Cô Hàng Xóm Kỳ Lạ Của Tôi
-
Chương 87
Editor: Anne
Beta: An Nhiên
Tiêu Tiêu bị câu nói của Trình Gia Dũng làm cho giật mình, sững sờ hồi lâu, không biết phải trả lời như thế nào.
Bị cảm xúc của Trình Gia Dũng ảnh hưởng, Tiêu Tiêu cũng trở nên cảnh giác, vô thức nhìn cai ngục ở cửa, gần như nhếch môi hỏi Trình Gia Dũng: “Anh có chắc không?”
Trình Gia Dũng gật đầu khẳng định, trước đây anh vẫn còn hoài nghi, nhưng sau khi đến thăm nhà Chu Vũ, anh càng chắc chắn rằng suy đoán của mình sẽ không sai.
“Anh nghi ngờ chủ nhiệm Chu? Vì sao ông ta có thể đột ngột chết?”
Tiêu Tiêu do dự hồi lâu, rốt cục không nhịn được hỏi.
Tại thời điểm này, có vẻ bất lịch sự khi hỏi Trình Gia Dũng câu hỏi này, như thể nghi ngờ anh.
Nhưng lời nói vừa ngậm trong miệng, cô không kìm nén được thốt ra ngoài.
Trình Gia Dũng xuất thần trong chốc lát, nhìn Tiêu Tiêu với ánh mắt áy náy, anh xoa xoa thái dương, như có chút nhức đầu, thật lâu sau anh mới thốt nên lời: “Chủ nhiệm Chu đã rất nỗ lực, nếu tôi tỉnh táo hơn, ông ấy sẽ không chết.
“
“Chủ nhiệm Chu lại nỗ lực sao? Anh có hẹn đến nhà ông ấy không?”
“Còn có một người khác trong gia đình của chủ nhiệm Chu.
Anh ta đã bị người đó gi3t ch3t.
Sau khi bị đánh ngất, tôi bị trở thành người chịu tội thay, em có tin không?”
Trình Gia Dũng biết rằng bằng chứng đang rất bất lợi cho mình, và anh nói bất cứ điều gì cũng chỉ giống như biện luận cho bản thân, nhưng anh vẫn ngây thơ hy vọng rằng ai đó sẽ tin anh.
Khi tuyệt vọng, người ta luôn mong có một đôi tay để níu kéo, dù đó chỉ là chỗ dựa tinh thần.
“Em tin anh!”
Tiêu Tiêu trả lời Trình Gia Dũng mà không một chút do dự, ánh sáng lấp lánh trong mắt cô không có giả tạo chút nào.
Trình Gia Dũng cảm thấy cánh mũi chua xót, thiếu chút nữa đã rơi lệ.
Từ khi hiểu chuyện anh đã không còn khóc nữa, và đây là lần đầu tiên anh cảm thấy tuyệt vọng.
May mắn thay, vẫn có những người sẵn sàng tin anh.
Trình Gia Dũng chưa nói lời cảm ơn, nhưng hàng ngàn vạn lời cảm ơn đang trào dâng trong lòng anh.
“Anh có thể nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra không? Em muốn giúp anh!” Tiêu Tiêu lo lắng hỏi sau khi Trình Gia Dũng im lặng.
Thời gian rất quý giá, và cô muốn biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.
Trình Gia Dũng do dự, anh không biết liệu việc nói ra có làm hại Tiêu Tiêu hay không.
Anh đã bị giam giữ ở đây, không còn có thể bảo vệ cô và hỗ trợ cho cô, trong tương lai, Tiêu Tiêu chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
“Anh không tin em?” Nhìn thấy Trình Gia Dũng do dự, Tiêu Tiêu không nhịn được hỏi lại.
“Không phải anh không tin, anh sợ…”
“Liên lụy em?”
Trước khi Trình Gia Dũng nói, Tiêu Tiêu đã có thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Trình Gia Dũng vẫn không nói, cố ý tránh ánh mắt của Tiêu Tiêu, vì sợ cô nhìn thấu, và ông trời sẽ cho cô ấy ý tốt.
Trình Gia Dũng do dự không muốn bày tỏ thái độ của mình, Tiêu Tiêu đột nhiên đưa tay lướt qua chiếc bàn rộng, nước mắt đầm đìa, “Là em kéo anh xuống nước, chúng ta cùng thuyền, đừng từ chối, để em giúp anh.
Em hứa với anh, em sẽ cẩn thận.
“
Sự chân thành của Tiêu Tiêu đã khiến Trình Gia Dũng cảm động, và anh không thể mở miệng từ chối.
Thay vào đó, anh nắm tay Tiêu Tiêu, tiếp thêm sức mạnh cho Tiêu Tiêu, nhưng cũng cho chính bản thân anh.
Trình Gia Dũng nhìn ra cửa một lần nữa và thì thầm: “Anh đã nhìn thấy cây bút đó.”
“Cây bút?!”
Tiêu Tiêu do dự một chút, sau đó hiểu ra ý đồ của Trình Gia Dũng, “Bút tích bị xóa khỏi biên bản kiểm tra của Triệu Chấn Hoa?”
“Chính là nó!” Trình Gia Dũng nói dứt khoát: “Trước khi bị đánh gục, anh đã nhìn thấy cây bút trên bàn chủ nhiệm Chu, khi tỉnh lại thì cây bút đã biến mất.”
“Cây bút đó có liên quan đến cái chết của chủ nhiệm Chu sao???”
“Còn một chuyện nữa, mấy ngày trước anh đến gặp nhân chứng cuối cùng trong vụ án của chú Tiêu, và anh ta cũng đã chết.”
“Em hơi khó hiểu, lại một nhân chứng khác đã chết? Họ có liên quan đến cái chết của chủ nhiệm Chu không?” Tiêu Tiêu càng nghe, cô càng rối, vô cùng căng thẳng.
“Trước khi nhân chứng chết, chủ nhiệm Chu đã đến gặp anh ta.
Gia đình của nhân chứng nói rằng chủ nhiệm Chu đã đến gặp họ nhiều lần, ông ta đến và đi hỏi một câu: ‘Anh đã từng thấy qua cây bút này chưa?’.
Người nhà nói nhân chứng nhiều lần đã phủ nhận, nhưng chủ nhiệm Chu liên tục lặp lại, cuối cùng nhân chứng khó chịu đuổi chủ nhiệm Chu ra ngoài.”
“Cây bút là vật chứng? Chủ nhân của cây bút đó là kẻ sát nhân?” Tiêu Tiêu nắm chặt tay, tim đập loạn xạ, sự thật dường như đang ở ngay trước mặt.
“Anh đoán là như vậy.
Bố em, chủ nhiệm Chu, giết hai người để bịt miệng, và người hãm hại anh, tất cả đều nên do người này làm.”
“Nếu chúng ta tìm được chủ nhân của cây bút, liệu chúng ta có thể giải đáp nghi ngờ về anh?”
“Anh biết người này là ai!”
“Ai?” Tiêu Tiêu có chút kích động, không nhịn được cao giọng, ước gì lập tức thông báo cho mọi người, bắt giữ tên ác ôn hung ác này.
“Anh đã thấy Mộ Đồng sử dụng cùng một cây bút giống vậy, và nắp của cây bút đó có một vết xước rõ ràng.”
“Trương Mộ Đồng!”
Tiêu Tiêu bật dậy khỏi ghế, cô cảm thấy Trình Gia Dũng đang hồ đồ, đang nói những lời nói không có ý nghĩa gì cả.
Khi bố cô gặp tai nạn, Trương Mộ Đồng vẫn còn là một đứa trẻ, làm sao anh ta có thể gài bẫy Tiêu Viễn và khiến bảy nhân chứng khai gian?
Trình Gia Dũng tiếp tục giải thích: “Một ngày nọ, Mộ Đồng đã cầm bút để ghi chép, và cậu ta còn nói đùa rằng đó là món quà yêu thích của bố mình.
Ông ấy luôn mang theo bên mình, nó cũng không phải là thương hiệu nổi tiếng, cậu ta đã bí mật lấy nó ra và muốn xem cây bút này “thần kỳ” ở chỗ nào? Anh nhớ rằng anh đã dùng nó để viết một vài chữ và nhận thấy nắp bị mòn.
Nếu anh nhớ không lầm thì đó chính là chiếc bút bị mất ở nhà chủ nhiệm Chu.
“
“Bố của Trương Mộ Đồng? Phó cục trưởng Trương?” Tiêu Tiêu cảm thấy tuyệt vọng khó tả, nếu thật sự là Trương Liên Huy là người bắt đầu việc này, với tình hình hiện tại, muốn kéo ông ta xuống nước thì rất khó làm.
“Nó được mang, tại sao trên bút lại không có dấu vân tay?” Tiêu Tiêu khó hiểu.
“Có thể, ai đó đã xử lý nó!”
Nhổ cỏ tận gốc thực sự liên quan đến rất nhiều người.
Trình Gia Dũng bị mắc kẹt trong tù, đồng đội duy nhất của Tiêu Tiêu cũng mất.
Nếu không thể làm gì, Trình Gia Dũng có khả năng bị trừng phạt, trung thân hoặc là xử bắn?
Cảm giác bất lực lan tỏa đến từng tế bào trong cơ thể Tiêu Tiêu, cô ước mình có thể hoán đổi với Trình Gia Dũng, cô ước mình là người bị giam trong tù.
Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Tiêu Tiêu, Trình Gia Dũng cười khổ, lúc này anh như mất cả tình thần, nói anh không lo lắng là giả, anh biết chính xác điều gì đang đợi anh ở phía trước.
“Tiêu Tiêu, đừng lo lắng, có lẽ mọi chuyện sẽ được xoay chuyển.” Trình Gia Dũng chỉ có thể lừa dối bản thân và an ủi Tiêu Tiêu.
Ánh sáng trong trái tim anh vẫn chưa bị dập tắt hoàn toàn, anh vẫn khao khát một điều kỳ tích sẽ xảy ra.
“Đúng vậy, có thể có chuyển biến!” Tiêu Tiêu lặp lại, cô không có lý do để lo lắng, Trình Gia Dũng đang trông cậy vào cô, buồn bực lo lắng cũng không giải quyết được vấn đề.
Ra khỏi trại giam, Tiêu Tiêu đột nhiên nhớ rằng cô có thể thông linh để nói chuyện với chú Chu.
Vừa rồi cô lo lắng đến mức suýt chút nữa đã quên mất một việc quan trọng như vậy.
Dựa vào di vật nào để chú Chu đồng ý gặp cô?
Tiêu Tiêu đột nhiên nghĩ đến cây bút, là vật chứng mấu chốt.
“Anh Dũng, anh ấy có khỏe không?”
Ngay khi Tiêu Tiêu đang nghĩ ngợi, cô đã bị Trương Mộ Đồng đang đứng ở sảnh đợi cô làm cho giật mình.
“Nhìn bề ngoài thì có vẻ ổn!” Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm Trương Mộ Đồng một hồi như đang mộng du, cô mới nhớ ra trả lời câu hỏi của anh.
“Mộ Đồng, bố của anh đâu?”
Nghĩ rằng Trương Liên Huy có thể là “người đứng sau”, Tiêu Tiêu cảm thấy lo lắng không có lý do, nóng lòng muốn biết hành tung của ông ta.
“Bố tôi đi công tác, sáng nay đã rời đi.” Trương Mộ Đồng luôn luôn có ý thức đề phòng thấp, trả lời mà không nghĩ tới ý đồ của Tiêu Tiêu.
Trương Liên Huy không có ở nhà?
Tiêu Tiêu thầm nghĩ, Trương Mộ Đồng sống với bố mẹ mình.
Cây bút mất tích, rất có thể là do Trương Liên Huy lấy đi.
Nếu cô có thể lẻn vào nhà anh ta, liệu có tìm thấy nó không?
Tiêu Tiêu không thể từ bỏ bất kỳ cơ hội nào, cô cần phải nghĩ ra cách nhanh chóng.
Đột nhiên Tiêu Tiêu ngồi xổm xuống tại chỗ, lấy hai tay ôm bụng, vẻ mặt đau đớn, giả vờ đau bụng.
“Tiêu Tiêu, cô bị sao vậy?”
Trương Mộ Đồng không biết phải làm sao với tình huống đột ngột này, trước đây anh chưa từng gặp phải một bệnh nhân nào cần cấp cứu gấp như vậy, cô không đổ mồ hôi vì đau bụng, nhưng anh lo lắng đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
Nhìn thấy Tiêu Tiêu đau đớn, Trương Mộ Đồng rất đau lòng.
Mặc dù đã bị Tiêu Tiêu từ chối trước đó, lại bị ‘vấn đề kỳ lạ’ của cô làm cho hoảng sợ.
Nhưng tình cảm không phải nói buông là buông được, đến bây giờ Trương Mộ Đồng vẫn còn hảo cảm với Tiêu Tiêu, nếu cô gặp bất cứ vấn đề gì, Trương Mộ Đồng luôn sẵn sàng giúp đỡ cô.
“Đau dạ dày, bệnh cũ.” Tiêu Tiêu cố ý nói với hơi thở mệt nhọc, giả vờ “bệnh”.
“Tôi đưa cô đến bệnh viện.” Trương Mộ Đồng kéo cánh tay của Tiêu Tiêu, mạnh đến mức anh muốn “túm” cô đến bệnh viện.
Tiêu Tiêu cười chịu đựng cơn đau từ cánh tay, tiếp tục ngồi xổm trên mặt đất, không chịu đứng dậy: “Tôi không cần đi bệnh viện, bệnh cũ, chỉ cần uống chút nước nóng là được.”
“Nước nóng?” Trương Mộ Đồng nhìn xung quanh một hồi, đột nhiên nghĩ ở đây cách nhà mình chưa đến 200 mét, trong nhà giờ này cũng không có ai, liền đề nghị đưa Tiêu Tiêu về: “Nếu không ngại, vào nhà tôi nghỉ ngơi đi, nhà tôi ở ngay phía trước.”
“Được, vậy tôi làm phiền anh rồi!” Kiến nghị của Trương Mộ Đồng khiến Tiêu Tiêu cầu còn không được, cô giả vờ miễn cưỡng đứng lên, Trương Mộ Đồng một bên đỡ cô đi về nhà.
Tiêu Tiêu lần đầu tiên đến nhà Trương Mộ Đồng, khi vừa mở cửa, Tiêu Tiêu quả thực đã bị sốc, thật quá xa hoa.
Đó là một biệt thự ba tầng độc lập, có sân riêng, riêng khu vườn trong sân rộng hơn 100 mét vuông, có công nhân chuyên chăm hoa làm vườn.
Lương của bố Trương Mộ Đồng có làm cả đời cũng không thể mua được nơi này, đừng nói tới việc có người giúp việc.
Thấy Tiêu Tiêu đứng yên tại chỗ, Trương Mộ Đồng đoán được câu hỏi của cô và nhanh chóng giải thích: “Mẹ tôi là chủ một nhà máy dược phẩm, bà mua căn nhà này bằng tiền của mình.
Mẹ tôi rất thích hoa nhưng không có thời gian nên chỉ có thể dùng tiền để thuê người chăm sóc nó”.
Tiêu Tiêu nhếch mép, cố gắng không để Trương Mộ Đồng nhìn thấy sự nghi ngờ của cô.
Một người phụ nữ có thể kinh doanh tốt như vậy mà không cần đến sự trợ giúp của “hậu bối”, suy đoán của Trình Gia Dũng hẳn là đúng.
“Mẹ anh thật sự rất tuyệt vời, bà ấy chắc phải là một người phụ nữ mạnh mẽ?” Tiêu Tiêu, người không bao giờ nói chuyện phiếm, lần này chủ động hỏi chuyện riêng tư của người khác.
“Không, đó là tài sản của ông nội và ông ngoại tôi để lại.
Ông ngoại tôi học ngành y, mẹ tôi lại là con gái duy nhất.
Mẹ tôi không thích nhưng cũng phải tiếp quản công việc kinh doanh này.
Thực tế là mẹ tôi thích đi du lịch nhưng việc quản lý nhà máy dược hạn chế sự tự do của bà ấy.
“
Tiêu Tiêu cười nhẹ, không hỏi sâu chuyện của nhà Trương Mộ Đồng nữa.
Hai người bước đến cửa chính, tới mở cửa giúp họ là dì Trương phụ trách việc mua sắm tạp hóa trong nhà, vừa thấy Trương Mộ Đồng trở về cùng một người phụ nữ xinh đẹp, ban đầu rất sửng sốt, sau đó lại mỉm cười: “Đồng Đồng, lần này bố và mẹ của cậu không có ở nhà.”
“Dì Trương, đồng nghiệp của tôi bị ốm, dì đi chuẩn bị bình nước nóng pha trà gừng đi, nhanh lên!” Trương Mộ Đồng cau mày ra lệnh cho bà thím đang “nhiều chuyện” với vẻ mặt lạnh lùng.
Trương Quế Cầm nhận được “lệnh”, biết chính mình nhiều chuyện sẽ làm cậu chủ không vui, bà không dám nhiều chuyện nữa nhanh chóng đi làm việc.
Tiêu Tiêu uống trà gừng xong, sắc mặt của cô tốt hơn rất nhiều, mặc dù cô đang “giả vờ” bệnh, nhưng cô đã chạy ra ngoại thành từ sáng sớm, hứng chịu gió lạnh mà còn không ăn uống gì, dạ dày của cô thực sự có chút khó chịu.
Nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Tiêu được cải thiện, trái tim của Trương Mộ Đồng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh ta cùng Tiêu Tiêu tán gẫu hết cái này đến cái khác, Tiêu Tiêu là người không biết nói chuyện phiếm với người ta, nhưng để ở lâu trong nhà Trương Mộ Đồng, cô chỉ có thể bất đắc dĩ cùng Trương Mộ Đồng nói chuyện.
Nói chuyện phiếm một hồi, Tiêu Tiêu đột nhiên đề cập muốn đến thăm phòng làm việc của phó cục trưởng Trương: “Tôi nghe các đồng nghiệp nói, bố anh rất thích đọc sách, sách trong phòng làm việc cũng sắp bằng thư viện rồi.
Tôi thực sự muốn đến thăm một chút! “
Trương Mộ Đồng chưa bao giờ cảnh giác với Tiêu Tiêu, anh gãi đầu cười xấu hổ: “Như vậy khoa trương quá! Nhưng thật sự bố tôi rất thích mua sách.
Phòng làm việc của ông ấy thường bị khóa, chúng tôi đều không vào.
Vệ sinh của việc học là tất cả.
Ông cũng tự dọn dẹp văn phòng, để tôi tìm xem có thấy chìa khóa hay không.”
Ngay khi vừa nói xong, Trương Mộ Đồng bắt đầu lục tung các hộp và tủ để tìm chìa khóa.
Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng bận rộn của Trương Mộ Đồng và cảm thấy mình thật ti tiện, đã phụ sự tin tưởng của anh.
“Tìm được rồi!” Trương Mộ Đồng kích động giơ chìa khóa trong tay lên, nháy mắt với Tiếu Tiêu, tự đắc nói: “Tôi cũng rất ít khi đến phòng làm việc của bố, lần này chúng ta cùng nhau tham quan.”
Văn phòng của Trương Liên Huy quả thật là danh bất hư truyền, nhìn quanh có ít nhất hàng nghìn cuốn sách, phòng làm việc rộng hơn 50m2, có một chiếc bàn lớn ở giữa, xung quanh là giá sách gỗ cao đến tận đỉnh, được sắp xếp gọn gàng theo bộ và màu sắc, nhìn cực kỳ thoải mái, trên kệ sách còn có những cuốn sách lịch sử vĩ đại.
Nhìn vào văn phòng và sở thích của Trương Liên Huy, thực sự không nghĩ ông ấy là một cảnh sát, giống một học giả thì đúng hơn.
Tiêu Tiêu không có thời gian để quan sát bộ sưu tập sách của Trương Liên Huy, cô nhìn xung quanh để tìm dấu vết của cây bút, cô không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào trên bàn hay ống đựng bút.
Tiêu Tiêu bắt đầu kiểm tra các kẽ hở trên giá sách, may mắn thay, cô nhìn thấy một ngăn đựng bút ở tầng dưới cùng của giá sách được giấu kín nhất, có một cây bút máy kiểu cũ với thân màu xanh đậm c4m vào giữa các loại bút.
Cô đã nhìn thấy cây bút đó, nó không thể sai được.
Tiêu Tiêu nín thở và đi thẳng đến chỗ đựng bút.
“Tôi không ngờ bố tôi còn đọc truyện tranh.”
Giọng nói của Trương Mộ Đồng đã thức tỉnh suy nghĩ của Tiêu Tiêu, chắc chắn sẽ bị Trương Mộ Đồng nghi ngờ nếu cô cầm cây bút mà không được phép.
Cô đành tìm cớ để đuổi Trương Mộ Đồng ra ngoài.
Tiêu Tiêu lợi dụng thời gian để lấy bút, nhanh chóng quan sát thấy nắp bút có vết xước, không sai được.
Cô cầm cây bút trong lòng bàn tay, nhắm mắt lắng nghe, tiếng vo ve quen thuộc lại văng vẳng bên tai, tiếng gọi của một không gian khác.
- -----oOo------.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook