Cơ Khát
Chương 2-2: Hạ



Những nụ hôn nhỏ vụn nhẹ nhàng hạ xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, người đang ngủ không chịu nổi quấy nhiễu, cuối cùng cũng từ từ chuyển tỉnh.

Ưm một tiếng, cái miệng nhỏ liền làm cho đôi môi ẩn giấu mênh mông dục niệm cuồng dã bao trùm, trằn trọc hút, thần gian vì kinh ngạc mà khẽ nhếch làm cho người ta đổ vừa vặn, hồng lưỡi dã man như vào chỗ không người nhanh chóng thẳng tiến.

Thương Minh Tương không kiêng nể gì nhấm nháp vị ngọt của Tuần, thật sâu tham nhập, cuồng nhiệt hút, thẳng đến khi Tuần thở không nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm thanh, y mới nhả ra.

Lâu Thế Tuần thở dốc trừng mắt nhìn y. Hai tuần không thấy, tinh thần buộc chặt mới thoáng thả lỏng, ai ngờ y lại đã trở lại. Nhớ tới ba ngày tựa như địa ngục ấy, hắn liền sợ hãi hoảng loạn.

Có điều, hắn sẽ không nhận thua, cũng sẽ không yếu thế, hắc đồng yên lặng đã lâu lần thứ hai như hỏa bàn cháy lên, hắn muốn y hiểu được, y có được chỉ là thân thể của hắn, vĩnh viễn cũng không được đến tâm của hắn.

Chính là ánh mắt này! Thương Minh Tương gần như cơ khát theo dõi đôi mắt hắn.

“A! Không hổ là người ta xem trúng! Trước đây khi dễ cũng không thể đem ngươi đánh ngã, nhìn đôi mắt xinh đẹp của ngươi, chính nhiên cháy diễm hướng ta tuyên chiến a!” Thương Minh Tương giơ lên miệng, cười đến dã man, cười đến tự tin.

Con ngươi rực lửa không nhúc nhích, kích đắc Thương Minh Tương lại nhiệt huyết sôi trào.

“Thú vị, chiến tranh giữa chúng ta chưa chấm dứt, thắng bại chưa phân, không ai biết kết quả như thế nào, giống như trò chơi phải chậm rãi ngoạn, mới thấy hứng thú; ta thực chờ mong, chờ ta hủy đi tôn nghiêm của ngươi, ngươi sẽ có biểu tình như thế nào đâu? Ngươi ngàn vạn lần đừng làm cho ta thất vọng nha!” Y cúi xuống thân, bỗng nhiên nghĩ đến một mưu kế.

Thân hình khôi ngô chậm rãi áp chế hắn, thân ảnh khổng lồ cao đến một mét chín hoàn toàn bao phủ Tuần chỉ gần 1m65, đôi môi dày gợi cảm dán bên tai, y trầm thấp mềm nhẹ mở miệng.

“Lúc ta không ở, ngươi có nghĩ ta?”

Nhớ ngươi chỉ tổ lãng phí thời gian của ta. Tuần trừng lớn đôi mắt to nhìn y càng ngày càng gần, không có trả lời.

“Sao lại không nói đâu?”Đôi tay to tế phủ khuôn mặt nhỏ nhắn đang phát run. “ Ta thực nhớ thanh âm của ngươi, tinh tế, thanh thúy, giống như đang hấp dẫn người khác.”

Xốc lên thân hình nhỏ gầy chỉ mặc một chiếc kimono đơn bạc, Thương Minh Tương vùi đầu ngay tại xương quai xanh cắn hạ.

Lâu Thế Tuần đau đớn dùng sức cắn môi dưới, không hề hé răng.

Sau khi nặng cắn, lại là âu yếm liếm hôn, nước bọt của nam nhân phủ kín đầu vai nho nhỏ của hắn. Không có dã man như đêm đầu, y lại ôn nhu khó tả, trên vai truyền đến cảm giác tê dại, Tuần có chút mê loạn.

“Như thế nào? Ngươi vẫn là không chịu mở miệng?” Thương Minh Tương bỗng nhiên ngẩng đầu, ngũ quan tục tằng anh tuấn ôn nhu tràn ngập mê hoặc.

Tuần nhìn thẳng vào mắt y, trong mắt y không hề có yêu thương. Nơi đó, chỉ có chinh phục. Đầu óc hỗn độn trong nháy mắt thanh tỉnh.

“Ta đều ôn nhu như vậy, còn chưa thôi động tâm của ngươi?”  đại chưởng thuận hoạt xuống, nắm trụ nam tính giữa hai chân Tuần.

Ôn nhu? Hư tình giả ý trong mắt kia gọi là ôn nhu?

Nói loạn.

Ngươi chỉ là muốn thuần phục ta, chinh phục ta. Nghĩ đến cũng hiểu được buồn cười, ngươi là cái nam nhân duy ngã độc tôn nha, cư nhiên lại chỉ vì hạ gục ta mà diễn đoạn ‘ôn nhu diễn’ sao không; ta không nói gì, kiêu ngạo của ta, nhưng lại có thể kích ngươi triển khai nhu tình thế công?

Ngươi đối ta, là tình thế bắt buộc sao?

“Tuần, phát ra âm thanh làm ta hưng phấn đi! Ta là nam nhân của ngươi, không phải địch nhân, hưởng thụ nó, không cần kháng cự ta.” Tay y chế trụ nam tính cao thấp bộ lộng, thanh âm trầm thấp khàn khàn nghe thực mê hoặc.

Tuần cắn răng, nửa híp mắt nhìn y.

Ta không thể phủ nhận, tay ngươi âu yếm thật là thoải mái, ngũ quan tục tằng anh tuấn khi giả ý ôn nhu làm người xem tâm hoảng ý loạn. Nhưng ngươi cho là như vậy có thể đánh tự tôn của ta, kiêu ngạo của ta sao?

“Ngươi vẫn là không nói?” Biểu tình của Thương Minh Tương thập phần yêu thương hôn khuôn mặt tái nhợt của hắn, đáy mắt lại lộ ra lạnh lùng tức giận cùng nôn nóng.

“Tuần, ngươi là đang hướng ta tuyên chiến hay sao? Ngươi muốn khiêu chiến ta?” Không ai có thể kích đắc y sử dụng nhu tình thế công, Tuần là ngoại lệ duy nhất. Người tình của y người nào lại không dùng hết tâm sức hầu hạ, lấy cầu y thương yêu, chỉ có Tuần bất đồng, cư nhiên khiến y thân thủ hầu hạ hắn.

Bất quá, trò chơi chính là như thế, trả giá đại giới càng lớn, thành công quả thực lại càng làm cho người ta thèm khát.

Kết cục thật sự đáng chờ mong.

Dục hỏa cháy tràn hạ phúc, Tuần giảo phá môi, mới ngừng rên rỉ, tại đau đớn trung phóng thích.

“Thực thoái mái đi, ngươi ở trong tay ta cao trào.” Liếm đi vết máu bên môi Tuần, biểu tình nhẫn nãi của hắn dĩ nhiên khơi mào dục hỏa của y.

“Nếu ngươi đã quên, ta có thể lặp lại lần nữa.” Nâng lên chân Tuần, lấy mật dịch của hắn tham nhập ngón tay vào tiểu huyệt. “Thân thể của ngươi, linh hồn của ngươi, sinh mệnh của ngươi, hết thảy của ngươi, đều thuộc về ta, ngươi không thể kháng cự ta!” Thương Minh Tương ôn nhu dùng tốc độ chậm rãi làm cho hắn thói quen, chậm rãi làm cho hắn tự chỗ sâu nhất thể hội sự tuyệt vời khi làm tình.

Thật sự là không thể phủ nhận, cảm giác thực sự thực thoải mái, thậm chí cảm giác được nơi riêng tư hẹp hòi của mình chậm rãi thả lỏng, bắt đầu tiếp nhận.

Mắt lạnh nhìn thấy Thương Minh Tương nhấc lên mông hắn, đem lửa nóng dục vọng tham tiến trong cơ thể hắn, đau đớn qua đi, là vô tận vui thích khác hẳn lần đầu tiên thô bạo.

Đôi mắt như hỏa híp lại, khuôn mặt tái nhợt do cực độ áp lực mà vặn vẹo, đôi môi sưng đỏ khẽ nhếch thở dốc, nhưng hắn lại như trước không phát ra bất cứ thanh âm nào.

“Tuần, ta thích ánh mắt của ngươi, thiêu đốt, chước nhân, con ngươi tựa như hỏa! Ngươi cho là ngươi bảo vệ được tôn nghiêm của mình? Chúng ta mỏi mắt chờ mong đi!” Thương Minh Tương thô thở gấp gầm nhẹ, *** nóng bỏng không ngừng đâm vào.

Tuần kêu một tiếng, toàn tâm đối kháng dục vọng tàn sát bừa bãi, ánh mắt như lửa tựa như đang nói hắn tuyệt không cho Thương Minh Tương thực hiện được!

Nhìn ánh mắt Tuần bất tuân, trong cơ thể bỗng nhiên lủi tiến một trận hưng phấn đến cực điểm, Thương Minh Tương thắt lưng can dùng sức một đĩnh, ở trong cơ thể hắn giải phóng.

Y cúi người, ở bên Tuần thô suyễn nói: “Khó được có người như thế hấp dẫn ta, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng a, Tuần, ta nhận khiêu chiến của ngươi!”

Quả nhiên mãnh liệt khoái cảm vẫn chưa chiết tổn ánh lửa trong con ngươi đen, bên trong như trước sáng lạn, nhìn thẳng nam nhân trên người hắn.

Lưỡng đạo tầm mắt khó trụ lẫn nhau, như tinh hỏa lóng lánh, thề nhất định phải có được.

Đáy lòng hai người đồng thời cổ động đã thật lâu không có ______nhiệt huyết sôi trào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương