Có Giỏi Thì Đừng Chết
-
Chương 24: Thập niên đẳng trường sinh – bát
Tháng năm trên núi, cỏ dại dường như phủ khắp nơi.
Không ít người đi trên đường nhỏ đều bị màu lục sắc hoàn toàn bao trùm, không cẩn thận sẽ gặp người từ sơn đạo (đường núi) đi lạc đến địa phương khác. Nếu như không có một người biết rõ địa hình dẫn đường, thời gian này lên núi là dễ lạc đường nhất.
“Ai nha.”
Nữ hài trượt chân một cái, sắp té xuống.
“Mẫn Mẫn!”
Người đi phía trước nhanh chóng vươn tay, nắm lấy tay cô.
“Không có việc gì chứ?” Nam nhân lo lắng hỏi:”Có bị thương không? Trật chân sao? Muốn nghỉ ngơi một chút hay không? Hay vẫn là anh cõng em đi.”
“Không có việc gì.” Cô gái trẻ dở khóc dở cười, cầm tay đối phương nói:”Chỉ là bị trượt chân chút xíu thôi, tự mình đi được.”
Nam nhân dùng ánh mắt lo lắng nhìn cô, như là trách cô chẳng cẩn thận gì cả nhưng mà bên trong ánh mắt lại mang theo tia lưu luyến ôn nhu làm cho trong lòng cô ấm áp, mềm thành một mảnh.
“Em đi lên trước đi, anh đỡ em, đến.”
“Ân.”
Hai người dọc theo đường nhỏ khúc chiết uốn lượn lên núi, rừng cây rậm rạp, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy thân ảnh hai người đi song song nắm chặt lấy nhau. Hai bàn tay đặt cùng một chỗ, tựa hồ không muốn cùng đối phương có một phút chia lìa.
“Đến!”
Thời điểm đi đến trên đỉnh núi, nam nhân nghiêng người, hưng phấn đối với nữ hài nói:”Thấy được không, Mẫn Mẫn?”
Cô gái trẻ chậm lại một bước, đưa mắt nhìn lại.
Xa xa là một dãy núi cao thấp phập phồng, cây cối tràn đầy trên núi, mênh mông xanh biếc như biển hải dương, ngẫu nhiên gió thổi làm cây động, làm cho sóng biển nhiễm một màu lục sắc. Sâu trong rừng, những con chim bị gió làm giật mình, anh anh kêu một tiếng, tại bầu trời uốn lược một vòng lại một vòng, đỉnh núi xanh chạm đến mây trắng, phảng phất như có thể nhẹ nhàng chạm tay vào, bạch vân (mây trắng) mềm mại như có thể nắm lấy trong lòng bàn tay mặc người âu yếm.
Dương quang từ những đám mây bay xuống, khẽ vỗ về khuôn mặt hai người.
Cô gái trẻ vì cảnh sắc trước mắt mà kinh hãi, người bên cạnh nắm tay lấy cô, ôn nhu cười:
“Thật đẹp sao, Mẫn Mẫn?”
“Ân!”
“Đây là cảnh sắc anh muốn cho em xem, anh nghĩ về sau, chúng ta tìm một chỗ gần rừng, mỗi ngày trở về đều là một ngày thần tiên tự tại.”
Anh muốn cho em nhìn thấy không phải là cảnh sắc đẹp nhất thế gian, mà là giấc mộng đẹp nhất trong lòng anh.
Là nơi chúng ta cùng nhau cả đời hạnh phúc sinh hoạt.
Mẫn Mẫn, em đã thấy chưa?
Anh muốn cho em thấy giấc mộng này.
“Mẫn Mẫn! Cẩn thận một chút!”
Một tiếng hét kinh hãi vang lên, làm cho cô trong kí ức bừng tỉnh. Vừa ngẩng đầu liền thấy một người không mời mà tới đang vươn tay lôi kéo con gái của mình, một bên còn cau mày quở trách.
“Thời điểm trên núi phát ngốc cái gì?! Nếu vừa rồi té xuống thì làm sao, anh nói nhóc …Thật sự là…”
Nữ nhân nhịn không được mà cười ra tiếng.
Hách Phúng đang phê bình giáo dục Tiểu Mẫn Mẫn kỳ quái quay đầu lại, nhìn thấy Lý Vy Trà tươi cười, đầu tiên là có vài phần kinh ngạc, sau đó là bừng tỉnh đại ngộ.
“A, ngại ngùng! Tôi không phải cố ý mắng con gái cô, chính là nhất thời nóng vội liền— —”
“Không sao.” Lý Vy Trà tựa hồ cười đến thoải mái, nhẹ nhàng lau đi khóe mắt cười ra nước mắt:”Tôi chỉ là nghĩ đến chuyện trước kia mới nhịn không đượcc cười ra tiếng. Mẫn Mẫn, lại đây.”
Cô đối với con gái mình vẫy tay, Tiểu Mẫn Mẫn ủy khuất mà nhào vào lòng mụ mụ.
“Mụ mụ.”
“Thời điểm leo lên núi phải cẩn thận, ngàn vạn lần không nên mất tập trung, biết không?”
“Thế nhưng, mụ mụ, con vừa nhìn thấy một con hồ điệp (con bướm).”
“Mẫn Mẫn.” Nữ nhân kiên nhẫn nói:”Con đối với mụ mụ rất quan trọng, con nếu như bị thương mụ mụ sẽ rất đau lòng, rất đau lòng rất đau lòng, biết chưa?”
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, có chút áy náy nói:”Là giống như ngày hôm qua khổ sở sao? Mụ mụ là vì con khóc thành như vậy sao?”
Lý Vy Trà sửng sốt một chút, đem con gái gắt gao ôm vào ngực.
“Phải! Bởi vì mụ mụ yêu con.”
“Con sẽ nghe lời! Con không nghịch ngợm, cũng không nhìn hồ điệp nữa, mụ mụ đừng khóc. Mụ mụ khóc, Mẫn Mẫn cũng muốn khóc. Mẫn Mẫn nghe lời, mụ mụ không cần khổ sở được không.”
Nhìn hai mẹ con ôm chặt lấy nhau, Hách Phúng trong lòng có chút chua xót cùng cảm thán, đang muốn nói cái gì đó, chuyên gia Lâm Thâm lúc này mở miệng phá hư bầu không khí.
“Đến rồi.”
Lâm Thâm nhìn căn nhà nhỏ gần ngay trước mắt, đối với Lý Vy Trà nói:”Muốn dẫn con gái cô cùng nhau đi vào sao?”
Lý Vy Trà thân thể cứng đờ:”Không, không … Để tôi một mình nhìn hắn.”
Lâm Thâm gật đầu.
“Tôi ở bên ngoài chờ, Hách Phúng cùng cô đi vào.”
“Ai, vì cái gì tôi phải — —”
Lâm Thâm nhẹ nhàng trừng mắt một cái, Hách Phúng vừa định kháng nghị lập tức giơ tay đầu hàng: ” Được rồi,tôi đi theo nàng.”
Tiểu Mẫn Mẫn ở lại ngoài phòng được Lâm Thâm chiếu cố, Hách Phúng mang theo Lý Vy Trà vào nhà.
“Nói trước, cô không được quá kích động, người chết không thể sống lại, chúng ta phải nghĩ thoáng vấn đề này, một hồi ngàn vạn không cần…”
“Tôi biết.” Lý Vy Trà buồn cười nhìn cậu:”Có Mẫn Mẫn ở đây, tôi sẽ không làm ra việc gì khác thường.”
“Được rồi, vậy cô chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
So với đương sự, Hách Phúng ngược lại càng khẩn trương hơn, cậu hít một hơi sau đó đẩy cửa ra.
“Du Gia là ở chỗ này, tôi đem hắn sửa lại tốt lắm, hẳn là không đến mức ghê sợ đâu.”
Cậu nín thở chờ đợi Mẫn Mẫn phản ứng. Đợi một lúc lâu, không có nghe thấy tiếng khóc, cũng không có bất kì âm thanh nào. Hách Phúng còn đang nghi hoặc, thế nhưng lại nghe thấy người bên cạnh thổi phù rồi cười ra tiếng.
“Này, đây là nguyên nhân cậu muốn tôi chuẩn bị tâm lý thật tốt sao?” Lý Vy Trà cười đến nước mắt nhịn không được chảy ra:”Quả nhiên là khiến người ta thật kinh ngạc.”
Cái gì?
Hách Phúng vội vàng quay đầu nhìn lại, vừa nhìn đến, cậu lập tức 囧.
Trên ghê sa lông, Du Gia dù bận rộn nhưng vẫn ung dung ngồi, ăn mặc chỉnh tề, tư thế ngồi ngay ngắn, thậm chí còn mang một cặp kính râm, giơ tay phải lên đối với cửa làm bộ dáng hello. Nếu không phải xương trắng lộ ra bên ngoài quần áo cho thấy đây là một bộ xương, người bên ngoài còn tưởng rằng có rõ ràng có người ngồi đây.
Khuôn mặt Hách Phúng đỏ bừng, đây là kiệt tác tối qua cậu nhất thời nổi hứng làm ra, vốn là chuẩn bị chỉnh Lâm Thâm một phen, ai biết được khi ra ngoài nóng vội quên đem Du Gia chỉnh lại, tốt rồi, để ái nhân của người ta nhìn thấy nhất định sẽ khiểm trách mình tùy ý đùa nghịch di thể người chết!
“Tôi, tôi không phải cố ý … Quên đi, cô muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được, đến đây đi.”
Nhìn Hách Phúng bộ dáng chịu chết mặc người xử trí, Lý Vy Trà nhẹ nhàng cười.
“Không trách cậu, thật ra như vậy cũng tốt.” Cô nói xong, chậm rãi hướng Du Gia đi tới:”Ít nhất thời điểm tôi gặp hắn, tôi sẽ mỉm cười mà không phải là bộ dáng khóc khó coi.”
Cô dịu dàng tháo xuống kính râm, cẩn thận đánh giá khuôn mặt Du Gia.
Tuy rằng chỉ là một bộ xương trắng nhưng lại giống như có thể nhìn thấy năm đó, bộ dáng nam nhân đối với cô ôn nhu mỉm cười. Ngón tay xơ xác của cô từng chút một vuốt ve bạch cốt, cảm thán nói:”Chúng ta đều thay đổi.”
Hách Phúng lúng túng đứng ở sau lưng cô, không biết phải nói cái gì an ủi.
“Tôi vốn cho rằng, sống đến chừng này tuổi, tình yêu là gì, cũng chỉ là lúc tuổi trẻ vui đùa mà thôi.” Lý Vy Trà vuốt ve khuôn mặt Du Gia:”Nuôi lớn con gái, sống một cuộc sống thật tốt, có thể ăn no mặc ấm, tôi cho rằng trải qua những ngày như vậy sẽ quên đi quá khứ, trong lòng những hy vọng xa vời cũng không dám nghĩ.”
Cô cười cười, mang theo vài phẩn kí ức tưởng nhớ:”Chỉ là bây giờ tôi mới nhận ra, không phải là không yêu, cũng không phải không muốn yêu. Mà tôi nghĩ yêu người kia, hắn lại không ở bên cạnh tôi, tôi liền dần dần quên yêu là như thế nào.”
“Mà hiện tại — —” Cô ôm lấy Du Gia, thân thể vốn cao to, hiện tại so với cô còn muốn gầy ốm hơn ôm chặt vào lòng:”Tôi có thể vẫn luôn yêu hắn, cả đời, thẳng đến khi Mẫn Mẫn lớn lên, sinh đứa nhỏ, rất nhiều năm sau, tôi sẽ cùng hắn lại cùng một chỗ. Lúc này đây, chính là vĩnh viễn.”
“Cảm ơn, cảm ơn hai anh. Khiến tôi nhớ lại tôi cùng hắn như thế nào yêu, khiến tôi biết hắn vẫn luôn dõi theo chúng tôi. Cảm ơn…”
Hách Phúng nhìn nữ nhân chôn đầu thật sâu vào vai Du Gia, nhìn không thấy biểu tình của cô.
Cô đang khóc sao, hay là không khóc?
Một nữ nhân mất đi người mình yêu, giờ phút này Lý Vy Trà nhất định rất thống khổ, nhưng làm một người mẹ, cô lại phải kiên cường.
Hách Phúng há miệng muốn nói gì đó, do dự vài cái, vẫn là nói:
“Cái kia, cô ôm cẩn thận một chút. Tôi dùng nhựa cao su dính lại nên không cứng chắc lắm. Cẩn thận đem Du Gia ôm rớt ra.”
Lâm Thâm cùng Mẫn Mẫn đang đứng ở cửa chờ đợi, gần như đồng thời nghe thấy trong phòng truyền ra một trận bạo tiếu, cười đến không thở nổi, đi kèm theo còn có Hách Phúng giống như nói lắp giải thích không ngừng.
“Thúc thúc.” Tiểu Mẫn Mẫn tò mò:”Là mụ mụ con đang cười sao?”
“Có lẽ vậy.”
“Nàng vì sao vui vẻ như vậy?”
Lâm Thâm quay đầu:”Chú cũng không biết.”
“Thúc thúc sao ngốc quá vậy, cái gì cũng không biết.”
“…”
Hách Phúng mang theo Lý Vy Trà cùng Du Gia ra khỏi cửa, lập tức nhìn thấy cảnh tượng Tiểu Mẫn Mẫn khinh bỉ Lâm Thâm.
“Ha ha, anh làm sao vậy? Chiếu cố một tiểu cô nương cũng không tốt?” Hách Phúng vui sướng khi người gặp họa.
Lâm Thâm khinh thường, không thèm để ý mà liếc mắt nhìn cậu.
“Tôi, cũng, không, biết, nữa, cậu nói xem?”
Hách Phúng khó hiểu cảm thấy có một cỗ lãnh ý từ sau lưng truyển đến, nhịn không được run rẩy cả người 〣( ºΔº)〣. Cậu quyết định vẫn là ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không đi trêu chọc Lâm Thâm nữa.
Phía sau núi, cách nhà nhỏ không xa có một bãi đất trống.
Nó dùng để mai táng những người tự sát không có thân nhân xây mộ cho họ, qua năm này tháng nọ, nơi này đứt quãng mà đã có mấy chục cái mộ phần.
“Cô thật sự muốn đem hắn an táng tại đây?” Hách Phúng hỏi.
“Hắn luôn muốn cùng tôi tìm một chỗ ở bên trong rừng, nếu tôi không thể sống trong này, vậy để Du Gia lưu lại địa phương hắn thích đi.” Lý Vy Trà cười:”Tôi hằng năm đều sẽ đến thăm hắn, hơn nữa có hai người ở đây, hắn cũng sẽ không tịch mịch.” Ôn nhu cười.
Hách Phúng nghe cô có ý muốn ra ngoài liền nói:”Cô…Chẳng lẽ muốn dọn khỏi trấn?”
Lý Vy Trà suy nghĩ, nói:”Mười năm trước, bởi vì áy náy tự trách, cụng vì muốn tìm kiếm Du Gia, tôi vẫn không dám liên lạc cùng người nhà, mười năm này, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.”
“Nhưng tôi hiện tại suy nghĩ cẩn thận, bất luận sau khi trở về có bị mắng cũng tốt, bị đuổi đi cũng được, tôi nhất định phải trở về một lần. Là chuộc lỗi, cũng là vì Mẫn Mẫn, tôi không thể để cho con bé cùng tôi tiếp tục những ngày gian khổ. Trong người Mẫn Mẫn là huyết mạch của Lý gia, ít ra trong nhà chắc chắn sẽ nhận lại con bé.”
“Cô…”
“Du Gia muốn cho tôi hạnh phúc, mười năm nay, tôi vẫn luôn cô phụ nguyện vọng này của hắn. Nhưng ít ra bắt đầu từ bây giờ, tôi muốn thực hiện nguyện vọng này. ” Lý Vy Trà cười nói:”Tôi hiện tại mới hiểu được, yêu một người không phải làm cho người đó theo mình chịu khổ, mà là muốn cho người đó hạnh phúc.”
“Đây là Du Gia dạy cho tôi, tuy rằng, chúng tôi hiểu được đã chậm.”
“Đúng rồi, có thể nói cho tôi biết cậu ở nơi nào phát hiện ra hắn? Tôi muốn đi nhìn xem.”
Hách Phúng vội hồi hồn đáp:”Là ở bên kia, chút nữa tôi mang cô đi, nhưng mà thời điểm đi xuống phải cẩn thận.”
“Đúng rồi, chỗ kia còn có một tấm bia đá, tôi giới thiệu cho cô a, là em gái tôi.” Hách Phúng có thói quen gặp người liển muốn khoe khoang Tiểu Hàm.
Nhưng mà lúc này đây, trong quá trình hai người nói chuyện với nhau, hình như có chút khác biệt.
Người rời đi thật sự đã ly khai sao? Hay là vẫn luôn tồn tại một góc trong tâm người.
Thỉnh thoảng, sẽ lấy ra nhìn một chút, hồi ức đã muốn phai màu.
Lý Vy Trà đi đến mõm đá kia, nhìn trấn nhỏ dưới chân núi. Mọi người vẫn như trước bận rộn, cảnh tượng bọn họ vội vàng, vì cuộc sống mà bôn ba.
Người trên trấm sẽ không biết, mười năm trước, có một nam nhân ngồi ở chỗ này, nhìn bọn họ cho đến khi chết.
Mười năm sau, có một nữ nhân đứng ở chỗ này nhìn bọn họ, thẳng đến khi rời đi.
Mẫn Mẫn, em nhìn thấy chưa? Anh muốn cho em xem giấc mộng đẹp nhất.
“Ân.” Mẫn Mẫn nở nụ cười, nhẹ nhàng đáp.
“Em nhìn thấy rồi, Du Gia.”
Không cách nào thực hiện giấc mộng xinh đẹp, giấc mộng xinh đẹp mỏng manh dễ vỡ.
Vĩnh viển không thể nào quên.
Trên sườn núi, Hách Phúng đang chơi đùa với Tiểu Mẫn Mẫn, Lâm Thâm nhìn hai người bọn họ, đột nhiên xa xôi nói một câu.
“Yêu loại sự tình này, luôn khắc cốt ghi tâm (không bao giờ quên) như vậy?”
Hách Phúng ngẩng đầu, khó hiểu nhìn anh.
Chỉ nghe Lâm Thâm nói tiếp:”Tôi đột nhiên rất muốn thử xem.”
“Cái gì?”
Lâm Thâm nhìn cậu.
“Đi yêu một người thử xem.”
“…Anh vẫn là đừng thử, anh nói như vậy thật khủng bố a.” Hách Phúng xoa xoa da gà nổi lên.
Lâm Thâm nói:”Tôi thấy Du Gia và Mẫn Mẫn cũng rất tốt.”
“Nguyên nhân là mỗi người khác nhau, có vài người trời sinh liền không thích hợp yêu đương, ví dụ như anh.”
Lâm Thâm không phục:”Tôi nói không chừng so với Du Gia càng tốt hơn.”
“Tốt hơn, biến thành một xương khác? Cái loại nát bấy hóa thành từng mẫu vụn?” Hách Phúng cười quỷ dị.
Lâm Thâm khó có được lúc nổi giận:”Cậu chờ đấy.”
“Tôi sẽ chờ nhìn anh làm trò ha, haha.”
Trên mõm đá, Lý Vy Trà nghe bọn họ tranh chấp, không khỏi cười rộ lên.
Mỗi một ngày, nếu có thể giống như vậy một ngày bình thường ồn ào, có bao nhiêu là tốt. Đáng tiếc loại hạnh phúc này là cầu mà không được.
Mốc thời gian đi qua trên từng bức ảnh cũ, đi mà không trở về.
Lưu lại chính là dấu vết năm tháng mười năm cùng tình yêu bất diệt.
Mười năm chờ trường sinh.
【Mười năm chờ trường sinh – hết 】
Không ít người đi trên đường nhỏ đều bị màu lục sắc hoàn toàn bao trùm, không cẩn thận sẽ gặp người từ sơn đạo (đường núi) đi lạc đến địa phương khác. Nếu như không có một người biết rõ địa hình dẫn đường, thời gian này lên núi là dễ lạc đường nhất.
“Ai nha.”
Nữ hài trượt chân một cái, sắp té xuống.
“Mẫn Mẫn!”
Người đi phía trước nhanh chóng vươn tay, nắm lấy tay cô.
“Không có việc gì chứ?” Nam nhân lo lắng hỏi:”Có bị thương không? Trật chân sao? Muốn nghỉ ngơi một chút hay không? Hay vẫn là anh cõng em đi.”
“Không có việc gì.” Cô gái trẻ dở khóc dở cười, cầm tay đối phương nói:”Chỉ là bị trượt chân chút xíu thôi, tự mình đi được.”
Nam nhân dùng ánh mắt lo lắng nhìn cô, như là trách cô chẳng cẩn thận gì cả nhưng mà bên trong ánh mắt lại mang theo tia lưu luyến ôn nhu làm cho trong lòng cô ấm áp, mềm thành một mảnh.
“Em đi lên trước đi, anh đỡ em, đến.”
“Ân.”
Hai người dọc theo đường nhỏ khúc chiết uốn lượn lên núi, rừng cây rậm rạp, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy thân ảnh hai người đi song song nắm chặt lấy nhau. Hai bàn tay đặt cùng một chỗ, tựa hồ không muốn cùng đối phương có một phút chia lìa.
“Đến!”
Thời điểm đi đến trên đỉnh núi, nam nhân nghiêng người, hưng phấn đối với nữ hài nói:”Thấy được không, Mẫn Mẫn?”
Cô gái trẻ chậm lại một bước, đưa mắt nhìn lại.
Xa xa là một dãy núi cao thấp phập phồng, cây cối tràn đầy trên núi, mênh mông xanh biếc như biển hải dương, ngẫu nhiên gió thổi làm cây động, làm cho sóng biển nhiễm một màu lục sắc. Sâu trong rừng, những con chim bị gió làm giật mình, anh anh kêu một tiếng, tại bầu trời uốn lược một vòng lại một vòng, đỉnh núi xanh chạm đến mây trắng, phảng phất như có thể nhẹ nhàng chạm tay vào, bạch vân (mây trắng) mềm mại như có thể nắm lấy trong lòng bàn tay mặc người âu yếm.
Dương quang từ những đám mây bay xuống, khẽ vỗ về khuôn mặt hai người.
Cô gái trẻ vì cảnh sắc trước mắt mà kinh hãi, người bên cạnh nắm tay lấy cô, ôn nhu cười:
“Thật đẹp sao, Mẫn Mẫn?”
“Ân!”
“Đây là cảnh sắc anh muốn cho em xem, anh nghĩ về sau, chúng ta tìm một chỗ gần rừng, mỗi ngày trở về đều là một ngày thần tiên tự tại.”
Anh muốn cho em nhìn thấy không phải là cảnh sắc đẹp nhất thế gian, mà là giấc mộng đẹp nhất trong lòng anh.
Là nơi chúng ta cùng nhau cả đời hạnh phúc sinh hoạt.
Mẫn Mẫn, em đã thấy chưa?
Anh muốn cho em thấy giấc mộng này.
“Mẫn Mẫn! Cẩn thận một chút!”
Một tiếng hét kinh hãi vang lên, làm cho cô trong kí ức bừng tỉnh. Vừa ngẩng đầu liền thấy một người không mời mà tới đang vươn tay lôi kéo con gái của mình, một bên còn cau mày quở trách.
“Thời điểm trên núi phát ngốc cái gì?! Nếu vừa rồi té xuống thì làm sao, anh nói nhóc …Thật sự là…”
Nữ nhân nhịn không được mà cười ra tiếng.
Hách Phúng đang phê bình giáo dục Tiểu Mẫn Mẫn kỳ quái quay đầu lại, nhìn thấy Lý Vy Trà tươi cười, đầu tiên là có vài phần kinh ngạc, sau đó là bừng tỉnh đại ngộ.
“A, ngại ngùng! Tôi không phải cố ý mắng con gái cô, chính là nhất thời nóng vội liền— —”
“Không sao.” Lý Vy Trà tựa hồ cười đến thoải mái, nhẹ nhàng lau đi khóe mắt cười ra nước mắt:”Tôi chỉ là nghĩ đến chuyện trước kia mới nhịn không đượcc cười ra tiếng. Mẫn Mẫn, lại đây.”
Cô đối với con gái mình vẫy tay, Tiểu Mẫn Mẫn ủy khuất mà nhào vào lòng mụ mụ.
“Mụ mụ.”
“Thời điểm leo lên núi phải cẩn thận, ngàn vạn lần không nên mất tập trung, biết không?”
“Thế nhưng, mụ mụ, con vừa nhìn thấy một con hồ điệp (con bướm).”
“Mẫn Mẫn.” Nữ nhân kiên nhẫn nói:”Con đối với mụ mụ rất quan trọng, con nếu như bị thương mụ mụ sẽ rất đau lòng, rất đau lòng rất đau lòng, biết chưa?”
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, có chút áy náy nói:”Là giống như ngày hôm qua khổ sở sao? Mụ mụ là vì con khóc thành như vậy sao?”
Lý Vy Trà sửng sốt một chút, đem con gái gắt gao ôm vào ngực.
“Phải! Bởi vì mụ mụ yêu con.”
“Con sẽ nghe lời! Con không nghịch ngợm, cũng không nhìn hồ điệp nữa, mụ mụ đừng khóc. Mụ mụ khóc, Mẫn Mẫn cũng muốn khóc. Mẫn Mẫn nghe lời, mụ mụ không cần khổ sở được không.”
Nhìn hai mẹ con ôm chặt lấy nhau, Hách Phúng trong lòng có chút chua xót cùng cảm thán, đang muốn nói cái gì đó, chuyên gia Lâm Thâm lúc này mở miệng phá hư bầu không khí.
“Đến rồi.”
Lâm Thâm nhìn căn nhà nhỏ gần ngay trước mắt, đối với Lý Vy Trà nói:”Muốn dẫn con gái cô cùng nhau đi vào sao?”
Lý Vy Trà thân thể cứng đờ:”Không, không … Để tôi một mình nhìn hắn.”
Lâm Thâm gật đầu.
“Tôi ở bên ngoài chờ, Hách Phúng cùng cô đi vào.”
“Ai, vì cái gì tôi phải — —”
Lâm Thâm nhẹ nhàng trừng mắt một cái, Hách Phúng vừa định kháng nghị lập tức giơ tay đầu hàng: ” Được rồi,tôi đi theo nàng.”
Tiểu Mẫn Mẫn ở lại ngoài phòng được Lâm Thâm chiếu cố, Hách Phúng mang theo Lý Vy Trà vào nhà.
“Nói trước, cô không được quá kích động, người chết không thể sống lại, chúng ta phải nghĩ thoáng vấn đề này, một hồi ngàn vạn không cần…”
“Tôi biết.” Lý Vy Trà buồn cười nhìn cậu:”Có Mẫn Mẫn ở đây, tôi sẽ không làm ra việc gì khác thường.”
“Được rồi, vậy cô chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
So với đương sự, Hách Phúng ngược lại càng khẩn trương hơn, cậu hít một hơi sau đó đẩy cửa ra.
“Du Gia là ở chỗ này, tôi đem hắn sửa lại tốt lắm, hẳn là không đến mức ghê sợ đâu.”
Cậu nín thở chờ đợi Mẫn Mẫn phản ứng. Đợi một lúc lâu, không có nghe thấy tiếng khóc, cũng không có bất kì âm thanh nào. Hách Phúng còn đang nghi hoặc, thế nhưng lại nghe thấy người bên cạnh thổi phù rồi cười ra tiếng.
“Này, đây là nguyên nhân cậu muốn tôi chuẩn bị tâm lý thật tốt sao?” Lý Vy Trà cười đến nước mắt nhịn không được chảy ra:”Quả nhiên là khiến người ta thật kinh ngạc.”
Cái gì?
Hách Phúng vội vàng quay đầu nhìn lại, vừa nhìn đến, cậu lập tức 囧.
Trên ghê sa lông, Du Gia dù bận rộn nhưng vẫn ung dung ngồi, ăn mặc chỉnh tề, tư thế ngồi ngay ngắn, thậm chí còn mang một cặp kính râm, giơ tay phải lên đối với cửa làm bộ dáng hello. Nếu không phải xương trắng lộ ra bên ngoài quần áo cho thấy đây là một bộ xương, người bên ngoài còn tưởng rằng có rõ ràng có người ngồi đây.
Khuôn mặt Hách Phúng đỏ bừng, đây là kiệt tác tối qua cậu nhất thời nổi hứng làm ra, vốn là chuẩn bị chỉnh Lâm Thâm một phen, ai biết được khi ra ngoài nóng vội quên đem Du Gia chỉnh lại, tốt rồi, để ái nhân của người ta nhìn thấy nhất định sẽ khiểm trách mình tùy ý đùa nghịch di thể người chết!
“Tôi, tôi không phải cố ý … Quên đi, cô muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được, đến đây đi.”
Nhìn Hách Phúng bộ dáng chịu chết mặc người xử trí, Lý Vy Trà nhẹ nhàng cười.
“Không trách cậu, thật ra như vậy cũng tốt.” Cô nói xong, chậm rãi hướng Du Gia đi tới:”Ít nhất thời điểm tôi gặp hắn, tôi sẽ mỉm cười mà không phải là bộ dáng khóc khó coi.”
Cô dịu dàng tháo xuống kính râm, cẩn thận đánh giá khuôn mặt Du Gia.
Tuy rằng chỉ là một bộ xương trắng nhưng lại giống như có thể nhìn thấy năm đó, bộ dáng nam nhân đối với cô ôn nhu mỉm cười. Ngón tay xơ xác của cô từng chút một vuốt ve bạch cốt, cảm thán nói:”Chúng ta đều thay đổi.”
Hách Phúng lúng túng đứng ở sau lưng cô, không biết phải nói cái gì an ủi.
“Tôi vốn cho rằng, sống đến chừng này tuổi, tình yêu là gì, cũng chỉ là lúc tuổi trẻ vui đùa mà thôi.” Lý Vy Trà vuốt ve khuôn mặt Du Gia:”Nuôi lớn con gái, sống một cuộc sống thật tốt, có thể ăn no mặc ấm, tôi cho rằng trải qua những ngày như vậy sẽ quên đi quá khứ, trong lòng những hy vọng xa vời cũng không dám nghĩ.”
Cô cười cười, mang theo vài phẩn kí ức tưởng nhớ:”Chỉ là bây giờ tôi mới nhận ra, không phải là không yêu, cũng không phải không muốn yêu. Mà tôi nghĩ yêu người kia, hắn lại không ở bên cạnh tôi, tôi liền dần dần quên yêu là như thế nào.”
“Mà hiện tại — —” Cô ôm lấy Du Gia, thân thể vốn cao to, hiện tại so với cô còn muốn gầy ốm hơn ôm chặt vào lòng:”Tôi có thể vẫn luôn yêu hắn, cả đời, thẳng đến khi Mẫn Mẫn lớn lên, sinh đứa nhỏ, rất nhiều năm sau, tôi sẽ cùng hắn lại cùng một chỗ. Lúc này đây, chính là vĩnh viễn.”
“Cảm ơn, cảm ơn hai anh. Khiến tôi nhớ lại tôi cùng hắn như thế nào yêu, khiến tôi biết hắn vẫn luôn dõi theo chúng tôi. Cảm ơn…”
Hách Phúng nhìn nữ nhân chôn đầu thật sâu vào vai Du Gia, nhìn không thấy biểu tình của cô.
Cô đang khóc sao, hay là không khóc?
Một nữ nhân mất đi người mình yêu, giờ phút này Lý Vy Trà nhất định rất thống khổ, nhưng làm một người mẹ, cô lại phải kiên cường.
Hách Phúng há miệng muốn nói gì đó, do dự vài cái, vẫn là nói:
“Cái kia, cô ôm cẩn thận một chút. Tôi dùng nhựa cao su dính lại nên không cứng chắc lắm. Cẩn thận đem Du Gia ôm rớt ra.”
Lâm Thâm cùng Mẫn Mẫn đang đứng ở cửa chờ đợi, gần như đồng thời nghe thấy trong phòng truyền ra một trận bạo tiếu, cười đến không thở nổi, đi kèm theo còn có Hách Phúng giống như nói lắp giải thích không ngừng.
“Thúc thúc.” Tiểu Mẫn Mẫn tò mò:”Là mụ mụ con đang cười sao?”
“Có lẽ vậy.”
“Nàng vì sao vui vẻ như vậy?”
Lâm Thâm quay đầu:”Chú cũng không biết.”
“Thúc thúc sao ngốc quá vậy, cái gì cũng không biết.”
“…”
Hách Phúng mang theo Lý Vy Trà cùng Du Gia ra khỏi cửa, lập tức nhìn thấy cảnh tượng Tiểu Mẫn Mẫn khinh bỉ Lâm Thâm.
“Ha ha, anh làm sao vậy? Chiếu cố một tiểu cô nương cũng không tốt?” Hách Phúng vui sướng khi người gặp họa.
Lâm Thâm khinh thường, không thèm để ý mà liếc mắt nhìn cậu.
“Tôi, cũng, không, biết, nữa, cậu nói xem?”
Hách Phúng khó hiểu cảm thấy có một cỗ lãnh ý từ sau lưng truyển đến, nhịn không được run rẩy cả người 〣( ºΔº)〣. Cậu quyết định vẫn là ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không đi trêu chọc Lâm Thâm nữa.
Phía sau núi, cách nhà nhỏ không xa có một bãi đất trống.
Nó dùng để mai táng những người tự sát không có thân nhân xây mộ cho họ, qua năm này tháng nọ, nơi này đứt quãng mà đã có mấy chục cái mộ phần.
“Cô thật sự muốn đem hắn an táng tại đây?” Hách Phúng hỏi.
“Hắn luôn muốn cùng tôi tìm một chỗ ở bên trong rừng, nếu tôi không thể sống trong này, vậy để Du Gia lưu lại địa phương hắn thích đi.” Lý Vy Trà cười:”Tôi hằng năm đều sẽ đến thăm hắn, hơn nữa có hai người ở đây, hắn cũng sẽ không tịch mịch.” Ôn nhu cười.
Hách Phúng nghe cô có ý muốn ra ngoài liền nói:”Cô…Chẳng lẽ muốn dọn khỏi trấn?”
Lý Vy Trà suy nghĩ, nói:”Mười năm trước, bởi vì áy náy tự trách, cụng vì muốn tìm kiếm Du Gia, tôi vẫn không dám liên lạc cùng người nhà, mười năm này, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.”
“Nhưng tôi hiện tại suy nghĩ cẩn thận, bất luận sau khi trở về có bị mắng cũng tốt, bị đuổi đi cũng được, tôi nhất định phải trở về một lần. Là chuộc lỗi, cũng là vì Mẫn Mẫn, tôi không thể để cho con bé cùng tôi tiếp tục những ngày gian khổ. Trong người Mẫn Mẫn là huyết mạch của Lý gia, ít ra trong nhà chắc chắn sẽ nhận lại con bé.”
“Cô…”
“Du Gia muốn cho tôi hạnh phúc, mười năm nay, tôi vẫn luôn cô phụ nguyện vọng này của hắn. Nhưng ít ra bắt đầu từ bây giờ, tôi muốn thực hiện nguyện vọng này. ” Lý Vy Trà cười nói:”Tôi hiện tại mới hiểu được, yêu một người không phải làm cho người đó theo mình chịu khổ, mà là muốn cho người đó hạnh phúc.”
“Đây là Du Gia dạy cho tôi, tuy rằng, chúng tôi hiểu được đã chậm.”
“Đúng rồi, có thể nói cho tôi biết cậu ở nơi nào phát hiện ra hắn? Tôi muốn đi nhìn xem.”
Hách Phúng vội hồi hồn đáp:”Là ở bên kia, chút nữa tôi mang cô đi, nhưng mà thời điểm đi xuống phải cẩn thận.”
“Đúng rồi, chỗ kia còn có một tấm bia đá, tôi giới thiệu cho cô a, là em gái tôi.” Hách Phúng có thói quen gặp người liển muốn khoe khoang Tiểu Hàm.
Nhưng mà lúc này đây, trong quá trình hai người nói chuyện với nhau, hình như có chút khác biệt.
Người rời đi thật sự đã ly khai sao? Hay là vẫn luôn tồn tại một góc trong tâm người.
Thỉnh thoảng, sẽ lấy ra nhìn một chút, hồi ức đã muốn phai màu.
Lý Vy Trà đi đến mõm đá kia, nhìn trấn nhỏ dưới chân núi. Mọi người vẫn như trước bận rộn, cảnh tượng bọn họ vội vàng, vì cuộc sống mà bôn ba.
Người trên trấm sẽ không biết, mười năm trước, có một nam nhân ngồi ở chỗ này, nhìn bọn họ cho đến khi chết.
Mười năm sau, có một nữ nhân đứng ở chỗ này nhìn bọn họ, thẳng đến khi rời đi.
Mẫn Mẫn, em nhìn thấy chưa? Anh muốn cho em xem giấc mộng đẹp nhất.
“Ân.” Mẫn Mẫn nở nụ cười, nhẹ nhàng đáp.
“Em nhìn thấy rồi, Du Gia.”
Không cách nào thực hiện giấc mộng xinh đẹp, giấc mộng xinh đẹp mỏng manh dễ vỡ.
Vĩnh viển không thể nào quên.
Trên sườn núi, Hách Phúng đang chơi đùa với Tiểu Mẫn Mẫn, Lâm Thâm nhìn hai người bọn họ, đột nhiên xa xôi nói một câu.
“Yêu loại sự tình này, luôn khắc cốt ghi tâm (không bao giờ quên) như vậy?”
Hách Phúng ngẩng đầu, khó hiểu nhìn anh.
Chỉ nghe Lâm Thâm nói tiếp:”Tôi đột nhiên rất muốn thử xem.”
“Cái gì?”
Lâm Thâm nhìn cậu.
“Đi yêu một người thử xem.”
“…Anh vẫn là đừng thử, anh nói như vậy thật khủng bố a.” Hách Phúng xoa xoa da gà nổi lên.
Lâm Thâm nói:”Tôi thấy Du Gia và Mẫn Mẫn cũng rất tốt.”
“Nguyên nhân là mỗi người khác nhau, có vài người trời sinh liền không thích hợp yêu đương, ví dụ như anh.”
Lâm Thâm không phục:”Tôi nói không chừng so với Du Gia càng tốt hơn.”
“Tốt hơn, biến thành một xương khác? Cái loại nát bấy hóa thành từng mẫu vụn?” Hách Phúng cười quỷ dị.
Lâm Thâm khó có được lúc nổi giận:”Cậu chờ đấy.”
“Tôi sẽ chờ nhìn anh làm trò ha, haha.”
Trên mõm đá, Lý Vy Trà nghe bọn họ tranh chấp, không khỏi cười rộ lên.
Mỗi một ngày, nếu có thể giống như vậy một ngày bình thường ồn ào, có bao nhiêu là tốt. Đáng tiếc loại hạnh phúc này là cầu mà không được.
Mốc thời gian đi qua trên từng bức ảnh cũ, đi mà không trở về.
Lưu lại chính là dấu vết năm tháng mười năm cùng tình yêu bất diệt.
Mười năm chờ trường sinh.
【Mười năm chờ trường sinh – hết 】
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook