Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi!
-
Chương 24: Người từng trải
Mùng một ngày đầu năm, bạn trai họ Cổ kia vẫn trọng nghĩa mà tới cứu cô. Chỉ là, quá trình giải cứu này hoàntoàn khác biệt với suy nghĩ trong tiềm thức của cô —— trực tiếp khiếncô mang một tội danh.
Vì sao nói như vậy? Bởi vì lúc anh ta tớiđón cô, mọi người trong nhà còn chưa ra khỏi cửa, ba mẹ cô vừa thấy CổDật Nam, hoàn toàn quên bén chuyện đi chúc Tết đầu năm. Cầm lấy tay anh rồi ân cần hỏi thăm, hận không thể xách đồ đến nhà họ Cổ chúc Tết ba mẹ anh ta vậy. Sau đó, khi mọingười đang nói chuyện với anh, bộ đội quân khu vừa đến nơi —— họp mặtchúc tết.
Có thể rất nhiều bạn bè phương Nam không biết "Họp mặt chúc tết" là thứ gì. Cái được gọi là họp mặt chúc tết, chính là ngàyđầu năm mới, một đám người đại diện cho công ty hoặc văn phòng nào đó,tự động chụm lại thành một nhóm nhỏ rồi đến lần lượt từng nhà chúcTết, như vậy vừa có thể thấy được toàn bộ tay chân cấp dưới của lãnhđạo vừa có thể nhìn thấy lãnh đạo nhiều năm chưa gặp qua lần nào, và còn có thể tiết kiệm được thời gian.Mà họp mặt chúc tết là thứ không giới hạn nhân số lẫn phạm vi hoạt động, cho nên, ba cô không đi ra ngoài chúc tết, cũng không có nghĩa rằngnhà cô không thuộc phạm vi chúc tết của bọn họ.
Vì vậy, lúc đoàn bộ đội đến thăm, một cuộc đối thoại nho nhỏ diễn ra như sau. Bằng hữucũ của ba cô là bác Chu lên tiếng hỏi thăm: "Ông Mạc này, không phải đã bảo sáng nay tập trung đi chúc tết rồi hay sao? Tại sao ông lại khôngđến vậy?"
Ngó qua thì thấy ba cô đẩy Cổ Dật Nam qua một cách đầy tự hào: "Chuyện này không phải do con rể tôi sao, tôi không thể điđược." Một lời kích thích ngàn tầng sóng,vì vậy ánh mắt của mọi người liện dời lên người cô và Cổ DậtNam, và các chủ đề bạn luận tiếp tục tiến hành, trong đám người họthỉnh thoảng vang lên một câu: "Coi kia, đúng là xứng đôi!" ... Ca ngợi, rồi còn có một bằng hữu thân thiết lâu năm của ba lên tiếng hỏi bọn họđịnh bao giờ tổ chức đám cưới cho cô, và bảo bọn họ nhất định phải tớiuống rượu mừng các loại.
Cô không nói tiếng nào mà nhìn Cổ DậtNam một cái, người này thì lại bình tĩnh, mỉm cười hào nhã rồi chúc tết mấy chú mấy thím nhà cô, không thể nhìn thấy một chút không bình tĩnhnào của anh ta. Lòng cô biết bảnthân mình không nên ở lại đây, sau đó chờ bộ đội đi rồi, lập tức lôi CổDật Nam lên xe Camry của anh ta.
Sau khi lên xe, cô phồng mantrợn má oán hận trách móc đủ điều, nhưng Cổ Dật Nam ngược lại thì rấtchi là tỉnh táo, không nói một lời oán trách. Chờ đến lúc cô hết giận vì không biết mình phạm phải lỗi gì, thì mới phát hiện xe của mình đã đi ra ngoại ô thànhphố lúc nào rồi.
Có chút mơ hồ, rốt cuộc cũng nhớ đến người hỗ trợ bên cạnh mình: "Này, trai đẹp, muốn đưa tôi đi đâu vậy?"
"Nhà bọ tôi mỗi dịp cuối năm đều phải đến chùa Từ Âm Thiền thắp hương. Hômnay vốn cũng phải đi đến đó, chẳng qua tôi tới em nên bọn họ đã đi trước rồi. Xem em bây giờ hơi bị loạn nên tôi đưa em đến đó vậy. Ít nhất chỗđó cũng có thể khiến lòng người ta yên tĩnh."
Thật ra thì cái chủ ý này không tệ bao nhiêu,chùa Từ Âm Thiền ở chỗ cô vốn có chút danhtiếng, rất nhiều người hâm mộ tên nó mà lân la đến đây, nghe nói vô cùng linh nghiệm. Chỉ là, người đàn ông này hơi bị bĩnh tĩnh quá miwcs, nói chuyện vậy mà dáng vẻ cũng không có một chút gợn sóng nào. Thật ra thì đúng là đang xin lỗi cô rồi đây.
"Cổ Nam, tôi phát hiện ra anh hơi bị tỉnh táo. Anh không giận chút nào sao?"
Cổ Nam định móc một gói thuốc trong túi áo ra, rồi hỏi cô có thể hút mộtđiếu hay không, sau khi cô ra ý bảo không thành vấn đề, anh hạ cửa xexuống một đoạn châm một điếuthuốc, hít một hơi, bình tĩnh nói: "Có gì phải tức giận? Cũng trong dựliệu rồi." Qua kẽ hở nhìn cô một cái, giống như đang nói..., chỉ có đứa ngốc như cô mới không nhận ra mà thôi.
"Hôm nay là ngày mồng một đầu năm, rất rõ ràng, vô luận là tôi đi tới nhà em hay em đi tới nhàtôi, kết quả đều có một —— đó chính là chết rất thảm. Nhưng em lại bảotôi tới nhà em. Tôi cho là, là côMạc đây đang ra ám hiệu." Câu nói phía sau kia, giống như lời nói tronghôm xem mắt vừa rồi vậy, nói xong mà cả người cô đều nổi lên một lớp da gà.
Cô rất muốn phản bác lại đó! Mạc Tiểu Mỹ cô nói chuyện thìcòn dùng ám hiệu làm gì. . . . Nhưng nhớ lại mấy câu năn nỉ anh ta tốihôm qua, trong lòng cô lại im lặng. Để bọn cô nhớ lại cuộc đối thoại tối hôm qua khi cô cầu cạnh anh thì. . . . .
Cô —— Cổ Nam, cầu xin anh mà.., chỉ có anh tới nhà tìm tôi thì tôi mới có thể thoát thân được, nếu không ba mẹ tôi sẽ không tin lý do tôi đưa ra đâu.
Cổ Dật Nam ——Em chắc chắn chứ? Ngày mai là mồng một đầu năm đó nha.
Cô—— tôi xác định và khẳng định! Tôi cầu xin anh mà! Nếu không tôi đi rangoài với họ thì sẽ bị hỏi cái vấn đề nhàm chán nhất là có bạn trai gìgì đó hay chưa. . .
Cổ Dật Nam —— Em cảm thấy tôi tới nhà em thì có thể giải quyết được vấn đề này hay sao?
Cô—— dĩ nhiên, anh mà đến thì tôi chỉ bị chất vấn vài câu hỏi thôi, sau đó hai bọn mình đều thoát thân được!
Cổ Dật Nam —— vậy cũng tốt.
. . . . . . . .
Bây giờ nghĩ lại, câu nói sau cùng của Cổ Nam hình như có ý gì đó—— chỉ là người hai hàng như cô đây không thể hiểu rõ ý của nó là gì.
"Vậy nếu như anh biết rõ kết quả này rồi, vậy sao còn đến đây hả?"
"Tôi cho là, hành động của tôi là câu trả lời cho em." Người đang lái xe kia, khóe môi cong lên.
"Tôi thèm vào!Anh tạm thời đi theo tôi chuyện này đi! Anh đã biết như vậyrồi mà còn không nói với tôi, anh mà nói ra thì tôi không cho anh đếnnhà tôi rồi ~~ tự tôi tìm cớ chạy ra khỏi nhà thì cùng lắm chỉ bị mắngmột trận mà thôi, như thế rất tốt rồi, tôi thấy cái năm này tôi khôngthể nào qua nổi rồi đây này huhuh ~~"
Cổ Nam nhìn cô khóc không ra nước mắt, khóe miệng xụ xuống: "Làm sao em lại khóc vậy chứ? Em bảo tôi ném em giữa đường nhé!"
. . . . Nơi này là nơi hoang dã ven thành phố. . . Ném cô ở đây thì côtrở thành mồi cho sói con~~ im tiếng. . . . ngón tay vẽ vời nơi góc xe. . .
Xe lại vững vàng đi hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng đã tớimục tiêu. Vốn cô đã có chút tò mòrồi, sau khi xuống xe nhìn người chung quanh thì trợn mắt há mồm.
Cổ Nam giải thích, mồng một nên nơi đây thường đông người như vậy, bây giờ làmồng một đầu năm mới nên mới đông nghịt người như thế này. Hơn nữa nghe nói nén hương ngày đầu năm rất may mắn, cho nên có rất nhiều người đến xếp hàng từ tối hôm qua đến tận bây giờ.
Len lỏi trong dòng người , tâm tình càng thêm phiền. Cổ Nam nói rất đúng, nơi chùa chiền quả nhiên khiến lòng người yên tĩnh lạthường. Mặc dù sóng người mãnhliệt, nhưng nhìn nhiều người thành kính vì người nhà và bản thân mìnhcầu phúc như vậy, cô cảm thấy thần linh đang ở rất gần ta vậy.
Giảng đường bái lễ, rất nhiều tăng nhân quỳ gối một cách chỉnh tề trên bồđoàn, miệng ngâm kinh Phật. Dườngnhư tất cả những hỗn loạn bên cạnh đều không liên quan đến họ vậy. Cólúc cảm thấy, có tín ngưỡng cũng là một thứ vô cùng hạnh phúc. Ít nhất, sẽ cảm thấy không cô đơn, và bản thân càng kiên định hơn thôi. Nhìn lại một năm này, tốt nghiệp, đại hộiâm nhạc, tìm việc làm, rời đi thành phố S, đến làm việc ở thành phố G,chia tay, xem mắt. . . . . Hình như thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện.Có một số việc, đới với cuộc sống sau này của bản thân ta, dường như rất có ý nghĩa.
Trải qua những kiên định, ví dụ như rời bỏ mộtthành phố, một mình đến thành phố khác để bắt đầu cuộc sống mới. Ví dụ rời khỏi Tô Nham, nhẹ nhàng lau đikỷ niêm 3 năm ấy.
Nhưng cũng thật sự nhớ nhung, ví dụ như ở nămthứ nhất tại nơi này cô đã hạnh phúc bên một người đàn ông mới, không,phải gọi chàng trai trẻ. Ở cái tuổi 26 trong cuộc đời, hình như đều gặp phải nhưng mốc thời gian khôngngờ được. Bản thân cô, chính là một ví dụ điển hình, gặp Tiếu Bạch, chỉcó thể nói rằng càng không đáng tin cậy hơn.
Cô mơ mộng nửa thời gian còn lại, cô hi vọng lòng dạ mình, thành thục hơn chững chạc hơn,có thể đền bù tính cách thiếu thốn của mình. Sáng sớm hôm nay thấy ánhmắt của ba dành cho Cổ Nam, cô hiểu rõ, người trong nhà cũng đang mongđợi một thứ gì đó ở đây.Bỉ Ngạn Hoa ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn Có lẽ, một người đàn ông đáng tin tưởng bên cạnh cô, nhưng là, cô vẫn đang suy nghĩ về một chàng trai nhỏ hơn mình 4 tuổi kia.
Tối hôm qua, cậu ấy đã dùng giọng nói vô cùng nghiêm túc, muốn cô chờ cậuấy. Cho dù thực tế dự báo cho cô là mình không cần làm thế, cô lạikhông do dự chút nào nói lên lời từ tận đáy lòng mình với cậu.
Chờ đợi một người, đây là một cam kết nặng cỡ nào. Mặc dù bình thường côhay tùy tiện, nhưng cũng thật sự hiểu cái hứa hẹn này có ý nghĩa nhưthế nào. Chờ một người nào đó, phải cần thời gian, cần yêu. Nhưng là, cô có bao nhiêu thời gian đây?
Giờ phút này, cô đứng trước mặt Phật Tổ , trong lòng vô cùng yên tĩnh.Nhưng không khỏi mê man, Phật Tổ à, xin người nói cho con hay, con cónên chờ cậu ấy không?
Bên cạnh cô, một người bằng tuổi, người đàn ông có thân phận đáng tin. Nhưng Phật Tổ à, anh ấy là chồng con sao?
Có nhưng thứ tưởng chừng của tui nhưng người ta cứ cop, bạn thấy không?
Cô biết, qua cái năm này, cô sắp 27 tuổi rồi. Một chuyện tình oanh oanhliệt liệt, đối với cô mà nói, bản thân cô có thể gánh được hết mọi thứsao?
Dĩ nhiên, không có người trả lời cô. Phật Tổ chỉ dùng ánhmắt từ bi của mình, thương hại những người phàm tục như chúng ta màthôi. Trong sương khó mù mịtlượn lờ xung quanh, ra cửa, lại trở về tiết tấu nhanh của cuộc sốngthực tế bình thường.
Ra khỏi cửa chùa Từ Âm Thiền, cô và Cổ DậtNam yên lặng lên lại xe. Trên thực tế, lúc ở trong chùa hai người bọnhọ cũng không nói được lời nào. Từ trong ánh mắt của anh, cô nhìn ra anh là người từng trải. Mới vừa rồi, bọn họ đều đắm chìm trong tâm trạngcủa riêng mình, không thể tự thoát ra được.
Lái xe ra khỏichùa, đi không bao lâu , Cổ Nam dừng xe ở ven đường, mở cửa ra ngoàirồi đứng bên cạnh hút thuốc. Cô chưa từng gặp qua một người có mặt thâmtrầm như anh vậy. Mới vừa đẩy cửa ra ngoài, một cơn gió lạnh khiến côhắt xì hai cái liền. Cổ Nam vội vàng dập điếu thuốc rồi tính lên xe.
Cô rất muốn đánh tan cái không khí bi thương này đi, liên tiếp khoát tay,nói mình cũng muốn ra ngoài hóng mát một chút, bảo anh cứ tiếp tục nhưvậy đi. Dứt lời cô mượn anh một điếu thuốc, sau đó mở cóp xe ra, rútra một cây pháo roi dài, biến thành những cây pháo nhỏ nhỏ, rồi chơitừng cây từng cây.
Cô Dật Nam dựa ở đầu xe như một Bae Yong Joon bước ra từ phim , rốt cuộc không nhịn được bên cô cứ vang lên tiếngpháo nổ đùng đùng, đi tới oán hận nói: "Tôi thật sự phục cô rồi đấy, tại sao cô không thể ngừng lại một chút hả?"
Cô làm dáng vô tội: “Gì? Ảnh hưởng đến anh à? Ngại quá ~~ không phải tôi đây đáng chán sao, cho nên tìm chút chuyện chơi thôi."
"Lúc mới tiếp xúc, người ta nói, đối phương người học âm nhạc, tôi còn tưởng rằng là một cô gái có phong cách dịu dàng.Ai biết biết ta tóm phải một cô gái om sòm nhưcô đây chứ, hơn nữa tôi, lại có giao dịch với cô nưac? ! Cô, dám, nháo,một, chút, nữa, đi?" Cổ Dật Nam biết vậy đã chẳng làm rồi, nói xong mộtchữ là nghiến răng nghiến lợi một cái.
"Làm gì? Hối hận hôm nay dẫn tôi đi à? Ôi chao—— nhưng tôi đâu có ép anh đâu. Ban đầu, cũng tựanh quyết định cái hiệp định này chớ bộ. Hiện tại cũng không thể đổi ýđược đâu! Ít nhất trước khi tôi vào học lại thì anh không được lậtlời. Chờ tôi tựu trường, thì hiệp định này được dỡ bỏ."
Cổ Dật Nam không để ý đến cô, vứt điếu thuốc trên tay đi, nghiêng đầu trở về ghế lái, đóng cửa cái rầm.
. . . . . . Ách. . . .Hình như anh ta bị mất hứng. . . . . chắc không ném cô ở nơi này chứ?
Cô vội càng dập lửa, ngoan ngoãn đem pháo bỏ lại cóp xe sau. Lại không dám nói nhiều, lặng lẽ trở lại xe.
Nghiêng đầu cẩn thận nhìn Cổ Dật Nam từng li từng tí. . Người đàn ông kia đang vùi đầu trên tay lái, trầm mặc không nói một lời.
Cô không thểlàm gì khác hơn là vâng dạ nói với anh: "Này anh kia. . . . Thật xin lỗi . . . . Tôi không biết tâm trạng anh không tốt . . . . Nếu không. . . . Tôi lái xe nhé. . ."
Một hồi lúng túng và trầm mặc qua rất lâu.
Cổ Dật Nam dựa đầu vào ghế tựa phía sau, nói một cách có ý vị sâu xa:
"Tôi đã từng, yêu một người rất sâu đậm."
Đã từng? Vậy giờ anh yêu người khác đúng không? kaka
Vì sao nói như vậy? Bởi vì lúc anh ta tớiđón cô, mọi người trong nhà còn chưa ra khỏi cửa, ba mẹ cô vừa thấy CổDật Nam, hoàn toàn quên bén chuyện đi chúc Tết đầu năm. Cầm lấy tay anh rồi ân cần hỏi thăm, hận không thể xách đồ đến nhà họ Cổ chúc Tết ba mẹ anh ta vậy. Sau đó, khi mọingười đang nói chuyện với anh, bộ đội quân khu vừa đến nơi —— họp mặtchúc tết.
Có thể rất nhiều bạn bè phương Nam không biết "Họp mặt chúc tết" là thứ gì. Cái được gọi là họp mặt chúc tết, chính là ngàyđầu năm mới, một đám người đại diện cho công ty hoặc văn phòng nào đó,tự động chụm lại thành một nhóm nhỏ rồi đến lần lượt từng nhà chúcTết, như vậy vừa có thể thấy được toàn bộ tay chân cấp dưới của lãnhđạo vừa có thể nhìn thấy lãnh đạo nhiều năm chưa gặp qua lần nào, và còn có thể tiết kiệm được thời gian.Mà họp mặt chúc tết là thứ không giới hạn nhân số lẫn phạm vi hoạt động, cho nên, ba cô không đi ra ngoài chúc tết, cũng không có nghĩa rằngnhà cô không thuộc phạm vi chúc tết của bọn họ.
Vì vậy, lúc đoàn bộ đội đến thăm, một cuộc đối thoại nho nhỏ diễn ra như sau. Bằng hữucũ của ba cô là bác Chu lên tiếng hỏi thăm: "Ông Mạc này, không phải đã bảo sáng nay tập trung đi chúc tết rồi hay sao? Tại sao ông lại khôngđến vậy?"
Ngó qua thì thấy ba cô đẩy Cổ Dật Nam qua một cách đầy tự hào: "Chuyện này không phải do con rể tôi sao, tôi không thể điđược." Một lời kích thích ngàn tầng sóng,vì vậy ánh mắt của mọi người liện dời lên người cô và Cổ DậtNam, và các chủ đề bạn luận tiếp tục tiến hành, trong đám người họthỉnh thoảng vang lên một câu: "Coi kia, đúng là xứng đôi!" ... Ca ngợi, rồi còn có một bằng hữu thân thiết lâu năm của ba lên tiếng hỏi bọn họđịnh bao giờ tổ chức đám cưới cho cô, và bảo bọn họ nhất định phải tớiuống rượu mừng các loại.
Cô không nói tiếng nào mà nhìn Cổ DậtNam một cái, người này thì lại bình tĩnh, mỉm cười hào nhã rồi chúc tết mấy chú mấy thím nhà cô, không thể nhìn thấy một chút không bình tĩnhnào của anh ta. Lòng cô biết bảnthân mình không nên ở lại đây, sau đó chờ bộ đội đi rồi, lập tức lôi CổDật Nam lên xe Camry của anh ta.
Sau khi lên xe, cô phồng mantrợn má oán hận trách móc đủ điều, nhưng Cổ Dật Nam ngược lại thì rấtchi là tỉnh táo, không nói một lời oán trách. Chờ đến lúc cô hết giận vì không biết mình phạm phải lỗi gì, thì mới phát hiện xe của mình đã đi ra ngoại ô thànhphố lúc nào rồi.
Có chút mơ hồ, rốt cuộc cũng nhớ đến người hỗ trợ bên cạnh mình: "Này, trai đẹp, muốn đưa tôi đi đâu vậy?"
"Nhà bọ tôi mỗi dịp cuối năm đều phải đến chùa Từ Âm Thiền thắp hương. Hômnay vốn cũng phải đi đến đó, chẳng qua tôi tới em nên bọn họ đã đi trước rồi. Xem em bây giờ hơi bị loạn nên tôi đưa em đến đó vậy. Ít nhất chỗđó cũng có thể khiến lòng người ta yên tĩnh."
Thật ra thì cái chủ ý này không tệ bao nhiêu,chùa Từ Âm Thiền ở chỗ cô vốn có chút danhtiếng, rất nhiều người hâm mộ tên nó mà lân la đến đây, nghe nói vô cùng linh nghiệm. Chỉ là, người đàn ông này hơi bị bĩnh tĩnh quá miwcs, nói chuyện vậy mà dáng vẻ cũng không có một chút gợn sóng nào. Thật ra thì đúng là đang xin lỗi cô rồi đây.
"Cổ Nam, tôi phát hiện ra anh hơi bị tỉnh táo. Anh không giận chút nào sao?"
Cổ Nam định móc một gói thuốc trong túi áo ra, rồi hỏi cô có thể hút mộtđiếu hay không, sau khi cô ra ý bảo không thành vấn đề, anh hạ cửa xexuống một đoạn châm một điếuthuốc, hít một hơi, bình tĩnh nói: "Có gì phải tức giận? Cũng trong dựliệu rồi." Qua kẽ hở nhìn cô một cái, giống như đang nói..., chỉ có đứa ngốc như cô mới không nhận ra mà thôi.
"Hôm nay là ngày mồng một đầu năm, rất rõ ràng, vô luận là tôi đi tới nhà em hay em đi tới nhàtôi, kết quả đều có một —— đó chính là chết rất thảm. Nhưng em lại bảotôi tới nhà em. Tôi cho là, là côMạc đây đang ra ám hiệu." Câu nói phía sau kia, giống như lời nói tronghôm xem mắt vừa rồi vậy, nói xong mà cả người cô đều nổi lên một lớp da gà.
Cô rất muốn phản bác lại đó! Mạc Tiểu Mỹ cô nói chuyện thìcòn dùng ám hiệu làm gì. . . . Nhưng nhớ lại mấy câu năn nỉ anh ta tốihôm qua, trong lòng cô lại im lặng. Để bọn cô nhớ lại cuộc đối thoại tối hôm qua khi cô cầu cạnh anh thì. . . . .
Cô —— Cổ Nam, cầu xin anh mà.., chỉ có anh tới nhà tìm tôi thì tôi mới có thể thoát thân được, nếu không ba mẹ tôi sẽ không tin lý do tôi đưa ra đâu.
Cổ Dật Nam ——Em chắc chắn chứ? Ngày mai là mồng một đầu năm đó nha.
Cô—— tôi xác định và khẳng định! Tôi cầu xin anh mà! Nếu không tôi đi rangoài với họ thì sẽ bị hỏi cái vấn đề nhàm chán nhất là có bạn trai gìgì đó hay chưa. . .
Cổ Dật Nam —— Em cảm thấy tôi tới nhà em thì có thể giải quyết được vấn đề này hay sao?
Cô—— dĩ nhiên, anh mà đến thì tôi chỉ bị chất vấn vài câu hỏi thôi, sau đó hai bọn mình đều thoát thân được!
Cổ Dật Nam —— vậy cũng tốt.
. . . . . . . .
Bây giờ nghĩ lại, câu nói sau cùng của Cổ Nam hình như có ý gì đó—— chỉ là người hai hàng như cô đây không thể hiểu rõ ý của nó là gì.
"Vậy nếu như anh biết rõ kết quả này rồi, vậy sao còn đến đây hả?"
"Tôi cho là, hành động của tôi là câu trả lời cho em." Người đang lái xe kia, khóe môi cong lên.
"Tôi thèm vào!Anh tạm thời đi theo tôi chuyện này đi! Anh đã biết như vậyrồi mà còn không nói với tôi, anh mà nói ra thì tôi không cho anh đếnnhà tôi rồi ~~ tự tôi tìm cớ chạy ra khỏi nhà thì cùng lắm chỉ bị mắngmột trận mà thôi, như thế rất tốt rồi, tôi thấy cái năm này tôi khôngthể nào qua nổi rồi đây này huhuh ~~"
Cổ Nam nhìn cô khóc không ra nước mắt, khóe miệng xụ xuống: "Làm sao em lại khóc vậy chứ? Em bảo tôi ném em giữa đường nhé!"
. . . . Nơi này là nơi hoang dã ven thành phố. . . Ném cô ở đây thì côtrở thành mồi cho sói con~~ im tiếng. . . . ngón tay vẽ vời nơi góc xe. . .
Xe lại vững vàng đi hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng đã tớimục tiêu. Vốn cô đã có chút tò mòrồi, sau khi xuống xe nhìn người chung quanh thì trợn mắt há mồm.
Cổ Nam giải thích, mồng một nên nơi đây thường đông người như vậy, bây giờ làmồng một đầu năm mới nên mới đông nghịt người như thế này. Hơn nữa nghe nói nén hương ngày đầu năm rất may mắn, cho nên có rất nhiều người đến xếp hàng từ tối hôm qua đến tận bây giờ.
Len lỏi trong dòng người , tâm tình càng thêm phiền. Cổ Nam nói rất đúng, nơi chùa chiền quả nhiên khiến lòng người yên tĩnh lạthường. Mặc dù sóng người mãnhliệt, nhưng nhìn nhiều người thành kính vì người nhà và bản thân mìnhcầu phúc như vậy, cô cảm thấy thần linh đang ở rất gần ta vậy.
Giảng đường bái lễ, rất nhiều tăng nhân quỳ gối một cách chỉnh tề trên bồđoàn, miệng ngâm kinh Phật. Dườngnhư tất cả những hỗn loạn bên cạnh đều không liên quan đến họ vậy. Cólúc cảm thấy, có tín ngưỡng cũng là một thứ vô cùng hạnh phúc. Ít nhất, sẽ cảm thấy không cô đơn, và bản thân càng kiên định hơn thôi. Nhìn lại một năm này, tốt nghiệp, đại hộiâm nhạc, tìm việc làm, rời đi thành phố S, đến làm việc ở thành phố G,chia tay, xem mắt. . . . . Hình như thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện.Có một số việc, đới với cuộc sống sau này của bản thân ta, dường như rất có ý nghĩa.
Trải qua những kiên định, ví dụ như rời bỏ mộtthành phố, một mình đến thành phố khác để bắt đầu cuộc sống mới. Ví dụ rời khỏi Tô Nham, nhẹ nhàng lau đikỷ niêm 3 năm ấy.
Nhưng cũng thật sự nhớ nhung, ví dụ như ở nămthứ nhất tại nơi này cô đã hạnh phúc bên một người đàn ông mới, không,phải gọi chàng trai trẻ. Ở cái tuổi 26 trong cuộc đời, hình như đều gặp phải nhưng mốc thời gian khôngngờ được. Bản thân cô, chính là một ví dụ điển hình, gặp Tiếu Bạch, chỉcó thể nói rằng càng không đáng tin cậy hơn.
Cô mơ mộng nửa thời gian còn lại, cô hi vọng lòng dạ mình, thành thục hơn chững chạc hơn,có thể đền bù tính cách thiếu thốn của mình. Sáng sớm hôm nay thấy ánhmắt của ba dành cho Cổ Nam, cô hiểu rõ, người trong nhà cũng đang mongđợi một thứ gì đó ở đây.Bỉ Ngạn Hoa ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn Có lẽ, một người đàn ông đáng tin tưởng bên cạnh cô, nhưng là, cô vẫn đang suy nghĩ về một chàng trai nhỏ hơn mình 4 tuổi kia.
Tối hôm qua, cậu ấy đã dùng giọng nói vô cùng nghiêm túc, muốn cô chờ cậuấy. Cho dù thực tế dự báo cho cô là mình không cần làm thế, cô lạikhông do dự chút nào nói lên lời từ tận đáy lòng mình với cậu.
Chờ đợi một người, đây là một cam kết nặng cỡ nào. Mặc dù bình thường côhay tùy tiện, nhưng cũng thật sự hiểu cái hứa hẹn này có ý nghĩa nhưthế nào. Chờ một người nào đó, phải cần thời gian, cần yêu. Nhưng là, cô có bao nhiêu thời gian đây?
Giờ phút này, cô đứng trước mặt Phật Tổ , trong lòng vô cùng yên tĩnh.Nhưng không khỏi mê man, Phật Tổ à, xin người nói cho con hay, con cónên chờ cậu ấy không?
Bên cạnh cô, một người bằng tuổi, người đàn ông có thân phận đáng tin. Nhưng Phật Tổ à, anh ấy là chồng con sao?
Có nhưng thứ tưởng chừng của tui nhưng người ta cứ cop, bạn thấy không?
Cô biết, qua cái năm này, cô sắp 27 tuổi rồi. Một chuyện tình oanh oanhliệt liệt, đối với cô mà nói, bản thân cô có thể gánh được hết mọi thứsao?
Dĩ nhiên, không có người trả lời cô. Phật Tổ chỉ dùng ánhmắt từ bi của mình, thương hại những người phàm tục như chúng ta màthôi. Trong sương khó mù mịtlượn lờ xung quanh, ra cửa, lại trở về tiết tấu nhanh của cuộc sốngthực tế bình thường.
Ra khỏi cửa chùa Từ Âm Thiền, cô và Cổ DậtNam yên lặng lên lại xe. Trên thực tế, lúc ở trong chùa hai người bọnhọ cũng không nói được lời nào. Từ trong ánh mắt của anh, cô nhìn ra anh là người từng trải. Mới vừa rồi, bọn họ đều đắm chìm trong tâm trạngcủa riêng mình, không thể tự thoát ra được.
Lái xe ra khỏichùa, đi không bao lâu , Cổ Nam dừng xe ở ven đường, mở cửa ra ngoàirồi đứng bên cạnh hút thuốc. Cô chưa từng gặp qua một người có mặt thâmtrầm như anh vậy. Mới vừa đẩy cửa ra ngoài, một cơn gió lạnh khiến côhắt xì hai cái liền. Cổ Nam vội vàng dập điếu thuốc rồi tính lên xe.
Cô rất muốn đánh tan cái không khí bi thương này đi, liên tiếp khoát tay,nói mình cũng muốn ra ngoài hóng mát một chút, bảo anh cứ tiếp tục nhưvậy đi. Dứt lời cô mượn anh một điếu thuốc, sau đó mở cóp xe ra, rútra một cây pháo roi dài, biến thành những cây pháo nhỏ nhỏ, rồi chơitừng cây từng cây.
Cô Dật Nam dựa ở đầu xe như một Bae Yong Joon bước ra từ phim , rốt cuộc không nhịn được bên cô cứ vang lên tiếngpháo nổ đùng đùng, đi tới oán hận nói: "Tôi thật sự phục cô rồi đấy, tại sao cô không thể ngừng lại một chút hả?"
Cô làm dáng vô tội: “Gì? Ảnh hưởng đến anh à? Ngại quá ~~ không phải tôi đây đáng chán sao, cho nên tìm chút chuyện chơi thôi."
"Lúc mới tiếp xúc, người ta nói, đối phương người học âm nhạc, tôi còn tưởng rằng là một cô gái có phong cách dịu dàng.Ai biết biết ta tóm phải một cô gái om sòm nhưcô đây chứ, hơn nữa tôi, lại có giao dịch với cô nưac? ! Cô, dám, nháo,một, chút, nữa, đi?" Cổ Dật Nam biết vậy đã chẳng làm rồi, nói xong mộtchữ là nghiến răng nghiến lợi một cái.
"Làm gì? Hối hận hôm nay dẫn tôi đi à? Ôi chao—— nhưng tôi đâu có ép anh đâu. Ban đầu, cũng tựanh quyết định cái hiệp định này chớ bộ. Hiện tại cũng không thể đổi ýđược đâu! Ít nhất trước khi tôi vào học lại thì anh không được lậtlời. Chờ tôi tựu trường, thì hiệp định này được dỡ bỏ."
Cổ Dật Nam không để ý đến cô, vứt điếu thuốc trên tay đi, nghiêng đầu trở về ghế lái, đóng cửa cái rầm.
. . . . . . Ách. . . .Hình như anh ta bị mất hứng. . . . . chắc không ném cô ở nơi này chứ?
Cô vội càng dập lửa, ngoan ngoãn đem pháo bỏ lại cóp xe sau. Lại không dám nói nhiều, lặng lẽ trở lại xe.
Nghiêng đầu cẩn thận nhìn Cổ Dật Nam từng li từng tí. . Người đàn ông kia đang vùi đầu trên tay lái, trầm mặc không nói một lời.
Cô không thểlàm gì khác hơn là vâng dạ nói với anh: "Này anh kia. . . . Thật xin lỗi . . . . Tôi không biết tâm trạng anh không tốt . . . . Nếu không. . . . Tôi lái xe nhé. . ."
Một hồi lúng túng và trầm mặc qua rất lâu.
Cổ Dật Nam dựa đầu vào ghế tựa phía sau, nói một cách có ý vị sâu xa:
"Tôi đã từng, yêu một người rất sâu đậm."
Đã từng? Vậy giờ anh yêu người khác đúng không? kaka
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook