Cỏ Lau Mùa Hè
-
Chương 20: Hạ thiên nói: Anh thật ngây thơ
Một tuần lễ qua, quan hệ của Tô Lô cùng Lâm Hạ Thiên vẫn căng thẳng như cũ.
Thứ bảy, nhân lúc hắn không để ý, Tô Lô trở lại Tô gia. Vừa tới cửa, chợt nghe thấy tiếng Tô Lôi Tô Oánh la hét. Mỗi từ mỗi chữ phát thanh viên nói, hai cô ta liền kêu một tiếng như quỷ.
Lúc ăn cơm tối, bàn cơm Tô gia thảo luận tin tức gần đây như trước. Tô Lô không có hứng thú, bọn họ nói gì là việc của bọn họ, Tô Lô chỉ ở một bên yên lặng mà ăn cơm. Ăn cho tới khi nào xong thôi, mặc cho bọn họ còn đang không ngừng thảo luận, Tô Lô phải giẫm lên tiếng ồn ào trở lại trong phòng.
Tập đoàn Trọng Mộc của gia tộc Lâm thị mới tuyển danh sách con dâu cho người thừa kế đời đầu tiên.
Gả vào hào phú, thiên kim nhà ai chìm nổi?
Hôm nay tất cả tạp chí lớn đều dùng một tiêu đề với đầu báo. Tin tức giải trí cùng tài chính và kinh tế cũng không tha cùng một chủ đề đứng đầu.
Những việc…này Tô Lô đều thấy, nghe được.
Sau đó, điện thoại di động kêu.
Lâm Hạ Thiên hỏi: “Tô Lô, em xem tin tức chưa?”
Tô Lô đáp: “Xem rồi.”
“Cũng không phải là thật, truyền thông bịa đặt danh sách mà thôi.” Lâm Hạ Thiên giải thích.
Tô Lô nói: “Ừ, em biết.”
Hai mắt Lâm Hạ Thiên nhắm nghiền: ”Tin tức này có từ buổi sáng, nhưng mà em không hề hỏi anh xảy ra chuyện gì.”
“Không cần phải hỏi, những điều này đều là truyền thông lăng xê.”
“Tô Lô, em tỉnh táo đến mức tàn nhẫn.”
“Anh muốn nói cái gì?”
”Anh vẫn ôm hy vọng em sẽ tìm anh chất vấn, kết quả anh chờ một ngày, em tuyệt không hỏi qua.” Lâm Hạ Thiên cười tự giễu, ”Hoá ra là anh ngây thơ đến mức buồn cười thế này!”
“…… tin tức là anh thả ra?”
” Rất ngu đúng không? Anh canh điện thoại cả ngày, toàn thế giới đều đang hỏi tin tức chuyện của anh, thế nhưng mà em ngay cả nửa cú điện thoại đều không có.” Thanh âm Lâm Hạ Thiên tràn đầy đau xót, ”Tô Lô, dù em hỏi một câu thôi cũng được mà……”
”Lâm Hạ Thiên, anh quá trẻ con.”
Lâm Hạ Thiên vô lực nói: ”Đúng vậy đấy…… Anh thật sự rất ngây thơ……”
Bĩu môi ——
Lâm Hạ Thiên cúp điện thoại.
Người mềm nhũn dựa ở trên ghế sa lon, trong phòng tràn ngập mùi hương của cô, mỗi một góc đều có dấu vết của cô, toàn bộ thế giới của hắn cũng là hình dáng nụ cười của cô.
Thế nhưng mà trong thế giới của cô đây này, hắn đến cùng có chiếm một chút xíu vị trí nào không……
Chủ nhật, lúc ăn cơm, danh sách con dâu của Trọng Mộc vẫn là tin nhấm nuốt trên bàn cơm Tô gia. Tô Lô nghe thấy phiền, gấp rút ăn cơm, chỉ muốn thoát khỏi những tiếng…hỗn loạn này.
Khi cô ăn sắp xong, nghe thấy Tô Đông Tài chú ý tới cô: ”Tô Lô, hoãn lại tốt nghiệp, một năm này cô là tính thế nào?”
Tô Lôi Tô Oánh lập tức dừng nói lại, Tô Phiên cũng cơ hồ đồng thời nhìn về phía Tô Lô.
Trong hai giây: đột nhiên rất nhiều dò xét trên người Tô Lô. Có cảnh giác, có xem thường, có suy nghĩ, có tính toán……
Thấy Tô Lô không trả lời, mẹ Tô lên tiếng gọi: ” Tô Lô, cha con hỏi con này.”
Tô Đông Tài cũng không còn tính nhẫn nại đợi Tô Lô trả lời, nói: ”Về công ty nhà làm hay là đi công ty Lý gia làm? Lý gia đề cập với ta muốn nhận cô vào công ty bọn họ.”
Hoá ra là như vậy, chỉ sợ nếu không phải Lý gia đề cập, Tô Đông Tài cũng không biết mình hoãn lại tốt nghiệp……
Mặt Tô Lô không cảm xúc: ”Đi Lý gia.”
Nói xong, Tô Lô cảm giác được anh, chị mà mình gọi đều buông lỏng một hơi.
Họ sợ cô cũng trộn lẫn chân vào công ty Tô gia kiếm một chén canh.
Nhưng cô hoàn toàn không muốn phụ một tay đi tranh giành.
Tô Đông Tài trầm mặc suy tư một chút, sau nói: ”Cũng tốt. Vào công ty bọn họ, rõ ràng quan hệ có trợ giúp. Vậy thì hãy đi đi.”
Tô Lôi đón nói: ”Ai nha, Tô Lô em xem em đa năng, chưa tốt nghiệp đã tìm được bến tàu nha~! Lý Diễn Minh cũng không tệ ah, nói như thế nào cũng là con trai độc nhất Lý gia, công ty ô tô Lý Kỳ không ai tranh giành đâu! Chắc là người gánh vác có chút nặng nề, chị thì không chịu nổi!”
Tô Oánh trêu ghẹo Tô Lôi: ”Chị quản người ta nặng nề hay không nặng nề làm gì, dù sao cũng không phải là người đàn ông của chị! Chị bị Tô Lô vượt qua gả trước tiên đây này! Quá mất mặt!”
Tô Lôi tức, gõ đầu Tô Oánh một phát: ”Mày còn không thế chắc! Hiện tại cái bến tàu gì cũng không có! Tao còn có Lâm Hạ Thiên!”
Tô Oánh khinh thường: ”Có Lâm Hạ Thiên? Chị thấy anh ta liên hệ với chị không? Nhìn xem lại danh sách dâu người ta định ra có chị hay không?”
Khi Tô Lôi nói về Lâm Hạ Thiên thần thái liền sáng láng, tràn đầy tự tin: ”Tô Oánh mày không hiểu giữa nam nữ lạt mềm buộc chặt có tầm quan trọng thế nào đâu, hiện tại tao muốn duy trì bình thản, tránh làm Lâm Hạ Thiên cho tao là loại đàn bà thích giường lớn kia! Nói sau cùng cái danh sách con dâu ấy, tao hỏi qua anh ấy rồi, là tin giả!”
”Đồ đần, không có lửa làm sao có khói!”
”Nhưng anh ấy nói trước mắt chưa có ý lập gia đình! Tao cho là vì anh vừa về nước, còn chưa có tâm tình yêu đương. Tao nhất định sẽ theo đuổi chiếm cứ lòng của anh ấy đầu tiên!”
”Ha ha, vậy chị phải nắm chặt nhé, lòng dạ đàn ông thường thay đổi trong nháy mắt!”
Tô Lô xiết chặt chiếc đũa, nuốt những thứ trong bát vào bụng, buông bát đũa, thản nhiên nói: ”Con ăn no rồi, mọi người từ từ ăn.”
Về đến phòng, cố gắng khép cửa lại.
Tô Lô ngồi ở trên giường ngẩn người, trong dạ dày có cái gì cộm làm cô chảy mồ hôi lạnh.
Ngày thứ hai, Tô Lô bị Tô Đông Tài an bài đến công ty Lý gia để quen hoàn cảnh.
Lý Diễn Minh lái xe tới đón tô lô, Tô Lôi Tô Oánh ồn ào nói Lý Diễn Minh bảo vệ dâu nhà mình.
Lý Diễn Minh đỏ ửng bò trên mặt, Tô Đông Tài cười vang.
Công ty ô tô Lý Kỳ có hơn mười nghành, Lý Diễn Minh dẫn tô Lô đi giới thiệu từng cái một.
Thân phận Tô Lô trong công ty không nói cũng hiểu, đều rất nhiệt tình cùng Tô Lô chào hỏi. Phụ trách các ngành còn thịnh tình mời Tô Lô cùng ăn cơm tối. Sau đó còn nói đùa tiệc mừng bà chủ giấy tờ đương nhiên do lão bản đến phụ trách. Lý Diễn Minh mỉm cười tiếp nhận tất cả việc mọi người chế nhạo cười đùa.
Tô Lô trở lại căn hộ khi trời đã muộn rồi.
Cả phòng bay khói thuốc, mùi rượu xông vào mũi.
Tô Lô cau mày kéo màn cửa sổ ra ra, lập tức một cơn gió mát thổi tới, thổi tan khói khó chịu. Tô Lô đi đến trước mặt Lâm Hạ Thiên, quăng thuốc đầu ngón tay hắn kẹp lấy ra, ấn tắt. Lại lấy bình rượu trên tay hắn, đem rượu ở bên trong bình còn lại đến phòng bếp đổ bồn rửa bát.
Tô Lô trong phòng bếp hít sâu một hơi, gần đây vấn đề giữa cô và Lâm Hạ Thiên như càng ngày càng không khống chế được. Cô cũng không biết từ lúc nào, bắt đầu, cô với hắn cãi lộn càng ngày càng nhiều. Nhìn chất lỏng màu hổ phách chảy hết vào bồn rửa, Tô Lô chỉ cảm thấy trong lòng có rất nhiều cảm xúc tắc nghẹn.
Ra phòng bếp, ngồi vào bên Lâm Hạ Thiên.
Lâm Hạ Thiên không nhìn Tô Lô, lạnh lùng mở miệng: ”Lý Diễn Minh tiễn em về?”
”Ừ.”
Trầm mặc. Lại trầm mặc.
Lập thu, gió đêm bạc lạnh. Không rét thấu xương, lại đơn giản thổi ra một thân phiền phức khó chịu.
Rốt cục Lâm Hạ Thiên vẫn không trầm được: ”Tô Lô, em không có gì nói với anh ư?!”
Tô Lô nắm chặt tay của mình: ”Em vào công ty Lý Diễn Minh làm.”
”Anh không cho!” Lâm Hạ Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác lớn tiếng nói.
Tô Lô không lên tiếng.
Lâm Hạ Thiên lại quay đầu lại trừng cô: ”Anh nói có nghe không?!”
Tô Lô ngẩng đầu chống lại ánh mắt của hắn: ”Ngày mai em bắt đầu đi làm.”
Lâm Hạ Thiên nắm lấy vai của cô hôn trên môi của cô, mút vào thật sâu, hung hăng dây dưa!
Một cỗ mùi rượu cùng mùi thuốc lá nồng đậm sặc ở lồng ngực Tô Lô, Lâm Hạ Thiên rất thô lỗ, trong cơ thể có loại cảm giác hít thở không thông khó chịu. Chắc Tô Lô không giãy dụa, chỉ là ẩn nhẫn chấp nhận.
Lâm Hạ Thiên tức giận đẩy cô ra: ”Bây giờ không phải ngay cả thân cận anh cũng làm em khó chịu?!”
Tô Lô vội vàng kéo cánh tay của hắn: ”Không phải……”
Ngực Lâm Hạ Thiên đang phập phồng, cảm xúc nóng rực trong lòng của hắn: ”Ngày mai đến Trọng Mộc đi làm. Em muốn cái chức gì, tiền lương bao nhiêu, phúc lợi bất kể anh đều có thể cho em!”
Tô Lô chỉ cảm thấy bị vũ nhục: ”Không đi.”
Lâm Hạ Thiên hung ác trừng mắt cô: “Có gì hắn có thể cho em mà anh không thể?! Em nói cho anh biết! Ngày mai anh sẽ lấy được trên tay em!”
Tô Lô cho tới bây giờ mới biết mình dễ dàng bị tổn thương như vậy, hắn câu nói đầu tiên đã đơn giản khiến trái tim của cô, máu tươi tung toé. Cô đành phải cắn môi chịu đựng đau nhức vô cùng ấy.
Lâm Hạ Thiên vung mở hai cánh tay, phút chốc đứng lên, trong mắt là ngoan tâm lạnh run sợ: ”Tô Lô, không chỉ em muốn nắm chắc, anh cũng vậy. Đừng bỏ qua, em sẽ phải hối hận!” Dứt lời không hề lưu cho Tô Lô chút ôn nhu nào, bước đi nặng nề trở về phòng.
Tô Lô, đừng lại khảo nghiệm sức chịu đựng của anh, không được có ý bỏ qua sự hiện hữu của anh. Bởi vì, em vĩnh viễn không thể tưởng tượng được sức Lâm Hạ Thiên phản lại thế nào đâu!
Thứ bảy, nhân lúc hắn không để ý, Tô Lô trở lại Tô gia. Vừa tới cửa, chợt nghe thấy tiếng Tô Lôi Tô Oánh la hét. Mỗi từ mỗi chữ phát thanh viên nói, hai cô ta liền kêu một tiếng như quỷ.
Lúc ăn cơm tối, bàn cơm Tô gia thảo luận tin tức gần đây như trước. Tô Lô không có hứng thú, bọn họ nói gì là việc của bọn họ, Tô Lô chỉ ở một bên yên lặng mà ăn cơm. Ăn cho tới khi nào xong thôi, mặc cho bọn họ còn đang không ngừng thảo luận, Tô Lô phải giẫm lên tiếng ồn ào trở lại trong phòng.
Tập đoàn Trọng Mộc của gia tộc Lâm thị mới tuyển danh sách con dâu cho người thừa kế đời đầu tiên.
Gả vào hào phú, thiên kim nhà ai chìm nổi?
Hôm nay tất cả tạp chí lớn đều dùng một tiêu đề với đầu báo. Tin tức giải trí cùng tài chính và kinh tế cũng không tha cùng một chủ đề đứng đầu.
Những việc…này Tô Lô đều thấy, nghe được.
Sau đó, điện thoại di động kêu.
Lâm Hạ Thiên hỏi: “Tô Lô, em xem tin tức chưa?”
Tô Lô đáp: “Xem rồi.”
“Cũng không phải là thật, truyền thông bịa đặt danh sách mà thôi.” Lâm Hạ Thiên giải thích.
Tô Lô nói: “Ừ, em biết.”
Hai mắt Lâm Hạ Thiên nhắm nghiền: ”Tin tức này có từ buổi sáng, nhưng mà em không hề hỏi anh xảy ra chuyện gì.”
“Không cần phải hỏi, những điều này đều là truyền thông lăng xê.”
“Tô Lô, em tỉnh táo đến mức tàn nhẫn.”
“Anh muốn nói cái gì?”
”Anh vẫn ôm hy vọng em sẽ tìm anh chất vấn, kết quả anh chờ một ngày, em tuyệt không hỏi qua.” Lâm Hạ Thiên cười tự giễu, ”Hoá ra là anh ngây thơ đến mức buồn cười thế này!”
“…… tin tức là anh thả ra?”
” Rất ngu đúng không? Anh canh điện thoại cả ngày, toàn thế giới đều đang hỏi tin tức chuyện của anh, thế nhưng mà em ngay cả nửa cú điện thoại đều không có.” Thanh âm Lâm Hạ Thiên tràn đầy đau xót, ”Tô Lô, dù em hỏi một câu thôi cũng được mà……”
”Lâm Hạ Thiên, anh quá trẻ con.”
Lâm Hạ Thiên vô lực nói: ”Đúng vậy đấy…… Anh thật sự rất ngây thơ……”
Bĩu môi ——
Lâm Hạ Thiên cúp điện thoại.
Người mềm nhũn dựa ở trên ghế sa lon, trong phòng tràn ngập mùi hương của cô, mỗi một góc đều có dấu vết của cô, toàn bộ thế giới của hắn cũng là hình dáng nụ cười của cô.
Thế nhưng mà trong thế giới của cô đây này, hắn đến cùng có chiếm một chút xíu vị trí nào không……
Chủ nhật, lúc ăn cơm, danh sách con dâu của Trọng Mộc vẫn là tin nhấm nuốt trên bàn cơm Tô gia. Tô Lô nghe thấy phiền, gấp rút ăn cơm, chỉ muốn thoát khỏi những tiếng…hỗn loạn này.
Khi cô ăn sắp xong, nghe thấy Tô Đông Tài chú ý tới cô: ”Tô Lô, hoãn lại tốt nghiệp, một năm này cô là tính thế nào?”
Tô Lôi Tô Oánh lập tức dừng nói lại, Tô Phiên cũng cơ hồ đồng thời nhìn về phía Tô Lô.
Trong hai giây: đột nhiên rất nhiều dò xét trên người Tô Lô. Có cảnh giác, có xem thường, có suy nghĩ, có tính toán……
Thấy Tô Lô không trả lời, mẹ Tô lên tiếng gọi: ” Tô Lô, cha con hỏi con này.”
Tô Đông Tài cũng không còn tính nhẫn nại đợi Tô Lô trả lời, nói: ”Về công ty nhà làm hay là đi công ty Lý gia làm? Lý gia đề cập với ta muốn nhận cô vào công ty bọn họ.”
Hoá ra là như vậy, chỉ sợ nếu không phải Lý gia đề cập, Tô Đông Tài cũng không biết mình hoãn lại tốt nghiệp……
Mặt Tô Lô không cảm xúc: ”Đi Lý gia.”
Nói xong, Tô Lô cảm giác được anh, chị mà mình gọi đều buông lỏng một hơi.
Họ sợ cô cũng trộn lẫn chân vào công ty Tô gia kiếm một chén canh.
Nhưng cô hoàn toàn không muốn phụ một tay đi tranh giành.
Tô Đông Tài trầm mặc suy tư một chút, sau nói: ”Cũng tốt. Vào công ty bọn họ, rõ ràng quan hệ có trợ giúp. Vậy thì hãy đi đi.”
Tô Lôi đón nói: ”Ai nha, Tô Lô em xem em đa năng, chưa tốt nghiệp đã tìm được bến tàu nha~! Lý Diễn Minh cũng không tệ ah, nói như thế nào cũng là con trai độc nhất Lý gia, công ty ô tô Lý Kỳ không ai tranh giành đâu! Chắc là người gánh vác có chút nặng nề, chị thì không chịu nổi!”
Tô Oánh trêu ghẹo Tô Lôi: ”Chị quản người ta nặng nề hay không nặng nề làm gì, dù sao cũng không phải là người đàn ông của chị! Chị bị Tô Lô vượt qua gả trước tiên đây này! Quá mất mặt!”
Tô Lôi tức, gõ đầu Tô Oánh một phát: ”Mày còn không thế chắc! Hiện tại cái bến tàu gì cũng không có! Tao còn có Lâm Hạ Thiên!”
Tô Oánh khinh thường: ”Có Lâm Hạ Thiên? Chị thấy anh ta liên hệ với chị không? Nhìn xem lại danh sách dâu người ta định ra có chị hay không?”
Khi Tô Lôi nói về Lâm Hạ Thiên thần thái liền sáng láng, tràn đầy tự tin: ”Tô Oánh mày không hiểu giữa nam nữ lạt mềm buộc chặt có tầm quan trọng thế nào đâu, hiện tại tao muốn duy trì bình thản, tránh làm Lâm Hạ Thiên cho tao là loại đàn bà thích giường lớn kia! Nói sau cùng cái danh sách con dâu ấy, tao hỏi qua anh ấy rồi, là tin giả!”
”Đồ đần, không có lửa làm sao có khói!”
”Nhưng anh ấy nói trước mắt chưa có ý lập gia đình! Tao cho là vì anh vừa về nước, còn chưa có tâm tình yêu đương. Tao nhất định sẽ theo đuổi chiếm cứ lòng của anh ấy đầu tiên!”
”Ha ha, vậy chị phải nắm chặt nhé, lòng dạ đàn ông thường thay đổi trong nháy mắt!”
Tô Lô xiết chặt chiếc đũa, nuốt những thứ trong bát vào bụng, buông bát đũa, thản nhiên nói: ”Con ăn no rồi, mọi người từ từ ăn.”
Về đến phòng, cố gắng khép cửa lại.
Tô Lô ngồi ở trên giường ngẩn người, trong dạ dày có cái gì cộm làm cô chảy mồ hôi lạnh.
Ngày thứ hai, Tô Lô bị Tô Đông Tài an bài đến công ty Lý gia để quen hoàn cảnh.
Lý Diễn Minh lái xe tới đón tô lô, Tô Lôi Tô Oánh ồn ào nói Lý Diễn Minh bảo vệ dâu nhà mình.
Lý Diễn Minh đỏ ửng bò trên mặt, Tô Đông Tài cười vang.
Công ty ô tô Lý Kỳ có hơn mười nghành, Lý Diễn Minh dẫn tô Lô đi giới thiệu từng cái một.
Thân phận Tô Lô trong công ty không nói cũng hiểu, đều rất nhiệt tình cùng Tô Lô chào hỏi. Phụ trách các ngành còn thịnh tình mời Tô Lô cùng ăn cơm tối. Sau đó còn nói đùa tiệc mừng bà chủ giấy tờ đương nhiên do lão bản đến phụ trách. Lý Diễn Minh mỉm cười tiếp nhận tất cả việc mọi người chế nhạo cười đùa.
Tô Lô trở lại căn hộ khi trời đã muộn rồi.
Cả phòng bay khói thuốc, mùi rượu xông vào mũi.
Tô Lô cau mày kéo màn cửa sổ ra ra, lập tức một cơn gió mát thổi tới, thổi tan khói khó chịu. Tô Lô đi đến trước mặt Lâm Hạ Thiên, quăng thuốc đầu ngón tay hắn kẹp lấy ra, ấn tắt. Lại lấy bình rượu trên tay hắn, đem rượu ở bên trong bình còn lại đến phòng bếp đổ bồn rửa bát.
Tô Lô trong phòng bếp hít sâu một hơi, gần đây vấn đề giữa cô và Lâm Hạ Thiên như càng ngày càng không khống chế được. Cô cũng không biết từ lúc nào, bắt đầu, cô với hắn cãi lộn càng ngày càng nhiều. Nhìn chất lỏng màu hổ phách chảy hết vào bồn rửa, Tô Lô chỉ cảm thấy trong lòng có rất nhiều cảm xúc tắc nghẹn.
Ra phòng bếp, ngồi vào bên Lâm Hạ Thiên.
Lâm Hạ Thiên không nhìn Tô Lô, lạnh lùng mở miệng: ”Lý Diễn Minh tiễn em về?”
”Ừ.”
Trầm mặc. Lại trầm mặc.
Lập thu, gió đêm bạc lạnh. Không rét thấu xương, lại đơn giản thổi ra một thân phiền phức khó chịu.
Rốt cục Lâm Hạ Thiên vẫn không trầm được: ”Tô Lô, em không có gì nói với anh ư?!”
Tô Lô nắm chặt tay của mình: ”Em vào công ty Lý Diễn Minh làm.”
”Anh không cho!” Lâm Hạ Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác lớn tiếng nói.
Tô Lô không lên tiếng.
Lâm Hạ Thiên lại quay đầu lại trừng cô: ”Anh nói có nghe không?!”
Tô Lô ngẩng đầu chống lại ánh mắt của hắn: ”Ngày mai em bắt đầu đi làm.”
Lâm Hạ Thiên nắm lấy vai của cô hôn trên môi của cô, mút vào thật sâu, hung hăng dây dưa!
Một cỗ mùi rượu cùng mùi thuốc lá nồng đậm sặc ở lồng ngực Tô Lô, Lâm Hạ Thiên rất thô lỗ, trong cơ thể có loại cảm giác hít thở không thông khó chịu. Chắc Tô Lô không giãy dụa, chỉ là ẩn nhẫn chấp nhận.
Lâm Hạ Thiên tức giận đẩy cô ra: ”Bây giờ không phải ngay cả thân cận anh cũng làm em khó chịu?!”
Tô Lô vội vàng kéo cánh tay của hắn: ”Không phải……”
Ngực Lâm Hạ Thiên đang phập phồng, cảm xúc nóng rực trong lòng của hắn: ”Ngày mai đến Trọng Mộc đi làm. Em muốn cái chức gì, tiền lương bao nhiêu, phúc lợi bất kể anh đều có thể cho em!”
Tô Lô chỉ cảm thấy bị vũ nhục: ”Không đi.”
Lâm Hạ Thiên hung ác trừng mắt cô: “Có gì hắn có thể cho em mà anh không thể?! Em nói cho anh biết! Ngày mai anh sẽ lấy được trên tay em!”
Tô Lô cho tới bây giờ mới biết mình dễ dàng bị tổn thương như vậy, hắn câu nói đầu tiên đã đơn giản khiến trái tim của cô, máu tươi tung toé. Cô đành phải cắn môi chịu đựng đau nhức vô cùng ấy.
Lâm Hạ Thiên vung mở hai cánh tay, phút chốc đứng lên, trong mắt là ngoan tâm lạnh run sợ: ”Tô Lô, không chỉ em muốn nắm chắc, anh cũng vậy. Đừng bỏ qua, em sẽ phải hối hận!” Dứt lời không hề lưu cho Tô Lô chút ôn nhu nào, bước đi nặng nề trở về phòng.
Tô Lô, đừng lại khảo nghiệm sức chịu đựng của anh, không được có ý bỏ qua sự hiện hữu của anh. Bởi vì, em vĩnh viễn không thể tưởng tượng được sức Lâm Hạ Thiên phản lại thế nào đâu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook