Cô Hàng Xóm Kỳ Lạ Của Tôi
-
Chương 7
Editor: Anne
Beta: Mỡ Mỡ
Sau khi trở về nhà, Trình Gia Dũng liền đi tắm, sau đó liền mang ra một lon bia tới ngồi trước tivi, vừa uống bia vừa xem chương trình truyền hình, được hơn 20 phút anh mới cầm lên bản báo cáo của phòng thí nghiệm mà Tiêu Tiêu đưa cho anh.
Sau khi bị trì hoãn quá lâu, Trình Gia Dũng đã không còn hứng thú với bản báo cáo này.
Dù sao tình hình của vụ án này hiện tại cũng đã là một mớ hỗn độn rồi, giờ lại có thêm bản báo cáo này có lẽ lại càng thêm lộn xộn.
Trình Gia Dũng “Cát Ưu Than”*** trên ghế sofa, thản nhiên lật hết trang này sang trang khác, ánh mắt anh đột nhiên dừng ở một chi tiết, anh bất ngờ từ trên ghế sofa bật dậy như bị điện giật, người cứng đờ, nhìn chằm chằm vào mục kết luận cuối cùng.
***( Cát Ưu Than ( Nó là một tư thế nằm ườn lười biếng)
Báo cáo bằng chứng vật lý của Châu Tiêu nói rằng không có dấu vân tay nào trên cây thánh giá mà cô đang đeo và chất lỏng không xác định bị nhiễm bẩn là dung dịch xà phòng cresol.
Dung dịch xà phòng Creolin, thường được gọi là nước Lysol, được sử dụng để khử trùng thiết bị và môi trường.
Về độc tính nhất định và tỷ lệ nghiêm ngặt nên về cơ bản nó không được sử dụng trong gia đình và sinh hoạt, hầu hết nó chỉ được sử dụng trong bệnh viện.
Tiêu Tiêu, cô gái mất công tìm kiếm lâu như vậy, thật sự là đền đáp công lao của cô, thật sự đã để cho cô phát hiện thành phần không rõ chất gì tạo thành, đây quả thật là một phát hiện đáng mừng và quan trọng.
Vương Tiểu Thì chết ở trong bệnh viện, Trình Gia Dũng nghi ngờ kẻ sát nhân cũng ở bệnh viện, khi Châu Tiêu và Vương Tiểu Thì bị sát hại, kẻ sát nhân đã sử dụng cùng một phương thức gây án và đeo một cây thánh giá “tượng trưng”, chắc hẳn đây là cùng một hung thủ gây án.
Chỉ tiếc là hai năm qua Châu Tiêu vẫn khỏe mạnh bình thường, không có bệnh án gì.
Điều tra mối quan hệ bạn bè của Châu Tiêu cũng không có quen biết người bạn nào làm bác sĩ.
Cây thánh giá trên cổ Châu Tiêu đã phát hiện ra thành phần của dung dịch xà phòng cresol, gần như có thể xác định rằng kẻ sát hại Châu Tiêu có thể ở trong bệnh viện.
Hai nạn nhân rốt cuộc cũng có một mối quan hệ tuyệt vời, tự tin đi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, đột nhiên xuất hiện một tia sáng trong con đường tối tăm tìm ra hung thủ của vụ án.
Chỉ một ngày sau khi Trình Gia Dũng nhận được bản báo cáo bằng chứng về thể chất từ Tiêu Tiêu, ý tá trưởng Lâm Miểu đã gọi điện đến nói biết được một ít thông tin về y tá Vương Tiểu Thì và yêu cầu gặp mặt riêng một mình Trình Gia Dũng.
Sau khi nhận cuộc gọi, Trình Gia Dũng vừa mới ra ngoài điều tra trở về, bên ngoài trời nắng như đổ lửa, cổ họng muốn bốc khói vì khát nước, thậm chí không có thời gian để uống nước, anh vội vàng đến quán cà phê nơi mà anh gặp Lâm Miểu lần trước.
Lần này Lâm Miểu không đến muộn, thậm chí còn đến sớm hơn thời gian đã hẹn, khi Trình Gia Dũng đến, Lâm Miểu đã uống xong một ly cà phê.
“Dì Lâm, dì phát hiện được điều gì vậy?” Trình Gia Dũng không quan tâm đến việc chào hỏi nữa, khi nhìn thấy Lâm Miểu, anh nóng lòng muốn biết vì sao bà lại muốn gặp anh gấp như vậy.
Lâm Miểu nhìn xung quanh và lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ quý giá, Trình Gia Dũng xem thử, nó là một thương hiệu nổi tiếng thế giới, và chiếc đồng hồ này rất đắt.
Nhưng dì Lâm lại vội vàng đi tìm anh, không lẽ là nhặt được của rơi, nhặt được một con hàng hiệu xa xỉ đó chứ?
Trình Gia Dũng đưa ra nghi hoặc của chính mình, Lâm Miểu một lần nữa cẩn thận kiểm tra lại khách hàng trong quán cà phê, cách mà hai người họ gặp nhau thật giống như một mối quan hệ ngầm.
Lâm Miểu chắc chắn rằng không có người quen trong bệnh viện, mới nhỏ giọng nói với Trình Gia Dũng: “Chiếc đồng hồ này là của bác sĩ Trần, trưởng khoa của chúng tôi.
Hôm qua, tôi đã dọn tủ đồ của tiểu Vương và định đưa di vật của cô ấy cho cha mẹ của cô ấy, chiếc đồng hồ này đã được tìm thấy trong tủ của cô ấy.”
“Có gì không ổn sao?”
Trình Gia Dũng tập trung vào sự bí ẩn của Lâm Miểu, nhưng nhất thời anh không nắm bắt được những gì mà bà muốn nói với anh.
“Gia Dũng, những gì tôi nói với cậu, cậu nhất định không được nói với những người đồng nghiệp khác ở bệnh viện.
Dù gì bác sĩ Trần cũng là trưởng khoa, mà tôi còn phải tiếp tục làm việc trong bệnh viện, những người khác biết được tôi đã báo tin cho cảnh sát, làm sao tôi có thể tiếp tục làm việc ở đó? Tôi chỉ thông cảm cho tiểu Vương, tôi đã gặp ác mộng mấy đêm nay, cô ấy mới hai mươi hai tuổi, tôi thật sự không biết cô ấy chết vì điều gì.”
Lâm Miểu nhiều năm không thay đổi, bà luôn làm việc rất cẩn thận.
Trình Gia Dũng khi còn nhỏ không hiểu đạo lý đối nhân xử thế lắm, nhưng anh còn nhớ, khi còn trẻ Lâm Miểu nhân duyên không tệ, tính cách hiền lành, chưa bao giờ đắc tội với người khác.
Trình Gia Dũng đảm bảo rằng khi hai người bí mật gặp nhau sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì cho những người trong bệnh viện, vì vậy Lâm Miểu có thể nói ra những bí mật mà bà quan sát được.
“Mọi người trong khoa đều biết bác sĩ Trần rất nâng niu chiếc đồng hồ của mình.
Làm sao một món đồ cá nhân nâng niu như vậy lại có thể xuất hiện trong tủ đồ của tiểu Vương? Tôi phát hiện bác sĩ Trần mấy ngày nay không mang theo đồng hồ.
Có lẽ tiểu Vương đột nhiên xảy ra chuyện, hắn ta cũng không biết chiếc đồng hồ đã đi đâu.”
“Còn một điều nữa, tôi vẫn không dám nói với cậu, tôi rất băn khoăn.
Đây là bí mật của khoa chúng tôi, mọi người đều nghe nói rằng tiểu Vương luôn tỏ ra nhã nhặn với bác sĩ Trần.”
“Bác sĩ Trần dù sao cũng là trưởng khoa của khoa chúng tôi.
Các y tá trẻ thường nịnh bợ lãnh đạo, ham hư vinh.”
“Tiểu Vương mỗi lần đi làm đều trang điểm, ăn mặc rất đẹp, lúc đầu tôi không nghĩ nhiều về điều này.
Giới trẻ mà, ai mà không thích làm đẹp.
Bây giờ nghĩ lại thì đây là câu dẫn nha? Đây là trang điểm để thu hút người mình thích.
Tôi chưa bao giờ thích hỏi thăm những chuyện tầm phào như thế này, nhưng bây giờ xem ra không có lửa làm sao mà có khói…”
“Bác sĩ Trần là người đã có gia đình, vợ của ông ấy luôn mang cơm đến cho bác sĩ Trần.
Người ngoài nhìn vào thấy rõ mối quan hệ của họ rất tốt.
Tiểu Vương chính là người thứ ba a! Cậu nói xem, có rất nhiều chàng trai tốt để lựa chọn, tại sao lại chen chân vào vũng bùn này, chọn người đã có gia đình?”
“Bản thân thì chưa được cái gì mà đã đánh đổi bằng cả mạng sống.”
Lâm Miểu bật chế độ nói chuyện phiếm bằng cách nói lảm nhảm.
Người lớn tuổi rồi, miệng cũng không tốt, Trình Gia Dũng nghe được vài câu cũng không thể nghe thêm được nữa.
Anh liên tục nhìn chiếc đồng hồ mà Lâm Miểu đưa đang nằm trong tay, anh nhớ là trước đây đã từng nhìn thấy phong cách này trên tạp chí thời trang, chắc là đồng hồ của một cặp đôi.
Nếu bác sĩ Trần và Vương Tiểu Thì thật sự có mối quan hệ ái muội, thì chắc có thể cô ấy sẽ có một chiếc đồng hồ giống như này.
Tất nhiên, ngay cả khi thật sự xác nhận rằng Vương Tiểu Thì và bác sĩ Trần có quan hệ nam nữ không chính đáng, mối quan hệ ngoài hôn nhân, thì điều đó không có nghĩa là bác sĩ Trần là kẻ sát nhân.
Rốt cuộc, vụ án có liên quan đến hai nạn nhân.
Cái chết của Vương Tiểu Thì có thể là vì tranh chấp tình cảm, vậy Châu Tiêu là vì lý do gì? Cô ấy và bác sĩ Trần không quen biết nhau.
Trình Gia Dũng quyết định không đến gặp bác sĩ Trần quá sớm, để tìm hiểu xem hai người họ có mối quan hệ thân mật nào hay không, có rất nhiều cách để chứng thực.
Kể từ sau vụ tai nạn của Vương Tiểu Thì, bởi vì hiện trường vụ án là bệnh viện nơi làm việc nên họ đã không đến nhà cô để tìm kiếm chứng cứ.
Bây giờ chính là thời điểm phải đến nơi ở của Vương Tiểu Thì để tìm chứng cứ.
Mặc dù bố mẹ và em trai của Vương Tiểu Thì đều sống ở thành phố nhưng Vương Tiểu Thì lại thuê một căn trọ ở gần bệnh viện sống một mình.
Căn nhà mà Vương Tiểu Thì thuê nằm trong một khu dân cư cũ, môi trường không tốt lắm, cả căn nhà chỉ rộng chừng chục mét vuông, nhà bếp và phòng tắm quá nhỏ rất khó để di chuyển.
Trong phòng chỉ có một cái cửa sổ nhỏ, cho dù ban ngày thì căn phòng cũng rất tối.
Trong phòng cũng không được tươm tất, ngay cả quần áo cũng chỉ được treo trên những chiếc móc đơn giản.
Trong nhà có rất nhiều mỹ phẩm, tất cả được đặt trên bàn gấp, tuy có nhiều loại nhưng lại không có loại nào là hàng cao cấp.
Ở một cái bàn khác là mấy loại gia vị như mùi tạt, tương ớt,… cái bàn tuy không lớn nhưng nhưng thật sự rất đa dạng.
Trình Gia Dũng chống cằm, thầm nghĩ: “Bác sĩ Trần dù sao cũng là giáo sư kiêm trưởng khoa tim mạch, tiền lương hẳn là rất cao, thậm chí ngay cả đồng hồ đeo tay cũng là mặt hàng xa xỉ mười mấy vạn.
Nếu Vương Tiểu Thì thật sự là tình nhân của bác sĩ Trần, như thế nào cũng phải giúp đỡ một chút, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn tình nhân của mình sống trong một nơi tồi tàn như thế này?”
“Anh Dũng, đang nghĩ cái gì vậy?” Trương Mộ Đồng vừa mang bao tay vừa quay qua hỏi Trình Gia Dũng đang phát ngốc một bên.
Trình Gia Dũng lấy ảnh chiếc đồng hồ của bác sĩ Trần ra, đưa cho Trương Mộ Đồng và nói: “Khi tìm kiếm, hãy chú ý xem có chiếc nào giống chiếc đồng hồ này không.”
Trương Mộ Đồng chỉ nhìn lướt qua rồi bật cười: “Anh Dũng, chiếc đồng hồ này có giá mười mấy vạn, tất cả những thứ trong nhà này cộng lại đều không đáng giá bằng!”
“Nếu không có tiền mua thì có thể là người khác tặng.”
Trương Mộ Đồng trợn tròn mắt, như thể phát hiện ra điều bí ẩn trong lời nói của Trình Gia Dũng, đột nhiên vỗ vai anh hỏi: “Anh Dũng, anh tìm thấy thứ gì bí mật mà không nói? Chiếc đồng hồ này ở đâu ra vậy?”
Trình Gia Dũng mỉm cười, xoa xoa bả vai vừa bị Trương Mộ Đồng vỗ tới phát đau, tiểu tử này thích kinh ngạc, xem ra cũng không thay đổi được.
“Tìm đi, khi nào tìm được tôi sẽ nói cho cậu biết!”
“Được thôi, cái rắm lớn hơn, hai mươi phút nữa là xong.”
Trương Mộ Đồng xắn tay áo, ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu cẩn thận tìm kiếm.
Trình Gia Dũng đứng giữa phòng nhìn xung quanh một lượt, theo như Trương Mộ Đồng nói, cái rắm còn lớn hơn, liếc mắt thấy trong phòng không có thứ gì có thể che giấu được.
Vương Tiểu Thì không có nhiều đồ dùng cá nhân, tất cả đều là của nữ không có một đồ gì của nam, thậm chí cả sợi tóc ngắn của đàn ông cũng không có.
Khi anh đến, Trình Gia Dũng nghĩ rằng dù không cần hỏi bác sĩ Trần thì “bí mật nho nhỏ” giữa ông ta và Vương Tiểu Thì đều được tìm thấy trong căn phòng này, anh nghĩ điều đó là đương nhiên.
Tuy nhiên, ngoại trừ đồ dùng cần thiết hàng ngày của Vương Tiểu Thì, trong phòng không có bất cứ thứ gì, đương nhiên cũng không tìm thấy đồng hồ.
Lại là một cuộc tìm kiếm vô nghĩa, Trình Gia Dũng có chút thất vọng, trước khi rời khỏi nhà của Vương Tiểu Thì, anh miễn cưỡng liếc nhìn vào trong thêm một lần nữa.
“Cứ như vậy tay trắng mà ra về?”
“Dù sao cũng không nhiều đồ lắm!” Trình Gia Dũng lẩm bẩm một mình.
“Cái gì?” Trương Mộ Đồng ở bên cạnh không nghe rõ, lớn tiếng hỏi.
“Mộ Đồng, kiếm mấy cái túi lớn, chúng ta sẽ đóng gói tất cả đồ đạc của Vương Tiểu Thì mang về.”
“Anh nói sao? Tất cả … tất cả đều mang … mang về …”
Trương Mộ Đồng sợ trán Trình Gia Dũng, bình thường Trình Gia Dũng làm việc đều có quy tắc.
Hôm nay anh ấy phát điên vì cái gì vậy?
Làm cảnh sát lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Trương Mộ Đồng phải truy tìm chứng cứ như vậy.
“Một số lượng lớn, mang về hết?”
Trương Mộ Đồng lo lắng hỏi lại, đảm bảo rằng mình không hiểu nhầm ý của Trình Gia Dũng.
“Ừ, xếp lại tất cả!”
Trình Gia Dũng cũng không biết mình rốt cuộc có bị trúng tà hay không? Vậy mà thật sự nghe theo lời Tiêu Tiêu, có lẽ ở gần quá nên bị lây bệnh chăng?
Trình Gia Dũng nghĩ rằng dù sao Tiêu Tiêu cũng tự tin có thể tìm ra bằng chứng, nên anh phải để cho cô có cơ hội để thể hiện!
- -----oOo------.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook