Cô Hàng Xóm Kỳ Lạ Của Tôi
-
Chương 2
Editor: Yaann
Beta: An Nhiên
Trình Gia Dũng căng thẳng mà gõ cửa một lúc, nín thở cẩn thận lắng nghe, nhưng phía bên trong cửa một chút âm thanh cũng không có.
Anh áp tai lên trên cửa, thế nhưng bên trong lại vô cùng yên tĩnh.
"Hỏng rồi? Có phải là xảy ra chuyện rồi không?"
Thói quen nghề nghiệp làm Trình Gia Dũng lập tức đề cao cảnh giác, anh lùi về sau mấy bước, thử mạnh mẽ xông vào.
Đá văng lũ "Rác rưởi", Trình Gia Dũng đang chuẩn bị chạy lấy đà, thì cửa nhà hàng xóm "Két két" một tiếng mở ra luôn.
Lúc này chân Trình Gia Dũng đã như bôi dầu rồi, gom đủ sức, đang chuẩn bị đá cửa, đột nhiên có người xuất hiện ở cửa, khiến anh thiếu chút nữa thu chân không được, mà trực tiếp đá đối phương ngã trên đất rồi.
Trình Gia Dũng cảm thán bản thân may mà bình thường có tập luyện, "Vũ lực" thu vào thả ra tự do, nếu không nhất định sẽ khiến người đối diện bị đá đến nỗi không thể không bị chấn thương.
"Cái đó, tôi nghe thấy tiếng la hét ở nhà cô, không xảy ra chuyện gì chứ?" Trình Gia Dũng nhón chân thử nhìn vào trong nhà.
"Không sao!"
Hàng xóm kỳ lạ ở trong nhà cũng đội mũ đeo khẩu trang, bày ra dáng vẻ "Không thể lộ mắt".
Chẳng qua hôm nay cô không đeo kính râm, Trình Gia Dũng ác liệt mà nhìn kĩ hàng xóm kỳ lạ, ánh mắt đối diện trong nháy mắt, hàng xóm nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác.
"Thật sự...Không sao..."
Lời Trình Gia Dũng còn chưa nói xong, đối phương đã đóng cửa lại rồi, thiếu chút nữa cửa đập lên mặt anh, để lại Trình Gia Dũng giật mình đến chút nữa nổ tim.
Giọng nói cũng rất dễ nghe đấy, nhưng người lại vẫn đáng ghét như vậy.
Lần đầu tiên Trình Gia Dũng và "Hàng xóm kỳ lạ" nói chuyện, hành vi không lễ phép của cô, khiến anh vẫn không thể giữ lại được ấn tượng tốt đẹp.
Ban đêm, Trình Gia Dũng nằm ở trên giường trằn trọc không ngủ được, tiếng hét đó cùng với hành vi kỳ lạ của hàng xóm, giống như là phim ảnh cứ quanh quẩn trong đầu anh, tâm tư vẫn là treo lên, cảm giác bất an.
Ngủ không được, ngủ không được, chính là ngủ không được...
Trình Gia Dũng quay người đứng dậy, chuẩn bị đi gõ cửa hỏi thăm tình hình nhà hàng xóm lần nữa.
Vừa mở cửa nhà mình, Trình Gia Dũng lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người rồi, lúc nãy vẫn còn là một cái hành lang bừa bãi, bây giờ lại trở nên ngăn nắp, sạch sẽ rồi.
Ảo thuật hả?
Lúc nào thì cô đem mấy đồ kia thu dọn đi hết nhỉ?
Trình Gia Dũng lập tức ngây người tại chỗ, cố gắng nhớ lại, thính lực của anh vẫn luôn rất tốt, lại vẫn luôn không ngủ được, nhưng lúc nãy trên hành lang rõ ràng là một chút âm thanh cũng không có mà.
Trên hành lang đột nhiên nổi lên một trận gió nhỏ, Trình Gia Dũng ôm lấy bả vai, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, trong lòng bắt đầu cảm thấy ớn lạnh.
Thật sự là một đêm không chợp mắt, lúc tảng sáng, Trình Gia Dũng lại mơ màng mà ngủ thiếp đi, tỉnh lại lần nữa, đã hơn chín giờ rồi.
Anh nhìn điện thoại, trong đội đã gọi cho anh hơn mười mấy cuộc gọi không ai nhận, anh vội vàng thay quần áo, đến mặt cũng không kịp rửa, lo lắng mà điên cuồng lái xe về trong đội.
Trong phòng làm việc của đội điều tra 2 trống trơn, tất cả đội viên đều không ở đó, chỉ có một mình Tiểu Chu người phụ trách hồ sơ vụ án ở lại trực.
"Trình đội, sao anh bây giờ mới đến?"
Tiểu Chu quan sát Trình Gia Dũng một chút, hôm nay nhìn anh có chút nhếch nhác, đầu tóc rối bù, giống như vừa bò từ trong ổ gà ra.
"Bọn họ...đâu?"
Trình Gia Dũng từ dưới lầu chạy lên, đến thang máy cũng không kịp đợi, bây giờ còn chưa ổn định hơi thở nữa.
"Đi hiện trường rồi, lại có thêm một cô gái bị sát hại."
Trình Gia Dũng từ chỗ Tiểu Chu lấy được địa chỉ xảy ra vụ án, lại tiếp tục lao điên cuồng đến hiện trường.
Hiện trường vụ án đã bị phong tỏa, dây cảnh báo đã chăng xong.
Nơi xảy ra chuyện là một tiểu khu khép kín, các hộ ở tiểu khu đều là kiểu biệt thự nhỏ ba tầng, một tầng một hộ, môi trường công viên khá tốt, đúng là khu giàu có.
Người dân nghe được tin tức đều đứng ở dưới lầu nhỏ tiếng bàn tán.
Khu nhà giàu đột nhiên trở thành khu có ma, những hàng xóm ở trong tiểu khu đều rất mất hứng.
Trình Gia Dũng mang theo giấy chứng nhận công tác trực tiếp lên lầu, nhà của người bị hại ở lầu ba, ra vào trong cầu thang đều là nhân viên công tác của bọn họ.
Ở cửa chính của nhà người bị hại, Trình Gia Dũng gặp phải một người lạ mặt xách theo cái hộp công tác, anh cúi đầu liếc nhìn giấy chứng nhận công tác của người kia, là nhân viên hóa nghiệm của phòng giám định.
Mỗi lần pháp y và nhân viên hóa nghiệm của phòng giám định xuất hiện đều là cố định, Trình Gia Dũng đối với bọn họ đều quen thuộc, người này thì lần đầu anh gặp.
Anh đang hoài nghi lai lịch của người mới, thì bả vai bị người bên cạnh vỗ một cái, Trình Gia Dũng bị dọa sợ, chút nữa là hét ra tiếng.
Dạo gần đây gặp phải chuyện kỳ lạ hơi nhiều, anh cũng bắt đầu trở nên thần hồn nát thần tính ( ý chỉ tâm lý sợ sệt).
Trương Mộ Đồng ở đằng sau cười đùa cợt nhả không nghiêm túc, gõ vào ngực Trình Gia Dũng một cái, nói: "Dũng ca, làm việc gì áy náy hả, dọa anh sợ đến như vậy?"
"Thằng nhóc thối, tôi có thể làm chuyện áy náy gì chứ?"
"Anh không làm chuyện áy náy, em gọi cho anh nhiều cuộc anh cũng không nhận, tai điếc rồi?"
Cũng thật sự là lần đầu Trình Gia Dũng ngủ say đến nỗi say như chết, trước kia đội cảnh sát gọi điện thoại đến, cho dù là kêu một tiếng thôi, anh cũng đều không bỏ qua.
Trình Gia Dũng vô ý thức mà sờ tai của mình, bắt đầu hoài nghi gần đây có phải già rồi không, đến cả thính lực cũng đều không tốt rồi?
"Người bị hại chết như thế nào?"
Vì để tránh Trương Mộ Đồng tiếp tục kéo anh nói chuyện phiếm, Trình Gia Dũng lại đem chủ đề kéo trở lại.
"Ây, rất kỳ quái, anh đi xem đi!"
Trương Mộ Đồng căng thẳng mà nhìn căn phòng xảy ra chuyện của người bị hại, thần thần bí bí, làm cho lòng của Trình Gia Dũng ngứa ngáy.
Bước vào căn phòng xảy ra chuyện, Trình Gia Dũng còn chưa đến gần người bị hại, bước chân của anh đã dừng lại rồi, chẳng trách Trương Mộ Đồng vẫn luôn nói kỳ quái đấy?
Người bị hại là một cô gái trẻ tuổi, người ngồi ở trên mặt đất, đầu tựa lên giường, vết máu trên đất đã khô rồi, xem ra đã chết được một đoạn thời gian rồi.
Phần cổ có vết thương rõ ràng, trước ngực cắm một con dao hoa quả, chói mắt nhất chính là một cái vòng cổ thập tự giá treo ở trên dao hoa quả, tình trạng giống hệt với Vương Tiểu Thì ở trong bệnh viện hôm qua.
Trình Gia Dũng hít một hơi khí lạnh, ngồi xổm bên cạnh pháp y An Hâm hỏi: "Cô ấy chết như thế nào?"
An Hâm cất máy đo nhiệt độ gan đi, thở dài, trả lời Trình Gia Dũng: "Vẫn là trái tim bị vỡ, một dao chí mạng.
Có bị xâm phạm, ước chừng đã chết ba bốn ngày rồi."
"Cùng với vụ án của hộ sĩ giống nhau..."
"Có lẽ là cùng một người làm."
Lời Trình Gia Dũng còn chưa nói xong, An Hâm đã đem đáp án mà anh muốn báo cho anh biết.
Trong vòng một tuần, liên tiếp chết hai người, xem ra hung thủ là gây án liên hoàn, vừa gian dâm vừa giết, phản ứng xã hội tuyệt đối vô cùng kém, xem ra gần đây lại có rắc rối rồi.
Tách khỏi pháp y, Trình Gia Dũng lại bắt đầu hỏi thăm Trương Mộ Đồng người đầu tiên đến nơi phát hiện hiện trường vụ án, "Ai báo án?"
"Cha mẹ của người bị hại.
Người bị hại tên Châu Tiêu, một mình làm việc ở tỉnh khác, buổi tối mỗi ngày đều có thói quen gọi video cùng cha mẹ, liên tiếp mấy ngày Châu Tiêu đều không liên lạc với cha mẹ, điện thoại cũng không nhận.
Cha mẹ cô ấy lo lắng, bèn ngay nửa đêm ngồi tàu hỏa đến thăm cô ấy, vừa mở cửa liền phát hiện con gái xảy ra chuyện rồi."
Trình Gia Dũng trầm tư một lúc, chuẩn bị đi hỏi cha mẹ Châu Tiêu cụ thể hơn, cánh tay lại bị Trương Mộ Đồng giữ lại, cậu ấy thần bí mà kề vào bên tai của Trình Gia Dũng nói nhỏ: "Dũng ca, anh nhìn cô gái bên kia."
Trình Gia Dũng nhìn theo hướng chỉ tay của Trương Mộ Đồng, cậu ấy chỉ đúng lúc đụng phải nhân viên hóa nghiệm lạ mặt mà nãy vừa gặp ở cửa.
Cô ấy mặc một cái áo T-shirt, quần jean màu xanh lam nhạt, tóc buộc đuôi ngựa, thoạt nhìn tựa như một cô nữ sinh viên.
"Cô ấy là ai?" Trình Gia Dũng hỏi.
"Nhân viên hóa nghiệm của đội giám định mới được tuyển vào, hôm nay là lần đầu tiên ra hiện trường.
Anh xem cô ấy xinh xắn lanh lợi, da trắng, mắt to, mái tóc dài đó đều giống như là thác nước.
Cùng với mấy nhân viên hóa nghiệm cao lớn thô kệch trong đội giám định kia thật sự không giống nhau, đẹp quá đi!"
Trình Gia Dũng quay đầu nhìn Trường Mộ Đồng một cái, lại nhếch miệng.
Bộ dạng si mê của thằng nhóc này, cực kỳ giống với bộ dạng của của mấy tên ngốc đầu thôn lúc nào cũng rình mò người đẹp.
Trình Gia Dũng lại quan sát nhân viên hóa nghiệm kia một lần nữa, đẹp thì cũng đẹp đấy, nhưng chưa đến nỗi đẹp như tiên nữ, chỉ là so với người bình thường dễ nhìn hơn chút thôi.
Chỗ mà con gái thu hút Trình Gia Dũng nhất chính là khuôn mặt, là kiểu khuôn mặt lạnh lùng dù bất kỳ chuyện gì xảy ra đều không liên quan đến mình, khiến cho người ta nhìn thấy mà lòng ngứa ngáy, không thoải mái.
Trương Mộ Đồng nhìn ánh mắt của Trình Gia Dũng vẫn luôn không rời khỏi nhân viên hóa nghiệm mới đến, cho rằng anh cũng bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp của cô gái, nhịn không được hỏi một câu: "Dũng ca, cô gái này thế gian ít gặp đi?"
"Tôi mới không có mê gái như cậu, chỉ là một người bình thường thôi, chẳng qua tôi cứ cảm thấy cô gái này có chút kỳ lạ."
"Lạ chỗ nào? Cô gái đẹp như vậy thật sự rất đẹp mắt đấy!" Trương Mộ Đồng nâng cằm lên lại lần nữa ngây người nhìn cô gái.
"Bảo cậu làm gì ý nhỉ?"
Trình Gia Dũng thu hồi ánh mắt, gõ đầu của Trương Mộ Đồng một cái, nhắc nhở câu ấy đặt tâm tư lên công việc.
"Dù sao cũng phải đi chào hỏi với đồng nghiệp mới!"
Trương Mộ Đồng đẩy Trình Gia Dũng cùng nhau đi qua, muốn mượn anh để tăng thêm can đảm nói chuyện vài câu với cô gái.
Cô gái đang ngồi xổm trên mặt đất thu thập chứng cứ, Trình Gia Dũng nhìn thoáng qua cái túi lớn mà cô cầm trong tay, chút nữa là được nhét đầy rồi, bộ dáng như hận không thể đem đồ trong nhà của người bị hại đều mang đi.
Trình Gia Dũng nhíu mày, cô thu thập chứng cứ như vậy, nếu mỗi cái đều kiểm nghiệm một lần, vậy thì một vụ án không thể không kiểm nghiệm đến một năm, chuyện gì khác cũng đều không cần làm nữa rồi.
"Đồng liêu, cách cô thu thập không đúng rồi, chỉ cần thu thập vật chứng có liên quan đến vụ án và hung thủ là được, không cần đem đồ vật cá nhân của người bị hại đều nhét vào túi." Trình Gia Dũng có lòng tốt nhắc nhở, cho rằng người mới đối với trình tự không hiểu lắm.
Cô gái ngửa mặt nhìn Trình Gia Dũng một cái, cũng không nói chuyện, đối với đề nghị của anh giống như là nghe không thấy, tiếp tục đem đồ chơi làm bằng lông nhung của người bị hại nhét vào trong túi.
Lại là một người kỳ lạ?
Trình Gia Dũng có chút gượng gạo, nuốt một ngụm nước miếng, nghiêm túc nói chuyện với cô gái: "Ây, cô lấy nhiều đồ như thế để làm gì? Chuẩn bị đem đồ vật cá nhân của người bị hại đi bán hả?"
Cô gái được quý mến bị oan, Trương Mộ Đồng đương nhiên muốn làm sứ giả bảo vệ rồi, cậu ấy vội vàng dùng cùi chỏ húc Trình Gia Dũng một cái, giải vây cho cô gái: "Dũng ca, có lẽ là vụ án cần, chuyện giám định chúng ta đều không hiểu, anh đừng quản nữa."
"Không hiểu?"
Trình Gia Dũng trợn mắt nhìn Trương Mộ Đồng, hỏi: "Hai chúng ta lần đầu tiên làm cảnh sát hả? Chưa ăn thịt heo thì cũng thấy heo chạy rồi chứ? Cậu nhìn xem có nhân viên hóa nghiệm nào, cần phải mang đi nhiều đồ như vậy không?"
Trương Mộ Đồng chẹp miệng, không lên tiếng phản bác.
Cậu ấy thương hại mà nhìn cô gái, não chuyển động suy nghĩ làm thế nào để giải vây cho cô.
Cô gái một câu cũng không nói, hai vị cảnh sát suýt chút nữa là cãi nhau rồi.
Cô đứng lên, nhìn Trương Mộ Đồng, lại quay đầu nhìn Trình Gia Dũng một cái, mặt không biểu cảm mà nói một câu: "Tôi đã lập hồ sơ báo cáo cho chủ nhiệm rồi, tất cả đồ mang đi đều có ghi chép."
"Dũng ca, người ta đều đã lập hồ sơ báo cáo rồi!"
Trương Mộ Đồng lại nhiệt tình, vui vẻ phụ họa thêm một câu, giúp cô gái đánh trả Trình Gia Dũng.
Tên nhóc này thật đúng là trọng sắc khinh bạn!!
Trình Gia Dũng đang sầu não, đột nhiên sững sờ một cái, ơ? Giọng nói này sao lại quen thế nhỉ?
Anh tỉ mỉ quan sát bóng lưng và tư thế đi đường của cô gái một chút, trong đầu đột nhiên nảy lên.
"Này, cô chờ đã!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook