Cổ Kim Vô Nhất
-
Chương 31: Tiếng Lòng
Khoảng nửa giờ sau.
Trong 30 phút này Thiên Tâm Duyên đã cao trào không biết bao nhiêu lần, bây giờ hạ thân nàng đã sớm ướt đẫm một mảnh cực lớn.
Nó không ngừng nhỏ giọt xuống mặt đất, mà tay hắn vẫn đang điên cuồng mà rút ra cắm vào tiểu huyệt của nàng.
- A...a...ân...ưm...a...chủ nhân....a...
Thiên Tâm Duyên đã bắt đầu có dấu hiệu động tình, cơn dục vọng chôn sâu trong trái tim cùng linh hồn nàng bây giờ đã có chút khơi dậy.
Dường như cảm giác đã đủ, Lạc Vô Y thủ thỉ bên tai nàng:
- Duyên Nhi, nàng thích ta không?
Mà nghe hắn hỏi Thiên Tâm Duyên cũng là ý loạn tình mê trả lời, bây giờ tâm hồn của nàng đã ném đi đâu không biết, đã bắt đầu bày tỏ nỗi lòng:
- Thích, rất thích, rất rất thích, ta muốn ở bên cạnh ngài, muốn được ngài quan tâm, chăm sóc, yêu thương, ta muốn ở bên cạnh ngài mãi mãi, nhưng không được...
- Ta là một cái nữ nhân đã bị vô số nam nhân làm bẩn, ta sao có thể có tư cách được ngài yêu thương, chăm sóc, quan tâm chứ?
- Ta không xứng với ngài, không xứng với tấm lòng chân thành của ngài dành cho ta.
- Ngoại trừ Tâm Nhi ra thì ngài là người duy nhất đem lại cho ta cảm giác hi vọng sống tiếp, vì ngài, ta có thể làm tất cả.
- Ngài và Tâm Nhi là hi vọng sống duy nhất của ta, nếu hai người mất đi ta cũng sẽ không sống nữa, quá vô nghĩa!
Thiên Tâm Duyên rốt cuộc cũng không áp chế được nổi tấm lòng của bản thân mà ôm chầm lấy hắn mà khóc nức nở nói, âm thanh tràn đầy sự thương tâm....
Lạc Vô Y cũng không ngờ nàng sẽ nói ra nỗi lòng của bản thân dễ dàng như vậy, hắn cũng không ngờ thứ gò bó quan hệ giữa nàng và hắn lại là thứ đơn giản như bản thân bị vấy bẩn bởi vô số nam nhân?
Lạc Vô Y dùng hai tay vẫn còn dính mật dịch của nàng mà ôm mặt nàng nghiêm túc nói:
- Nàng nghe rõ đây cho ta, ta sẽ không bao giờ, là không bao giờ để ý đến chuyện nàng bị vô số nam nhân làm bẩn, quá khứ trước kia của nàng ta không quan tâm.
- Thứ mà ta quan tâm là tình cảm giữa ta và nàng, nàng có yêu ta hay không? Ta cũng sẽ không bao giờ để ý đến tấm màng mỏng vô dụng kia của nàng, thứ ta cần là trái tim chân thành của nàng!
- Vả lại bây giờ nàng đã có một dung mạo mới, một thân phận mới không cần phải để ý đến chuyện của quá khứ làm gì, cho dù những nam nhân trước kia cưỡng hiếp nàng gặp lại cũng sẽ không nhận ra.
- Thế nên là nàng bây giờ chỉ cần sống một cuộc sống mới, quên đi chuyện của quá khứ đi thôi.
Hắn vừa nói vừa hôn lên đôi mắt của nàng, liếm lấy những hàng lệ chảy ra trong mắt của nàng.
Thiên Tâm Duyên không biết vì sao đột nhiên thanh tĩnh trở lại, có chút khiếp sợ vì những gì bản thân đã nói.
Nàng vậy mà dám nói như thế với chủ nhân?
Hơn nữa hắn còn nói những lời chạm đến trái tim băng giá của nàng, dây giềng xích trái tim của nàng đang rung lên kịch liệt.
Nội tâm nàng cực kỳ dằn vặt bản thân, nàng không biết bản thân nên nghe theo trái tim của mình hay là thứ bối phận, địa vị cách biệt.
Lạc Vô Y lại nói một câu làm trái tim nàng như bị bóp lại, vô cùng đau đớn:
- Ta sẽ hỏi nàng lần cuối, nếu như nàng không đồng ý làm thê tử của ta, từ nay về sau ta sẽ không làm phiền nàng nữa, nàng sống cuộc sống của nàng, ta sống cuộc sống của ta.
- Nàng....đồng ý làm thê tử của ta không?!
Thiên Tâm Duyên trong lòng dằn vặt càng thêm dữ dội, giềng xích kia càng mãnh liệt rung động như muốn phá nát.
Qua một hồi thấy nàng không có phản ứng, Lạc Vô Y ánh mắt hơi thất thần, nội tâm cực kỳ mất mác....
Hắn đứng dậy khỏi cơ thể nàng, Thiên Tâm Duyên vội vàng ôm chắc lấy hắn không chịu buông tay, nàng khóc nức nở rốt cuộc cũng quyết định nghe theo tiếng lòng của mình:
- Chủ...không là phu...phu quân chàng đừng đi có được không? Thiếp nguyện ý làm thê tử của chàng, xin chàng đừng bỏ thiếp, hức hức...
Bây giờ có lẽ những giềng xích nên trong trái tim lạnh giá của nàng ầm ầm vỡ nát.
Lạc Vô Y mặc kệ lời nàng nói mà kiên quyết đứng dậy làm Thiên Tâm Duyên ôm càng chặt hắn.
Sau một hồi vùng vẫy hắn đã thoát ra khỏi cơ thể nàng, Thiên Tâm Duyên nội tâm đau như dao cắt, một cảm giác bản thân lại mất đi một thứ cực kỳ trọng yếu làm nàng hoảng sợ.
Lạc Vô Y tưởng chừng như sẽ rời khỏi nhưng không, hắn không rời đi mà đứng vào giữa hai cái đùi ngọc của nàng.
Thiên Tâm Duyên nội tâm càng thêm hoảng hốt không hiểu chuyện gì, chỉ thấy bây giờ Lạc Vô Y đang mỉm cười cực kỳ mãn nguyện.
- Hờ?
Lạc Vô Y bây giờ nội tâm có thể nói là vui như nở hoa, quả nhiên khổ nhục kế này của hắn có hiệu quả a.
Hắn ban đầu là giả đò muốn rời đi làm cho tâm tình cùa Thiên Tâm Duyên đại loạn sau đó mới có cơ hội bộc lộ cảm xúc của bản thân ra.
Cho dù vừa mới lúc này nàng không đồng ý hắn cũng sẽ hiếp nàng, hắn sẽ không bao giờ để nàng đã cách hắn dù chỉ một ly, nàng là một trong những ngoại lệ chắc hắn!
Mặc dù cách làm có chút đê tiện nhưng vì nàng hắn chỉ có thể làm như vậy!
Trong 30 phút này Thiên Tâm Duyên đã cao trào không biết bao nhiêu lần, bây giờ hạ thân nàng đã sớm ướt đẫm một mảnh cực lớn.
Nó không ngừng nhỏ giọt xuống mặt đất, mà tay hắn vẫn đang điên cuồng mà rút ra cắm vào tiểu huyệt của nàng.
- A...a...ân...ưm...a...chủ nhân....a...
Thiên Tâm Duyên đã bắt đầu có dấu hiệu động tình, cơn dục vọng chôn sâu trong trái tim cùng linh hồn nàng bây giờ đã có chút khơi dậy.
Dường như cảm giác đã đủ, Lạc Vô Y thủ thỉ bên tai nàng:
- Duyên Nhi, nàng thích ta không?
Mà nghe hắn hỏi Thiên Tâm Duyên cũng là ý loạn tình mê trả lời, bây giờ tâm hồn của nàng đã ném đi đâu không biết, đã bắt đầu bày tỏ nỗi lòng:
- Thích, rất thích, rất rất thích, ta muốn ở bên cạnh ngài, muốn được ngài quan tâm, chăm sóc, yêu thương, ta muốn ở bên cạnh ngài mãi mãi, nhưng không được...
- Ta là một cái nữ nhân đã bị vô số nam nhân làm bẩn, ta sao có thể có tư cách được ngài yêu thương, chăm sóc, quan tâm chứ?
- Ta không xứng với ngài, không xứng với tấm lòng chân thành của ngài dành cho ta.
- Ngoại trừ Tâm Nhi ra thì ngài là người duy nhất đem lại cho ta cảm giác hi vọng sống tiếp, vì ngài, ta có thể làm tất cả.
- Ngài và Tâm Nhi là hi vọng sống duy nhất của ta, nếu hai người mất đi ta cũng sẽ không sống nữa, quá vô nghĩa!
Thiên Tâm Duyên rốt cuộc cũng không áp chế được nổi tấm lòng của bản thân mà ôm chầm lấy hắn mà khóc nức nở nói, âm thanh tràn đầy sự thương tâm....
Lạc Vô Y cũng không ngờ nàng sẽ nói ra nỗi lòng của bản thân dễ dàng như vậy, hắn cũng không ngờ thứ gò bó quan hệ giữa nàng và hắn lại là thứ đơn giản như bản thân bị vấy bẩn bởi vô số nam nhân?
Lạc Vô Y dùng hai tay vẫn còn dính mật dịch của nàng mà ôm mặt nàng nghiêm túc nói:
- Nàng nghe rõ đây cho ta, ta sẽ không bao giờ, là không bao giờ để ý đến chuyện nàng bị vô số nam nhân làm bẩn, quá khứ trước kia của nàng ta không quan tâm.
- Thứ mà ta quan tâm là tình cảm giữa ta và nàng, nàng có yêu ta hay không? Ta cũng sẽ không bao giờ để ý đến tấm màng mỏng vô dụng kia của nàng, thứ ta cần là trái tim chân thành của nàng!
- Vả lại bây giờ nàng đã có một dung mạo mới, một thân phận mới không cần phải để ý đến chuyện của quá khứ làm gì, cho dù những nam nhân trước kia cưỡng hiếp nàng gặp lại cũng sẽ không nhận ra.
- Thế nên là nàng bây giờ chỉ cần sống một cuộc sống mới, quên đi chuyện của quá khứ đi thôi.
Hắn vừa nói vừa hôn lên đôi mắt của nàng, liếm lấy những hàng lệ chảy ra trong mắt của nàng.
Thiên Tâm Duyên không biết vì sao đột nhiên thanh tĩnh trở lại, có chút khiếp sợ vì những gì bản thân đã nói.
Nàng vậy mà dám nói như thế với chủ nhân?
Hơn nữa hắn còn nói những lời chạm đến trái tim băng giá của nàng, dây giềng xích trái tim của nàng đang rung lên kịch liệt.
Nội tâm nàng cực kỳ dằn vặt bản thân, nàng không biết bản thân nên nghe theo trái tim của mình hay là thứ bối phận, địa vị cách biệt.
Lạc Vô Y lại nói một câu làm trái tim nàng như bị bóp lại, vô cùng đau đớn:
- Ta sẽ hỏi nàng lần cuối, nếu như nàng không đồng ý làm thê tử của ta, từ nay về sau ta sẽ không làm phiền nàng nữa, nàng sống cuộc sống của nàng, ta sống cuộc sống của ta.
- Nàng....đồng ý làm thê tử của ta không?!
Thiên Tâm Duyên trong lòng dằn vặt càng thêm dữ dội, giềng xích kia càng mãnh liệt rung động như muốn phá nát.
Qua một hồi thấy nàng không có phản ứng, Lạc Vô Y ánh mắt hơi thất thần, nội tâm cực kỳ mất mác....
Hắn đứng dậy khỏi cơ thể nàng, Thiên Tâm Duyên vội vàng ôm chắc lấy hắn không chịu buông tay, nàng khóc nức nở rốt cuộc cũng quyết định nghe theo tiếng lòng của mình:
- Chủ...không là phu...phu quân chàng đừng đi có được không? Thiếp nguyện ý làm thê tử của chàng, xin chàng đừng bỏ thiếp, hức hức...
Bây giờ có lẽ những giềng xích nên trong trái tim lạnh giá của nàng ầm ầm vỡ nát.
Lạc Vô Y mặc kệ lời nàng nói mà kiên quyết đứng dậy làm Thiên Tâm Duyên ôm càng chặt hắn.
Sau một hồi vùng vẫy hắn đã thoát ra khỏi cơ thể nàng, Thiên Tâm Duyên nội tâm đau như dao cắt, một cảm giác bản thân lại mất đi một thứ cực kỳ trọng yếu làm nàng hoảng sợ.
Lạc Vô Y tưởng chừng như sẽ rời khỏi nhưng không, hắn không rời đi mà đứng vào giữa hai cái đùi ngọc của nàng.
Thiên Tâm Duyên nội tâm càng thêm hoảng hốt không hiểu chuyện gì, chỉ thấy bây giờ Lạc Vô Y đang mỉm cười cực kỳ mãn nguyện.
- Hờ?
Lạc Vô Y bây giờ nội tâm có thể nói là vui như nở hoa, quả nhiên khổ nhục kế này của hắn có hiệu quả a.
Hắn ban đầu là giả đò muốn rời đi làm cho tâm tình cùa Thiên Tâm Duyên đại loạn sau đó mới có cơ hội bộc lộ cảm xúc của bản thân ra.
Cho dù vừa mới lúc này nàng không đồng ý hắn cũng sẽ hiếp nàng, hắn sẽ không bao giờ để nàng đã cách hắn dù chỉ một ly, nàng là một trong những ngoại lệ chắc hắn!
Mặc dù cách làm có chút đê tiện nhưng vì nàng hắn chỉ có thể làm như vậy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook