Cô Học Trò Lăng Nhăng 2
-
Chương 3
Jennie đang đứng hướng mặt về chiếc tháp Eiffel sáng đèn rực rỡ trong buổi tối kia. Quân Kì đi từ đằng sau ôm lấy tấm lưng của Jennie.
- Mười năm rồi chị có mệt mỏi?
- Tại sao chị phải mệt mỏi?
- Trong cung điện của chị tới tận 3 đứa con nít chứ không phải 2.
- Em con nít thật nhưng lúc cần trưởng thành thì trưởng thành ngay.
- Ý chị là gì đây?
- Có gì đâu.
Cả hai ngồi xuống chiếc bàn, nến, hoa và rượu. Tất cả sự chuẩn bị này đều dành cho Jennie, tiếng cụng ly vang lên, Quân Kì chỉ nhấp một ngụm nhỏ, Jennie mới thực sự uống.
- Nhiều năm trước em từng nghĩ rằng người cùng em ngồi ở đây sẽ không phải là chị.
- Vậy thì là ai?
- Là một người đã từng rất tin tưởng.
- Chị không muốn nhắc chuyện cũ.
Quân Kì cười nhẹ, biết Jennie thật sự không thích người đó vì...mười năm trước, trận cãi nhau kịch liệt, im lặng đến đáng sợ là do người đó tạo ra mà.
- Chúng ta may mắn được ở Hà Lan, một đất nước, đầu tiên chấp nhận hôn nhân đồng giới.
- ...
- Em theo lệnh mà lấy chị, vậy thì hôm nay...
Quân Kì đứng dậy đi sang chỗ của Jennie ngồi, từ quỳ xuống, lấy ra một cái hộp màu đen.
- Em muốn cầu hôn chị lại lần nữa.
- ...
- Jennie ge Levin, em có thể làm vợ anh lần nữa không?
- ...*cảm xúc vỡ oà*
Jennie nhẹ nhàng gật đầu, Quân Kì đeo nhẫn vào cho Jennie rồi hôn nhẹ vào tay. Trời gần chập tối, cả hai rời nhà hàng, đi dạo dưới chân tháp Eiffel. Ánh sáng vàng nhẹ, hai hàng cây lớn, một khoảng sân rộng, thêm các cặp đôi yêu nhau, còn âm nhạc du dương.
- À chị, em có chuyện này muốn hỏi.
- Chuyện gì?
Jennie vẫn đang ngó ngang ngón dọc ngắm nhìn các cặp đôi.
- Chúng ta về Việt Nam sống được không?
Jennie nhíu hai chân mày lại nhìn Quân Kì, trước giờ ở đây rất ổn, lí do gì?
- Tại sao?
- Ông bà ngoại em già rồi, không thể chịu lạnh ở đây được, cùng nhau về Việt Nam sống, chúng ta, cùng Robert và Rozi chăm sóc ông bà.
- Chị thấy không được.
- Tại sao chứ?
- Công ty mẹ của 3J ở đây, em chuyển rồi lại phải bay qua bay lại, vua cha chắc chắn cũng sẽ không chấp nhận.
- Em đã xin vua cha rồi, ông ấy cũng đã đồng ý.
- Vậy còn...3J
- Em có thể chuyển trụ sở về Việt Nam.
- Nếu sắp xếp ổn thoả vậy thì được.
Jennie choàng lấy tay của Quân Kì tiếp tục đi dạo tới chân tháp, Quân Kì bỗng thấy một tiệm bánh tình yêu, kéo Jennie vào.
- Cho tôi cái này cái này, cả cái này.
Quân Kì kêu suất phần cặp đôi, từ quán này nhìn ra, có thể thấy một lễ hội tình yêu được tổ chức ngay dưới chân tháp. Các chàng trai cô gái cô đơn, có thể ghép cặp bất kì, sau trò chơi có thể hiểu nhau hoặc...419.
- Em ra ngoài nghe điện thoại một chút.
Quân Kì tỏ vẻ bình thản nhưng giác qua thứ 6 khiến cho Jennie hiểu chuyện gì đó, lần đi cafe năm đó, Quân Kì cũng nghe điện thoại thế này.
- Tôi nghe.
- Sau bữa ăn cô bảo tôi cho Vân Quân hai viên kẹo, lúc tối hết kẹo tôi không cho giờ cô ấy không ăn.
- Dì đưa điện thoại cho tôi nói chuyện với cô ấy.
Người bảo mẫu vào phòng của Vân Quân.
- Cô Quân Kì muốn nói chuyện với cô.
Vân Quân ngước mặt lên nhìn rồi nhận lấy điện thoại.
- Sao lại không ăn sáng, không ăn sáng sẽ có hại cho sức khoẻ.
- Không cho kẹo, tôi không ăn.
Con người gì mà dễ dụ, chỉ cần có kẹo là đi theo, giống như lúc trước chỉ cần có tiền...
- Quân Kì đi công việc mua kẹo cho cô này, cô phải ăn, không thì Quân Kì sẽ ăn hết.
- Đừng đừng ăn hết, tôi hứa ăn ngoan, lúc về phải có kẹo.
- Được được, nói phải nhớ, con nít nói dối sẽ không ngoan.
- Cô hứa mà hứa mà.
Kết thúc cuộc điện thoại, Vân Quân cũng chịu ăn cơm, Quân Kì trở lại vào trong.
- Em nói chuyện với ai mà lâu vậy?
- À, công ty con ở Việt Nam em giao Thiên Trúc quản lí có chút vấn đề.
- Ngồi đây không nói được sao?
- Em nói tiếng Việt chị cũng có hiểu, ra ngoài không làm ồn người khác.
- Ra vậy.
Cả hai tiếp tục đi thêm một đoạn, Quân Kì tiến vào một cửa hàng kẹo, Jennie cũng đi theo.
- Mua cho Robert và Rozi đâu cần nhiều vậy.
- Em mua cho Ngọc Hân, con gái Thiên Trúc ấy.
- Vẫn rất nhiều.
- Socola này có thể đem về Việt Nam biếu.
Jennie cũng không nói được, không thể nào dùng kẹo nuôi mèo bên ngoài nên cứ để Quân Kì mua cả đống kẹo.
(Chị nào có ngờ là chuyện này có thể).
Cả hai dạo thêm lúc cũng trở về khách sạn, Quân Kì ngồi trêи giường chơi game, còn Jennie thì nằm trêи đùi Quân Kì đọc sách.
- Mai chị dẫn con đi đâu chơi, em đi họp cả ngày ở đây.
- Mai chị dẫn 2 đứa đi sở thú.
- Mai 8h tối em mới về.
- Không sao, dẫn chúng đi ăn kem.
Sáng hôm sau, khi vừa đặt chân tới công ty, Quân Kì liền tìm lấy Giám Đốc trụ sở con này, bởi vì riêng ở Pháp và Việt Nam Quân Kì dùng người Việt để quản lí, còn các nước khác thì dùng người nước đó. Cũng vì một phần, Pháp và Việt Nam sẽ thành hai công ty mẹ tiếp theo. Người Việt dễ sai bảo hơn.
- Cậu về Việt Nam công tác vào ngày mai?
- Đúng rồi ạ.
- Cậu đem cái thùng này tới địa chỉ này, tuyệt đối im lặng.
- Vâng ạ.
Giám Đốc đó lui ra ngoài, Quân Kì liền gọi điện cho bảo mẫu của Vân Quân ở Việt Nam.
- Ngày mai hoặc ngày một có người tới giao đồ, dì nhớ nhận, sau khi nhận gọi điện thoại để tôi nói chuyện với cô Vân Quân.
- Mười năm rồi chị có mệt mỏi?
- Tại sao chị phải mệt mỏi?
- Trong cung điện của chị tới tận 3 đứa con nít chứ không phải 2.
- Em con nít thật nhưng lúc cần trưởng thành thì trưởng thành ngay.
- Ý chị là gì đây?
- Có gì đâu.
Cả hai ngồi xuống chiếc bàn, nến, hoa và rượu. Tất cả sự chuẩn bị này đều dành cho Jennie, tiếng cụng ly vang lên, Quân Kì chỉ nhấp một ngụm nhỏ, Jennie mới thực sự uống.
- Nhiều năm trước em từng nghĩ rằng người cùng em ngồi ở đây sẽ không phải là chị.
- Vậy thì là ai?
- Là một người đã từng rất tin tưởng.
- Chị không muốn nhắc chuyện cũ.
Quân Kì cười nhẹ, biết Jennie thật sự không thích người đó vì...mười năm trước, trận cãi nhau kịch liệt, im lặng đến đáng sợ là do người đó tạo ra mà.
- Chúng ta may mắn được ở Hà Lan, một đất nước, đầu tiên chấp nhận hôn nhân đồng giới.
- ...
- Em theo lệnh mà lấy chị, vậy thì hôm nay...
Quân Kì đứng dậy đi sang chỗ của Jennie ngồi, từ quỳ xuống, lấy ra một cái hộp màu đen.
- Em muốn cầu hôn chị lại lần nữa.
- ...
- Jennie ge Levin, em có thể làm vợ anh lần nữa không?
- ...*cảm xúc vỡ oà*
Jennie nhẹ nhàng gật đầu, Quân Kì đeo nhẫn vào cho Jennie rồi hôn nhẹ vào tay. Trời gần chập tối, cả hai rời nhà hàng, đi dạo dưới chân tháp Eiffel. Ánh sáng vàng nhẹ, hai hàng cây lớn, một khoảng sân rộng, thêm các cặp đôi yêu nhau, còn âm nhạc du dương.
- À chị, em có chuyện này muốn hỏi.
- Chuyện gì?
Jennie vẫn đang ngó ngang ngón dọc ngắm nhìn các cặp đôi.
- Chúng ta về Việt Nam sống được không?
Jennie nhíu hai chân mày lại nhìn Quân Kì, trước giờ ở đây rất ổn, lí do gì?
- Tại sao?
- Ông bà ngoại em già rồi, không thể chịu lạnh ở đây được, cùng nhau về Việt Nam sống, chúng ta, cùng Robert và Rozi chăm sóc ông bà.
- Chị thấy không được.
- Tại sao chứ?
- Công ty mẹ của 3J ở đây, em chuyển rồi lại phải bay qua bay lại, vua cha chắc chắn cũng sẽ không chấp nhận.
- Em đã xin vua cha rồi, ông ấy cũng đã đồng ý.
- Vậy còn...3J
- Em có thể chuyển trụ sở về Việt Nam.
- Nếu sắp xếp ổn thoả vậy thì được.
Jennie choàng lấy tay của Quân Kì tiếp tục đi dạo tới chân tháp, Quân Kì bỗng thấy một tiệm bánh tình yêu, kéo Jennie vào.
- Cho tôi cái này cái này, cả cái này.
Quân Kì kêu suất phần cặp đôi, từ quán này nhìn ra, có thể thấy một lễ hội tình yêu được tổ chức ngay dưới chân tháp. Các chàng trai cô gái cô đơn, có thể ghép cặp bất kì, sau trò chơi có thể hiểu nhau hoặc...419.
- Em ra ngoài nghe điện thoại một chút.
Quân Kì tỏ vẻ bình thản nhưng giác qua thứ 6 khiến cho Jennie hiểu chuyện gì đó, lần đi cafe năm đó, Quân Kì cũng nghe điện thoại thế này.
- Tôi nghe.
- Sau bữa ăn cô bảo tôi cho Vân Quân hai viên kẹo, lúc tối hết kẹo tôi không cho giờ cô ấy không ăn.
- Dì đưa điện thoại cho tôi nói chuyện với cô ấy.
Người bảo mẫu vào phòng của Vân Quân.
- Cô Quân Kì muốn nói chuyện với cô.
Vân Quân ngước mặt lên nhìn rồi nhận lấy điện thoại.
- Sao lại không ăn sáng, không ăn sáng sẽ có hại cho sức khoẻ.
- Không cho kẹo, tôi không ăn.
Con người gì mà dễ dụ, chỉ cần có kẹo là đi theo, giống như lúc trước chỉ cần có tiền...
- Quân Kì đi công việc mua kẹo cho cô này, cô phải ăn, không thì Quân Kì sẽ ăn hết.
- Đừng đừng ăn hết, tôi hứa ăn ngoan, lúc về phải có kẹo.
- Được được, nói phải nhớ, con nít nói dối sẽ không ngoan.
- Cô hứa mà hứa mà.
Kết thúc cuộc điện thoại, Vân Quân cũng chịu ăn cơm, Quân Kì trở lại vào trong.
- Em nói chuyện với ai mà lâu vậy?
- À, công ty con ở Việt Nam em giao Thiên Trúc quản lí có chút vấn đề.
- Ngồi đây không nói được sao?
- Em nói tiếng Việt chị cũng có hiểu, ra ngoài không làm ồn người khác.
- Ra vậy.
Cả hai tiếp tục đi thêm một đoạn, Quân Kì tiến vào một cửa hàng kẹo, Jennie cũng đi theo.
- Mua cho Robert và Rozi đâu cần nhiều vậy.
- Em mua cho Ngọc Hân, con gái Thiên Trúc ấy.
- Vẫn rất nhiều.
- Socola này có thể đem về Việt Nam biếu.
Jennie cũng không nói được, không thể nào dùng kẹo nuôi mèo bên ngoài nên cứ để Quân Kì mua cả đống kẹo.
(Chị nào có ngờ là chuyện này có thể).
Cả hai dạo thêm lúc cũng trở về khách sạn, Quân Kì ngồi trêи giường chơi game, còn Jennie thì nằm trêи đùi Quân Kì đọc sách.
- Mai chị dẫn con đi đâu chơi, em đi họp cả ngày ở đây.
- Mai chị dẫn 2 đứa đi sở thú.
- Mai 8h tối em mới về.
- Không sao, dẫn chúng đi ăn kem.
Sáng hôm sau, khi vừa đặt chân tới công ty, Quân Kì liền tìm lấy Giám Đốc trụ sở con này, bởi vì riêng ở Pháp và Việt Nam Quân Kì dùng người Việt để quản lí, còn các nước khác thì dùng người nước đó. Cũng vì một phần, Pháp và Việt Nam sẽ thành hai công ty mẹ tiếp theo. Người Việt dễ sai bảo hơn.
- Cậu về Việt Nam công tác vào ngày mai?
- Đúng rồi ạ.
- Cậu đem cái thùng này tới địa chỉ này, tuyệt đối im lặng.
- Vâng ạ.
Giám Đốc đó lui ra ngoài, Quân Kì liền gọi điện cho bảo mẫu của Vân Quân ở Việt Nam.
- Ngày mai hoặc ngày một có người tới giao đồ, dì nhớ nhận, sau khi nhận gọi điện thoại để tôi nói chuyện với cô Vân Quân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook