Cơ Khát
-
Chương 1-1: Thượng
*
Đêm tối, đại biểu nguy cơ bốn phía.
Trong bóng đêm nơi ngã tư đường truyền ra tiếng thở dốc dồn dập, một nam hài bẩn hề hề chạy trốn như mất mạng đến nơi, thỉnh thoảng hắn quay đầu lại nhìn, tựa như sau lưng có thiên quân vạn mã đuổi theo, chỉ cần dừng lại một chút, sẽ gặp họa sát thân.
Làm sao bây giờ? Ai tới cứu hắn? Nếu như bị bắt lại, hắn nhất định phải chết! Nam hài kinh hoảng vừa chạy vừa nghĩ.
“Như thế nào, gặp phải phiền toái?”
Đường tắt tối đen phát ra tiếng nói trầm thấp, làm nam hài sợ tới mức lui về sau mấy bước.
Từ trong bóng tối đi ra một mạt thân ảnh cao lớn, dưới ánh trăng mờ nhạt không thấy rõ được diện mạo, chỉ mơ hồ thấy được nam nhân có ngũ quan sâu đậm, áo vest đen làm cho y thập phần cao lớn; trong bóng đêm, nam nhân không tiếng động lặng đứng, lơ đãng phát ra khí thế cùng khí phách ngay cả nam hài cách y xa vài thước cũng đều có thể cảm giác được____đó là loại hơi thở cường hãn chỉ thuộc về mình y.
Nam hài bảo trì khoảng cách trừng mắt nhìn y, đôi mắt to trợn lên đầy vẻ đề phòng.
Đó là một đôi mắt đen láy, chói sáng như hắc thủy tinh, nhưng trong đó lại tràn đầy phòng bị cùng nghi hoặc, nam nhân hứng thú theo dõi hắn.
Đây là một đôi hỏa nhãn, nam nhân hạ kết luận, bỗng nhiên vừa lòng nở nụ cười.
Khi nam hài định bỏ qua y, tiếp tục chạy trối chết, nam nhân mở miệng. “Ta có thể giúp ngươi.”
Nam hài dừng lại cước bộ, hai mắt đề phòng nhìn nam nhân trước mắt, giống như tính toán lời y nói.
“Chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta có thể giúp ngươi.” Nam nhân còn nói.
Điều kiện? Nam hài cũng nở nụ cười, nhưng trong đó lại tràn ngập hận đời.
Hắn chỉ biết! Trên thế gian tuyệt không có chuyện không làm mà hưởng!
Điều kiện? Sợ là mục đích cũng giống những kẻ truy đuổi phía sau đi, nam hài cười nhạo, tốt nhất vẫn chỉ nên dựa vào chính mình!
Nam nhân liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của hắn. Y nhún vai, vô vị nói: “Ngươi không cần cũng không sao.” Y đột nhiên cúi sát gần hắn, trầm thấp nhẹ giọng nói: “Nhưng mà, không có ta, ngươi không thoát được.”
Đột ngột như khi xuất hiện, nam hài mới chỉ chớp mắt, nam nhân đã mất dạng, lưu lại nam hài vẫn còn đang ngốc đơ tại chỗ.
Mới vừa rồi là thực? là ảo? sờ sờ bên tai vẫn còn hơi ấm, mới lúc nãy nam nhân còn dán tại bên tai hắn nói chuyện, lại bỗng nhiên không thấy đâu, cả người nam hài nổi lên da gà, một trận run rẩy truyền khắp toàn thân.
Phía sau vang lên tiếng bước chân hỗn độn, nam hài cả kinh, lấy lại tinh thần, bắt đầu chạy như điên. Hắn sao lại quên mất phía sau còn có người đuổi theo!
“Bắt lấy hắn, đừng cho hắn chạy!” – nam nhân lỗ mãng gào thét, những kẻ khác từ bốn phương tám hướng đã sớm đuổi theo.
Nam hài dốc toàn lực chạy trốn, nhưng thân hình hắn nhỏ gầy, nhiều ngày chưa có gì bỏ bụng, lại cơ hồ đã chạy cả một buổi tối, toàn thân mệt mỏi rã rời; những kẻ phía sau càng ngày càng gần, đột nhiên, nam nhân đi đầu đánh về phía hắn, đem hắn áp xuống mặt đất.
“Chạy nha, ngươi dám chạy tiếp, lão tử cũng không tin không bắt được ngươi!” – nam nhân khống chế sự giãy dụa của hắn, nắm tay liền tát hắn một cái.
Nam hài bị đánh cho choáng váng, nhưng tay chân vẫn giãy dụa loạn đánh. Xong rồi, trốn không thoát, xung quanh hắn đã bị vây bởi một đám người. Nam nhân lại cho hắn một đấm. “Đồ đê tiện kia của nhà ngươi đã đem ngươi bán cho ta, mẹ nó! Ngươi tốt nhất ngoan một chút cho ta!”
Hắn mới không thừa nhận người phụ nữ kia là mẹ hắn, nàng dựa vào cái gì mà bán hắn! Câu trả lời của nam hài là nhổ ra một bãi nước miếng, kích giận nam nhân lại một trận quyền đấm cước đá.
“Mẹ nó!” – Nam nhân đi đầu bốc hỏa, thét lên với bọn tay chân. “Chặn hai chân hắn lại, lão tử cũng không tin không trị được hắn!”
“Buông!” – Nam hài đánh không lại người đông thế mạnh, dễ dàng bị người khác bắt lấy tay chân, ép thành hình chữ đại trên mặt đất. Nam nhân xé áo trên người hắn, tay thì di động trước ngực trắng nõn của nam hài.
“Thực nhìn không ra mặt ngươi dơ bẩn như vậy nhưng dáng người lại mê hồn như thế, cọc mua bán này thực đáng giá! Đáng tiếc ngươi lúc nào cũng chực chạy, làm lão tử mệt chết khiếp, lão tử trước hết ở trong này thích một chút. Ngươi nhất định còn chưa khai bao đi, chờ ngươi hưởng qua tư vị của nam nhân, đảm bảo ngươi không còn muốn chạy!”
Ánh mắt nam nhân tục tĩu quét khắp người hắn, lập tức lột quần dài của hắn, chân dài non mềm trắng nõn tức khắc hiện ra.
“Lão Đại, như thế này cũng cho chúng ta ngoạn một chút.” – Nam hài này quả là cực phẩm có một không hai, nhìn thân thể trần trụi trắng nõn của hắn, những kẻ khác nuốt nuốt nước miếng.
“Đừng nóng vội.” – Nam nhân cười tục tĩu – “Chở lão tử hưởng đủ liền cho các ngươi ngoạn đã nghiền!” – Hắn kéo khóa quần, nâng lên cặp mông tuyết trắng.
“Không được! Buông!” – Nam hài cả kinh thét chói tai. Tay chân bị trói, toàn thân trần trụi, bộ dạng khuất nhục cùng sợ hãi khiến hắn rơi nước mắt, hắn ra sức vặn vẹo giãy dụa.
“Thanh âm của ngươi thật là dễ nghe, kêu đắc toàn thân ta đều nóng lên!” – nam nhân dâm đãng cười. Nam hài có đôi mắt rất đẹp, thanh âm trong trẻo dễ nghe, khi giãy dụa kêu lên làm cho người ta cả người tê dại. Vụ mua bán này, đáng giá.
Trong bóng đêm, hai mắt mờ mịt đẫm lệ tuyệt vọng. Đêm khuya ở Tokyo chính là như thế, trên đường tắt tối đen mặc kệ phát sinh ra chuyện cực kỳ bi thảm gì cũng sẽ không có người quan tâm, cứu giúp.
Đầu đường Tokyo, một nam hài chịu nhục, một đám nam nhân sinh thú tính, cùng với một cái_____nam nhân thờ ơ lạnh nhạt.
Trên người nam hài bởi giãy dụa mà đã đầy ứ ngân, hắn nghiêng đầu không muốn nhìn thấy tình cảnh chính mình bị lăng nhục, hai mắt như lửa giờ phút này bịt kín hơi nước, xa xa, thân ảnh của nam nhân lại rơi vào trong mắt. Đó là nam nhân mới gặp vừa nãy. Y đứng đó làm gì? Nếu đã định không nhúng tay, cần gì phải ở lại đó?
Tay chân vẫn không ngừng vặn vẹo, nam nhân trên người lại không kiên nhẫn quăng cho hắn một đấm; hắn bị đánh đến choáng váng, nhất thời mất đi tri giác không kịp phản ứng. Nam nhân thô bạo vặn bung ra mông hắn, một tay đỡ lấy dục vọng ghê tởm, nhanh chóng sẽ tiến vào____
“Không được!” – Nam hài hướng về nơi nhìn như không có người, khóc rống: “Mặc kệ ngươi là ai, ta đáp ứng ngươi! Van cầu ngươi, cứu cứu ta!”
Đáp ứng y, cho dù không biết là điều kiện gì, tổng vẫn tốt hơn so với hiện tại bị một đám nam nhân luân bạo!
“Tỉnh tỉnh đi, Thiên hoàng lão tử có đến cũng không thể nào cứu được ngươi!” – Nam nhân cười khả ố đem dục vọng đặt ở hậu đình của hắn.
“Sớm mở miệng chẳng phải tốt hơn.”
Nam nhân cao lớn hút điếu xì gà, thản nhiên từ chỗ tối đi ra, trong bóng đêm lờ mờ, cặp ngươi đen lạnh lẽo kia làm cho người ta phát run.
Đồng dạng là ở trên đường lăn lộn, nhưng nam nhân đột nhiên xuất hiện tản mát ra hơi thở khiến kẻ khác cảm giác được không phải hạng tầm thường, mấy nam nhân vây quanh nam hài có chút sợ hãi lui lại mấy bước, nhưng nam nhân chặn trên người nam hài sớm đã bị tà dục mê đảo, không hề chú ý.
“Lão tử khuyên ngươi đừng xen vào việc của người khác, tiểu tử này là của ta!” – lỗ mãng nam nhân đầu cũng không nâng, đắm chìm ở ý muốn sắp sửa giữ lấy nam hài.
“Thiệt nhiều năm không có ai nói như vậy với ta.” – nam nhân cao lớn cư nhiên nở nụ cười. – “Thiên hoàng lão tử nhìn thấy ta đều phải nhường ta ba phần, lực lượng của ta có thể sánh ngang bằng Thiên hoàng lão tử, ngươi có hay không muốn thử xem xem?” – y khí phách mười phần khẽ búng tay, bốn phương tám hướng đột ngột xuất hiện mấy bóng người, đem các nam nhân xung quanh nam hài vây lại.
“Làm cho bọn họ kiến thức một chút ngay cả Nhật Hoàng cũng phải sợ hãi ba phần – Thương Minh gia là như thế nào đi!” – Nam nhân lại cuồng vọng búng tay, mấy bóng người bắt đầu động tác, cơ hồ trong nháy mắt, toàn bộ nam nhân áp chế nam hài đều ngã xuống đất không nhúc nhích, thống khổ rên rỉ.
Y một cước đạp ngang cổ nam nhân đứng đầu, bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt thống khổ không thôi của hắn.
“Thương Minh gia tổ huấn điều thứ nhất: dám động tới bất cứ thứ gì của Thương Minh gia, kết cục chỉ có chết.” – Y khinh nhu nói xong, biểu tình giống như bình thường chuyện phiếm, dưới chân cũng không lưu tình chút nào, giày da đen bóng đặt ở cổ nam nhân, liền đạp gãy cổ hắn.
Bộ hạ của y cũng đồng loạt biến mất như lúc xuất hiện, đường tắt tối đen chỉ còn sót lại một đống thi thể, một nam hài mặt đầy nước mắt kinh hoảng nắm chặt vạt áo đã rách nát, cùng với một nam nhân tràn ngập khí phách.
Nam nhân bước nhanh tới chỗ nam hài, thân hình cao to ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm hắn, nâng mặt nam hài lên.
“Ta cứu ngươi, ngươi phải đáp ứng điều kiện của ta. Điều kiện của ta là: Từ nay về sau, ngươi chỉ thuộc về một mình ta – Thương Minh Tương, lặp lại lời ta nói một lần.”
Đây là lần đầu tiên trong đêm nay nam hài nhìn gần diện mạo của nam nhân.
Dưới ánh trăng mông lung, nam nhân có đôi mày rậm cương nghị, con ngươi màu nâu thâm thúy, sống mũi thẳng, độ dày vừa phải cực kỳ gợi cảm, cằm dưới hơi có râu, không tạo vẻ nhếch nhác mà chỉ tản ra mùi vị nam tính cùng hơi thở cường hãn không kiềm chế được. Ngũ quan như tạc có một cỗ khí thế cường ngạnh khiếp người, nam hài không tự chủ được, thoáng như bị mê hoặc mở miệng. “Ta chỉ thuộc về Thương Minh Tương.”
“Hảo hài tử.” – Thương Minh Tương vừa lòng gật đầu. “Nói cho ta biết, ngươi tên là gì?”
“Tuần, Lâu Thế Tuần.” – Nam hài trả lời.
“Tốt lắm, Tuần.” – Thương Minh Tương ôm lấy hắn, môi dán tại bên tai, gằn từng tiếng mệnh lệnh như thôi miên.
“Từ nay về sau, thân thể của ngươi, linh hồn của ngươi, sinh mệnh của ngươi, tất thảy, tất thảy, đều thuộc về ta, chỉ có ta không cần, không có chuyện ngươi không cho. Nhớ kỹ, tất thảy của ngươi đều là của ta.”
Đêm tối, đại biểu nguy cơ bốn phía.
Trong bóng đêm nơi ngã tư đường truyền ra tiếng thở dốc dồn dập, một nam hài bẩn hề hề chạy trốn như mất mạng đến nơi, thỉnh thoảng hắn quay đầu lại nhìn, tựa như sau lưng có thiên quân vạn mã đuổi theo, chỉ cần dừng lại một chút, sẽ gặp họa sát thân.
Làm sao bây giờ? Ai tới cứu hắn? Nếu như bị bắt lại, hắn nhất định phải chết! Nam hài kinh hoảng vừa chạy vừa nghĩ.
“Như thế nào, gặp phải phiền toái?”
Đường tắt tối đen phát ra tiếng nói trầm thấp, làm nam hài sợ tới mức lui về sau mấy bước.
Từ trong bóng tối đi ra một mạt thân ảnh cao lớn, dưới ánh trăng mờ nhạt không thấy rõ được diện mạo, chỉ mơ hồ thấy được nam nhân có ngũ quan sâu đậm, áo vest đen làm cho y thập phần cao lớn; trong bóng đêm, nam nhân không tiếng động lặng đứng, lơ đãng phát ra khí thế cùng khí phách ngay cả nam hài cách y xa vài thước cũng đều có thể cảm giác được____đó là loại hơi thở cường hãn chỉ thuộc về mình y.
Nam hài bảo trì khoảng cách trừng mắt nhìn y, đôi mắt to trợn lên đầy vẻ đề phòng.
Đó là một đôi mắt đen láy, chói sáng như hắc thủy tinh, nhưng trong đó lại tràn đầy phòng bị cùng nghi hoặc, nam nhân hứng thú theo dõi hắn.
Đây là một đôi hỏa nhãn, nam nhân hạ kết luận, bỗng nhiên vừa lòng nở nụ cười.
Khi nam hài định bỏ qua y, tiếp tục chạy trối chết, nam nhân mở miệng. “Ta có thể giúp ngươi.”
Nam hài dừng lại cước bộ, hai mắt đề phòng nhìn nam nhân trước mắt, giống như tính toán lời y nói.
“Chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta có thể giúp ngươi.” Nam nhân còn nói.
Điều kiện? Nam hài cũng nở nụ cười, nhưng trong đó lại tràn ngập hận đời.
Hắn chỉ biết! Trên thế gian tuyệt không có chuyện không làm mà hưởng!
Điều kiện? Sợ là mục đích cũng giống những kẻ truy đuổi phía sau đi, nam hài cười nhạo, tốt nhất vẫn chỉ nên dựa vào chính mình!
Nam nhân liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của hắn. Y nhún vai, vô vị nói: “Ngươi không cần cũng không sao.” Y đột nhiên cúi sát gần hắn, trầm thấp nhẹ giọng nói: “Nhưng mà, không có ta, ngươi không thoát được.”
Đột ngột như khi xuất hiện, nam hài mới chỉ chớp mắt, nam nhân đã mất dạng, lưu lại nam hài vẫn còn đang ngốc đơ tại chỗ.
Mới vừa rồi là thực? là ảo? sờ sờ bên tai vẫn còn hơi ấm, mới lúc nãy nam nhân còn dán tại bên tai hắn nói chuyện, lại bỗng nhiên không thấy đâu, cả người nam hài nổi lên da gà, một trận run rẩy truyền khắp toàn thân.
Phía sau vang lên tiếng bước chân hỗn độn, nam hài cả kinh, lấy lại tinh thần, bắt đầu chạy như điên. Hắn sao lại quên mất phía sau còn có người đuổi theo!
“Bắt lấy hắn, đừng cho hắn chạy!” – nam nhân lỗ mãng gào thét, những kẻ khác từ bốn phương tám hướng đã sớm đuổi theo.
Nam hài dốc toàn lực chạy trốn, nhưng thân hình hắn nhỏ gầy, nhiều ngày chưa có gì bỏ bụng, lại cơ hồ đã chạy cả một buổi tối, toàn thân mệt mỏi rã rời; những kẻ phía sau càng ngày càng gần, đột nhiên, nam nhân đi đầu đánh về phía hắn, đem hắn áp xuống mặt đất.
“Chạy nha, ngươi dám chạy tiếp, lão tử cũng không tin không bắt được ngươi!” – nam nhân khống chế sự giãy dụa của hắn, nắm tay liền tát hắn một cái.
Nam hài bị đánh cho choáng váng, nhưng tay chân vẫn giãy dụa loạn đánh. Xong rồi, trốn không thoát, xung quanh hắn đã bị vây bởi một đám người. Nam nhân lại cho hắn một đấm. “Đồ đê tiện kia của nhà ngươi đã đem ngươi bán cho ta, mẹ nó! Ngươi tốt nhất ngoan một chút cho ta!”
Hắn mới không thừa nhận người phụ nữ kia là mẹ hắn, nàng dựa vào cái gì mà bán hắn! Câu trả lời của nam hài là nhổ ra một bãi nước miếng, kích giận nam nhân lại một trận quyền đấm cước đá.
“Mẹ nó!” – Nam nhân đi đầu bốc hỏa, thét lên với bọn tay chân. “Chặn hai chân hắn lại, lão tử cũng không tin không trị được hắn!”
“Buông!” – Nam hài đánh không lại người đông thế mạnh, dễ dàng bị người khác bắt lấy tay chân, ép thành hình chữ đại trên mặt đất. Nam nhân xé áo trên người hắn, tay thì di động trước ngực trắng nõn của nam hài.
“Thực nhìn không ra mặt ngươi dơ bẩn như vậy nhưng dáng người lại mê hồn như thế, cọc mua bán này thực đáng giá! Đáng tiếc ngươi lúc nào cũng chực chạy, làm lão tử mệt chết khiếp, lão tử trước hết ở trong này thích một chút. Ngươi nhất định còn chưa khai bao đi, chờ ngươi hưởng qua tư vị của nam nhân, đảm bảo ngươi không còn muốn chạy!”
Ánh mắt nam nhân tục tĩu quét khắp người hắn, lập tức lột quần dài của hắn, chân dài non mềm trắng nõn tức khắc hiện ra.
“Lão Đại, như thế này cũng cho chúng ta ngoạn một chút.” – Nam hài này quả là cực phẩm có một không hai, nhìn thân thể trần trụi trắng nõn của hắn, những kẻ khác nuốt nuốt nước miếng.
“Đừng nóng vội.” – Nam nhân cười tục tĩu – “Chở lão tử hưởng đủ liền cho các ngươi ngoạn đã nghiền!” – Hắn kéo khóa quần, nâng lên cặp mông tuyết trắng.
“Không được! Buông!” – Nam hài cả kinh thét chói tai. Tay chân bị trói, toàn thân trần trụi, bộ dạng khuất nhục cùng sợ hãi khiến hắn rơi nước mắt, hắn ra sức vặn vẹo giãy dụa.
“Thanh âm của ngươi thật là dễ nghe, kêu đắc toàn thân ta đều nóng lên!” – nam nhân dâm đãng cười. Nam hài có đôi mắt rất đẹp, thanh âm trong trẻo dễ nghe, khi giãy dụa kêu lên làm cho người ta cả người tê dại. Vụ mua bán này, đáng giá.
Trong bóng đêm, hai mắt mờ mịt đẫm lệ tuyệt vọng. Đêm khuya ở Tokyo chính là như thế, trên đường tắt tối đen mặc kệ phát sinh ra chuyện cực kỳ bi thảm gì cũng sẽ không có người quan tâm, cứu giúp.
Đầu đường Tokyo, một nam hài chịu nhục, một đám nam nhân sinh thú tính, cùng với một cái_____nam nhân thờ ơ lạnh nhạt.
Trên người nam hài bởi giãy dụa mà đã đầy ứ ngân, hắn nghiêng đầu không muốn nhìn thấy tình cảnh chính mình bị lăng nhục, hai mắt như lửa giờ phút này bịt kín hơi nước, xa xa, thân ảnh của nam nhân lại rơi vào trong mắt. Đó là nam nhân mới gặp vừa nãy. Y đứng đó làm gì? Nếu đã định không nhúng tay, cần gì phải ở lại đó?
Tay chân vẫn không ngừng vặn vẹo, nam nhân trên người lại không kiên nhẫn quăng cho hắn một đấm; hắn bị đánh đến choáng váng, nhất thời mất đi tri giác không kịp phản ứng. Nam nhân thô bạo vặn bung ra mông hắn, một tay đỡ lấy dục vọng ghê tởm, nhanh chóng sẽ tiến vào____
“Không được!” – Nam hài hướng về nơi nhìn như không có người, khóc rống: “Mặc kệ ngươi là ai, ta đáp ứng ngươi! Van cầu ngươi, cứu cứu ta!”
Đáp ứng y, cho dù không biết là điều kiện gì, tổng vẫn tốt hơn so với hiện tại bị một đám nam nhân luân bạo!
“Tỉnh tỉnh đi, Thiên hoàng lão tử có đến cũng không thể nào cứu được ngươi!” – Nam nhân cười khả ố đem dục vọng đặt ở hậu đình của hắn.
“Sớm mở miệng chẳng phải tốt hơn.”
Nam nhân cao lớn hút điếu xì gà, thản nhiên từ chỗ tối đi ra, trong bóng đêm lờ mờ, cặp ngươi đen lạnh lẽo kia làm cho người ta phát run.
Đồng dạng là ở trên đường lăn lộn, nhưng nam nhân đột nhiên xuất hiện tản mát ra hơi thở khiến kẻ khác cảm giác được không phải hạng tầm thường, mấy nam nhân vây quanh nam hài có chút sợ hãi lui lại mấy bước, nhưng nam nhân chặn trên người nam hài sớm đã bị tà dục mê đảo, không hề chú ý.
“Lão tử khuyên ngươi đừng xen vào việc của người khác, tiểu tử này là của ta!” – lỗ mãng nam nhân đầu cũng không nâng, đắm chìm ở ý muốn sắp sửa giữ lấy nam hài.
“Thiệt nhiều năm không có ai nói như vậy với ta.” – nam nhân cao lớn cư nhiên nở nụ cười. – “Thiên hoàng lão tử nhìn thấy ta đều phải nhường ta ba phần, lực lượng của ta có thể sánh ngang bằng Thiên hoàng lão tử, ngươi có hay không muốn thử xem xem?” – y khí phách mười phần khẽ búng tay, bốn phương tám hướng đột ngột xuất hiện mấy bóng người, đem các nam nhân xung quanh nam hài vây lại.
“Làm cho bọn họ kiến thức một chút ngay cả Nhật Hoàng cũng phải sợ hãi ba phần – Thương Minh gia là như thế nào đi!” – Nam nhân lại cuồng vọng búng tay, mấy bóng người bắt đầu động tác, cơ hồ trong nháy mắt, toàn bộ nam nhân áp chế nam hài đều ngã xuống đất không nhúc nhích, thống khổ rên rỉ.
Y một cước đạp ngang cổ nam nhân đứng đầu, bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt thống khổ không thôi của hắn.
“Thương Minh gia tổ huấn điều thứ nhất: dám động tới bất cứ thứ gì của Thương Minh gia, kết cục chỉ có chết.” – Y khinh nhu nói xong, biểu tình giống như bình thường chuyện phiếm, dưới chân cũng không lưu tình chút nào, giày da đen bóng đặt ở cổ nam nhân, liền đạp gãy cổ hắn.
Bộ hạ của y cũng đồng loạt biến mất như lúc xuất hiện, đường tắt tối đen chỉ còn sót lại một đống thi thể, một nam hài mặt đầy nước mắt kinh hoảng nắm chặt vạt áo đã rách nát, cùng với một nam nhân tràn ngập khí phách.
Nam nhân bước nhanh tới chỗ nam hài, thân hình cao to ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm hắn, nâng mặt nam hài lên.
“Ta cứu ngươi, ngươi phải đáp ứng điều kiện của ta. Điều kiện của ta là: Từ nay về sau, ngươi chỉ thuộc về một mình ta – Thương Minh Tương, lặp lại lời ta nói một lần.”
Đây là lần đầu tiên trong đêm nay nam hài nhìn gần diện mạo của nam nhân.
Dưới ánh trăng mông lung, nam nhân có đôi mày rậm cương nghị, con ngươi màu nâu thâm thúy, sống mũi thẳng, độ dày vừa phải cực kỳ gợi cảm, cằm dưới hơi có râu, không tạo vẻ nhếch nhác mà chỉ tản ra mùi vị nam tính cùng hơi thở cường hãn không kiềm chế được. Ngũ quan như tạc có một cỗ khí thế cường ngạnh khiếp người, nam hài không tự chủ được, thoáng như bị mê hoặc mở miệng. “Ta chỉ thuộc về Thương Minh Tương.”
“Hảo hài tử.” – Thương Minh Tương vừa lòng gật đầu. “Nói cho ta biết, ngươi tên là gì?”
“Tuần, Lâu Thế Tuần.” – Nam hài trả lời.
“Tốt lắm, Tuần.” – Thương Minh Tương ôm lấy hắn, môi dán tại bên tai, gằn từng tiếng mệnh lệnh như thôi miên.
“Từ nay về sau, thân thể của ngươi, linh hồn của ngươi, sinh mệnh của ngươi, tất thảy, tất thảy, đều thuộc về ta, chỉ có ta không cần, không có chuyện ngươi không cho. Nhớ kỹ, tất thảy của ngươi đều là của ta.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook