Có Hợp Có Tan
Chương 10-1

Lại một buổi sáng sáng nào đó.

Anh cảm nhận rất rõ ràng, muốn mở mắt ra, càng lúc càng khó khăn.

Với cơ thể này, anh đã không thể chống đỡ được nữa rồi.

Chùi đi mồ hôi lạnh khắp người, chuẩn bị xuống giường, hai chân chạm mặt đất, còn chưa kịp đứng thẳng, đầu gối không báo trước mà tự động mềm nhũn ra, ngã khuỵu xuống đất.

Hai chống chống vào mép giường, làm cách nào cũng không thể. Anh khép mi mắt, trong lòng biết rằng đã đến giới hạn rồi.

Vãn Vãn... Quanh quẩn trong đầu chỉ toàn là nụ hôn quyến luyến dây dưa, hòa thành dòng nước mắt. Kiếp này, chỉ đi cùng em đến đây thôi...

Không biết qua bao lâu, tay chân mềm nhũn bỗng có chút sức lực, anh bắt đầu thu dọn tất cả dấu vết tồn tại của mình trong căn nhà. Chắc là vẫn còn một chút thời gian, anh không thể làm bất kỳ lời nhắn nhủ nào, im lặng biến mất, vậy thì cô sẽ oán hận, thấp thỏm nhớ mong, không cách nào quên được...

Ít nhất, với chút sức lực cuối cùng, nói một lời từ biệt với cô, kết thúc hoàn toàn, có như vậy,cô mới có thể bình thản đối mặt với đoạn tình yêu tiếp theo, anh không muốn... không muốn có một Dương Phẩm Tuyền thứ hai.

Khi cô đi siêu thị về, anh đã dọn dẹp mọi thứ, ngồi ngay ngắn trong phòng khách.

"Em có mua cá, buổi trưa ăn cháo cá nhé?" Xách túi đồ đi vào phòng bếp, xếp từng thứ vào tủ lạnh.

"Hẹn gặp lại, Hướng Vãn, anh phải đi rồi."

Hộp trứng gà trong tay bị tuột khỏi tay rơi xuống mặt đất, vỡ tan tành, không có quả nào còn nguyên.

Cô chết lặng, không nhúc nhích.

"Hướng Vãn, em có nghe không? Anh phải đi, chúng ta -- chấm dứt ở đây, sau ngày hôm nay, vĩnh viễn không gặp lại."

"Đến nước này, anh mới dừng lại? Vĩnh viễn, không, gặp lại..." Cô lặp lại, giống như là trong một phút, không biết câu này có ý nghĩa là gì.

"Đúng vậy, chúng ta đã từng hẹn ước. Em phải sống thật tốt những ngày còn lại, nhất định phải tìm cách để bản thân vui vẻ, biết không?"

"Anh, phải đi đâu?"

Anh mỉm cười đi về phía cô, thương tiếc mà vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô. "Anh đồng ý sẽ không hỏi."

Bàn tay nhẹ vén vài sợi tóc lòa xòa lên, ngắm nhìn, quyến luyến. "Anh biết, em yêu anh." Mặc dù cô chưa từng nói ra, nhưng anh biết, cũng cảm nhận được. "Em có biết điều này chứng minh cho chuyện gì không? Chứng minh trái tim của em không hề chết đi, tâm tư không bị đóng băng, em là người có tri giác, có vui buồn phẫn nộ, có khả năng yêu bất cứ ai."

Anh cúi đầu, hôn nhẹ một cái. "Em có biết, em có một khả năng rất đặc biệt không? Trái tim của em tự có ý thức, có thể vì người đàn ông mà em yêu, tất nhiên là đáng giá, sức hấp dẫn của em là lớn nhất, dạy cho người đàn ông em yêu biết cách yêu lại em, vì vậy, hãy cố yêu thêm lần nữa, yêu một người đàn ông đáng để em yêu, khiến cho em hạnh phúc."

"Chẳng lẽ, anh đến đây một lần, chỉ vì muốn em yêu người khác?" Nếu như cô yêu một ai khác, thì anh còn lại chút gì?

"Đúng vậy!" Anh cười khổ. Tìm lại tất cả ưu tư của cô, khi yêu, sẽ khóc sẽ cười, anh an tâm rồi. Trong tương lai, sẽ có một người đàn ông khác cho cô rất nhiều, rất nhiều tình yêu và hi vọng, không cần lo lắng sầu muộn.

Cô không nói câu nào, ngay cả một câu cũng không, tựa như, tất cả mọi việc này đều không có nghĩa lý gì với cô.

Anh dùng sức ôm chặt lấy cô. "Hẹn gặp lại, Vãn Vãn."

Một lần cuối cùng, gọi cô như vậy, anh không quay đầu, bước chân kiên định đi ra khỏi cửa. Rõ ràng, người đã chết một lần, sao lòng vẫn còn đau?

"Em tiễn anh một đoạn." Anh theo cô một đoạn, cô đưa anh một khúc. Yên lặng theo sau lưng, mở cửa cho anh, xuống lầu.

Đi ra khỏi tòa cao ốc, anh không dám nhìn cô, chỉ nói: "Đến đây là được rồi, em lên đi."

Cô dường như không nghe thấy, lẳng lặng đi theo.

Đi ra tòa nhà, là vỉa hè.

"Đủ rồi, em về đi."

Cô vẫn không lay chuyển.

Lại đi thêm một khúc, chính là đường lớn.

"Vãn Vãn, đừng như vậy!" Rõ ràng đang là mùa đông, tại sao mặt trời hôm nay lại làm ý thức người ta tối đen mờ mịt như vậy...

Anh, sắp không chịu nổi.

Anh cắn răng một cái, hòa vào đường xe chạy.

Trái tim đau nhói, cảm xúc kì dị khiến anh quay đầu lại. Cô không đuổi theo, giống như người mất hồn đứng yên trên vỉa hè, giống như tượng gỗ không có linh hồn, mất giác quan khi chiếc xe nhỏ lao lên vỉa hè, nhưng cô vẫn đứng yên không nhận ra.

"Vãn Vãn!" Anh hét lớn --

***   ***  **

Lực va chạm rất lớn, hầu như đẩy cả linh hồn ra khỏi xác, ý nghĩ duy nhất còn sót lại chính là -- bảo vệ cô!

Bảo vệ cô, thật liều lĩnh.

Trên đường đến bệnh viện, dõi mắt đều là màu trắng chói lóa, trong suốt quá trình anh luôn giữ cho bản thân tỉnh táo.

Đôi mắt không thể mở ra được, nhưng anh thề, ý thức của anh tuyệt đối minh mẫn.

Dùng hết sức lưc toàn thân, anh mở mắt ra. "Anh biết."

"Hàn --"

Anh gượng cười, nụ cười rất bi thương. "Anh biết, anh từng chút chút từng chút tìm về quá khứ; anh biết, chẳng qua là em cố tình giả ngốc; anh biết, em đã tìm lại chính bản thân mình; anh biết, em nhận ra anh đang đến. Vãn Vãn, chúng ta từng thân thiết như vậy, xem như em cố gắng giả vờ một năm trước không nhìn thấy bộ dạng chết thảm của anh, nhưng không thể che giấu ưu phiền qua ánh mắt được. Em muốn anh không được yên lòng, khiến anh có sức mạnh để chống chọi tiếp tục, những điều đó anh đều biết, biết rằng không có anh, em cũng có thể xuống bếp nấu ăn, cho nên anh mới an tâm bỏ đi."

"Chỉ có vậy? Còn những chuyện khác, anh không có gì muốn giao phó?"

"Có..." Muốn giao phó rất nhiều, nhưng không nói hết ra được. "Anh quên chưa nói với em, anh xin lỗi."

Anh xin lỗi... Ba chữ này thôi sao?! "Nếu được quay lại, anh vẫn chọn cô ấy? Liều mình vì cô ấy không chút nuối tiếc, vậy thì tại sao còn quay lại? Tại sao lại khiến em đau thêm lần nữa?"

"Không..." Anh không có, anh chưa từng nghĩ tới muốn đến nhà cô ấy! Tai nạn giao thông không phải là bất ngờ, nhưng muốn mạng đổi mạng, anh không thể bỏ cô ấy...

Cũng bởi vì như vậy, anh mới không nhắm mắt nổi.

Cô đau thương tột độ, oán hận, nằng nặc khiến cho anh không được chết yên.

Anh chỉ có thể níu giữ trái tim, đưa mắt nhìn trong bóng tối đôi mắt thảm thương kia, nhưng trên mặt lại không có giọt nước mắt nào, muốn ôm, muốn an ủi nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô khóc trước mộ phần của mình, nhìn bi thương chiếm đoạt tri giác của cô từng chút một, trí nhớ, trở thành người người vô dụng chưa từng có... 

Anh không đi được, anh biết cô đang tự giết chính bản thân mình, anh đã thua cô, sau khi yêu thương cô sâu nặng đến như vậy, anh không buông bỏ được, cứ tiếp tục như vậy, cô thực sự sẽ hủy hoải bản thân...

Vì vậy, anh không tiếc bất cứ giá nào, chỉ cần có thể mang đến một tia sáng le lói cứu vãn cuộc đời cô, anh sẽ đền bù tất cả.

Anh tìm đến Dương Phẩm Tuyền, là bởi vì anh ta là người cuối cùng anh gặp, là con người cuối cùng anh tiếp xúc.

Buông lỏng bàn tay, một chiếc nhẫn trượt xuống giường, Quý Hướng Vãn nhặt lên, đưa mắt nhìn chữ "Vãn" được khắc bên trong chiếc nhẫn.

"Anh... thay anh ấy, giao lại cho em... Hơn nữa, chuyển đến em... lời xin lỗi..." Còn nữa, kiếp này người yêu nhất, chính là em.

Dương Phẩm Tuyền không làm được, bởi vì khi đó, cô vô tình không để ý đến bất cứ ai.

Cô hận, anh tuyệt tình như vậy, ngay cả lần cuối cùng cũng không cho cô gặp mặt.

Còn Dương Phẩm Tuyền, một tháng sau khi anh qua đời, ra đi rất đột ngột, ai cũng không chuẩn bị tâm lý kịp thời.

Anh ấy và anh, có mối bận tâm giống nhau, có lẽ, là đôi bạn cùng chí hướng dẫn dắt nhau theo cùng quy tắc tương cận như vậy, cũng có thể là vì nguyên nhân nào khác, anh chỉ biết rằng, anh không hề không có quyết tâm ở lại. Anh và Dương Phẩm Tuyền xảy ra bất đồng, Từ Tịnh Viện có lẽ sẽ ghi nhớ cả đời, nhưng cô ấy đủ kiên cường. Không giống Vãn Vãn của anh, có một số việc phải do anh làm, nếu không cả cuộc đời này của cô sẽ bị hủy hoại trên tay anh!

"Tình yêu không có chỗ bắt đầu, một khi đã đến thì sâu sắc, người sống có thể chết, có thể hi sinh. Sinh không thể cùng tử, người đã chết thì không thể sống lại, tất cả đều không phải là tình yêu vĩnh hằng..." Anh lẩm bẩm thì thầm. "Có nhớ hay không, đại học năm thứ hai ấy, chúng ta học lén trong lớp văn học kinh điển."

"Nhớ." Đó là một màn biến hóa kỳ ảo, hí khúc thời Minh mang đầy sắc thái lãng mạn, gọi là "Mẫu đơn đình."

Tình yêu, có thể dạy đời người, dạy người liều chết, nữ chính thần bí vì tình yêu mà trùng sinh, lúc đó anh còn giễu cợt vì bịa đặt, làm thế nào cũng không đoán được, anh gặp phải, cũng muốn làm được như vậy.

Mặc dù, cố chấp không thuộc về thân thể anh, linh hồn chịu đủ mọi hình phạt, anh chưa từng hối hận, anh đã không thể nắm được trong tay, hai người họ ngay cả kiếp sau, cũng kh6ong còn nữa.

Thế nhưng, như vậy là đủ rồi, có thể nhìn cô quay lai nếp sống như trước, anh có thể mỉm cười chúc phúc, không oán, không hối.

"Tôi... thay mặt anh Dương Phẩm Tuyền, lập di chúc và... di thư, tất cả tài sản của anh Dương, để lại cho... vị hôn thê của anh, luật sư ở đó, mời cô... thông báo cho cô ấy..." Anh ta biết Dương Phẩm Tuyền đang nghĩ gì, đây là cơ hội cuối cùng của anh, có thể làm mọi thứ vì mọi người.

"Tôi hiểu." Cô nắm tay anh ta.

"Thật xin lỗi..." Cuối cùng, không để lại bất cứ thứ gì cho cô.

Ngoại trừ tiếc nuối.

***   ***  **

Mang vẻ mặt chết lặng đi dọc khắp hành lang dài, tròng mắt khô khốc, một giọt lệ cũng không rơi ra.

Đúng là kỳ lạ, cô lại có thể bình tĩnh như vậy, từ đầu đến cuối không rơi một giọt nước mắt.

Không khí ở bệnh viện quá lạnh lẽo sao? Hai tay cô ôm trọn lấy thân mình, cảm thấy quá lạnh, quá cô đơn. Quay đầu lại, vẫn chỉ có một thân một mình...

Rẽ theo lối ra hành lang, hai người bất ngờ đụng phải nhau.

"A!"

"Xin lỗi!" Hai người đồng thanh lên tiếng, mặt cô không cảm giác, cúi người giúp đối phương tìm kiếm thuốc men bị rơi vãi, hai người nhìn nhau, đôi bên đều giật mình kinh ngạc, sắc mặt nhất thời trắng bệch.

"Là cô!"

"Tôi?" Đầu óc được khai thông, không còn cách trốn tránh. Cô ấy, nhìn thấy cô ấy sao?

"Anh ấy đang ở đâu?!" Đối phương kích động bấu vào vai cô, lực rất lớn, khiến cô cau mày vì đau.

"Tôi nghĩ cô nhận nhầm người rồi, xin bỏ tay ra."

"Không, không thể, không thể nào nhận nhầm..." Một năm qua, dung nhan này cô nhớ khá rõ, chưa từng quên. Người này đẹp hơn so với cô, dung nhan càng khiến đàn ông yêu mến...

"Buông ra!" Cô tức giận cựa quậy cánh tay, giờ phút này cô chỉ muốn tìm một chỗ không người, giải thoát đau thương này, như vậy cũng không được sao?

"Đừng... đi... ít nhất nói cho tôi biết... anh ấy có ổn không?"

Giọng nói yếu ớt, giọng điệu thê lương, đè nặng lên bước chân của cô. Bên chân mày, dòng nước mắt đã chãy dài xuống hai gò má.

Ánh mắt kia... Thảm thương, hai mắt ngấn lệ đau buồn... Câu mở đầu cho đoạn văn bi kịch tăm tối nhất, không muốn hồi tưởng lại đoạn kí ức ấy.

Ban đầu, là cô, một người phụ nữ khác bị vứt bỏ.

Hai người, cùng đau đớn vào một đêm mưa gió.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương