Có Giỏi Thì Đừng Chết
-
Chương 8: Kẻ tự sát (phần năm)
Một tia sét giáng xuống, toàn bộ căn phòng được chiếu sáng như ban ngày.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy một bóng người bên cửa sổ, ánh sáng kéo dài chiếc bóng, làm nó vặn vẹo in trên cửa sổ.
Tiếng đập cửa không ngừng vang lên, thậm chí càng lúc càng dữ dội, âm thanh đập cửa trong cơn mưa làm cho người ta rợn tóc gáy.
Khâu Thước núp ra phía sau Hách Phúng, sợ hãi nhìn về phía cửa.
“Chú ơi, ai ở bên ngoài đập cửa thế?”
Nghe giọng nói như sắp khóc của thằng bé, Hách Phúng xoay người xoa đầu nó, rồi nhìn Lâm Thâm hỏi: “Đi xem chứ?”
Lâm Thâm từ chối cho ý kiến, đứng dậy đi về phía cửa.
“Đừng đi, biết đâu dã thú đến thì phải làm sao?” Khâu Thước hiển nhiên đã bị dọa muốn tè ra quần, nắm chặt quần áo Hách Phúng. Thằng nhóc này sợ đến khờ luôn rồi, dã thú sẽ gõ cửa sao?
Nhưng bây giờ Hách Phúng cũng không rảnh giải thích chuyện đơn giản như thế cho nó, chỉ nói: “Không sao, cho dù là dã thú cũng không phải là đối thủ của anh ta.” Cậu cúi đầu nhìn Khâu Thước: “Nhóc cho rằng dã thú và chú kia ai lợi hại hơn?”
Khâu Thước do dự một chút, ánh mắt di chuyển giữa Lâm Thâm và cửa, sau đó kiên định gật đầu, nó nghĩ sức công kích của Lâm Thâm nhất định vượt qua dã thú.
“Con tin chú ấy.”
“Sáng suốt.” Hách Phúng khen ngợi một chút, thầm nghĩ trẻ nhỏ thật dễ dạy.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Lâm Thâm đã đi đến cửa, anh không hề do dự mở cửa ra.
Vù…
Vừa mở cửa ra, mưa lập tức tạt vào, tất cả mọi người đồng thời nín thở nhìn về phía cửa.
Một người mặc áo mưa đứng bất động trước cửa, gõ cả nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì, bỗng nhiên cửa lại mở ra khiến người kia không kịp hoàn hồn.
“Tiểu Lâm!”
Mấy người cùng ngây ra một lúc, nhìn người kia gỡ mũ áo mưa xuống, thì ra là người quen, chính là chú Vương mấy ngày trước lên núi đưa lương thực cho hai người.
Lâm Thâm dĩ nhiên cũng không nghĩ đến là chú ấy, có chút kinh ngạc, nhưng hình như nghĩ ra điều gì đó, lông mày nhíu chặt lại.
“Tiểu Lâm, đêm nay trời mưa quá lớn! Bọn chú cũng không ngờ bão lại đến sớm như vậy.”
“Bên kia thì sao?” Lâm Thâm hỏi.
“Phía đông không sao, nhưng cánh rừng bên phía tây, nước sông bị đá chặn lại, nếu không kịp khơi thông thì…”
Lâm Thâm hiển nhiên cũng biết tình huống rất nguy cấp, vội hỏi: “Những người khác đâu?”
“Đều qua bên kia hết rồi, chỉ chờ mình cháu thôi.”
“Cháu lập tức qua liền.”
Lâm Thâm không nói nhiều, nhanh chóng quay về phòng lấy đồ đạc. Chú Vương đứng ở cạnh cửa chờ anh, trông rất lo lắng.
Từ đầu đến cuối, hai người còn lại không thể chen miệng vào đoạn đối thoại ấy.
Khâu Thước ngẩng đầu khó hiểu hỏi Hách Phúng.
“Chú ơi, bọn họ làm sao thế?”
Hách Phúng nhìn ra ngoài trời, nhíu mày suy nghĩ gì đó, nghe thấy thằng nhóc hỏi mới quay đầu nhìn nó: “Tiểu Thước, bây giờ bọn chú phải ra khỏi nhà, nhóc ngoan ngoãn ở đây được không?”
Khâu Thước bị ngữ khí nghiêm túc của cậu hù dọa, hỏi: “Đã xảy ra chuyện hả chú?”
Hách Phúng cười một cái, nửa thật nửa đùa nói: “Bọn chú phải đánh quái vật, Khâu Thước phải ngoan, hiểu không?”
Khâu Thước cái hiểu cái không, nhưng nhìn thái độ của Hách Phúng, lại nhìn mưa như trút nước bên ngoài, thằng bé vẫn rất hiểu chuyện gật đầu.
“Con sẽ ngoan ngoãn ngồi đợi, hai chú cũng phải cẩn thận nha.”
Chờ Lâm Thâm mang dụng cụ ra khỏi phòng, đã thấy Hách Phúng đứng bên cạnh chú Vương, cả hai người đều nhìn anh.
Hách Phúng nói với anh: “Tôi cũng đi, dù sao nhiều người vẫn tốt hơn.”
Lâm Thâm đánh giá cậu vài giây, rồi mới đáp ứng.
“Nếu muốn đi theo, không được làm chuyện vướng tay vướng chân.”
Hách Phúng cười khổ, theo sát anh và chú Vương rời khỏi nhà. Nhưng trước khi rời đi, cậu quay đầu nhìn căn nhà gỗ phía sau, thằng nhóc Khâu Thước này có thật sẽ ngoan ngoãn ngồi đợi chứ?
Bây giờ không phải là lúc nghĩ nhiều như vậy, đi theo Lâm Thâm đến nơi chú Vương nói mới biết tình huống nguy cấp đến cỡ nào. Con sông này bình thường khuất sau núi rất khó thấy, bây giờ lại bị đá và bùn đất ngăn lại, ngay khúc sông bị chặn, mực nước đang không ngừng nâng cao, đã dâng lên gần bốn năm thước rồi.
Nếu không nhanh chóng khơi thông chỗ này, tới một lúc nào đó sức nước quá mạnh, cuốn phăng mọi thứ, lưu lượng sông lớn như vậy từ trên thượng nguồn đổ ào xuống, bờ đê ở hạ du chắc chắn sẽ vỡ.
Mưa vẫn cứ rơi, nước càng lúc càng dâng cao, tuy đã báo với dân cư ở cuối nguồn sơ tán, nhưng một khi đê vỡ không ai có thể đoán trước được tình huống sẽ xảy ra.
Mà phương pháp duy nhất để ngăn chặn trước mọi tình huống xấu nhất, chỉ có thể khơi thông chỗ này, để nước chảy chậm lại, không đến mức làm vỡ đê.
Khi bọn Hách Phúng đuổi đến, nơi này đã có rất nhiều người tụ tập, thoạt nhìn toàn là những người khỏe mạnh. Nhưng bọn họ không quen địa thế trên núi, chỉ đứng đó bế tắc mà nhìn con sông, không có cách nào.
Lâm Thâm đi lên trước một bước, ném sợi dây thừng trong tay ra.
“Mỗi người cột dây dừng quanh hông mình, tìm một gốc cây già cố định, không được để nước sông cuốn đi!”
“Chú Vương, chú mang theo một đội người đến bờ sông bên kia, lên cao một chút, xem tình huống ở thượng nguồn như thế nào?”
“Những người còn lại theo tôi tìm dụng cụ, phải đập vỡ hòn đá kia ra!”
Lâm Thâm – người duy nhất hiểu rõ địa thế nơi này đã đến, tình huống nguy cấp cũng giảm bớt, anh thuần thục phân phối công việc, cũng hiểu biết với mỗi khu vực ở đây, giống như một tướng quân đang chỉ huy mọi người, nhìn xa trông rộng, nắm bắt mọi nước cờ trong tay.
“Hách Phúng. Lại đây!”
Hách Phúng vốn đang nhìn đến ngây người thì nghe Lâm Thâm gọi mình, vội vàng đi qua gia nhập trong đoàn người bận rộn hô.
Mưa rơi như trút nước, không hề có xu hướng giảm đi, tất cả mọi người có mặt đều hiểu rõ hiện tại mỗi một giây một phút đều rất quý giá, muốn loại thoát khỏi tình hình nguy hiểm này, phải đồng lòng hợp sức.
Hách Phúng chưa từng thấy Lâm Thâm như vậy, hô to đến khàn cả giọng, như đã dùng hết toàn bộ khí lực. Lâm Thâm thường ngày luôn thong dong bình tĩnh, giống như không có chuyện gì có thể làm anh dao động, mà Lâm Thâm gào thét đến nổi cả gân xanh như lúc này, lần đầu tiên cậu mới nhìn thấy.
Người này, thì ra cũng không phải vô tình, chỉ là tình cảm của anh che dấu quá sâu, rất khó để nhận ra mà thôi.
“Có người rơi xuống nước.”
Bên cạnh truyền đến một tiếng thét kinh hãi, hình như có người cột dây thừng không chặt, bị dòng nước cuốn đến giữa sông. Hách Phúng quay đầu nhìn lại thì chỉ nhìn một cái đầu người chìm nổi lúc ẩn lúc hiện, thân thể bị cuốn càng ngày càng xa.
Gần như là không kịp suy nghĩ, cậu tháo dây thừng trên người ra, nhảy xuống nước, bơi thep.
“Hách Phúng!!!”
Trước khi nhảy xuống, cậu nghe loáng thoáng có ai gọi lớn tên mình, nhưng Hách Phúng cũng không thể quay lại nữa. Cậu dùng toàn bộ khí lực bơi đuổi theo người bị cuốn kia. Thật vất vả mới nắm được cánh tay người kia, lại phát hiện hai người đã bị cuốn đến một đoạn vách đá, Con sông lúc này đã biến thành thác nước, mà không lâu nữa, cả hai sẽ rơi xuống thách nước cao gần trăm mét.
“Bắt lấy tay tôi!”
Đúng lúc này, Hách Phúng nghe thấy có người ở trên bờ sông hét lớn, cậu muốn nhìn xem, nhưng mắt bị nước đánh vào không thể nào mở ra.
“Bên trái, đưa tay!”
Cái kiểu ra lệnh này, vừa nghe là đã biết ai rồi, người có thể dùng loại khẩu khí này nói chuyện với cậu, cũng chỉ có một mình anh ta – Lâm Thâm.
Ở trong nước không thể phân rõ phương hướng, nhưng Hách Phúng vẫn theo bản năng liều mạng vươn tay về phía bờ sông. Cả người ướt đẫm, chẳng thể phân biệt rõ nước mưa hay là nước sông, chỉ đành mù quáng đưa tay. Hách Phúng cảm giác được cánh tay mình chạm phải một vật thể ấm áp, giây tiếp theo, có người nắm chặt tay cậu, dùng sức kéo lên.
Hách Phúng kéo theo người bị rơi xuống sông chậm rãi leo lên, cậu có thể cảm nhận được càng lúc càng nhiều người đến đây giúp đỡ, kéo cả hai lên bờ. Nhưng cánh tay nắm chặt lấy tay cậu, từ đầu đến cuối vẫn không buông ra.
Thật vất vả với lên bờ, ho ra mấy ngụm nước, Hách Phúng mới có loại cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết. Vừa rồi, xem chút nữa đã bị rơi xuống thác, cậu thật sự cho rằng mình sẽ mất mạng! Khoảnh khắc đó, lúc cậu sợ hãi nhất, người ấy đã bắt được cậu.
“Sao cậu lại nhảy xuống?”
Nghe được tiếng trách cứ nghiêm khắc, Hách Phúng ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Thâm trưng ra gương mặt cá chết nhìn cậu. Mà những người xung quanh thấy cậu không có gì liền nâng người đang hôn mê rời khỏi, những người còn lại tiếp tục công việc của mình.
“Cậu có biết hậu quả việc mình làm hay không? Có khi chưa cứu được ai, mà cậu lại tặng không một cái mạng…”
Lâm Thâm nhìn người đang ướt sũng, thẩn thờ ngồi dưới đất, không hiểu sao mặc dù rất quan tâm người ta nhưng ngữ khí không thể nào tốt lên cho được.
“Ha, có lẽ do tôi nhất thời hồ đồ.” Hách Phúng tự giễu: “Tôi không có nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa… ” Cậu ngẩng đầu, nhe răng cười với Lâm Thâm: “Không cần lo lắng, kỹ năng bơi của tôi tốt lắm, ai cũng nói tôi có năng khiếu bẩm sinh hết.”
Nhìn nụ cười chướng mắt này, Lâm Thâm quả thật rất muốn đấm vào mặt cậu một cái, nhưng cuối cùng chỉ lành lạnh buông một câu.
“Cười nhiều như vậy, không sợ mặt cậu đơ luôn sao?”
Nụ cười trên mặt Hách Phúng cứng đờ, nhìn Lâm Thâm có vài phần căm tức và bất đắc dĩ.
“Chú… chú ơi? Hai chú bị gì vậy?”
Ngay lúc hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ, phía sau truyền đến một tiếng hét kinh hãi, hai người đồng thời quay đầu lại. Chỉ thấy thằng nhóc Khâu Thước kia không biết khi nào lại chạy đến đây, đứng phía sau gốc cây lớn, kinh ngạc nhìn bọn họ.
Lâm Thâm nhíu mày: “Sao nhóc lại đến đây?”
“Con ở trong nhà đợi thật lâu mà không thấy ai về, có chút lo lắng, sau đó nghe bên này có tiếng la hét, nên đến đây xem.” Thằng bé sợ hãi nói: “Con không phải cố ý chạy ra ngoài, thật đó! À quên nữa, người hai chú đều ướt rồi kìa, con có mang theo dù nè.”
Khâu Thước nói xong, cầm dù đi đến.
“Này, người phía dưới chú ý. Nước thông rồi, tránh xa ra một chút!”
Ở trên thượng nguồn truyền đến một tiếng hét lớn, Lâm Thâm nghe xong, lập tức túm lấy Hách Phúng đang ngồi trên mặt đất, sau đó ôm lấy thằng bé, chạy thật nhanh vào trong rừng.
“Chú ơi, dù rớt xuống đất rồi kìa!”
Khâu Thước còn đang tiếc cây dù bị Lâm Thầm đụng rớt xuống mặt đất, nhưng lúc này ai còn quan tâm đến mấy chuyện đó. Lâm Thâm dùng hết khí lực, đem một lớn một nhỏ rời khỏi bờ sông.
Khâu Thước cố gắng vươn tay, muốn nhặt chiếc dù kia về, nhưng giây tiếp theo, mắt nó đột nhiên trợn to.
Nước sông ào ào từ thượng nguồn đổ ập xuống, giống như một con cự long giận giữ càn quét khắp nơi, nháy mắt tràn ra khỏi bờ sông, chiếc dù nho nhỏ kia nhanh chóng bị dòng nước cuốn đi không thấy bóng dáng. Thậm chí một số cây nhỏ ven bờ sống cũng bị dòng nước đánh gãy, trôi thẳng xuống dưới.
Nước sông trộn lẫn bùn đất cây cối, cùng một số xác chết động vật xui xẻo, gào thét vọt ra ngoài bờ sông, tiếng rầm rú tựa như sét đánh dữ dội.
Ầm… ầm…
Tựa như một người khổng lồ giận giữ, sức nước mạnh mẽ đánh tan cả tảng đá lớn chắn giữa thác. Sau đó, nước sông cuốn theo mọi thứ đổ ập từ trên cao xuống, chỉ để lại âm thanh ầm ầm vẫn còn quanh quẩn bên tai.
Tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ vẻn vẹn trong vài phút, nếu không kịp thời chạy khỏi, những người đứng ở bờ sông chỉ sợ cũng đã bị cuốn theo, rơi xuống bên dưới.
Cái loại khí thế rung động đất trời, hủy diệt mọi thứ này là điều mà con người mãi mãi không thể ngăn cản được – sức mạnh của thiên nhiên.
Lâm Thâm mang theo hai người vào trong rừng, cơn hồng thủy lúc nãy trút xuống chỉ cách lúc bọn họ chạy không đến vài phút. Thằng bé sững sờ mà nhìn tất cả, có vẻ chưa thể lấy lại tinh thần.
Lúc này, Hách Phúng rốt cuộc thở ra một hơi, nhìn Khâu Thước, nói: “Kỳ thật, vừa rồi rất có thể chú của nhóc đã bị nước sông cuốn xuống dưới rồi. Lúc đó khẳng định chú sẽ bị đập nát như bùn nhão luôn, ha ha.”
Thằng bé ngỡ ngàng nhìn cậu.
Hách Phúng đưa tay xoa đầu nó: “Hiểu chưa? Chết không phải là chuyện đùa, có nhiều khi không cần chính chúng ta bỏ cuộc, trong nháy mắt là đã gặp thượng đế rồi, cái gì mà chết rồi sẽ yên bình mãi mãi, chết có ý nghĩa, tất cả đều là đồ bỏ đi.”
Cậu chỉ xuống dòng nước đang chảy xiết.
“Chỉ kém một bước, nhóc cũng giống như những động vật chết đang nổi trên mặt nước kia. Đây chính là tử vong.”
Thân mình Khâu Thước cứng đờ thật lâu, đột nhiên run rẩy, nó ôm lấy cánh tay Hách Phúng. Thằng bé cắn chặt răng, gương mặt tái nhợt nhìn con sông trước mặt, không nói gì. Nhưng trong lòng Hách Phúng có dự cảm, tiểu quỷ này bây giờ mới chịu hoàn toàn từ bỏ ý niệm tự sát trong đầu.
Lâm Thâm nhìn một lớn một nhỏ đang ôm nhau, trong đáy mắt phát ra một loại ánh sáng khó đoán.
Facebook Comments
Tất cả mọi người đều nhìn thấy một bóng người bên cửa sổ, ánh sáng kéo dài chiếc bóng, làm nó vặn vẹo in trên cửa sổ.
Tiếng đập cửa không ngừng vang lên, thậm chí càng lúc càng dữ dội, âm thanh đập cửa trong cơn mưa làm cho người ta rợn tóc gáy.
Khâu Thước núp ra phía sau Hách Phúng, sợ hãi nhìn về phía cửa.
“Chú ơi, ai ở bên ngoài đập cửa thế?”
Nghe giọng nói như sắp khóc của thằng bé, Hách Phúng xoay người xoa đầu nó, rồi nhìn Lâm Thâm hỏi: “Đi xem chứ?”
Lâm Thâm từ chối cho ý kiến, đứng dậy đi về phía cửa.
“Đừng đi, biết đâu dã thú đến thì phải làm sao?” Khâu Thước hiển nhiên đã bị dọa muốn tè ra quần, nắm chặt quần áo Hách Phúng. Thằng nhóc này sợ đến khờ luôn rồi, dã thú sẽ gõ cửa sao?
Nhưng bây giờ Hách Phúng cũng không rảnh giải thích chuyện đơn giản như thế cho nó, chỉ nói: “Không sao, cho dù là dã thú cũng không phải là đối thủ của anh ta.” Cậu cúi đầu nhìn Khâu Thước: “Nhóc cho rằng dã thú và chú kia ai lợi hại hơn?”
Khâu Thước do dự một chút, ánh mắt di chuyển giữa Lâm Thâm và cửa, sau đó kiên định gật đầu, nó nghĩ sức công kích của Lâm Thâm nhất định vượt qua dã thú.
“Con tin chú ấy.”
“Sáng suốt.” Hách Phúng khen ngợi một chút, thầm nghĩ trẻ nhỏ thật dễ dạy.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Lâm Thâm đã đi đến cửa, anh không hề do dự mở cửa ra.
Vù…
Vừa mở cửa ra, mưa lập tức tạt vào, tất cả mọi người đồng thời nín thở nhìn về phía cửa.
Một người mặc áo mưa đứng bất động trước cửa, gõ cả nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì, bỗng nhiên cửa lại mở ra khiến người kia không kịp hoàn hồn.
“Tiểu Lâm!”
Mấy người cùng ngây ra một lúc, nhìn người kia gỡ mũ áo mưa xuống, thì ra là người quen, chính là chú Vương mấy ngày trước lên núi đưa lương thực cho hai người.
Lâm Thâm dĩ nhiên cũng không nghĩ đến là chú ấy, có chút kinh ngạc, nhưng hình như nghĩ ra điều gì đó, lông mày nhíu chặt lại.
“Tiểu Lâm, đêm nay trời mưa quá lớn! Bọn chú cũng không ngờ bão lại đến sớm như vậy.”
“Bên kia thì sao?” Lâm Thâm hỏi.
“Phía đông không sao, nhưng cánh rừng bên phía tây, nước sông bị đá chặn lại, nếu không kịp khơi thông thì…”
Lâm Thâm hiển nhiên cũng biết tình huống rất nguy cấp, vội hỏi: “Những người khác đâu?”
“Đều qua bên kia hết rồi, chỉ chờ mình cháu thôi.”
“Cháu lập tức qua liền.”
Lâm Thâm không nói nhiều, nhanh chóng quay về phòng lấy đồ đạc. Chú Vương đứng ở cạnh cửa chờ anh, trông rất lo lắng.
Từ đầu đến cuối, hai người còn lại không thể chen miệng vào đoạn đối thoại ấy.
Khâu Thước ngẩng đầu khó hiểu hỏi Hách Phúng.
“Chú ơi, bọn họ làm sao thế?”
Hách Phúng nhìn ra ngoài trời, nhíu mày suy nghĩ gì đó, nghe thấy thằng nhóc hỏi mới quay đầu nhìn nó: “Tiểu Thước, bây giờ bọn chú phải ra khỏi nhà, nhóc ngoan ngoãn ở đây được không?”
Khâu Thước bị ngữ khí nghiêm túc của cậu hù dọa, hỏi: “Đã xảy ra chuyện hả chú?”
Hách Phúng cười một cái, nửa thật nửa đùa nói: “Bọn chú phải đánh quái vật, Khâu Thước phải ngoan, hiểu không?”
Khâu Thước cái hiểu cái không, nhưng nhìn thái độ của Hách Phúng, lại nhìn mưa như trút nước bên ngoài, thằng bé vẫn rất hiểu chuyện gật đầu.
“Con sẽ ngoan ngoãn ngồi đợi, hai chú cũng phải cẩn thận nha.”
Chờ Lâm Thâm mang dụng cụ ra khỏi phòng, đã thấy Hách Phúng đứng bên cạnh chú Vương, cả hai người đều nhìn anh.
Hách Phúng nói với anh: “Tôi cũng đi, dù sao nhiều người vẫn tốt hơn.”
Lâm Thâm đánh giá cậu vài giây, rồi mới đáp ứng.
“Nếu muốn đi theo, không được làm chuyện vướng tay vướng chân.”
Hách Phúng cười khổ, theo sát anh và chú Vương rời khỏi nhà. Nhưng trước khi rời đi, cậu quay đầu nhìn căn nhà gỗ phía sau, thằng nhóc Khâu Thước này có thật sẽ ngoan ngoãn ngồi đợi chứ?
Bây giờ không phải là lúc nghĩ nhiều như vậy, đi theo Lâm Thâm đến nơi chú Vương nói mới biết tình huống nguy cấp đến cỡ nào. Con sông này bình thường khuất sau núi rất khó thấy, bây giờ lại bị đá và bùn đất ngăn lại, ngay khúc sông bị chặn, mực nước đang không ngừng nâng cao, đã dâng lên gần bốn năm thước rồi.
Nếu không nhanh chóng khơi thông chỗ này, tới một lúc nào đó sức nước quá mạnh, cuốn phăng mọi thứ, lưu lượng sông lớn như vậy từ trên thượng nguồn đổ ào xuống, bờ đê ở hạ du chắc chắn sẽ vỡ.
Mưa vẫn cứ rơi, nước càng lúc càng dâng cao, tuy đã báo với dân cư ở cuối nguồn sơ tán, nhưng một khi đê vỡ không ai có thể đoán trước được tình huống sẽ xảy ra.
Mà phương pháp duy nhất để ngăn chặn trước mọi tình huống xấu nhất, chỉ có thể khơi thông chỗ này, để nước chảy chậm lại, không đến mức làm vỡ đê.
Khi bọn Hách Phúng đuổi đến, nơi này đã có rất nhiều người tụ tập, thoạt nhìn toàn là những người khỏe mạnh. Nhưng bọn họ không quen địa thế trên núi, chỉ đứng đó bế tắc mà nhìn con sông, không có cách nào.
Lâm Thâm đi lên trước một bước, ném sợi dây thừng trong tay ra.
“Mỗi người cột dây dừng quanh hông mình, tìm một gốc cây già cố định, không được để nước sông cuốn đi!”
“Chú Vương, chú mang theo một đội người đến bờ sông bên kia, lên cao một chút, xem tình huống ở thượng nguồn như thế nào?”
“Những người còn lại theo tôi tìm dụng cụ, phải đập vỡ hòn đá kia ra!”
Lâm Thâm – người duy nhất hiểu rõ địa thế nơi này đã đến, tình huống nguy cấp cũng giảm bớt, anh thuần thục phân phối công việc, cũng hiểu biết với mỗi khu vực ở đây, giống như một tướng quân đang chỉ huy mọi người, nhìn xa trông rộng, nắm bắt mọi nước cờ trong tay.
“Hách Phúng. Lại đây!”
Hách Phúng vốn đang nhìn đến ngây người thì nghe Lâm Thâm gọi mình, vội vàng đi qua gia nhập trong đoàn người bận rộn hô.
Mưa rơi như trút nước, không hề có xu hướng giảm đi, tất cả mọi người có mặt đều hiểu rõ hiện tại mỗi một giây một phút đều rất quý giá, muốn loại thoát khỏi tình hình nguy hiểm này, phải đồng lòng hợp sức.
Hách Phúng chưa từng thấy Lâm Thâm như vậy, hô to đến khàn cả giọng, như đã dùng hết toàn bộ khí lực. Lâm Thâm thường ngày luôn thong dong bình tĩnh, giống như không có chuyện gì có thể làm anh dao động, mà Lâm Thâm gào thét đến nổi cả gân xanh như lúc này, lần đầu tiên cậu mới nhìn thấy.
Người này, thì ra cũng không phải vô tình, chỉ là tình cảm của anh che dấu quá sâu, rất khó để nhận ra mà thôi.
“Có người rơi xuống nước.”
Bên cạnh truyền đến một tiếng thét kinh hãi, hình như có người cột dây thừng không chặt, bị dòng nước cuốn đến giữa sông. Hách Phúng quay đầu nhìn lại thì chỉ nhìn một cái đầu người chìm nổi lúc ẩn lúc hiện, thân thể bị cuốn càng ngày càng xa.
Gần như là không kịp suy nghĩ, cậu tháo dây thừng trên người ra, nhảy xuống nước, bơi thep.
“Hách Phúng!!!”
Trước khi nhảy xuống, cậu nghe loáng thoáng có ai gọi lớn tên mình, nhưng Hách Phúng cũng không thể quay lại nữa. Cậu dùng toàn bộ khí lực bơi đuổi theo người bị cuốn kia. Thật vất vả mới nắm được cánh tay người kia, lại phát hiện hai người đã bị cuốn đến một đoạn vách đá, Con sông lúc này đã biến thành thác nước, mà không lâu nữa, cả hai sẽ rơi xuống thách nước cao gần trăm mét.
“Bắt lấy tay tôi!”
Đúng lúc này, Hách Phúng nghe thấy có người ở trên bờ sông hét lớn, cậu muốn nhìn xem, nhưng mắt bị nước đánh vào không thể nào mở ra.
“Bên trái, đưa tay!”
Cái kiểu ra lệnh này, vừa nghe là đã biết ai rồi, người có thể dùng loại khẩu khí này nói chuyện với cậu, cũng chỉ có một mình anh ta – Lâm Thâm.
Ở trong nước không thể phân rõ phương hướng, nhưng Hách Phúng vẫn theo bản năng liều mạng vươn tay về phía bờ sông. Cả người ướt đẫm, chẳng thể phân biệt rõ nước mưa hay là nước sông, chỉ đành mù quáng đưa tay. Hách Phúng cảm giác được cánh tay mình chạm phải một vật thể ấm áp, giây tiếp theo, có người nắm chặt tay cậu, dùng sức kéo lên.
Hách Phúng kéo theo người bị rơi xuống sông chậm rãi leo lên, cậu có thể cảm nhận được càng lúc càng nhiều người đến đây giúp đỡ, kéo cả hai lên bờ. Nhưng cánh tay nắm chặt lấy tay cậu, từ đầu đến cuối vẫn không buông ra.
Thật vất vả với lên bờ, ho ra mấy ngụm nước, Hách Phúng mới có loại cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết. Vừa rồi, xem chút nữa đã bị rơi xuống thác, cậu thật sự cho rằng mình sẽ mất mạng! Khoảnh khắc đó, lúc cậu sợ hãi nhất, người ấy đã bắt được cậu.
“Sao cậu lại nhảy xuống?”
Nghe được tiếng trách cứ nghiêm khắc, Hách Phúng ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Thâm trưng ra gương mặt cá chết nhìn cậu. Mà những người xung quanh thấy cậu không có gì liền nâng người đang hôn mê rời khỏi, những người còn lại tiếp tục công việc của mình.
“Cậu có biết hậu quả việc mình làm hay không? Có khi chưa cứu được ai, mà cậu lại tặng không một cái mạng…”
Lâm Thâm nhìn người đang ướt sũng, thẩn thờ ngồi dưới đất, không hiểu sao mặc dù rất quan tâm người ta nhưng ngữ khí không thể nào tốt lên cho được.
“Ha, có lẽ do tôi nhất thời hồ đồ.” Hách Phúng tự giễu: “Tôi không có nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa… ” Cậu ngẩng đầu, nhe răng cười với Lâm Thâm: “Không cần lo lắng, kỹ năng bơi của tôi tốt lắm, ai cũng nói tôi có năng khiếu bẩm sinh hết.”
Nhìn nụ cười chướng mắt này, Lâm Thâm quả thật rất muốn đấm vào mặt cậu một cái, nhưng cuối cùng chỉ lành lạnh buông một câu.
“Cười nhiều như vậy, không sợ mặt cậu đơ luôn sao?”
Nụ cười trên mặt Hách Phúng cứng đờ, nhìn Lâm Thâm có vài phần căm tức và bất đắc dĩ.
“Chú… chú ơi? Hai chú bị gì vậy?”
Ngay lúc hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ, phía sau truyền đến một tiếng hét kinh hãi, hai người đồng thời quay đầu lại. Chỉ thấy thằng nhóc Khâu Thước kia không biết khi nào lại chạy đến đây, đứng phía sau gốc cây lớn, kinh ngạc nhìn bọn họ.
Lâm Thâm nhíu mày: “Sao nhóc lại đến đây?”
“Con ở trong nhà đợi thật lâu mà không thấy ai về, có chút lo lắng, sau đó nghe bên này có tiếng la hét, nên đến đây xem.” Thằng bé sợ hãi nói: “Con không phải cố ý chạy ra ngoài, thật đó! À quên nữa, người hai chú đều ướt rồi kìa, con có mang theo dù nè.”
Khâu Thước nói xong, cầm dù đi đến.
“Này, người phía dưới chú ý. Nước thông rồi, tránh xa ra một chút!”
Ở trên thượng nguồn truyền đến một tiếng hét lớn, Lâm Thâm nghe xong, lập tức túm lấy Hách Phúng đang ngồi trên mặt đất, sau đó ôm lấy thằng bé, chạy thật nhanh vào trong rừng.
“Chú ơi, dù rớt xuống đất rồi kìa!”
Khâu Thước còn đang tiếc cây dù bị Lâm Thầm đụng rớt xuống mặt đất, nhưng lúc này ai còn quan tâm đến mấy chuyện đó. Lâm Thâm dùng hết khí lực, đem một lớn một nhỏ rời khỏi bờ sông.
Khâu Thước cố gắng vươn tay, muốn nhặt chiếc dù kia về, nhưng giây tiếp theo, mắt nó đột nhiên trợn to.
Nước sông ào ào từ thượng nguồn đổ ập xuống, giống như một con cự long giận giữ càn quét khắp nơi, nháy mắt tràn ra khỏi bờ sông, chiếc dù nho nhỏ kia nhanh chóng bị dòng nước cuốn đi không thấy bóng dáng. Thậm chí một số cây nhỏ ven bờ sống cũng bị dòng nước đánh gãy, trôi thẳng xuống dưới.
Nước sông trộn lẫn bùn đất cây cối, cùng một số xác chết động vật xui xẻo, gào thét vọt ra ngoài bờ sông, tiếng rầm rú tựa như sét đánh dữ dội.
Ầm… ầm…
Tựa như một người khổng lồ giận giữ, sức nước mạnh mẽ đánh tan cả tảng đá lớn chắn giữa thác. Sau đó, nước sông cuốn theo mọi thứ đổ ập từ trên cao xuống, chỉ để lại âm thanh ầm ầm vẫn còn quanh quẩn bên tai.
Tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ vẻn vẹn trong vài phút, nếu không kịp thời chạy khỏi, những người đứng ở bờ sông chỉ sợ cũng đã bị cuốn theo, rơi xuống bên dưới.
Cái loại khí thế rung động đất trời, hủy diệt mọi thứ này là điều mà con người mãi mãi không thể ngăn cản được – sức mạnh của thiên nhiên.
Lâm Thâm mang theo hai người vào trong rừng, cơn hồng thủy lúc nãy trút xuống chỉ cách lúc bọn họ chạy không đến vài phút. Thằng bé sững sờ mà nhìn tất cả, có vẻ chưa thể lấy lại tinh thần.
Lúc này, Hách Phúng rốt cuộc thở ra một hơi, nhìn Khâu Thước, nói: “Kỳ thật, vừa rồi rất có thể chú của nhóc đã bị nước sông cuốn xuống dưới rồi. Lúc đó khẳng định chú sẽ bị đập nát như bùn nhão luôn, ha ha.”
Thằng bé ngỡ ngàng nhìn cậu.
Hách Phúng đưa tay xoa đầu nó: “Hiểu chưa? Chết không phải là chuyện đùa, có nhiều khi không cần chính chúng ta bỏ cuộc, trong nháy mắt là đã gặp thượng đế rồi, cái gì mà chết rồi sẽ yên bình mãi mãi, chết có ý nghĩa, tất cả đều là đồ bỏ đi.”
Cậu chỉ xuống dòng nước đang chảy xiết.
“Chỉ kém một bước, nhóc cũng giống như những động vật chết đang nổi trên mặt nước kia. Đây chính là tử vong.”
Thân mình Khâu Thước cứng đờ thật lâu, đột nhiên run rẩy, nó ôm lấy cánh tay Hách Phúng. Thằng bé cắn chặt răng, gương mặt tái nhợt nhìn con sông trước mặt, không nói gì. Nhưng trong lòng Hách Phúng có dự cảm, tiểu quỷ này bây giờ mới chịu hoàn toàn từ bỏ ý niệm tự sát trong đầu.
Lâm Thâm nhìn một lớn một nhỏ đang ôm nhau, trong đáy mắt phát ra một loại ánh sáng khó đoán.
Facebook Comments
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook