thấy anh…”

Vệ Khanh thấy cô giận tới mức đỏ mặt tía tai, thoáng chốc không kịp thở, ho khan dữ dội, không dám tranh luận nửa câu, trấn an: “Chu Dạ, chuyện này chúng ta từ từ nói, em muốn thế nào cũng được, nhưng đừng giận quá mà hại sức khỏe. Cho dù cãi nhau thế nào, em cũng đừng làm thương tổn chính mình có được không?” Hắn càng quan tâm, cô lại càng nghĩ tới cảnh hắn ôm hôn người đàn bà khác lại càng giận, gật đầu nói: “Anh giỏi lắm! Anh không đi phải không? Tôi đi.”

Chu Dạ ầm ầm đi vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc, vơ lung tung vài bộ quần áo, xách vali đi ra. Vệ Khanh ngăn cô lại, cô dùng sức đá vào chân hắn, không chút lưu tình, đá tới mức Vệ Khanh khóc thét, khập khiễng ngã vào sofa. Chu Dạ thấy hắn kêu kinh thiên động địa như vậy, dừng bước một chút, quay đầu nhìn hắn một cái. Hắn biết thời, nói: “Đã nửa đêm rồi, em còn định đi đâu? Ngủ trong khách sạn sao?”

Chu Dạ nghĩ một lát, đúng thế, vì sao cô phải đi chứ? Đặt vali lại, chỉ vào hắn quát: “Anh đi ra ngoài cho tôi!” ra sức đẩy hắn. Vệ Khanh đuối lý, không dám phản kháng, đáng thương nói: “Bà xã, đêm khuya yên tĩnh, quỷ khí dày đặc, em bảo anh ngủ ở đâu đây?” Cô căm tức nói: “Anh thích ngủ ở đâu thì ngủ! Tôi không muốn nhìn thấy anh! Cút! Cút! Cút! Nếu không đi ra ngoài, tôi sẽ không để anh yên!”

Vệ Khanh biết cô đang nổi nóng, chuyện gì cũng phải qua đêm nay rồi nói sau, vì thế hắn giơ hai tay lên đầu, khép nép nói: “Bà xã, cho dù em có đuổi anh thì cũng không cần đuổi ác liệt thế chứ, mùa xuân gió lạnh, muốn anh ra đầu đường sao?” Cô tức giận nói: “Anh ôm hôn người khác không phải cũng ở đầu đường sao? Ngoài đường lãng mạn lắm đấy, có gì không tốt chứ?” đẩy hắn ra ngoài, “rầm” một tiếng, đóng cửa lại.

Vệ Khanh không ngừng gõ cửa, liên tục cầu xin: “Bà xã, anh biết lỗi rồi, em muốn thế nào cũng được. Đừng giận nữa có được không, cho anh vào có được không? Có gì thì từ từ nói…” một người đàn ông mà lại bị nhốt ở ngoài, đúng là mất mặt vô cùng. May mà nhà bọn họ ở riêng một tầng, nếu không, bị hàng xóm đối diện nhìn thấy, sau này hắn khỏi cần sống nữa.

Chu Dạ tức giận ngồi phịch xuống đất, hai tay ôm đầu gối, không nói một lời, nhìn xa xăm, trong mắt không có tiêu điểm. Chuyện gia đình như vậy, bảo cô không giận thế nào đây? Cuối cùng bên ngoài cũng yên tĩnh, cô cứ nghĩ hắn đi rồi, lại nghe hắn dậm chân nói: “Bà xã, nếu em muốn đuổi anh ngủ chỗ khác, dù gì cũng phải đưa ví tiền và chìa khóa cho anh chứ? Anh không một xu dính túi, ngay cả áo khoác cũng không có, em cố ý trừng phạt anh đến chết sao?

Vệ Khanh tiếp tục lải nhải, xoa xoa vai cho bớt lạnh: “Gió bấc tràn về, tuyết rơi lả tả, bông tuyết phiêu tán bay khắp nơi…” Chu Dạ nghe được, vừa bực vừa buồn cười, hắn tự đem mình trở thành Dương Bạch Lao, còn cô trở thành kẻ độc ác Hoàng Thế Nhân [50] cơ đấy! Cô lạnh lùng mở cửa ra, cầm vali, bình tĩnh về phòng ngủ. Vệ Khanh thử gõ cửa hai lần, thấy cô không có động tĩnh, xoa xoa mũi, thức thời ra phòng khách ngủ.

Hôm sau, Vệ Khanh vẫn thấy sắc mặc cô tối sầm, hờ hững với hắn, đành ra sức ân cần nói: “Bà xã, đói không? Anh tới Phúc Tiên lâu mua cho em bánh bao, còn có cả sữa đậu nành nguyên chất, uống rất ngon, vẫn còn nóng, em mau nếm thử xem có vừa ý không?”

Chu Dạ không thèm để ý tới hắn, cầm sữa tươi trong tủ lạnh, lặng lẽ đổ ra cốc. Vừa ngửi thấy mùi sữa, cảm thấy khó chịu, che miệng nôn khan, ứa nước mắt, thân thể mềm nhũn, mệt mỏi ngồi xuống ghế.

Vệ Khanh sờ trán cô, hỏi: “Sao thế? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không, có muốn tới bệnh viện khám qua không?” Cô ‘bốp’ một cái, hất tay hắn ra, hừ lạnh: “Sao lại khó chịu à? Không phải bị anh chọc giận sao?” Hắn im lặng, đi theo sau muốn đưa cô tới trường, cô không quan tâm, một mình đạp cửa đi ra.

Thực ra cô không tới trường, chuyện ầm ĩ như thế, cô làm gì còn mặt mũi đi học! Ở trường, chuyện gì cũng có thể bình luận, đám sinh viên cả ngày không có việc gì, chuyên môn soi khuyết điểm của người khác, nói lời khó nghe, đành phải nhắm mắt làm ngơ, tai không nghe thấy thì tâm sẽ tĩnh.

Đi ra khỏi chung cư, Chu Dạ đi dạo loanh quanh trên đường, cảm thấy khó chịu, nhớ ra vẫn chưa ăn sáng, vì thế muốn ăn một bát cháo trứng thịt nạc nóng hổi. Bình thường là món mà cô ưa thích, nhưng hôm nay cứ ăn một miếng, miếng cháo nóng hổi nuốt cuốt thì lại càng buồn nôn, không thể ăn tiếp. Vất vả dừng lại, sờ trán, hình như hơi nóng, không biết có phải bị cảm hay không.

Dù sao cũng không có chuyện gì làm, cô lẳng lặng đi tới bệnh viện gần đó. Bác sĩ trẻ tuổi vừa nghe cô tả lại tình trạng bệnh, đã hỏi: “Chu tiểu thư, cô kết hôn chưa?” Cô gật đầu: “Vừa mới kết hôn năm ngóa.” Nhớ tới Vệ Khanh, vẫn còn chưa nguôi giận. Bác sĩ cười cười, dẫn cô tới khoa phụ sản kiểm tra. Cô ngây ngốc hỏi người ta: “Bác sĩ, tôi bị bệnh gì sao?” chỉ bị cảm cúm mà thôi, uống thuốc là khỏi, không phải sao? Vì sao lại còn phải kiểm tra? Trong đầu tự nhiên lại liên tưởng tới bệnh máu trắng, bệnh tim hay bệnh di truyền gì đó thường thấy trên tivi…

Bác sĩ kia lắc đầu cười khẽ: “Chu tiểu thư, cô đã có thai, đã được gần hai tháng, về sau cần chú ý chăm sóc sức khỏe. Xem bản xét nghiệm của cô, bị thiếu máu, nên ăn đồ bổ máu. Tôi kê cho cô thuốc dướng thai, cô nhớ uống thuốc đúng giờ…”

Chu Dạ nghe anh ta nói mình có thai, giống như đi giữa trời nắng lại bị sét đánh, hồn bay phách lạc. Trợn mắt lắp bắp: “Bác sĩ, có nhầm lẫn gì không? Sao tôi lại có thể có thai? Tôi và chồng tôi vẫn dùng biện pháp bảo vệ, chưa từng quên.”

Bác sĩ đẩy gọng kính mắt vàng chói, mỉm cười: “Chu tiểu thư, không có chuyện gì là tuyệt đối cả. Xin hỏi hai người dùng thuốc tránh thai khẩn cấp hay là loại khác?” Cô nói, ngay từ đầu đều uống thuốc đều đặn, nhưng về sau sợ bị tác dụng phụ, nên đổi sang dùng áo mưa… nói tới đây, mới nhớ ra, hơn một tháng trước, không phải đúng lúc Vệ Khanh khuyên cô ngừng uống thuốc sao?

Giống như đổ thêm dầu vào lửa, chuyện ảnh chụp tai tiếng còn chưa tính sổ với hắn, giờ lại thêm chuyện có thai! Bỗng nhiên cô cảm thấy uất ức vô cùng, kinh hãi đi ra khỏi bệnh viện, mờ mịt nhìn biển người, trước mắt là người người qua lại vội vã, không ai ngẩng đầu lên liếc nhìn cô một cái, cô đi mà không có cảm giác. Đứa bé xuất hiện, không hề nằm trong dự tính của cô. Cô cảm thấy sợ hãi, bất an, tâm trạng rối như tơ vò, muốn khóc to cho thỏa.

Nhưng đứng trước cửa nhà, nhìn nơi quen thuộc vô cùng ấy, lại không thể khóc nổi. Tuổi mười chín có thể khóc to cười lớn đã trôi qua rất lâu, hiện giờ cô đã vợ hắn, trong bụng còn một đứa bé chưa chào đời. Bỗng nhiên, cô cảm nhận được gánh nặng trên vai, làm gì cũng phải có trách nhiệm với gia đình. Trong lúc cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, núi Thái Sơn đã đè nặng lên vai.

Cô mờ mịt không biết phải làm sao, một mình bất lực đau khổ. Đối với Vệ Khanh, ngoài tức giận chuyện bên ngoài, còn có oán hận sâu đậm. Hiện giờ nên làm thế nào đây? Chẳng lẽ lại bỏ đứa bé? Cô vùi đầu vòng trong chăn, mái tóc lạnh lẽo, bên khóe mắt, nước mắt vẫn còn chưa khô. Cô mới hai mươi mốt tuổi, chưa từng nghĩ rằng sẽ làm mẹ trẻ con nhanh như vậy. Còn Vệ Khanh, bọn họ có thể cùng nắm tay nhau tới già hay không? Hai mắt đẫm nước, chẳng có chuyện gì có thể xác định rõ ràng.

Hôn nhân và tình yêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Cô vừa tức vừa hận, lẳng lặng lấy vali ở góc nhà, khóa cửa rời đi. Thời tiết âm u, tầng mây chất chồng trên đỉnh đầu, nhưng không giống như sắp mưa, thời tiết mơ hồ như vậy, cũng giống tâm trạng cô lúc này. Ngã tư đường phồn hoa náo nhiệt, xe chạy nhanh như ngựa, cây hòe thụ đã trổ những tán lá non mơn mởn, hoa nở đón gió. Mà cô cô đơn đứng ở giữa chốn hồng trần, giống như không nơi nương tựa.

Đang sắp xếp công việc với cấp dưới, Trần Lệ Vân thấy trên điện thoại hiển thị tên người gọi, tuy hơi bất ngờ, nhưng vẫn nghe máy: “Chu Dạ, có việc gì thế?” Chị nói chuyện hay làm việc đều thẳng thắn dứt khoát, lời ít ý nhiều. Chu Dạ nghẹn ngào nói: “Chị dâu, em không có nơi nào để đi, chị cho em ở tạm vài ngày được không?”

Cô không muốn nhìn thấy Vệ Khanh, ít nhất là trong vài ngày. Cô cần tìm một nơi yên tĩnh, suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện. Lẽ ra nơi tốt nhất là Vệ gia, thuận tiện tố cáo tội lỗi của Vệ Khanh. Nhưng rồi cô nghĩ, không nên vì chuyện của bọn họ mà khiến người lớn trong nhà lo lắng.

Cô đã từ từ trưởng thành, muốn tự mình đơn độc chống đỡ mọi chuyện, tuy rằng vẫn chưa đủ thành thạo.

Trần Lệ Vân ngạc nhiên, vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Em cãi nhau với Vệ Khanh sao?” Cô không nói gì, chỉ nức nở ra tiếng. Trần Lệ Vân sốt ruột hỏi: “Em đang ở đâu? Chị cử người đi đón em.” Chu Dạ đọc địa chỉ, chưa tới nửa tiếng, có người tới đưa cô đến khu tập thể dành quân nhân cao cấp như Trần Lệ Vân. Người nọ giúp cô cầm hành lý lên, khách sáo nói: “Trần chính ủy nói, tạm thời để cô nghỉ ngơi, lát nữa cô ấy sẽ về sau.”

Chu Dạ gật đầu cảm ơn anh ta, quan sát căn phòng, sáng sủa sạch sẽ, ghế tựa gọn gàng, mọi đồ đạc đều ngăn nắp, phòng khách không bày nhiều đồ đạc, có vẻ trống trải, lạnh lẽo. Một mình ở nơi như thế này, có phải quá cô đơn hay không? Tới khi Trần Lệ Vân dùng tốc độ nhanh nhất xử lý xong công việc trở về, câu đầu tiên cô nói là: “Chị dâu, bình thường mỗi khi trở về chị thường làm gì?”

Trần Lệ Vân thản nhiên nói: “Không làm gì cả, đương nhiên là ngủ.” Chu Dạ lại hỏi: “Ngoài ngủ ra thì sao?” Trần Lệ Vân ngạc nhiên nhìn cô: “Đi công tác, chị thường xuyên đi công tác, thỉnh thoảng về, chỉ để  ngủ.” Chu Dạ muốn nói lại thôi, rất muốn hỏi vì sao không trở về với Vệ An, nhưng lại không dám lỗ mãng.

Trần Lệ Vân ngồi xuống sofa, vẫn ngồi thẳng lưng như cũ, hỏi: “Vợ chồng son không phải rất tốt đẹp sao? Đã xảy ra chuyện gì?” Nhìn cô nhỏ tiều tụy như vậy, chắc chắn không phải chuyện nhỏ. Chu Dạ rầu rĩ nói: “Dù sao em cũng không muốn quay về, nhìn thấy anh ta đã bực mình rồi.” Trần Lệ Vân cũng không hỏi, nói thẳng: “Chị đoán hai người cãi nhau, nên bình tĩnh nói chuyện. Em nói cho chị biết đã xảy ra chuyện gì?”

Chu Dạ nói: “Chị dâu, lần này anh ta rất quá đáng! Chị không biết rằng anh ta ở bên ngoài làm bao nhiêu chuyện xấu, cái gì cũng phạm phải đâu!” Nói xong, vô cùng uất ức. Trần Lệ Vân lờ mờ đoán ra, lại nói: “Vậy em định tính sao?”

Chu Dạ sợ hãi nói: “Chị dâu, em muốn ở chỗ chị vài ngày, để suy nghĩ thật kỹ. Chị thương em nhất, sẽ không thể thấy chết mà không cứu chứ?” Trần Lệ Vân thấy mắt cô đỏ hồng vì khóc nhiều, sắc mặt tái nhợt, nói chuyện đều cứng người lại, hữu khí vô lực, chắc chắn rất mệt mỏi, vì thế, dừng một lát, nói: “Tùy em, dù sao cũng chỉ có mình chị ở đây. Nhưng chị cũng không ở nhà nhiều đâu.”

Chu Dạ giống như người không nhà cửa, một mình lưu lạc chạy tới tìm chị để nương tựa, chị cũng không thể đuổi cô ấy đi. Vợ chồng cãi nhau, đầu giường ầm ỹ cuối giường hòa, để cho cô ấy yên tĩnh vài ngày là được.

Chu Dạ vội cầm tay chị nói: “Chị dâu, chị là tốt nhất. Không sao đâu, không sao đâu, chị cứ lo việc của chị, em có thể tự chăm sóc chính mình, chỉ cần chị đừng chê em làm phiền chị là được.” Chị nói: “Đến giờ ăn rồi, em xuống canteen ăn gì đi. Nếu không có việc gì, chị đi trước. Buổi tối chị sẽ về.” Chị vẫn còn nhiều việc chưa giải quyết xong.

Trần Lệ Vân rời đi, suy nghĩ nửa ngày, gọi điện thoại cho Vệ An: “Vợ chồng Vệ Khanh cãi nhau vì chuyện gì? Anh có biết không?” Càng nghĩ, cũng chỉ có thể gọi điện cho anh. Vệ An nghe giọng chị, vô cùng kinh ngạc, vội hỏi làm sao. Chị nói Chu Dạ tức giận không chịu nói, đang ở chỗ chị khóc lóc.

Vệ An thở dài, đương nhiên anh biết mọi chuyện từ đầu tới cuôi, hôm nay anh còn cố ý gọi điện dò xét tình hình Vệ Khanh, nghe qua tuy rằng không được tốt lắm, dáng vẻ uể oải, nhưng cũng không tới sứt đầu mẻ trán, không thể cứu vãn, tại sao giờ Chu Dạ lại bỏ nhà ra đi? Vì thế anh nói: “Lần này Vệ Khanh gây chuyện lớn. E rằng Chu Dạ không dám ra ngoài, thảo nào thím ấy lại trốn nhà ra đi.”

Chị nhíu mày, mắng “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, thảo nào Chu Dạ lại tức giận như vậy, nhưng cũng đau đầu hỏi: “Vậy anh nói phải làm sao bây giờ? Cũng không thể để thím ấy luôn ở chỗ em được?”

Vệ An nghĩ nghĩ nói: “Em cứ khuyên nhủ thím ấy trước, đừng để cô ấy xảy ra chuyện gì. Thím ấy còn ít tuổi, e rằng thiếu kiên nhẫn, nhưng càng loạn càng không ổn. Bên chỗ Vệ Khanh, anh sẽ làm công tác tư tưởng, tốt nhất nên tác hợp cho hai người bọn họ.” Chị lặng lẽ gật đầu, cũng chỉ có thể làm như vậy. Trên đời này chỉ có hòa giải, chứ không khuyên người ta đánh nhau.

Một lúc sau, Vệ An lại gọi điện thoại tới: “Hiện giờ có lẽ cha mẹ chưa biết chuyện này, anh vừa gọi điện về hỏi, không có động tĩnh gì. Nếu chẳng may bị hỏi, cứ giúp chú thím ấy trả lời qua loa, dù sao giấy cũng không gói được lửa, sớm hay muộn cũng sẽ biết. Tuy Chu Dạ hay làm loạn, nhưng vẫn hiểu chuyện, sẽ không kinh động tới cha mẹ, xảy ra chuyện còn biết chạy tới chỗ của em.”

Trần Lệ Vân nghe xong mỉm cười, lắc đầu thở dàu, chỗ chị cũng không phải nơi tránh nạn, không hiểu sao Chu Dạ lại tới tìm chị, cho tới giờ chị chưa từng xử lý tình huống nào thế này. Hai người bọn họ đúng là phiền phức, đều khiến thiên hạ không được yên ổn. Cũng chỉ có những người trẻ tuổi mới thừa sức lực như vậy. Chị và Vệ An, đừng nói là cãi nhau, ngay cả nói chuyện cũng rất ít.

Vợ chồng son đã xảy ra chuyện, bọn họ là anh trai và chị dâu cũng phải có trách nhiệm một chút.

[49]: Lộ viễn tri mã lực, nhật cửu kiến nhân tâm: Đi đường xa mới biết sức ngựa khỏe hay yếu, ở lâu mới biết lòng người tốt hay xấu.

[50]: Dương Bạch Lao – Hoàng Thế Nhân: Quan hệ tá điền- địa chủ. Người tá điền thì hiền lành bị áp bức, còn tên địa chủ thì ác độc, cưỡng bức nhi nữ của tá điền. Nói chung một đại diện cho hiền lành, một đại diện cho tâm độc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương