Có Giọt Mưa Xuân Sà Vào Lòng Sông
-
Quyển 2 - Chương 70
Đời lúc nào cũng ly kỳ hơn là kịch. Mùa thu năm 1932, nhà họ Phan đã cho dân Hán Khẩu đủ chuyện để tán phét trong hàng năm liền.
Phan Thịnh Đường mất tích rồi. Tại bến tàu Vũ Xương, lão già đau ốm thoi thóp đuổi quản gia và hộ sĩ chăm sóc mình đi rồi biến mất trong biển người qua lại như đưa thoi.
Chẳng ai biết ông ta đi đâu.
Dường như ông ta không bị bắt cóc, cả nhà họ Phan lẫn cảnh sát đều không nhận được bất cứ thông tin đòi tiền chuộc nào trong mấy ngày liên tiếp. Thời gian qua dần, khả năng Phan Thịnh Đường tự bỏ đi càng lớn hơn.
“Có một tập tài liệu để trên tủ sách phòng ngủ… nhất định phải mở ra xem.”
Đây là lời Phan Thịnh Đường nhờ Vân Thăng chuyển lại trước khi mất tích.
Thật ra tủ sách chẳng có tài liệu gì cả, đến sổ sách cũng không có, tất cả sách vở đều được kiểm tra, chất đống dưới đất, vách tủ thứ ba có một chiếc móc kéo bằng đồng nho nhỏ, kéo ra ngoài, “cách” một tiếng, dường như vách trong tủ sách khẽ nhúc nhích, thử vươn tay đẩy, một khe hẹp tối đen như con mắt ai dài hẹp chầm chậm hé mở, lẳng lặng, chăm chú nhìn kẻ đang đối mặt với nọ.
Bà Vân khẽ kêu lên, bà ta lùi về phía sau, Cảnh Ninh và Cảnh Huyên nhào tới đỡ bà. Tất cả đều kinh khiếp vì cảnh tượng trước mắt.
Cảnh sát chiếu đèn pin vào lối đi bí mật, mùi mốc ẩm ướt mới gay mũi làm sao, nhưng chắc chắn không có mùi xác chết thối rữa, những nấc thang chật hẹp kéo dài tít xuống dưới, như nối liền với cõi âm ty. Hai viên cảnh sát to gan bước xuống kiểm tra, phát hiện lối đi bí mật này được thiết kế từ lúc căn nhà mới xây cất, nó lợi dụng sự rộng rãi thông thoáng của kiến trúc kiểu Tây với kẽ hở hành lang và không gian từ các khúc ngoặt, sau con đường nhỏ chật chội là một căn phòng tương đối lớn, tường gạch xám, có công tắc điện, ấn thử, thấy đèn chớp nháy mấy lần rồi bừng sáng.
Một chiếc bàn, một chiếc ghế, một chiếc giá sách. Đây giống như căn phòng làm việc đơn sơ, và giờ thì trông thật nực cười kỳ dị. Trên bàn có vài xấp tài liệu cùng chiếc bàn tính bám đầy bụi, cảnh sát lau bàn tính, những hạt tính bóng loáng, đầu hạt nào cũng có vệt lõm, đây là dấu tích của vật được chủ nhân sử dụng trong một thời gian dài. Trên giá sách có sổ kế toán, rất nhiều, chỉ vài cuốn bị mốc, vậy rõ ràng chúng đã thường xuyên được dọn dẹp hoặc thay mới. Người ta đưa tài liệu trên bàn cho người nhà họ Phan xem, trông nét bút có thể đoán kẻ làm việc trong không gian tù túng khép kín này chính là Phan Thịnh Đường. Mặt còn lại của căn phòng có một con đường nhỏ chật chội dài chừng một trăm mét, thông với tường bao của dinh thự nhà họ Phan, lối ra bị bụi cây rậm rạp phủ kín.
Bệnh phổi của Phan Thịnh Đường không phải từ trận lũ năm ấy mà ra, người ta cũng chợt hiểu vì sao bao năm nay ông ta giam mình trong nhà, gần như không bao giờ ra đường. Mà có lẽ, vụ mất tích của ông ta cũng mang một ý nghĩa khác.
“Người này hẳn phải yêu tiền kinh khủng lắm.” Hai viên cảnh sát rỉ tai nhau.
Tất cả tài liệu trong căn phòng bí mật đều được mang ra, về cơ bản, chúng là thông tin chi tiết về các thương vụ kinh doanh, ghi chép mỗi ngày kiếm được khoảng bao nhiêu tiền, lợi nhuận tăng lên bao nhiêu, và cả những khoản tiêu xài hay thậm chí chi tiêu trong nhà. Đúng vậy, đây là sổ sách do Phan Thịnh Đường ghi chép, sổ sách của chính ông ta.
Nhà họ Phan loạn như cào cào, đến nửa đêm cảnh sát còn chưa đi.
Đám người làm xì xào bàn tán, đôi mắt ánh lên sự hưng phấn, Vân Thăng cố tỏ ra oai phong bệ vệ, như giờ đây trong nhà chỉ mình anh ta có năng lực chủ trì đại cục, dù cánh tay còn đang quấn băng chưa tháo, nhưng anh ta vẫn hùng hổ trách cứ Tiểu Quân nép bên khung cửa hóng hớt. Vân Thăng lệnh cho Tiểu Quân và mấy người giúp việc khác mau chuẩn bị trà bánh tiếp đãi các ngài cảnh sát, rồi lại cất bước vững vàng tới trước mặt Cảnh Huyên cùng một viên cảnh sát, cố làm bộ thân thiết ghé tai Cảnh Huyên nói: “Tôi nghĩ nên để luật sư nhà họ Phan xem sổ sách của ông chủ trước thì hơn, không thể dễ dàng để người ngoài…”
“Cảnh sát trưởng Kim!” Chợt nghe giọng Cảnh Ninh vang lên, gương mặt cô trắng bệch, mắt thâm quầng.
Viên cảnh sát đang trò chuyện với Cảnh Huyên gật đầu chào cô: “Cô Phan có gì căn dặn?”
Cảnh Ninh do dự trong chốc lát, nói: “Ban nãy mọi người nói có vẻ cha tôi không bị bắt cóc, hơn nữa cũng chẳng có gì chứng minh anh cả tôi,” cô khựng lại, rồi sửa lời, “chẳng có gì chứng minh anh Trịnh liên quan tới vụ việc này, tại sao anh ấy còn chưa được thả?”
“Em mất trí rồi sao?” Cảnh Huyên chỉ thẳng mặt Cảnh Ninh, giận dữ quát, “Đến tận giờ phút sống chết rồi mà em vẫn còn muốn giúp anh ta?!”
“Anh ấy là người tốt! Anh ấy không có tội!” Giọng Cảnh Ninh run rẩy, “Em có thể không nhận anh ấy làm anh mình, nhưng anh ấy chưa bao giờ là kẻ xấu! Anh hai, anh ấy từng cứu anh mà!”
“Anh ta có ý đồ đấy!” Cảnh Huyên thét, “Em đúng là đồ ngốc!”
Cảnh Ninh cố chấp nhìn cảnh sát trưởng Kim, hoàn toàn không quan tâm tới lời trách cứ của cậu. Cảnh sát Trưởng Kim suy nghĩ, sau khi Vân Thăng rời đi, người này mới bình tĩnh cất lời: “Cô Phan, chúng tôi giam giữ anh Trịnh không phải vì nghi ngờ anh Trịnh dính líu tới vụ bắt cóc cha cô. Ngược lại, chúng tôi còn có đủ chứng cứ chứng minh anh Trịnh không liên quan gì tới vụ việc này.”
“Vậy tại sao…”
“Hiệu buôn Tây Phổ Huệ có một khoản thất thu do cha cô, ông Phan Thịnh Đường gây ra. Giả dụ ông Phan không mất tích, người bị giải đi có thể chính là ông ấy. Chắc cô Phan cũng biết cha cô đã chuyển giao hết chức quyền, bao gồm cả cổ phần tại hiệu buôn Tây cho anh Trịnh. Hiện giờ anh Trịnh… anh Trịnh còn chưa tách khỏi nhà họ Phan, anh ấy buộc phải bổ khuyết lỗ hổng này cho ông Phan.”
Viên cảnh sát nói tới đây, đến cả Cảnh Huyên cũng tròn mắt ngạc nhiên: “Thất thu bao nhiêu?”
Cảnh sát họ Kim cười khà khà: “Người nước ngoài có bao giờ thật sự tin tưởng dân Trung Quốc đâu? Nếu khoản thất thu không lớn thì sao họ phải nhờ hội đồng thành phố chúng tôi tạo áp lực, lặng lẽ đưa anh Trịnh đi? Họ sợ anh ấy cũng chạy mất đấy. Chỉ tiếc cho anh Trịnh xui xẻo, nếu không giải quyết được vụ việc này, e anh ấy sẽ phải gánh tội thay ông Phan Thịnh Đường.”
Cảnh Ninh thấy lồng ngực tức nghẹn, hai chân nhẹ bẫng, cô ngồi xuống xô pha. Cổng dinh thự còn đang mở, gió lùa vào nhà, lạnh căm căm, cô vòng tay ôm lấy mình, co rúm lại. Cảnh Huyên tiến tới, khoác tấm áo choàng đặt bên cạnh lên cho cô, cậu thở dài: “Ninh Ninh, nhà họ Phan cần có chúng ta chèo chống.”
“Thế giới này thật đáng sợ, lòng người còn đáng sợ hơn.” Cảnh Ninh lẩm bẩm, “Hóa ra chúng ta không hề hiểu cha nghĩ gì, chúng ta chưa từng hiểu… Ông ấy là cha chúng ta mà! Ông ấy có coi cái nhà này là nhà mình không? Chúng ta có được xem là cốt nhục, là người thân của ông ấy không? Tại sao ông ấy lại khiến mọi chuyện thành ra thế này. Còn anh cả…” Cô chợt ngưng bặt.
Cảnh Huyên lặng im hồi lâu mới nói: “Có lẽ tình cảnh hiện giờ chính là mục đích của cha. Xét theo một góc độ nào đó, anh cả cũng đã trả giá cho những hành động của mình. Anh cũng mong anh ấy có thể tìm cách thoát khỏi hiểm cảnh. Nhưng Ninh Ninh à, chúng ta chẳng làm được gì đâu, mà cũng không nên làm gì.”
Mấy viên cảnh sát đứng ngoài phòng khách, cầm lấy đồ ăn thức uống trên khay người làm. Từ khi Phan Thịnh Đường mất tích, căn nhà này đã tràn ngập những kẻ xa lạ. Đây là nơi Cảnh Ninh đã sống bao năm, là nhà của cô, nơi đây từng có bao chuyện xảy ra, cả vui lẫn buồn.
Cô chưa từng nghĩ mình sẽ trơ mắt nhìn cảnh sát đưa Ngân Xuyên khỏi đây.
Khi ấy Ngân Xuyên mới từ ngoài trở lại. Nhà đang rất loạn, cô, Cảnh Huyên và mẹ đổ hết tội lỗi vụ mất tích của cha lên đầu Ngân Xuyên, nói với anh bao lời tuyệt tình. Anh không phản bác cũng chẳng đáp lời. Tối đó cảnh sát đến, họ chẳng nói năng gì, cứ thế dẫn anh về đồn. Họ không giải thích nguyên nhân, nhưng dường như anh biết tất cả. Anh lập tức phối hợp, theo cảnh sát rời đi.
Bà Vân đuổi theo đến tận ngoài cổng, bà cao giọng khen hay, như viên tướng vừa thắng trận, bà vừa khóc vừa cười, nói, mau ra mà xem, kết cục của nó đấy, thằng dối trá vong ân phụ nghĩa! Ông trời ra mà xem, lưới trời lồng lộng.
Ngân Xuyên quay đầu, anh rất bình tĩnh, ánh mắt như đang tìm kiếm ai, nhưng anh thất bại, vì Cảnh Ninh đang trốn sau chiếc giá cổ ngoài cửa. Anh lẳng lặng bước đi, rồi lại quay đầu, vừa khéo thấy cô đang ló mình ra. Cô không sao thấy được nét mặt anh trong đêm đen, chỉ nghe tiếng anh vang dội: Hãy tin anh!
Tin gì đây? Tin anh trong sạch, hay tin thứ tình yêu mà cô không bao giờ đáp trả được.
Khoảnh khắc ấy, cô phát hiện ra tim mình có một con nhện. Có lẽ nó đã xuất hiện từ sớm, chỉ là chưa từng bị ai phát hiện, nó lẳng lặng dệt tơ, không một tiếng động, rồi chầm chậm bò, không bỏ sót một góc khuất nào, chân nó nhẹ nhàng siết lấy tim cô, không khiến cô chết đi, nhưng đủ làm cô đau.
Phan Thịnh Đường mất tích rồi. Tại bến tàu Vũ Xương, lão già đau ốm thoi thóp đuổi quản gia và hộ sĩ chăm sóc mình đi rồi biến mất trong biển người qua lại như đưa thoi.
Chẳng ai biết ông ta đi đâu.
Dường như ông ta không bị bắt cóc, cả nhà họ Phan lẫn cảnh sát đều không nhận được bất cứ thông tin đòi tiền chuộc nào trong mấy ngày liên tiếp. Thời gian qua dần, khả năng Phan Thịnh Đường tự bỏ đi càng lớn hơn.
“Có một tập tài liệu để trên tủ sách phòng ngủ… nhất định phải mở ra xem.”
Đây là lời Phan Thịnh Đường nhờ Vân Thăng chuyển lại trước khi mất tích.
Thật ra tủ sách chẳng có tài liệu gì cả, đến sổ sách cũng không có, tất cả sách vở đều được kiểm tra, chất đống dưới đất, vách tủ thứ ba có một chiếc móc kéo bằng đồng nho nhỏ, kéo ra ngoài, “cách” một tiếng, dường như vách trong tủ sách khẽ nhúc nhích, thử vươn tay đẩy, một khe hẹp tối đen như con mắt ai dài hẹp chầm chậm hé mở, lẳng lặng, chăm chú nhìn kẻ đang đối mặt với nọ.
Bà Vân khẽ kêu lên, bà ta lùi về phía sau, Cảnh Ninh và Cảnh Huyên nhào tới đỡ bà. Tất cả đều kinh khiếp vì cảnh tượng trước mắt.
Cảnh sát chiếu đèn pin vào lối đi bí mật, mùi mốc ẩm ướt mới gay mũi làm sao, nhưng chắc chắn không có mùi xác chết thối rữa, những nấc thang chật hẹp kéo dài tít xuống dưới, như nối liền với cõi âm ty. Hai viên cảnh sát to gan bước xuống kiểm tra, phát hiện lối đi bí mật này được thiết kế từ lúc căn nhà mới xây cất, nó lợi dụng sự rộng rãi thông thoáng của kiến trúc kiểu Tây với kẽ hở hành lang và không gian từ các khúc ngoặt, sau con đường nhỏ chật chội là một căn phòng tương đối lớn, tường gạch xám, có công tắc điện, ấn thử, thấy đèn chớp nháy mấy lần rồi bừng sáng.
Một chiếc bàn, một chiếc ghế, một chiếc giá sách. Đây giống như căn phòng làm việc đơn sơ, và giờ thì trông thật nực cười kỳ dị. Trên bàn có vài xấp tài liệu cùng chiếc bàn tính bám đầy bụi, cảnh sát lau bàn tính, những hạt tính bóng loáng, đầu hạt nào cũng có vệt lõm, đây là dấu tích của vật được chủ nhân sử dụng trong một thời gian dài. Trên giá sách có sổ kế toán, rất nhiều, chỉ vài cuốn bị mốc, vậy rõ ràng chúng đã thường xuyên được dọn dẹp hoặc thay mới. Người ta đưa tài liệu trên bàn cho người nhà họ Phan xem, trông nét bút có thể đoán kẻ làm việc trong không gian tù túng khép kín này chính là Phan Thịnh Đường. Mặt còn lại của căn phòng có một con đường nhỏ chật chội dài chừng một trăm mét, thông với tường bao của dinh thự nhà họ Phan, lối ra bị bụi cây rậm rạp phủ kín.
Bệnh phổi của Phan Thịnh Đường không phải từ trận lũ năm ấy mà ra, người ta cũng chợt hiểu vì sao bao năm nay ông ta giam mình trong nhà, gần như không bao giờ ra đường. Mà có lẽ, vụ mất tích của ông ta cũng mang một ý nghĩa khác.
“Người này hẳn phải yêu tiền kinh khủng lắm.” Hai viên cảnh sát rỉ tai nhau.
Tất cả tài liệu trong căn phòng bí mật đều được mang ra, về cơ bản, chúng là thông tin chi tiết về các thương vụ kinh doanh, ghi chép mỗi ngày kiếm được khoảng bao nhiêu tiền, lợi nhuận tăng lên bao nhiêu, và cả những khoản tiêu xài hay thậm chí chi tiêu trong nhà. Đúng vậy, đây là sổ sách do Phan Thịnh Đường ghi chép, sổ sách của chính ông ta.
Nhà họ Phan loạn như cào cào, đến nửa đêm cảnh sát còn chưa đi.
Đám người làm xì xào bàn tán, đôi mắt ánh lên sự hưng phấn, Vân Thăng cố tỏ ra oai phong bệ vệ, như giờ đây trong nhà chỉ mình anh ta có năng lực chủ trì đại cục, dù cánh tay còn đang quấn băng chưa tháo, nhưng anh ta vẫn hùng hổ trách cứ Tiểu Quân nép bên khung cửa hóng hớt. Vân Thăng lệnh cho Tiểu Quân và mấy người giúp việc khác mau chuẩn bị trà bánh tiếp đãi các ngài cảnh sát, rồi lại cất bước vững vàng tới trước mặt Cảnh Huyên cùng một viên cảnh sát, cố làm bộ thân thiết ghé tai Cảnh Huyên nói: “Tôi nghĩ nên để luật sư nhà họ Phan xem sổ sách của ông chủ trước thì hơn, không thể dễ dàng để người ngoài…”
“Cảnh sát trưởng Kim!” Chợt nghe giọng Cảnh Ninh vang lên, gương mặt cô trắng bệch, mắt thâm quầng.
Viên cảnh sát đang trò chuyện với Cảnh Huyên gật đầu chào cô: “Cô Phan có gì căn dặn?”
Cảnh Ninh do dự trong chốc lát, nói: “Ban nãy mọi người nói có vẻ cha tôi không bị bắt cóc, hơn nữa cũng chẳng có gì chứng minh anh cả tôi,” cô khựng lại, rồi sửa lời, “chẳng có gì chứng minh anh Trịnh liên quan tới vụ việc này, tại sao anh ấy còn chưa được thả?”
“Em mất trí rồi sao?” Cảnh Huyên chỉ thẳng mặt Cảnh Ninh, giận dữ quát, “Đến tận giờ phút sống chết rồi mà em vẫn còn muốn giúp anh ta?!”
“Anh ấy là người tốt! Anh ấy không có tội!” Giọng Cảnh Ninh run rẩy, “Em có thể không nhận anh ấy làm anh mình, nhưng anh ấy chưa bao giờ là kẻ xấu! Anh hai, anh ấy từng cứu anh mà!”
“Anh ta có ý đồ đấy!” Cảnh Huyên thét, “Em đúng là đồ ngốc!”
Cảnh Ninh cố chấp nhìn cảnh sát trưởng Kim, hoàn toàn không quan tâm tới lời trách cứ của cậu. Cảnh sát Trưởng Kim suy nghĩ, sau khi Vân Thăng rời đi, người này mới bình tĩnh cất lời: “Cô Phan, chúng tôi giam giữ anh Trịnh không phải vì nghi ngờ anh Trịnh dính líu tới vụ bắt cóc cha cô. Ngược lại, chúng tôi còn có đủ chứng cứ chứng minh anh Trịnh không liên quan gì tới vụ việc này.”
“Vậy tại sao…”
“Hiệu buôn Tây Phổ Huệ có một khoản thất thu do cha cô, ông Phan Thịnh Đường gây ra. Giả dụ ông Phan không mất tích, người bị giải đi có thể chính là ông ấy. Chắc cô Phan cũng biết cha cô đã chuyển giao hết chức quyền, bao gồm cả cổ phần tại hiệu buôn Tây cho anh Trịnh. Hiện giờ anh Trịnh… anh Trịnh còn chưa tách khỏi nhà họ Phan, anh ấy buộc phải bổ khuyết lỗ hổng này cho ông Phan.”
Viên cảnh sát nói tới đây, đến cả Cảnh Huyên cũng tròn mắt ngạc nhiên: “Thất thu bao nhiêu?”
Cảnh sát họ Kim cười khà khà: “Người nước ngoài có bao giờ thật sự tin tưởng dân Trung Quốc đâu? Nếu khoản thất thu không lớn thì sao họ phải nhờ hội đồng thành phố chúng tôi tạo áp lực, lặng lẽ đưa anh Trịnh đi? Họ sợ anh ấy cũng chạy mất đấy. Chỉ tiếc cho anh Trịnh xui xẻo, nếu không giải quyết được vụ việc này, e anh ấy sẽ phải gánh tội thay ông Phan Thịnh Đường.”
Cảnh Ninh thấy lồng ngực tức nghẹn, hai chân nhẹ bẫng, cô ngồi xuống xô pha. Cổng dinh thự còn đang mở, gió lùa vào nhà, lạnh căm căm, cô vòng tay ôm lấy mình, co rúm lại. Cảnh Huyên tiến tới, khoác tấm áo choàng đặt bên cạnh lên cho cô, cậu thở dài: “Ninh Ninh, nhà họ Phan cần có chúng ta chèo chống.”
“Thế giới này thật đáng sợ, lòng người còn đáng sợ hơn.” Cảnh Ninh lẩm bẩm, “Hóa ra chúng ta không hề hiểu cha nghĩ gì, chúng ta chưa từng hiểu… Ông ấy là cha chúng ta mà! Ông ấy có coi cái nhà này là nhà mình không? Chúng ta có được xem là cốt nhục, là người thân của ông ấy không? Tại sao ông ấy lại khiến mọi chuyện thành ra thế này. Còn anh cả…” Cô chợt ngưng bặt.
Cảnh Huyên lặng im hồi lâu mới nói: “Có lẽ tình cảnh hiện giờ chính là mục đích của cha. Xét theo một góc độ nào đó, anh cả cũng đã trả giá cho những hành động của mình. Anh cũng mong anh ấy có thể tìm cách thoát khỏi hiểm cảnh. Nhưng Ninh Ninh à, chúng ta chẳng làm được gì đâu, mà cũng không nên làm gì.”
Mấy viên cảnh sát đứng ngoài phòng khách, cầm lấy đồ ăn thức uống trên khay người làm. Từ khi Phan Thịnh Đường mất tích, căn nhà này đã tràn ngập những kẻ xa lạ. Đây là nơi Cảnh Ninh đã sống bao năm, là nhà của cô, nơi đây từng có bao chuyện xảy ra, cả vui lẫn buồn.
Cô chưa từng nghĩ mình sẽ trơ mắt nhìn cảnh sát đưa Ngân Xuyên khỏi đây.
Khi ấy Ngân Xuyên mới từ ngoài trở lại. Nhà đang rất loạn, cô, Cảnh Huyên và mẹ đổ hết tội lỗi vụ mất tích của cha lên đầu Ngân Xuyên, nói với anh bao lời tuyệt tình. Anh không phản bác cũng chẳng đáp lời. Tối đó cảnh sát đến, họ chẳng nói năng gì, cứ thế dẫn anh về đồn. Họ không giải thích nguyên nhân, nhưng dường như anh biết tất cả. Anh lập tức phối hợp, theo cảnh sát rời đi.
Bà Vân đuổi theo đến tận ngoài cổng, bà cao giọng khen hay, như viên tướng vừa thắng trận, bà vừa khóc vừa cười, nói, mau ra mà xem, kết cục của nó đấy, thằng dối trá vong ân phụ nghĩa! Ông trời ra mà xem, lưới trời lồng lộng.
Ngân Xuyên quay đầu, anh rất bình tĩnh, ánh mắt như đang tìm kiếm ai, nhưng anh thất bại, vì Cảnh Ninh đang trốn sau chiếc giá cổ ngoài cửa. Anh lẳng lặng bước đi, rồi lại quay đầu, vừa khéo thấy cô đang ló mình ra. Cô không sao thấy được nét mặt anh trong đêm đen, chỉ nghe tiếng anh vang dội: Hãy tin anh!
Tin gì đây? Tin anh trong sạch, hay tin thứ tình yêu mà cô không bao giờ đáp trả được.
Khoảnh khắc ấy, cô phát hiện ra tim mình có một con nhện. Có lẽ nó đã xuất hiện từ sớm, chỉ là chưa từng bị ai phát hiện, nó lẳng lặng dệt tơ, không một tiếng động, rồi chầm chậm bò, không bỏ sót một góc khuất nào, chân nó nhẹ nhàng siết lấy tim cô, không khiến cô chết đi, nhưng đủ làm cô đau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook