Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi!
-
Chương 33: Cô nhóc xấu xa, hãy đợi đấy!
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Đây là trận tuyết rơi đầu tiên vào năm mới, sau khi Tiếu Bạch đi chỉ. . . Ba ngày.
Thật ra thì cô cũng không muốn nhớ rõ ràng như vậy, chỉ là mỗi sáng mở mắt ra, cô không thể nào kìm nén bản thân không được làm một đề toán nào đó, và. . . tách khỏi trường học. . . Thời gian gặp nhau còn bao lâu đâu chứ.
Thật ra thì từ khi Tiếu Bạch đi, cuộc sống của cô cũng không có gì khác biệt với trước đây. Vẫn làm việc ở nhà, gặp gỡ bạn bè, đi thăm người thân. . . Vẫn đầy những chuyện bận rộn. Chỉ là, hình như ở thành phố này tràn ngập bóng dáng Tiếu Bạch, luôn làm cho cô vô tình nghĩ đến: sớm biết thì đã mang Tiếu Bạch đến ăn ở nơi này. . . Lần sau phải cùng anh đi dạo tới nơi đó. . . ....
Thậm chí ở nhà cô cũng không chịu được, lúc không có chuyện gì làm, cô thường đi loanh quanh phòng trọ một vòng —— mặc dù ga giường chăn nệm đã được thay mới từ lâu, tất cả dấu vết đều đã bị mất đi, nhưng cô vẫn không chịu đựng nổi. . . đây là nơi anh đã từng đặt chân, tưởng tượng về mấy đêm ấy, nghĩ về anh, làm sao cô vượt qua được.
Cho nên, ngày mùng chín này, khi tuyết mịn bao vây thành phố Z xinh đẹp thì ý nghĩ đầu tiên của cô là phải xuống chơi đùa. Ôi chao, tại sao lúc Tiếu Bạch đến chưa có tuyết rơi, nếu không. . . hai người họ có thể làm người tuyết, ném tuyết vào nhau, chắc chắn sẽ rất lãng mạn.
Đầu tiên, cô sẽ nhìn ra cảnh sắc phía ngoài cửa sổ rồi chụp thật nhiều tấm ảnh về con người, nói cho anh ấy biết: "Chỗ này của em có tuyết rơi, thật là đẹp quá phải không!"
Mấy ngày nay, hai người bọn cô không hề gọi một cuộc điện thoại nào, nhưng lại gửi tới gửi lui mấy chục tin nhắn. Có lúc, cô cảm thấy cô và anh giống như học sinh cấp 3, yêu sớm rồi sợ bị phát hiện, cứ cãi vả rồi lại hành động nham hiểm, cốt lõi là để che giấu cảm xúc thật sự của nhau. Tự lừa dối chính mình bằng cách nói với bản thân: lời hẹn ước với anh đã kết thúc, không có gì xảy ra cả. Nhưng suy nghĩ lại một chút thì cô đúng thật là đồ ấu trĩ.
Cô lôi kéo ba mình xuống dưới lầu đắp người tuyết, vẫn theo cách truyền thống, cô lấy cà rốt làm lỗ mũi, lấy cúc áo làm con mắt, lấy cây chổi làm cánh tay. Cô đứng bên cạnh người tuyết chỉ cao cỡ nửa người, giơ tay cao, khiến ba chụp được cho cô một tấm hình có nụ cười rực rỡ nhất từ trước giờ, giữa ngàn dặm người.
Về nhà ba cô nắm ngay lấy bàn tay đã bị đông cứng của cô kéo đến phòng đọc sách để nói chuyện.
Vừa uống trà đạo, vừa trò chuyện về cuộc sống của cô ở thành phố G. An nhàn tự do. Sau đó ba cô chợt đổi đề tài, nhìn cô với nét mặt rạng rỡ: "Tiểu Mỹ của chúng ta quả nhiên đã trưởng thành, ba đang nói chuyện tình yêu của con đấy." – Cô biết rõ đây không phải giọng điệu hỏi thăm, mà là câu khẳng định đây mà.
Từ nhỏ đến lớn, ba là người hiểu cô nhất. Mặc dù không nhiều lời giống như mẹ, nhưng ba rất biết nhìn xa trông rộng, nói hai ba câu là có thể chỉ ra điểm yếu của cô.
Nhưng sau khi Tiếu Bạch rời đi, cô cũng không liên lạc với Cổ Dật Nam vài ngày rồi, ba cô làm sao có thể nhìn thấu được? Cô sờ thấy mặt mình có chút nóng lên, cô không nén được suy nghĩ, chẳng lẽ. . . Nhìn cô đang yêu rõ ràng như vậy sao?
Có vẻ như ba cũng không mong đợi câu trả lời của cô, nói thẳng: "Nếu con đã chọn được đối tượng tốt, thì tại sao không dám giới thiệu với cả nhà? Còn đi theo mấy người dì của con cùng nhau giỡn cợt, đi xem mắt cái gì cơ. Làm cho ba với mẹ cứ nghĩ tình cảm giữa con và Cổ Dật Nam là chuyện tốt đấy."
Á. . . Mình đã nói cái quái gì chứ. . . .
"Ba luôn mặc kệ chuyện tình cảm của con. Nhưng ba không thể để con gả cho nhà nào cũng được, hôm nay hòa thuận, ngày mai lại tranh cãi. Tiếu Bạch đến nhà chúng ta hôm nọ, thật là em trai của bạn học con sao?"
Phốc, một ngụm trà thiếu chút nữa là phun ra khỏi miệng cô.
"Không. . . ơ phải . . . Bên ngoài ai cũng biết." - Ôi trời, chẳng lẽ nói anh ta là học trò của mình sao?
"Như vậy. . . . Bây giờ cậu ta đang giao du với con với tư cách là bạn trai sao?"
Á. . . Chuyện này. . . . Nói như thế nào đây. - "Không phải. . . . Ba. . . Không phải như ba nghĩ đâu, việc này. . . . Có hơi phức tạp một chút. . ."
Cô đột nhiên cảm thấy, trà hôm nay, mang hơi chút vị chát.
"Tiểu Mỹ à. . . Con trưởng thành rồi, ba cũng không muốn can thiệp quá nhiều vào việc của con. Nhưng con cứ lung lay mơ hồ, không ổn định, ba rất lo lắng con sẽ chịu nhiều bất lợi. Có điều là, anh bạn đó còn rất trẻ mà đã làm tổng giám đốc, ba lo lắng cậu ta không phải con của gia đình bình thường. Nếu các con thật sự muốn sống chung với nhau, thì ba đoán chừng sẽ phải đi một đoạn đường rất gian khổ đấy."
Những lời ba cô nói như sấm bên tai. Hiện tại ba cô còn không biết thân phận thật sự giữa cô với Tiếu Bạch và vấn đề chênh lệch tuổi tác, vậy mà vẫn chỉ ra được, cô và anh, trong tương lai sẽ có một đoạn đường rất gian khổ phải đi. Vậy nên nếu ba cô mà biết. . . Chắc cũng sẽ không để cô đi con đường này đâu.
Tâm trí cô vốn đang được buông lỏng chợt trở nên nặng nề . Đúng, trước giờ cô vẫn núp trong lớp vỏ cứng, không muốn đối mặt, giữa cô và anh, quả thật là không có khả năng. Sở dĩ cô cảm thấy con đường lúc này rất đỗi hạnh phúc và thoải mái, chỉ có hai nguyên nhân. Thứ nhất, cô bị tình yêu ngọt ngào này làm cho bất tỉnh đầu óc, không quan tâm đến các vấn đề thực tế khác. Thứ hai, đơn giản là cô không thật sự muốn cùng anh tiến tới. Không phải do những lời đó, là nói như vậy thôi, không nhất thiết phải yêu nhau lâu dài như trời đất, chỉ cần luôn là chính mình. Bất kể đó là loại đường nào, cũng không hẳn là cô phải lựa chọn con đường đó.
Cô không quan tâm đến tình yêu vĩnh cửu, chỉ để ý đến những ngày tháng đã có với nhau. Mấy ngày nay quá vô lý rồi, không phải những lời này là lời giải thích tốt đẹp sao?
Nhìn thấy sơ sơ vẻ nặng trĩu của cô, ba liền vỗ vỗ vai cô, nói: "Đừng nản lòng. Chỉ cần là người con thích, ba đều ủng hộ con." - Ba à, đó là bởi vì ba không biết rõ sự việc. . ."Anh chàng Cổ Nam kia, nếu như con không thích, ba sẽ thay con từ chối cậu ta. Cả đám người dì của con cả ngày cứ gọi điện thoại tới hỏi."
Cổ Nam! Cho dù mình có chọn đi con đường này chăng nữa, mình cũng không thể đối xử với người ta vô tâm như vậy. Cô vội vàng ngăn ba lại: "Xin ba đừng, ba à, con và Cổ Nam hiện tại chỉ là bạn bè. À, thật ra thì giữa tụi con có một giao ước, đó là giúp đỡ lẫn nhau. . . Hừm. . . để trốn mấy chuyện xem mắt, ba, xin ba cũng đừng quản có được hay không ~~~" cô không thể làm gì khác hơn là dùng điệu bộ nũng nịu này đối phó với ánh mắt không ủng hộ của ba cô.
Ba cô nặng nề uống một hớp trà: "Ôi, ba già rồi ~~ thật là không đuổi kịp tư tưởng của những người trẻ tuổi các con mà."
Cô liền ôm cổ ba mình thật thân mật: "Ba không già chút nào, chỉ là ba con kém hiện đại chút thôi!"
Ba cô đưa tay điểm nhẹ lên mũi cô, lắc đầu nói: "Đúng là đồ con nít! Mặc kệ con nói thế nào, ba vẫn không ủng hộ hành động lừa gạt cha mẹ của tụi con. Ba vốn cảm thấy thằng bé Cổ Dật Nam này rất chín chắn mà, sao còn cùng con diễn mấy trò lừa bịp người khác như thế này. Ôi, ba không được quản sao. . . ."
"Ba đừng nói với mẹ nhé, được không ba. . . ."
. . . . . . .
Tuy đã rời khỏi phòng đọc sách nhưng những lời nói của ba vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô.
Người có con mắt tinh đời liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sự chênh lệch giữa hai bọn cô, tại sao, mỗi khi ở cùng Tiếu Bạch, cô lại quên mất những chênh lệch ấy. . .
Cô mở điện thoại di động ra, Tiếu Bạch đã hồi âm từ một giờ trước. Cô mới vừa gửi hình đi, thì đã bị Tiếu bạch PS cho một tấm hình khác, trong tấm hình rất kỳ lạ, cả thế giới như bao phủ trong làn áo trắng, có con người tuyết mập mạp, đứng bên cạnh là một đôi trai gái đang nắm tay. Người nữ mặc chiếc áo lông, lỗ mũi đỏ bừng, người nam thì mang dép, mặc quần đùi, chu mỏ làm nũng. Chữ viết rằng: bây giờ đang rất hạnh phúc.
Cô nhìn, anh ta muốn cô đả kích việc này hay niềm nở cười tên học sinh nam này đây? Cô không nhịn nổi nên liền trả lời anh: "Anh mặc ít như vậy à, rõ ràng cởi trần trông được lắm, anh đẹp trai à. . . ."
Tin nhắn của cô được hồi âm lại rất nhanh: "Không thành vấn đề, để báo đáp lại, em cũng nên có qua có lại thì mới toại lòng nhau chứ?"
Tên háo sắc! Cô nhắn lại với vẻ căm hận: "Hiện tại em đang ở cùng Cổ Nam. . . Anh muốn em giống như anh. . . . phải cởi trần sao?"
. . . . Cô chờ nửa phút không thấy hồi âm, chợt có cuộc điện thoại trực tiếp gọi tới: "Này, cô gái! Anh mới rời khỏi có mấy ngày mà em đã không thể chờ đợi, liền hồng hạnh xuất tường sao?!" (hồng hạnh xuất tường: ngoại tình)
Có lẽ do nghĩ rằng cô và Cổ Nam ở đang ở cùng với nhau, nên giọng điệu của tên con trai này tràn đầy đố kị.
"Ôi trời, Hồng Hạnh ở đâu? Tường ở chỗ nào? Anh tối đa cũng chỉ là người đảm nhiệm cũ, quản lý em như vậy không biết xấu hổ sao?"
"Sao phải xấu hổ, anh không chỉ là người đảm nhiệm cũ, mà còn có thể tiếp tục đảm nhiệm, còn có thể đảm đương cả sau này nữa!"
"Hừm, giọng điệu lớn thật. Đáng tiếc là em đang uống trà với người sắp đảm đương này, dự đoán có lẽ không lâu trong tương lai, nói không chừng người lớn không thể chờ sẽ đem ngay hôn sự của tụi em ra định đoạt đấy ~~" phụ nữ, tên của anh gọi —— là hư vinh.
"Em dám!" Người con trai ấy lập tức gầm gừ trong điện thoại: "Anh nghĩ tới cái mông của em là khó chịu rồi. . . Hừ, dù em có can đảm thế nào cũng đừng trở về J lớn, chỉ cần em rơi vào trong tay anh thì . . . . hừm hừ ~~~"
Cô cố ra vẻ nghiêm túc, hắng giọng một cái: "Ừ. . . . Cái đó, phim sắp bắt đầu chiếu rồi, em vào trong đây." Trước giờ tất cả đều nói cô tốt nghiệp ngành diễn viên. . . .
"Này, em vẫn thường xuyên đi xem phim với anh ta sao?" Ngay tức khắc thanh âm cao lên tới độ tám.
"Đúng vậy, dù sao khi gặp lại em sẽ bị anh đánh, vậy bây giờ em hưởng thụ cho tốt cái đã."
Âm thanh đầu dây bên kia hoàn toàn yên tĩnh. Cô gần như nghe được tiếng các răng hàm nghiến vào nhau trong điện thoại.
Âm tiết trong cổ họng anh nghe rất lúng túng, cuối cùng Tiếu Bạch cũng chịu khuất phục dưới uy quyền của cô: "Vợ à ~~~ anh sai rồi ~~ em không nên đi xem phim chung với anh ta~~"
Ôi! Còn nhõng nhẽo với mình ư? ~~
"Không phải anh vừa mới nói, sau khi em trở về J lớn, anh muốn trừng trị em sao?"
"Ý anh muốn nói là . … là anh sẽ giúp em dọn dẹp, ừ dọn dẹp ~~"
"Vậy thì tốt, lần này em trở về trường học, anh sẽ giúp em dọn dẹp nhé, dì Tiếu Bạch à."
"Vậy. . . . Được rồi. . . . ." Giọng anh nghe rất buồn bã.
"Cứ quyết định vậy đi, đến lúc đó em rất muốn biết kết quả làm việc của anh, làm không xong là không cho anh đi!"
Bỗng nhiên ở đầu dây bên kia xuất hiện một trận cười xấu xa: "Em xem như là anh đang mời em tới sao?!"
Tên ti tiện! . . . . ."Anh nhàm chán thật, nói mà không giữ lời à?!"
"Coi kìa! Dĩ nhiên. Mẹ nó, chỉ cần em không cùng tên ti tiện kia ra ngoài, thì em muốn làm gì cũng được."
Ha ha, những gì cô muốn nghe nãy giờ chính là câu này.
"Tiếu Bạch?"
"Sao?"
"Em muốn nói anh nghe một bí mật."
"Nói đi."
"Thật ra thì, nãy giờ em ở nhà một mình đấy. Ngủ ngon nhá! Bái bai ~~"
Cô tắt phụt điện thoại, ngửa mặt lên cười to! Cuối cùng cũng tìm được kế đùa cợt lại tên con trai này!
Nửa phút sau, tin nhắn của anh được gửi đến.
"Cô nhóc xấu xa, hãy đợi đấy!"
Thật ra thì cô cũng không muốn nhớ rõ ràng như vậy, chỉ là mỗi sáng mở mắt ra, cô không thể nào kìm nén bản thân không được làm một đề toán nào đó, và. . . tách khỏi trường học. . . Thời gian gặp nhau còn bao lâu đâu chứ.
Thật ra thì từ khi Tiếu Bạch đi, cuộc sống của cô cũng không có gì khác biệt với trước đây. Vẫn làm việc ở nhà, gặp gỡ bạn bè, đi thăm người thân. . . Vẫn đầy những chuyện bận rộn. Chỉ là, hình như ở thành phố này tràn ngập bóng dáng Tiếu Bạch, luôn làm cho cô vô tình nghĩ đến: sớm biết thì đã mang Tiếu Bạch đến ăn ở nơi này. . . Lần sau phải cùng anh đi dạo tới nơi đó. . . ....
Thậm chí ở nhà cô cũng không chịu được, lúc không có chuyện gì làm, cô thường đi loanh quanh phòng trọ một vòng —— mặc dù ga giường chăn nệm đã được thay mới từ lâu, tất cả dấu vết đều đã bị mất đi, nhưng cô vẫn không chịu đựng nổi. . . đây là nơi anh đã từng đặt chân, tưởng tượng về mấy đêm ấy, nghĩ về anh, làm sao cô vượt qua được.
Cho nên, ngày mùng chín này, khi tuyết mịn bao vây thành phố Z xinh đẹp thì ý nghĩ đầu tiên của cô là phải xuống chơi đùa. Ôi chao, tại sao lúc Tiếu Bạch đến chưa có tuyết rơi, nếu không. . . hai người họ có thể làm người tuyết, ném tuyết vào nhau, chắc chắn sẽ rất lãng mạn.
Đầu tiên, cô sẽ nhìn ra cảnh sắc phía ngoài cửa sổ rồi chụp thật nhiều tấm ảnh về con người, nói cho anh ấy biết: "Chỗ này của em có tuyết rơi, thật là đẹp quá phải không!"
Mấy ngày nay, hai người bọn cô không hề gọi một cuộc điện thoại nào, nhưng lại gửi tới gửi lui mấy chục tin nhắn. Có lúc, cô cảm thấy cô và anh giống như học sinh cấp 3, yêu sớm rồi sợ bị phát hiện, cứ cãi vả rồi lại hành động nham hiểm, cốt lõi là để che giấu cảm xúc thật sự của nhau. Tự lừa dối chính mình bằng cách nói với bản thân: lời hẹn ước với anh đã kết thúc, không có gì xảy ra cả. Nhưng suy nghĩ lại một chút thì cô đúng thật là đồ ấu trĩ.
Cô lôi kéo ba mình xuống dưới lầu đắp người tuyết, vẫn theo cách truyền thống, cô lấy cà rốt làm lỗ mũi, lấy cúc áo làm con mắt, lấy cây chổi làm cánh tay. Cô đứng bên cạnh người tuyết chỉ cao cỡ nửa người, giơ tay cao, khiến ba chụp được cho cô một tấm hình có nụ cười rực rỡ nhất từ trước giờ, giữa ngàn dặm người.
Về nhà ba cô nắm ngay lấy bàn tay đã bị đông cứng của cô kéo đến phòng đọc sách để nói chuyện.
Vừa uống trà đạo, vừa trò chuyện về cuộc sống của cô ở thành phố G. An nhàn tự do. Sau đó ba cô chợt đổi đề tài, nhìn cô với nét mặt rạng rỡ: "Tiểu Mỹ của chúng ta quả nhiên đã trưởng thành, ba đang nói chuyện tình yêu của con đấy." – Cô biết rõ đây không phải giọng điệu hỏi thăm, mà là câu khẳng định đây mà.
Từ nhỏ đến lớn, ba là người hiểu cô nhất. Mặc dù không nhiều lời giống như mẹ, nhưng ba rất biết nhìn xa trông rộng, nói hai ba câu là có thể chỉ ra điểm yếu của cô.
Nhưng sau khi Tiếu Bạch rời đi, cô cũng không liên lạc với Cổ Dật Nam vài ngày rồi, ba cô làm sao có thể nhìn thấu được? Cô sờ thấy mặt mình có chút nóng lên, cô không nén được suy nghĩ, chẳng lẽ. . . Nhìn cô đang yêu rõ ràng như vậy sao?
Có vẻ như ba cũng không mong đợi câu trả lời của cô, nói thẳng: "Nếu con đã chọn được đối tượng tốt, thì tại sao không dám giới thiệu với cả nhà? Còn đi theo mấy người dì của con cùng nhau giỡn cợt, đi xem mắt cái gì cơ. Làm cho ba với mẹ cứ nghĩ tình cảm giữa con và Cổ Dật Nam là chuyện tốt đấy."
Á. . . Mình đã nói cái quái gì chứ. . . .
"Ba luôn mặc kệ chuyện tình cảm của con. Nhưng ba không thể để con gả cho nhà nào cũng được, hôm nay hòa thuận, ngày mai lại tranh cãi. Tiếu Bạch đến nhà chúng ta hôm nọ, thật là em trai của bạn học con sao?"
Phốc, một ngụm trà thiếu chút nữa là phun ra khỏi miệng cô.
"Không. . . ơ phải . . . Bên ngoài ai cũng biết." - Ôi trời, chẳng lẽ nói anh ta là học trò của mình sao?
"Như vậy. . . . Bây giờ cậu ta đang giao du với con với tư cách là bạn trai sao?"
Á. . . Chuyện này. . . . Nói như thế nào đây. - "Không phải. . . . Ba. . . Không phải như ba nghĩ đâu, việc này. . . . Có hơi phức tạp một chút. . ."
Cô đột nhiên cảm thấy, trà hôm nay, mang hơi chút vị chát.
"Tiểu Mỹ à. . . Con trưởng thành rồi, ba cũng không muốn can thiệp quá nhiều vào việc của con. Nhưng con cứ lung lay mơ hồ, không ổn định, ba rất lo lắng con sẽ chịu nhiều bất lợi. Có điều là, anh bạn đó còn rất trẻ mà đã làm tổng giám đốc, ba lo lắng cậu ta không phải con của gia đình bình thường. Nếu các con thật sự muốn sống chung với nhau, thì ba đoán chừng sẽ phải đi một đoạn đường rất gian khổ đấy."
Những lời ba cô nói như sấm bên tai. Hiện tại ba cô còn không biết thân phận thật sự giữa cô với Tiếu Bạch và vấn đề chênh lệch tuổi tác, vậy mà vẫn chỉ ra được, cô và anh, trong tương lai sẽ có một đoạn đường rất gian khổ phải đi. Vậy nên nếu ba cô mà biết. . . Chắc cũng sẽ không để cô đi con đường này đâu.
Tâm trí cô vốn đang được buông lỏng chợt trở nên nặng nề . Đúng, trước giờ cô vẫn núp trong lớp vỏ cứng, không muốn đối mặt, giữa cô và anh, quả thật là không có khả năng. Sở dĩ cô cảm thấy con đường lúc này rất đỗi hạnh phúc và thoải mái, chỉ có hai nguyên nhân. Thứ nhất, cô bị tình yêu ngọt ngào này làm cho bất tỉnh đầu óc, không quan tâm đến các vấn đề thực tế khác. Thứ hai, đơn giản là cô không thật sự muốn cùng anh tiến tới. Không phải do những lời đó, là nói như vậy thôi, không nhất thiết phải yêu nhau lâu dài như trời đất, chỉ cần luôn là chính mình. Bất kể đó là loại đường nào, cũng không hẳn là cô phải lựa chọn con đường đó.
Cô không quan tâm đến tình yêu vĩnh cửu, chỉ để ý đến những ngày tháng đã có với nhau. Mấy ngày nay quá vô lý rồi, không phải những lời này là lời giải thích tốt đẹp sao?
Nhìn thấy sơ sơ vẻ nặng trĩu của cô, ba liền vỗ vỗ vai cô, nói: "Đừng nản lòng. Chỉ cần là người con thích, ba đều ủng hộ con." - Ba à, đó là bởi vì ba không biết rõ sự việc. . ."Anh chàng Cổ Nam kia, nếu như con không thích, ba sẽ thay con từ chối cậu ta. Cả đám người dì của con cả ngày cứ gọi điện thoại tới hỏi."
Cổ Nam! Cho dù mình có chọn đi con đường này chăng nữa, mình cũng không thể đối xử với người ta vô tâm như vậy. Cô vội vàng ngăn ba lại: "Xin ba đừng, ba à, con và Cổ Nam hiện tại chỉ là bạn bè. À, thật ra thì giữa tụi con có một giao ước, đó là giúp đỡ lẫn nhau. . . Hừm. . . để trốn mấy chuyện xem mắt, ba, xin ba cũng đừng quản có được hay không ~~~" cô không thể làm gì khác hơn là dùng điệu bộ nũng nịu này đối phó với ánh mắt không ủng hộ của ba cô.
Ba cô nặng nề uống một hớp trà: "Ôi, ba già rồi ~~ thật là không đuổi kịp tư tưởng của những người trẻ tuổi các con mà."
Cô liền ôm cổ ba mình thật thân mật: "Ba không già chút nào, chỉ là ba con kém hiện đại chút thôi!"
Ba cô đưa tay điểm nhẹ lên mũi cô, lắc đầu nói: "Đúng là đồ con nít! Mặc kệ con nói thế nào, ba vẫn không ủng hộ hành động lừa gạt cha mẹ của tụi con. Ba vốn cảm thấy thằng bé Cổ Dật Nam này rất chín chắn mà, sao còn cùng con diễn mấy trò lừa bịp người khác như thế này. Ôi, ba không được quản sao. . . ."
"Ba đừng nói với mẹ nhé, được không ba. . . ."
. . . . . . .
Tuy đã rời khỏi phòng đọc sách nhưng những lời nói của ba vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô.
Người có con mắt tinh đời liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sự chênh lệch giữa hai bọn cô, tại sao, mỗi khi ở cùng Tiếu Bạch, cô lại quên mất những chênh lệch ấy. . .
Cô mở điện thoại di động ra, Tiếu Bạch đã hồi âm từ một giờ trước. Cô mới vừa gửi hình đi, thì đã bị Tiếu bạch PS cho một tấm hình khác, trong tấm hình rất kỳ lạ, cả thế giới như bao phủ trong làn áo trắng, có con người tuyết mập mạp, đứng bên cạnh là một đôi trai gái đang nắm tay. Người nữ mặc chiếc áo lông, lỗ mũi đỏ bừng, người nam thì mang dép, mặc quần đùi, chu mỏ làm nũng. Chữ viết rằng: bây giờ đang rất hạnh phúc.
Cô nhìn, anh ta muốn cô đả kích việc này hay niềm nở cười tên học sinh nam này đây? Cô không nhịn nổi nên liền trả lời anh: "Anh mặc ít như vậy à, rõ ràng cởi trần trông được lắm, anh đẹp trai à. . . ."
Tin nhắn của cô được hồi âm lại rất nhanh: "Không thành vấn đề, để báo đáp lại, em cũng nên có qua có lại thì mới toại lòng nhau chứ?"
Tên háo sắc! Cô nhắn lại với vẻ căm hận: "Hiện tại em đang ở cùng Cổ Nam. . . Anh muốn em giống như anh. . . . phải cởi trần sao?"
. . . . Cô chờ nửa phút không thấy hồi âm, chợt có cuộc điện thoại trực tiếp gọi tới: "Này, cô gái! Anh mới rời khỏi có mấy ngày mà em đã không thể chờ đợi, liền hồng hạnh xuất tường sao?!" (hồng hạnh xuất tường: ngoại tình)
Có lẽ do nghĩ rằng cô và Cổ Nam ở đang ở cùng với nhau, nên giọng điệu của tên con trai này tràn đầy đố kị.
"Ôi trời, Hồng Hạnh ở đâu? Tường ở chỗ nào? Anh tối đa cũng chỉ là người đảm nhiệm cũ, quản lý em như vậy không biết xấu hổ sao?"
"Sao phải xấu hổ, anh không chỉ là người đảm nhiệm cũ, mà còn có thể tiếp tục đảm nhiệm, còn có thể đảm đương cả sau này nữa!"
"Hừm, giọng điệu lớn thật. Đáng tiếc là em đang uống trà với người sắp đảm đương này, dự đoán có lẽ không lâu trong tương lai, nói không chừng người lớn không thể chờ sẽ đem ngay hôn sự của tụi em ra định đoạt đấy ~~" phụ nữ, tên của anh gọi —— là hư vinh.
"Em dám!" Người con trai ấy lập tức gầm gừ trong điện thoại: "Anh nghĩ tới cái mông của em là khó chịu rồi. . . Hừ, dù em có can đảm thế nào cũng đừng trở về J lớn, chỉ cần em rơi vào trong tay anh thì . . . . hừm hừ ~~~"
Cô cố ra vẻ nghiêm túc, hắng giọng một cái: "Ừ. . . . Cái đó, phim sắp bắt đầu chiếu rồi, em vào trong đây." Trước giờ tất cả đều nói cô tốt nghiệp ngành diễn viên. . . .
"Này, em vẫn thường xuyên đi xem phim với anh ta sao?" Ngay tức khắc thanh âm cao lên tới độ tám.
"Đúng vậy, dù sao khi gặp lại em sẽ bị anh đánh, vậy bây giờ em hưởng thụ cho tốt cái đã."
Âm thanh đầu dây bên kia hoàn toàn yên tĩnh. Cô gần như nghe được tiếng các răng hàm nghiến vào nhau trong điện thoại.
Âm tiết trong cổ họng anh nghe rất lúng túng, cuối cùng Tiếu Bạch cũng chịu khuất phục dưới uy quyền của cô: "Vợ à ~~~ anh sai rồi ~~ em không nên đi xem phim chung với anh ta~~"
Ôi! Còn nhõng nhẽo với mình ư? ~~
"Không phải anh vừa mới nói, sau khi em trở về J lớn, anh muốn trừng trị em sao?"
"Ý anh muốn nói là . … là anh sẽ giúp em dọn dẹp, ừ dọn dẹp ~~"
"Vậy thì tốt, lần này em trở về trường học, anh sẽ giúp em dọn dẹp nhé, dì Tiếu Bạch à."
"Vậy. . . . Được rồi. . . . ." Giọng anh nghe rất buồn bã.
"Cứ quyết định vậy đi, đến lúc đó em rất muốn biết kết quả làm việc của anh, làm không xong là không cho anh đi!"
Bỗng nhiên ở đầu dây bên kia xuất hiện một trận cười xấu xa: "Em xem như là anh đang mời em tới sao?!"
Tên ti tiện! . . . . ."Anh nhàm chán thật, nói mà không giữ lời à?!"
"Coi kìa! Dĩ nhiên. Mẹ nó, chỉ cần em không cùng tên ti tiện kia ra ngoài, thì em muốn làm gì cũng được."
Ha ha, những gì cô muốn nghe nãy giờ chính là câu này.
"Tiếu Bạch?"
"Sao?"
"Em muốn nói anh nghe một bí mật."
"Nói đi."
"Thật ra thì, nãy giờ em ở nhà một mình đấy. Ngủ ngon nhá! Bái bai ~~"
Cô tắt phụt điện thoại, ngửa mặt lên cười to! Cuối cùng cũng tìm được kế đùa cợt lại tên con trai này!
Nửa phút sau, tin nhắn của anh được gửi đến.
"Cô nhóc xấu xa, hãy đợi đấy!"
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook