Cô Học Trò Lăng Nhăng 2
-
Chương 16
Jennie chạy đi đâu, đúng trước cửa một ngôi nhà. *Tín ton* Vân Quân đang nấu ăn chạy ra mở cửa.
- Cô sao vậy? Sao lại khóc thế này?
Jennie không nói gì cả, ôm chầm lấy Vân Quân, áp mặt vào cổ, cứ thế oà khóc theo bản năng.
- Thôi mà, vào nhà đã.
"Có lẽ Quân Kì đã làm chuyện gì rồi".
Đỡ Jennie vào trong nhà ngồi, lấy cho Jennie một cốc nước.
- Cô uống chút nước đi, rồi bình tĩnh nói tôi nghe chuyện gì.
Jennie theo lời Vân Quân uống một ngụm nước, nhưng lại khóc lần nữa, tiếp tục ngã mình vào người Vân Quân. Có lẽ lúc này, Jennie cần yên tĩnh một chút. Rồi tiếng khóc dần vơi đi, thay vào đó là sự im lặng. Vân Quân nhẹ nhàng ẵm Jennie vào phòng nghỉ ngơi.
"Em ấy đang ở nhà tôi, nhưng hiện tại em hãy khoan xuất hiện đã".
Gửi dòng tin nhắn cho Quân Kì, nấu tiếp thức ăn, chốc lát nữa cho Jennie. Cô cũng không hiểu, 2 lần thấy Jennie khóc đều là khóc vì Quân Kì, lần nào cũng vậy, khóc mệt đến độ ngất đi, lần nào cũng vậy, cùng là Vân Quân bên cạnh.
- Mày khỏi chạy lòng vòng nữa, về trụ sở lo làm việc đi, chị Jennie đang ở nhà cô Vân Quân.
Cúp máy với Thiên Trúc, Thanh Nhã cùng Quân Kì lúc này mới yên lòng xuống nhà ăn.
"Nếu chị muốn thay đổi, tôi sẽ chờ"
Nói Quân Kì vẫn còn con nít thì đồng ý, cũng đúng, giống với Jennie, không cần trưởng thành, không cần suy nghĩ, 10 năm trước vẫn vậy, 10 năm sau vẫn vậy.
Đó cũng chính là lí do, Jennie lúc nào cũng phải trưởng thành, từ lúc nào thói quen sắp đặt Quân Kì cũng trở thành thứ không bỏ được.
Cuộc cãi vã này cả hai cũng đều sai cả. Một người trẻ con, một người quá trưởng thành. Người quá tự tin, người vô tư làm điều mình thích.
Người thì chọn chịu đựng, người thì chọn chờ đợi, tiếp tục im lặng.
Và im lặng...chính là thứ gϊếŧ chết nhanh nhất một cuộc tình.
- Chủ tịch có ý kiến gì không ạ?
- ...
- Chủ...tịch!
Thanh Nhã đứng cạnh vỗ nhẹ vào vai Quân Kì mấy cái, không động tĩnh. Đến lúc đánh mạnh một cái, Quân Kì mới phản ứng. Cậu nhân viên thuyết trình kế hoạch sợ đến mồ hôi đổ hột.
- Cần xem lại, tôi cho các cô cậu một cơ hội khác, chỉnh lại các kế hoạch còn quá sơ hở. Một tuần, nhanh chóng làm đi.
Rồi đứng dậy bỏ đi ra khỏi phòng, ngồi trêи ghế chủ tịch, ngửa mặt, nhắm mắt, không gian tĩnh lặng, tiếng giày cao gót của Thanh Nhã bước vào, trêи tay là một ly sữa nóng.
- Xin lỗi đã làm ảnh hưởng chuyện hai người.
- Tôi đã bảo không sao mà.
- Vậy tại sao chị thấy sợ thấy lo lại không nhắn tin hay gọi điện xin lỗi.
- Chị ấy quyền lực mà, chỉ cần một chữ "về" đến ông ngoại tôi cũng không dám cãi.
- Trẻ con!
- Ừm thì tôi trẻ con, trẻ con với chị ấy, nhưng với cô thì tôi nghĩ tôi sẽ không trẻ con đâu.
Quân Kì đứng dậy, dồn ép Thanh Nhã vào tường, trêи tay, ly sữa nóng của Thanh Nhã không ngừng lay chuyển mặt.
- Chị mà tiếng tới nữa, là tôi sẽ hất sữa nóng vào người chị.
- Có vẻ như tôi làm chủ tịch quá dễ dàng rồi nhớ? Hiền quá để cho cấp dưới ức hϊế͙p͙.
- ...
Mặt Thanh Nhã lúc này xanh như đít nháy.
- Chỉ cần một chữ kí của tôi cô sẽ dọn đồ ra khỏi đây đấy.
Không được! Vừa kí mua chiếc xe máy trả góp để đi lại, nghỉ làm rồi, lấy gì để trả chứ.
- Chị...đừng có làm bậy!
- Nếu tôi cứ thích làm bậy thì sao?
Giựt lấy ly sữa trêи tay của Thanh Nhã, uống một ngụm rồi đặt lên kệ tủ bên cạnh. Bản thân liền tiến tới áp sát Thanh Nhã, thân thể hai người sát đến nỗi con muỗi cũng khó lọt qua, làm cho không khí nóng hơn bao giờ hết.
*cốc cốc*
- Chủ tịch, tôi là Thiên Trúc đây.
- Thần may mắn chiếu mệnh cô, vào đi.
Thiên Trúc đi vào thấy Quân Kì đã đứng sẵn chờ mình, nhưng gương mặt hơi đỏ.
- Làm gì mà mặt đỏ thế? Sốt hả?
- Không có, uống "sữa" nóng thôi.
- À...mày lo đi xin lỗi chị Jennie đi nhé.
- Hiện tại chị ấy chưa bình tĩnh, cứ để chị ấy ở cạnh cô Vân Quân đi.
- Chắc không?
- Chắc chứ sao lại không?
- Lúc mày hôn mê, hai người ữm...lắm á nha.
- Có luôn?
- Coi chừng bị hớt tay trêи.
- Hèn gì, lúc đầu rõ ràng tình địch mà giờ thân vậy, nguy hiểm.
- Còn không lo đi xin lỗi?
- Nhưng mà không được, chị ấy còn chưa bình tĩnh, để thời gian nữa đi.
- Con nhỏ nhu nhược này, mày mà không đưa Jennie về nhà, tao gọi méc bà ngoại mày.
Quân Kì trợn mắt lên nhìn Thiên Trúc, 14 năm trước nó gọi khiến cô với Vân Quân phải xa lìa, giờ gọi lần nữa, liên quan tới Jennie, có khi nào?...đầu lìa xa cổ không?
- Mày mà nói tao từ mặt mày.
- Vậy thì triển đi.
- Dạ con thưa ông nội, có gì phải để con gái nhà người ta bình tĩnh, lỡ chưa ổn định tinh thần, xách giao chém con sao ông nội?
- Ừm...*vỗ vai Quân Kì* THÊ NÔ CÔNG!!!
Nói ba chữ cuối, Thiên Trúc chạy khỏi phòng làm việc của Quân Kì, thật sự dí không kịp.
- Phải gọi cho cô Lâm Lâm dạy dỗ, tên này cũng là thê nô thôi có khác gì mình.
- Wow, tự nhận thê nô luôn_Thanh Nhã sau lưng bồi thêm.
- Cô có tin, thê nô như tôi có thể khiến cô 3 ngày không rời giường được nửa bước không?
- Tin, tôi tin, được rồi, chị làm việc tiếp đi.
- Cô sao vậy? Sao lại khóc thế này?
Jennie không nói gì cả, ôm chầm lấy Vân Quân, áp mặt vào cổ, cứ thế oà khóc theo bản năng.
- Thôi mà, vào nhà đã.
"Có lẽ Quân Kì đã làm chuyện gì rồi".
Đỡ Jennie vào trong nhà ngồi, lấy cho Jennie một cốc nước.
- Cô uống chút nước đi, rồi bình tĩnh nói tôi nghe chuyện gì.
Jennie theo lời Vân Quân uống một ngụm nước, nhưng lại khóc lần nữa, tiếp tục ngã mình vào người Vân Quân. Có lẽ lúc này, Jennie cần yên tĩnh một chút. Rồi tiếng khóc dần vơi đi, thay vào đó là sự im lặng. Vân Quân nhẹ nhàng ẵm Jennie vào phòng nghỉ ngơi.
"Em ấy đang ở nhà tôi, nhưng hiện tại em hãy khoan xuất hiện đã".
Gửi dòng tin nhắn cho Quân Kì, nấu tiếp thức ăn, chốc lát nữa cho Jennie. Cô cũng không hiểu, 2 lần thấy Jennie khóc đều là khóc vì Quân Kì, lần nào cũng vậy, khóc mệt đến độ ngất đi, lần nào cũng vậy, cùng là Vân Quân bên cạnh.
- Mày khỏi chạy lòng vòng nữa, về trụ sở lo làm việc đi, chị Jennie đang ở nhà cô Vân Quân.
Cúp máy với Thiên Trúc, Thanh Nhã cùng Quân Kì lúc này mới yên lòng xuống nhà ăn.
"Nếu chị muốn thay đổi, tôi sẽ chờ"
Nói Quân Kì vẫn còn con nít thì đồng ý, cũng đúng, giống với Jennie, không cần trưởng thành, không cần suy nghĩ, 10 năm trước vẫn vậy, 10 năm sau vẫn vậy.
Đó cũng chính là lí do, Jennie lúc nào cũng phải trưởng thành, từ lúc nào thói quen sắp đặt Quân Kì cũng trở thành thứ không bỏ được.
Cuộc cãi vã này cả hai cũng đều sai cả. Một người trẻ con, một người quá trưởng thành. Người quá tự tin, người vô tư làm điều mình thích.
Người thì chọn chịu đựng, người thì chọn chờ đợi, tiếp tục im lặng.
Và im lặng...chính là thứ gϊếŧ chết nhanh nhất một cuộc tình.
- Chủ tịch có ý kiến gì không ạ?
- ...
- Chủ...tịch!
Thanh Nhã đứng cạnh vỗ nhẹ vào vai Quân Kì mấy cái, không động tĩnh. Đến lúc đánh mạnh một cái, Quân Kì mới phản ứng. Cậu nhân viên thuyết trình kế hoạch sợ đến mồ hôi đổ hột.
- Cần xem lại, tôi cho các cô cậu một cơ hội khác, chỉnh lại các kế hoạch còn quá sơ hở. Một tuần, nhanh chóng làm đi.
Rồi đứng dậy bỏ đi ra khỏi phòng, ngồi trêи ghế chủ tịch, ngửa mặt, nhắm mắt, không gian tĩnh lặng, tiếng giày cao gót của Thanh Nhã bước vào, trêи tay là một ly sữa nóng.
- Xin lỗi đã làm ảnh hưởng chuyện hai người.
- Tôi đã bảo không sao mà.
- Vậy tại sao chị thấy sợ thấy lo lại không nhắn tin hay gọi điện xin lỗi.
- Chị ấy quyền lực mà, chỉ cần một chữ "về" đến ông ngoại tôi cũng không dám cãi.
- Trẻ con!
- Ừm thì tôi trẻ con, trẻ con với chị ấy, nhưng với cô thì tôi nghĩ tôi sẽ không trẻ con đâu.
Quân Kì đứng dậy, dồn ép Thanh Nhã vào tường, trêи tay, ly sữa nóng của Thanh Nhã không ngừng lay chuyển mặt.
- Chị mà tiếng tới nữa, là tôi sẽ hất sữa nóng vào người chị.
- Có vẻ như tôi làm chủ tịch quá dễ dàng rồi nhớ? Hiền quá để cho cấp dưới ức hϊế͙p͙.
- ...
Mặt Thanh Nhã lúc này xanh như đít nháy.
- Chỉ cần một chữ kí của tôi cô sẽ dọn đồ ra khỏi đây đấy.
Không được! Vừa kí mua chiếc xe máy trả góp để đi lại, nghỉ làm rồi, lấy gì để trả chứ.
- Chị...đừng có làm bậy!
- Nếu tôi cứ thích làm bậy thì sao?
Giựt lấy ly sữa trêи tay của Thanh Nhã, uống một ngụm rồi đặt lên kệ tủ bên cạnh. Bản thân liền tiến tới áp sát Thanh Nhã, thân thể hai người sát đến nỗi con muỗi cũng khó lọt qua, làm cho không khí nóng hơn bao giờ hết.
*cốc cốc*
- Chủ tịch, tôi là Thiên Trúc đây.
- Thần may mắn chiếu mệnh cô, vào đi.
Thiên Trúc đi vào thấy Quân Kì đã đứng sẵn chờ mình, nhưng gương mặt hơi đỏ.
- Làm gì mà mặt đỏ thế? Sốt hả?
- Không có, uống "sữa" nóng thôi.
- À...mày lo đi xin lỗi chị Jennie đi nhé.
- Hiện tại chị ấy chưa bình tĩnh, cứ để chị ấy ở cạnh cô Vân Quân đi.
- Chắc không?
- Chắc chứ sao lại không?
- Lúc mày hôn mê, hai người ữm...lắm á nha.
- Có luôn?
- Coi chừng bị hớt tay trêи.
- Hèn gì, lúc đầu rõ ràng tình địch mà giờ thân vậy, nguy hiểm.
- Còn không lo đi xin lỗi?
- Nhưng mà không được, chị ấy còn chưa bình tĩnh, để thời gian nữa đi.
- Con nhỏ nhu nhược này, mày mà không đưa Jennie về nhà, tao gọi méc bà ngoại mày.
Quân Kì trợn mắt lên nhìn Thiên Trúc, 14 năm trước nó gọi khiến cô với Vân Quân phải xa lìa, giờ gọi lần nữa, liên quan tới Jennie, có khi nào?...đầu lìa xa cổ không?
- Mày mà nói tao từ mặt mày.
- Vậy thì triển đi.
- Dạ con thưa ông nội, có gì phải để con gái nhà người ta bình tĩnh, lỡ chưa ổn định tinh thần, xách giao chém con sao ông nội?
- Ừm...*vỗ vai Quân Kì* THÊ NÔ CÔNG!!!
Nói ba chữ cuối, Thiên Trúc chạy khỏi phòng làm việc của Quân Kì, thật sự dí không kịp.
- Phải gọi cho cô Lâm Lâm dạy dỗ, tên này cũng là thê nô thôi có khác gì mình.
- Wow, tự nhận thê nô luôn_Thanh Nhã sau lưng bồi thêm.
- Cô có tin, thê nô như tôi có thể khiến cô 3 ngày không rời giường được nửa bước không?
- Tin, tôi tin, được rồi, chị làm việc tiếp đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook