Cơ Giáp Chiến Thần
Chương 67: Bắt chỉ huy

Trần Lạc nhìn cơ giáp hai cánh tiến lên, hắn âm thầm chờ đợi, còn một trăm mét, chín mười lắm mét, tám mươi mét …, mười mét, chín, tám …. Hai chi quân đội cơ giáp bắt đầu lao vào cận chiến, tiếng va chạm rầm rầm vang lên, tiếng thái đao ma sát vào nhau, chỉ việc hai đội quân cơ giáp lao vào xáp lá cà đã có mấy chục chiếc cơ giáp của hai bên bị chính đồng đội của mình đạp nát dưới chân.

Trong chiến tranh, một cơ sĩ trong hàng ngàn chiếc cơ giáp rất nhỏ bé, Trần Lạc tự nhủ nếu hắn bị một ngàn chiếc cơ giáp xông lên mà không có không gian chiến đấu thì hắn cũng chỉ là hạt bụi trên xa mạc, nhiều lần hắn dẫn đội chiến thẳng là do đánh lén và áp đảo tinh thần của đối phương, nếu gặp một đội quân không sợ chết, liệu hắn có chiến thắng được không.

Suy đi tính lại, hắn quay về sau nhìn đám người tiểu đội mười ba, hắn âm thầm nghĩ sau vụ này trở về cần phải huấn luyện đám này một lần nữa, nếu không gặp đại chiến căn bẳn tiểu đội của hắn không đủ cho người ta nhét kẽ răng.

Đám người tiểu đội mười ba được đội trưởng quay lại nhìn với anh mắt lạ lùng, ai cũng thấy sởn gai ốc, họ thấy ánh mắt của đội trưởng giờ cứ lạ lạ, cảm giác điểm báo tương lai không tốt lành gì, ai cũng run run nghĩ lại xem mình có đắc tội gi đội trưởng không, họ đâu biết rằng địa ngục đang chờ họ phía trước.

Trần Lạc nhìn hai đội quân cơ giáp đã trộn vào nhau, giờ đây cạnh lều chỉ huy chỉ còn một tiểu đoàn cơ giáp phòng vệ, thời cơ đã đến, hắn ầm thầm ra lệnh chuẩn bị.

“ Sát … “.

Mệnh lệnh vừa ra cả đám người tiểu đoàn lập tức xông lên, Trần Lạc còn chưa kịp gia nhập cuộc chiến đã thấy cả tiểu đoàn cơ giáp phòng vệ trại chính bị giải quyết nhanh chóng, hắn vống nghĩ rằng, mặc dù tiểu đội hắn được trang bị cơ giáp kém hơn người Nhân Ngư một chút, nhưng có kĩ năng bù lại chênh lệch, muốn giải quyết tiểu đoàn phòng vệ chắc cũng phải mất tầm mười lăm phút. Thế nhưng hắn không nghĩ tới, từ lúc hắn hô giết chưa đầy năm phút đồng hồ, nguyên tiểu đoàn cơ giáp Nhân Ngư bị tàn sát không còn, đám lính bộ binh thì bỏ chạy tán loạn.

Nhìn kết quả, hắn trợn mắt há hốc mồm. Hắn đang có ý định về huấn luyện thêm cho đám lính, tuy biết đám binh sĩ có thực lực nhất định, được tiếp thu qua bài huấn luyện của hắn, được chiến đấu qua nhiều trận chiến. Thế nhưng hắn không tưởng tưởng được, khi được đám binh sĩ này sức chiến đấu cao đến như vậy!

“ Cái này đúng là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà! “.

Thực ra hắn không biết rằng cả tiểu đội của hắn qua mấy tháng huấn luyện, trình độ cơ sĩ đều cấp tám trở lên, vốn dĩ đám người được điều đến tiểu đoàn hắn đều là tinh anh trong tinh anh, trong ngàn người, vạn người mới lấy được một người, sức chiến đấu cơ bản của họ rất tốt, các bài huấn luyện của hắn đều phát huy tối đa được sức mạnh tiềm năng của họ, hắn cũng không biết rằng, sở dĩ hôm nay mọi người phát huy sức mạnh tối đa như vậy là ai cũng muốn thể hiện trước mặt đội trưởng rằng mình không vô dụng, đành ra kết quả mới thành ra như vậy.

Trần Lạc điều khiển Atula đến lều chính, mở nắp khoang lái nhẩy xuống,tiến về đám người Master, Valadin, nhìn mấy tên sư trưởng sợ co vòi, hắn thấy thất vọng, những tiểu đoàn cơ giáp Nhân Ngư hắn tiêu diệt tuy có bọ chạy nhưng không một vị chỉ huy nào sợ chết, ai cũng là người ở trận địa cuối cùng, tuy là địch nhân nhưng ít ra cũng cho quân nhân kính nể, đám sư trưởng này không ra chiến trận, đã mất đi huyết tính của mình rồi, nhìn đám người hắn nói “ Đi kêu binh sĩ của ngươi buông vũ khí đầu hàng cho lão tử “.

Không ai nói gì, chỉ run run, có Torick có chút cốt khí hắn lạnh lùng nhìn Trần Lạc, phủi phủi y phục rồi đứng dậy, mặt giận dữ hét “ Nằm mơ đi! “.

“ Người không sợ chết!“.

“ Muốn giết cứ giết, người Nhân Ngư chưa bao giờ cúi đầu trước loài người hạ đẳng “.

Mặt Trần Lạc đen lại, hắn hít một hơi, quay về phía Atula mở khoang lái lấy ra một khẩu súng lục hắn được phát khi thăng quân hàm, hắn tiến lại gần đi lòng vòng quanh Torick.

“ Đoàng! “.

“ A A A A …! “

Một bên tai của Torick bị bắn nát, máu chẩy xối xả, hắn ôm bên tai bị bắn nằm lăn lộn trên đất, nhìn hắn Trần Lạc giọng lạnh lùng.

“ Điều khiển cơ giáp nhiều, cầm súng ngượng tay, yên tâm lần này sẽ nhắm chuẩn, à ngươi nằm im đừng giẫy để ta nhắm vào giữa trán “, vừa nói Trần Lạc vừa lấy tay giữ đầu của Torick cho cố định, miệng luôn nói “ đúng, đúng, giữ tư thế này, đúng rồi, nằm yên nhé. nếu không lại bắn trật sang tai bên kìa “.

“ Đoàng! “

“ A A A A A …! “

Bên tai kia của Torick bị Trần Lạc bắn nát tiếp, đám sư trưởng còn lại sợ mất hồn mất vía, Master trực tiếp ngất tại chỗ, còn Torick đâu quá cũng ngất đi.

Đám Phong Tử lắc đầu thở dài, thức thời mới là trang tuần kiệt, đám sư trưởng nhìn Torick ngất trên mặt đất mà mồ hồi chẩy ròng ròng, ai cũng sợ đến lượt mình.

“ Còn ai phản đối nữa không! “.

Valadin lập tức chạy lại loa phát lệnh “ tất cả dừng lại, dừng lại, buông vũ khí đầu hàng “, hắn nói liên hồi trong loa chỉ sợ đám binh sĩ không chấp hành theo, hắn nhìn Trần Lạc tra tấn Torick làm hắn quá hoảng, hắn còn trẻ, chưa muốn chết sớm. Đám sư trưởng thấy thế cũng lập tức ra lệnh cho binh sĩ đầu hàng.

Người Nhân Ngư có kỉ luật thép, chỉ cần trên chiến trường cao hơn mình một cấp là phải nghe lệnh tuyệt đối. Huống hồ là sư trưởng ra lệnh, toàn bộ binh sĩ đều phục tùng vô điều kiện, không cần biết lí do là gì, không cần phải thích, không giản đạo lí, chỉ cần tuân lệnh cấp trên. Đang đánh nhau với quân xâm nhập đám cơ si Nhân Ngư nhân được lệnh, lập tức dừng lại, toàn bồ lui ra sau, không hề phản kháng.

Hai mươi phút sau, Trần Lạc dẫn tiểu đội mười ba áp giải đám tù binh sư trưởng đến chỗ giao tranh. Lúc này Torick đã tỉnh lại, hắn đã được băng bó, nhìn thấy Trần Lạc hắn cả người run lên, ác ma, tên kia là ac ma, dưới bộ mặt lạnh lùng, là một con quỷ, hắn thực sự sợ, giờ hắn răm rắp nghe theo những gì Trần Lạc nói.

Trên chiến địa cạnh sườn đồi, toàn bộ đám binh sĩ Nhân Ngư đã rời khỏi cơ giáp quỳ một góc. Đám người Lục Khoang và Kiến Vĩ đang kiểm kê nhân số và chiến lợi phẩm, Nhìn hơn vạn chiếc cơ giáp đời năm mới tinh của người Nhân Ngư, đám người Lục Khoang hai mắt thèm thuồng, đám cơ giáp Lôi Hổ này còn mới nguyên, đúng kiểu hàng mới sản xuất, có đám cơ giáp này sức mạnh hai sư đoàn số mười hai và số ba tăng lên đang kế.

Trần Lạc nhìn Lục Khoang và Kiến Vĩ ngồi chẩy nước dãi hắn cũng cười thầm.

“ Được rồi, toàn bộ tiểu đoàn mười ba đổi cơ giáp Lôi Hổ, còn lại chia đều cho binh sĩ hai sư đoàn, đem nhốt tù binh lại một chỗ, rồi chuẩn bị liên lạc với tổng bộ “.

“ Rõ “.

Lục Khoang với Kiến Vĩ trong lòng nở hoa, đúng là sáng suốt khi theo đội trưởng,chưa gì đã có một đám cơ giáp đồi năm mới tinh, kiểu này lúc về đám người sư đoàn khác sẽ tức hộc máu cho xem, hai người vội vàng kiểm kê tù binh cơ giáp để chuẩn bị đi báo cáo cho Trần Lạc, còn đám binh sĩ thì đứng hoan hô thắng lợi, ai cũng biết trận này nhờ Trần Lạc mới có thể thắng xinh đẹp đến vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương